Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
Chương 149: Giao đấu trên đỉnh núi (Năm)
Sướng Nhiên
26/03/2017
Cô không phải là một người thích giết chóc, nhưng nếu đã có người mặc
kệ sống chết, vậy thì cô cũng vui lòng mà hoàn thành tâm nguyện cho họ.
Tuy rằng vào giờ phút này, đã leo núi cả một đêm làm cho thể lực của cô
hạ xuống mức thấp nhất, nhưng cô cũng không hề e ngại hai người đàn ông
này.
Bởi vì bọn họ và cô đều leo núi hết một buổi tối, hơn nữa trong đó còn có một người bị thương. Cho dù bọn họ là đàn ông, thể lực có thể tốt hơn cô, nhưng bù cho phần thể lực yếu hơn đó cô có đầy đủ sức chịu đựng.
Khí thế tản ra, lan tỏa ra cả đỉnh núi, làm cho hai người đàn ông đứng bên dưới trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng bọn họ âm thầm đánh giá Mộc Vân Phong.
"A Dũng, cô gái kia thật sự mạnh như vậy sao?" A Kiệt đang muốn cất bước đến gần Mộc Vân Phong nhưng cảm thấy trên người cô đột nhiên bày ra một loại khí thế kiên cường mạnh mẽ, bước chân dừng lại một chút, xoay người xác nhận với bạn đồng hành của mình.
"Đúng vậy, cô gái này thật sự không đơn giản." A Dũng nghe A Kiệt nói, trong lòng có chút khâm phục Mộc Vân Phong. Vẫn là lần đầu tiên anh khâm phục một cô gái, không chỉ có đủ thể lực để liều mạng một buổi tối với bọn họ. Ngay cả khi hai người bọn họ cũng đã cạn kiệt sức lực, mà cô gái trước mắt kia vẫn giữ được một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, còn có một khí thế mạnh mẽ bức người như vậy.
Khó trách ngay cả lão đại của mình cũng nhẫn nhịn với cô mãi, nhượng bộ cô rất nhiều lần. Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng lão đại của mình bị sắc đẹp của cô ta hấp dẫn, bây giờ xem ra phán đoán của bọn họ đã sai rồi.
Cô gái này là một đối thủ không chê vào đâu được, mà hôm nay cho dù bọn họ có hai người cũng chưa chắc có thể giết được cô.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ buông tha cho cô ta như vậy?" A Kiệt thấy bóng dáng hết sức cao ngạo và ngông cuồng của Mộc Vân Phong, cảm thấy không cam tâm, giống như một vận động viên rất vất vả cuối cùng cũng giành được giải nhất, nhưng lúc này trọng tài lại nói anh ta đã phạm quy rồi, loại cảm giác này làm cho người ta muốn phát điên.
"Nghỉ ngơi trước đã." A Dũng liếc nhìn khí thế ngạo nghễ thách đố kia của Mộc Vân Phong, rầu rĩ nói. Tâm tình của anh và A Kiệt rất giống nhau, cảm giác không cam lòng và muốn phát điên đang lan tràn khắp người anh. Nhưng anh lại không thể không thận trọng để đánh giá hai bên, anh lo sợ quyết định sai lầm thì điều chờ đợi anh và A Kiệt chính là cái chết.
"Vậy cũng được." A Kiệt tâm không cam lòng không nguyện nhưng vẫn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt không rời khỏi người Mộc Vân Phong, giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào người Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong tùy hứng lắc lắc đầu, ánh mắt đung đưa qua lại, vừa thấy hai người đàn ông kia bị khí thế của cô uy hiếp, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Thấy ánh mắt của người kia giống như lưỡi dao sắc bén phóng tới, Mộc Vân Phong cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng thoải mái. Tùy ý ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, đôi mắt khép hờ dưỡng tinh thần.
Thời gian qua đi, trong nháy mắt đã nửa giờ trôi qua. Thể lực hai bên gần như đều đã được khôi phục, A Kiệt đứng lên đầu tiên. Liếc thấy Mộc Vân Phong vẫn nhắm mắt như cũ nên liếc mắt ra hiệu cho bạn đồng hành A Dũng.
Phối hợp lâu nay đã làm cho mức độ ăn ý của hai người bọn họ đạt đến cao độ mà trước đó chưa từng có. A Dũng liếc nhìn ánh mắt của A Kiệt, trong lòng có chút thấu hiểu.
Hai người thấy cô gái phía xa kia hình như đã ngủ rồi, bước chân nhẹ nhàng, rón rén áp sát về phía trước. Bọn họ muốn tập kích bất ngờ từ phía sau Mộc Vân Phong.
Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng cảm nhận của Mộc Vân Phong, cũng đánh giá thấp năng lực của cô. Trong lúc nguy hiểm chập chờn trước mắt thì sao cô có thể ngủ được chứ, nên khi hai người đàn ông này vừa chuyển động thì cô đã cảm thấy được rồi.
Cho nên vẫn nhắm mắt như cũ, bởi vì muốn khép tầm nhìn, để cảm giác càng thêm hiệu quả, ít nhất cũng có thể nắm bắt được cả một động tĩnh nhỏ ở bên cạnh, ngay cả chút xíu chuyển động cũng có thể cảm nhận được.
Hai người rón rén đi tới trước mặt Mộc Vân Phong, đồng thời ra tay đánh về phía đầu Mộc Vân Phong. Mắt thấy nắm đấm sẽ đánh trúng huyệt thái dương của Mộc Vân Phong, đùng một cái Mộc Vân Phong đột nhiên mở mắt ra.
Bởi vì bọn họ và cô đều leo núi hết một buổi tối, hơn nữa trong đó còn có một người bị thương. Cho dù bọn họ là đàn ông, thể lực có thể tốt hơn cô, nhưng bù cho phần thể lực yếu hơn đó cô có đầy đủ sức chịu đựng.
Khí thế tản ra, lan tỏa ra cả đỉnh núi, làm cho hai người đàn ông đứng bên dưới trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng bọn họ âm thầm đánh giá Mộc Vân Phong.
"A Dũng, cô gái kia thật sự mạnh như vậy sao?" A Kiệt đang muốn cất bước đến gần Mộc Vân Phong nhưng cảm thấy trên người cô đột nhiên bày ra một loại khí thế kiên cường mạnh mẽ, bước chân dừng lại một chút, xoay người xác nhận với bạn đồng hành của mình.
"Đúng vậy, cô gái này thật sự không đơn giản." A Dũng nghe A Kiệt nói, trong lòng có chút khâm phục Mộc Vân Phong. Vẫn là lần đầu tiên anh khâm phục một cô gái, không chỉ có đủ thể lực để liều mạng một buổi tối với bọn họ. Ngay cả khi hai người bọn họ cũng đã cạn kiệt sức lực, mà cô gái trước mắt kia vẫn giữ được một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, còn có một khí thế mạnh mẽ bức người như vậy.
Khó trách ngay cả lão đại của mình cũng nhẫn nhịn với cô mãi, nhượng bộ cô rất nhiều lần. Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng lão đại của mình bị sắc đẹp của cô ta hấp dẫn, bây giờ xem ra phán đoán của bọn họ đã sai rồi.
Cô gái này là một đối thủ không chê vào đâu được, mà hôm nay cho dù bọn họ có hai người cũng chưa chắc có thể giết được cô.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ buông tha cho cô ta như vậy?" A Kiệt thấy bóng dáng hết sức cao ngạo và ngông cuồng của Mộc Vân Phong, cảm thấy không cam tâm, giống như một vận động viên rất vất vả cuối cùng cũng giành được giải nhất, nhưng lúc này trọng tài lại nói anh ta đã phạm quy rồi, loại cảm giác này làm cho người ta muốn phát điên.
"Nghỉ ngơi trước đã." A Dũng liếc nhìn khí thế ngạo nghễ thách đố kia của Mộc Vân Phong, rầu rĩ nói. Tâm tình của anh và A Kiệt rất giống nhau, cảm giác không cam lòng và muốn phát điên đang lan tràn khắp người anh. Nhưng anh lại không thể không thận trọng để đánh giá hai bên, anh lo sợ quyết định sai lầm thì điều chờ đợi anh và A Kiệt chính là cái chết.
"Vậy cũng được." A Kiệt tâm không cam lòng không nguyện nhưng vẫn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt không rời khỏi người Mộc Vân Phong, giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào người Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong tùy hứng lắc lắc đầu, ánh mắt đung đưa qua lại, vừa thấy hai người đàn ông kia bị khí thế của cô uy hiếp, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Thấy ánh mắt của người kia giống như lưỡi dao sắc bén phóng tới, Mộc Vân Phong cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng thoải mái. Tùy ý ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, đôi mắt khép hờ dưỡng tinh thần.
Thời gian qua đi, trong nháy mắt đã nửa giờ trôi qua. Thể lực hai bên gần như đều đã được khôi phục, A Kiệt đứng lên đầu tiên. Liếc thấy Mộc Vân Phong vẫn nhắm mắt như cũ nên liếc mắt ra hiệu cho bạn đồng hành A Dũng.
Phối hợp lâu nay đã làm cho mức độ ăn ý của hai người bọn họ đạt đến cao độ mà trước đó chưa từng có. A Dũng liếc nhìn ánh mắt của A Kiệt, trong lòng có chút thấu hiểu.
Hai người thấy cô gái phía xa kia hình như đã ngủ rồi, bước chân nhẹ nhàng, rón rén áp sát về phía trước. Bọn họ muốn tập kích bất ngờ từ phía sau Mộc Vân Phong.
Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng cảm nhận của Mộc Vân Phong, cũng đánh giá thấp năng lực của cô. Trong lúc nguy hiểm chập chờn trước mắt thì sao cô có thể ngủ được chứ, nên khi hai người đàn ông này vừa chuyển động thì cô đã cảm thấy được rồi.
Cho nên vẫn nhắm mắt như cũ, bởi vì muốn khép tầm nhìn, để cảm giác càng thêm hiệu quả, ít nhất cũng có thể nắm bắt được cả một động tĩnh nhỏ ở bên cạnh, ngay cả chút xíu chuyển động cũng có thể cảm nhận được.
Hai người rón rén đi tới trước mặt Mộc Vân Phong, đồng thời ra tay đánh về phía đầu Mộc Vân Phong. Mắt thấy nắm đấm sẽ đánh trúng huyệt thái dương của Mộc Vân Phong, đùng một cái Mộc Vân Phong đột nhiên mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.