Nữ Vương Huyền Học Trở Lại, Oanh Tạc Quỷ Giới
Chương 38: Đếm Tới Ba
Tinh Hà Mộng
02/11/2024
Lệ quỷ nhận thức được sự lợi hại của Diệp Thiến, tập trung tấn công một mình cô.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy lệ quỷ đuổi Diệp Thiến chạy.
Trên thực tế, Diệp Thiến đang bày trận quanh lệ quỷ.
Bày trận xong, Diệp Thiến dừng bước, đầu ngón chân đạp lên mặt đất, bay ngược lên không trung, lệ quỷ bị ép rơi xuống mặt đất, cô dùng hai tay kết ấn, nhẩm đọc khẩu quyết.
Xung quanh lệ quỷ lóe lên ánh sáng vàng, ánh sáng vàng đó xuyên thấu tăm tối, đan xen kết thành vô số tấm lưới dày, tầng tầng lớp lớp bủa vây lệ quỷ.
Tề Phong và Tuyết Lị bàng hoàng trừng to mắt, không dám tin nhìn Diệp Thiến.
Chiêu thức lợi hại quá, sao họ không biết?
Chỉ nghe Diệp Thiến phun ra một chữ “thu” lạnh lẽo, lưới dày màu vàng tức tốc thu lại, trói lệ quỷ trên đất, trông cực kỳ giống con tằm.
Tuyết Lị không giúp sức được gì há to miệng thành hình chữ “O”, lệ quỷ cấp sáu, cứ bị thu phục như vậy?
Tề Phong cũng nuốt nước bọt ừng ực.
Lệ quỷ bị trói, há miệng gào thét, cười khằng khặc với Diệp Thiến: “Thả tôi ra, nếu không, tôi khiến người trong thân xác này chết không có chỗ chôn.”
Uy hiếp?
“Đại sư, đợi đã.” Tề Phong đã thay đổi cách xưng hô, ôm ngực chạy tới trước mặt Diệp Thiến: “Khoan chọc giận nó, nếu không nó lựa chọn cá chết lưới rách, làm hại người thì không hay.”
Huyền Thuật Sư không thể mắc nợ máu, đặc biệt là người sống.
Nghe thấy lời của Tề Phong, lệ quỷ phát ra tiếng cười “khà khà”, ngữ điệu u ám nói: “Đại sư, cô tới đây, tới giết tôi đi.’
Rõ ràng là thân xác đàn ông nhưng lại phát ra giọng nữ u lãnh.
Trong tay Diệp Thiến bỗng nhiên xuất hiện một cây kiếm dài.
Nó được làm bằng huyền thiết, được lôi kiếp tôi giũa, không có bất cứ một con ác linh nào có thể chịu đựng nổi, trừ phi là quỷ vương.
“Ngươi tưởng ta không dám sao?” Diệp Thiến lạnh lùng hỏi.
Lệ quỷ nhìn thấy kiếm huyền thiết trong tay Diệp Thiến, tuy không nhận ra, nhưng uy áp tỏa ra từ thân kiếm khiến nó biết, nếu thật sự bị đâm trúng, nó tuyệt đối lập tức hồn phi phách tán.
“Ta đếm tới ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ trực tiếp đánh tan ngươi.”
Lời vừa dứt, cô mở miệng: “Ba.”
“Vèo” một tiếng, mũi kim đâm thẳng tới chóp mũi của lệ quỷ.
Lệ quỷ sợ hãi lập tức vứt bỏ thân xác, chạy ra khỏi thân xác, mẹ nó, một và hai bị ăn rồi sao?
Lệ quỷ thoát ra khỏi thân xác người đàn ông, Tuyết Lị và Tề Phong là Huyền Thuật Sư nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Đó là một người phụ nữ mặc sườn xám, môi đỏ như máu, gương mặt tái xanh, toàn thân tỏa ra khí đen dày đặc.
Một lệ quỷ cấp sáu hung tàn như vậy thế mà lại bị Diệp Thiến thu phục một cách đơn giản như thế.
Còn dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy hàng phục, Tuyết Lị nghĩ tới lời trào phúng cô ta nói với Diệp Thiến vừa nãy, không nhịn được nuốt nước bọt.
Bây giờ cô ta giả chết còn kịp không?
Tề Phong thì nhìn Diệp Thiến bằng ánh mắt sùng bái, hai mắt sáng lấp lánh.
Diệp Thiến tới trước mặt lệ quỷ, lệ quỷ treo người trên nhánh cây, nhìn thấy Diệp Thiến, vô thức rụt về phía sau, nhe nanh quát: “Cô nói lời không giữ lời, đã nói là đếm tới ba.”
Tại sao sau khi rời khỏi thân xác, lệ quỷ không lập tức rời đi, bởi vì phía trước con đường mà ả chạy là một lá bùa diệt hồn, có thể tiến lên, nhưng hồn phi phách tán.
Thật sự đáng ghét.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy lệ quỷ đuổi Diệp Thiến chạy.
Trên thực tế, Diệp Thiến đang bày trận quanh lệ quỷ.
Bày trận xong, Diệp Thiến dừng bước, đầu ngón chân đạp lên mặt đất, bay ngược lên không trung, lệ quỷ bị ép rơi xuống mặt đất, cô dùng hai tay kết ấn, nhẩm đọc khẩu quyết.
Xung quanh lệ quỷ lóe lên ánh sáng vàng, ánh sáng vàng đó xuyên thấu tăm tối, đan xen kết thành vô số tấm lưới dày, tầng tầng lớp lớp bủa vây lệ quỷ.
Tề Phong và Tuyết Lị bàng hoàng trừng to mắt, không dám tin nhìn Diệp Thiến.
Chiêu thức lợi hại quá, sao họ không biết?
Chỉ nghe Diệp Thiến phun ra một chữ “thu” lạnh lẽo, lưới dày màu vàng tức tốc thu lại, trói lệ quỷ trên đất, trông cực kỳ giống con tằm.
Tuyết Lị không giúp sức được gì há to miệng thành hình chữ “O”, lệ quỷ cấp sáu, cứ bị thu phục như vậy?
Tề Phong cũng nuốt nước bọt ừng ực.
Lệ quỷ bị trói, há miệng gào thét, cười khằng khặc với Diệp Thiến: “Thả tôi ra, nếu không, tôi khiến người trong thân xác này chết không có chỗ chôn.”
Uy hiếp?
“Đại sư, đợi đã.” Tề Phong đã thay đổi cách xưng hô, ôm ngực chạy tới trước mặt Diệp Thiến: “Khoan chọc giận nó, nếu không nó lựa chọn cá chết lưới rách, làm hại người thì không hay.”
Huyền Thuật Sư không thể mắc nợ máu, đặc biệt là người sống.
Nghe thấy lời của Tề Phong, lệ quỷ phát ra tiếng cười “khà khà”, ngữ điệu u ám nói: “Đại sư, cô tới đây, tới giết tôi đi.’
Rõ ràng là thân xác đàn ông nhưng lại phát ra giọng nữ u lãnh.
Trong tay Diệp Thiến bỗng nhiên xuất hiện một cây kiếm dài.
Nó được làm bằng huyền thiết, được lôi kiếp tôi giũa, không có bất cứ một con ác linh nào có thể chịu đựng nổi, trừ phi là quỷ vương.
“Ngươi tưởng ta không dám sao?” Diệp Thiến lạnh lùng hỏi.
Lệ quỷ nhìn thấy kiếm huyền thiết trong tay Diệp Thiến, tuy không nhận ra, nhưng uy áp tỏa ra từ thân kiếm khiến nó biết, nếu thật sự bị đâm trúng, nó tuyệt đối lập tức hồn phi phách tán.
“Ta đếm tới ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ trực tiếp đánh tan ngươi.”
Lời vừa dứt, cô mở miệng: “Ba.”
“Vèo” một tiếng, mũi kim đâm thẳng tới chóp mũi của lệ quỷ.
Lệ quỷ sợ hãi lập tức vứt bỏ thân xác, chạy ra khỏi thân xác, mẹ nó, một và hai bị ăn rồi sao?
Lệ quỷ thoát ra khỏi thân xác người đàn ông, Tuyết Lị và Tề Phong là Huyền Thuật Sư nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Đó là một người phụ nữ mặc sườn xám, môi đỏ như máu, gương mặt tái xanh, toàn thân tỏa ra khí đen dày đặc.
Một lệ quỷ cấp sáu hung tàn như vậy thế mà lại bị Diệp Thiến thu phục một cách đơn giản như thế.
Còn dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy hàng phục, Tuyết Lị nghĩ tới lời trào phúng cô ta nói với Diệp Thiến vừa nãy, không nhịn được nuốt nước bọt.
Bây giờ cô ta giả chết còn kịp không?
Tề Phong thì nhìn Diệp Thiến bằng ánh mắt sùng bái, hai mắt sáng lấp lánh.
Diệp Thiến tới trước mặt lệ quỷ, lệ quỷ treo người trên nhánh cây, nhìn thấy Diệp Thiến, vô thức rụt về phía sau, nhe nanh quát: “Cô nói lời không giữ lời, đã nói là đếm tới ba.”
Tại sao sau khi rời khỏi thân xác, lệ quỷ không lập tức rời đi, bởi vì phía trước con đường mà ả chạy là một lá bùa diệt hồn, có thể tiến lên, nhưng hồn phi phách tán.
Thật sự đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.