Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
Chương 110: Rơi vào hang cọp (1)
Sướng Nhiên
17/02/2017
Editor: Thoa Xù
"Sao lại không phải là tôi?" Người trên xe nhìn sắc mặt đen kịt kia của Mộc Vân Phong, thản nhiên nói, giống như việc anh ta xuất hiện trên xe là lẽ chính đáng bình thường.
"Anh…" Mộc Vân Phong nhìn người đàn ông bình tĩnh không thể hiện ra chút cảm xúc gì, trong lòng kích động muốn giết người. Âm thầm mắng: "Đáng chết, vừa rồi cô lên xe nào không lên, trộm chiếc nào không trộm, sao cứ lên chiếc xe này chứ."
"Làm sao, muốn giết tôi à?" Luồng sát khí trên người Mộc Vân Phong khó có thể tránh được ánh mắt của người đàn ông, nhưng anh ta không lo lắng chút nào. Anh biết giờ phút này Mộc Vân Phong tuyệt đối không giết được mình, hơn nữa anh cũng không cho cô cơ hội ra tay.
"Đêm hôm khuya khoắt anh trốn trên xe làm cái gì? Không phải là đặc biệt ở đây chờ tôi đó chớ?" Mộc Vân Phong hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hồng Bưu một cái, trong ánh mắt không biết đang nghĩ gì.
Nếu đúng như mình đoán Hồng Bưu kia chính là đợi ở chỗ này, như vậy mưu tính của người này thật sự thâm trầm đáng sợ, đáng sợ hơn là anh ta lại biết mình đang nghĩ gì. Lại có thể tính đến cô sẽ đi cầu thang bộ ra ngoài, hơn nữa còn tính đến cô sẽ động tay với chiếc xe gần nhất, sau đó lên xe rồi thì gậy ông đập lưng ông.
Tính toán hoàn hảo như vậy, có thể tính được mỗi bước đi của cô, mỗi ý nghĩ trong đầu cô, người như thế có thể không đáng sợ sao?
"Cô cứ nói đi?" Nhìn vẻ mặt khó đoán của Mộc Vân Phong, Hồng Bưu lạnh lùng nói, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Hừ." Mộc Vân Phong hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại Hồng Bưu. Nhưng trong lòng thầm nghĩ bản thân mình đã xem thường rồi, thì ra Hồng Bưu không phải không có đề phòng mình chạy trốn, anh ta cũng đã sớm biết mình muốn chạy trốn, về phần không không tăng thêm người canh giữ trước cửa phòng cô, chỉ là muốn dụ dỗ cô, lúc cô đang hy vọng thì cho cô một đòn trí mạng.
Mộc Vân Phong không thể không phục Hồng Bưu ra chiêu đẹp như vậy, làm cô ngoan ngoãn rơi vào bẫy của anh ta.
Lúc Mộc Vân Phong đang âm thầm oán trách mình đã đánh giá thấp Hồng Bưu, thì xe từ từ di chuyển.
"Anh đưa tôi đi đâu đó?" Phục hồi tinh thần lại Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Bưu đang chuyên tâm lái xe, khó hiểu hỏi. Nếu anh ta đổi chỗ khác giam giữ cô, vậy thì cô tình nguyện ở lại trong bệnh viện này.
Ở chỗ này, cô còn có cơ hội bỏ trốn, nếu đổi chỗ khác không những cô phải thăm dò rõ hoàn cảnh lại từ đầu, còn có thể bị nhốt vào tầng hầm, mãi mãi không ra được.
"Đến nơi rồi tự nhiên cô sẽ biết." Hồng Bưu vừa lái xe vừa lạnh lùng nói, anh tuyệt đối không lo lắng Mộc Vân Phong sẽ tức giận mà giết anh. Không chỉ vì Mộc Vân Phong đánh không lại anh, quan trọng hơn là chiếc xe này của anh đã được đặc biệt cải trang lại.
Chỉ cần Mộc Vân Phong có hành động gì, anh chỉ cần nhẹ nhàng ấn nút xuống, là có thể khóa chặt Mộc Vân Phong lại trên chổ ngồi.
Phải biết rằng chính anh dự đoán được Mộc Vân Phong sẽ chạy trốn, cho nên mới cố ý đem chiếc xe đã qua cải trang này tới đây ôm cây đợi thỏ. Vậy mà anh ở đây đợi suốt ba ngày rồi đó. Lúc đầu anh còn tưởng rằng còn phải đợi thêm hai ngày nữa, không nghĩ tới Mộc Vân Phong lại gấp rút muốn bỏ trốn như vậy.
Bất quá là, nếu đổi lại là anh khi bị giam lỏng như vậy đoán chừng cũng sẽ tìm mọi cơ hội để bỏ trốn. Bởi vì anh luôn luôn không thích vận mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác.
"Khốn kiếp." Mộc Vân Phong mắng một tiếng, sau đó bắt đầu tựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi. Bây giờ cô mới vừa bước ra lại rơi vào hang cọp, ngoại trừ nghỉ ngơi dưỡng sức thật đúng là không biết mình nên làm gì nữa.
Đánh đi, lại đánh không lại anh ta. Nhảy xe đi, cửa xe bị khóa chặt rồi, muốn nhảy cũng nhảy không được.
"Sao lại không phải là tôi?" Người trên xe nhìn sắc mặt đen kịt kia của Mộc Vân Phong, thản nhiên nói, giống như việc anh ta xuất hiện trên xe là lẽ chính đáng bình thường.
"Anh…" Mộc Vân Phong nhìn người đàn ông bình tĩnh không thể hiện ra chút cảm xúc gì, trong lòng kích động muốn giết người. Âm thầm mắng: "Đáng chết, vừa rồi cô lên xe nào không lên, trộm chiếc nào không trộm, sao cứ lên chiếc xe này chứ."
"Làm sao, muốn giết tôi à?" Luồng sát khí trên người Mộc Vân Phong khó có thể tránh được ánh mắt của người đàn ông, nhưng anh ta không lo lắng chút nào. Anh biết giờ phút này Mộc Vân Phong tuyệt đối không giết được mình, hơn nữa anh cũng không cho cô cơ hội ra tay.
"Đêm hôm khuya khoắt anh trốn trên xe làm cái gì? Không phải là đặc biệt ở đây chờ tôi đó chớ?" Mộc Vân Phong hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hồng Bưu một cái, trong ánh mắt không biết đang nghĩ gì.
Nếu đúng như mình đoán Hồng Bưu kia chính là đợi ở chỗ này, như vậy mưu tính của người này thật sự thâm trầm đáng sợ, đáng sợ hơn là anh ta lại biết mình đang nghĩ gì. Lại có thể tính đến cô sẽ đi cầu thang bộ ra ngoài, hơn nữa còn tính đến cô sẽ động tay với chiếc xe gần nhất, sau đó lên xe rồi thì gậy ông đập lưng ông.
Tính toán hoàn hảo như vậy, có thể tính được mỗi bước đi của cô, mỗi ý nghĩ trong đầu cô, người như thế có thể không đáng sợ sao?
"Cô cứ nói đi?" Nhìn vẻ mặt khó đoán của Mộc Vân Phong, Hồng Bưu lạnh lùng nói, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Hừ." Mộc Vân Phong hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại Hồng Bưu. Nhưng trong lòng thầm nghĩ bản thân mình đã xem thường rồi, thì ra Hồng Bưu không phải không có đề phòng mình chạy trốn, anh ta cũng đã sớm biết mình muốn chạy trốn, về phần không không tăng thêm người canh giữ trước cửa phòng cô, chỉ là muốn dụ dỗ cô, lúc cô đang hy vọng thì cho cô một đòn trí mạng.
Mộc Vân Phong không thể không phục Hồng Bưu ra chiêu đẹp như vậy, làm cô ngoan ngoãn rơi vào bẫy của anh ta.
Lúc Mộc Vân Phong đang âm thầm oán trách mình đã đánh giá thấp Hồng Bưu, thì xe từ từ di chuyển.
"Anh đưa tôi đi đâu đó?" Phục hồi tinh thần lại Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Bưu đang chuyên tâm lái xe, khó hiểu hỏi. Nếu anh ta đổi chỗ khác giam giữ cô, vậy thì cô tình nguyện ở lại trong bệnh viện này.
Ở chỗ này, cô còn có cơ hội bỏ trốn, nếu đổi chỗ khác không những cô phải thăm dò rõ hoàn cảnh lại từ đầu, còn có thể bị nhốt vào tầng hầm, mãi mãi không ra được.
"Đến nơi rồi tự nhiên cô sẽ biết." Hồng Bưu vừa lái xe vừa lạnh lùng nói, anh tuyệt đối không lo lắng Mộc Vân Phong sẽ tức giận mà giết anh. Không chỉ vì Mộc Vân Phong đánh không lại anh, quan trọng hơn là chiếc xe này của anh đã được đặc biệt cải trang lại.
Chỉ cần Mộc Vân Phong có hành động gì, anh chỉ cần nhẹ nhàng ấn nút xuống, là có thể khóa chặt Mộc Vân Phong lại trên chổ ngồi.
Phải biết rằng chính anh dự đoán được Mộc Vân Phong sẽ chạy trốn, cho nên mới cố ý đem chiếc xe đã qua cải trang này tới đây ôm cây đợi thỏ. Vậy mà anh ở đây đợi suốt ba ngày rồi đó. Lúc đầu anh còn tưởng rằng còn phải đợi thêm hai ngày nữa, không nghĩ tới Mộc Vân Phong lại gấp rút muốn bỏ trốn như vậy.
Bất quá là, nếu đổi lại là anh khi bị giam lỏng như vậy đoán chừng cũng sẽ tìm mọi cơ hội để bỏ trốn. Bởi vì anh luôn luôn không thích vận mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác.
"Khốn kiếp." Mộc Vân Phong mắng một tiếng, sau đó bắt đầu tựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi. Bây giờ cô mới vừa bước ra lại rơi vào hang cọp, ngoại trừ nghỉ ngơi dưỡng sức thật đúng là không biết mình nên làm gì nữa.
Đánh đi, lại đánh không lại anh ta. Nhảy xe đi, cửa xe bị khóa chặt rồi, muốn nhảy cũng nhảy không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.