Nữ Vương Huyền Học Trở Lại, Oanh Tạc Quỷ Giới
Chương 31: Phán Quan Mặt Quỷ Bàng Hoàng
Tinh Hà Mộng
01/11/2024
Diệp Thiến gật đầu: “Cái này không cần cô nhọc lòng, cô không nói tôi cũng sẽ giải quyết.”
Nói xong, Diệp Thiến giơ tay vẽ một phù chú trên trán Ngãi Mễ, phù chú này trực tiếp đánh cô ta vào mười tám tầng địa ngục, cơ thể của Ngãi Mễ lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Thiến không mềm lòng, tuy cảnh ngộ của cô ta khiến cô đồng cảm, nhưng Diệp Thiến sẽ không tha thứ cho hành vi của cô ta.
Chỉ riêng việc cô ta giết mẹ ruột lúc sinh thời đã đủ cho cô ta xuống mười tám tầng địa ngục rồi, càng đừng nói đến những tội nghiệt khác.
Chu Chấn không nhìn thấy hồn phách của Ngãi Mễ, nhưng có thể nghe thấy Diệp Thiến đang nói chuyện.
Nhìn thấy động tác của cô, Chu Chấn chần chừ hỏi cô: “Ngãi Mễ đi rồi, đúng không?”
Diệp Thiến đi về phía anh ta: “Không sai, chỉ một câu nói của anh đã tẩy sạch oán khí trên người cô ta, có thể giúp cô ta bớt chịu khổ một chút.”
Nghe vậy, Chu Chấn thở phào.
Diệp Thiến giơ tay, đầu ngón tay chạm vào mi tâm anh ta: “Đừng nhúc nhích.”
Một luồng linh lực đi vào trong, hóa giải thuật mê hoặc mà anh ta trúng phải.
Mở mắt ra lần nữa, Chu Chấn nhíu mày.
Sau khi được giải thuật mê hoặc, Chu Chấn biết mình không hề yêu Ngãi Mễ, nhưng ở bên nhau lâu vẫn sẽ có tình cảm, sau khi biết hoàn cảnh của Ngãi Mễ, anh ta thương xót cô ta, chỉ là không phải tình yêu mà thôi.
Mẹ Chu và Chu Lệ nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra.
Khi Chu Lệ chạy ra, thân hình béo múp nhanh chóng biến thành dáng vẻ mảnh khảnh trước kia.
Dọa mẹ Chu sợ hết hồn.
“Lệ Lệ.”
Chu Lệ nhìn sự thay đổi của mình, cũng giật mình: “Con, con gầy rồi?”
Diệp Thiến cười: “Không phải tôi từng nói với cô rồi sao, cô mập lên là bởi vì bị nguyền rủa, bây giờ Ngãi Mễ đã bị đưa tới địa phủ, nguyền rủa trên người cô đương nhiên sẽ biến mất.”
Nguyền rủa khác với thuật mê hoặc, chỉ cần Ngãi Mễ không còn ở dương gian, nguyền rủa của cô ta sẽ mất đi tác dụng.
Chu Lệ nghe vậy, kích động cười chảy nước mắt: “Tốt quá rồi, đại sư, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Thiến.
Mẹ Chu nghe xong, cũng cảm kích nhìn Diệp Thiến: “Đại sư, cảm ơn cô đã cứu gia đình chúng tôi.”
Mẹ Chu không dám tưởng tượng, nếu không có Diệp Thiến, sau cùng con gái của bà ấy sẽ biến thành như thế nào, càng không dám tưởng tượng, con trai của bà ấy ngày ngày sống chung với một thứ bẩn thỉu, liệu có đoản mệnh hay không.
Chu Chấn nhìn thấy sự thay đổi của em gái, nhớ lại những lời từng nói với em gái trước kia, vô cùng hổ thẹn, chút thương xót ít ỏi dành cho Ngãi Mễ cũng biến mất sạch sẽ: “Lệ Lệ…”
Diệp Thiến nhìn cả nhà họ vui vẻ hạnh phúc, cảm nhận được sức mạnh công đức tràn trề trong cơ thể, cũng bị niềm vui của họ ảnh hưởng, âm thầm rời khỏi nhà họ Chu, dành cho gia đình họ thời gian từ từ nói chuyện.
*
Lúc này, phán quan mặt quỷ ở mười tám tầng địa ngục ngơ ngác nhìn Ngãi Mễ bị đánh xuống.
“Sao cô xuống được đây?”
Ngãi Mễ, tên thật là Hạ Xuân, nhìn thấy phán quan, sợ đến run lẩy bẩy: “Tôi tôi tôi, bị người ta đánh xuống.”
Phán quan bàng hoàng trừng to mắt quỷ: “Còn có người có thể trực tiếp đánh quỷ hồn vào mười tám tầng địa ngục?”
“Tôi tôi tôi, tôi…”
“Còn là một con quỷ nói lắp?” Phán quan vung tay, giao cô ta cho thuộc hạ xử lý, sau đó vội vã chạy đi tìm Diêm Vương báo cáo.
Toi rồi, dương gian có người có thể trực tiếp đánh quỷ hồn vào mười tám tầng địa ngục, như thế không phải chứng tỏ hệ thống phòng thủ Minh Đạo (đường vào âm giới) chỉ để trưng bày thôi sao?
Nói xong, Diệp Thiến giơ tay vẽ một phù chú trên trán Ngãi Mễ, phù chú này trực tiếp đánh cô ta vào mười tám tầng địa ngục, cơ thể của Ngãi Mễ lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Thiến không mềm lòng, tuy cảnh ngộ của cô ta khiến cô đồng cảm, nhưng Diệp Thiến sẽ không tha thứ cho hành vi của cô ta.
Chỉ riêng việc cô ta giết mẹ ruột lúc sinh thời đã đủ cho cô ta xuống mười tám tầng địa ngục rồi, càng đừng nói đến những tội nghiệt khác.
Chu Chấn không nhìn thấy hồn phách của Ngãi Mễ, nhưng có thể nghe thấy Diệp Thiến đang nói chuyện.
Nhìn thấy động tác của cô, Chu Chấn chần chừ hỏi cô: “Ngãi Mễ đi rồi, đúng không?”
Diệp Thiến đi về phía anh ta: “Không sai, chỉ một câu nói của anh đã tẩy sạch oán khí trên người cô ta, có thể giúp cô ta bớt chịu khổ một chút.”
Nghe vậy, Chu Chấn thở phào.
Diệp Thiến giơ tay, đầu ngón tay chạm vào mi tâm anh ta: “Đừng nhúc nhích.”
Một luồng linh lực đi vào trong, hóa giải thuật mê hoặc mà anh ta trúng phải.
Mở mắt ra lần nữa, Chu Chấn nhíu mày.
Sau khi được giải thuật mê hoặc, Chu Chấn biết mình không hề yêu Ngãi Mễ, nhưng ở bên nhau lâu vẫn sẽ có tình cảm, sau khi biết hoàn cảnh của Ngãi Mễ, anh ta thương xót cô ta, chỉ là không phải tình yêu mà thôi.
Mẹ Chu và Chu Lệ nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra.
Khi Chu Lệ chạy ra, thân hình béo múp nhanh chóng biến thành dáng vẻ mảnh khảnh trước kia.
Dọa mẹ Chu sợ hết hồn.
“Lệ Lệ.”
Chu Lệ nhìn sự thay đổi của mình, cũng giật mình: “Con, con gầy rồi?”
Diệp Thiến cười: “Không phải tôi từng nói với cô rồi sao, cô mập lên là bởi vì bị nguyền rủa, bây giờ Ngãi Mễ đã bị đưa tới địa phủ, nguyền rủa trên người cô đương nhiên sẽ biến mất.”
Nguyền rủa khác với thuật mê hoặc, chỉ cần Ngãi Mễ không còn ở dương gian, nguyền rủa của cô ta sẽ mất đi tác dụng.
Chu Lệ nghe vậy, kích động cười chảy nước mắt: “Tốt quá rồi, đại sư, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Thiến.
Mẹ Chu nghe xong, cũng cảm kích nhìn Diệp Thiến: “Đại sư, cảm ơn cô đã cứu gia đình chúng tôi.”
Mẹ Chu không dám tưởng tượng, nếu không có Diệp Thiến, sau cùng con gái của bà ấy sẽ biến thành như thế nào, càng không dám tưởng tượng, con trai của bà ấy ngày ngày sống chung với một thứ bẩn thỉu, liệu có đoản mệnh hay không.
Chu Chấn nhìn thấy sự thay đổi của em gái, nhớ lại những lời từng nói với em gái trước kia, vô cùng hổ thẹn, chút thương xót ít ỏi dành cho Ngãi Mễ cũng biến mất sạch sẽ: “Lệ Lệ…”
Diệp Thiến nhìn cả nhà họ vui vẻ hạnh phúc, cảm nhận được sức mạnh công đức tràn trề trong cơ thể, cũng bị niềm vui của họ ảnh hưởng, âm thầm rời khỏi nhà họ Chu, dành cho gia đình họ thời gian từ từ nói chuyện.
*
Lúc này, phán quan mặt quỷ ở mười tám tầng địa ngục ngơ ngác nhìn Ngãi Mễ bị đánh xuống.
“Sao cô xuống được đây?”
Ngãi Mễ, tên thật là Hạ Xuân, nhìn thấy phán quan, sợ đến run lẩy bẩy: “Tôi tôi tôi, bị người ta đánh xuống.”
Phán quan bàng hoàng trừng to mắt quỷ: “Còn có người có thể trực tiếp đánh quỷ hồn vào mười tám tầng địa ngục?”
“Tôi tôi tôi, tôi…”
“Còn là một con quỷ nói lắp?” Phán quan vung tay, giao cô ta cho thuộc hạ xử lý, sau đó vội vã chạy đi tìm Diêm Vương báo cáo.
Toi rồi, dương gian có người có thể trực tiếp đánh quỷ hồn vào mười tám tầng địa ngục, như thế không phải chứng tỏ hệ thống phòng thủ Minh Đạo (đường vào âm giới) chỉ để trưng bày thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.