Nữ Vương Huyền Học Trở Lại, Oanh Tạc Quỷ Giới
Chương 44: Sinh Hồn Và Tử Hồn
Tinh Hà Mộng
05/11/2024
Thành Hoàng?
Thành Hoàng???
Là Thành Hoàng mà cô ta hiểu sao?
Người phụ nữ này thế mà lại có thể triệu hoán Thành Hoàng?
Bây giờ cô ta cúi đầu nhận sai còn kịp không?
Anh linh rời khỏi cơ thể, cuối cùng Đinh Hiểu Nhu cũng không còn đau nữa, nhưng cũng ngất đi.
Thành Hoàng giơ tay, thu anh linh về, để nữ quỷ lại, nói với Diệp Thiến: “Đây là sinh hồn, không do ta quản.”
Sinh hồn?
Diệp Thiến kinh ngạc trừng to mắt nhìn nữ quỷ, hồn phách bị oán khí bao bọc này thế mà lại là sinh hồn?
Diệp Thiến thực sự sợ hãi, kiếp trước chính vì nhầm lẫn sinh hồn là tử hồn, mắc nợ máu.
Sao có thể chứ?
Thành Hoàng biết chuyện kiếp trước của Diệp Thiến, bất lực thở dài một tiếng, an ủi cô: “Cô ta đã rời khỏi thân xác một năm rồi, ngươi không nhìn ra rất bình thường.”
Nếu gã không phải là Âm Ti, có khả năng cảm tri siêu mạnh với tử hồn, cũng rất khó phân biệt được.
Bởi vì cô ta đã rời khỏi thể xác quá lâu, lại vẫn luôn bị anh linh khống chế, trên người đã nhiễm không ít oán khí tà khí, cho nên mới khó phân biệt.
Thì ra đã rời khỏi thân xác lâu như vậy rồi.
Diệp Thiến lập tức hiểu ra, chỉ là trong lòng vẫn có nghi hoặc, theo lý mà nói, hồn phách rời khỏi xác bảy ngày, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu được, thân xác sẽ thối rữa theo tự nhiên.
Không có thân xác, sinh hồn đương nhiên cũng biến thành tử hồn.
Nữ quỷ đã rời khỏi xác một năm rồi, vẫn là sinh hồn, có nghĩa thân xác của cô ta vẫn chưa hoàn toàn chết, là được bảo vật gì bảo vệ thân xác sao?
Cô vừa mới đấu phép với nữ quỷ, nếu không phải nhìn ra trên người nữ quỷ không có sát nghiệt, Diệp Thiến suýt chút đánh ả trọng thương rồi.
Lại một lần nữa suýt chút ngộ thương sinh hồn, Diệp Thiến nhíu mày thành hình chữ xuyên, sắc mặt căng cứng, lạnh như băng sương.
Đừng nói người khác, ngay cả Lệ Tiêu cũng có cảm giác không dám thở mạnh.
“Ngươi, vẫn ổn chứ?” Lệ Tiêu lo lắng hỏi.
“Không ổn.” Diệp Thiến ngẩng đầu, hỏi Lệ Tiêu: “Ngươi có pháp bảo gì không? Pháp bảo có thể dễ dàng phân biệt được sinh hồn và tử hồn?”
Diệp Thiến có thể dễ dàng phân biệt được sinh hồn và tử hồn, nhưng có một số trường hợp đặc biệt, cô vẫn không thể nào phân biệt được.
Lệ Tiêu chần chừ gật đầu: “Có thì có, nhưng…”
“Cho ta.” Diệp Thiến trực tiếp chìa tay về phía gã, chớp mắt nhìn gã.
Nhìn vào đôi mắt to lấp lánh của cô, Lệ Tiêu không biết sao, nhớ tới quá khứ từng bị cô đánh lúc còn sống, lập tức ê ẩm cả người, vô thức móc đồ ra: “Được, được…”
Lập tức móc ra một cái kính bát quái nhỏ đưa cho cô: “Nếu cô không phân biệt được thì dùng kính bát quái này chiếu là có thể phân biệt.”
“Cảm ơn.” Gương mặt căng cứng của Diệp Thiến cuối cùng cũng lộ ra ý cười.
Lệ Tiêu bất chợt thở phào, cảm thấy sẽ không ăn đòn nữa.
“Vậy ta đi đây.” Gã nói.
“Ừm, tạm biệt.”
Cuối cùng cũng có thể hoàn toàn phân biệt được sinh hồn và tử hồn, Diệp Thiến cười rất chân thành: “Sau này chuẩn bị quà cảm ơn cho ngươi.”
Lệ Tiêu nghe vậy, chạy càng nhanh, quỷ môn “ầm” một tiếng đóng lại, ánh sáng trắng biến mất.
Nhìn thấy Diệp Thiến thoải mái tự nhiên với Thành Hoàng, Tề Phong và Tuyết Lị sắp ngất tới nơi.
Đó là Thành Hoàng đại nhân đó!
Tuy là Âm Ti nhưng cũng là thần bảo vệ của một thành phố.
Ngay cả hội trưởng hội Huyền Học khi đối mặt với Thành Hoàng cũng phải cung cung kính kính, bây giờ thì sao?
Thành Hoàng hèn mọn lại cẩn thận dè chừng với Diệp Thiến?
Thực sự sốc kinh hồn.
Tề Phong và Tuyết Lị không biết, khi Diệp Thiến còn sống, là thiên sư diệt tuyệt, đệ nhất trảm quỷ mà chúng quỷ nghe hơi đã sợ khiếp, ngay cả Âm Ti phạm lỗi cũng bị cô chém.
Khi Lệ Tiêu rời đi, xóa bỏ ký ức của người nhà họ Triệu về gã.
Thành Hoàng???
Là Thành Hoàng mà cô ta hiểu sao?
Người phụ nữ này thế mà lại có thể triệu hoán Thành Hoàng?
Bây giờ cô ta cúi đầu nhận sai còn kịp không?
Anh linh rời khỏi cơ thể, cuối cùng Đinh Hiểu Nhu cũng không còn đau nữa, nhưng cũng ngất đi.
Thành Hoàng giơ tay, thu anh linh về, để nữ quỷ lại, nói với Diệp Thiến: “Đây là sinh hồn, không do ta quản.”
Sinh hồn?
Diệp Thiến kinh ngạc trừng to mắt nhìn nữ quỷ, hồn phách bị oán khí bao bọc này thế mà lại là sinh hồn?
Diệp Thiến thực sự sợ hãi, kiếp trước chính vì nhầm lẫn sinh hồn là tử hồn, mắc nợ máu.
Sao có thể chứ?
Thành Hoàng biết chuyện kiếp trước của Diệp Thiến, bất lực thở dài một tiếng, an ủi cô: “Cô ta đã rời khỏi thân xác một năm rồi, ngươi không nhìn ra rất bình thường.”
Nếu gã không phải là Âm Ti, có khả năng cảm tri siêu mạnh với tử hồn, cũng rất khó phân biệt được.
Bởi vì cô ta đã rời khỏi thể xác quá lâu, lại vẫn luôn bị anh linh khống chế, trên người đã nhiễm không ít oán khí tà khí, cho nên mới khó phân biệt.
Thì ra đã rời khỏi thân xác lâu như vậy rồi.
Diệp Thiến lập tức hiểu ra, chỉ là trong lòng vẫn có nghi hoặc, theo lý mà nói, hồn phách rời khỏi xác bảy ngày, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu được, thân xác sẽ thối rữa theo tự nhiên.
Không có thân xác, sinh hồn đương nhiên cũng biến thành tử hồn.
Nữ quỷ đã rời khỏi xác một năm rồi, vẫn là sinh hồn, có nghĩa thân xác của cô ta vẫn chưa hoàn toàn chết, là được bảo vật gì bảo vệ thân xác sao?
Cô vừa mới đấu phép với nữ quỷ, nếu không phải nhìn ra trên người nữ quỷ không có sát nghiệt, Diệp Thiến suýt chút đánh ả trọng thương rồi.
Lại một lần nữa suýt chút ngộ thương sinh hồn, Diệp Thiến nhíu mày thành hình chữ xuyên, sắc mặt căng cứng, lạnh như băng sương.
Đừng nói người khác, ngay cả Lệ Tiêu cũng có cảm giác không dám thở mạnh.
“Ngươi, vẫn ổn chứ?” Lệ Tiêu lo lắng hỏi.
“Không ổn.” Diệp Thiến ngẩng đầu, hỏi Lệ Tiêu: “Ngươi có pháp bảo gì không? Pháp bảo có thể dễ dàng phân biệt được sinh hồn và tử hồn?”
Diệp Thiến có thể dễ dàng phân biệt được sinh hồn và tử hồn, nhưng có một số trường hợp đặc biệt, cô vẫn không thể nào phân biệt được.
Lệ Tiêu chần chừ gật đầu: “Có thì có, nhưng…”
“Cho ta.” Diệp Thiến trực tiếp chìa tay về phía gã, chớp mắt nhìn gã.
Nhìn vào đôi mắt to lấp lánh của cô, Lệ Tiêu không biết sao, nhớ tới quá khứ từng bị cô đánh lúc còn sống, lập tức ê ẩm cả người, vô thức móc đồ ra: “Được, được…”
Lập tức móc ra một cái kính bát quái nhỏ đưa cho cô: “Nếu cô không phân biệt được thì dùng kính bát quái này chiếu là có thể phân biệt.”
“Cảm ơn.” Gương mặt căng cứng của Diệp Thiến cuối cùng cũng lộ ra ý cười.
Lệ Tiêu bất chợt thở phào, cảm thấy sẽ không ăn đòn nữa.
“Vậy ta đi đây.” Gã nói.
“Ừm, tạm biệt.”
Cuối cùng cũng có thể hoàn toàn phân biệt được sinh hồn và tử hồn, Diệp Thiến cười rất chân thành: “Sau này chuẩn bị quà cảm ơn cho ngươi.”
Lệ Tiêu nghe vậy, chạy càng nhanh, quỷ môn “ầm” một tiếng đóng lại, ánh sáng trắng biến mất.
Nhìn thấy Diệp Thiến thoải mái tự nhiên với Thành Hoàng, Tề Phong và Tuyết Lị sắp ngất tới nơi.
Đó là Thành Hoàng đại nhân đó!
Tuy là Âm Ti nhưng cũng là thần bảo vệ của một thành phố.
Ngay cả hội trưởng hội Huyền Học khi đối mặt với Thành Hoàng cũng phải cung cung kính kính, bây giờ thì sao?
Thành Hoàng hèn mọn lại cẩn thận dè chừng với Diệp Thiến?
Thực sự sốc kinh hồn.
Tề Phong và Tuyết Lị không biết, khi Diệp Thiến còn sống, là thiên sư diệt tuyệt, đệ nhất trảm quỷ mà chúng quỷ nghe hơi đã sợ khiếp, ngay cả Âm Ti phạm lỗi cũng bị cô chém.
Khi Lệ Tiêu rời đi, xóa bỏ ký ức của người nhà họ Triệu về gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.