Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
Chương 59: đẩy vào bước đường cùng ( bốn )
Sướng Nhiên
07/01/2017
Chỉ nghe một tiếng "ôi chao", đội trưởng bảo vệ mới vừa rồi bảo bọn họ giơ
tay lên đau đớn kêu thành tiếng, theo tiếng kêu của hắn ta, một thanh âm loảng xoảng vang lên ở trong màn đêm cực kỳ rõ ràng.
Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn, thì ra súng đội trưởng bảo vệ cầm trên tay đã rơi xuống mặt đất, mà lúc này hắn ta đang dùng một tay che tay mới vừa rồi cầm súng, nhìn dáng dấp giống như là bị thương không nhẹ.
"Anh làm chuyện tốt lắm? Dùng cái gì đánh?" Thấy dáng vẻ người phía dưới thống khổ, Mộc Vân Phong đột nhiên tò mò. Mới vừa rồi đúng là cô nhìn thấy Phượng Như Ảnh ra tay, đáng tiếc bóng đêm quá tối, cô không thấy anh ta ném ra là vật gì, thế nhưng lợi hại hơn phi đao của cô.
"Đồ tốt" Phượng Như Ảnh làm ra vẻ thần bí, sau đó đưa tay vào túi lần nữa.
Nhân viên bảo vệ phía dưới nhìn thấy đội trưởng của mình đột nhiên bị thương, thì đều sợ hãi, đỡ đội trưởng bảo vệ đang kêu rên đồng lọat lui về phía sau, vừa cảnh giới nhìn hai người trên tường. Khi bọn họ thấy Phượng Như Ảnh lại đưa tay vào túi, thì cùng nhau nằm sấp xuống dưới đất.
"Ha ha ha" thấy dáng vẻ người phía dưới có vẻ sợ chết, Mộc Vân Phong nhất thời phá lên cười.
Nhưng ngay khi cô cười rất vui vẻ, thì thân thể chợt lui về phía sau rồi ngã xuống, rơi thẳng về phía sau.
"Ha, a. . ." một tiếng cười cuối cùng của Mộc Vân Phong nghẹn ở trong cổ họng, chỉ một cái chớp mắt liền đổi thành tiếng thét chói tai hù chết người không đền mạng.
. . . . . .
Thành phố A, khu nhà của Mộc Vân Phong, đã là lúc rạng sáng, nhưng trong phòng khách thì mở đèn và Hỏa, Ngữ, Mai mấy người đang ngồi ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa tán gẫu.
Hỏa vô cùng buồn chán mà cầm hộp điều khiển ti vi chuyển đổi kênh lần lượt, bộ dạng nặng nề có tâm sự.
"Hỏa, đừng lo lắng, lão đại sẽ không có chuyện gì đâu." Ngữ nhìn màn ảnh ti vi đổi đi đổi lại, quay đầu thấy Hỏa cầm hộp điều khiển ti vi nhấn loạn.
Cô biết là Hỏa lo lắng cho Mộc Vân Phong, lúc này căn bản không xem vào bất kỳ kênh TV nào. Cho nên mới đổi đi đổi lại, không có một tiết mục nào có khả năng hấp dẫn hứng thú của cô ấy.
"Trong lòng mình luôn lo lắng, cậu nói lão đại có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Hỏa dừng lại động tác ấn hộp điều khiển ti vi, nhìn hai người khác nói.
Không biết vì sao, kể từ buổi sáng sau khi Mộc Vân Phong đi, lòng cô cũng không có buông xuống, vẫn treo thật cao.
"Yên tâm đi, lão đại chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không phải chị ấy nói chỉ là đi xem một chút sao?" Mai vẫn không nói gì tiếp nhận lời Hỏa nói.
Cô cảm thấy là do Hỏa thích quan tâm, nghĩ lão đại của mình là ai nào, không phải người có thể bị thương tùy tiện đâu. Cho dù lão đại đi đến địa bàn của Hồng bang, nhưng người của Hồng bang căn bản không biết lão đại, làm thế nào hại chị ấy bị tổn thương chứ?
"Nói thì nói như thế, nhưng mà trong lòng mình lại lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện xảy ra." Hỏa nghe lời nói của Mai, chẳng những không yên lòng, mà ngược lại nhíu mày, lo lắng trong lòng cô càng lúc càng lớn.
"Hỏa, đừng. . . . . ." Ngữ nhìn chân mày Hỏa nhíu lại, đang muốn an ủi cô ấy. Thì vào lúc này giọng xướng ngôn viên tin tức trên TV truyền đến.
"Sau đây là thông báo một tin tức quan trọng, trời vừa rạng sáng, thành phố B xảy ra vụ án cùng nhau trộm cắp. Nhà triển lãm Hồng Vũ thành phố B bị trộm một đôi ngọc bội Đường triều Long Phượng Trình Tường. Theo như người biết chuyện nói, trộm cắp đôi ngọc bội này chính là một đôi nam nữ, bọn họ lúc này đang chạy trốn về phía khu Ngô Tùng. . . . . ."
Vừa nghe thấy tin tức trên TV, mấy người cùng quay đầu nhìn màn hình TV, không buông tha một chút xíu hình ảnh. Nhưng rất đáng tiếc chính là, vô luận ba người nhìn cẩn thận như thế nào, thậm chí phát tin tức lại một lần nữa, vẫn không có phát hiện ra đầu mối có ích nào. Ngoại trừ thấy một đoàn nhân viên bảo vệ cùng xe cảnh sát gào thét, cái gì cũng không thấy.
Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn, thì ra súng đội trưởng bảo vệ cầm trên tay đã rơi xuống mặt đất, mà lúc này hắn ta đang dùng một tay che tay mới vừa rồi cầm súng, nhìn dáng dấp giống như là bị thương không nhẹ.
"Anh làm chuyện tốt lắm? Dùng cái gì đánh?" Thấy dáng vẻ người phía dưới thống khổ, Mộc Vân Phong đột nhiên tò mò. Mới vừa rồi đúng là cô nhìn thấy Phượng Như Ảnh ra tay, đáng tiếc bóng đêm quá tối, cô không thấy anh ta ném ra là vật gì, thế nhưng lợi hại hơn phi đao của cô.
"Đồ tốt" Phượng Như Ảnh làm ra vẻ thần bí, sau đó đưa tay vào túi lần nữa.
Nhân viên bảo vệ phía dưới nhìn thấy đội trưởng của mình đột nhiên bị thương, thì đều sợ hãi, đỡ đội trưởng bảo vệ đang kêu rên đồng lọat lui về phía sau, vừa cảnh giới nhìn hai người trên tường. Khi bọn họ thấy Phượng Như Ảnh lại đưa tay vào túi, thì cùng nhau nằm sấp xuống dưới đất.
"Ha ha ha" thấy dáng vẻ người phía dưới có vẻ sợ chết, Mộc Vân Phong nhất thời phá lên cười.
Nhưng ngay khi cô cười rất vui vẻ, thì thân thể chợt lui về phía sau rồi ngã xuống, rơi thẳng về phía sau.
"Ha, a. . ." một tiếng cười cuối cùng của Mộc Vân Phong nghẹn ở trong cổ họng, chỉ một cái chớp mắt liền đổi thành tiếng thét chói tai hù chết người không đền mạng.
. . . . . .
Thành phố A, khu nhà của Mộc Vân Phong, đã là lúc rạng sáng, nhưng trong phòng khách thì mở đèn và Hỏa, Ngữ, Mai mấy người đang ngồi ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa tán gẫu.
Hỏa vô cùng buồn chán mà cầm hộp điều khiển ti vi chuyển đổi kênh lần lượt, bộ dạng nặng nề có tâm sự.
"Hỏa, đừng lo lắng, lão đại sẽ không có chuyện gì đâu." Ngữ nhìn màn ảnh ti vi đổi đi đổi lại, quay đầu thấy Hỏa cầm hộp điều khiển ti vi nhấn loạn.
Cô biết là Hỏa lo lắng cho Mộc Vân Phong, lúc này căn bản không xem vào bất kỳ kênh TV nào. Cho nên mới đổi đi đổi lại, không có một tiết mục nào có khả năng hấp dẫn hứng thú của cô ấy.
"Trong lòng mình luôn lo lắng, cậu nói lão đại có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Hỏa dừng lại động tác ấn hộp điều khiển ti vi, nhìn hai người khác nói.
Không biết vì sao, kể từ buổi sáng sau khi Mộc Vân Phong đi, lòng cô cũng không có buông xuống, vẫn treo thật cao.
"Yên tâm đi, lão đại chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không phải chị ấy nói chỉ là đi xem một chút sao?" Mai vẫn không nói gì tiếp nhận lời Hỏa nói.
Cô cảm thấy là do Hỏa thích quan tâm, nghĩ lão đại của mình là ai nào, không phải người có thể bị thương tùy tiện đâu. Cho dù lão đại đi đến địa bàn của Hồng bang, nhưng người của Hồng bang căn bản không biết lão đại, làm thế nào hại chị ấy bị tổn thương chứ?
"Nói thì nói như thế, nhưng mà trong lòng mình lại lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện xảy ra." Hỏa nghe lời nói của Mai, chẳng những không yên lòng, mà ngược lại nhíu mày, lo lắng trong lòng cô càng lúc càng lớn.
"Hỏa, đừng. . . . . ." Ngữ nhìn chân mày Hỏa nhíu lại, đang muốn an ủi cô ấy. Thì vào lúc này giọng xướng ngôn viên tin tức trên TV truyền đến.
"Sau đây là thông báo một tin tức quan trọng, trời vừa rạng sáng, thành phố B xảy ra vụ án cùng nhau trộm cắp. Nhà triển lãm Hồng Vũ thành phố B bị trộm một đôi ngọc bội Đường triều Long Phượng Trình Tường. Theo như người biết chuyện nói, trộm cắp đôi ngọc bội này chính là một đôi nam nữ, bọn họ lúc này đang chạy trốn về phía khu Ngô Tùng. . . . . ."
Vừa nghe thấy tin tức trên TV, mấy người cùng quay đầu nhìn màn hình TV, không buông tha một chút xíu hình ảnh. Nhưng rất đáng tiếc chính là, vô luận ba người nhìn cẩn thận như thế nào, thậm chí phát tin tức lại một lần nữa, vẫn không có phát hiện ra đầu mối có ích nào. Ngoại trừ thấy một đoàn nhân viên bảo vệ cùng xe cảnh sát gào thét, cái gì cũng không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.