Chương 88: Đạt Được Tự Do
Liễu Thăng Thăng
25/06/2022
Tại sao lại để cậu ta chạy?
Quý Dữu không vội vã trả lời mà hơi mỉm cười: Không thả cậu ta chạy thì làm sao có người mật báo cho Thẩm Trường Thanh được? Đương nhiên để Thẩm Trường Thanh biết trước bốn phần tử nguy hiểm là các cậu rồi biết giữ lại không được làm Thẩm Trường Thanh phòng bị các cậu sớm hơn nha.
Đương nhiên ---
Không thể nói ra những lời như vậy được.
Quý Dữu cười cười rồi đáp: “Sau khi chúng ta giết cậu ta thì sao Thẩm Trường Thanh biết được tình huống hiện tại? Nhỡ đâu cậu ta cảm thấy hiện tại không phải là thời cơ ra tay tốt nhất rồi đột nhiên quyết định không ra binh thì sao? Chúng ta còn chiếm lợi thế nào được nữa?”
Nhạc Tê Quang nghĩ nghĩ thấy cũng đúng.
Nhưng mà --- Vẫn có chỗ kỳ quái.
Nhạc Tê Quang nói: “Nhưng cứ như vậy chúng ta chẳng phải bại lộ dưới mí mắt của Thẩm Trường Thanh sao?”
Quý Dữu chớp mắt: “Ai nói chúng ta bại lộ?”
Nhạc Tê Quang hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Quý Dữu cười: “Chúng ta vừa mới hỏi chuyện nam sinh viên kia cũng chỉ hỏi một số chuyện bình thường, lại không nghiêm hình tra tấn, lại không giết hại đối phương, chỉ lấy một ít vật tư của cậu ta mà thôi, nhiều lắm thì Thẩm Trường Thanh cho rằng chúng ta kiêng kỵ thế lực của cậu ta, không muốn đối địch với cậu ta.”
Nhạc Tê Quang túm lấy tóc, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.
Bên này.
Sau khi Thẩm Trường Thanh nghe xong nam sinh viên báo cáo, im lặng được vài giây mới đặt câu nghi vấn khẳng định: “Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều còn muốn chiếm lợi của tôi sao?”
Thứ tốt của mình dễ chiếm như vậy sao?
Nhưng bốn người kết hợp với nhau là một lực lượng không thể khinh thường, lực phá hoại cũng siêu mạnh…… Nếu không có cách nào thu nạp sử dụng thì đương nhiên cần nhanh chóng trừ khử, chỉ là --- Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của mình vẫn là giải quyết hai tên Louis và Lance mới được.
Ngẫm nghĩ xong Thẩm Trường Thanh mới giao nhiệm vụ: “Lấy chủ lực của chúng ta phái ra vài người đi đến chỗ hai anh em họ Nhạc, không cần đánh chết hết, mục đích hàng đầu là chia rẽ tổ hợp bốn cá nhân của bọn họ trước. Đừng để bọn họ có cơ hội tụ lại với nhau.”
Bốn người này tụ lại với nhau quá nguy hiểm.
Đồng đội nhận lệnh mà đi.
Thẩm Trường Thanh quay đầu hỏi một năm sinh viên khác: “Tình huống bên Louis và Lance thế nào?”
Nam sinh viên trả lời: “Người của Louis đã chết trên dưới 100 người, bên Lance đã chết hơn 200 người. Trước mắt người của Louis còn có 100, Lance chỉ có không đến 50 người.” Đồng thời, trong lòng nam sinh viên đó vừa sùng bái lại cảm khái: Không hổ là Thẩm Trường Thanh, quá lợi hại, không mất một binh một tốt đã phá hủy đội ngũ có uy hiếp lớn nhất.
Quá giỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Thanh vẫn duy trì thần sắc nhẹ nhàng bâng quơ, khi hạ mi xuống thì ánh mắt lại hơi tối đi:
Sao lại thế này?
Vì sao mình muốn làm hết thảy đều thuận lợi như vậy?
Chỉ cần mình vừa mới dâng lên suy nghĩ này là sự tình liền hoàn toàn cứ thế mà diễn ra suôn sẻ, nước chảy thành sông, dường như có người ở sau lưng hỗ trợ vậy.
***Diễn ra suôn sẻ: Bản convert là ‘Thuận lý thành chương’.
Kỳ quái.
Loại không xác định này làm đầu óc của Thẩm Trường Thanh vẫn luôn căng thẳng, căn bản không có các nào buông lỏng hoàn toàn.
Phòng điều khiển.
Các vị giảng viên câm lặng.
Lúc lâu sau.
Có người nói: Số 4444 này đúng thật là cái đại họa gây hại a. Cả một trận diễn tập bị nàng khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất rồi.”
Có người hỏi: “Hiện tại nhân số may mắn còn tồn tại là bao nhiêu?”
Mội vị giảng viên cười trả lời: “Nhờ phúc của bạn học Quý Dữu số 4444 mà hiện tại chúng ta đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu của hôm nay, hiện tại còn thừa 1967 người.”
“Hí ---”
“Nhanh như vậy?”
“Tối hôm qua còn có trên dưới 4000 người thế mà lần này chết hơn một nửa.”
“Thẩm Trường Thanh có thể nắm lấy được cơ hội tận diệt được hai người Louis và Lance không đây?”
“Nếu tôi là Thẩm Trường Thanh thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ thì không còn cơ hội tốt như vậy nữa đâu.”
“Khó mà nói…… Tôi thấy trò Thẩm Trường Thanh này cái gì cũng tốt nhưng bệnh đa nghi quá nặng, trò ấy cảm thấy quá trôi chảy, làm không tốt liền sẽ không thừa thắng xông lên.”
“Louis và Lance đâu? Chỉ phát triển chiều cao không phát triển đầu óc, tùy tiện để cho người ta chui chỗ trống.”
“Các trò Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Sở Kiều Kiều tính tình quá bốc đồng, không dễ quản lý đâu.”
Nói tới đây, các vị giảng viên đồng thời phát ra một tiếng thở dài: “Ôi --- Giới sinh viên này không được mấy nha.”
Bên này.
Vừa mới kết thúc một trận chiến xong, mấy người tìm địa phương để nghỉ ngơi bổ sung chút thể lực.
Quý Dữu ngồi ở một bên che lại cái bụng khô quắt. Qua hai ngày trời, thể lực tiêu hao quá lớn, hai bình nước trong tay đã cạn sạch, cô lại không có đồ ăn nào khác để bổ sung năng lượng cho cơ thể nên đành chịu đựng.
Tình huống của Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan cũng không lạc quan. Ngoại trừ Nhạc Tê Nguyên và Thịnh Thanh Nhan còn có một lọ dinh dưỡng tề thì những người khác ngay cả một lọ nước cũng không có.
Khi tân sinh viên tiến vào trận diễn tập thì vật tư mang theo rất thiếu thốn, đặc biệt là đồ ăn, trước đó đã bị tiêu hao một bộ phận, những bộ phận khác bị mấy đại đội trữ hàng, còn trên người cơ bản không có đồ ăn dư thừa.
Đại khái toàn bộ trận diễn tập chỉ có cứ điểm của Thẩm Trường Thanh là có đồ ăn phong phú nhất.
Cái miệng nhỏ của Nhạc Tê Nguyên đang ăn dinh dưỡng tề, vừa ngẩng đầu thì phát hiện có ba đôi mắt ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta che lại dinh dưỡng tề theo bản năng rồi hỏi: “Các cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm cái gì?”
Nhạc Tê Quang bực bội lên án: “Mày có phải là em trai tao hay không đấy? Nói đúng vậy thì chia tao một nửa.”
Nhạc Tê Quang lạnh nhạt trả lời: “Không phải.”
Nói xong cậu ta không nhanh cũng không chậm nuốt một ngụm dinh dưỡng tề còn lại.
Nhạc Tê Quang: “Tao nhớ kỹ.”
Nhạc Tê Nguyên: “Nhớ nhiều như vậy đại não của anh chứa được không thế?”
Nhạc Tê Quang há mồm, khi đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thoáng qua cách đó không xa có mấy người đang đánh nhau, trong đó trên người của hai người còn lộ ra bóng dáng của dinh dưỡng tề. Ánh mắt của Nhạc Tê Quang sáng lên bèn đứng dậy: “Người đưa đồ ăn cho ba ba đã tới.”
Quý Dữu ngước mắt lên thấy, cảm giác có gì đó kỳ quái nên vội cản lại: “Chờ một chút.”
Nhạc Tê Quang dừng lại rồi hỏi: “Làm gì? Chẳng lẽ mấy đồ tép riu như vậy tao còn không đánh lại được?”
Quý Dữu lắc đầu: “Không phải…… Hiện tại người càng ngày càng ít, hẳn là chúng ta nên đề cao cảnh giác.”
Nhạc Tê Quang nói: “Tao đi gặp bọn chúng.”
Không ngăn được nên Quý Dữu không cản cậu ta nữa, huống hồ tiểu đội năm người này kết hợp lại đều là vì lợi ích. Quý Dữu vì mạng sống nên trụy lạc đắm mình thành mồi nhử, mấy người còn lại cũng chỉ vì kiếm điểm, căn bản không đối đãi với Quý Dữu như đồng đội……
Tình cảm đồng đội?
Không tồn tại.
Nhạc Tê Quang vừa đi là lập tức không còn thấy bóng dáng.
Quý Dữu nhíu mày: “Sao lại thế này? Mới vừa rồi còn ở mà, chẳng lẽ bị đào thải rồi?”
Nhạc Tê Nguyên đáp: “Để tôi đi tìm một chút.”
Nói xong cậu ta đi dọc theo tung tích mà tìm kiếm.
Còn thừa lại mấy người thoáng nhìn nhau, Quý Dữu hỏi: “Chúng ta chờ ở chỗ này hay đi nơi khác tìm?”
Cuối cùng Thịnh Thanh Nhan cũng có cơ hội lên tiếng: “Người ta không muốn đi tìm nha người ta muốn nghỉ ngơi nha, đều chạy cả một ngày rồi nha, mệt mỏi quá nha……”
Sở Kiều Kiều nói: “Tớ đi đến chỗ Lance nhìn xem, nếu có thể thuận tay làm thịt cậu ta thì càng tốt.”
Vì thế ---
Lập tức tiểu đội đi sạch bách không dư thừa, chỉ còn lại mỗi mình Quý Dữu.
Suýt chút nữa Quý Dữu làm mình cảm động đến phát khóc: Tất cả thuận lợi rồi, rốt cuộc mình lại đạt được tự do một lần nữa……
Quý Dữu không vội vã trả lời mà hơi mỉm cười: Không thả cậu ta chạy thì làm sao có người mật báo cho Thẩm Trường Thanh được? Đương nhiên để Thẩm Trường Thanh biết trước bốn phần tử nguy hiểm là các cậu rồi biết giữ lại không được làm Thẩm Trường Thanh phòng bị các cậu sớm hơn nha.
Đương nhiên ---
Không thể nói ra những lời như vậy được.
Quý Dữu cười cười rồi đáp: “Sau khi chúng ta giết cậu ta thì sao Thẩm Trường Thanh biết được tình huống hiện tại? Nhỡ đâu cậu ta cảm thấy hiện tại không phải là thời cơ ra tay tốt nhất rồi đột nhiên quyết định không ra binh thì sao? Chúng ta còn chiếm lợi thế nào được nữa?”
Nhạc Tê Quang nghĩ nghĩ thấy cũng đúng.
Nhưng mà --- Vẫn có chỗ kỳ quái.
Nhạc Tê Quang nói: “Nhưng cứ như vậy chúng ta chẳng phải bại lộ dưới mí mắt của Thẩm Trường Thanh sao?”
Quý Dữu chớp mắt: “Ai nói chúng ta bại lộ?”
Nhạc Tê Quang hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Quý Dữu cười: “Chúng ta vừa mới hỏi chuyện nam sinh viên kia cũng chỉ hỏi một số chuyện bình thường, lại không nghiêm hình tra tấn, lại không giết hại đối phương, chỉ lấy một ít vật tư của cậu ta mà thôi, nhiều lắm thì Thẩm Trường Thanh cho rằng chúng ta kiêng kỵ thế lực của cậu ta, không muốn đối địch với cậu ta.”
Nhạc Tê Quang túm lấy tóc, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.
Bên này.
Sau khi Thẩm Trường Thanh nghe xong nam sinh viên báo cáo, im lặng được vài giây mới đặt câu nghi vấn khẳng định: “Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều còn muốn chiếm lợi của tôi sao?”
Thứ tốt của mình dễ chiếm như vậy sao?
Nhưng bốn người kết hợp với nhau là một lực lượng không thể khinh thường, lực phá hoại cũng siêu mạnh…… Nếu không có cách nào thu nạp sử dụng thì đương nhiên cần nhanh chóng trừ khử, chỉ là --- Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của mình vẫn là giải quyết hai tên Louis và Lance mới được.
Ngẫm nghĩ xong Thẩm Trường Thanh mới giao nhiệm vụ: “Lấy chủ lực của chúng ta phái ra vài người đi đến chỗ hai anh em họ Nhạc, không cần đánh chết hết, mục đích hàng đầu là chia rẽ tổ hợp bốn cá nhân của bọn họ trước. Đừng để bọn họ có cơ hội tụ lại với nhau.”
Bốn người này tụ lại với nhau quá nguy hiểm.
Đồng đội nhận lệnh mà đi.
Thẩm Trường Thanh quay đầu hỏi một năm sinh viên khác: “Tình huống bên Louis và Lance thế nào?”
Nam sinh viên trả lời: “Người của Louis đã chết trên dưới 100 người, bên Lance đã chết hơn 200 người. Trước mắt người của Louis còn có 100, Lance chỉ có không đến 50 người.” Đồng thời, trong lòng nam sinh viên đó vừa sùng bái lại cảm khái: Không hổ là Thẩm Trường Thanh, quá lợi hại, không mất một binh một tốt đã phá hủy đội ngũ có uy hiếp lớn nhất.
Quá giỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Thanh vẫn duy trì thần sắc nhẹ nhàng bâng quơ, khi hạ mi xuống thì ánh mắt lại hơi tối đi:
Sao lại thế này?
Vì sao mình muốn làm hết thảy đều thuận lợi như vậy?
Chỉ cần mình vừa mới dâng lên suy nghĩ này là sự tình liền hoàn toàn cứ thế mà diễn ra suôn sẻ, nước chảy thành sông, dường như có người ở sau lưng hỗ trợ vậy.
***Diễn ra suôn sẻ: Bản convert là ‘Thuận lý thành chương’.
Kỳ quái.
Loại không xác định này làm đầu óc của Thẩm Trường Thanh vẫn luôn căng thẳng, căn bản không có các nào buông lỏng hoàn toàn.
Phòng điều khiển.
Các vị giảng viên câm lặng.
Lúc lâu sau.
Có người nói: Số 4444 này đúng thật là cái đại họa gây hại a. Cả một trận diễn tập bị nàng khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất rồi.”
Có người hỏi: “Hiện tại nhân số may mắn còn tồn tại là bao nhiêu?”
Mội vị giảng viên cười trả lời: “Nhờ phúc của bạn học Quý Dữu số 4444 mà hiện tại chúng ta đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu của hôm nay, hiện tại còn thừa 1967 người.”
“Hí ---”
“Nhanh như vậy?”
“Tối hôm qua còn có trên dưới 4000 người thế mà lần này chết hơn một nửa.”
“Thẩm Trường Thanh có thể nắm lấy được cơ hội tận diệt được hai người Louis và Lance không đây?”
“Nếu tôi là Thẩm Trường Thanh thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ thì không còn cơ hội tốt như vậy nữa đâu.”
“Khó mà nói…… Tôi thấy trò Thẩm Trường Thanh này cái gì cũng tốt nhưng bệnh đa nghi quá nặng, trò ấy cảm thấy quá trôi chảy, làm không tốt liền sẽ không thừa thắng xông lên.”
“Louis và Lance đâu? Chỉ phát triển chiều cao không phát triển đầu óc, tùy tiện để cho người ta chui chỗ trống.”
“Các trò Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Sở Kiều Kiều tính tình quá bốc đồng, không dễ quản lý đâu.”
Nói tới đây, các vị giảng viên đồng thời phát ra một tiếng thở dài: “Ôi --- Giới sinh viên này không được mấy nha.”
Bên này.
Vừa mới kết thúc một trận chiến xong, mấy người tìm địa phương để nghỉ ngơi bổ sung chút thể lực.
Quý Dữu ngồi ở một bên che lại cái bụng khô quắt. Qua hai ngày trời, thể lực tiêu hao quá lớn, hai bình nước trong tay đã cạn sạch, cô lại không có đồ ăn nào khác để bổ sung năng lượng cho cơ thể nên đành chịu đựng.
Tình huống của Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan cũng không lạc quan. Ngoại trừ Nhạc Tê Nguyên và Thịnh Thanh Nhan còn có một lọ dinh dưỡng tề thì những người khác ngay cả một lọ nước cũng không có.
Khi tân sinh viên tiến vào trận diễn tập thì vật tư mang theo rất thiếu thốn, đặc biệt là đồ ăn, trước đó đã bị tiêu hao một bộ phận, những bộ phận khác bị mấy đại đội trữ hàng, còn trên người cơ bản không có đồ ăn dư thừa.
Đại khái toàn bộ trận diễn tập chỉ có cứ điểm của Thẩm Trường Thanh là có đồ ăn phong phú nhất.
Cái miệng nhỏ của Nhạc Tê Nguyên đang ăn dinh dưỡng tề, vừa ngẩng đầu thì phát hiện có ba đôi mắt ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta che lại dinh dưỡng tề theo bản năng rồi hỏi: “Các cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm cái gì?”
Nhạc Tê Quang bực bội lên án: “Mày có phải là em trai tao hay không đấy? Nói đúng vậy thì chia tao một nửa.”
Nhạc Tê Quang lạnh nhạt trả lời: “Không phải.”
Nói xong cậu ta không nhanh cũng không chậm nuốt một ngụm dinh dưỡng tề còn lại.
Nhạc Tê Quang: “Tao nhớ kỹ.”
Nhạc Tê Nguyên: “Nhớ nhiều như vậy đại não của anh chứa được không thế?”
Nhạc Tê Quang há mồm, khi đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thoáng qua cách đó không xa có mấy người đang đánh nhau, trong đó trên người của hai người còn lộ ra bóng dáng của dinh dưỡng tề. Ánh mắt của Nhạc Tê Quang sáng lên bèn đứng dậy: “Người đưa đồ ăn cho ba ba đã tới.”
Quý Dữu ngước mắt lên thấy, cảm giác có gì đó kỳ quái nên vội cản lại: “Chờ một chút.”
Nhạc Tê Quang dừng lại rồi hỏi: “Làm gì? Chẳng lẽ mấy đồ tép riu như vậy tao còn không đánh lại được?”
Quý Dữu lắc đầu: “Không phải…… Hiện tại người càng ngày càng ít, hẳn là chúng ta nên đề cao cảnh giác.”
Nhạc Tê Quang nói: “Tao đi gặp bọn chúng.”
Không ngăn được nên Quý Dữu không cản cậu ta nữa, huống hồ tiểu đội năm người này kết hợp lại đều là vì lợi ích. Quý Dữu vì mạng sống nên trụy lạc đắm mình thành mồi nhử, mấy người còn lại cũng chỉ vì kiếm điểm, căn bản không đối đãi với Quý Dữu như đồng đội……
Tình cảm đồng đội?
Không tồn tại.
Nhạc Tê Quang vừa đi là lập tức không còn thấy bóng dáng.
Quý Dữu nhíu mày: “Sao lại thế này? Mới vừa rồi còn ở mà, chẳng lẽ bị đào thải rồi?”
Nhạc Tê Nguyên đáp: “Để tôi đi tìm một chút.”
Nói xong cậu ta đi dọc theo tung tích mà tìm kiếm.
Còn thừa lại mấy người thoáng nhìn nhau, Quý Dữu hỏi: “Chúng ta chờ ở chỗ này hay đi nơi khác tìm?”
Cuối cùng Thịnh Thanh Nhan cũng có cơ hội lên tiếng: “Người ta không muốn đi tìm nha người ta muốn nghỉ ngơi nha, đều chạy cả một ngày rồi nha, mệt mỏi quá nha……”
Sở Kiều Kiều nói: “Tớ đi đến chỗ Lance nhìn xem, nếu có thể thuận tay làm thịt cậu ta thì càng tốt.”
Vì thế ---
Lập tức tiểu đội đi sạch bách không dư thừa, chỉ còn lại mỗi mình Quý Dữu.
Suýt chút nữa Quý Dữu làm mình cảm động đến phát khóc: Tất cả thuận lợi rồi, rốt cuộc mình lại đạt được tự do một lần nữa……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.