Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 73: Người Ta Là Bé Con Đáng Yêu Nha......

Liễu Thăng Thăng

24/05/2022

Trong khi Quý Dữu đang lâm vào sự ngờ vực của bản thân thì đài phát thanh trên đỉnh đầu lại vang lên: “Toàn thể chú ý, lấy nút không gian, năng lượng vũ khí, quang não…… Tất cả các thiết bị điện tử của các anh chị nộp toàn bộ đến chỗ đăng ký quản lý vật tư.”

Quý Dữu: “???”

Quang não cũng muốn tháo ra?

Từ khi Quý Dữu tới nơi này thì chưa từng tháo quang não ra, không chỉ vì dùng nó rất thuận lợi mà còn bởi vì nó được cấy trực tiếp vào trong cơ thể, công dân liên mình từ khi bắt đầu sinh ra đã được trang bị quang não, kỹ thuật của quang não sẽ thăng cấp theo từng bước phát triển của thời đại, để xứng với quang não mới thì con người cũng sẽ thăng cấp theo, như vậy…… Muốn tháo dỡ như thế nào đây?

Quý Dữu đi vào địa điểm quản lý vật tư rồi xếp hàng đăng ký, tiến độ của đội ngũ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến lượt cô, trong tay cô không có vũ khí điện tử khác, ngoại trừ quang não ra thì cũng chỉ có một thanh khảm đao năng lượng cấp 2.

Người máy công tác có hiệu suất cực kỳ cao, nó trực tiếp rà quét toàn thân của Quý Dữu, tất cả những đồ vật mà Quý Dữu mang theo đều được rà quét rõ ràng, Quý Dữu ngoan ngoãn nộp nên năng lượng vũ khí duy nhất của mình sau đó đưa cổ tay qua.

Sau đó ---

Quý Dữu đã hiểu rõ hóa ra nộp quang não là không phải trực tiếp tháo dỡ mà là cài một cái máy che chắn tín hiệu trên người, ở trong phạm vi nhất định thì máy che chắn này sẽ sẽ che hết tất cả công năng của quang não.

Ô?

Cách làm như vậy khiến cô luôn cảm thấy trường học đang hạ một bàn cờ rất lớn hay sao đó?

Cụ thể là cái gì đây?

Kiến thức còn quá ít nên Quý Dữu không làm rõ được nguyên nhân.

“Tích ---”

“Xin mời đem tất cả vũ khí nộp lên trên.” Người máy phát ra tiếng báo động.

Quý Dữu: “??? Tôi không có vũ khí mà.”

Người máy lặp lại một lần nữa.

Quý Dữu biết giải ngu giả ngơ không thể thực hiện được nữa nên đành phải nộp một thanh chủy thủ kim loại giấu ở đế giày lên trên.

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo: “Ha ha ha…… Thế mà đồ ngu xuẩn này còn vọng tưởng giấu ở dưới đế giày? Cô ta cho rằng mình đang sinh sống ở địa cầu nguyên thủy sao? Có phải cô ta còn muốn giả trang thành một con tinh tinh khổng lồ hay không?”

Quý Dữu: “……”

Người máy: “Vị tiếp theo.”

Khi Quý Dữu xoay người, đầu quay lại có lơ đãng liếc mắt người vừa mới trào phúng mình một cái, đó là một cậu thanh niên đầu tóc nhuộm đỏ, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai nhưng khóe mắt và đuôi lông mày đều thể hiện ra hương vị kiêu căng ngạo mạn.

***Kiêu căng ngạo mạn: Bản convert là ‘kiệt ngạo khó thuần’.

Quý Dữu thầm nghĩ:

[--- Tốt lắm.]

[Yêu tinh bé bỏng, chú mày đã thành công việc khiến cho chị đây chú ý……]

[Chị đây sẽ làm cho chú mày biết được sự lợi hại của tinh tinh cổ đại.]

Quý Dữu xụ mặt xuống, đi qua cậu thanh niên đó mà mặt không có biểu cảm nào.

Dường như nhạy bén phát hiện ra hàm súc không rõ trong mắt Quý Dữu nên đột nhiên cậu ta tóm lấy một cậu thanh niên bên cạnh có khuôn mặt giống với mình rồi hỏi: “Hơ --- Vừa rồi tinh tinh khổng lồ này là đang coi rẻ tao hả?”



Đối phương: “…… Ủa…… Tinh tinh khổng lồ coi rẻ con khỉ sao? Đúng thật là mới lạ ghê.”

Cậu ta vừa nghe liền giận tím mặt: “Nhạc Tê Nguyên, chú mày không cần quá đáng! Nếu anh mày là con khỉ thì mày chính là con khỉ cùng một mẹ sinh!”

Câu thanh niên tên là Nhạc Tê Nguyên đó cũng không thèm để ý thằng anh trai sinh đôi có trí lực rất thấp của mình vừa phun ra cái câu nhẹ bẫng là mở rộng luôn phạm vi đả kích đến toàn thể thành viên trong gia đình, cậu thanh niên này giơ tay sửa sửa cổ áo, còn giọng điệu thì bình tĩnh: “Được rồi, khắp nơi còn đang nhìn đấy, không cần ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ.”

Cậu ta nghe vậy càng tức đến dậm cả chân, nhưng tầm mắt vừa nhìn thoáng qua thì quả nhiên phát hiện ra ánh mắt của mọi người như cố ý như vô tình dừng trên người mình, vì thế giận dữ rít gào: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bọn ngu xuẩn! Còn xem nữa thì chờ đến khi vào trận diễn tập ba ba cho chúng mày đẹp mặt.”

Xung quanh: “……”

“Đây là Nhạc Tê Nguyên hả?”

“Tên kia --- Tên khiêu khích kia chẳng phải là Nhạc Tê Quang sao?”

“Đúng vậy chứ? Hai người đó đúng là song sinh nha.”

“Suỵt ---”

“Nghe nói hai anh em này có một người là tinh thần lực cấp S, một người có thể chất đột phá đến cấp S, đều là thiên tài trong giới tân sinh viên đấy.”

Khi Quý Dữu rời khỏi chỗ đăng ký vật tư thì vừa lúc nghe thấy câu kêu gào của cậu chàng này và tiếng thảo luận lặng lẽ xung quanh, trong lòng cô kinh ngạc: Hóa ra là thiên tài, khó trách kiêu ngạo như vậy.

--- Vậy, còn muốn tìm cơ hội đánh cái tên Nhạc Tê Quang này nữa không?

Bằng vào sự yếu nhớt của mình? Chẳng phải là ---

Lấy trứng chọi đá?

Bánh bao thịt đánh chó?

……

Tính thế đã.

Làm việc còn tùy theo hoàn cảnh.

Đương nhiên là Quý Dữu đang lấy cớ cho sự sợ hãi của mình, khi đó đài phát thanh ma quỷ lại vang lên lần nữa:

“Toàn thể chú ý, các anh chị đeo balo hành quân trên lưng rồi đi theo huấn luyện viên lập tức xuất phát, lần đi bộ hành quân này diễn ra 2 tiếng đồng hồ, trong lúc đó không được dừng lại, những ai tụt lại phía sau trực tiếp khấu trừ 5 điểm!”

Giọng nói của hiệu trưởng Hồng phảng phất như sấm sét bổ xuống một tiếng đùng đoàng làm hồn phách của đại đội ngũ tân sinh viên rơi rớt tan tác, người phản ứng kịp thời thì đã đi trước một bước đuổi kịp bước chân của huấn luyện viên đang ở đằng trước, người có phản ứng chậm thì trong miệng còn lẩm bẩm oán giận:

“Có lầm hay không? Hành quân 2 giờ?”

“Trừ 5 điểm?”

“Bằng cặp giò của mình?”

“Người ta còn phải cõng cái thứ nặng nề như vậy nha, nặng thật nha…… Người ta mảnh mai như vậy sao cõng lên được nha, sớm nói rõ thì người ta không thèm tới cái trường rách nát này nha…… Làm gì lại buộc người ta tới nha.”

Nha?

Cứ mỗi một câu là một từ nha khiến Quý Dữu không nhịn được nhớ tới một đoạn hồi ức không quá tốt đẹp, cô nheo mắt lại.

“Ai nha! Chán ghét nha……”



“Thật sự là chán ghét lắm nha……”

“Cõng đồ nặng như vậy còn chưa xong nha, người ta còn phải tự mình đi bộ nha……”

“Sao trường học lại có thể làm người ta khó xử như vậy nha……”

“Người ta chính là bé con đáng yêu nha.”

Cả người Quý Dữu giật mình suýt chút nữa ngã chổng vó, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói đó. Vừa nhìn thấy, động tác ban đầu nâng chân lên của cô bỗng chốc dừng lại, balo hành quân nhẹ hều sau lưng suýt nữa bị bả vai run rẩy của Quý Dữu làm cho tụt xuống.

Trong nháy mắt, tầm mắt của Quý Dữu cứng đờ, biểu cảm nặng nề hẳn:

Đây là ---

Người này có thân hình thon dài, cao khoảng 1m9 nhưng có vẻ rất gầy ốm, hơn nữa tướng mạo cực kỳ đẹp đẽ mĩ miều, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, khóe môi ửng đỏ, góc mắt trái có điểm nốt ruồi son đỏ như lông chim trĩ, mắt tuyết như bích ngọc, sợi tóc rủ xuống như thác nước…… Ngôn hành cử chỉ không chỗ nào không thể hiện ra sự quyến rũ…… Thật sự khiến người --- Không có cách nào hình dung.

Trọng điểm!!!

Đây còn không phải là ‘bé con đáng yêu’ gửi cho mình mấy cái ảnh nhỏ full không che ở trên Tinh Võng sao?

Xong rồi!

Sao cậu ta lại ở đây?

Trong khoảnh khắc đó đầu Quý Dữu đều phình to.

Nhưng mà ---

Bé con đáng yêu quá cay mắt cũng không phải là kẻ an phận, sự nghiệp suốt đời của cậu ta hình như là cố gắng hết sức mang nỗi thống của của mình đè lên trên người của người khác, đại đội ngũ tân sinh viên chỉ đi được có vài phút mà cậu ta chưa ngưng được việc há mồm.

“A……”

“Chán ghét nha……”

“Chán ghét nha……”

“Chán ghét nha……”

Từng tiếng ‘nha’ đúng là như ma âm xỏ xuyên qua lỗ tai, Quý Dữu tức giận đến mức suýt chút nữa vội nhảy lên đánh người, không nhịn được nên nội tâm cứ hung tợn rống: “Thiên đường có lối chú mày không đi, địa ngục không cửa chú mày cứ lao vào!”

Lần trước ở trên Tinh Võng gây tai họa cho mình cũng đủ lắm rồi.

Thế nhưng còn chạy ra tới hiện thực.

Vốn đang không tìm thấy hang ổ của chú mày đâu, đây là chính chú mày tự đưa tới cửa đấy nhé……

Khi Quý Dữu lén lút nghĩ xem làm thế nào đánh được bé con đáng yêu này thì đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói, hóa ra là có người đã không chịu nổi ma âm của bé con đáng yêu xuyên não: “Đủ rồi! Thịnh Thanh Nhan, chú lại lải nha lải nhải nữa là bà đây dùng một cái tát chụp chết chú!”

_______________________________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Có bạn nào mới đọc tiêu đều chương này xong là nhớ luôn tới ai không? ^o^

Liệu Dữu mei mei có oánh được Nhạc Tê Quang một trận không đây? Các bạn nhớ đón chờ ở các chương sau nhá! ≧◔◡◔≦

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook