Chương 9: Ác mộng
Bản Lật Tử
10/11/2017
Chu Văn?
Lông mày Diệp Trăn Trăn giật giật, đây chính là người cùng mình trò chuyện 20 phút?
“Xin chào.” Cô dịch người mời người đối diện vào phòng. Thái độ khách sáo như vậy làm Chu Văn có chút không được tự nhiên, cô gật gật đầu cười với Diệp Trăn Trăn rồi đi vào căn phòng tràn ngập ảo mộng thiếu nữ.
Chu Văn vừa vào phòng đã nhìn thấy vài bức tranh đặt cạnh giá sách, cô xoay người lại, gần như rất vui mừng nhìn Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, cậu nguyện ý tiếp tục vẽ tranh sao?”
Ánh mắt của cô ấy khiến Diệp Trăn Trăn không hiểu ra sao cả, cô đóng cửa lại, đến trước mặt Chu Văn: “Chuyện trước kia tôi đều không nhớ, cô là bạn học của tôi à?”
Sự mừng rỡ trong mắt nhanh chóng bị dập tắt, cô nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt có chút thương cảm: “Thím Chu là mẹ của mình, hồi nhỏ chúng ta thường chơi với nhau, cậu không nhớ rõ sao?”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, con gái của thím Chu?
Cô cảm thấy mình vẫn còn nghĩ quá đơn giản, cô đã tưởng tượng qua hàng vạn khả năng, ngay cả cô ấy là bạn gái trước của Tần Không cũng đã nghĩ qua, nhưng lại không nghĩ tới cô ấy chính là con gái thím Chu.
Thấy biểu cảm Diệp Trăn Trăn mờ mịt, Chu Văn chợt cười một tiếng: “Sáu năm trước cậu cũng có bộ dạng như thế này, cái gì cũng không nhớ rõ, cả người lạnh nhạt như nước đun sôi.”
“Xin lỗi, ngại quá.” Diệp Trăn Trăn cũng không biết tại sao mình lại muốn xin lỗi, nhưng mình luôn luôn mất trí nhớ, khiến cho mọi người xung quanh có thêm không ít buồn lòng nhỉ?
Chu Văn lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn cong cong, giống như vầng trăng khuyết, Diệp Trăn Trăn đoán thím Chu lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nữ. Chu Văn quay đầu lại, nhìn tranh vẽ của Diệp Trăn Trăn: “Nhưng mà lần này cậu cùng lần trước không giống nhau, tựa như dáng vẻ của những bức tranh này, vô cùng sinh động.”
[jingcaodđlqđ]
Diệp Trăn Trăn không đáp lời, theo hiểu biết của cô về chính mình trong album ảnh, trước kia cô quả thật giống như lời Chu Văn nói.
“Sao cậu lại muốn đem những bức tranh này lấy ra?”
“Ừm, cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy bọn chúng không nên luôn bị cất trong ngăn tủ.” Diệp Trăn Trăn nhìn những bức tranh này, mỗi một màu sắc đều rất tươi sáng, bởi vì có những sắc thái này, căn phòng màu hồng cũng không làm người ta khó có thể tiếp nhận nữa.
Chu Văn quay đầu lại: “Trăn Trăn, cậu lại có thể vẽ lần nữa, mình rất vui.”
“À…” Diệp Trăn Trăn không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ là đem tranh ra ngoài mà thôi, cũng không nghĩ tới muốn vẽ tranh, nhưng nhìn đến sự chờ mong trong mắt Chu Văn, làm thế nào cũng không thể nói được.
Cửa phòng lại bị gõ, thím Chu cầm một ít đồ ăn nhẹ và trái cây tới rồi ra ngoài. Chu Văn người này rất giỏi nói chuyện, mặc dù Diệp Trăn Trăn không nhớ bất cứ cái gì, cô ấy luôn có thể tìm được đề tài. Trong quá trình trò chuyện Diệp Trăn Trăn biết được một số thông tin, chẳng hạn như Chu Văn lớn hơn cô ba tuổi, hiện tại đang tự mình kinh doanh một cửa hàng quần áo có thương hiệu trên mạng, độc thân chưa kết hôn.
Chẳng qua là lí do tại sao cô cùng thím Chu liên quan việc này được cô qua loa dẫn đi. Diệp Trăn Trăn cũng không định truy đến cùng, dù sao cô ấy cũng cùng họ mẹ.
Có vẻ cuối cùng đã nói mệt, Chu Văn xiên một trái cà chua bi, tâm tình thoải mái nhìn Diệp Trăn Trăn: “Lần cuối cùng chúng ta trò chuyện như thế này… mình nghĩ, ừm, ít nhất là sáu năm trước.”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, hiện tại đối với cô mà nói sáu năm là một con số nhạy cảm.
“Lần trước sau khi cậu mất trí nhớ, giống như biến thành một người khác vậy, mọi người tuy rằng nhìn sốt ruột lo lắng, nhưng cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào. Cậu biết không, cậu rất có thiên phú trong vẽ tranh, cậu còn từng nói với mình tương lại ước mơ làm một nhà thiết kế thời trang. Haiz, chỉ có thể nói thế sự vô thường, sau khi cậu trở về đều đem tất cả tranh cất vào tủ, cũng không còn cầm bút vẽ nữa, ngay cả đại học cũng dựa theo truyền thống gia tộc học tài chính.”
Diệp Trăn Trăn ở một bên nghe, tai nạn sáu năm trước giống như một bước ngoặt, khiến cho 21 năm qua của cô chia làm hai phần rõ ràng, mà bây giờ mình lại một lần nữa mất trí nhớ, có phải hay không lại là một bước ngoặc nữa?
Cô nhìn Chu Văn, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kia, có thể cùng mình trước kia trò chuyện gần 20 phút, bản lĩnh trò chuyện của Chu Văn này tuyệt đối không thể xem thường: “Tôi có nhìn thấy nhật ký trò chuyện trong điện thoại có ghi lại cô đã gọi cho tôi, tán gẫu rất lâu, chúng ta đã nói gì vậy?”
Chu Văn trầm ngâm một chút, nói: “Mình muốn mời cậu thiết kế trang phục cho quý tiếp theo của thương hiệu tụi mình, cho đến nay mình luôn cảm thấy cậu từ bỏ vẽ tranh là việc đáng tiếc nhất, mình hi vọng ngày nào đó lại nhìn thấy cậu cầm bút vẽ.”
[jingcaodđlqđ]
Diệp Trăn Trăn cảm thấy áp lực hơi lớn: “Cái này, không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng hiện tại tôi bị mất trí nhớ, sợ rằng đồ thiết kế ra căn bản không có ai mua.”
“Mình tin tưởng cậu!” Bên trong ánh mắt đen láy của Chu Văn hiện lên hai ngọn lửa nhỏ, “Chỉ là cậu chưa xem qua trang phục do cậu thiết kế, à đúng rồi, mình vẫn còn giữ mấy bức cậu vẽ trước khi xảy ra chuyện, lần sau lại mang đến cho cậu xem!”
“Được rồi.” Trước sự nhiệt tình như lửa của Chu Văn, Diệp Trăn Trăn đành phải lựa chọn thỏa hiệp. Có câu trả lời khẳng định, Chu Văn vô cùng vui vẻ: “Cứ quyết định như vậy đi, tuần sau mình lại đến thăm cậu, cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Văn xiên quả cà chua cuối cùng trong dĩa, vẫy tay với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nhìn lại cửa phòng đã đóng, ngồi yên một lát mới nhớ tới hôm nay mình còn chưa uống thuốc.
Những thuốc này đều là Bác sĩ Quý tự mình kê, mỗi lần uống bọn chúng, cũng sẽ cảm thấy mình thật đáng yêu (gốc là manh manh đát).
Diệp Trăn Trăn đáng yêu nhìn dĩa trái cây đã trống trơn, quyết định tự lực cánh sinh đi xuống phòng bếp lấy một ít trái cây.
Cô bưng dĩa trái cây trên bàn lên, nhớ lại vị trí phòng bếp, hết sức phấn khởi đi tới. Xa xa dường như nghe ai đó đang nói chuyện, giống như là giọng nói của thím Chu, Diệp Trăn Trăn thả chậm bước chân, cuối cùng dừng lại ở cửa.
“Văn Văn, con phải tin mẹ, chuyện đó thật sự không phải là…” Thím Chu nói tới đây đột nhiên dừng lại, bởi vì bà phát hiện Diệp Trăn Trăn ở trước cửa, “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Giọng nói trước sau như một bình tĩnh.
Chu Văn nghe nói như thế, có chút kinh hoảng xoay người lại. Cảm xúc của cô tựa hồ có hơi kích động, gò má đỏ ửng, giống như vừa rồi đã trải qua một cuộc biện luận kịch liệt.
Diệp Trăn Trăn mỉm cười với hai người họ, chỉ chỉ dĩa trái cây trong tay: “Thím Chu, trái cây còn không?”
Thím Chu gật đầu, nhận lấy dĩa trái cây, đồng thời cắt một ít rồi bày lên. Chu Văn đứng ở một bên có chút không biết phải làm sao, nhưng mà tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Cô nhìn Diệp Trăn Trăn tựa hồ muôn hỏi một chút gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hỏi ra miệng. Diệp Trăn Trăn giống như không phát hiện ra, chỉ lẳng lặng đứng ở đó chờ thím Chu cắt trái cây.
Diệp Trăn Trăn cầm dĩa, nói cám ơn với thím Chu, trở về phòng của mình, chẳng qua là sau khi đóng cửa phòng chân mày liền nhíu lại.
Tuy đoạn đối thoại vừa rồi cô không nghe hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng là mẹ con Chu Văn xảy ra tranh chấp, hình như Chu Văn chất vấn thím Chu gì đó, thím Chu nói chuyện kia, lại là chuyện gì chứ?
Diệp Trăn Trăn có chút nhức đầu, cô cảm thấy ngày mai khi tái khám Bác sĩ Quý phát hiện bệnh tình cô chuyển biến xấu, có phải hay không cô lại lần nữa được vào bệnh viện chữa trị?
Hiện tại cũng không có tâm tình ăn trái cây, cô nằm xuống giường, tìm đến số điện thoại của Tả Dịch. Chuyện này có nên nói cho cảnh sát Tả không? Nhưng chỉ nghe một câu nói như vậy, cũng không thể chứng minh cái gì, giữa mẹ và con có tranh chấp cũng là chuyện thường gặp.
[jingcaodđlqđ]
Để điện thoại về đầu giường, cô nhắm mắt lại, đặt tay lên trán. Trong nhà này, có lẽ mỗi một người đều không đáng tin cậy.
Bất tri bất giác có chút buồn ngủ, vừa mới thiếp đi, liền truyền đến một hồi gõ cửa nhanh nhẹn.
Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cũng không có ý định mở cửa, nhưng người gõ cửa hiển nhiên so với cô càng có nghị lực, tiếp đập cửa bên tai không ngừng kéo dài ít nhất năm phút đồng hồ, Diệp Trăn Trăn nổi giận đùng đùng mở cửa.
Không ngoài dự đoán, đứng ngoài cửa là một đầu tóc quăn, Tần thiếu gia lại tới tìm cảm giác tồn tại. Diệp Trăn Trăn không hiểu, anh ta không phải là cái gì đó Tông giám đốc sao, làm thế nào rảnh rỗi như vậy? Dường như nhận ra tâm tình Diệp Trăn Trăn không tốt, Tần Không giơ lên một hộp tinh xảo, cười tủm tỉm nhìn cô: “Vừa rồi anh nghe thím Chu nói em muốn ăn Macaron, cố ý đi mua.”
Diệp Trăn Trăn đứng trước cửa, không có ý tứ cho anh ta vào: “Nhưng bây giờ tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ.”
Tần Không ánh mắt sáng lấp lánh, nói ra đề nghị trong lòng: “Vừa khéo, anh cũng mệt mỏi, không bằng cùng nhau ngủ nhé.”
Rầm một tiếng Diệp Trăn Trăn đóng sầm cửa lại.
Tần Không: “…”
“Mở cửa đi, Trăn Trăn, mở cửa ra!” Tiếng đập cửa nhanh nhẹn lại vang lên. Diệp Trăn Trăn không thể nhịn được nữa cầm gối bên cạnh ném đến cánh cửa đang đóng chặt: “Đừng gõ nữa dì Tuyết! Phó Văn Bội không ở đây!” (là nhân vật trong truyện Dòng sông ly biệt của tác giả Quỳnh Dao. M.n có thể tìm hiểu thêm trên internet.)
Tần Không: “…”
Người ngoài cửa rốt cuộc cũng yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, vừa chìm vào mộng đẹp, giọng nói Tần Không lại truyền từ ban công phía dưới lên: “Ôi, Juliet, nàng chính là vầng thái dương xinh đẹp! Ôi, Juliet, vì sao ta cố tình lại là Romeo chứ?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cứu mạng!!! Ai tới bắt tên bệnh thần kinh này đi đi!!!!
Diệp Trăn Trăn kêu rên một tiếng, đi tới cửa sổ. Tần Không thấy cô thò đầu ra, càng thêm ra sức đọc diễn cảm: “Ôi, nàng xuất hiện! Cửa sổ phía đông xuất hiện một tia sáng…”
Ầm!
Gối đầu chính xác đáp ngay trên mặt Tần Không.
Tần Không, KO. (bị đo ván, knock-out)
Cuối cùng Tần Không cũng lái xe rời khỏi Diệp gia, còn cuỗm luôn cái gối của Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn nằm ở trên giường, cảm thấy đầu càng đau hơn so với vừa rồi. Ngày mai lúc tái khám, nhất định phải để Bác sĩ Quý thuận tiện kê cho Tần Không một đơn thuốc, không biết Bác sĩ Quý có phụ trách khoa tâm thần không.
Trải qua một ngày tra tấn, Diệp Trăn Trăn yếu ớt cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người làm một đêm ác mộng. Lúc cô tỉnh lại từ giấc mộng, ánh nắng mặt trời đầu tiên đã chiếu vào căn phòng màu hồng.
Diệp Trăn Trăn lau mồ hôi lạnh trên trán mình, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Cô hình như vừa mới mơ thấy, người đẩy cô xuống cầu thang.
Lông mày Diệp Trăn Trăn giật giật, đây chính là người cùng mình trò chuyện 20 phút?
“Xin chào.” Cô dịch người mời người đối diện vào phòng. Thái độ khách sáo như vậy làm Chu Văn có chút không được tự nhiên, cô gật gật đầu cười với Diệp Trăn Trăn rồi đi vào căn phòng tràn ngập ảo mộng thiếu nữ.
Chu Văn vừa vào phòng đã nhìn thấy vài bức tranh đặt cạnh giá sách, cô xoay người lại, gần như rất vui mừng nhìn Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, cậu nguyện ý tiếp tục vẽ tranh sao?”
Ánh mắt của cô ấy khiến Diệp Trăn Trăn không hiểu ra sao cả, cô đóng cửa lại, đến trước mặt Chu Văn: “Chuyện trước kia tôi đều không nhớ, cô là bạn học của tôi à?”
Sự mừng rỡ trong mắt nhanh chóng bị dập tắt, cô nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt có chút thương cảm: “Thím Chu là mẹ của mình, hồi nhỏ chúng ta thường chơi với nhau, cậu không nhớ rõ sao?”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, con gái của thím Chu?
Cô cảm thấy mình vẫn còn nghĩ quá đơn giản, cô đã tưởng tượng qua hàng vạn khả năng, ngay cả cô ấy là bạn gái trước của Tần Không cũng đã nghĩ qua, nhưng lại không nghĩ tới cô ấy chính là con gái thím Chu.
Thấy biểu cảm Diệp Trăn Trăn mờ mịt, Chu Văn chợt cười một tiếng: “Sáu năm trước cậu cũng có bộ dạng như thế này, cái gì cũng không nhớ rõ, cả người lạnh nhạt như nước đun sôi.”
“Xin lỗi, ngại quá.” Diệp Trăn Trăn cũng không biết tại sao mình lại muốn xin lỗi, nhưng mình luôn luôn mất trí nhớ, khiến cho mọi người xung quanh có thêm không ít buồn lòng nhỉ?
Chu Văn lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn cong cong, giống như vầng trăng khuyết, Diệp Trăn Trăn đoán thím Chu lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nữ. Chu Văn quay đầu lại, nhìn tranh vẽ của Diệp Trăn Trăn: “Nhưng mà lần này cậu cùng lần trước không giống nhau, tựa như dáng vẻ của những bức tranh này, vô cùng sinh động.”
[jingcaodđlqđ]
Diệp Trăn Trăn không đáp lời, theo hiểu biết của cô về chính mình trong album ảnh, trước kia cô quả thật giống như lời Chu Văn nói.
“Sao cậu lại muốn đem những bức tranh này lấy ra?”
“Ừm, cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy bọn chúng không nên luôn bị cất trong ngăn tủ.” Diệp Trăn Trăn nhìn những bức tranh này, mỗi một màu sắc đều rất tươi sáng, bởi vì có những sắc thái này, căn phòng màu hồng cũng không làm người ta khó có thể tiếp nhận nữa.
Chu Văn quay đầu lại: “Trăn Trăn, cậu lại có thể vẽ lần nữa, mình rất vui.”
“À…” Diệp Trăn Trăn không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ là đem tranh ra ngoài mà thôi, cũng không nghĩ tới muốn vẽ tranh, nhưng nhìn đến sự chờ mong trong mắt Chu Văn, làm thế nào cũng không thể nói được.
Cửa phòng lại bị gõ, thím Chu cầm một ít đồ ăn nhẹ và trái cây tới rồi ra ngoài. Chu Văn người này rất giỏi nói chuyện, mặc dù Diệp Trăn Trăn không nhớ bất cứ cái gì, cô ấy luôn có thể tìm được đề tài. Trong quá trình trò chuyện Diệp Trăn Trăn biết được một số thông tin, chẳng hạn như Chu Văn lớn hơn cô ba tuổi, hiện tại đang tự mình kinh doanh một cửa hàng quần áo có thương hiệu trên mạng, độc thân chưa kết hôn.
Chẳng qua là lí do tại sao cô cùng thím Chu liên quan việc này được cô qua loa dẫn đi. Diệp Trăn Trăn cũng không định truy đến cùng, dù sao cô ấy cũng cùng họ mẹ.
Có vẻ cuối cùng đã nói mệt, Chu Văn xiên một trái cà chua bi, tâm tình thoải mái nhìn Diệp Trăn Trăn: “Lần cuối cùng chúng ta trò chuyện như thế này… mình nghĩ, ừm, ít nhất là sáu năm trước.”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, hiện tại đối với cô mà nói sáu năm là một con số nhạy cảm.
“Lần trước sau khi cậu mất trí nhớ, giống như biến thành một người khác vậy, mọi người tuy rằng nhìn sốt ruột lo lắng, nhưng cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào. Cậu biết không, cậu rất có thiên phú trong vẽ tranh, cậu còn từng nói với mình tương lại ước mơ làm một nhà thiết kế thời trang. Haiz, chỉ có thể nói thế sự vô thường, sau khi cậu trở về đều đem tất cả tranh cất vào tủ, cũng không còn cầm bút vẽ nữa, ngay cả đại học cũng dựa theo truyền thống gia tộc học tài chính.”
Diệp Trăn Trăn ở một bên nghe, tai nạn sáu năm trước giống như một bước ngoặt, khiến cho 21 năm qua của cô chia làm hai phần rõ ràng, mà bây giờ mình lại một lần nữa mất trí nhớ, có phải hay không lại là một bước ngoặc nữa?
Cô nhìn Chu Văn, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kia, có thể cùng mình trước kia trò chuyện gần 20 phút, bản lĩnh trò chuyện của Chu Văn này tuyệt đối không thể xem thường: “Tôi có nhìn thấy nhật ký trò chuyện trong điện thoại có ghi lại cô đã gọi cho tôi, tán gẫu rất lâu, chúng ta đã nói gì vậy?”
Chu Văn trầm ngâm một chút, nói: “Mình muốn mời cậu thiết kế trang phục cho quý tiếp theo của thương hiệu tụi mình, cho đến nay mình luôn cảm thấy cậu từ bỏ vẽ tranh là việc đáng tiếc nhất, mình hi vọng ngày nào đó lại nhìn thấy cậu cầm bút vẽ.”
[jingcaodđlqđ]
Diệp Trăn Trăn cảm thấy áp lực hơi lớn: “Cái này, không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng hiện tại tôi bị mất trí nhớ, sợ rằng đồ thiết kế ra căn bản không có ai mua.”
“Mình tin tưởng cậu!” Bên trong ánh mắt đen láy của Chu Văn hiện lên hai ngọn lửa nhỏ, “Chỉ là cậu chưa xem qua trang phục do cậu thiết kế, à đúng rồi, mình vẫn còn giữ mấy bức cậu vẽ trước khi xảy ra chuyện, lần sau lại mang đến cho cậu xem!”
“Được rồi.” Trước sự nhiệt tình như lửa của Chu Văn, Diệp Trăn Trăn đành phải lựa chọn thỏa hiệp. Có câu trả lời khẳng định, Chu Văn vô cùng vui vẻ: “Cứ quyết định như vậy đi, tuần sau mình lại đến thăm cậu, cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Văn xiên quả cà chua cuối cùng trong dĩa, vẫy tay với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nhìn lại cửa phòng đã đóng, ngồi yên một lát mới nhớ tới hôm nay mình còn chưa uống thuốc.
Những thuốc này đều là Bác sĩ Quý tự mình kê, mỗi lần uống bọn chúng, cũng sẽ cảm thấy mình thật đáng yêu (gốc là manh manh đát).
Diệp Trăn Trăn đáng yêu nhìn dĩa trái cây đã trống trơn, quyết định tự lực cánh sinh đi xuống phòng bếp lấy một ít trái cây.
Cô bưng dĩa trái cây trên bàn lên, nhớ lại vị trí phòng bếp, hết sức phấn khởi đi tới. Xa xa dường như nghe ai đó đang nói chuyện, giống như là giọng nói của thím Chu, Diệp Trăn Trăn thả chậm bước chân, cuối cùng dừng lại ở cửa.
“Văn Văn, con phải tin mẹ, chuyện đó thật sự không phải là…” Thím Chu nói tới đây đột nhiên dừng lại, bởi vì bà phát hiện Diệp Trăn Trăn ở trước cửa, “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Giọng nói trước sau như một bình tĩnh.
Chu Văn nghe nói như thế, có chút kinh hoảng xoay người lại. Cảm xúc của cô tựa hồ có hơi kích động, gò má đỏ ửng, giống như vừa rồi đã trải qua một cuộc biện luận kịch liệt.
Diệp Trăn Trăn mỉm cười với hai người họ, chỉ chỉ dĩa trái cây trong tay: “Thím Chu, trái cây còn không?”
Thím Chu gật đầu, nhận lấy dĩa trái cây, đồng thời cắt một ít rồi bày lên. Chu Văn đứng ở một bên có chút không biết phải làm sao, nhưng mà tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Cô nhìn Diệp Trăn Trăn tựa hồ muôn hỏi một chút gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hỏi ra miệng. Diệp Trăn Trăn giống như không phát hiện ra, chỉ lẳng lặng đứng ở đó chờ thím Chu cắt trái cây.
Diệp Trăn Trăn cầm dĩa, nói cám ơn với thím Chu, trở về phòng của mình, chẳng qua là sau khi đóng cửa phòng chân mày liền nhíu lại.
Tuy đoạn đối thoại vừa rồi cô không nghe hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng là mẹ con Chu Văn xảy ra tranh chấp, hình như Chu Văn chất vấn thím Chu gì đó, thím Chu nói chuyện kia, lại là chuyện gì chứ?
Diệp Trăn Trăn có chút nhức đầu, cô cảm thấy ngày mai khi tái khám Bác sĩ Quý phát hiện bệnh tình cô chuyển biến xấu, có phải hay không cô lại lần nữa được vào bệnh viện chữa trị?
Hiện tại cũng không có tâm tình ăn trái cây, cô nằm xuống giường, tìm đến số điện thoại của Tả Dịch. Chuyện này có nên nói cho cảnh sát Tả không? Nhưng chỉ nghe một câu nói như vậy, cũng không thể chứng minh cái gì, giữa mẹ và con có tranh chấp cũng là chuyện thường gặp.
[jingcaodđlqđ]
Để điện thoại về đầu giường, cô nhắm mắt lại, đặt tay lên trán. Trong nhà này, có lẽ mỗi một người đều không đáng tin cậy.
Bất tri bất giác có chút buồn ngủ, vừa mới thiếp đi, liền truyền đến một hồi gõ cửa nhanh nhẹn.
Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cũng không có ý định mở cửa, nhưng người gõ cửa hiển nhiên so với cô càng có nghị lực, tiếp đập cửa bên tai không ngừng kéo dài ít nhất năm phút đồng hồ, Diệp Trăn Trăn nổi giận đùng đùng mở cửa.
Không ngoài dự đoán, đứng ngoài cửa là một đầu tóc quăn, Tần thiếu gia lại tới tìm cảm giác tồn tại. Diệp Trăn Trăn không hiểu, anh ta không phải là cái gì đó Tông giám đốc sao, làm thế nào rảnh rỗi như vậy? Dường như nhận ra tâm tình Diệp Trăn Trăn không tốt, Tần Không giơ lên một hộp tinh xảo, cười tủm tỉm nhìn cô: “Vừa rồi anh nghe thím Chu nói em muốn ăn Macaron, cố ý đi mua.”
Diệp Trăn Trăn đứng trước cửa, không có ý tứ cho anh ta vào: “Nhưng bây giờ tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ.”
Tần Không ánh mắt sáng lấp lánh, nói ra đề nghị trong lòng: “Vừa khéo, anh cũng mệt mỏi, không bằng cùng nhau ngủ nhé.”
Rầm một tiếng Diệp Trăn Trăn đóng sầm cửa lại.
Tần Không: “…”
“Mở cửa đi, Trăn Trăn, mở cửa ra!” Tiếng đập cửa nhanh nhẹn lại vang lên. Diệp Trăn Trăn không thể nhịn được nữa cầm gối bên cạnh ném đến cánh cửa đang đóng chặt: “Đừng gõ nữa dì Tuyết! Phó Văn Bội không ở đây!” (là nhân vật trong truyện Dòng sông ly biệt của tác giả Quỳnh Dao. M.n có thể tìm hiểu thêm trên internet.)
Tần Không: “…”
Người ngoài cửa rốt cuộc cũng yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, vừa chìm vào mộng đẹp, giọng nói Tần Không lại truyền từ ban công phía dưới lên: “Ôi, Juliet, nàng chính là vầng thái dương xinh đẹp! Ôi, Juliet, vì sao ta cố tình lại là Romeo chứ?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cứu mạng!!! Ai tới bắt tên bệnh thần kinh này đi đi!!!!
Diệp Trăn Trăn kêu rên một tiếng, đi tới cửa sổ. Tần Không thấy cô thò đầu ra, càng thêm ra sức đọc diễn cảm: “Ôi, nàng xuất hiện! Cửa sổ phía đông xuất hiện một tia sáng…”
Ầm!
Gối đầu chính xác đáp ngay trên mặt Tần Không.
Tần Không, KO. (bị đo ván, knock-out)
Cuối cùng Tần Không cũng lái xe rời khỏi Diệp gia, còn cuỗm luôn cái gối của Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn nằm ở trên giường, cảm thấy đầu càng đau hơn so với vừa rồi. Ngày mai lúc tái khám, nhất định phải để Bác sĩ Quý thuận tiện kê cho Tần Không một đơn thuốc, không biết Bác sĩ Quý có phụ trách khoa tâm thần không.
Trải qua một ngày tra tấn, Diệp Trăn Trăn yếu ớt cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người làm một đêm ác mộng. Lúc cô tỉnh lại từ giấc mộng, ánh nắng mặt trời đầu tiên đã chiếu vào căn phòng màu hồng.
Diệp Trăn Trăn lau mồ hôi lạnh trên trán mình, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Cô hình như vừa mới mơ thấy, người đẩy cô xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.