Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 189
Dực Yêu
24/04/2015
Nghe được lời oán trách kia, Lãnh Tâm Nhiên thoáng ngạc nhiên. Đến khi bình tĩnh trở lại, cô mới lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Thúc, thúc hiểu lầm rồi. Không phải vậy, tài đánh cờ của thúc cao hơn cháu nhiều. Lần này cháu có thể đảo ngược thế cờ, biến thua thành thắng, thực ra là do đi đường tắt mà thôi."
Cô vừa nói thế, ngược lại khơi lên lòng hiếu kỳ của cả Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không.
Hiên Viên Phong hơi suy tư, sau đó mới vui vẻ kéo dài âm điệu: "Thật sao? Xem ra đằng sau ván cờ này còn có cả một câu chuyện nữa cơ, vậy ta phải nghe thử xem thế nào mới được."
Ngay cả Đông Phương Trường Không ngồi bên cạnh cũng chớp mắt nhìn cô.
"Thật ra thì tài đánh cờ của cháu đều do một vị gia gia của cháu dạy. Hôm nay có thể thắng được một ván như thế cũng đều do may mắn cả. Trình độ cờ vây của vị gia gia đó rất cao, sách lược, đường đi của cháu đều là sao chép lại từ ông cả. Ván cơ hôm nay trùng hợp là có chút giống với ván cờ cháu đánh với ông lúc trước, ván cờ đó cháu thua, hôm nay cháu lại dày mặt sao chép mấy nước cờ của gia gia vào ván cờ này."
Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa nhún vai tỏ vẻ "chuyện này là thế đó". Thái độ của cô cực kỳ tự nhiên, cho dù có gắn lên người mình cái danh "sao chép" cũng khiến người ta không thể ghét được. Ngược lại, thái độ khiên tốn và chân thành của cô còn khiến cho cặp mắt của hai vị trung niên này tỏa sáng.
Hiên Viên Phong không chút che giấu sự yêu thích của mình đối với Lãnh Tâm Nhiên, chỉ sững sờ trong chốc lát liền vỗ bàn cười ha hả. Chỉ là, tư thái của ông rất nhàn nhã, cho dù là vỗ bàn cũng không lộ chút thô tục, ngược lại còn mang vẻ tiêu sái hơn người.
"Cô nhóc, quả nhiên cháu rất thành thật. Nhưng mà học tập vốn là một quá trình, cháu có thể học được chiến thuật của vị gia gia kia cũng xem như là bản lãnh của cháu, chứ không hoàn toàn là may mắn. Ha ha, hôm nay quả thật rất vui. Nhưng mà nhóc này, cháu còn chưa giới thiệu vị tiên sinh bên cạnh cháu cho thúc đấy?"
Hiên Viên Phong đã sớm đoán được quan hệ giữa Lãnh Tâm Nhiên và người đó, thế nên ánh mắt ông nhìn hai người họ lúc này ngập tràn vẻ trêu chọc.
Đông Phương Trường Không hiếm khi thấy Hiên Viên Phong nói đùa như thế, kinh ngạc nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái. Ninh Trí Viễn cũng cứng lưỡi, phát hiện vị 'thần' trong truyền thuyết này cũng không hoàn toàn giống với lời đồn. Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm biết trước nên không mấy ngạc nhiên.
Giơ mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người lên lắc lư trước mặt Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười xấu xa nói: "Người đàn ông của cháu, mọi người gọi là Thần thiếu gia."
Nghe được năm chữ "người đàn ông của cháu", vẻ hờ hững trên mặt Dạ Mộc Thần trong nháy mắt hóa thành nụ cười rực rỡ, ấm áp như gió xuân khiến cho Đông Phương Trường Không thầm than "yêu nghiệt" trong lòng!
"Chào Hiên Viên tiên sinh, gọi tôi Mộc Thần là được rồi."
Dạ Mộc Thần không nói ra họ của mình, anh biết, nếu nói ra, người đàn ông trước mắt này sẽ đoán ngay ra được thân phận của mình. Cái họ này, một nhân vật truyền kỳ như ông chắc chắn đã từng nghe qua. Thêm nữa là, dù bây giờ không nói, sau này ông cũng sẽ biết, vậy nên càng không cần nói.
Thấy đối phương không nhắc đến họ, trên mặt Hiên Viên Phong vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng đã bay đến nơi khác. Ông biết, trong trường hợp này mà không nói ra họ thì chỉ có thể là cậu ta vốn không phải người bình thường, dòng họ của cậu ta có một ý nghĩ đặc biệt nào đó. Nghĩ thế, ông liền nhìn sang Đông Phương Trường Không - một thành viên trong tứ đại gia tộc, vừa nhìn ông đã phát hiện thái độ Đông Phương Trường Không đối với người đàn ông tên "Mộc Thần" này có chút dè chừng. Người đàn ông mà ngay cả Đông Phương Trường Không của gia tộc Đông Phương cũng phải sợ hãi, ha hả, thật thú vị!
"Vậy tôi phải theo mọi người gọi cậu là "Thần thiếu gia" rồi. Ha ha, lần đầu gặp mặt, Thần thiếu gia quả là anh hùng xuất thiếu niên, vừa nhìn đã biết không phải vật trong ao."
Suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, đây chính là cảnh giới của lão hồ ly.
"Đa tạ tiên sinh khen ngợi. Đại danh của tiên sinh, từ lúc còn bé tôi đã được nghe các bậc trưởng bối trong nhà nhắc đến, vẫn luôn kính ngưỡng, lần này có thể gặp được tiên sinh cũng xem như là vinh hạnh của tôi rồi."
Chuyện chào hỏi xã giao này, mặc dù Dạ Mộc Thần không thích, nhưng không có nghĩa là anh không rành về nó, vẻ mặt anh vẫn hờ hững, tuy những lời nói ra đều mang ý tâng bốc nhưng thái độ của anh lại cực kỳ tự nhiên, mang đến cho người khác cảm giác như thể anh đang nói thật chứ không chỉ là những lời nịnh nọt đầy khách sáo, vậy nên càng khiến cho người ta vui mừng.
"Ha ha, đại danh gì chứ, ta cũng chỉ là một tên côn đồ thôi."
Hiên Viên Phong cười to không chút che giấu.
Không khí trong sảnh vô cùng hài hòa.
Tán gẫu một hồi, Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cùng liếc nhìn đối phương như cảm nhận được tâm tư của nhau, sau đó Dạ Mộc Thần đỡ cô đứng lên: "Hiện Viên tiên sinh, hôm nay đã quấy rầy rồi, thời gian không còn sớm, chúng tôi phải về trước thôi."
Hiên Viên Phong không nghĩ là bọn họ lại về sớm như vậy, hai người kia mặc dù trẻ tuổi nhưng vừa nhìn đã biết năng lực của họ từ tri thức, diện mạo đến tầm nhìn đều hơn hẳn người thường, ngay đến ông cũng không nhịn được mà thầm than trong lòng. Hai người này, đều không phải người bình thường.
Nhìn quen cái đám nhóc con nhà thế gia lúc nào cũng quần là áo lượt mà toàn thất học vô năng, ấn tượng của Hiên Viên Phong dành cho giới trẻ bây giờ cực tệ. Tự cao tự đại, thất học vô năng, ỷ thế hiếp người, tóm lại là cứ có bao nhiêu từ xấu là cứ gán được hết lên người bọn nó. Cho tới bây giờ, cũng chỉ thấy được hai đứa nhóc nhà Đông Phương kia là không tệ lắm, đặc biệt là cô lớn, cũng có thể xem là nhân tài. Không nghĩ tới hôm nay lại được gặp hai hậu bối ưu tú thế này. Chàng trai tên Dạ Mộc Thần này tuy tuổi không lớn lắm nhưng khí thế thì không tệ, sau này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu không nhỏ. Còn cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên này, tui mới mười bảy mười tám tuổi nhưng lại có sự hiểu biết cao rộng đến mức này, chỉ có thể dùng từ thiên tài để hình dung thôi.
"Sao lại đi rồi? Không phải đã nói sẽ ở lại ăn cơm sao? Chẳng lẽ Thần thiếu gia chê thức ăn ở chỗ ta sao? Đầu bếp ở đây đều được ta mang từ Đông Bắc tới, tay nghề không tệ đâu nha."
Hiên Viên Phong cười nói, mặc dù ngoài miệng thì buông lời oán trách nhưng trên mặt không có bất kỳ vẻ không vui nào.
Như thể đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như thế, Dạ Mộc Thần đáp lại: "Không phải vì ghét bỏ tay nghề nấu ăn của đầu bếp nhà Hiên Viên tiên sinh, có thể được dùng cơm chung với Hiên Viên tiên sinh quả thật là vinh hạnh chúng tôi mong còn không được. Nhưng quả thật gần đây sức khỏe Tâm Nhiên không tốt, hôm nay vẫn còn nằm viện, giờ phải quay về, không thì bác sĩ sẽ nổi giận đấy!"
Vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên đang nằm viện, Hiên Viên Phong liền lo lắng hỏi: "Cô nhóc, cháu bị sao thế? Ngã bệnh sao?"
Hèn chi ông vẫn luôn cảm thấy sắc mặt của cô nhóc này có vẻ tái nhợt.
"Không sao đâu ạ, chẳng qua cơ thể chỉ hơi yếu một chút thôi, chăm sóc một thời gian là được. Hôm nay cám ơn thúc nhiều, lần sau nếu có thời gian, cháu sẽ tới tìm thúc ăn cơm."
Lãnh Tâm Nhiên ngoan ngoãn trả lời. Cô phối hợp như vậy là vì Hiên Viên Phong đã cho cô tin tức mà cô muốn, mặc dù thân thể có hơi khó chịu nhưng tâm trạng lại cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng như sao.
"Ha ha, nếu đã vậy thì thúc đây cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng nhóc này, cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, lúc còn trẻ không chịu quan tâm, đến già thể nào cũng sẽ hối hận."
Hiên Viên Phong không cố giữ nữa. Tuy nhiên, trong lúc nói chuyện, ông vẫn liếc mắt sang quản gia một cái. Quản gia đã theo cạnh ông nhiều năm, có thể đoán được ý muốn của ông qua từng ánh mắt, lập tức cúi người đưa ra một tấm thẻ màu trắng.
"Đây là danh thiếp của ta, chờ cháu khỏe lên rồi thúc sẽ đãi cháu một bữa tiệc lớn."
Hiên Viên Phong đưa danh thiếp trên tay cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy, tấm danh thiếp cũng đơn giản như của cô, chỉ có tên kèm cách thức liên lạc, nhưng hiển nhiên là phẩm chất của tấm danh thiếp này cao hơn nhiều bởi vì nó toát ra một mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là được tinh chế từ hương mộc trân quý.
Ngược lại khi Dạ Mộc Thần nhìn thấy tấm danh thiếp có kèm phương thức liên lạc này thì trong mắt lóe lên tia sáng kinh ngạc, là tấm thanh thiếp đáng giá ngàn vàng dù có tiền cũng không mua được trong truyền thuyết. Xem ra Hiên Viên Phong quả thật rất thích Tâm Nhiên, đến ngay cả tấm danh thiếp quý giá như vậy cũng đưa ra.
Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên không biết những điều này nhưng cũng đoán được tấm danh thiếp này không đơn giản, vì vậy cũng móc một tấm danh thiếp từ trong ví đưa ra: "Cảm ơn thúc. Đây là của cháu, xem ra cháu với thúc thật có duyên, ngay cả danh thiếp cũng giống nhau."
Tấm danh thiếp mà Lãnh Tâm Nhiên đưa ra là một mảnh giấy nhỏ màu trắng, trừ tên và cách thức liên lạc ra thì không còn gì cả.
Chi tiết nhỏ này không là gì so với người khác, nhưng lại khiến Hiên Viên Phong tăng thêm vài phần yêu thích vì có được sự ăn ý với Lãnh Tâm Nhiên: "Ha ha, nếu không sao ta lại là thúc của cháu chứ?"
"Bên trên này là cách thức liên lạc riêng của ta, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại tìm ta. Mặc dù thời gian ở Yến Kinh của thúc không nhiều lắm, nhưng vẫn có mối quan hệ không hẹp, muốn người khác cho mình chút mặt mũi cũng không phải việc khó."
Lãnh Tâm Nhiên biết Hiên Viên Phong đang khiên tốn, người đàn ông này, nếu ông muốn tìm người làm việc gì đó giúp mình, khéo khi còn có cả đám người vây đến đấy chứ. Có thể khiến cho Hiên Viên Phong thiếu nhân tình của mình, quả thật còn lời hơn nhận được một công ty đã lên sàn.
"Cảm ơn thúc. Vậy chào thúc, chào Đông Phương tiên sinh, bác Quản gia, chúng cháu đi trước."
Lãnh Tâm Nhiên lễ phép chào tạm biệt, Dạ Mộc Thần cũng gật đầu với hai người một cái, sau đó người hai trước một sau đi ra ngoài.
"Tử An."
Nhìn khóe miệng vẫn mỉm cười của Hiên Viên Phong, Đông Phương Trường Không cảm thấy có gì đó không đúng. Ông và Tử An có thể xem như là bạn bè quen biết nhau mười mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy Tử An đối tốt với một người như thế, thậm chí ngay cả tấm danh thiếu trân quý cũng lấy ra luôn rồi.
Có lẽ những người đứng ở trên cao luôn thích cô đơn, nên ngay khi sự nghiệp của Hiên Viên Phong vừa vươn tới đỉnh cao thì đột ngột hất tay rời khỏi quốc nội. Những năm gần đây, ông ấy cũng chỉ thích ở trong nhà, không có chút hứng thú nào với những chuyện bên ngoài. Nhưng mà giờ, ông ấy lại cho một cô gái mới quen biết cách thức liên lạc với mình, quả thật là một chuyện kỳ quái.
Cô vừa nói thế, ngược lại khơi lên lòng hiếu kỳ của cả Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không.
Hiên Viên Phong hơi suy tư, sau đó mới vui vẻ kéo dài âm điệu: "Thật sao? Xem ra đằng sau ván cờ này còn có cả một câu chuyện nữa cơ, vậy ta phải nghe thử xem thế nào mới được."
Ngay cả Đông Phương Trường Không ngồi bên cạnh cũng chớp mắt nhìn cô.
"Thật ra thì tài đánh cờ của cháu đều do một vị gia gia của cháu dạy. Hôm nay có thể thắng được một ván như thế cũng đều do may mắn cả. Trình độ cờ vây của vị gia gia đó rất cao, sách lược, đường đi của cháu đều là sao chép lại từ ông cả. Ván cơ hôm nay trùng hợp là có chút giống với ván cờ cháu đánh với ông lúc trước, ván cờ đó cháu thua, hôm nay cháu lại dày mặt sao chép mấy nước cờ của gia gia vào ván cờ này."
Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa nhún vai tỏ vẻ "chuyện này là thế đó". Thái độ của cô cực kỳ tự nhiên, cho dù có gắn lên người mình cái danh "sao chép" cũng khiến người ta không thể ghét được. Ngược lại, thái độ khiên tốn và chân thành của cô còn khiến cho cặp mắt của hai vị trung niên này tỏa sáng.
Hiên Viên Phong không chút che giấu sự yêu thích của mình đối với Lãnh Tâm Nhiên, chỉ sững sờ trong chốc lát liền vỗ bàn cười ha hả. Chỉ là, tư thái của ông rất nhàn nhã, cho dù là vỗ bàn cũng không lộ chút thô tục, ngược lại còn mang vẻ tiêu sái hơn người.
"Cô nhóc, quả nhiên cháu rất thành thật. Nhưng mà học tập vốn là một quá trình, cháu có thể học được chiến thuật của vị gia gia kia cũng xem như là bản lãnh của cháu, chứ không hoàn toàn là may mắn. Ha ha, hôm nay quả thật rất vui. Nhưng mà nhóc này, cháu còn chưa giới thiệu vị tiên sinh bên cạnh cháu cho thúc đấy?"
Hiên Viên Phong đã sớm đoán được quan hệ giữa Lãnh Tâm Nhiên và người đó, thế nên ánh mắt ông nhìn hai người họ lúc này ngập tràn vẻ trêu chọc.
Đông Phương Trường Không hiếm khi thấy Hiên Viên Phong nói đùa như thế, kinh ngạc nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái. Ninh Trí Viễn cũng cứng lưỡi, phát hiện vị 'thần' trong truyền thuyết này cũng không hoàn toàn giống với lời đồn. Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm biết trước nên không mấy ngạc nhiên.
Giơ mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người lên lắc lư trước mặt Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười xấu xa nói: "Người đàn ông của cháu, mọi người gọi là Thần thiếu gia."
Nghe được năm chữ "người đàn ông của cháu", vẻ hờ hững trên mặt Dạ Mộc Thần trong nháy mắt hóa thành nụ cười rực rỡ, ấm áp như gió xuân khiến cho Đông Phương Trường Không thầm than "yêu nghiệt" trong lòng!
"Chào Hiên Viên tiên sinh, gọi tôi Mộc Thần là được rồi."
Dạ Mộc Thần không nói ra họ của mình, anh biết, nếu nói ra, người đàn ông trước mắt này sẽ đoán ngay ra được thân phận của mình. Cái họ này, một nhân vật truyền kỳ như ông chắc chắn đã từng nghe qua. Thêm nữa là, dù bây giờ không nói, sau này ông cũng sẽ biết, vậy nên càng không cần nói.
Thấy đối phương không nhắc đến họ, trên mặt Hiên Viên Phong vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng đã bay đến nơi khác. Ông biết, trong trường hợp này mà không nói ra họ thì chỉ có thể là cậu ta vốn không phải người bình thường, dòng họ của cậu ta có một ý nghĩ đặc biệt nào đó. Nghĩ thế, ông liền nhìn sang Đông Phương Trường Không - một thành viên trong tứ đại gia tộc, vừa nhìn ông đã phát hiện thái độ Đông Phương Trường Không đối với người đàn ông tên "Mộc Thần" này có chút dè chừng. Người đàn ông mà ngay cả Đông Phương Trường Không của gia tộc Đông Phương cũng phải sợ hãi, ha hả, thật thú vị!
"Vậy tôi phải theo mọi người gọi cậu là "Thần thiếu gia" rồi. Ha ha, lần đầu gặp mặt, Thần thiếu gia quả là anh hùng xuất thiếu niên, vừa nhìn đã biết không phải vật trong ao."
Suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, đây chính là cảnh giới của lão hồ ly.
"Đa tạ tiên sinh khen ngợi. Đại danh của tiên sinh, từ lúc còn bé tôi đã được nghe các bậc trưởng bối trong nhà nhắc đến, vẫn luôn kính ngưỡng, lần này có thể gặp được tiên sinh cũng xem như là vinh hạnh của tôi rồi."
Chuyện chào hỏi xã giao này, mặc dù Dạ Mộc Thần không thích, nhưng không có nghĩa là anh không rành về nó, vẻ mặt anh vẫn hờ hững, tuy những lời nói ra đều mang ý tâng bốc nhưng thái độ của anh lại cực kỳ tự nhiên, mang đến cho người khác cảm giác như thể anh đang nói thật chứ không chỉ là những lời nịnh nọt đầy khách sáo, vậy nên càng khiến cho người ta vui mừng.
"Ha ha, đại danh gì chứ, ta cũng chỉ là một tên côn đồ thôi."
Hiên Viên Phong cười to không chút che giấu.
Không khí trong sảnh vô cùng hài hòa.
Tán gẫu một hồi, Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cùng liếc nhìn đối phương như cảm nhận được tâm tư của nhau, sau đó Dạ Mộc Thần đỡ cô đứng lên: "Hiện Viên tiên sinh, hôm nay đã quấy rầy rồi, thời gian không còn sớm, chúng tôi phải về trước thôi."
Hiên Viên Phong không nghĩ là bọn họ lại về sớm như vậy, hai người kia mặc dù trẻ tuổi nhưng vừa nhìn đã biết năng lực của họ từ tri thức, diện mạo đến tầm nhìn đều hơn hẳn người thường, ngay đến ông cũng không nhịn được mà thầm than trong lòng. Hai người này, đều không phải người bình thường.
Nhìn quen cái đám nhóc con nhà thế gia lúc nào cũng quần là áo lượt mà toàn thất học vô năng, ấn tượng của Hiên Viên Phong dành cho giới trẻ bây giờ cực tệ. Tự cao tự đại, thất học vô năng, ỷ thế hiếp người, tóm lại là cứ có bao nhiêu từ xấu là cứ gán được hết lên người bọn nó. Cho tới bây giờ, cũng chỉ thấy được hai đứa nhóc nhà Đông Phương kia là không tệ lắm, đặc biệt là cô lớn, cũng có thể xem là nhân tài. Không nghĩ tới hôm nay lại được gặp hai hậu bối ưu tú thế này. Chàng trai tên Dạ Mộc Thần này tuy tuổi không lớn lắm nhưng khí thế thì không tệ, sau này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu không nhỏ. Còn cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên này, tui mới mười bảy mười tám tuổi nhưng lại có sự hiểu biết cao rộng đến mức này, chỉ có thể dùng từ thiên tài để hình dung thôi.
"Sao lại đi rồi? Không phải đã nói sẽ ở lại ăn cơm sao? Chẳng lẽ Thần thiếu gia chê thức ăn ở chỗ ta sao? Đầu bếp ở đây đều được ta mang từ Đông Bắc tới, tay nghề không tệ đâu nha."
Hiên Viên Phong cười nói, mặc dù ngoài miệng thì buông lời oán trách nhưng trên mặt không có bất kỳ vẻ không vui nào.
Như thể đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như thế, Dạ Mộc Thần đáp lại: "Không phải vì ghét bỏ tay nghề nấu ăn của đầu bếp nhà Hiên Viên tiên sinh, có thể được dùng cơm chung với Hiên Viên tiên sinh quả thật là vinh hạnh chúng tôi mong còn không được. Nhưng quả thật gần đây sức khỏe Tâm Nhiên không tốt, hôm nay vẫn còn nằm viện, giờ phải quay về, không thì bác sĩ sẽ nổi giận đấy!"
Vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên đang nằm viện, Hiên Viên Phong liền lo lắng hỏi: "Cô nhóc, cháu bị sao thế? Ngã bệnh sao?"
Hèn chi ông vẫn luôn cảm thấy sắc mặt của cô nhóc này có vẻ tái nhợt.
"Không sao đâu ạ, chẳng qua cơ thể chỉ hơi yếu một chút thôi, chăm sóc một thời gian là được. Hôm nay cám ơn thúc nhiều, lần sau nếu có thời gian, cháu sẽ tới tìm thúc ăn cơm."
Lãnh Tâm Nhiên ngoan ngoãn trả lời. Cô phối hợp như vậy là vì Hiên Viên Phong đã cho cô tin tức mà cô muốn, mặc dù thân thể có hơi khó chịu nhưng tâm trạng lại cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng như sao.
"Ha ha, nếu đã vậy thì thúc đây cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng nhóc này, cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, lúc còn trẻ không chịu quan tâm, đến già thể nào cũng sẽ hối hận."
Hiên Viên Phong không cố giữ nữa. Tuy nhiên, trong lúc nói chuyện, ông vẫn liếc mắt sang quản gia một cái. Quản gia đã theo cạnh ông nhiều năm, có thể đoán được ý muốn của ông qua từng ánh mắt, lập tức cúi người đưa ra một tấm thẻ màu trắng.
"Đây là danh thiếp của ta, chờ cháu khỏe lên rồi thúc sẽ đãi cháu một bữa tiệc lớn."
Hiên Viên Phong đưa danh thiếp trên tay cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy, tấm danh thiếp cũng đơn giản như của cô, chỉ có tên kèm cách thức liên lạc, nhưng hiển nhiên là phẩm chất của tấm danh thiếp này cao hơn nhiều bởi vì nó toát ra một mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là được tinh chế từ hương mộc trân quý.
Ngược lại khi Dạ Mộc Thần nhìn thấy tấm danh thiếp có kèm phương thức liên lạc này thì trong mắt lóe lên tia sáng kinh ngạc, là tấm thanh thiếp đáng giá ngàn vàng dù có tiền cũng không mua được trong truyền thuyết. Xem ra Hiên Viên Phong quả thật rất thích Tâm Nhiên, đến ngay cả tấm danh thiếp quý giá như vậy cũng đưa ra.
Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên không biết những điều này nhưng cũng đoán được tấm danh thiếp này không đơn giản, vì vậy cũng móc một tấm danh thiếp từ trong ví đưa ra: "Cảm ơn thúc. Đây là của cháu, xem ra cháu với thúc thật có duyên, ngay cả danh thiếp cũng giống nhau."
Tấm danh thiếp mà Lãnh Tâm Nhiên đưa ra là một mảnh giấy nhỏ màu trắng, trừ tên và cách thức liên lạc ra thì không còn gì cả.
Chi tiết nhỏ này không là gì so với người khác, nhưng lại khiến Hiên Viên Phong tăng thêm vài phần yêu thích vì có được sự ăn ý với Lãnh Tâm Nhiên: "Ha ha, nếu không sao ta lại là thúc của cháu chứ?"
"Bên trên này là cách thức liên lạc riêng của ta, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại tìm ta. Mặc dù thời gian ở Yến Kinh của thúc không nhiều lắm, nhưng vẫn có mối quan hệ không hẹp, muốn người khác cho mình chút mặt mũi cũng không phải việc khó."
Lãnh Tâm Nhiên biết Hiên Viên Phong đang khiên tốn, người đàn ông này, nếu ông muốn tìm người làm việc gì đó giúp mình, khéo khi còn có cả đám người vây đến đấy chứ. Có thể khiến cho Hiên Viên Phong thiếu nhân tình của mình, quả thật còn lời hơn nhận được một công ty đã lên sàn.
"Cảm ơn thúc. Vậy chào thúc, chào Đông Phương tiên sinh, bác Quản gia, chúng cháu đi trước."
Lãnh Tâm Nhiên lễ phép chào tạm biệt, Dạ Mộc Thần cũng gật đầu với hai người một cái, sau đó người hai trước một sau đi ra ngoài.
"Tử An."
Nhìn khóe miệng vẫn mỉm cười của Hiên Viên Phong, Đông Phương Trường Không cảm thấy có gì đó không đúng. Ông và Tử An có thể xem như là bạn bè quen biết nhau mười mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy Tử An đối tốt với một người như thế, thậm chí ngay cả tấm danh thiếu trân quý cũng lấy ra luôn rồi.
Có lẽ những người đứng ở trên cao luôn thích cô đơn, nên ngay khi sự nghiệp của Hiên Viên Phong vừa vươn tới đỉnh cao thì đột ngột hất tay rời khỏi quốc nội. Những năm gần đây, ông ấy cũng chỉ thích ở trong nhà, không có chút hứng thú nào với những chuyện bên ngoài. Nhưng mà giờ, ông ấy lại cho một cô gái mới quen biết cách thức liên lạc với mình, quả thật là một chuyện kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.