Chương 17: Tạ Linh Chi
Liễu Thăng Thăng
08/02/2022
Sau khi trái tim nóng bỏng của Quý Dữu bị tưới lạnh thấu tim thì cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ đến việc cho dù là đồ ăn giảm giá cô cũng không có đủ tiền mua nha.
Ai!
Vẫn nên đi tắm rửa rồi ngủ thôi.
Lúc này trong lòng Quý Dữu đầy mất mát, quá thất vọng rồi; ngay cả số liệu hậu đài cửa tiệm của mình còn không đi xem, trực tiếp đăng xuất Tinh Võng rồi mê man đi ngủ.
Hôm sau.
Ánh mặt trời sáng rõ, Quý Dữu bò dậy xem giờ luôn, hắc, còn chưa tới 6 giờ đâu. Trong lòng vui sướng, Quý Dữu cảm thấy mình không ngủ quá lâu nên tâm trạng khá tốt, cô vội vàng bò dậy rồi đánh răng rửa mặt, ăn xong nửa lọ dinh dưỡng tề thì nhận được lời mời của bà Jenny.
Bà Jenny nói: “A Dữu, bà cùng Ryan, Leah và A Khung tiếp tục chuẩn bị đi khu tây thu thập Thiết Lê mộc, cháu có muốn đi cùng chúng ta không?” A Khung là con trai chú Tạ Nghị, là Tạ Xuyên Khung.
Ánh mắt Quý Dữu sáng lên: “Đương nhiên muốn ạ.”
Bà Jenny nói: “Vậy cháu đến nhà A Khung sớm chút để tập hợp nhé, 7 giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
Quý Dữu nhanh tay ném sách vở đứng lên nói: “Cháu tới ngay đây, nhất định phải chờ cháu nha.”
Bà Jenny cười nói: “Được. Chờ cháu, cháu nhanh đến đây đi.”
Nhà họ Tạ và nhà bà Jenny đối diện với nhau, hai nhà sang nhà nhau đều không cần đi xa như đi tản bộ, trực tiếp bước vài bước liền tới, nhưng nhà Quý Dữu cách nhà họ xa hơn chút, đi mất khoảng năm phút cho nên Quý Dữu không giám trì hoãn; tròng lên mình trang phục phòng hộ, lấy vũ khí duy nhất là thiết rìu rồi vội vàng ra cửa.
Lúc cô chạy đến thì mọi người đã sắp xếp xong, Quý Dữu liếc mắt nhìn liền thấy trong đám người dáng người đĩnh bạt như tùng bách, lúc này có một lọn tóc vàng hơi xoăn rủ xuống trán làm mềm đi sự nghiêm túc vốn có của anh ta.
Quỹ Dữu cho rằng bản thân có thể yên lặng trộm nhìn ngắm Ryan một cái nhưng cảm giác của Ryan cực kỳ nhạy bén, anh ta đón lấy tầm mắt của Quý Dữu, nhẹ nhàng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Nhìn hàng lông mày thẳng tắp đầy khí khái và đôi mắt màu lam xinh đẹp của Ryan, mặt Quý Dữu không khỏi đỏ lên.
Ai nha!
Ngắm trộm bị phát hiện rồi, như thế nào lại xấu hổ vậy?
Ryan cũng thật là, liền…… Liền không thể coi như không phát hiện được sao?
Hừ hừ ---
Ryan có điều kiện tốt như vậy, lại là độc thân cẩu nữa.
Đúng thật ---
Độc thân là có nguyên nhân.
Quý Dữu tức giận nghĩ, cô quay đầu nhìn về phía Leah ăn mặc thật khí thế khoáng đạt rồi cười nói: “Chị Leah, hôm nay như thế nào chị lại đi thu thập vậy?”
***Mạnh mẽ khí thế: Anh tư táp sảng => anh(khí thế), tư( tư thế, dáng dấp, điệu bộ), táp (nhanh nhẹn), sảng (sảng khoái, khoáng đạt).
Leah mặc một bộ trang phục phòng hộ màu đen, vóc người của cô vốn cao gầy, hiện giờ lại mặc đồ đen khiến cả người cô càng thêm cao gầy, khí chất ôn hòa ban đầu của cô như phai nhạt đi trở nên có tính xâm lược.
Nhưng lại rất xứng với đôi mắt lam lộng lẫy, mái tóc buộc đuôi ngựa cao cao, thân hình phập phồng quyến rũ……
Leah như vậy quá đẹp rồi.
Trái lại với mình, trang phục phòng hộ xám ngoét, mái tóc buộc tùy ý không chút khí thế nào, cùng với dáng người vừa ngắn vừa nhỏ mới có 1m65…… Quý Dữu: “……”
Anh anh anh ~
Cô muốn tự kỷ.
Cô cũng muốn dáng người cao gầy có lồi có lõm a.
Đáng tiếc ---
Nàng có huyết thống Hoa Hạ da vàng tóc đen, so với huyết thống phương tây da trắng mắt xanh như Leah và Ryan mà nói không thể chiếm được chút ưu thế nào. Mặt khác, gen của người thời đại tinh tế đã sớm được cải thiện hơn thời viễn cổ rất nhiều, giống như người mang huyết thống Hoa Hạ như Quý Dữu, giới tính nữ thấp nhất cũng đạt tới 165cm, nói cách khác Quý Dữu là chú lùn hàng thật giá thật!
Leah nhìn sắc mặt biến hóa lần nữa của Quý Dữu thì không khỏi cười lên, giơ tay xoa xoa cái đầu đáng yêu của Quý Dữu: “Mấy ngày nay được nghỉ, chị ở nhà cũng không có việc gì làm nên muốn đi theo kiếm thêm ít tiền.”
Hiện tại đúng là mùa chín cây của Thiết Lê mộc hoang dã, bỏ lỡ khoảng thời gian này sẽ không còn nữa. Leah nhìn bà Jenny vất vả như thế đương nhiên muốn chia sẻ với bà một ít nên mới khăng khăng đi cùng.
Quý Dữu né tránh ma trảo của Leah tập kích tới, ôm lấy đầu bất mãn: “Chị Leah đùng xoa, xoa liền rối lên mất.”
Leah cười hì hì: “Xúc cảm quá tốt nên không nhịn được.”
Quý Dữu: “……”
“Xuy ~”
Hai cô gái đang trêu ghẹo nhau thì đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh, Quý Dữu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đó là con gái Tạ Linh Chi của chú Tạ Nghị; da vàng, tóc đen, mắt đen, vóc người khoảng trên dưới 1m7; cô ta ôm cánh tay thờ ơ lạnh nhạt với hai cô gái đang đùa giỡn thân thiết, khóe môi treo lên nụ cười lạnh lùng trào phúng.
Quý Dữu đen mặt, đừng quay đầu lại, không cần quan tâm trong lòng Tạ Linh Chi nghĩ thế nào.
Không thú vị.
Cô gái này cùng mình và Leah không phải người chung đường cho nên không hợp, mỗi lần các cô gặp Tạ Linh Chi không nói quá ba câu là lâm vào xấu hổ. Giống như hiện giờ, không nói chuyện với cô ta là bầu không khí trở nên căng thẳng.
Ai!
Tạ Linh Chi ôm cánh tay, thấy mình hừ lạnh một tiếng khiến Quý Dữu và Leah tắt tiếng cười, cô ta nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói: “Tinh thần lực cấp E, thể chất cấp F vô dụng như thế chạy đến nơi hoang dã chẳng phải dâng đồ ăn cho tinh thú sao?”
“Sao không ở nhà ngồi xổm thành thành thật thật làm cu li có phải tốt không?”
“Chạy tới dã ngoại chẳng phải cố ý kéo đoàn đội chân sau sao.”
Khi lời nói của Tạ Linh Chi vang lên, bầu không khí đông cứng hoàn toàn.
Tạ Xuyên Khung lớn tiếng: “Tạ Linh Chi, em câm miệng lại!”
Tạ Linh Chi buồn bực ngẩng đầu.
Tạ Xuyên Khung lạnh lùng nói: “Em không nói lời nào không ai bảo em là người câm đâu.”
“Mọi người muốn mang cô ta đi cùng thì tôi không đi.” Tạ Linh Chi quay đầu đi vào nhà.
Tạ Xuyên Khung nhìn sang Quý Dữu nói xin lỗi: “A Dữu, em không cần để ý, nó bộc tuệch vậy thôi.”
Mấy câu này Quý Dữu đã nghe Tạ Linh Chi mỉa mai châm chọc vô số lần, sớm đã sinh kháng thể, dù sao chỉ cần đem lời nói của Tạ Linh Chi thành rắm, đem cô ta thành không khí là được.
Cho nên cô mím môi nhún vai tỏ ra không sao cả: “Yên tâm đi, em không đi so đo với chị ấy đâu.”
Nếu để ý thật thì đã sớm tức chết vô số lần.
Ai ~
Bên này.
Quý Dữu vào nhà họ Tạ chào hỏi chú Tạ Nghị đang nằm trên giường: “Chú Tạ Nghị, chú cảm thấy tốt hơn chưa ạ?”
Tạ Nghị thấy Quý Dữu liền muốn ngồi dậy, nhưng ông ấy mới cắt chân nên không thể nhúc nhích được, Quý Dữu vội nói: “Chú cứ nằm đi, đừng ngồi dậy như thế.”
Bản thân chịu khổ, hàng xóm lại nhiệt tình khẳng khái giúp tiền, Tạ Nghị rất cảm kích về việc đó, đầu tiên là oán trách Quý Dữu một lần: “A Dữu, ngay cả cơm cháu còn không có điều kiện ăn thế mà đưa cho chú nhiều tiền vậy làm gì? Đợi tí nữa chú bảo A Khung đưa tiền lại cho cháu.”
Quý Dữu cố ý xụ mặt vờ giận giữ: “Chú Tạ Nghị, tiền này là chút tâm ý của cháu chuyên để cho chú điều dưỡng cơ thể, nếu chú trả lại cháu tức giận thật đấy.”
Hai người đưa đẩy một lúc Tạ Nghị mới dập tắt suy nghĩ muốn trả tiền lại.
Trong mắt Tạ Nghị xuất hiện ánh nước, giơ tay xoa xoa mặt rồi đột nhiên cười nói: “A Dữu, cảm ơn cháu, chú cảm giác khá hơn nhiều rồi. Nửa tháng sau chú có thể tiến hành giải phẫu nối liền chân.”
Ai!
Vẫn nên đi tắm rửa rồi ngủ thôi.
Lúc này trong lòng Quý Dữu đầy mất mát, quá thất vọng rồi; ngay cả số liệu hậu đài cửa tiệm của mình còn không đi xem, trực tiếp đăng xuất Tinh Võng rồi mê man đi ngủ.
Hôm sau.
Ánh mặt trời sáng rõ, Quý Dữu bò dậy xem giờ luôn, hắc, còn chưa tới 6 giờ đâu. Trong lòng vui sướng, Quý Dữu cảm thấy mình không ngủ quá lâu nên tâm trạng khá tốt, cô vội vàng bò dậy rồi đánh răng rửa mặt, ăn xong nửa lọ dinh dưỡng tề thì nhận được lời mời của bà Jenny.
Bà Jenny nói: “A Dữu, bà cùng Ryan, Leah và A Khung tiếp tục chuẩn bị đi khu tây thu thập Thiết Lê mộc, cháu có muốn đi cùng chúng ta không?” A Khung là con trai chú Tạ Nghị, là Tạ Xuyên Khung.
Ánh mắt Quý Dữu sáng lên: “Đương nhiên muốn ạ.”
Bà Jenny nói: “Vậy cháu đến nhà A Khung sớm chút để tập hợp nhé, 7 giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
Quý Dữu nhanh tay ném sách vở đứng lên nói: “Cháu tới ngay đây, nhất định phải chờ cháu nha.”
Bà Jenny cười nói: “Được. Chờ cháu, cháu nhanh đến đây đi.”
Nhà họ Tạ và nhà bà Jenny đối diện với nhau, hai nhà sang nhà nhau đều không cần đi xa như đi tản bộ, trực tiếp bước vài bước liền tới, nhưng nhà Quý Dữu cách nhà họ xa hơn chút, đi mất khoảng năm phút cho nên Quý Dữu không giám trì hoãn; tròng lên mình trang phục phòng hộ, lấy vũ khí duy nhất là thiết rìu rồi vội vàng ra cửa.
Lúc cô chạy đến thì mọi người đã sắp xếp xong, Quý Dữu liếc mắt nhìn liền thấy trong đám người dáng người đĩnh bạt như tùng bách, lúc này có một lọn tóc vàng hơi xoăn rủ xuống trán làm mềm đi sự nghiêm túc vốn có của anh ta.
Quỹ Dữu cho rằng bản thân có thể yên lặng trộm nhìn ngắm Ryan một cái nhưng cảm giác của Ryan cực kỳ nhạy bén, anh ta đón lấy tầm mắt của Quý Dữu, nhẹ nhàng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Nhìn hàng lông mày thẳng tắp đầy khí khái và đôi mắt màu lam xinh đẹp của Ryan, mặt Quý Dữu không khỏi đỏ lên.
Ai nha!
Ngắm trộm bị phát hiện rồi, như thế nào lại xấu hổ vậy?
Ryan cũng thật là, liền…… Liền không thể coi như không phát hiện được sao?
Hừ hừ ---
Ryan có điều kiện tốt như vậy, lại là độc thân cẩu nữa.
Đúng thật ---
Độc thân là có nguyên nhân.
Quý Dữu tức giận nghĩ, cô quay đầu nhìn về phía Leah ăn mặc thật khí thế khoáng đạt rồi cười nói: “Chị Leah, hôm nay như thế nào chị lại đi thu thập vậy?”
***Mạnh mẽ khí thế: Anh tư táp sảng => anh(khí thế), tư( tư thế, dáng dấp, điệu bộ), táp (nhanh nhẹn), sảng (sảng khoái, khoáng đạt).
Leah mặc một bộ trang phục phòng hộ màu đen, vóc người của cô vốn cao gầy, hiện giờ lại mặc đồ đen khiến cả người cô càng thêm cao gầy, khí chất ôn hòa ban đầu của cô như phai nhạt đi trở nên có tính xâm lược.
Nhưng lại rất xứng với đôi mắt lam lộng lẫy, mái tóc buộc đuôi ngựa cao cao, thân hình phập phồng quyến rũ……
Leah như vậy quá đẹp rồi.
Trái lại với mình, trang phục phòng hộ xám ngoét, mái tóc buộc tùy ý không chút khí thế nào, cùng với dáng người vừa ngắn vừa nhỏ mới có 1m65…… Quý Dữu: “……”
Anh anh anh ~
Cô muốn tự kỷ.
Cô cũng muốn dáng người cao gầy có lồi có lõm a.
Đáng tiếc ---
Nàng có huyết thống Hoa Hạ da vàng tóc đen, so với huyết thống phương tây da trắng mắt xanh như Leah và Ryan mà nói không thể chiếm được chút ưu thế nào. Mặt khác, gen của người thời đại tinh tế đã sớm được cải thiện hơn thời viễn cổ rất nhiều, giống như người mang huyết thống Hoa Hạ như Quý Dữu, giới tính nữ thấp nhất cũng đạt tới 165cm, nói cách khác Quý Dữu là chú lùn hàng thật giá thật!
Leah nhìn sắc mặt biến hóa lần nữa của Quý Dữu thì không khỏi cười lên, giơ tay xoa xoa cái đầu đáng yêu của Quý Dữu: “Mấy ngày nay được nghỉ, chị ở nhà cũng không có việc gì làm nên muốn đi theo kiếm thêm ít tiền.”
Hiện tại đúng là mùa chín cây của Thiết Lê mộc hoang dã, bỏ lỡ khoảng thời gian này sẽ không còn nữa. Leah nhìn bà Jenny vất vả như thế đương nhiên muốn chia sẻ với bà một ít nên mới khăng khăng đi cùng.
Quý Dữu né tránh ma trảo của Leah tập kích tới, ôm lấy đầu bất mãn: “Chị Leah đùng xoa, xoa liền rối lên mất.”
Leah cười hì hì: “Xúc cảm quá tốt nên không nhịn được.”
Quý Dữu: “……”
“Xuy ~”
Hai cô gái đang trêu ghẹo nhau thì đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh, Quý Dữu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đó là con gái Tạ Linh Chi của chú Tạ Nghị; da vàng, tóc đen, mắt đen, vóc người khoảng trên dưới 1m7; cô ta ôm cánh tay thờ ơ lạnh nhạt với hai cô gái đang đùa giỡn thân thiết, khóe môi treo lên nụ cười lạnh lùng trào phúng.
Quý Dữu đen mặt, đừng quay đầu lại, không cần quan tâm trong lòng Tạ Linh Chi nghĩ thế nào.
Không thú vị.
Cô gái này cùng mình và Leah không phải người chung đường cho nên không hợp, mỗi lần các cô gặp Tạ Linh Chi không nói quá ba câu là lâm vào xấu hổ. Giống như hiện giờ, không nói chuyện với cô ta là bầu không khí trở nên căng thẳng.
Ai!
Tạ Linh Chi ôm cánh tay, thấy mình hừ lạnh một tiếng khiến Quý Dữu và Leah tắt tiếng cười, cô ta nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói: “Tinh thần lực cấp E, thể chất cấp F vô dụng như thế chạy đến nơi hoang dã chẳng phải dâng đồ ăn cho tinh thú sao?”
“Sao không ở nhà ngồi xổm thành thành thật thật làm cu li có phải tốt không?”
“Chạy tới dã ngoại chẳng phải cố ý kéo đoàn đội chân sau sao.”
Khi lời nói của Tạ Linh Chi vang lên, bầu không khí đông cứng hoàn toàn.
Tạ Xuyên Khung lớn tiếng: “Tạ Linh Chi, em câm miệng lại!”
Tạ Linh Chi buồn bực ngẩng đầu.
Tạ Xuyên Khung lạnh lùng nói: “Em không nói lời nào không ai bảo em là người câm đâu.”
“Mọi người muốn mang cô ta đi cùng thì tôi không đi.” Tạ Linh Chi quay đầu đi vào nhà.
Tạ Xuyên Khung nhìn sang Quý Dữu nói xin lỗi: “A Dữu, em không cần để ý, nó bộc tuệch vậy thôi.”
Mấy câu này Quý Dữu đã nghe Tạ Linh Chi mỉa mai châm chọc vô số lần, sớm đã sinh kháng thể, dù sao chỉ cần đem lời nói của Tạ Linh Chi thành rắm, đem cô ta thành không khí là được.
Cho nên cô mím môi nhún vai tỏ ra không sao cả: “Yên tâm đi, em không đi so đo với chị ấy đâu.”
Nếu để ý thật thì đã sớm tức chết vô số lần.
Ai ~
Bên này.
Quý Dữu vào nhà họ Tạ chào hỏi chú Tạ Nghị đang nằm trên giường: “Chú Tạ Nghị, chú cảm thấy tốt hơn chưa ạ?”
Tạ Nghị thấy Quý Dữu liền muốn ngồi dậy, nhưng ông ấy mới cắt chân nên không thể nhúc nhích được, Quý Dữu vội nói: “Chú cứ nằm đi, đừng ngồi dậy như thế.”
Bản thân chịu khổ, hàng xóm lại nhiệt tình khẳng khái giúp tiền, Tạ Nghị rất cảm kích về việc đó, đầu tiên là oán trách Quý Dữu một lần: “A Dữu, ngay cả cơm cháu còn không có điều kiện ăn thế mà đưa cho chú nhiều tiền vậy làm gì? Đợi tí nữa chú bảo A Khung đưa tiền lại cho cháu.”
Quý Dữu cố ý xụ mặt vờ giận giữ: “Chú Tạ Nghị, tiền này là chút tâm ý của cháu chuyên để cho chú điều dưỡng cơ thể, nếu chú trả lại cháu tức giận thật đấy.”
Hai người đưa đẩy một lúc Tạ Nghị mới dập tắt suy nghĩ muốn trả tiền lại.
Trong mắt Tạ Nghị xuất hiện ánh nước, giơ tay xoa xoa mặt rồi đột nhiên cười nói: “A Dữu, cảm ơn cháu, chú cảm giác khá hơn nhiều rồi. Nửa tháng sau chú có thể tiến hành giải phẫu nối liền chân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.