Nữ Vương Huyền Học Trở Lại, Oanh Tạc Quỷ Giới
Chương 21: Quỷ Vương Thoát Khỏi Địa Phủ Rồi
Tinh Hà Mộng
17/10/2024
Hơn nữa, Huyền Thuật Sư bây giờ, bởi vì linh khí ít ỏi dẫn tới tu vi không cao, cho dù bắt được quỷ, cũng rất khó mở cánh cửa địa phủ ra, đưa chúng tới địa phủ, mà Âm Sai có hạn, quỷ ở lại dương gian lại nhiều, cho nên mới dẫn tới ngày càng nhiều người trở thành du hồn dã quỷ sau khi chết.
Gã quay sang Diệp Thiến, đáy mắt hiện rõ vui mừng: “May mà lão hữu ngươi thức tỉnh rồi, nếu ngươi còn không thức tỉnh, sợ là nhân gian này sắp bị ác quỷ lệ quỷ của âm gian chiếm cứ.”
Quỷ vương thoát ra, còn hút oán khí nhân gian tu luyện.
Đây không phải một hiện tượng tốt.
“Quỷ vương đã thoát ra bao lâu rồi?” Diệp Thiến hỏi.
Nói tới chuyện này, Lệ Tiêu có hơi ngượng ngập, giơ ngón tay lên.
Diệp Thiến thở phào: “Mới một năm, vẫn ổn, chắc tu vi không tăng thêm quá nhiều.”
Lệ Tiêu lắc đầu: “Không phải một năm.”
Diệp Thiến nhíu mày: “Mười năm?”
“Một trăm năm.”
“Một trăm năm!” Diệp Thiến cả kinh đến mức cao giọng, sau đó ý thức được Lục Trì vẫn đang ngủ, tuy cửa ban công có hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng cô cũng không thể lớn tiếng quá.
“Các ngươi lại để một con quỷ vương chạy tới dương gian một trăm năm cũng không bắt về được? Huyền Thuật Sư dương gian ít người có tu vi cao, Âm Sai các ngươi lẽ nào còn không có người có thể chế phục được quỷ vương sao?”
Thực sự không được, để Diêm Vương ra trận chứ.
Lệ Tiêu lúng túng cười: “Hổ thẹn.”
Đánh không thắng.
Năm mươi năm trước, Lệ Tiêu đã tìm được tung tích của quỷ vương, quỷ vương dựa vào việc hút oán khí tu luyện, tu vi đã cao hơn lúc ở Âm Tào Địa Phủ không biết bao nhiêu lần, giao đấu khoảng mười phút, gã đã bị đánh bại, còn suýt chút bị quỷ vương hút vào bụng, cửu tử nhất sinh mới chạy về địa phủ.
Diệp Thiến bỗng nhiên có hơi khinh bỉ gã.
“Một năm chỉ có mấy ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi, không thể bỏ qua cơ hội như thế này, linh lực của ta không đủ, ngươi giúp ta một tay.”
Lệ Tiêu kinh ngạc nhìn Diệp Thiến: “Ngươi muốn tịnh hóa oán khí của thành phố này?”
“Không thì sao?” Diệp Thiến cạn lời trợn mắt, ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi có thể tịnh hóa được oán khí, khiến oán quỷ an phận một thời gian.
Thế đạo này thật sự thay đổi rồi, hầu hết Huyền Thuật Sư trước kia đều có tu vi cao siêu, phóng mắt nhìn ra, nơi tập trung người đông đúc, căn bản không thể nào xuất hiện nhiều quỷ khí như vậy.
Diệp Thiến cũng không nói nhảm, lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay kết ấn, trong miệng niệm chú ngữ, Lệ Tiêu chưởng một tay lên lưng cô, linh lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào lưng cô.
Đây gọi là mượn lực.
Diệp Thiến không đủ linh lực, nhưng cô có thuật pháp mượn lực khuếch tán linh lực của người khác.
Đương nhiên có một yêu cầu, phải là ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi.
Sau khi hai người dùng phép, một quả cầu ánh sáng màu vàng bao bọc lấy hai người, quả cầu ánh sáng dần khuếch tán, ánh nắng đỏ rực tựa như bị hấp dẫn, một tia sáng chiếu xuống, đụng độ nhau, màu sắc của vòng sáng dần đậm lên, cũng ngày càng sáng rực.
Bỗng nhiên, quả cầu ánh sáng mở rộng ra trong tích tắc, bao phủ bầu trời của cả thành phố.
Diệp Thiến mở mắt ra, nhìn thấy vòng sáng linh lực khuếch tán, môi đỏ khẽ mở: “Thánh quang chiếu khắp muôn nơi, soi rọi mặt đất của ta, phá.”
Dứt tiếng, quả cầu ánh sáng phá vỡ thành vô số điểm sáng, rơi rải khắp mặt đất.
Mượn lực của ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi, khuếch tán linh lực của Thành Hoàng, hiệu quả đã tăng lên gấp mấy nghìn lần.
Linh lực khuếch tán, khí đen của cả thành phố dần được thay thế, không khí cũng trong lành hơn không ít.
Nhìn cảnh tượng hiếm hoi này, Lệ Tiêu lại cảm thấy mắt hơi cay, thân là thần bảo vệ của một thành phố, đã bao lâu gã không thấy được cảnh tượng như thế này rồi?
Liếc mắt nhìn góc nghiêng tinh xảo của Diệp Thiến, Lệ Tiêu cảm khái, ba nghìn năm rồi, cô vẫn là Diệp thiên sư khiến chúng tà linh nghe tiếng liền khiếp sợ, có cô ở đây, hình như không có chuyện gì không thể làm được.
Gã quay sang Diệp Thiến, đáy mắt hiện rõ vui mừng: “May mà lão hữu ngươi thức tỉnh rồi, nếu ngươi còn không thức tỉnh, sợ là nhân gian này sắp bị ác quỷ lệ quỷ của âm gian chiếm cứ.”
Quỷ vương thoát ra, còn hút oán khí nhân gian tu luyện.
Đây không phải một hiện tượng tốt.
“Quỷ vương đã thoát ra bao lâu rồi?” Diệp Thiến hỏi.
Nói tới chuyện này, Lệ Tiêu có hơi ngượng ngập, giơ ngón tay lên.
Diệp Thiến thở phào: “Mới một năm, vẫn ổn, chắc tu vi không tăng thêm quá nhiều.”
Lệ Tiêu lắc đầu: “Không phải một năm.”
Diệp Thiến nhíu mày: “Mười năm?”
“Một trăm năm.”
“Một trăm năm!” Diệp Thiến cả kinh đến mức cao giọng, sau đó ý thức được Lục Trì vẫn đang ngủ, tuy cửa ban công có hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng cô cũng không thể lớn tiếng quá.
“Các ngươi lại để một con quỷ vương chạy tới dương gian một trăm năm cũng không bắt về được? Huyền Thuật Sư dương gian ít người có tu vi cao, Âm Sai các ngươi lẽ nào còn không có người có thể chế phục được quỷ vương sao?”
Thực sự không được, để Diêm Vương ra trận chứ.
Lệ Tiêu lúng túng cười: “Hổ thẹn.”
Đánh không thắng.
Năm mươi năm trước, Lệ Tiêu đã tìm được tung tích của quỷ vương, quỷ vương dựa vào việc hút oán khí tu luyện, tu vi đã cao hơn lúc ở Âm Tào Địa Phủ không biết bao nhiêu lần, giao đấu khoảng mười phút, gã đã bị đánh bại, còn suýt chút bị quỷ vương hút vào bụng, cửu tử nhất sinh mới chạy về địa phủ.
Diệp Thiến bỗng nhiên có hơi khinh bỉ gã.
“Một năm chỉ có mấy ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi, không thể bỏ qua cơ hội như thế này, linh lực của ta không đủ, ngươi giúp ta một tay.”
Lệ Tiêu kinh ngạc nhìn Diệp Thiến: “Ngươi muốn tịnh hóa oán khí của thành phố này?”
“Không thì sao?” Diệp Thiến cạn lời trợn mắt, ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi có thể tịnh hóa được oán khí, khiến oán quỷ an phận một thời gian.
Thế đạo này thật sự thay đổi rồi, hầu hết Huyền Thuật Sư trước kia đều có tu vi cao siêu, phóng mắt nhìn ra, nơi tập trung người đông đúc, căn bản không thể nào xuất hiện nhiều quỷ khí như vậy.
Diệp Thiến cũng không nói nhảm, lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay kết ấn, trong miệng niệm chú ngữ, Lệ Tiêu chưởng một tay lên lưng cô, linh lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào lưng cô.
Đây gọi là mượn lực.
Diệp Thiến không đủ linh lực, nhưng cô có thuật pháp mượn lực khuếch tán linh lực của người khác.
Đương nhiên có một yêu cầu, phải là ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi.
Sau khi hai người dùng phép, một quả cầu ánh sáng màu vàng bao bọc lấy hai người, quả cầu ánh sáng dần khuếch tán, ánh nắng đỏ rực tựa như bị hấp dẫn, một tia sáng chiếu xuống, đụng độ nhau, màu sắc của vòng sáng dần đậm lên, cũng ngày càng sáng rực.
Bỗng nhiên, quả cầu ánh sáng mở rộng ra trong tích tắc, bao phủ bầu trời của cả thành phố.
Diệp Thiến mở mắt ra, nhìn thấy vòng sáng linh lực khuếch tán, môi đỏ khẽ mở: “Thánh quang chiếu khắp muôn nơi, soi rọi mặt đất của ta, phá.”
Dứt tiếng, quả cầu ánh sáng phá vỡ thành vô số điểm sáng, rơi rải khắp mặt đất.
Mượn lực của ngày thánh quang chiếu khắp muôn nơi, khuếch tán linh lực của Thành Hoàng, hiệu quả đã tăng lên gấp mấy nghìn lần.
Linh lực khuếch tán, khí đen của cả thành phố dần được thay thế, không khí cũng trong lành hơn không ít.
Nhìn cảnh tượng hiếm hoi này, Lệ Tiêu lại cảm thấy mắt hơi cay, thân là thần bảo vệ của một thành phố, đã bao lâu gã không thấy được cảnh tượng như thế này rồi?
Liếc mắt nhìn góc nghiêng tinh xảo của Diệp Thiến, Lệ Tiêu cảm khái, ba nghìn năm rồi, cô vẫn là Diệp thiên sư khiến chúng tà linh nghe tiếng liền khiếp sợ, có cô ở đây, hình như không có chuyện gì không thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.