Chương 30: Lời Thỉnh Cầu Bị Từ Chối
Liễu Thăng Thăng
26/02/2022
“Đúng vậy.”
“Tôi chính là Trình Dục.” A Đại gật đầu rồi cẩn thẩn hỏi thử: “Xin cho hỏi một chút, lúc 1:10 phút tiên sinh Đạo Kỳ không có cách nào giữ đúng hẹn sao? Hay là…… Cả ngày hôm nay đều không có thời gian gặp? Tôi…… Tôi nói là tôi có thể chờ, chờ khi nào ngài ấy xong việc thì tôi với ngài ấy lại gặp mặt.”
Nhân viên lễ tân treo lên khuôn mặt mỉm cười nhưng vẫn vô tình từ chối: “Thật ngại quá, cả ngày hôm nay ngài ấy không có thời gian đâu ạ.”
Trong lòng A Đại, cũng chính là Trình Dục thất vọng hoàn toàn nhưng anh ta vẫn ôm một chút mong chờ: “Nếu ngày mai tiên sinh Đạo Kỳ có rảnh thì ngày mai tôi có thể lại qua đây lần nữa.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười đáp: “Tiên sinh Trình, nếu ngài muốn tiếp tục hẹn trước với tiên sinh Đạo Kỳ thì mời ngài đựa theo trình tự như thường lệ để hẹn, bên tôi không thể tự tiện làm chủ đáp ứng được ạ.”
Cái gọi là trình tự như thường lệ chính là gửi bưu kiện cho trợ lý tiên sinh Đạo kỳ để chờ đợi xét duyệt, xét duyệt xong thì trợ lý mới giao cho tiên sinh Đạo kỳ, nếu tiên Sinh Đạo kỳ cảm thấy nội dung bưu kiện của đối phương khá có ý tứ thì sau khi ông ta gật đầu, trợ lý sẽ gửi bưu kiện hồi đáp để sắp xếp thời gian gặp mặt.
……
Cả một bộ quy trình từ đầu đến cuối này thường phải đợi mất nửa năm mới có thể chờ tới cơ hội gặp mặt đại sư Đạo Kỳ.
Lúc trước Trình Dục dựa theo trình tự như thường lệ để hẹn trước với đại sư Đạo Kỳ nhưng nề hà anh ta quá không may mắn, ngay ngày hôm nay trùng hợp lại gặp phải hoàn cảnh đại sư Đạo kỳ có việc đột xuất nên không có cách nào gặp mặt.
Bỏ lỡ lần này lại phải theo thường lệ lần nữa…… Đến khi nào mới tới lượt nha?
Trong lòng Trình Dục thất vọng, không che giấu nổi nữa, trên mặt anh ta đầy mất mát xin xỏ: “Nhưng….. Có thể hỗ trợ châm chước một chút được không?”
Nhân viên lễ tân lắc đầu nói: “Không thể được.”
Bỗng nhiên ngọn lửa trong lòng Trình Dục bốc cháy lên, nhưng mà --- Anh ta không thể biểu lộ ra, đắc tội một vị đại sư chế tạo hồn khí rất có danh tiếng còn nghiêm trọng hơn đắc tội với một vị đại sư chế tạo cơ giáp được người người chú ý.
Hậu quả này anh ta không có cách nào thừa nhận được.
Không còn cách nào khác --- Trình Dục chỉ có thể mang theo sự mất mát và tràn đầy thất vọng trong lòng rời khỏi viện nghiên cứu Đạo Kỳ.
Đạo Kỳ là một vị đại sư chế tạo hồn khí, cái gọi là đại sư chế tạo hồn khí xem tên là có thể đoán được nghĩa, đó chính là người có thể chế tạo ra được hồn khí, trước đây có đề cập qua bất kỳ hồn khí tự nhiên hay hồn khí nhân tạo thì số lượng của nó rất ít, điều kiện sản sinh ra cực kỳ khó khăn dẫn tới việc nhân loại không có cách nào dễ dàng có được. Nhưng có một số người có từ trường tinh thần lực rất phù hợp với hồn khí, chỉ cần nắm giữ phương pháp thích hợp là có thể đủ để dựa vào ưu thế này chế tạo ra được hồn khí.
Trước đây có đề cập tới tác dụng của hồn khí là nâng cao tinh thần lực của con người, thậm chí có thể phá vỡ hàng rào giữa các cấp bậc, làm một người vốn có thiên phú cấp F có thể có cơ hội thăng cấp đến cấp E, cấp D, cấp C, cấp B…… Cho nên dù là con người tạo ra, là loại hình hồn khí tiêu hao thì cũng là bảo vật hiếm có.
Trên đời này cũng không phải ai cũng nguyện ý trở thành người tài giỏi chiến đấu, điều khiển cơ giáp bước lên chiến trường chiến đấu với quân định, tinh thú…… Nhưng tuyệt đối mỗi người đều muốn trở thành kẻ có thể chất và tinh thần lực cấp cao!
Bời vì trong điều kiện sinh hoạt yêu cầu thể chất và tinh thần lực quá nhiều, nếu không đạt được ngưỡng yêu cầu thì bạn chỉ có thể bị ngăn ở ngoài cửa……
Cho nên?
Trong tinh tế còn lưu truyền một câu: Đại sư chế tạo cơ giáp có thể ngộ nhưng đại sư chế tạo hồn khí không thể cầu.
Câu này cũng phản ánh được phần nào địa vị cao thượng của đại sư chế tạo hồn khí. Người muốn hẹn trước để gặp mặt, cam lòng giơ một đống tiền tài đưa đến trước mặt họ, chỉ mong họ có thể hài lòng rồi ước lượng chế tạo một hồn khí thich hợp với mình thật sự quá nhiều, quá nhiều.
Người tên Trình Dục này có thiên phú rất thấp, tuy xuất thân hào môn nhưng mẹ của anh ta chỉ xuất thân từ vọng tộc của một tinh cầu xa xôi hẻo lánh, điều này cũng vô hình chung hạ thấp đi thân phận của anh ta. Dù thế Trình Dục cũng không thiếu tiền, sở dĩ anh ta cố sức để gặp được đại sư Đạo Kỳ chủ yếu là cầu xin đại sư cho anh ta đặt đơn hàng chế tạo một hồn khí ---
Nhưng mà --- Thật bất hạnh là anh ta không có nhân mạch để có thể trực tiếp trèo lên đại sư Đạo Kỳ cho nên chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng hẹn trước, lần này anh ta hẹn gặp mặt chính là chờ hơn một năm mới đến lượt.
Nhưng ---
Vất vả xếp hàng lâu như vậy chỉ được một câu nói nhẹ bẫng, thậm chí mặt của đại sư còn chưa được thấy. Giai đoạn trước bỏ cả thời gian, tinh lực, tiền bạc…… Lập tức toàn bộ bị ném đá trôi sông hết rồi.
Trong lòng Trình Dục không oán là không có khả năng.
Nhân viên lễ tân bảo trì nụ cười tiếp tục nói: “Tiên sinh Trình, nếu ngài không có việc gì khác thì mời ngài rời đi trước ạ.”
Đại sảnh tiếp đón không phải là nơi người không liên quan có thể đứng lâu dài, cho nên vị nhân viên lễ tân này bắt đầu lễ phép đuổi khách.
“Được rồi.” Khóe môi Trình Dục treo lên nụ cười nhưng thật ra nội tâm đông cứng như băng.
Trong lúc anh ta xoay người sắp rời đi thì khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng của đại sư Đạo Kỳ đi ra từ trong phòng nghỉ, bước chân ông ta nhẹ nhàng uyển chuyển, trên mặt còn có ý cười hướng tới một phía khác.
Trình Dục đi theo hướng đó thì nhìn thấy cảnh tượng khiến sắc mặt anh ta nặng nề.
Hóa ra ---
Đại sư Đạo kỳ bỏ lần gặp mặt này với anh ta để tự mình đi tiếp khách quý, khách quý lại là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta là Trình Khôn.
Mẹ của Trình Dục qua đời khi Trình Dục mới hai tuổi, sau đó cha tái hôn, cưới đứa con gái môn đăng hộ đối nhà cao cửa rộng giống ông ta, về sau mẹ kế sinh ra Trình Khôn, Trình Khôn khác với Trình Dục, từ nhỏ Trình Khôn đã có thiên phú xuất chúng, hiện giờ mới qua hai mươi tuổi đã là thiên tài có tinh thần lực và thể chấp cùng cấp S! Ở trong thanh niên đồng lứa toàn bộ liên minh rất có danh dự.
Nhưng mà --- Trình Khôn lại là người tính toán chi li lòng dạ hẹp hòi.
Này ---
Trình Dục bừng tỉnh, buổi gặp mặt của mình và đại sư Đạo Kỳ hóa ra là bị người cố tình phá đám.
Không kỳ quái.
Không kỳ quái tí nào.
Tuy rằng hai người là anh em ruột nhưng cũng không phải từ một mẹ mà ra, hơn nữa cha hay thiên vị dẫn tới tình cảnh xấu hổ của Tình Dục khi ở nhà họ Trình, còn Trình Khôn thì ngoài mặt kính trọng anh trai nhưng sự thật là khắp nơi gây khó xử khó dễ Trình Dục.
Trong mười mấy năm làm anh em, cùng sống dưới một mái nhà, Trình Dục và Trình Khôn sinh ra vô số mâu thuẫn lớn lớn bé bé.
Trong lòng Trình Khôn luôn luôn nhớ kỹ món nợ, tóm được cơ hội là phải lăn lộn Trình Dục mới chịu.
Trình Dục đã sớm không muốn ở lại nhà họ Trình để chịu chèn ép, sau khi trưởng thành, lấy được một phần gia sản của mình liền thoát lý gia tộc tự mình mưu sinh.
Về sau gần như anh ta không còn qua lại với nhà họ Trình, cha, mẹ kế, Trình Khôn nữa.
Trình Dục không nghĩ tới thằng em trai vẫn sai người nhìn mình chằm chằm như trước, phá hủy khả năng tiến giai tinh thần lực và thể chất của mình…… Bởi vì --- Trình Khôn muốn mình vĩnh viễn là phế vật.
Cách đó không xa là hình ảnh đại sư Đạo Kỳ và Trình Khôn vui vẻ hòa thuận……
“Tiên sinh Trình, mời ngài nhanh chóng rời đi cho.” Thấy Trình Dục còn không đi, nhân viên lễ tân trực tiếp đuổi khách.
Trình Dục đen mặt lại, mang lòng nặng trĩu ra khỏi viện nghiên cứu Đạo Kỳ.
“Tôi chính là Trình Dục.” A Đại gật đầu rồi cẩn thẩn hỏi thử: “Xin cho hỏi một chút, lúc 1:10 phút tiên sinh Đạo Kỳ không có cách nào giữ đúng hẹn sao? Hay là…… Cả ngày hôm nay đều không có thời gian gặp? Tôi…… Tôi nói là tôi có thể chờ, chờ khi nào ngài ấy xong việc thì tôi với ngài ấy lại gặp mặt.”
Nhân viên lễ tân treo lên khuôn mặt mỉm cười nhưng vẫn vô tình từ chối: “Thật ngại quá, cả ngày hôm nay ngài ấy không có thời gian đâu ạ.”
Trong lòng A Đại, cũng chính là Trình Dục thất vọng hoàn toàn nhưng anh ta vẫn ôm một chút mong chờ: “Nếu ngày mai tiên sinh Đạo Kỳ có rảnh thì ngày mai tôi có thể lại qua đây lần nữa.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười đáp: “Tiên sinh Trình, nếu ngài muốn tiếp tục hẹn trước với tiên sinh Đạo Kỳ thì mời ngài đựa theo trình tự như thường lệ để hẹn, bên tôi không thể tự tiện làm chủ đáp ứng được ạ.”
Cái gọi là trình tự như thường lệ chính là gửi bưu kiện cho trợ lý tiên sinh Đạo kỳ để chờ đợi xét duyệt, xét duyệt xong thì trợ lý mới giao cho tiên sinh Đạo kỳ, nếu tiên Sinh Đạo kỳ cảm thấy nội dung bưu kiện của đối phương khá có ý tứ thì sau khi ông ta gật đầu, trợ lý sẽ gửi bưu kiện hồi đáp để sắp xếp thời gian gặp mặt.
……
Cả một bộ quy trình từ đầu đến cuối này thường phải đợi mất nửa năm mới có thể chờ tới cơ hội gặp mặt đại sư Đạo Kỳ.
Lúc trước Trình Dục dựa theo trình tự như thường lệ để hẹn trước với đại sư Đạo Kỳ nhưng nề hà anh ta quá không may mắn, ngay ngày hôm nay trùng hợp lại gặp phải hoàn cảnh đại sư Đạo kỳ có việc đột xuất nên không có cách nào gặp mặt.
Bỏ lỡ lần này lại phải theo thường lệ lần nữa…… Đến khi nào mới tới lượt nha?
Trong lòng Trình Dục thất vọng, không che giấu nổi nữa, trên mặt anh ta đầy mất mát xin xỏ: “Nhưng….. Có thể hỗ trợ châm chước một chút được không?”
Nhân viên lễ tân lắc đầu nói: “Không thể được.”
Bỗng nhiên ngọn lửa trong lòng Trình Dục bốc cháy lên, nhưng mà --- Anh ta không thể biểu lộ ra, đắc tội một vị đại sư chế tạo hồn khí rất có danh tiếng còn nghiêm trọng hơn đắc tội với một vị đại sư chế tạo cơ giáp được người người chú ý.
Hậu quả này anh ta không có cách nào thừa nhận được.
Không còn cách nào khác --- Trình Dục chỉ có thể mang theo sự mất mát và tràn đầy thất vọng trong lòng rời khỏi viện nghiên cứu Đạo Kỳ.
Đạo Kỳ là một vị đại sư chế tạo hồn khí, cái gọi là đại sư chế tạo hồn khí xem tên là có thể đoán được nghĩa, đó chính là người có thể chế tạo ra được hồn khí, trước đây có đề cập qua bất kỳ hồn khí tự nhiên hay hồn khí nhân tạo thì số lượng của nó rất ít, điều kiện sản sinh ra cực kỳ khó khăn dẫn tới việc nhân loại không có cách nào dễ dàng có được. Nhưng có một số người có từ trường tinh thần lực rất phù hợp với hồn khí, chỉ cần nắm giữ phương pháp thích hợp là có thể đủ để dựa vào ưu thế này chế tạo ra được hồn khí.
Trước đây có đề cập tới tác dụng của hồn khí là nâng cao tinh thần lực của con người, thậm chí có thể phá vỡ hàng rào giữa các cấp bậc, làm một người vốn có thiên phú cấp F có thể có cơ hội thăng cấp đến cấp E, cấp D, cấp C, cấp B…… Cho nên dù là con người tạo ra, là loại hình hồn khí tiêu hao thì cũng là bảo vật hiếm có.
Trên đời này cũng không phải ai cũng nguyện ý trở thành người tài giỏi chiến đấu, điều khiển cơ giáp bước lên chiến trường chiến đấu với quân định, tinh thú…… Nhưng tuyệt đối mỗi người đều muốn trở thành kẻ có thể chất và tinh thần lực cấp cao!
Bời vì trong điều kiện sinh hoạt yêu cầu thể chất và tinh thần lực quá nhiều, nếu không đạt được ngưỡng yêu cầu thì bạn chỉ có thể bị ngăn ở ngoài cửa……
Cho nên?
Trong tinh tế còn lưu truyền một câu: Đại sư chế tạo cơ giáp có thể ngộ nhưng đại sư chế tạo hồn khí không thể cầu.
Câu này cũng phản ánh được phần nào địa vị cao thượng của đại sư chế tạo hồn khí. Người muốn hẹn trước để gặp mặt, cam lòng giơ một đống tiền tài đưa đến trước mặt họ, chỉ mong họ có thể hài lòng rồi ước lượng chế tạo một hồn khí thich hợp với mình thật sự quá nhiều, quá nhiều.
Người tên Trình Dục này có thiên phú rất thấp, tuy xuất thân hào môn nhưng mẹ của anh ta chỉ xuất thân từ vọng tộc của một tinh cầu xa xôi hẻo lánh, điều này cũng vô hình chung hạ thấp đi thân phận của anh ta. Dù thế Trình Dục cũng không thiếu tiền, sở dĩ anh ta cố sức để gặp được đại sư Đạo Kỳ chủ yếu là cầu xin đại sư cho anh ta đặt đơn hàng chế tạo một hồn khí ---
Nhưng mà --- Thật bất hạnh là anh ta không có nhân mạch để có thể trực tiếp trèo lên đại sư Đạo Kỳ cho nên chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng hẹn trước, lần này anh ta hẹn gặp mặt chính là chờ hơn một năm mới đến lượt.
Nhưng ---
Vất vả xếp hàng lâu như vậy chỉ được một câu nói nhẹ bẫng, thậm chí mặt của đại sư còn chưa được thấy. Giai đoạn trước bỏ cả thời gian, tinh lực, tiền bạc…… Lập tức toàn bộ bị ném đá trôi sông hết rồi.
Trong lòng Trình Dục không oán là không có khả năng.
Nhân viên lễ tân bảo trì nụ cười tiếp tục nói: “Tiên sinh Trình, nếu ngài không có việc gì khác thì mời ngài rời đi trước ạ.”
Đại sảnh tiếp đón không phải là nơi người không liên quan có thể đứng lâu dài, cho nên vị nhân viên lễ tân này bắt đầu lễ phép đuổi khách.
“Được rồi.” Khóe môi Trình Dục treo lên nụ cười nhưng thật ra nội tâm đông cứng như băng.
Trong lúc anh ta xoay người sắp rời đi thì khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng của đại sư Đạo Kỳ đi ra từ trong phòng nghỉ, bước chân ông ta nhẹ nhàng uyển chuyển, trên mặt còn có ý cười hướng tới một phía khác.
Trình Dục đi theo hướng đó thì nhìn thấy cảnh tượng khiến sắc mặt anh ta nặng nề.
Hóa ra ---
Đại sư Đạo kỳ bỏ lần gặp mặt này với anh ta để tự mình đi tiếp khách quý, khách quý lại là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta là Trình Khôn.
Mẹ của Trình Dục qua đời khi Trình Dục mới hai tuổi, sau đó cha tái hôn, cưới đứa con gái môn đăng hộ đối nhà cao cửa rộng giống ông ta, về sau mẹ kế sinh ra Trình Khôn, Trình Khôn khác với Trình Dục, từ nhỏ Trình Khôn đã có thiên phú xuất chúng, hiện giờ mới qua hai mươi tuổi đã là thiên tài có tinh thần lực và thể chấp cùng cấp S! Ở trong thanh niên đồng lứa toàn bộ liên minh rất có danh dự.
Nhưng mà --- Trình Khôn lại là người tính toán chi li lòng dạ hẹp hòi.
Này ---
Trình Dục bừng tỉnh, buổi gặp mặt của mình và đại sư Đạo Kỳ hóa ra là bị người cố tình phá đám.
Không kỳ quái.
Không kỳ quái tí nào.
Tuy rằng hai người là anh em ruột nhưng cũng không phải từ một mẹ mà ra, hơn nữa cha hay thiên vị dẫn tới tình cảnh xấu hổ của Tình Dục khi ở nhà họ Trình, còn Trình Khôn thì ngoài mặt kính trọng anh trai nhưng sự thật là khắp nơi gây khó xử khó dễ Trình Dục.
Trong mười mấy năm làm anh em, cùng sống dưới một mái nhà, Trình Dục và Trình Khôn sinh ra vô số mâu thuẫn lớn lớn bé bé.
Trong lòng Trình Khôn luôn luôn nhớ kỹ món nợ, tóm được cơ hội là phải lăn lộn Trình Dục mới chịu.
Trình Dục đã sớm không muốn ở lại nhà họ Trình để chịu chèn ép, sau khi trưởng thành, lấy được một phần gia sản của mình liền thoát lý gia tộc tự mình mưu sinh.
Về sau gần như anh ta không còn qua lại với nhà họ Trình, cha, mẹ kế, Trình Khôn nữa.
Trình Dục không nghĩ tới thằng em trai vẫn sai người nhìn mình chằm chằm như trước, phá hủy khả năng tiến giai tinh thần lực và thể chất của mình…… Bởi vì --- Trình Khôn muốn mình vĩnh viễn là phế vật.
Cách đó không xa là hình ảnh đại sư Đạo Kỳ và Trình Khôn vui vẻ hòa thuận……
“Tiên sinh Trình, mời ngài nhanh chóng rời đi cho.” Thấy Trình Dục còn không đi, nhân viên lễ tân trực tiếp đuổi khách.
Trình Dục đen mặt lại, mang lòng nặng trĩu ra khỏi viện nghiên cứu Đạo Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.