Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 203: Nếu nói người khác
Dực Yêu
24/04/2015
Nhưng ngược lại Lãnh Tâm Nhiên cười,vẻ mặt bàng quang:"Dù sao cũng không phải là tôi nói cái gì thành tích không tốt cũng chỉ có thể ở lại trong nước ở lại Yến Đại ."
Cảm giác bây giờ của Đông Phương Mạn Lệ tuyệt đối là hận không được cầm cây kim vá lại miệng con nhóc này. Đến thời điểm này, nếu cô ta còn không biết mình là trúng bẫy cô vậy cũng quá ngu ngốc rồi. Đúng là như thế, cô ta mới càng thêm cảm thấy khuất nhục: "Cô cư nhiên. .. . . ."Nhưng Lãnh Tâm Nhiên mặt thẳng thắn vô tư nhìn tới trước cô ta: "Tôi thế
nào?"
Hiên Viên Phong ở bên cạnh nhìn thẳng thở dài, con nhóc nhà Đông Phương này, mặc dù so với những người cùng thế hệ thì rất ưu tú, nhưng vẫn có một bệnh chung của phụ nữ, vừa gặp phải chuyện yêu đương đầu óc liền thay đổi thành bột nhão, tác dụng gì cũng bị mất. Ngược lại, cô nhóc Lãng Tâm Nhiên này lợi hại hơn. Lúc đối mặt với với sự khiêu khích của tình địch thì chẳng những không có trúng kế, ngược lại tương kế tựu kế đem đối phương giễu cợt một phen. Tâm kế như vậy, thật không hổ danh là người ông nhìn trúng. Lãnh Tâm Nhiên trở về chỗ ngồi ngồi xuống, mắt to chớp, một bộ dáng vô tà. Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Đông Phương Mạn Lệ là tức giận hộc máu. Đến Dạ Mộc Thần cũng là mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều mà Hiên Viên Phong thì lại hoàn toàn là trạng thái xem cuộc vui. Ngay cả Đông Phương Trường Không, dưới tình huống này, không thừa nhận cũng không được, nếu so sánh nha đầu nhà mình với Lãnh Tâm Nhiên, nha đầu nhà mình quả thật kém xa.
Lúc ăn cơm, Đông Phương Mạn Lệ muốn ngồi cạnh Dạ Mộc Thần. Nhà Hiên Viên Phong là bàn ăn tròn, mặc dù ông ở nước ngoài ở nhiều năm như vậy, nhưng tập quán sinh hoạt vẫn duy trì theo truyền thống Trung quốc, dùng bàn gỗ tròn ăn đồ Trung Quốc. Theo tính toán của Hiên Viên Phong thì để Lãnh Tâm Nhiên ngồi bên cạnh sau đó để Dạ Mộc Thần ngồi bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Cứ như vậy, để trống ghế ngồi bên còn lại của Dạ Mộc Thần. Lãnh Tâm Nhiên vốn là đã ngồi xuống rồi, thấy mặt Đông Phương Mạn Lệ không che giấu được vẻ
mừng rỡ, hai mắt toả ánh sáng nhìn chằm chằm chỗ ngồi Thần bên cạnh sau đó lại bĩu môi tựa như làm nũng đứng lên, nói với Hiên Viên Phong: "Vừa nãy chú không nói chuyện giúp con, con không muốn ngồi với chú nữa."
Nói xong, trực tiếp cùng Dạ Mộc Thần đổi chỗ ngồi, sau đó tình huống liền thay đổi thành Dạ Mộc Thần ngồi sát Hiên Viên Phong, nhưng Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở bên kia Dạ Mộc Thần, vừa lúc Dạ Mộc Thần kẹp ở giữa. Nhìn một màn này, Hiên Viên Phong không nhịn được khoé miệng khẽ co quắp mấy cái. Tiểu hồ ly này, cư nhiên phòng chặt như vậy, ngay cả ông cũng bị lợi dụng luôn rồi, rõ là. . . . . .
Đông Phương Mạn Lệ đi về phía Dạ Mộc Thần, động tác vừa mới hoàn thành một nửa liền xảy ra biến cố, làm cho cô ta trên không ra trên dưới không ra dưới, không khí vô cùng lúng túng. Cô hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên lại hận không thể cắn cô ta vài cái.
Hiên Viên Phong nhìn, chỉ đành phải đi ra hoà giải, ngoắc tay với Đông Phương Mạn Lệ: "Mạn Lệ, đến bên này ngồi."
Đông Phương Mạn Lệ cắn môi quật cường không chịu nói, chỉ nhìn chằm chặp vào Dạ Mộc Thần, giống như Dạ Mộc Thần làm chuyện gì có lỗi với cô ta. Đối mặt với loại chuyện này, Dạ Mộc Thần hoàn toàn không động đậy, nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó với Lãnh Tâm Nhiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ như mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dưới tình huống này, Đông Phương Mạn Lệ chỉ đành phải tức giận đi về phía bên cạnh Hiên Viên Phong. Nếu như là bình thường, Hiên Viên Phong ngồi bên cạnh, cô nhất định sẽ vui mừng vô cùng. Nhưng là hiện tại, niềm vui sướng đã bị sự ghen tỵ bao trùm, sau khi
ngồi xuống thậm chí ngay cả chào cũng không chào, cứ như vậy hung tợn nhìn chằm chằm hai người cười nói bên kia.
Đông Phương Trường Không bây giờ là một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than bình thường thật sự là quá nuông chiều Mạn Lệ rồi, nếu không cũng không trở thành người thiếu lễ độ như bây giờ. Chống lại nụ cười như có như không của Hiên Viên Phong, ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, bày tỏ mình không thể ra sức.
Vốn là Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần có cùng thói quen lúc ăn cơm có người ngoài ở
đây đều là quy củ ăn không nói nhưng là hôm nay có lẽ biết Tâm Nhiên bị Đông Phương Mạn Lệ kích thích. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Từ lúc bắt đầu ăn, đầu tiên là Dạ Mộc Thần gắp những món Lãnh Tâm Nhiên thích ăn vào chén cô. Sau đó cầm khăn ăn lên xoa tay một chút, bắt đầu giúp cô bóc vỏ tôm hùm.
Một màn này, lại càng giống như nước tiêu nóng dán vào mắt, khiến Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa cắn nát cả lớp men răng.
Làm sao có thể? Dạ Mộc Thần cao cao tại thượng như một công tử cao quý, bình thường ăn, mặc, ở, đi đều có người hầu hạ, giờ lại hầu hạ một con nhóc ăn cơm như vậy? Còn có thiên lý nữa không? Nhìn một bàn đầy những món ngon, nhưng trong lòng Đông Phương Mạn Lệ lại giống như ăn hoàng liên (một vị thuốc, rất đắng) vậy, đắng đến mức không muốn ăn bất kì thứ gì.
Hiên Viên Phong vẫn không quên trêu ghẹo hai người: “Mộc Thần, cậu như vậy, cũng không sợ chiều hư con nhóc này sao. Cẩn thận sau này nó sẽ bò trên đầu cậu đó." Lãnh Tâm Nhiên bĩu môi nhìn Hiên Viên Phong: "Chú, không nên khích bác quan hệ như vậy.Con thích ăn tôm hùm nhỏ, Thần giúp con bóc, chuyện này chỉ có thể nói rõ chúng con tình cảm tốt." Dạ Mộc Thần đưa cái chén đựng tôm hùm đã bóc vỏ cho Tâm Nhiên, xong lại cầm khăn ăn lau tay, lại đi rửa tay rồi mới ngồi xuống. Lãnh Tâm Nhiên được ăn ngon, trước đó tâm tình còn có chút uất ức lúc này lập tức tốt tới cực điểm. Mà tâm tình của Đông Phương Mạn Lệ lúc này lại ngược lại, thấy Dạ Mộc Thần từ đầu đến giờ vẫn luôn bận rộn chăm sóc Lãnh Tâm Nhiên, mình thì lại chưa ăn gì, liền cầm đũa gắp thức ăn đưa cho Dạ Mộc Thần: “Mộc Thần, anh bận chăm sóc Tâm Nhiên, vẫn chưa ăn được gì. Ăn trước ít đồ ăn lót bụng đi, Tâm Nhiên cũng không phải là đứa bé, có thể tự chăm sóc mình."
Nhưng là động tác của cô lại bị Dạ Mộc Thần không chút do dự phất tay chặn lại. Anh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Mạn Lệ, con ngươi sắc xanh đầy nét lạnh: "Tôi không thích người khác gắp thức ăn cho tôi."
Mặt Đông Phương Mạn Lệ lập tức cứng lại. Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng cười: "Ngại quá Mộc Thần, chỉ là nãy giờ em thấy anh vẫn chưa ăn được gì nên hơi lo lắng, cho nên quên mất là anh không thích người khác gắp thức ăn giúp."
Đối với sự tự biên tự diễn của cô ta, Dạ Mộc Thần không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tâm tình của Đông Phương Mạn Lệ khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, lại xảy ra một màn khiến cô thiếu chút nữa thì trực tiếp lật bàn. Chỉ thấy đầu tiên Dạ Mộc Thần gắp cho Lãnh Tâm Nhiên mấy thứ cô ta thích ăn, Lãnh Tâm Nhiên ăn xong rồi lại gắp vài món ăn cho Dạ Mộc Thần. Nhưng phản ứng lại không đồng dạng như vậy, Dạ Mộc Thần rất vui vẻ đón nhận thức ăn, thậm chí còn lộ ra nụ cười ôn nhu với Lãnh Tâm Nhiên.
Đãi ngộ khác biệt như vậy khiến Đông Phương Mạn Lệ không còn chút khẩu vị nào. Nhìn hai người bên kia ngọt ngọt ngào ngào, cô cố gắng nặn ra nụ cười: "Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần không phải nói không thích người khác gắp thức ăn sao? Làm sao cô còn như vậy chứ?" Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại mờ mịt ngẩng đầu lên, thật giống như là nghe được lời nói gì rất kỳ quái, nhìn chằm chằm cô ta rồi nghi hoặc nói: "Anh ấy nói người khác mà?”
Lời nói này, được gọi là trình độ cao.
Đúng, Dạ Mộc Thần nói anh không thích người khác gắp thức ăn cho, là người khác, cho nên anh không chút do dự mà cự tuyệt hành động lấy lòng của Đông Phương Mạn Lệ. Nhưng mà, đối với chuyện Lãnh Tâm Nhiên gắp thức ăn cho anh lại vui vẻ đón nhận. Bởi vì, anh chỉ ghét người khác mà gắp thôi! Cô không phải là người khác! Trong lời nói ẩn chứa hàm ý, người ở đây đều nghe hiểu, nhưng phản ứng của từng người lại hoàn toàn khác nhau.
Hiên Viên Phong hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Đông Phương Trường Không, sau đó xem mình như người bên cạnh đứng xem. Còn Đông Phương Mạn Lệ thì lại giận đến đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, đoán chừng là sắp bùng nổ!
Lãnh Tâm Nhiên lại không để ý tới những thứ này, tiếp tục cùng Dạ Mộc Thần ngọt ngọt ngào ngào chơi trò gắp thức ăn cho đối phương, căn bản không quan tâm bên kia đang giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Đông Phương Mạn Lệ so vô số chiêu với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng là mỗi lần đều nhận lấy kết thúc thảm bại. Đến cuối cùng, trừ mình bị tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu thì không có bất kỳ thu hoạch nào.
Cố gắng kìm nén cơn giận đến khi bữa tiệc kết thúc, thậm chí không để ý tới chuyện nói với nhau mấy câu, Đông Phương Mạn Lệ đã chào từ biệt. Cô sợ, nếu còn tiếp tục ở chỗ này, sẽ nhịn không được mà đánh con hồ ly tinh đó!
Đông Phương Trường Không dĩ nhiên là cũng rời đi theo. Nghe bọn họ nói muốn đi, Hiên Viên Phong cũng sảng khoái cực kì, không hề giữ lại mà để cho quản gia tiễn khách. Thái độ thỏa mái này, dù là Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Rất nhanh, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba người Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong.
"Xì!"
Giữa bầu không khí yên lặng, một tiếng cười chợt vang lên. Người phát ra tiếng cười chính là Hiên Viên Phong.
Hiên Viên Phong che miệng, nhìn lên khuôn mặt lành lạnh của Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần, nghĩ đến biểu hiện lúc nãy của bọn họ, lại càng cười lớn hơn: "Cô nhóc, cháu diễn kịch thật đúng là không tệ a. Con nhóc nhà Đông Phương kia, đoán chừng cũng hận không được cầm đao chém mấy dao lên người cháu."
Lãnh Tâm Nhiên lười biếng ngồi xuống ghế sofa, cơ thể nửa tựa vào ngực Dạ Mộc Thần, dáng vẻ không chút để ý: "Cháu ghét có người chú ý đến vật sở hữu của cháu, đặc biệt là những người thích tự cho là đúng.”
"Vật sở hữu?"
Đối với từ ngữ Lãnh Tâm Nhiên dùng để hình dung về Dạ Mộc Thần, dù là Hiên Viên Phong cũng không nhịn được có chút cứng lưỡi.
"Thần bây giờ là người có chủ, dĩ nhiên con cũng là có chủ. Chúng con là vật sở hữu của đối phương, là duy nhất."
Lãnh Tâm Nhiên nhẹ giọng giải thích.
Đối mặt với câu nói đó, Hiên Viên Phong cũng không tiện nói gì, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn Dạ Mộc Thần. Ông thật tò mò, hai người trẻ tuổi này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà lại có được tình cảm sâu sắc đến thế.
Tính Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh, điều này ông biết, tính cách lạnh lùng của Dạ Mộc Thần lại càng là trời sinh. Thân phận và địa vị của anh, nhất định là đã cao cao tại thượng, giống như vương giả từ nhỏ. Nhưng tối nay hai người lại như đứa bé bướng bỉnh, cùng làm những chuyện không hợp với hình tượng của mình. Con nhóc Tâm Nhiên này, đối với thằng nhóc nhà họ Dạ mà nói, đến cùng là đặc biệt đến mức nào?
Cảm nhận được ánh mắt Hiên Viên Phong phóng đến, Dạ Mộc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương. Nhưng lại không nói gì, nhanh chóng thu lại tiếp tục nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Hiên Viên Phong cười, không nghĩ tiếp đến cái vấn đề rối rắm này nữa, mà cùng Lãnh Tâm Nhiên cười giỡn : "Cô nhóc, cháu khiêu khích Đông Phương Mạn Lệ như thế,không sợ chút nào sao? Ở Yến Kinh, thế lực của nhà Đông Phương cũng không nhỏ nha. Nếu đắc tội bọn họ, rất có thể sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở Yến Kinh được nữa. Theo ta biết, Đông
Phương Mạn Lệ là người được nhà Đông Phương coi trọng nhất, một người như vậy, lại chịu nhục trên tay cháu, nếu cô ta vì vậy mà ghen ghét cháu, chỉ sợ nha đầu cháu về sau khó sống lắm nha."
Hiên Viên Phong nói như thế, trong giọng nói không có vẻ hả hê cũng không có lo lắng, chỉ bình bình đạm đạm như thế, như một người đứng xem.
Nhưng thấy Viên Phong như vậy, Lãnh Tâm Nhiên nhưng mới thấy bình thường, bọn họ vốn cũng chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi, cho dù có hợp, nhưng cũng không có giao tình quá sâu. Nếu Hiên Viên Phong vì vậy mà cái gì cũng giúp đỡ mình, cô mới phải cảnh giác xem đối phương đang có ý đồ gì!
"Binh đến tướng chắn, có gì phải lo lắng! Còn nữa, Đông Phương gia lợi hại hơn nữa cũng không phải là vô địch. Đông Phương Mạn Lệ bây giờ chỉ là con gái của gia chủ nhà Đông Phương mà thôi, cũng không phải là Gia chủ, căn bản không có thể thay thế cả Đông Phương gia. Cho nên, có một số việc, căn bản không nghiêm trọng đến vậy ."
Lãnh Tâm Nhiên ngược lại rất là trấn định. Hiên Viên Phong vừa cười: "Nha đầu, ta thật đúng là là càng ngày càng thích cháu rồi."
Lúc về đến nhà, Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần giống như thường ngày, đầu tiên là ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, sau đó lấy laptop bắt đầu làm việc.
Xử lý một ít việc trên máy tính, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện đang chăm chỉ làm việc, môi mỏng hé mở: "Thần em sẽ nỗ lực thật tốt, đến lúc đó, em sẽ về nhà với anh."
Dạ Mộc Thần nhìn nụ cười trên vẻ mặt quật cường của Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt vốn tinh xảo của cô giờ kết hợp thêm nụ cười ôn nhu, càng thêm mê người khiến anh không dời mắt đi được, thật giống như trong nháy mắt trong đầu đều bắn pháo hoa: "Ừ, anh hiểu rõ."
"Lời nói của Đông Phương Mạn Lệ em không cần để ở trong lòng. Những người đó, còn chưa đủ để thao túng quyết định của anh. Bà xã của anh, sẽ chỉ có một mình em!"
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, cũng cười: "Em biết. Chỉ là cô ta tự cho là đúng thật rất đáng ghét. Chỉ là Thần, yên tâm đi, sẽ không quá lâu, em sẽ không để cho sự tiếc nuối của đời trước lặp lại thêm lần nữa."
Đời trước, cũng là bởi vì vấn đề gia thế, cô mới không đến gặp người nhà của Thần. Hiện tại, đời này,cô sẽ không để cho sự tiếc nuối đó lặp lại lần nữa. Mặc dù tạm thời vẫn sẽ không đi gặp bọn họ, nhưng lần này cô sẽ trưởng thành nhanh hơn, rút ngắn thời gian lại.
Dạ Mộc Thần đi tới, kéo Lãnh Tâm Nhiên lại. Bây giờ Lãnh Tâm Nhiên còn chưa đầy mười tám tuổi, mặc dù linh hồn là một thành người trưởng thành nhưng là diện mạo còn mang vẻ non nớt, cực kỳ khiến người khác yêu thích. Trước kia thì nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng bây giờ lại chênh lệch càng nhiều. Có lúc anh nghĩ, nếu như không phải là bởi vì xuất phát điểm của anh quá cao, có lẽ, bọn họ đã sớm ra mắt người nhà, trở thành cặp vợ chồng được sự chúc phúc của mọi người!
"Không nên ép mình quá,anh vẫn luôn ở nơi này chờ em."
Lời nói của anh luôn bình thản mang theo sự ấm áp đầy cảm động. Lãnh Tâm Nhiên tựa vào trong lồng ngực tinh xảo của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Đông Phương Di đang trong phòng đọc sách, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cô luôn thích yên tĩnh, càng không thích người khác vào phòng của mình, cho nên bình thường những người làm và nữ quét dọn muốn vào cũng phải chờ được cô cho phép. Hiện tại, lại có thể có người trực tiếp xông vào như vậy, dù cô có giỏi nhịn đến đâu, cũng phải tức giận.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn xem ai là người nổi giận đùng đùng xông tới là người nào thì lại nhịn xuống tất cả không vui, đứng dậy, cung kính gọi một tiếng: "Chị"
"Bốp!"
Tiếng kêu của cô còn chưa dứt, người tới đã không chút do dự tát cô một cái. Đông Phương Di che mặt, nhìn người trước mặt, cắn răng, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống: "Chị,em làm gì sai sao?"
Vẻ mặt đẹp đẽ quyến rũ của Đông Phương Mạn Lệ lúc này càng thêm dữ tợn: "Mày có biết con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia không?"
Đông Phương Di không ngờ là sẽ nghe được cái tên này từ miệng của chị, tay còn đang bụm mặt, ngơ ngác, sửng sốt nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại: "Vâng. Nhưng làm sao chị biết cô ấy."
Đông Phương Mạn Lệ lại nghĩ tới chuyện lúc trước cùng Lãnh Tâm Nhiên gặp mặt, vừa nghĩ tới thì lại càng không khống chế được cơn giận của mình, đưa tay vừa chuẩn bị đánh người, nhưng nhìn nửa mặt bị đỏ của Đông Phương Di, cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Bình thường mày làm cái gì thế? Lại để con tiểu tiện nhân đó quyến rũ Dạ Mộc Thần? Mày ở lại trong nước, chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn uống miễn phí sao? Chẳng lẽ không phải biết Dạ Mộc Thần là người tao xem trọng sao? Lúc tao không có mặt lại không biết giúp tao trông chừng anh ấy? Mày làm em tao thế nào vậy hải?"
Lời công kích của Đông Phương Mạn Lệ vừa tự nhiên vừa hùng hồn. Nếu như có người khác ở đây bây giờ, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một bệnh thần kinh. Nhưng mà người có danh tiếng cực lớn ở Yến Đại là Đông Phương Di khi đối mặt với lời chỉ trích hoang đường này lại không giải thích lấy một câu. Bởi vì, từ nhỏ đến lớn loại chuyện như vậy xảy ra quá nhiều rồi. Cho tới bây giờ cô vẫn luôn biết dù có giải thích cái gì thì đối với người chị này cũng không có chút tác dụng nào.
"Nói cho tao biết tình huống của Lãnh Tâm Nhiên? Cô ta cũng ở Yến Đại hay sao?"
Đông Phương Mạn Lệ đặt mông ngồi xuống giường, sau đó cầm bao thuốc lá nhỏ móc ra một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn đốt lên rồi kẹp vào tay, thái độ phách lối giống như là đối đãi với đầy tớ.
Đông Phương Di cũng thành thật nói ra tất cả những gì mình biết. Trong trận bóng rổ khi thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia cô đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
"Cô ta là sinh viên đại học năm nhất của trường tụi em, hình như năm nay còn chưa tròn mười tám tuổi, là một nhân vật mới nổi trong trường. Thân thế của cô ta bình thường nhưng lại làm rất nhiều chuyện người bình thường không dám làm. Lần đầu tiên thấy cô ấy ở cùng Mộc Thần thiếu gia là ở trên sân bóng trong trường. Lúc ấy, Hàn ca ca đang theo đuổi cô ấy nhưng bị cự tuyệt, cô ấy nói mình có bạn trai, lúc ấy, Mộc Thần thiếu gia liền xuất hiện."
Theo lời tường thuật của Đông Phương Di, khuôn mặt của Đông Phương Mạn Lệ càng ngày càng vặn vẹo, thuốc lá trên tay cũng bị cô dụi tắt: "Tiện nhân này!"
Hung tợn nói hết những lời này rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Đông Phương Di: "Tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, giải quyết nó cho tao. Mày bây giờ là Phó Chủ Tịch hội sinh viên, nếu muốn cho một người mới nghỉ học phải là chuyện rất đơn giản. Ăn gian, ẩu đả, bao nuôi gì đó, biện pháp còn nhiều mà, tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, dù sao chính là muốn để cho cô ta lập tức biến mất khỏi Yến Kinh."
Đông Phương Di cắn chặt môi, đối mặt loại chuyện làm khó người khác này, cô căn bản không biết làm thế nào để từ chối, nhưng vẫn là cố gắng kiếm cơ hội cho mình: "Cô ta có quan hệ trong trường, muốn khai trừ, chỉ sợ không dễ như vậy."
"Bốp"
Lại một cái tát , Đông Phương Mạn Lệ hung tợn mắng: "Mày thật là đứa bỏ đi mà, chút chuyện này cũng làm không được, vậy mày còn biết cái gì? Đừng quên, mày ăn mặc của nhà tao, là ba mẹ tao nuôi mày lớn, nếu chút chuyện này cũng làm không được, vậy mày tự sinh tự diệt đi!"
Những lời này, giống như ma chú khiến khuôn mặt của Đông Phương Di trắng bệch đi trong nháy mắt.
Buổi tối lúc ăn cơm, là người một nhà ngồi vây chung một chỗ. Tất cả mọi người vây quanh Đông Phương Mạn Lệ lấy lòng, nhìn mẹ mình vì thấy tâm tình Đông Phương Mạn Lệ mà không ngừng gắp đồ ăn ngon cho cô, còn đối với dấu tay rõ ràng trên mặt mình lại như có mắt không tròng, tuy những chuyện này đã sớm thành thói quen nhưng mỗi lần thực sự đối mặt vẫn thấy đau lòng.
Nửa đêm Văn Nhân Gia thấy có người tới nhà thì kinh ngạc. Bên ngoài mưa lớn như vậy, có chuyện gì quan trọng mà phải tới lúc này chứ. Chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn ướt nhẹp ngồi trên sofa phòng khách, cả người chật vật không chịu nổi thì ngây ngẩn cả người.
"Hàn ca ca ——"
Nghe được tiếng bước chân, Đông Phương Di ngẩng đầu lên, nhìn người đứng ở cầu thang, mềm mại kêu một tiếng.
Ngẩng đầu, Văn Nhân Gia liền chú ý tới dấu tay rõ ràng trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Đông Phương Di, làn da trắng nõn làm cho dấu sưng đỏ càng trở nên rõ ràng.
Bước nhanh xuống cầu thang, gọi người làm chuẩn bị quần áo sạch, nhìn Đông Phương Di ngồi trên ghế sa lon run lẩy bẩy, Văn Nhân Gia cảm giác cổ họng mình giống như là bị người khác chặn lại. Trong ký ức của anh, Đông Phương Di luôn là thích yên tĩnh, cao quý như tiểu công chúa, lúc nào cũng được mọi người yêu mến. Nhưng là hiện tại, cô lại nhếch nhác giống như đứa trẻ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dấu tay đỏ tươi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng chói mắt, nếu như không phải còn chút lý trí níu lại, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà đưa tay chạm tới: "Tiểu Di, chuyện gì xảy ra? Là ai làm?"
Đông Phương Di ngước khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu lên: "Hàn ca ca, giờ em muốn ở lại đây có được hay không?"
Lúc ăn cơm tối, cô vốn cho là chuyện mình bị mọi người coi thường đã là khó khăn nhất, nhưng không ngờ, trên thế giới, vĩnh viễn cũng chỉ có hơn mà không có nhất. Khi ba chất vấn cô làm chuyện gì khiến chị mất hứng, phải mau đi xin lỗi chị, cô thật không biết nên giải thích thế nào. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô, tâm tình chị ta không tốt, không một ai chịu tin tất cả mọi chuyện không có chút liên quan gì tới cô, cô chỉ là một vô tội người bị hại. Chỉ là nhiều năm như vậy, những chuyện này, đã xảy ra nhiều lần lắm rồi, nhiều đến mức khiến cô dần chết lặng. Dưới tình huống này, người duy nhất cô nghĩ tới chính là Hàn ca ca.
"Một mình em tới đây sao?"
Đông Phương Di chỉ mở to hai mắt, không nói lời nào, Văn Nhân Gia cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải nói sang chuyện khác.
Đông Phương di trầm mặc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ bi thương và tuyệt vọng.
Cảm nhận được sự ưu thương trên người cô, Văn Nhân Gia bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, yêu thương vuốt mái tóc dài ướt sủng của cô: "Không sao, nếu như không muốn về nhà thì cứ ở anh, chỗ này tốt lắm. Đi tắm rửa thay quần áo đi, nếu mặc cái này em sẽ cảm ."
Đông Phương Di vẫn trầm mặc, chỉ là lúc nghe mình có thể ở lại chỗ này thì khẽ gật đầu một cái. Nhưng là, cảm nhận được sự ấm áp từ người đối phương truyền tới, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn nắm chặt khẽ buông lỏng ra một chút, sau đó nắm thật chặt quần áo của Văn Nhân Gia.
Văn Nhân Gia chỉ cảm thấy áo của mình ấm lên, rồi từ từ trở nên ướt át, nhưng anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô, trong đôi mắt đen nhánh nổi lên bão táp không vui.
Trong lúc Đông Phương Di đi tắm thay quần áo, Văn Nhân Gia ngồi trên ghế sa lon nghĩ tới một chuyện. Bởi vì gia thế nên từ rất nhỏ anh đã bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với những con em nhà thế gia khác. Đông Phương gia chính là một cái trong số đó. Đối với tình huống Đông Phương gia anhcũng không hiểu rõ lắm, người duy nhất có thể khiến anh bận lòng chính là Đông Phương Di. Anh chỉ biết, Đông Phương Di tuy bên ngoài xem ra rất lợi hại, nhưng lại không phải người ưu tú nhất trong nhà Đông Phương. Phía trên cô, còn có người tên Đông Phương Mạn Lệ, người kia, mới là công chúa thực sự của Đông
Phương gia. Nhưng mà, về chuyện quan hệ của hai người anh lại không rõ lắm, cũng không muốn tìm hiểu.
Chỉ là bây giờ nhớ tới, hình như lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Di cô cũng đang khóc đến đau lòng. Lần đó, anh an ủi Đông Phương Di. Sau đó, Đông Phương Di sinh ra cảm giác lệ thuộc vô cùng mãnh liệt đối với anh. Mỗi thế gia, nhìn từ bên ngoài đều vô cùng quanh vinh chói lọi, nhưng thật ra thì bên trong lại có không ít bí mật không muốn cho ai biết. ngay cả gia đình anh, cũng giống như vậy. Đông Phương Di tới đây trễ như vậy, trên mặt có vết bị đánh, còn không chịu nói rõ nguyên nhân, khẳng định là vừa chịu uất ức gì đó ở nhà.
Văn Nhân Gia biết Đông Phương Di lệ thuộc và không muốn rời xa anh, chỉ là. . . . . . tim của anh rất lạnh, muốn đi vào trong lòng anh không phải chuyện đơn giản. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có Lãnh Tâm Nhiên Nhiên mới để lại trong lòng anh một chút dấu vết. Đối với anh mà nói, người quan trọng nhất là Công Tử, còn những người khác đều là có cũng được mà không có cũng không sao.
Văn Nhân Gia ngồi trên ghế sa lon suy ngẫm, đợi đến khi Đông Phương Di xuất hiện trước mặt anh thì vẻ mặt vẫn còn có chút mờ mịt. Sau khi tắm xong, cảm xúc của Đông Phương Di đã ổn định rất nhiều, đối với những hành động mất thể diện và không có chút hình tượng nào cũng mình ban nãy, phản ứng lớn nhất chính là đỏ hết cả mặt.
Cảm giác bây giờ của Đông Phương Mạn Lệ tuyệt đối là hận không được cầm cây kim vá lại miệng con nhóc này. Đến thời điểm này, nếu cô ta còn không biết mình là trúng bẫy cô vậy cũng quá ngu ngốc rồi. Đúng là như thế, cô ta mới càng thêm cảm thấy khuất nhục: "Cô cư nhiên. .. . . ."Nhưng Lãnh Tâm Nhiên mặt thẳng thắn vô tư nhìn tới trước cô ta: "Tôi thế
nào?"
Hiên Viên Phong ở bên cạnh nhìn thẳng thở dài, con nhóc nhà Đông Phương này, mặc dù so với những người cùng thế hệ thì rất ưu tú, nhưng vẫn có một bệnh chung của phụ nữ, vừa gặp phải chuyện yêu đương đầu óc liền thay đổi thành bột nhão, tác dụng gì cũng bị mất. Ngược lại, cô nhóc Lãng Tâm Nhiên này lợi hại hơn. Lúc đối mặt với với sự khiêu khích của tình địch thì chẳng những không có trúng kế, ngược lại tương kế tựu kế đem đối phương giễu cợt một phen. Tâm kế như vậy, thật không hổ danh là người ông nhìn trúng. Lãnh Tâm Nhiên trở về chỗ ngồi ngồi xuống, mắt to chớp, một bộ dáng vô tà. Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Đông Phương Mạn Lệ là tức giận hộc máu. Đến Dạ Mộc Thần cũng là mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều mà Hiên Viên Phong thì lại hoàn toàn là trạng thái xem cuộc vui. Ngay cả Đông Phương Trường Không, dưới tình huống này, không thừa nhận cũng không được, nếu so sánh nha đầu nhà mình với Lãnh Tâm Nhiên, nha đầu nhà mình quả thật kém xa.
Lúc ăn cơm, Đông Phương Mạn Lệ muốn ngồi cạnh Dạ Mộc Thần. Nhà Hiên Viên Phong là bàn ăn tròn, mặc dù ông ở nước ngoài ở nhiều năm như vậy, nhưng tập quán sinh hoạt vẫn duy trì theo truyền thống Trung quốc, dùng bàn gỗ tròn ăn đồ Trung Quốc. Theo tính toán của Hiên Viên Phong thì để Lãnh Tâm Nhiên ngồi bên cạnh sau đó để Dạ Mộc Thần ngồi bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Cứ như vậy, để trống ghế ngồi bên còn lại của Dạ Mộc Thần. Lãnh Tâm Nhiên vốn là đã ngồi xuống rồi, thấy mặt Đông Phương Mạn Lệ không che giấu được vẻ
mừng rỡ, hai mắt toả ánh sáng nhìn chằm chằm chỗ ngồi Thần bên cạnh sau đó lại bĩu môi tựa như làm nũng đứng lên, nói với Hiên Viên Phong: "Vừa nãy chú không nói chuyện giúp con, con không muốn ngồi với chú nữa."
Nói xong, trực tiếp cùng Dạ Mộc Thần đổi chỗ ngồi, sau đó tình huống liền thay đổi thành Dạ Mộc Thần ngồi sát Hiên Viên Phong, nhưng Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở bên kia Dạ Mộc Thần, vừa lúc Dạ Mộc Thần kẹp ở giữa. Nhìn một màn này, Hiên Viên Phong không nhịn được khoé miệng khẽ co quắp mấy cái. Tiểu hồ ly này, cư nhiên phòng chặt như vậy, ngay cả ông cũng bị lợi dụng luôn rồi, rõ là. . . . . .
Đông Phương Mạn Lệ đi về phía Dạ Mộc Thần, động tác vừa mới hoàn thành một nửa liền xảy ra biến cố, làm cho cô ta trên không ra trên dưới không ra dưới, không khí vô cùng lúng túng. Cô hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên lại hận không thể cắn cô ta vài cái.
Hiên Viên Phong nhìn, chỉ đành phải đi ra hoà giải, ngoắc tay với Đông Phương Mạn Lệ: "Mạn Lệ, đến bên này ngồi."
Đông Phương Mạn Lệ cắn môi quật cường không chịu nói, chỉ nhìn chằm chặp vào Dạ Mộc Thần, giống như Dạ Mộc Thần làm chuyện gì có lỗi với cô ta. Đối mặt với loại chuyện này, Dạ Mộc Thần hoàn toàn không động đậy, nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó với Lãnh Tâm Nhiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ như mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dưới tình huống này, Đông Phương Mạn Lệ chỉ đành phải tức giận đi về phía bên cạnh Hiên Viên Phong. Nếu như là bình thường, Hiên Viên Phong ngồi bên cạnh, cô nhất định sẽ vui mừng vô cùng. Nhưng là hiện tại, niềm vui sướng đã bị sự ghen tỵ bao trùm, sau khi
ngồi xuống thậm chí ngay cả chào cũng không chào, cứ như vậy hung tợn nhìn chằm chằm hai người cười nói bên kia.
Đông Phương Trường Không bây giờ là một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than bình thường thật sự là quá nuông chiều Mạn Lệ rồi, nếu không cũng không trở thành người thiếu lễ độ như bây giờ. Chống lại nụ cười như có như không của Hiên Viên Phong, ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, bày tỏ mình không thể ra sức.
Vốn là Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần có cùng thói quen lúc ăn cơm có người ngoài ở
đây đều là quy củ ăn không nói nhưng là hôm nay có lẽ biết Tâm Nhiên bị Đông Phương Mạn Lệ kích thích. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Từ lúc bắt đầu ăn, đầu tiên là Dạ Mộc Thần gắp những món Lãnh Tâm Nhiên thích ăn vào chén cô. Sau đó cầm khăn ăn lên xoa tay một chút, bắt đầu giúp cô bóc vỏ tôm hùm.
Một màn này, lại càng giống như nước tiêu nóng dán vào mắt, khiến Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa cắn nát cả lớp men răng.
Làm sao có thể? Dạ Mộc Thần cao cao tại thượng như một công tử cao quý, bình thường ăn, mặc, ở, đi đều có người hầu hạ, giờ lại hầu hạ một con nhóc ăn cơm như vậy? Còn có thiên lý nữa không? Nhìn một bàn đầy những món ngon, nhưng trong lòng Đông Phương Mạn Lệ lại giống như ăn hoàng liên (một vị thuốc, rất đắng) vậy, đắng đến mức không muốn ăn bất kì thứ gì.
Hiên Viên Phong vẫn không quên trêu ghẹo hai người: “Mộc Thần, cậu như vậy, cũng không sợ chiều hư con nhóc này sao. Cẩn thận sau này nó sẽ bò trên đầu cậu đó." Lãnh Tâm Nhiên bĩu môi nhìn Hiên Viên Phong: "Chú, không nên khích bác quan hệ như vậy.Con thích ăn tôm hùm nhỏ, Thần giúp con bóc, chuyện này chỉ có thể nói rõ chúng con tình cảm tốt." Dạ Mộc Thần đưa cái chén đựng tôm hùm đã bóc vỏ cho Tâm Nhiên, xong lại cầm khăn ăn lau tay, lại đi rửa tay rồi mới ngồi xuống. Lãnh Tâm Nhiên được ăn ngon, trước đó tâm tình còn có chút uất ức lúc này lập tức tốt tới cực điểm. Mà tâm tình của Đông Phương Mạn Lệ lúc này lại ngược lại, thấy Dạ Mộc Thần từ đầu đến giờ vẫn luôn bận rộn chăm sóc Lãnh Tâm Nhiên, mình thì lại chưa ăn gì, liền cầm đũa gắp thức ăn đưa cho Dạ Mộc Thần: “Mộc Thần, anh bận chăm sóc Tâm Nhiên, vẫn chưa ăn được gì. Ăn trước ít đồ ăn lót bụng đi, Tâm Nhiên cũng không phải là đứa bé, có thể tự chăm sóc mình."
Nhưng là động tác của cô lại bị Dạ Mộc Thần không chút do dự phất tay chặn lại. Anh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Mạn Lệ, con ngươi sắc xanh đầy nét lạnh: "Tôi không thích người khác gắp thức ăn cho tôi."
Mặt Đông Phương Mạn Lệ lập tức cứng lại. Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng cười: "Ngại quá Mộc Thần, chỉ là nãy giờ em thấy anh vẫn chưa ăn được gì nên hơi lo lắng, cho nên quên mất là anh không thích người khác gắp thức ăn giúp."
Đối với sự tự biên tự diễn của cô ta, Dạ Mộc Thần không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tâm tình của Đông Phương Mạn Lệ khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, lại xảy ra một màn khiến cô thiếu chút nữa thì trực tiếp lật bàn. Chỉ thấy đầu tiên Dạ Mộc Thần gắp cho Lãnh Tâm Nhiên mấy thứ cô ta thích ăn, Lãnh Tâm Nhiên ăn xong rồi lại gắp vài món ăn cho Dạ Mộc Thần. Nhưng phản ứng lại không đồng dạng như vậy, Dạ Mộc Thần rất vui vẻ đón nhận thức ăn, thậm chí còn lộ ra nụ cười ôn nhu với Lãnh Tâm Nhiên.
Đãi ngộ khác biệt như vậy khiến Đông Phương Mạn Lệ không còn chút khẩu vị nào. Nhìn hai người bên kia ngọt ngọt ngào ngào, cô cố gắng nặn ra nụ cười: "Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần không phải nói không thích người khác gắp thức ăn sao? Làm sao cô còn như vậy chứ?" Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại mờ mịt ngẩng đầu lên, thật giống như là nghe được lời nói gì rất kỳ quái, nhìn chằm chằm cô ta rồi nghi hoặc nói: "Anh ấy nói người khác mà?”
Lời nói này, được gọi là trình độ cao.
Đúng, Dạ Mộc Thần nói anh không thích người khác gắp thức ăn cho, là người khác, cho nên anh không chút do dự mà cự tuyệt hành động lấy lòng của Đông Phương Mạn Lệ. Nhưng mà, đối với chuyện Lãnh Tâm Nhiên gắp thức ăn cho anh lại vui vẻ đón nhận. Bởi vì, anh chỉ ghét người khác mà gắp thôi! Cô không phải là người khác! Trong lời nói ẩn chứa hàm ý, người ở đây đều nghe hiểu, nhưng phản ứng của từng người lại hoàn toàn khác nhau.
Hiên Viên Phong hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Đông Phương Trường Không, sau đó xem mình như người bên cạnh đứng xem. Còn Đông Phương Mạn Lệ thì lại giận đến đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, đoán chừng là sắp bùng nổ!
Lãnh Tâm Nhiên lại không để ý tới những thứ này, tiếp tục cùng Dạ Mộc Thần ngọt ngọt ngào ngào chơi trò gắp thức ăn cho đối phương, căn bản không quan tâm bên kia đang giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Đông Phương Mạn Lệ so vô số chiêu với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng là mỗi lần đều nhận lấy kết thúc thảm bại. Đến cuối cùng, trừ mình bị tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu thì không có bất kỳ thu hoạch nào.
Cố gắng kìm nén cơn giận đến khi bữa tiệc kết thúc, thậm chí không để ý tới chuyện nói với nhau mấy câu, Đông Phương Mạn Lệ đã chào từ biệt. Cô sợ, nếu còn tiếp tục ở chỗ này, sẽ nhịn không được mà đánh con hồ ly tinh đó!
Đông Phương Trường Không dĩ nhiên là cũng rời đi theo. Nghe bọn họ nói muốn đi, Hiên Viên Phong cũng sảng khoái cực kì, không hề giữ lại mà để cho quản gia tiễn khách. Thái độ thỏa mái này, dù là Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Rất nhanh, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba người Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong.
"Xì!"
Giữa bầu không khí yên lặng, một tiếng cười chợt vang lên. Người phát ra tiếng cười chính là Hiên Viên Phong.
Hiên Viên Phong che miệng, nhìn lên khuôn mặt lành lạnh của Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần, nghĩ đến biểu hiện lúc nãy của bọn họ, lại càng cười lớn hơn: "Cô nhóc, cháu diễn kịch thật đúng là không tệ a. Con nhóc nhà Đông Phương kia, đoán chừng cũng hận không được cầm đao chém mấy dao lên người cháu."
Lãnh Tâm Nhiên lười biếng ngồi xuống ghế sofa, cơ thể nửa tựa vào ngực Dạ Mộc Thần, dáng vẻ không chút để ý: "Cháu ghét có người chú ý đến vật sở hữu của cháu, đặc biệt là những người thích tự cho là đúng.”
"Vật sở hữu?"
Đối với từ ngữ Lãnh Tâm Nhiên dùng để hình dung về Dạ Mộc Thần, dù là Hiên Viên Phong cũng không nhịn được có chút cứng lưỡi.
"Thần bây giờ là người có chủ, dĩ nhiên con cũng là có chủ. Chúng con là vật sở hữu của đối phương, là duy nhất."
Lãnh Tâm Nhiên nhẹ giọng giải thích.
Đối mặt với câu nói đó, Hiên Viên Phong cũng không tiện nói gì, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn Dạ Mộc Thần. Ông thật tò mò, hai người trẻ tuổi này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà lại có được tình cảm sâu sắc đến thế.
Tính Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh, điều này ông biết, tính cách lạnh lùng của Dạ Mộc Thần lại càng là trời sinh. Thân phận và địa vị của anh, nhất định là đã cao cao tại thượng, giống như vương giả từ nhỏ. Nhưng tối nay hai người lại như đứa bé bướng bỉnh, cùng làm những chuyện không hợp với hình tượng của mình. Con nhóc Tâm Nhiên này, đối với thằng nhóc nhà họ Dạ mà nói, đến cùng là đặc biệt đến mức nào?
Cảm nhận được ánh mắt Hiên Viên Phong phóng đến, Dạ Mộc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương. Nhưng lại không nói gì, nhanh chóng thu lại tiếp tục nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Hiên Viên Phong cười, không nghĩ tiếp đến cái vấn đề rối rắm này nữa, mà cùng Lãnh Tâm Nhiên cười giỡn : "Cô nhóc, cháu khiêu khích Đông Phương Mạn Lệ như thế,không sợ chút nào sao? Ở Yến Kinh, thế lực của nhà Đông Phương cũng không nhỏ nha. Nếu đắc tội bọn họ, rất có thể sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở Yến Kinh được nữa. Theo ta biết, Đông
Phương Mạn Lệ là người được nhà Đông Phương coi trọng nhất, một người như vậy, lại chịu nhục trên tay cháu, nếu cô ta vì vậy mà ghen ghét cháu, chỉ sợ nha đầu cháu về sau khó sống lắm nha."
Hiên Viên Phong nói như thế, trong giọng nói không có vẻ hả hê cũng không có lo lắng, chỉ bình bình đạm đạm như thế, như một người đứng xem.
Nhưng thấy Viên Phong như vậy, Lãnh Tâm Nhiên nhưng mới thấy bình thường, bọn họ vốn cũng chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi, cho dù có hợp, nhưng cũng không có giao tình quá sâu. Nếu Hiên Viên Phong vì vậy mà cái gì cũng giúp đỡ mình, cô mới phải cảnh giác xem đối phương đang có ý đồ gì!
"Binh đến tướng chắn, có gì phải lo lắng! Còn nữa, Đông Phương gia lợi hại hơn nữa cũng không phải là vô địch. Đông Phương Mạn Lệ bây giờ chỉ là con gái của gia chủ nhà Đông Phương mà thôi, cũng không phải là Gia chủ, căn bản không có thể thay thế cả Đông Phương gia. Cho nên, có một số việc, căn bản không nghiêm trọng đến vậy ."
Lãnh Tâm Nhiên ngược lại rất là trấn định. Hiên Viên Phong vừa cười: "Nha đầu, ta thật đúng là là càng ngày càng thích cháu rồi."
Lúc về đến nhà, Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần giống như thường ngày, đầu tiên là ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, sau đó lấy laptop bắt đầu làm việc.
Xử lý một ít việc trên máy tính, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện đang chăm chỉ làm việc, môi mỏng hé mở: "Thần em sẽ nỗ lực thật tốt, đến lúc đó, em sẽ về nhà với anh."
Dạ Mộc Thần nhìn nụ cười trên vẻ mặt quật cường của Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt vốn tinh xảo của cô giờ kết hợp thêm nụ cười ôn nhu, càng thêm mê người khiến anh không dời mắt đi được, thật giống như trong nháy mắt trong đầu đều bắn pháo hoa: "Ừ, anh hiểu rõ."
"Lời nói của Đông Phương Mạn Lệ em không cần để ở trong lòng. Những người đó, còn chưa đủ để thao túng quyết định của anh. Bà xã của anh, sẽ chỉ có một mình em!"
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, cũng cười: "Em biết. Chỉ là cô ta tự cho là đúng thật rất đáng ghét. Chỉ là Thần, yên tâm đi, sẽ không quá lâu, em sẽ không để cho sự tiếc nuối của đời trước lặp lại thêm lần nữa."
Đời trước, cũng là bởi vì vấn đề gia thế, cô mới không đến gặp người nhà của Thần. Hiện tại, đời này,cô sẽ không để cho sự tiếc nuối đó lặp lại lần nữa. Mặc dù tạm thời vẫn sẽ không đi gặp bọn họ, nhưng lần này cô sẽ trưởng thành nhanh hơn, rút ngắn thời gian lại.
Dạ Mộc Thần đi tới, kéo Lãnh Tâm Nhiên lại. Bây giờ Lãnh Tâm Nhiên còn chưa đầy mười tám tuổi, mặc dù linh hồn là một thành người trưởng thành nhưng là diện mạo còn mang vẻ non nớt, cực kỳ khiến người khác yêu thích. Trước kia thì nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng bây giờ lại chênh lệch càng nhiều. Có lúc anh nghĩ, nếu như không phải là bởi vì xuất phát điểm của anh quá cao, có lẽ, bọn họ đã sớm ra mắt người nhà, trở thành cặp vợ chồng được sự chúc phúc của mọi người!
"Không nên ép mình quá,anh vẫn luôn ở nơi này chờ em."
Lời nói của anh luôn bình thản mang theo sự ấm áp đầy cảm động. Lãnh Tâm Nhiên tựa vào trong lồng ngực tinh xảo của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Đông Phương Di đang trong phòng đọc sách, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cô luôn thích yên tĩnh, càng không thích người khác vào phòng của mình, cho nên bình thường những người làm và nữ quét dọn muốn vào cũng phải chờ được cô cho phép. Hiện tại, lại có thể có người trực tiếp xông vào như vậy, dù cô có giỏi nhịn đến đâu, cũng phải tức giận.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn xem ai là người nổi giận đùng đùng xông tới là người nào thì lại nhịn xuống tất cả không vui, đứng dậy, cung kính gọi một tiếng: "Chị"
"Bốp!"
Tiếng kêu của cô còn chưa dứt, người tới đã không chút do dự tát cô một cái. Đông Phương Di che mặt, nhìn người trước mặt, cắn răng, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống: "Chị,em làm gì sai sao?"
Vẻ mặt đẹp đẽ quyến rũ của Đông Phương Mạn Lệ lúc này càng thêm dữ tợn: "Mày có biết con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia không?"
Đông Phương Di không ngờ là sẽ nghe được cái tên này từ miệng của chị, tay còn đang bụm mặt, ngơ ngác, sửng sốt nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại: "Vâng. Nhưng làm sao chị biết cô ấy."
Đông Phương Mạn Lệ lại nghĩ tới chuyện lúc trước cùng Lãnh Tâm Nhiên gặp mặt, vừa nghĩ tới thì lại càng không khống chế được cơn giận của mình, đưa tay vừa chuẩn bị đánh người, nhưng nhìn nửa mặt bị đỏ của Đông Phương Di, cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Bình thường mày làm cái gì thế? Lại để con tiểu tiện nhân đó quyến rũ Dạ Mộc Thần? Mày ở lại trong nước, chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn uống miễn phí sao? Chẳng lẽ không phải biết Dạ Mộc Thần là người tao xem trọng sao? Lúc tao không có mặt lại không biết giúp tao trông chừng anh ấy? Mày làm em tao thế nào vậy hải?"
Lời công kích của Đông Phương Mạn Lệ vừa tự nhiên vừa hùng hồn. Nếu như có người khác ở đây bây giờ, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một bệnh thần kinh. Nhưng mà người có danh tiếng cực lớn ở Yến Đại là Đông Phương Di khi đối mặt với lời chỉ trích hoang đường này lại không giải thích lấy một câu. Bởi vì, từ nhỏ đến lớn loại chuyện như vậy xảy ra quá nhiều rồi. Cho tới bây giờ cô vẫn luôn biết dù có giải thích cái gì thì đối với người chị này cũng không có chút tác dụng nào.
"Nói cho tao biết tình huống của Lãnh Tâm Nhiên? Cô ta cũng ở Yến Đại hay sao?"
Đông Phương Mạn Lệ đặt mông ngồi xuống giường, sau đó cầm bao thuốc lá nhỏ móc ra một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn đốt lên rồi kẹp vào tay, thái độ phách lối giống như là đối đãi với đầy tớ.
Đông Phương Di cũng thành thật nói ra tất cả những gì mình biết. Trong trận bóng rổ khi thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia cô đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
"Cô ta là sinh viên đại học năm nhất của trường tụi em, hình như năm nay còn chưa tròn mười tám tuổi, là một nhân vật mới nổi trong trường. Thân thế của cô ta bình thường nhưng lại làm rất nhiều chuyện người bình thường không dám làm. Lần đầu tiên thấy cô ấy ở cùng Mộc Thần thiếu gia là ở trên sân bóng trong trường. Lúc ấy, Hàn ca ca đang theo đuổi cô ấy nhưng bị cự tuyệt, cô ấy nói mình có bạn trai, lúc ấy, Mộc Thần thiếu gia liền xuất hiện."
Theo lời tường thuật của Đông Phương Di, khuôn mặt của Đông Phương Mạn Lệ càng ngày càng vặn vẹo, thuốc lá trên tay cũng bị cô dụi tắt: "Tiện nhân này!"
Hung tợn nói hết những lời này rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Đông Phương Di: "Tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, giải quyết nó cho tao. Mày bây giờ là Phó Chủ Tịch hội sinh viên, nếu muốn cho một người mới nghỉ học phải là chuyện rất đơn giản. Ăn gian, ẩu đả, bao nuôi gì đó, biện pháp còn nhiều mà, tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, dù sao chính là muốn để cho cô ta lập tức biến mất khỏi Yến Kinh."
Đông Phương Di cắn chặt môi, đối mặt loại chuyện làm khó người khác này, cô căn bản không biết làm thế nào để từ chối, nhưng vẫn là cố gắng kiếm cơ hội cho mình: "Cô ta có quan hệ trong trường, muốn khai trừ, chỉ sợ không dễ như vậy."
"Bốp"
Lại một cái tát , Đông Phương Mạn Lệ hung tợn mắng: "Mày thật là đứa bỏ đi mà, chút chuyện này cũng làm không được, vậy mày còn biết cái gì? Đừng quên, mày ăn mặc của nhà tao, là ba mẹ tao nuôi mày lớn, nếu chút chuyện này cũng làm không được, vậy mày tự sinh tự diệt đi!"
Những lời này, giống như ma chú khiến khuôn mặt của Đông Phương Di trắng bệch đi trong nháy mắt.
Buổi tối lúc ăn cơm, là người một nhà ngồi vây chung một chỗ. Tất cả mọi người vây quanh Đông Phương Mạn Lệ lấy lòng, nhìn mẹ mình vì thấy tâm tình Đông Phương Mạn Lệ mà không ngừng gắp đồ ăn ngon cho cô, còn đối với dấu tay rõ ràng trên mặt mình lại như có mắt không tròng, tuy những chuyện này đã sớm thành thói quen nhưng mỗi lần thực sự đối mặt vẫn thấy đau lòng.
Nửa đêm Văn Nhân Gia thấy có người tới nhà thì kinh ngạc. Bên ngoài mưa lớn như vậy, có chuyện gì quan trọng mà phải tới lúc này chứ. Chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn ướt nhẹp ngồi trên sofa phòng khách, cả người chật vật không chịu nổi thì ngây ngẩn cả người.
"Hàn ca ca ——"
Nghe được tiếng bước chân, Đông Phương Di ngẩng đầu lên, nhìn người đứng ở cầu thang, mềm mại kêu một tiếng.
Ngẩng đầu, Văn Nhân Gia liền chú ý tới dấu tay rõ ràng trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Đông Phương Di, làn da trắng nõn làm cho dấu sưng đỏ càng trở nên rõ ràng.
Bước nhanh xuống cầu thang, gọi người làm chuẩn bị quần áo sạch, nhìn Đông Phương Di ngồi trên ghế sa lon run lẩy bẩy, Văn Nhân Gia cảm giác cổ họng mình giống như là bị người khác chặn lại. Trong ký ức của anh, Đông Phương Di luôn là thích yên tĩnh, cao quý như tiểu công chúa, lúc nào cũng được mọi người yêu mến. Nhưng là hiện tại, cô lại nhếch nhác giống như đứa trẻ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dấu tay đỏ tươi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng chói mắt, nếu như không phải còn chút lý trí níu lại, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà đưa tay chạm tới: "Tiểu Di, chuyện gì xảy ra? Là ai làm?"
Đông Phương Di ngước khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu lên: "Hàn ca ca, giờ em muốn ở lại đây có được hay không?"
Lúc ăn cơm tối, cô vốn cho là chuyện mình bị mọi người coi thường đã là khó khăn nhất, nhưng không ngờ, trên thế giới, vĩnh viễn cũng chỉ có hơn mà không có nhất. Khi ba chất vấn cô làm chuyện gì khiến chị mất hứng, phải mau đi xin lỗi chị, cô thật không biết nên giải thích thế nào. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô, tâm tình chị ta không tốt, không một ai chịu tin tất cả mọi chuyện không có chút liên quan gì tới cô, cô chỉ là một vô tội người bị hại. Chỉ là nhiều năm như vậy, những chuyện này, đã xảy ra nhiều lần lắm rồi, nhiều đến mức khiến cô dần chết lặng. Dưới tình huống này, người duy nhất cô nghĩ tới chính là Hàn ca ca.
"Một mình em tới đây sao?"
Đông Phương Di chỉ mở to hai mắt, không nói lời nào, Văn Nhân Gia cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải nói sang chuyện khác.
Đông Phương di trầm mặc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ bi thương và tuyệt vọng.
Cảm nhận được sự ưu thương trên người cô, Văn Nhân Gia bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, yêu thương vuốt mái tóc dài ướt sủng của cô: "Không sao, nếu như không muốn về nhà thì cứ ở anh, chỗ này tốt lắm. Đi tắm rửa thay quần áo đi, nếu mặc cái này em sẽ cảm ."
Đông Phương Di vẫn trầm mặc, chỉ là lúc nghe mình có thể ở lại chỗ này thì khẽ gật đầu một cái. Nhưng là, cảm nhận được sự ấm áp từ người đối phương truyền tới, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn nắm chặt khẽ buông lỏng ra một chút, sau đó nắm thật chặt quần áo của Văn Nhân Gia.
Văn Nhân Gia chỉ cảm thấy áo của mình ấm lên, rồi từ từ trở nên ướt át, nhưng anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô, trong đôi mắt đen nhánh nổi lên bão táp không vui.
Trong lúc Đông Phương Di đi tắm thay quần áo, Văn Nhân Gia ngồi trên ghế sa lon nghĩ tới một chuyện. Bởi vì gia thế nên từ rất nhỏ anh đã bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với những con em nhà thế gia khác. Đông Phương gia chính là một cái trong số đó. Đối với tình huống Đông Phương gia anhcũng không hiểu rõ lắm, người duy nhất có thể khiến anh bận lòng chính là Đông Phương Di. Anh chỉ biết, Đông Phương Di tuy bên ngoài xem ra rất lợi hại, nhưng lại không phải người ưu tú nhất trong nhà Đông Phương. Phía trên cô, còn có người tên Đông Phương Mạn Lệ, người kia, mới là công chúa thực sự của Đông
Phương gia. Nhưng mà, về chuyện quan hệ của hai người anh lại không rõ lắm, cũng không muốn tìm hiểu.
Chỉ là bây giờ nhớ tới, hình như lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Di cô cũng đang khóc đến đau lòng. Lần đó, anh an ủi Đông Phương Di. Sau đó, Đông Phương Di sinh ra cảm giác lệ thuộc vô cùng mãnh liệt đối với anh. Mỗi thế gia, nhìn từ bên ngoài đều vô cùng quanh vinh chói lọi, nhưng thật ra thì bên trong lại có không ít bí mật không muốn cho ai biết. ngay cả gia đình anh, cũng giống như vậy. Đông Phương Di tới đây trễ như vậy, trên mặt có vết bị đánh, còn không chịu nói rõ nguyên nhân, khẳng định là vừa chịu uất ức gì đó ở nhà.
Văn Nhân Gia biết Đông Phương Di lệ thuộc và không muốn rời xa anh, chỉ là. . . . . . tim của anh rất lạnh, muốn đi vào trong lòng anh không phải chuyện đơn giản. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có Lãnh Tâm Nhiên Nhiên mới để lại trong lòng anh một chút dấu vết. Đối với anh mà nói, người quan trọng nhất là Công Tử, còn những người khác đều là có cũng được mà không có cũng không sao.
Văn Nhân Gia ngồi trên ghế sa lon suy ngẫm, đợi đến khi Đông Phương Di xuất hiện trước mặt anh thì vẻ mặt vẫn còn có chút mờ mịt. Sau khi tắm xong, cảm xúc của Đông Phương Di đã ổn định rất nhiều, đối với những hành động mất thể diện và không có chút hình tượng nào cũng mình ban nãy, phản ứng lớn nhất chính là đỏ hết cả mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.