Chương 99: Sợ Hãi Thành Cháu Trai
Liễu Thăng Thăng
16/07/2022
Đài phát thanh vừa vang lên, trong nháy mắt 500 tân sinh viên đang ăn thịt thỏ vừa khoác lác thổi phồng không thể hoài hòa hơn bỗng đứng bật dậy, nhà nhà túm chân thỏ túm chân thỏ, người người túm chân thỏ túm chân thỏ…… Túm lấy thỏ nướng đồng thời bọn họ cũng không quên đóng gói vật tư, chỉ trong chớp mắt toàn thể bắt đầu trốn chạy.
Quý Dữu đần ra, cô vừa mới phản ứng lại muốn đi bắt lấy một cái chân thỏ thì chân thỏ nướng ở trước mắt đã không cánh mà bay……
Nhạc Tê Quang giơ giơ lên chân thỏ rồi nở nụ cười thắng lợi về phía cô, nháy mắt liền chạy không còn bóng dáng.
Quý Dữu: “……”
Toàn bộ trên mặt cỏ, mênh mông người là người đều chạy hết trong khi Quý Dữu đang đần thối. Trên mặt cỏ giống như gió cuốn mây tan, cái gì cũng không dư thừa!
Quý Dữu: “……”
Sở Kiều Kiều?
Nhạc Tê Quang?
Nhạc Tê Nguyên?
Thịnh Thanh Nhan?
Chạy biến không thừa mống nào, không ai nghĩ kéo Quý Dữu theo.
Cách mạng hữu nghị đâu?
Hữu ái hài hòa đâu?
Hỗ trợ tốt đẹp đâu?
Chân vừa ngắn vừa nhỏ này của mình muốn chạy như thế nào nha?
5 phút phải chạy về quảng trường diễn tập? Bằng vào song E yếu nhớt này của mình?
Oa oa oa ~
Khi Quý Dữu dần đắm chìm trong tuyệt vọng thì Sở Kiều Kiều đang chạy ở đằng trước đột nhiên nhảy trở về!
Ánh mắt của Quý Dữu sáng lên, cực kỳ vui sướng cảm thán: “Kiều Kiều…… Vẫn là cậu tốt nhất.”
Sở Kiều Kiều trực tiếp chạy vội đến chỗ Quý Dữu, đang lúc Quý Dữu vươn tay thì Sở Kiều Kiều luồn thân qua nắm lấy một cái chân thỏ bị rơi trên mặt đất rồi cất bước chạy luôn!
Quý Dữu: “……”
Người tốt?
Ảo giác rồi!
Đều là ảo giác!
Quý Dữu khẽ cắn môi: “Chỉ cần cậu cõng tôi chạy về quảng trường diễn tập thì tôi sẽ mời cậu ăn một con thỏ nướng!”
Sở Kiều Kiều vùi đầu muốn chạy.
Quý Dữu cắn răng: “10 con!”
Sở Kiều Kiều lập tức quay đầu lại rồi khiêng Quý Dữu lên chạy biến!
Quý Dữu: “……”
Tốc độ như một cơn gió, như một tia chớp…… Sở Kiều Kiều có khiêng một kẻ trói buộc là Quý Dữu đi chăng nữa thì cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Lập tức đuổi kịp và vượt qua đội ngũ đầu đang chạy vội.
Mọi người: “……”
Quả nhiên không hổ là thể chất cấp S gia súc nha!
“Tích ---”
Tiếng đếm ngược vang lên ---
Sở Kiều Kiều ném Quý Dữu xuống rồi trở về lớp của mình trước, còn không quên khoa tay múa chân hình số ‘10’ hướng về cô!”
Quý Dữu há mồm nói: “Tôi mất trí nhớ……”
Bỗng dưng Sở Kiều Kiều trừng mắt, trên đời này còn có người vô sỉ như vậy?
Mấu chốt là cô còn đẹp như vậy, làm người muốn tức giận cũng không nổi!
Ôi ~
Lần đầu tiên Sở Kiều Kiều hận chính mình là tên sắc quỷ, nhan cẩu chi vương.
***Nhan cẩu chi vương: vua nghiện sắc đẹp.
Sau đó Quý Dữu còn vô sỉ bỏ thêm một câu: “Gió quá lớn thổi thẳng vào đầu nên mất trí nhớ thật, đúng rồi, cậu là ai?”
Sở Kiều Kiều: “Sao cậu……” Hư như vậy chứ?
Bỗng nhiên ---
Giọng nói vang dội của hiệu trưởng Hồng như một tiếng sấm bổ xuống: “Toàn thể yên lặng!”
Nháy mắt Sở Kiều Kiều rời khỏi ban tự trả tiền để về tới ban cơ giáp chiến đấu.
Quý Dữu đứng ngay ngắn đúng tư thế của quân đội, trong đầu thì lại nghiêm túc suy xét tới khả năng quỵt nợ……
Cái này không ký hợp đồng, cũng không lưu lại chứng cứ, nói miệng không bằng chứng…… Thế nên quỵt nợ không phải thao tác thường quy sao?
“Đều yên lặng cho tôi!”
“Đến trễ lập tức trừ 100 điểm!”
Lời hiệu trưởng Hồng vừa nói ra là toàn trường hít hà một hơi. Tầm mắt của mọi người nhìn về phía cổng của trận diễn tập, nơi đó còn đứng mấy chục tân sinh viên vừa mới bước ra khỏi cổng.
“Kẻ đáng thương ~”
“Đồ xui xẻo ~”
“Đồ chân ngắn ~”
Hiệu trưởng Hồng lớn tiếng: “Về đơn vị!”
Mấy chục người đến trễ đón lấy ánh mắt hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa của mọi người rồi về tới lớp của mình.
Thịnh Thanh Nhan bước về hướng lớp của Quý Dữu, không đợi Quý Dữu kinh ngạc thì đôi mắt u oán của cậu ta suýt chút nữa chọc mù Quý Dữu.
Thịnh Thanh Nhan gắt gao trừng mắt Quý Dữu.
Quý Dữu nghiêng đầu.
Thịnh Thanh Nhan vẫn trừng mắt cô như cũ, ánh mắt u oán đó như có tính thực chất làm Quý Dữu suýt nữa dậm chân.
Quý Dữu không thể nhịn được nữa: “Làm gì mà cậu trừng mắt tôi?”
Thịnh Thanh Nhan cắn cắn môi đỏ rồi sâu kín nói: “Kiều Kiều cõng cậu nhưng lại không cõng người ta nha…… Làm hại người ta đến trễ nha……”
“Trừ mất 100 điểm nha……”
“Người ta muốn khóc chết nha……”
Quý Dữu: “Vậy…… Có thể làm phiền cậu chết xa một chút được không?”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Báo cáo! Có người chuyên môn bắt nạt bé con đáng yêu nha ---
Quý Dữu quay mặt đi không chút biểu cảm, trong lòng cũng bạo phát vô số câu ĐM ĐM ĐM!
Cái con hàng Thịnh Thanh Nhan này cùng một ban với mình? Ban tự trả tiền? Sao lại thế này?
Con hàng này không phải có thiên phú cấp song A sao? Như thế nào cũng không có khả năng lưu lạc đến ban tự trả tiền mà tiến vào chứ.
Không nghĩ ra.
Đúng lúc này hiệu trưởng Hồng lớn tiếng: “Diễn tập ba ngày, biểu hiện của mọi người tôi đều xem ở trong mắt!”
Hiệu trưởng vừa mở miệng là các tân sinh viên không ai dám làm việc riêng, hoàn toàn nâng cao tinh thần mà nghe.
Đôi mắt sắc bén của hiệu trưởng Hồng lần lượt đảo qua toàn trường, bỗng chốc ngừng ở ban tự trả tiền, trong nháy mắt da đầu của các cậu chủ cô chủ ‘tàn phế’ ở ban tự trả tiền tê dại đi.
Thật…… Thật sự là --- Uy áp tinh thần lực của hiệu trưởng Hồng quá khủng bố!
Làm người có cảm giác sởn cả tóc gáy.
Cũng ở nháy mắt đó Quý Dữu căng thẳng thần kinh, so với những người khác thì cô cảm thấy tầm mắt của hiệu trưởng Hồng chủ yếu là nhìn thẳng vào chính mình! Những người khác cảm nhận được chỉ là dư ba mà thôi……
Quý Dữu kinh hoảng lạnh lẽo từng đợt.
***Kinh hoảng lạnh lẽo: Bản convert là ‘tâm kinh đảm hàn’.
Thậm chí còn không hô hấp thoải mái được, cảm giác sắp chết nghẹn đến nơi, dùng mắt thường có thể thấy được mặt của cô đỏ lên rồi từ từ biến thành màu gan heo, mắt thấy sắp chết thẳng cẳng đến nơi……
Đây ---
Đây là sự trả thù!
Đây là trần trụi trả thù!
Sắp xong đời!
Bỗng chốc hiệu trưởng Hồng thu lại tầm mắt như thủy triều rút xuống.
Quý Dữu cảm giác được sống lại một lần nữa nên không khỏi thở phào một hơi, cô nghĩ thầm: Hóa ra tinh thần lực đẳng cấp cao và đẳng cấp thấp chênh lệch lớn đến thế!
Hiệu trưởng Hồng đứng cách hơn 1000m vẫn có thể hoàn toàn ngăn chặn mình.
Đáng sợ ---
Đáng sợ ---
Đáng sợ ---
Đồng thời hai mắt của Quý Dữu phát ra ánh sáng: Tinh thần lực đẳng cấp cao còn có thể được dùng như vậy! Nếu tinh thần lực của mình được tăng cường hơn nữa biết cách vận dụng thích đáng thì chẳng phải cũng có thể?
Chỉ cần huấn luyện thích đáng thì về sau chẳng phải có thể chiến đấu ở cự ly xa?
Hiệu trưởng Hồng nhìn các tân sinh viên khắp bốn phía rồi đột nhiên hỏi mọi người một vấn đề bất ngờ: “Con thỏ nướng ăn ngon không?”
Mọi người: “……”
Toàn trường yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.
Trọng điểm ánh mắt của hiệu trưởng Hồng dạo qua một vòng ở 500 người thắng được: “Tôi thấy các anh chị còn chưa ăn đủ đâu, có muôn tôi đưa con thỏ còn dư lại cho các anh chị mang đi nướng không?”
500 người: “……”
Mọi người đều không dám hé răng, Quý Dữu thân là người khởi xướng càng nhanh chóng giả vờ làm cháu trai mà cong lưng xuống rụt cổ vào, sợ lại làm hiệu trưởng Hồng chú ý, trong nhất thời quả thực là cô hận không thể biến mình thành không khí.
Hiệu trưởng Hồng trêu chọc: “Tôi thấy các anh chị ăn rất vui vẻ làm sao, sao giờ không hé răng?”
Không ai hé răng.
Ai hé răng ai ngốc.
Hiệu trưởng Hồng liếc mắt nhìn bọn nhãi ranh đang giả vờ túng quẫn rồi lớn tiếng: “Toàn trường 5000 người ở đây, đối với biểu hiện của các anh chị tôi rất không vừa lòng! Dùng một câu tổng kết chính là một đám chày gỗ, mấy cậy gậy thọc cứt!”
Mọi người: “……”
Hiệu trưởng, không cần vũ nhục người như vậy chứ.
Quý Dữu đần ra, cô vừa mới phản ứng lại muốn đi bắt lấy một cái chân thỏ thì chân thỏ nướng ở trước mắt đã không cánh mà bay……
Nhạc Tê Quang giơ giơ lên chân thỏ rồi nở nụ cười thắng lợi về phía cô, nháy mắt liền chạy không còn bóng dáng.
Quý Dữu: “……”
Toàn bộ trên mặt cỏ, mênh mông người là người đều chạy hết trong khi Quý Dữu đang đần thối. Trên mặt cỏ giống như gió cuốn mây tan, cái gì cũng không dư thừa!
Quý Dữu: “……”
Sở Kiều Kiều?
Nhạc Tê Quang?
Nhạc Tê Nguyên?
Thịnh Thanh Nhan?
Chạy biến không thừa mống nào, không ai nghĩ kéo Quý Dữu theo.
Cách mạng hữu nghị đâu?
Hữu ái hài hòa đâu?
Hỗ trợ tốt đẹp đâu?
Chân vừa ngắn vừa nhỏ này của mình muốn chạy như thế nào nha?
5 phút phải chạy về quảng trường diễn tập? Bằng vào song E yếu nhớt này của mình?
Oa oa oa ~
Khi Quý Dữu dần đắm chìm trong tuyệt vọng thì Sở Kiều Kiều đang chạy ở đằng trước đột nhiên nhảy trở về!
Ánh mắt của Quý Dữu sáng lên, cực kỳ vui sướng cảm thán: “Kiều Kiều…… Vẫn là cậu tốt nhất.”
Sở Kiều Kiều trực tiếp chạy vội đến chỗ Quý Dữu, đang lúc Quý Dữu vươn tay thì Sở Kiều Kiều luồn thân qua nắm lấy một cái chân thỏ bị rơi trên mặt đất rồi cất bước chạy luôn!
Quý Dữu: “……”
Người tốt?
Ảo giác rồi!
Đều là ảo giác!
Quý Dữu khẽ cắn môi: “Chỉ cần cậu cõng tôi chạy về quảng trường diễn tập thì tôi sẽ mời cậu ăn một con thỏ nướng!”
Sở Kiều Kiều vùi đầu muốn chạy.
Quý Dữu cắn răng: “10 con!”
Sở Kiều Kiều lập tức quay đầu lại rồi khiêng Quý Dữu lên chạy biến!
Quý Dữu: “……”
Tốc độ như một cơn gió, như một tia chớp…… Sở Kiều Kiều có khiêng một kẻ trói buộc là Quý Dữu đi chăng nữa thì cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Lập tức đuổi kịp và vượt qua đội ngũ đầu đang chạy vội.
Mọi người: “……”
Quả nhiên không hổ là thể chất cấp S gia súc nha!
“Tích ---”
Tiếng đếm ngược vang lên ---
Sở Kiều Kiều ném Quý Dữu xuống rồi trở về lớp của mình trước, còn không quên khoa tay múa chân hình số ‘10’ hướng về cô!”
Quý Dữu há mồm nói: “Tôi mất trí nhớ……”
Bỗng dưng Sở Kiều Kiều trừng mắt, trên đời này còn có người vô sỉ như vậy?
Mấu chốt là cô còn đẹp như vậy, làm người muốn tức giận cũng không nổi!
Ôi ~
Lần đầu tiên Sở Kiều Kiều hận chính mình là tên sắc quỷ, nhan cẩu chi vương.
***Nhan cẩu chi vương: vua nghiện sắc đẹp.
Sau đó Quý Dữu còn vô sỉ bỏ thêm một câu: “Gió quá lớn thổi thẳng vào đầu nên mất trí nhớ thật, đúng rồi, cậu là ai?”
Sở Kiều Kiều: “Sao cậu……” Hư như vậy chứ?
Bỗng nhiên ---
Giọng nói vang dội của hiệu trưởng Hồng như một tiếng sấm bổ xuống: “Toàn thể yên lặng!”
Nháy mắt Sở Kiều Kiều rời khỏi ban tự trả tiền để về tới ban cơ giáp chiến đấu.
Quý Dữu đứng ngay ngắn đúng tư thế của quân đội, trong đầu thì lại nghiêm túc suy xét tới khả năng quỵt nợ……
Cái này không ký hợp đồng, cũng không lưu lại chứng cứ, nói miệng không bằng chứng…… Thế nên quỵt nợ không phải thao tác thường quy sao?
“Đều yên lặng cho tôi!”
“Đến trễ lập tức trừ 100 điểm!”
Lời hiệu trưởng Hồng vừa nói ra là toàn trường hít hà một hơi. Tầm mắt của mọi người nhìn về phía cổng của trận diễn tập, nơi đó còn đứng mấy chục tân sinh viên vừa mới bước ra khỏi cổng.
“Kẻ đáng thương ~”
“Đồ xui xẻo ~”
“Đồ chân ngắn ~”
Hiệu trưởng Hồng lớn tiếng: “Về đơn vị!”
Mấy chục người đến trễ đón lấy ánh mắt hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa của mọi người rồi về tới lớp của mình.
Thịnh Thanh Nhan bước về hướng lớp của Quý Dữu, không đợi Quý Dữu kinh ngạc thì đôi mắt u oán của cậu ta suýt chút nữa chọc mù Quý Dữu.
Thịnh Thanh Nhan gắt gao trừng mắt Quý Dữu.
Quý Dữu nghiêng đầu.
Thịnh Thanh Nhan vẫn trừng mắt cô như cũ, ánh mắt u oán đó như có tính thực chất làm Quý Dữu suýt nữa dậm chân.
Quý Dữu không thể nhịn được nữa: “Làm gì mà cậu trừng mắt tôi?”
Thịnh Thanh Nhan cắn cắn môi đỏ rồi sâu kín nói: “Kiều Kiều cõng cậu nhưng lại không cõng người ta nha…… Làm hại người ta đến trễ nha……”
“Trừ mất 100 điểm nha……”
“Người ta muốn khóc chết nha……”
Quý Dữu: “Vậy…… Có thể làm phiền cậu chết xa một chút được không?”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Báo cáo! Có người chuyên môn bắt nạt bé con đáng yêu nha ---
Quý Dữu quay mặt đi không chút biểu cảm, trong lòng cũng bạo phát vô số câu ĐM ĐM ĐM!
Cái con hàng Thịnh Thanh Nhan này cùng một ban với mình? Ban tự trả tiền? Sao lại thế này?
Con hàng này không phải có thiên phú cấp song A sao? Như thế nào cũng không có khả năng lưu lạc đến ban tự trả tiền mà tiến vào chứ.
Không nghĩ ra.
Đúng lúc này hiệu trưởng Hồng lớn tiếng: “Diễn tập ba ngày, biểu hiện của mọi người tôi đều xem ở trong mắt!”
Hiệu trưởng vừa mở miệng là các tân sinh viên không ai dám làm việc riêng, hoàn toàn nâng cao tinh thần mà nghe.
Đôi mắt sắc bén của hiệu trưởng Hồng lần lượt đảo qua toàn trường, bỗng chốc ngừng ở ban tự trả tiền, trong nháy mắt da đầu của các cậu chủ cô chủ ‘tàn phế’ ở ban tự trả tiền tê dại đi.
Thật…… Thật sự là --- Uy áp tinh thần lực của hiệu trưởng Hồng quá khủng bố!
Làm người có cảm giác sởn cả tóc gáy.
Cũng ở nháy mắt đó Quý Dữu căng thẳng thần kinh, so với những người khác thì cô cảm thấy tầm mắt của hiệu trưởng Hồng chủ yếu là nhìn thẳng vào chính mình! Những người khác cảm nhận được chỉ là dư ba mà thôi……
Quý Dữu kinh hoảng lạnh lẽo từng đợt.
***Kinh hoảng lạnh lẽo: Bản convert là ‘tâm kinh đảm hàn’.
Thậm chí còn không hô hấp thoải mái được, cảm giác sắp chết nghẹn đến nơi, dùng mắt thường có thể thấy được mặt của cô đỏ lên rồi từ từ biến thành màu gan heo, mắt thấy sắp chết thẳng cẳng đến nơi……
Đây ---
Đây là sự trả thù!
Đây là trần trụi trả thù!
Sắp xong đời!
Bỗng chốc hiệu trưởng Hồng thu lại tầm mắt như thủy triều rút xuống.
Quý Dữu cảm giác được sống lại một lần nữa nên không khỏi thở phào một hơi, cô nghĩ thầm: Hóa ra tinh thần lực đẳng cấp cao và đẳng cấp thấp chênh lệch lớn đến thế!
Hiệu trưởng Hồng đứng cách hơn 1000m vẫn có thể hoàn toàn ngăn chặn mình.
Đáng sợ ---
Đáng sợ ---
Đáng sợ ---
Đồng thời hai mắt của Quý Dữu phát ra ánh sáng: Tinh thần lực đẳng cấp cao còn có thể được dùng như vậy! Nếu tinh thần lực của mình được tăng cường hơn nữa biết cách vận dụng thích đáng thì chẳng phải cũng có thể?
Chỉ cần huấn luyện thích đáng thì về sau chẳng phải có thể chiến đấu ở cự ly xa?
Hiệu trưởng Hồng nhìn các tân sinh viên khắp bốn phía rồi đột nhiên hỏi mọi người một vấn đề bất ngờ: “Con thỏ nướng ăn ngon không?”
Mọi người: “……”
Toàn trường yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.
Trọng điểm ánh mắt của hiệu trưởng Hồng dạo qua một vòng ở 500 người thắng được: “Tôi thấy các anh chị còn chưa ăn đủ đâu, có muôn tôi đưa con thỏ còn dư lại cho các anh chị mang đi nướng không?”
500 người: “……”
Mọi người đều không dám hé răng, Quý Dữu thân là người khởi xướng càng nhanh chóng giả vờ làm cháu trai mà cong lưng xuống rụt cổ vào, sợ lại làm hiệu trưởng Hồng chú ý, trong nhất thời quả thực là cô hận không thể biến mình thành không khí.
Hiệu trưởng Hồng trêu chọc: “Tôi thấy các anh chị ăn rất vui vẻ làm sao, sao giờ không hé răng?”
Không ai hé răng.
Ai hé răng ai ngốc.
Hiệu trưởng Hồng liếc mắt nhìn bọn nhãi ranh đang giả vờ túng quẫn rồi lớn tiếng: “Toàn trường 5000 người ở đây, đối với biểu hiện của các anh chị tôi rất không vừa lòng! Dùng một câu tổng kết chính là một đám chày gỗ, mấy cậy gậy thọc cứt!”
Mọi người: “……”
Hiệu trưởng, không cần vũ nhục người như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.