Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 135
Dực Yêu
28/10/2014
Xì
Sau khi Triệu Nghị bật cười, mấy người đứng đằng sau gã đàn ông trung niên kia cũng không nhịn được mà cười theo.
Tình huống này thực sự quá khôi hài, cho dù bản lĩnh của Tiểu Chu không phải là tốt nhất trong Cục, nhưng dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp; vậy mà bây giờ lại có thể mở miệng ra nói mình bị hai đứa nhóc bắt nạt. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ là một truyện cười lớn cho mà xem.
Thấy đồng nghiệp đang cười nhạo mình, Tiểu Chu cũng cảm thấy chuyện này thực có chút mất mặt, nhưng đó vốn là sự thật. Huống chi hắn còn phải tìm cách gây phiền toái cho hai đứa nhóc kia, thể diện gì đó cứ tạm thời để sang một bên đi.
Hắn nhặt cây roi điện lên, chỉ vào hai người đang thoải mái nhàn nhã ở bên kia tức giận nói: "Sở trưởng, ngài không biết đâu, đừng thấy hai đứa kia mặc đồng phục sinh viên mà coi thường, kỳ thực tâm địa bọn chúng rất gian xảo. Nam sinh kia vậy mà vu oan cho chúng ta ngược đãi phạm nhân. Còn cô nữ sinh này lại càng quá quắt, không vừa ý thì trực tiếp động thủ đánh người. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua sinh viên nào không có giáo dục như vậy, cũng không biết là trường nào lại đào tạo ra những sinh viên đáng xấu hổ như thế này."
Nói như vậy thì có khác nào nói chương trình giáo dục của Yến Đại có vấn đề, Triệu Nghị nở nụ cười rất không phúc hậu. Cậu thực sự rất muốn biết, tên này tốt nghiệp từ trường nào ra mà có dũng khí chỉ trích cách giáo dục của trường đại học tốt nhất cả nước đây, thật đúng là thú vị, ha ha ha.
Vị Sở trưởng họ Trịnh tuy rằng không quá tin tưởng vào lời nói của Tiểu Chu, nhưng mấy người trước mắt này, ai là người mình ai là người ngoài thì ông ta xác định được rất rõ ràng.diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi Ngay lập tức liền chỉ tay vào Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, quay đầu nói với mấy người phía sau: "Đem hai người kia giam lại với tội danh tấn công cảnh sát, tính chất của sự việc lần này quá nghiêm trọng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, nghiêm túc xử lý. Hai người là sinh viên của trường nào, tôi sẽ gửi thông báo về trường học. Đại diện của trường học phải tới đây thì mới được làm thủ tục bảo lãnh."
Ông ta vốn cho rằng hai sinh viên có diện mạo nổi trội này nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt giật mình hay sợ hãi gì đó ... , nhưng kết quả lại khiến ông ta thất vọng rồi. Hai người bọn họ vẫn hết sức nhàn nhã, giống như đang không hiểu lời ông ta nói là có ý gì.
Lãnh Tâm Nhiên vốn đã hoài nghi về tính chuyên nghiệp của cái trại tạm giam này, cô kiên nhẫn chờ thêm một chút xem có người nào ở đây khiến cho cô có cái nhìn khác hay không. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là quá thất vọng rồi, “rắn chuột một ổ”, lời này quả thật không sai.
"Mấy người là nhân viên chấp pháp, ai cho mấy người được phép ngược đãi phạm nhân? Tôi muốn biết vì sao bạn học của tôi tới đây mới có mấy ngày mà đã bị thương khắp người như vậy. Da tróc thịt bong, thậm chí còn có dấu vết bị đánh, tôi muốn có một câu trả lời hợp lý."
Nhận được ánh mắt ám hiệu của Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Nghị thu lại vẻ hài hước trên mặt, đứng lên nghiêm trang nói.
Sở trưởng Trịnh hết sức kinh hãi, trợn mắt liếc nhìn Tiểu Chu một cái, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, thậm chí giọng điệu còn vô cùng khí thế quả quyết nói: "Tuyệt đối không có chuyện này, cái này hoàn toàn là vu khống. Trong Sở này làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy, mấy bạn học này, các cháu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tôi không trách các cháu, nhưng các cháu cũng phải biết rằng, những lời như thế có thể coi là phạm pháp đấy."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch lên.
Triệu Nghị cũng khá giảo hoạt, nháy mắt làm ra vẻ hết sức khiếp sợ, sau đó đột nhiên nhìn Lôi Vũ ở phía sau một cái, rồi lại nhìn mấy người trước mặt một cái, dùng giọng điệu không thể tin được mà nói: "Làm sao có thể ~? Tôi chỉ là nói ra nghi vấn mà thôi ~, bạn học của tôi lúc mới vào đây rõ ràng vẫn còn rất tốt, còn bây giờ mới qua mấy ngày mà đã chằng chịt vết thương khắp người ~. Cậu ta từ đầu tới cuối chỉ có ở đây, không phải do mấy người phụ trách thì còn ai vào đây nữa ~? Dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ ~?"
Triệu Nghị liên tục kéo dài âm cuối, nghe giống như đang bị uất ức rất lớn. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên thoáng co rút.
Vừa nhìn thấy Triệu Nghị như vậy, Sở trưởng Trịnh cho rằng cậu đã bị dọa cho sợ hãi. Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như ông ta, sớm đã thấy mấy mấy thằng nhóc to mồm không hiểu chuyện như thế này, chỉ tùy tiện nói vài câu đã bị hù cho vỡ mật.
Nghĩ như thế, ông ta lại không nhịn được trợn mắt nhìn Tiểu Chu một cái, không ngờ lại bị hai đứa nhóc này phát hiện ra chuyện ngược đãi phạm nhân. Nếu việc này mà bị truyền ra ngoài thì sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết đâu.
Chẳng qua, không tồi không tồi.
Âm thầm lau mồ hôi lạnh ở trong lòng một lượt, Sở trưởng Trịnh tiếp tục lớn tiếng thuyết giáo: "Còn chuyện tấn công cảnh sát nữa, bạn nữ sinh này, vừa rồi cháu làm cái gì mà bị nói thành đánh lén cảnh sát vậy?"
Lãnh Tâm Nhiên không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, ngay cả mắt cũng lười phải nhấc lên, bộ dạng lạnh nhạt giống như hoàn toàn không nghe thấy Sở trưởng Trịnh đang nói cái gì.
Nhìn thấy nữ vương mạnh mẽ khí thế như vậy, ánh mắt Triệu Nghị không nhịn được lại lấp lánh lấp lánh.
Nhưng cậu vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, giơ tay lên miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới nói: "Việc đó cũng chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi chú kia cầm cây roi điện định tấn công bạn học của tôi, cô ấy có chút sợ hãi. Chẳng qua là từ nhỏ đã theo học quyền đạo nên đối với hành vi bạo lực như vậy, chỉ là có chút nhạy cảm hành động theo bản năng mà thôi."
Lời giải thích này vừa nói ra liền nhận được một trận ho khan mãnh liệt của mấy người đứng đằng sau Sở trưởng Trịnh.
Tiểu Chu tức giận đến đỏ mặt tía tai, không nhịn được vội nhảy ra chỉ vào Triệu Nghị mà mắng: "Mày có phải bị mù rồi không? Chỉ là hành động theo bản năng mà tao bị đánh ra thành thế này à?"
Có điều hắn vươn tay ra chỉ, lại vừa vặn cầm cây roi điện trên tay, cái tư thế này, nhìn thế nào cũng thấy có chút khôi hài.
Sở trưởng Trịnh nhìn cũng đoán ra được là đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ mấy sinh viên này đến thăm bạn học, phát hiện bạn mình bị ngược đãi, sau đó liền lên tiếng chất vấn, giữa lúc đó thì xảy ra xung đột, tiếp theo thì mọi chuyện thành ra như hiện giờ. Mặc kệ chuyện này là trách nhiệm của ai, nhưng ông ta không ngờ hai sinh viên kia lại phát hiện ra chuyện ngược đãi phạm nhân, vậy thì tuyệt đối không thể để cho sự việc bị bung bét ra được.
"Tốt lắm, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Tôi cũng biết cảm xúc của các cháu hiện giờ, nhưng tính chất của việc này có chút đặc biệt, cho nên tôi chỉ có thể yêu cầu hai cháu ở lại phối hợp điều tra với chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý việc đã xảy ra, nếu thực sự là có hiểu lầm, tôi tuyệt đối sẽ trả lại trong sạch cho các cháu ."
Lời nói hoang đường như vậy, cũng chỉ có đứa ngốc mới tin thôi.
Triệu Nghị cũng lười phải tiếp tục đóng kịch, hai tay khoanh trước ngực bước lên, đôi mắt híp lại liếc mấy người ở trước mặt, bộ dạng nghiêm túc nói: "Nếu chúng tôi không phối hợp thì thế nào? Chỉ với nghi vấn ngược đãi phạm nhân này cũng đủ để mấy người phải khốn đốn rồi."
Mặt Sở trưởng Trịnh biến sắc, trực tiếp quay người nhìn mấy người phía sau ý bảo bọn họ ra tay.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn trầm mặc lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đúng lúc đó, chuông điện thoại của Sở trưởng Trịnh vang lên.
Ông ta mở điện thoại, vốn là đang chuẩn bị há mồm mắng to, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình thì lập tức biến thành bộ dạng nịnh hót điển hình, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ không tưởng tượng nổi: "Cục trưởng, ngài có chỉ thị gì sao?"
Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt của Sở trưởng Trịnh càng lúc càng khó coi, hết sức vặn vẹo, trong lúc đó còn liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị một cái. Sau đó ông ta cầm điện thoại đi ra ngoài, ở bên trong còn có thể nghe thấy giọng nói nịnh hót giải thích của ông ta.
Tiểu Chu nhìn bóng lưng của Sở trưởng, lại nhìn hai sinh viên đứng trước mặt, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác hết sức bất an.
Hơn mười phút sau, Sở trưởng Trịnh cầm điện thoại di động quay trở lại, chẳng qua vẻ mặt của ông ta đen như đáy nồi, thoạt nhìn có vẻ như đang rất tức giận. Sở trưởng Trịnh trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Chu, chưa kịp để hắn mở miệng thắc mắc đã giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, khiến hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất.
Giải quyết Tiểu Chu xong, Sở trưởng Trịnh bước tới chỗ của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hai người, trong lòng có chút thấp thỏm: "Là hai người truyền tin tức kia ra ngoài phải không?"
Triệu Nghị vừa nghe đã biết nhất định là ông ta vừa nhận được tin việc ngược đãi đã bị lộ rồi, nhưng cậu lại không thừa nhận, chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn ông ta: "Tin tức gì? Tôi không hiểu ông đang nói gì đâu!"
"Đừng có đánh trống lảng, có phải chúng mày đem nghi vấn ngược đãi phạm nhân truyền ra ngoài hay không, còn có cả ảnh chụp nữa?" Nhẫn nại của Sở trưởng Trịnh đã đạt tới cực hạn, tức giận gầm thét.
Tiểu Chu bưng mặt đứng ở một bên không dám hé răng, mặc dù vô duyên vô cớ bị ăn một bạt tai, trong lòng tức đến uất nghẹn, nhưng đứng trước mặt cấp trên thì chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn. Hắn nghe thấy Sở trưởng hét lên thì vội bước tới chen mồm vào: "Đúng vậy, đúng vậy, Sở trưởng, tôi có nhìn thấy bọn họ dùng di động chụp hình."
“Ba” một tiếng, lại một cái tát quăng tới.
Một phải một trái, lần này đều rồi, cả hai má đều hiện lên dấu tay rõ ràng.
"Cậu đúng là vô dụng, tại sao lại để cho bọn họ chụp hình, cậu không biết chúng ta không cho chụp hình ở đây sao? Nếu nhìn thấy bọn họ chụp hình, tại sao không tìm cách xóa ngay đi. Đồ ngu ngốc, ngoài việc suốt ngày gây rắc rối cho tôi thì cậu làm được cái gì?"
Sở trưởng Trịnh càng nghe lại càng thêm tức giận. Vừa rồi nhận được điện thoại của Cục trưởng nói là đã có truyền thông tìm ông ta hỏi thăm về chế độ chấp pháp của trại tạm giam này, hơn nữa còn có hình ảnh gì đó cho thấy hình như có nghi vấn ngược đãi phạm nhân ở đây. Lúc nghe Cục trưởng nói xong, bộ dạng ông ta cứng ngắc không khác nào bị dội cả một thùng nước lạnh vào đầu. Bây giờ lại nghe thấy việc chụp hình còn xảy ra ngay trước mắt cái tên ngu ngốc này thì lửa giận lại càng dâng cao, hận không thể hung hăng tát thêm vài cái bạt tai nữa cho bõ tức."
Tiểu Chu suy nghĩ quanh co muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Sở trưởng bày ra một bộ dạng không liên quan gì tới mình thì lại đem toàn bộ tức giận phát tiết về phía Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị: "Đều tại hai đứa khốn kiếp chúng mày, chuyện lần này tao tuyệt đối không bỏ qua đâu."
Ha ha ha.
Lãnh Tâm Nhiên không phản ứng, chỉ lạnh lùng cười.
"Mấy người vô dụng này, còn không mau tiến hết lên, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình ra tay hay sao?" Thấy cấp dưới của mình ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Sở trưởng Trịnh vô cùng tức giận, cả khuôn mặt vặn vẹo như đang bị táo bón, cuồng bạo gầm thét.
Mấy người đằng sau nghe thấy tiếng hét thì như chợt bừng tỉnh, đồng loạt xông tới, một người trong số đó còn cầm cả còng tay phăm phăm đi về phía Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị.
Lôi Vũ ở phía sau toát mồ hôi lạnh, nhưng nhìn thấy hai người bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng thoáng trở nên yên tâm.
"Cái gọi là xã hội pháp trị, thì ra chính là cái dạng này sao, đúng là đã được mở mang tầm mắt rồi."
Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên nói.
"Ít nói nhảm đi."
Thấy có nhiều người ở đây như vậy, Tiểu Chu lấy lại tinh thần, đứng phía sau đám người xông tới giống như tôm tép nhãi nhép nhe răng nhếch miệng nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, đứng dậy đi về phía bọn họ, trong khi bọn họ khó hiểu nhìn hành động của cô thì đã thấy cô đứng sau lưng Tiểu Chu, nhấc chân đạp vào lưng hắn một cái.
Lãnh Tâm Nhiên ưu nhã thu chân, đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới khí thế nữ vương cường đại áp bức người của cô, những người kia theo bản năng đều dừng bước, giống như trước mặt có một bức tường vô hình ngăn cản họ, khiến cho họ không cách nào bước lên phía trước một bước.
"Vô lý, thật không thể tin nổi, mày ... mày, mày thực quá ngông cuồng. Mày nghĩ mày là ai mà dám ở chỗ này hành động láo xược như vậy, thật là ……"
Sở trưởng Trịnh tức giận tới đỉnh điểm, nhìn cấp dưới đứng tại chỗ bất động mà gào to, phát hiệu lệnh: "Mấy cậu còn đứng đó làm gì, thái độ hỗn láo như vậy, chúng ta tuyệt đối phải nghiêm trị. Các cậu cứ dốc toàn lực ra cho tôi, bất cứ giá nào cũng phải bắt giam hai người này lại, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm."
Thực ra việc giở một chút thủ đoạn bất minh trong quá trình thẩm vấn lấy chứng cớ vốn là việc rất quen thuộc trong ngành này, nhưng dù sao nó cũng chỉ được thực hiện trong mặt tối mà thôi, những người trong ngành có biết cũng tuyệt đối không thể nói ra.
Nghe thấy tiếng của Sở trưởng, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông ta cũng biết ông ta đã tức điên lên rồi, những người đó cho dù có bị khí thế của Lãnh Tâm Nhiên áp bức cũng không thể không lấy dũng khí mà bước về phía Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị.
Mấy người đó còn lấy ra côn điện, súng lục ... , điệu bộ hiện giờ của bọn họ, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ chuẩn bị đi bắn nhau với người khác cũng không chừng. Bản thân là nhân viên chấp pháp lại có thể lấy vũ khí ra đối đầu với hai sinh viên; nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ trở thành đề tài thảo luận nóng bỏng của xã hội.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng mặt lên, thấy nhiều người cầm vũ khí đang trong tư thế chuẩn bị tấn công mình; trong khi Triệu Nghị chưa gặp tình huống này bao giờ thì không khỏi có chút căng thẳng, nhưng cô vẫn thản nhiên lạnh nhạt. Triệu Nghị thấy cô bình tĩnh như vậy thì cũng thoáng bình ổn theo. Dù sao thì vẫn có nữ vương ở đây, có xảy ra chuyện gì thì cũng không cần phải lo lắng. Nghĩ như vậy, Triệu Nghị cũng hất cằm ưỡn ngực, một bộ dạng mấy người có xông hết lên thì cũng chả làm sao cả.
Tình huống đối đầu cực kỳ gay gắt, cục diện căn bản hết sức căng thẳng.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Một giọng nói mang theo tức giận từ bên ngoài truyền vào.
Mọi người trong phòng bỗng giật mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ phúc hậu đang bước vào cùng một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đi phía sau. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên kia.
Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Sở trưởng Trịnh vốn còn đang ngạo mạn thoáng chốc giống như bị tát vào mặt một cái, chỉ cảm thấy choáng váng, hình ảnh trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Ông ta lảo đảo đi tới trước mặt người vừa tới, giọng nói hết sức hoảng sợ: "Cục trưởng, cục trưởng?"
"Cục trưởng cái đầu cậu, Trịnh Tùng, tôi thấy cậu đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi, càng ngày càng không coi cấp trên chúng tôi ra gì. Tôi vừa mới gọi điện cho cậu còn nói cấp dưới của cậu có hành động chấp pháp không minh bạch. Bây giờ cậu còn ngang nhiên cho người diễn trực tiếp trước mặt tôi. Cậu không muốn làm trong ngành này nữa có phải không?"
So với sự rống giận của Trịnh Tùng lúc trước thì giọng nói của người đàn ông trung niên này mới thực sự là vang dội như sấm, bộ dạng khí thế mười phần.
Lúc lên tiếng khiến cho mọi người có cảm giác như cả căn phòng cũng rung chuyển theo vậy.
Nghe được lời nói của Cục trưởng, hai chân của Trịnh Tùng thoáng chốc trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn ở trên mặt đất.
Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tốn không ít thời gian mới leo lên được vị trí Sở trưởng này, ông ta sao có thể không biết những lời kia của Cục trưởng là đang ám chỉ đến cái gì. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhanh chóng suy nghĩ đối phó, ông ta thấy Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị đang đứng ở phía bên kia thì ánh mắt chợt lóe, vội nói: "Cục trưởng, bây giờ tôi đang xử lý chuyện này đây, tin tức kia chính là do hai sinh viên này làm giả vu khống chúng tôi."
Trong lúc Trịnh Tùng gắng sức bôi xấu hình tượng của Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị thì người đàn ông đứng phía sau Cục trưởng bước ra.
Người này thân hình thon dài, mặc tây trang màu đen, đeo kính gọng vàng, bộ dạng giống như tầng lớp trí thức lịch sự, dáng vẻ tao nhã. Đôi mắt phía sau mắt kính không ngừng lóe ra tia sáng thông minh lanh lợi. Diện mạo tuấn tú, trên người anh toát ra khí thế của người có địa vị cao.
Trịnh Tùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi này trực tiếp lướt qua mình cùng những người khác, đi thẳng tới trước mặt hai đứa nhóc mà ông ta chỉ nghĩ đó là những sinh viên bình thường kia.
"Tiểu thư"
Thấy Lãnh Tâm Nhiên, Thẩm Quân khẽ mỉm cười.
Lãnh Tâm nhìn anh hơi gật đầu.
Tiểu thư?
Cách gọi này chính là biểu hiện cho thân phận cao quý, hiện tại, miệng của mọi người đều mở lớn thành hình chữ “O”, hiển nhiên là đang hết sức kinh ngạc. Mà Trịnh Tùng với Tiểu Chu còn giống như vừa mới bị sét đánh, ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn trước mắt.
"Cám ơn Cục trưởng Nghiêm, tiểu thư của chúng tôi có chút sợ hãi, chúng tôi xin phép về trước."
Vẻ mặt Thẩm Quân nhàn nhạt quay lại nói với Cục trưởng Nghiêm.
Vị Cục trưởng vừa mới nãy còn khí thế oai hùng trước mặt Trịnh Tùng thì bây giờ lại như biến thành một người hoàn toàn khác, gương mặt nở nụ cười hòa nhã: "Chuyện lần này là do tôi quản cấp dưới không nghiêm. Lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như tôi nhận lỗi với cậu."
"Không biết họ của vị tiểu thư này là gì?"
Ở Yên Kinh một thời gian dài như vậy, ông ta đã sớm nghe được danh hiệu thiên tài thương trường của Thẩm Quân. Chẳng qua lại không nghĩ tới một người đàn ông ưu tú như anh ta lại là thủ hạ của một người khác. Cho dù quãng thời gian trước Thẩm Quân đã xảy ra chuyện, nhưng nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn bình an vô sự, so với người bình thường quả thực cường hãn hơn rất nhiều.
Nghiêm Vĩ âm thầm tính toán ở trong lòng rồi lại trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn về Thẩm Quân cùng Lãnh Tâm Nhiên nói xin lỗi.
Thấy biểu hiện của ông ta, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên thoáng qua vẻ hài lòng. Người đàn ông này, quả thực nắm rất rõ đạo lý trong chốn quan trường, ở ngay trước nhiều cấp dưới của mình như vậy mà có thể mở miệng nhận lỗi với người khác, cũng coi như là một nhân vật lợi hại.
"Tôi họ Lãnh."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nâng lên.
Thẩm Quân còn bổ sung thêm: "Tôi tuyệt đối tin tưởng vào cách làm việc của Cục trưởng Nghiêm. Chuyện xảy ra lần này cũng chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, không có liên quan gì đến ngài cả. Về phần nhận lỗi gì đó, căn bản cũng không cần thiết lắm. Hơn nữa, tôi nghĩ mình còn phải mời Cục trưởng Nghiêm một bữa cơm để cám ơn ngài đã giúp đỡ nữa đấy."
Sau khi Triệu Nghị bật cười, mấy người đứng đằng sau gã đàn ông trung niên kia cũng không nhịn được mà cười theo.
Tình huống này thực sự quá khôi hài, cho dù bản lĩnh của Tiểu Chu không phải là tốt nhất trong Cục, nhưng dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp; vậy mà bây giờ lại có thể mở miệng ra nói mình bị hai đứa nhóc bắt nạt. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ là một truyện cười lớn cho mà xem.
Thấy đồng nghiệp đang cười nhạo mình, Tiểu Chu cũng cảm thấy chuyện này thực có chút mất mặt, nhưng đó vốn là sự thật. Huống chi hắn còn phải tìm cách gây phiền toái cho hai đứa nhóc kia, thể diện gì đó cứ tạm thời để sang một bên đi.
Hắn nhặt cây roi điện lên, chỉ vào hai người đang thoải mái nhàn nhã ở bên kia tức giận nói: "Sở trưởng, ngài không biết đâu, đừng thấy hai đứa kia mặc đồng phục sinh viên mà coi thường, kỳ thực tâm địa bọn chúng rất gian xảo. Nam sinh kia vậy mà vu oan cho chúng ta ngược đãi phạm nhân. Còn cô nữ sinh này lại càng quá quắt, không vừa ý thì trực tiếp động thủ đánh người. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua sinh viên nào không có giáo dục như vậy, cũng không biết là trường nào lại đào tạo ra những sinh viên đáng xấu hổ như thế này."
Nói như vậy thì có khác nào nói chương trình giáo dục của Yến Đại có vấn đề, Triệu Nghị nở nụ cười rất không phúc hậu. Cậu thực sự rất muốn biết, tên này tốt nghiệp từ trường nào ra mà có dũng khí chỉ trích cách giáo dục của trường đại học tốt nhất cả nước đây, thật đúng là thú vị, ha ha ha.
Vị Sở trưởng họ Trịnh tuy rằng không quá tin tưởng vào lời nói của Tiểu Chu, nhưng mấy người trước mắt này, ai là người mình ai là người ngoài thì ông ta xác định được rất rõ ràng.diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi Ngay lập tức liền chỉ tay vào Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, quay đầu nói với mấy người phía sau: "Đem hai người kia giam lại với tội danh tấn công cảnh sát, tính chất của sự việc lần này quá nghiêm trọng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, nghiêm túc xử lý. Hai người là sinh viên của trường nào, tôi sẽ gửi thông báo về trường học. Đại diện của trường học phải tới đây thì mới được làm thủ tục bảo lãnh."
Ông ta vốn cho rằng hai sinh viên có diện mạo nổi trội này nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt giật mình hay sợ hãi gì đó ... , nhưng kết quả lại khiến ông ta thất vọng rồi. Hai người bọn họ vẫn hết sức nhàn nhã, giống như đang không hiểu lời ông ta nói là có ý gì.
Lãnh Tâm Nhiên vốn đã hoài nghi về tính chuyên nghiệp của cái trại tạm giam này, cô kiên nhẫn chờ thêm một chút xem có người nào ở đây khiến cho cô có cái nhìn khác hay không. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là quá thất vọng rồi, “rắn chuột một ổ”, lời này quả thật không sai.
"Mấy người là nhân viên chấp pháp, ai cho mấy người được phép ngược đãi phạm nhân? Tôi muốn biết vì sao bạn học của tôi tới đây mới có mấy ngày mà đã bị thương khắp người như vậy. Da tróc thịt bong, thậm chí còn có dấu vết bị đánh, tôi muốn có một câu trả lời hợp lý."
Nhận được ánh mắt ám hiệu của Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Nghị thu lại vẻ hài hước trên mặt, đứng lên nghiêm trang nói.
Sở trưởng Trịnh hết sức kinh hãi, trợn mắt liếc nhìn Tiểu Chu một cái, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, thậm chí giọng điệu còn vô cùng khí thế quả quyết nói: "Tuyệt đối không có chuyện này, cái này hoàn toàn là vu khống. Trong Sở này làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy, mấy bạn học này, các cháu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tôi không trách các cháu, nhưng các cháu cũng phải biết rằng, những lời như thế có thể coi là phạm pháp đấy."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch lên.
Triệu Nghị cũng khá giảo hoạt, nháy mắt làm ra vẻ hết sức khiếp sợ, sau đó đột nhiên nhìn Lôi Vũ ở phía sau một cái, rồi lại nhìn mấy người trước mặt một cái, dùng giọng điệu không thể tin được mà nói: "Làm sao có thể ~? Tôi chỉ là nói ra nghi vấn mà thôi ~, bạn học của tôi lúc mới vào đây rõ ràng vẫn còn rất tốt, còn bây giờ mới qua mấy ngày mà đã chằng chịt vết thương khắp người ~. Cậu ta từ đầu tới cuối chỉ có ở đây, không phải do mấy người phụ trách thì còn ai vào đây nữa ~? Dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ ~?"
Triệu Nghị liên tục kéo dài âm cuối, nghe giống như đang bị uất ức rất lớn. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên thoáng co rút.
Vừa nhìn thấy Triệu Nghị như vậy, Sở trưởng Trịnh cho rằng cậu đã bị dọa cho sợ hãi. Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như ông ta, sớm đã thấy mấy mấy thằng nhóc to mồm không hiểu chuyện như thế này, chỉ tùy tiện nói vài câu đã bị hù cho vỡ mật.
Nghĩ như thế, ông ta lại không nhịn được trợn mắt nhìn Tiểu Chu một cái, không ngờ lại bị hai đứa nhóc này phát hiện ra chuyện ngược đãi phạm nhân. Nếu việc này mà bị truyền ra ngoài thì sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết đâu.
Chẳng qua, không tồi không tồi.
Âm thầm lau mồ hôi lạnh ở trong lòng một lượt, Sở trưởng Trịnh tiếp tục lớn tiếng thuyết giáo: "Còn chuyện tấn công cảnh sát nữa, bạn nữ sinh này, vừa rồi cháu làm cái gì mà bị nói thành đánh lén cảnh sát vậy?"
Lãnh Tâm Nhiên không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, ngay cả mắt cũng lười phải nhấc lên, bộ dạng lạnh nhạt giống như hoàn toàn không nghe thấy Sở trưởng Trịnh đang nói cái gì.
Nhìn thấy nữ vương mạnh mẽ khí thế như vậy, ánh mắt Triệu Nghị không nhịn được lại lấp lánh lấp lánh.
Nhưng cậu vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, giơ tay lên miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới nói: "Việc đó cũng chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi chú kia cầm cây roi điện định tấn công bạn học của tôi, cô ấy có chút sợ hãi. Chẳng qua là từ nhỏ đã theo học quyền đạo nên đối với hành vi bạo lực như vậy, chỉ là có chút nhạy cảm hành động theo bản năng mà thôi."
Lời giải thích này vừa nói ra liền nhận được một trận ho khan mãnh liệt của mấy người đứng đằng sau Sở trưởng Trịnh.
Tiểu Chu tức giận đến đỏ mặt tía tai, không nhịn được vội nhảy ra chỉ vào Triệu Nghị mà mắng: "Mày có phải bị mù rồi không? Chỉ là hành động theo bản năng mà tao bị đánh ra thành thế này à?"
Có điều hắn vươn tay ra chỉ, lại vừa vặn cầm cây roi điện trên tay, cái tư thế này, nhìn thế nào cũng thấy có chút khôi hài.
Sở trưởng Trịnh nhìn cũng đoán ra được là đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ mấy sinh viên này đến thăm bạn học, phát hiện bạn mình bị ngược đãi, sau đó liền lên tiếng chất vấn, giữa lúc đó thì xảy ra xung đột, tiếp theo thì mọi chuyện thành ra như hiện giờ. Mặc kệ chuyện này là trách nhiệm của ai, nhưng ông ta không ngờ hai sinh viên kia lại phát hiện ra chuyện ngược đãi phạm nhân, vậy thì tuyệt đối không thể để cho sự việc bị bung bét ra được.
"Tốt lắm, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Tôi cũng biết cảm xúc của các cháu hiện giờ, nhưng tính chất của việc này có chút đặc biệt, cho nên tôi chỉ có thể yêu cầu hai cháu ở lại phối hợp điều tra với chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý việc đã xảy ra, nếu thực sự là có hiểu lầm, tôi tuyệt đối sẽ trả lại trong sạch cho các cháu ."
Lời nói hoang đường như vậy, cũng chỉ có đứa ngốc mới tin thôi.
Triệu Nghị cũng lười phải tiếp tục đóng kịch, hai tay khoanh trước ngực bước lên, đôi mắt híp lại liếc mấy người ở trước mặt, bộ dạng nghiêm túc nói: "Nếu chúng tôi không phối hợp thì thế nào? Chỉ với nghi vấn ngược đãi phạm nhân này cũng đủ để mấy người phải khốn đốn rồi."
Mặt Sở trưởng Trịnh biến sắc, trực tiếp quay người nhìn mấy người phía sau ý bảo bọn họ ra tay.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn trầm mặc lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đúng lúc đó, chuông điện thoại của Sở trưởng Trịnh vang lên.
Ông ta mở điện thoại, vốn là đang chuẩn bị há mồm mắng to, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình thì lập tức biến thành bộ dạng nịnh hót điển hình, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ không tưởng tượng nổi: "Cục trưởng, ngài có chỉ thị gì sao?"
Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt của Sở trưởng Trịnh càng lúc càng khó coi, hết sức vặn vẹo, trong lúc đó còn liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị một cái. Sau đó ông ta cầm điện thoại đi ra ngoài, ở bên trong còn có thể nghe thấy giọng nói nịnh hót giải thích của ông ta.
Tiểu Chu nhìn bóng lưng của Sở trưởng, lại nhìn hai sinh viên đứng trước mặt, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác hết sức bất an.
Hơn mười phút sau, Sở trưởng Trịnh cầm điện thoại di động quay trở lại, chẳng qua vẻ mặt của ông ta đen như đáy nồi, thoạt nhìn có vẻ như đang rất tức giận. Sở trưởng Trịnh trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Chu, chưa kịp để hắn mở miệng thắc mắc đã giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, khiến hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất.
Giải quyết Tiểu Chu xong, Sở trưởng Trịnh bước tới chỗ của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hai người, trong lòng có chút thấp thỏm: "Là hai người truyền tin tức kia ra ngoài phải không?"
Triệu Nghị vừa nghe đã biết nhất định là ông ta vừa nhận được tin việc ngược đãi đã bị lộ rồi, nhưng cậu lại không thừa nhận, chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn ông ta: "Tin tức gì? Tôi không hiểu ông đang nói gì đâu!"
"Đừng có đánh trống lảng, có phải chúng mày đem nghi vấn ngược đãi phạm nhân truyền ra ngoài hay không, còn có cả ảnh chụp nữa?" Nhẫn nại của Sở trưởng Trịnh đã đạt tới cực hạn, tức giận gầm thét.
Tiểu Chu bưng mặt đứng ở một bên không dám hé răng, mặc dù vô duyên vô cớ bị ăn một bạt tai, trong lòng tức đến uất nghẹn, nhưng đứng trước mặt cấp trên thì chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn. Hắn nghe thấy Sở trưởng hét lên thì vội bước tới chen mồm vào: "Đúng vậy, đúng vậy, Sở trưởng, tôi có nhìn thấy bọn họ dùng di động chụp hình."
“Ba” một tiếng, lại một cái tát quăng tới.
Một phải một trái, lần này đều rồi, cả hai má đều hiện lên dấu tay rõ ràng.
"Cậu đúng là vô dụng, tại sao lại để cho bọn họ chụp hình, cậu không biết chúng ta không cho chụp hình ở đây sao? Nếu nhìn thấy bọn họ chụp hình, tại sao không tìm cách xóa ngay đi. Đồ ngu ngốc, ngoài việc suốt ngày gây rắc rối cho tôi thì cậu làm được cái gì?"
Sở trưởng Trịnh càng nghe lại càng thêm tức giận. Vừa rồi nhận được điện thoại của Cục trưởng nói là đã có truyền thông tìm ông ta hỏi thăm về chế độ chấp pháp của trại tạm giam này, hơn nữa còn có hình ảnh gì đó cho thấy hình như có nghi vấn ngược đãi phạm nhân ở đây. Lúc nghe Cục trưởng nói xong, bộ dạng ông ta cứng ngắc không khác nào bị dội cả một thùng nước lạnh vào đầu. Bây giờ lại nghe thấy việc chụp hình còn xảy ra ngay trước mắt cái tên ngu ngốc này thì lửa giận lại càng dâng cao, hận không thể hung hăng tát thêm vài cái bạt tai nữa cho bõ tức."
Tiểu Chu suy nghĩ quanh co muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Sở trưởng bày ra một bộ dạng không liên quan gì tới mình thì lại đem toàn bộ tức giận phát tiết về phía Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị: "Đều tại hai đứa khốn kiếp chúng mày, chuyện lần này tao tuyệt đối không bỏ qua đâu."
Ha ha ha.
Lãnh Tâm Nhiên không phản ứng, chỉ lạnh lùng cười.
"Mấy người vô dụng này, còn không mau tiến hết lên, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình ra tay hay sao?" Thấy cấp dưới của mình ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Sở trưởng Trịnh vô cùng tức giận, cả khuôn mặt vặn vẹo như đang bị táo bón, cuồng bạo gầm thét.
Mấy người đằng sau nghe thấy tiếng hét thì như chợt bừng tỉnh, đồng loạt xông tới, một người trong số đó còn cầm cả còng tay phăm phăm đi về phía Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị.
Lôi Vũ ở phía sau toát mồ hôi lạnh, nhưng nhìn thấy hai người bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng thoáng trở nên yên tâm.
"Cái gọi là xã hội pháp trị, thì ra chính là cái dạng này sao, đúng là đã được mở mang tầm mắt rồi."
Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên nói.
"Ít nói nhảm đi."
Thấy có nhiều người ở đây như vậy, Tiểu Chu lấy lại tinh thần, đứng phía sau đám người xông tới giống như tôm tép nhãi nhép nhe răng nhếch miệng nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, đứng dậy đi về phía bọn họ, trong khi bọn họ khó hiểu nhìn hành động của cô thì đã thấy cô đứng sau lưng Tiểu Chu, nhấc chân đạp vào lưng hắn một cái.
Lãnh Tâm Nhiên ưu nhã thu chân, đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới khí thế nữ vương cường đại áp bức người của cô, những người kia theo bản năng đều dừng bước, giống như trước mặt có một bức tường vô hình ngăn cản họ, khiến cho họ không cách nào bước lên phía trước một bước.
"Vô lý, thật không thể tin nổi, mày ... mày, mày thực quá ngông cuồng. Mày nghĩ mày là ai mà dám ở chỗ này hành động láo xược như vậy, thật là ……"
Sở trưởng Trịnh tức giận tới đỉnh điểm, nhìn cấp dưới đứng tại chỗ bất động mà gào to, phát hiệu lệnh: "Mấy cậu còn đứng đó làm gì, thái độ hỗn láo như vậy, chúng ta tuyệt đối phải nghiêm trị. Các cậu cứ dốc toàn lực ra cho tôi, bất cứ giá nào cũng phải bắt giam hai người này lại, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm."
Thực ra việc giở một chút thủ đoạn bất minh trong quá trình thẩm vấn lấy chứng cớ vốn là việc rất quen thuộc trong ngành này, nhưng dù sao nó cũng chỉ được thực hiện trong mặt tối mà thôi, những người trong ngành có biết cũng tuyệt đối không thể nói ra.
Nghe thấy tiếng của Sở trưởng, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông ta cũng biết ông ta đã tức điên lên rồi, những người đó cho dù có bị khí thế của Lãnh Tâm Nhiên áp bức cũng không thể không lấy dũng khí mà bước về phía Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị.
Mấy người đó còn lấy ra côn điện, súng lục ... , điệu bộ hiện giờ của bọn họ, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ chuẩn bị đi bắn nhau với người khác cũng không chừng. Bản thân là nhân viên chấp pháp lại có thể lấy vũ khí ra đối đầu với hai sinh viên; nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ trở thành đề tài thảo luận nóng bỏng của xã hội.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng mặt lên, thấy nhiều người cầm vũ khí đang trong tư thế chuẩn bị tấn công mình; trong khi Triệu Nghị chưa gặp tình huống này bao giờ thì không khỏi có chút căng thẳng, nhưng cô vẫn thản nhiên lạnh nhạt. Triệu Nghị thấy cô bình tĩnh như vậy thì cũng thoáng bình ổn theo. Dù sao thì vẫn có nữ vương ở đây, có xảy ra chuyện gì thì cũng không cần phải lo lắng. Nghĩ như vậy, Triệu Nghị cũng hất cằm ưỡn ngực, một bộ dạng mấy người có xông hết lên thì cũng chả làm sao cả.
Tình huống đối đầu cực kỳ gay gắt, cục diện căn bản hết sức căng thẳng.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Một giọng nói mang theo tức giận từ bên ngoài truyền vào.
Mọi người trong phòng bỗng giật mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ phúc hậu đang bước vào cùng một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đi phía sau. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên kia.
Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Sở trưởng Trịnh vốn còn đang ngạo mạn thoáng chốc giống như bị tát vào mặt một cái, chỉ cảm thấy choáng váng, hình ảnh trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Ông ta lảo đảo đi tới trước mặt người vừa tới, giọng nói hết sức hoảng sợ: "Cục trưởng, cục trưởng?"
"Cục trưởng cái đầu cậu, Trịnh Tùng, tôi thấy cậu đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi, càng ngày càng không coi cấp trên chúng tôi ra gì. Tôi vừa mới gọi điện cho cậu còn nói cấp dưới của cậu có hành động chấp pháp không minh bạch. Bây giờ cậu còn ngang nhiên cho người diễn trực tiếp trước mặt tôi. Cậu không muốn làm trong ngành này nữa có phải không?"
So với sự rống giận của Trịnh Tùng lúc trước thì giọng nói của người đàn ông trung niên này mới thực sự là vang dội như sấm, bộ dạng khí thế mười phần.
Lúc lên tiếng khiến cho mọi người có cảm giác như cả căn phòng cũng rung chuyển theo vậy.
Nghe được lời nói của Cục trưởng, hai chân của Trịnh Tùng thoáng chốc trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn ở trên mặt đất.
Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tốn không ít thời gian mới leo lên được vị trí Sở trưởng này, ông ta sao có thể không biết những lời kia của Cục trưởng là đang ám chỉ đến cái gì. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhanh chóng suy nghĩ đối phó, ông ta thấy Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị đang đứng ở phía bên kia thì ánh mắt chợt lóe, vội nói: "Cục trưởng, bây giờ tôi đang xử lý chuyện này đây, tin tức kia chính là do hai sinh viên này làm giả vu khống chúng tôi."
Trong lúc Trịnh Tùng gắng sức bôi xấu hình tượng của Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị thì người đàn ông đứng phía sau Cục trưởng bước ra.
Người này thân hình thon dài, mặc tây trang màu đen, đeo kính gọng vàng, bộ dạng giống như tầng lớp trí thức lịch sự, dáng vẻ tao nhã. Đôi mắt phía sau mắt kính không ngừng lóe ra tia sáng thông minh lanh lợi. Diện mạo tuấn tú, trên người anh toát ra khí thế của người có địa vị cao.
Trịnh Tùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi này trực tiếp lướt qua mình cùng những người khác, đi thẳng tới trước mặt hai đứa nhóc mà ông ta chỉ nghĩ đó là những sinh viên bình thường kia.
"Tiểu thư"
Thấy Lãnh Tâm Nhiên, Thẩm Quân khẽ mỉm cười.
Lãnh Tâm nhìn anh hơi gật đầu.
Tiểu thư?
Cách gọi này chính là biểu hiện cho thân phận cao quý, hiện tại, miệng của mọi người đều mở lớn thành hình chữ “O”, hiển nhiên là đang hết sức kinh ngạc. Mà Trịnh Tùng với Tiểu Chu còn giống như vừa mới bị sét đánh, ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn trước mắt.
"Cám ơn Cục trưởng Nghiêm, tiểu thư của chúng tôi có chút sợ hãi, chúng tôi xin phép về trước."
Vẻ mặt Thẩm Quân nhàn nhạt quay lại nói với Cục trưởng Nghiêm.
Vị Cục trưởng vừa mới nãy còn khí thế oai hùng trước mặt Trịnh Tùng thì bây giờ lại như biến thành một người hoàn toàn khác, gương mặt nở nụ cười hòa nhã: "Chuyện lần này là do tôi quản cấp dưới không nghiêm. Lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như tôi nhận lỗi với cậu."
"Không biết họ của vị tiểu thư này là gì?"
Ở Yên Kinh một thời gian dài như vậy, ông ta đã sớm nghe được danh hiệu thiên tài thương trường của Thẩm Quân. Chẳng qua lại không nghĩ tới một người đàn ông ưu tú như anh ta lại là thủ hạ của một người khác. Cho dù quãng thời gian trước Thẩm Quân đã xảy ra chuyện, nhưng nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn bình an vô sự, so với người bình thường quả thực cường hãn hơn rất nhiều.
Nghiêm Vĩ âm thầm tính toán ở trong lòng rồi lại trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn về Thẩm Quân cùng Lãnh Tâm Nhiên nói xin lỗi.
Thấy biểu hiện của ông ta, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên thoáng qua vẻ hài lòng. Người đàn ông này, quả thực nắm rất rõ đạo lý trong chốn quan trường, ở ngay trước nhiều cấp dưới của mình như vậy mà có thể mở miệng nhận lỗi với người khác, cũng coi như là một nhân vật lợi hại.
"Tôi họ Lãnh."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nâng lên.
Thẩm Quân còn bổ sung thêm: "Tôi tuyệt đối tin tưởng vào cách làm việc của Cục trưởng Nghiêm. Chuyện xảy ra lần này cũng chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, không có liên quan gì đến ngài cả. Về phần nhận lỗi gì đó, căn bản cũng không cần thiết lắm. Hơn nữa, tôi nghĩ mình còn phải mời Cục trưởng Nghiêm một bữa cơm để cám ơn ngài đã giúp đỡ nữa đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.