Chương 3:
Văn Uyển Thư Lan
23/06/2023
Nàng gợi lên ý cưới, tựa vào trong lòng hắn, ngửi thấy hương khí tươi mát, lẩm bẩm nói: “Phụ quân, người ta mệt mà.”
Sự ấm áp, là điều mà hắn đã cho nàng ở thế giới này, là sự ấm áp mà trước giờ nàng chưa từng được nếm trải qua.
Phụ thân, là người thân yêu nhất của nàng một đời này!
Nàng quyết định, nếu như đời này phải giống như nữ nhân ở đây cưới nam nhân, nàng nhất định sẽ tìm một nam nhân giống như phụ quân!
Doãn Nguyên nhìn nữ nhi đang dán trong lòng mình thì vẻ chịu đựng, lại có chút yên lòng, trước lúc mười tuổi, con gái hắn luôn sợ người lạ, lại không dính hắn, vào năm mười tuổi đó, sau khi chạy qua một vòng tại quỷ môn quan, tính cách đột nhiên thay đổi, mặc dù trở nên lười đến mức bất khả tư nghị, mặc dù không còn rụt rè gọi hắn là cha, nhưng mà thế này mới càng giống nữ nhi của hắn hơn. Doãn Nguyên nhớ đến mười năm trước hài tử đã mất đi hơi thở đó, thì bất chợt rùng mình, trên gương mặt nhã nhặn xẹt qua tia sát khí.
Phong Khinh Nhai cảm nhận được một trận lạnh lẽo, nâng mắt nhìn phụ thân, khẽ nhíu mày, nhìn thấy sự đau xót sâu trong đôi mắt kia, chớp mắt liền hiểu ra chuyện gì, khẽ cười nói: “Phụ quân, Nhai Nhi hiện tại đã không sao rồi, mọi chuyện sớm đã qua rồi, người đó, đừng có luôn lo lắng nữa!”
Chỉ có điều hắn vĩnh viễn sẽ không thể biết được, mười năm trước, nữ nhi của hắn đã chết rồi.
Mười năm trước, thời khắc nàng tỉnh lại, nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt, trắng bệch đầy mệt mỏi, khuôn mặt đó nồng đậm sự tự trách cùng bi thương, hắn nói với nàng, hắn là cha của nàng, đồng thời là phụ quân của nàng.
Thời khắc đó, dường như nàng lại một nữa cảm nhận được loại tình thương của cha đã lâu không gặp, là tình thương thuần khiết không chút pha tạp.
Cũng vì lẽ đó, nàng mới quyết định về sau sẽ sống dưới thân phận của Phong Khinh Nhai.
Mọi thứ trong dĩ vãng dường như đã tan biến cùng với cái chết của Vân Thanh Nhã.
Mà trong mười năm này, nàng đều cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của bản thân.
Sau khi được nghe lời khuyên nhủ của nữ nhi, sự phiền muộn trong lòng Doãn Nguyên chậm rãi biến mất, hắn đứng dậy điều chỉnh y phục cho nàng, tâm tình có loại cảm giác tự hào vì có nữ nhi đã trưởng thành, khẽ cười nói: “Được rồi, nên dậy thôi, qua ngày hôm nay, con của ta đã là người trưởng thành rồi.”
Phong Khinh Nhai bĩu môi, ngáp một cái thật dài, vẻ mặt không tình nguyện rút chân ra khỏi chiếc chăn ấm áp đặt xuống thảm, còn chưa kịp xỏ giày, bên ngoài đã truyền tới một tiếng hô cao giọng:
“Phượng hậu giá đáo, Cẩn vương giá đáo…”
Doãn Nguyên sững người, trong mắt là sự kinh ngạc, trong miệng khẽ thì thầm: “Sao bọn hắn lại tới đây?”
Phong Khinh Nhai chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lười nhác cũng đồng dạng có chút kinh ngạc.
Bên ngoài tiểu trúc, thanh trúc lẳng lặng, tuyết lớn vẫn tung bay theo gió.
Nam tử mặc áo choàng phượng hoàng màu vàng sáng cùng áo choàng lông màu tím, nghênh đón trong tuyết lớn, cước bộ vững vàng chậm rãi đi vào, chiếc áo choàng dài kéo trên mặt đất phủ đầy tuyết vẽ lên một đường sâu dài, dung mạo cao quý trang nhã không hề lưu lại vết tích của tháng năm, kiên nghị đường hoàng, mày kiếm mắt sao, cao quý lãnh đạm, thể hiện sự duyên dáng và sang trọng trong từng cử chỉ.
Hắn chính là chính quân đã kết tóc hai mươi năm của Thành Đức nữ hoàng, phượng hậu của hoàng triều Thiên Phượng – Vân Tư Vũ.
“Thần thị tham kiến phượng hậu quân thượng.”
“Nô thị tham kiến phượng hậu quân thượng.”
Ngoài cửa, Doãn Nguyên cùng Sở Vu, Sở Thị ra ngoài hành lễ.
“Hiền quý quân không cần đa lễ.” Phượng hậu khẽ cười với hắn, giữa mắt mày là sự đoan trang cao quý cùng uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng, sau đó bước vào căn phòng ấm áp.
“Tạ quân thượng.” Doãn Nguyên hơi nghiêng mình, đôi mắt tựa gương sáng, phất phất tay áo phân phó: “Tiểu Vu, dâng trà cho quân thượng. Tiểu Thị, chuẩn bị lò ấm tay.” Thanh âm đều đều không kiêu cũng không ti, ứng đối như ngày thường.
Trong phòng, Phong Khinh Nhai đã rút mình lại vào trong chăn, đôi mắt lười nhác tản ra tinh quang, cười hi hi nhìn nam tử cao quý đang đi vào, ngáp một cái, mắt ngó nghiêng tìm kiếm, “Phụ hậu, hoàng tỷ đâu? Không phải nói tỷ ấy cũng đến sao?”
Thành Đức nữ hoàng cho đến nay chỉ có hai người con, một là đại hoàng nữ do phượng hậu sở sinh, ngự phong Cẩn vương Phong Mộ Cẩn, còn lại chính là Nhã vương Phong Khinh Nhai.
Hậu cung lớn là thế, nhiều năm nay cũng chỉ có hai hoàng tự.
Nghe đồn Thành Đức nữ hoàng không lụy nam sắc, siêng năng chính vụ, khiến cho dòng dõi hoàng tự suy yếu, lại có lời đồn nữ hoàng độc sủng Hiền quý quân, lạnh nhạt hậu cung, nhưng trên thực tế, nguyên nhân thực sự thì ai mà biết.
Ít nhất là trong mắt cung nhân, mặc dù Hiền quý quân được sủng ái, nhưng cũng chưa đạt đến bước độc sủng.
Dòng dõi hoàng tự tuy suy yếu, nhưng cũng bỏ đi được cuộc tranh đoạt quyền lực hoàng quyền, ít nhất là cho đến hiện tại, hai vị hoàng nữ tỷ muội tình thâm, thân thiết đến mức khiến cho người ta đố kỵ. Từ trước đến giờ, hoàng triều Thiên Phượng chưa từng có đoạn lịch sử nào yên bình và ổn định như vậy.
Ban đầu, sau khi nghe được những lợi đồn đại này, Phong Khinh Nhai không nhịn được khẽ cười, “Thế gian bổn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi” (Vốn dĩ chẳng có chuyện gì nhưng lại tự kiếm chuyện phiền phức.), sau đó lại tiếp tục giấc mộng đẹp của nàng.
Có lẽ, ngay cả những đương sự trong chuyện cũng không thể làm rõ được nguyên nhân bên trong.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là, Phong Khinh Nhai khá là thích vị tỷ tỷ này.
Có người nuông chiều, có người bảo hộ, ai mà không thích chứ!
Phượng hậu nhẹ nhàng đi đến bên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt đoan trang uy nghiêm hiện lên nụ cười mang sự sủng nịch nhàn nhạt, nhìn Phong Khinh Nhai dáng vẻ lười biếng, cười nói: “Vừa ở ngoài cửa thì bị mẫu hoàng của con gọi đi rồi, nghe nói là đặc sứ của Băng Viêm quốc đến rồi.”
“Băng Viêm quốc?” Phong Khinh Nhai lẩm bẩm, bĩu môi, vẻ mặt mang ý xấu, giả vờ giận dỗi thất vọng nói: “Con còn cho rằng phụ hậu và hoàng tỷ đặc biệt tới đây để tặng con lễ thành nhân, xem ra là con tự mình đa tình rồi…”
Ba tháng trước, phượng hậu cùng nữ nhi Cẩn vương – đại hoàng nữ Phong Mộ Cẩn đã đến chùa Linh Ẩn ngoài đế đô lễ phật, vốn dĩ ba ngày trước phải trở về để tham gia lễ thành nhân của Phong Khinh Nhai, nhưng hai ngày trước thị vệ hộ tống hồi báo, tuyết rơi chặn mất đường đi, phượng hậu bị kẹt lại ở chùa Linh Ẩn, vì an nguy của phượng hậu, đặc thỉnh nữ hoàng ân chuẩn lùi ngày hồi cung, nữ hoàng hạ lệnh, cho phép phượng hậu lưu lại chùa Linh Ẩn, không cần trở về đúng thời hạn.
Nhưng mà không ngờ rằng hắn đã kịp thời trở về rồi.
Đại tuyết lấp núi là tràng cảnh như thế nào, người nam tử này lại dám mạo hiểm.
Phong Khinh Nhai trộm nhìn hắn một cái, vẫn là dáng vẻ ung dung cao quý, điềm tĩnh như ngày thường, hẳn đây cũng là nguyên do hắn ngồi vững vàng vị trí hậu vị hai mươi năm.
Hắn chính là phượng hậu thiên sinh!
“Đứa nhỏ này!” Phượng hậu đưa tay ra, ngón tay dài mảnh khảnh ấn ấn trán Phong Khanh Nhai, cưới đùa nói: “Hoàng tỷ ngươi là vì ngươi mới đặc biệt trở về kịp thời gian đấy!”
“Thật sao?” Phong Khinh Nhai rụt đầu lại, ngón tay lạnh lẽo chạm vào khiến cho nàng mạc danh run một cái, nổi lên một sự sợ hãi khó hiểu, nàng kéo chăn nhung lên người, vẻ mặt vẫn là thái độ lười nhác.
“Đương nhiên.” Phượng hậu khẽ cười, nụ cười hoàn mỹ không chút giả dối, hắn quay người lại, đối với cung thị trẻ tuổi phía sau nhẹ giọng nói: “Mang lễ vật của Cẩn vương lên đây.”
Cung thị nghe lời, cúi người lùi dần về phía sau, một lúc sau cung thị bưng một chiếc hộp đến cung kính dâng lên trước mặt Phong Khinh Nhai.
Sự ấm áp, là điều mà hắn đã cho nàng ở thế giới này, là sự ấm áp mà trước giờ nàng chưa từng được nếm trải qua.
Phụ thân, là người thân yêu nhất của nàng một đời này!
Nàng quyết định, nếu như đời này phải giống như nữ nhân ở đây cưới nam nhân, nàng nhất định sẽ tìm một nam nhân giống như phụ quân!
Doãn Nguyên nhìn nữ nhi đang dán trong lòng mình thì vẻ chịu đựng, lại có chút yên lòng, trước lúc mười tuổi, con gái hắn luôn sợ người lạ, lại không dính hắn, vào năm mười tuổi đó, sau khi chạy qua một vòng tại quỷ môn quan, tính cách đột nhiên thay đổi, mặc dù trở nên lười đến mức bất khả tư nghị, mặc dù không còn rụt rè gọi hắn là cha, nhưng mà thế này mới càng giống nữ nhi của hắn hơn. Doãn Nguyên nhớ đến mười năm trước hài tử đã mất đi hơi thở đó, thì bất chợt rùng mình, trên gương mặt nhã nhặn xẹt qua tia sát khí.
Phong Khinh Nhai cảm nhận được một trận lạnh lẽo, nâng mắt nhìn phụ thân, khẽ nhíu mày, nhìn thấy sự đau xót sâu trong đôi mắt kia, chớp mắt liền hiểu ra chuyện gì, khẽ cười nói: “Phụ quân, Nhai Nhi hiện tại đã không sao rồi, mọi chuyện sớm đã qua rồi, người đó, đừng có luôn lo lắng nữa!”
Chỉ có điều hắn vĩnh viễn sẽ không thể biết được, mười năm trước, nữ nhi của hắn đã chết rồi.
Mười năm trước, thời khắc nàng tỉnh lại, nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt, trắng bệch đầy mệt mỏi, khuôn mặt đó nồng đậm sự tự trách cùng bi thương, hắn nói với nàng, hắn là cha của nàng, đồng thời là phụ quân của nàng.
Thời khắc đó, dường như nàng lại một nữa cảm nhận được loại tình thương của cha đã lâu không gặp, là tình thương thuần khiết không chút pha tạp.
Cũng vì lẽ đó, nàng mới quyết định về sau sẽ sống dưới thân phận của Phong Khinh Nhai.
Mọi thứ trong dĩ vãng dường như đã tan biến cùng với cái chết của Vân Thanh Nhã.
Mà trong mười năm này, nàng đều cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của bản thân.
Sau khi được nghe lời khuyên nhủ của nữ nhi, sự phiền muộn trong lòng Doãn Nguyên chậm rãi biến mất, hắn đứng dậy điều chỉnh y phục cho nàng, tâm tình có loại cảm giác tự hào vì có nữ nhi đã trưởng thành, khẽ cười nói: “Được rồi, nên dậy thôi, qua ngày hôm nay, con của ta đã là người trưởng thành rồi.”
Phong Khinh Nhai bĩu môi, ngáp một cái thật dài, vẻ mặt không tình nguyện rút chân ra khỏi chiếc chăn ấm áp đặt xuống thảm, còn chưa kịp xỏ giày, bên ngoài đã truyền tới một tiếng hô cao giọng:
“Phượng hậu giá đáo, Cẩn vương giá đáo…”
Doãn Nguyên sững người, trong mắt là sự kinh ngạc, trong miệng khẽ thì thầm: “Sao bọn hắn lại tới đây?”
Phong Khinh Nhai chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lười nhác cũng đồng dạng có chút kinh ngạc.
Bên ngoài tiểu trúc, thanh trúc lẳng lặng, tuyết lớn vẫn tung bay theo gió.
Nam tử mặc áo choàng phượng hoàng màu vàng sáng cùng áo choàng lông màu tím, nghênh đón trong tuyết lớn, cước bộ vững vàng chậm rãi đi vào, chiếc áo choàng dài kéo trên mặt đất phủ đầy tuyết vẽ lên một đường sâu dài, dung mạo cao quý trang nhã không hề lưu lại vết tích của tháng năm, kiên nghị đường hoàng, mày kiếm mắt sao, cao quý lãnh đạm, thể hiện sự duyên dáng và sang trọng trong từng cử chỉ.
Hắn chính là chính quân đã kết tóc hai mươi năm của Thành Đức nữ hoàng, phượng hậu của hoàng triều Thiên Phượng – Vân Tư Vũ.
“Thần thị tham kiến phượng hậu quân thượng.”
“Nô thị tham kiến phượng hậu quân thượng.”
Ngoài cửa, Doãn Nguyên cùng Sở Vu, Sở Thị ra ngoài hành lễ.
“Hiền quý quân không cần đa lễ.” Phượng hậu khẽ cười với hắn, giữa mắt mày là sự đoan trang cao quý cùng uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng, sau đó bước vào căn phòng ấm áp.
“Tạ quân thượng.” Doãn Nguyên hơi nghiêng mình, đôi mắt tựa gương sáng, phất phất tay áo phân phó: “Tiểu Vu, dâng trà cho quân thượng. Tiểu Thị, chuẩn bị lò ấm tay.” Thanh âm đều đều không kiêu cũng không ti, ứng đối như ngày thường.
Trong phòng, Phong Khinh Nhai đã rút mình lại vào trong chăn, đôi mắt lười nhác tản ra tinh quang, cười hi hi nhìn nam tử cao quý đang đi vào, ngáp một cái, mắt ngó nghiêng tìm kiếm, “Phụ hậu, hoàng tỷ đâu? Không phải nói tỷ ấy cũng đến sao?”
Thành Đức nữ hoàng cho đến nay chỉ có hai người con, một là đại hoàng nữ do phượng hậu sở sinh, ngự phong Cẩn vương Phong Mộ Cẩn, còn lại chính là Nhã vương Phong Khinh Nhai.
Hậu cung lớn là thế, nhiều năm nay cũng chỉ có hai hoàng tự.
Nghe đồn Thành Đức nữ hoàng không lụy nam sắc, siêng năng chính vụ, khiến cho dòng dõi hoàng tự suy yếu, lại có lời đồn nữ hoàng độc sủng Hiền quý quân, lạnh nhạt hậu cung, nhưng trên thực tế, nguyên nhân thực sự thì ai mà biết.
Ít nhất là trong mắt cung nhân, mặc dù Hiền quý quân được sủng ái, nhưng cũng chưa đạt đến bước độc sủng.
Dòng dõi hoàng tự tuy suy yếu, nhưng cũng bỏ đi được cuộc tranh đoạt quyền lực hoàng quyền, ít nhất là cho đến hiện tại, hai vị hoàng nữ tỷ muội tình thâm, thân thiết đến mức khiến cho người ta đố kỵ. Từ trước đến giờ, hoàng triều Thiên Phượng chưa từng có đoạn lịch sử nào yên bình và ổn định như vậy.
Ban đầu, sau khi nghe được những lợi đồn đại này, Phong Khinh Nhai không nhịn được khẽ cười, “Thế gian bổn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi” (Vốn dĩ chẳng có chuyện gì nhưng lại tự kiếm chuyện phiền phức.), sau đó lại tiếp tục giấc mộng đẹp của nàng.
Có lẽ, ngay cả những đương sự trong chuyện cũng không thể làm rõ được nguyên nhân bên trong.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là, Phong Khinh Nhai khá là thích vị tỷ tỷ này.
Có người nuông chiều, có người bảo hộ, ai mà không thích chứ!
Phượng hậu nhẹ nhàng đi đến bên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt đoan trang uy nghiêm hiện lên nụ cười mang sự sủng nịch nhàn nhạt, nhìn Phong Khinh Nhai dáng vẻ lười biếng, cười nói: “Vừa ở ngoài cửa thì bị mẫu hoàng của con gọi đi rồi, nghe nói là đặc sứ của Băng Viêm quốc đến rồi.”
“Băng Viêm quốc?” Phong Khinh Nhai lẩm bẩm, bĩu môi, vẻ mặt mang ý xấu, giả vờ giận dỗi thất vọng nói: “Con còn cho rằng phụ hậu và hoàng tỷ đặc biệt tới đây để tặng con lễ thành nhân, xem ra là con tự mình đa tình rồi…”
Ba tháng trước, phượng hậu cùng nữ nhi Cẩn vương – đại hoàng nữ Phong Mộ Cẩn đã đến chùa Linh Ẩn ngoài đế đô lễ phật, vốn dĩ ba ngày trước phải trở về để tham gia lễ thành nhân của Phong Khinh Nhai, nhưng hai ngày trước thị vệ hộ tống hồi báo, tuyết rơi chặn mất đường đi, phượng hậu bị kẹt lại ở chùa Linh Ẩn, vì an nguy của phượng hậu, đặc thỉnh nữ hoàng ân chuẩn lùi ngày hồi cung, nữ hoàng hạ lệnh, cho phép phượng hậu lưu lại chùa Linh Ẩn, không cần trở về đúng thời hạn.
Nhưng mà không ngờ rằng hắn đã kịp thời trở về rồi.
Đại tuyết lấp núi là tràng cảnh như thế nào, người nam tử này lại dám mạo hiểm.
Phong Khinh Nhai trộm nhìn hắn một cái, vẫn là dáng vẻ ung dung cao quý, điềm tĩnh như ngày thường, hẳn đây cũng là nguyên do hắn ngồi vững vàng vị trí hậu vị hai mươi năm.
Hắn chính là phượng hậu thiên sinh!
“Đứa nhỏ này!” Phượng hậu đưa tay ra, ngón tay dài mảnh khảnh ấn ấn trán Phong Khanh Nhai, cưới đùa nói: “Hoàng tỷ ngươi là vì ngươi mới đặc biệt trở về kịp thời gian đấy!”
“Thật sao?” Phong Khinh Nhai rụt đầu lại, ngón tay lạnh lẽo chạm vào khiến cho nàng mạc danh run một cái, nổi lên một sự sợ hãi khó hiểu, nàng kéo chăn nhung lên người, vẻ mặt vẫn là thái độ lười nhác.
“Đương nhiên.” Phượng hậu khẽ cười, nụ cười hoàn mỹ không chút giả dối, hắn quay người lại, đối với cung thị trẻ tuổi phía sau nhẹ giọng nói: “Mang lễ vật của Cẩn vương lên đây.”
Cung thị nghe lời, cúi người lùi dần về phía sau, một lúc sau cung thị bưng một chiếc hộp đến cung kính dâng lên trước mặt Phong Khinh Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.