Chương 17: Bày tỏ
Bản Lật Tử
08/03/2018
Không biết lời này xuất phát từ an ủi hay là thật lòng, nhưng quả thật tâm lý của Diệp Trăn Trăn tốt hơn một chút.
Sau khi uống hết phần nước chanh còn lại trong cốc, cô liền gọi cho chú Ngô tới quán bar đón mình. Tả Dịch xoa nhẹ khớp xương ngón út tay phải, ánh mắt trêu chọc: "Tôi biết đường từ quán bar về nhà cô."
"Tiếc là trong người tôi không đủ tiền mặt để trả." Diệp Trăn Trăn đặt ly nước chanh trong tay xuống, từ ghế sô pha đứng lên. Tả Dịch cười khẽ một tiếng, trái lại thản nhiên ngồi ở một bên uống nước chanh. Chú Ngô tới rất nhanh, chân trước Diệp Trăn Trăn vừa đi, Tả Thiên Mạn liền giẫm đôi giày cao gót chạy lên tầng: "Con bé sao lại đi nhanh như vậy? Hai đứa nói chuyện không vui à?"
Tả Dịch lấy điếu thuốc ra châm, chậm rãi phun ra một vòng khói: "Chưa bao giờ có cuộc trò chuyện thú vị giữa cảnh sát và nghi can."
Tả Thiên Mạn ngây ngốc tại chỗ, hai ngón tay Tả Dịch kẹp tắt điếu thuốc, đến bên cạnh cười cười: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Tả Thiên Mạn: "..."
Sau khi về đến nhà Diệp Trăn Trăn tắm nước nóng, uống thuốc xong liền ngủ. Ngày mai còn phải đi bệnh viện làm kiểm tra, cô không muốn bác sĩ Quý thấy dáng vẻ cô tinh thần không phấn chấn. Nhưng có lẽ bởi vì hôm nay bị kích thích quá lớn, cho dù đã uống thuốc cũng không thể ngăn cản cô mơ đến cái tay đã đẩy cô xuống lầu.
Cô giật mình tỉnh lại từ trong mộng, vừa mở mắt liền nhìn thấy đèn chùm lớn treo trên trần, giương nanh múa vuốt như yêu quái. Cô hít một hơi thật mạnh, làm dịu lại trái tim đang đập như trống đánh. Giấc mộng này chân thật như vậy, thật khó mà tin rằng đây chỉ là ảo tưởng cô nhất thời nảy ra.
Nhắm mắt lại, cô nhớ đến câu hỏi mà Tả Dịch hỏi khi ở trên xe.
Cô cho rằng cô là hung thủ?
Cô á khẩu không trả lời được, cô không thể đảm bảo gì về cuộc sống 21 năm của cô mà không có trí nhớ.
Tiếp đó là một hồi mất ngủ, cô không biết cuối cùng mình ngủ khi nào nhưng lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Vội vã rửa mặt, cô cầm một miếng bánh mì trong phòng bếp, ngay cả sửa cũng thèm uống liền chạy ra xe đang chờ ở bên ngoài.
Lúc đến bệnh viện đã chín giờ bốn mươi, cũng may còn kịp kiểm tra sức khỏe. Ngây ngốc làm xong tất cả kiểm tra, bác sĩ nói cho cô biết tuần sau mới có kết quả. Gật đầu cảm ơn bác sĩ, Diệp Trăn Trăn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp đến mười hai giờ rồi.
Bên ngoài phòng khám bệnh của Bác sĩ Quý còn ba bệnh nhân đang chờ, Diệp Trăn Trăn ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi chờ đợi, cơn buồn ngủ liền kéo tới, thân thể và tinh thần thật giống như đến cực hạn, thậm chí ngay cả hơi sức để giãy dụa cũng không có, trực tiếp ngủ trên ghế dài.
"Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn..."
Âm thanh đứt quãng truyền tới bên tai, tựa như một dòng suối trong vắt chảy vào trong máu. Diệp Trăn Trăn mệt mỏi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ giống như thấy khuôn mặt của bác sĩ Quý, cô nghiêng đầu, theo bản năng giơ tay sờ soạng mặt Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý..."
Xúc cảm dưới tay dường như khiến cho Diệp Trăn Trăn rất thích, ngón tay cô lưu luyến ở trên mặt nhẹ nhàng vuốt hai cái.
Cơ thể Quý Triết Ngạn rõ ràng cứng đờ, một lúc lâu mới cầm tay Diệp Trăn Trăn, đặt trên đầu gối của cô: "Tại sao lại ngủ ở đây?"
"Vâng?" Thần trí Diệp Trăn Trăn từ từ trở lại, thấy Quý Triết Ngạn gần ngay trước mắt, mặt còn hơi đỏ, "Tôi ở đây chờ anh, kết quả chờ chờ liền có chút buồn ngủ."
Quý Triết Ngạn nhìn cô một lát, ngồi xuống cạnh cô: "Có phải cô lại gặp ác mộng không?"
"Vâng."
"Hôm nay đến kiểm tra sức khỏe?"
"Đúng vậy, bác sĩ nói tuần sau mới có kết quả."
Quý Triết Ngạn khẽ gật đầu: "Sau khi có kết quả tôi sẽ báo cho cô."
"Được." Diệp Trăn Trăn cong môi, có một người thật giống như mặt trời, chỉ cần bạn nhìn vào anh ta, liền tựa như được ánh sáng mặt trời chiếu rọi vậy.
Quý Triết Ngạn tạm thời không nói nữa, trên hành lang yên tĩnh trong chốc lát, mới lại nghe anh nói: "Buổi chiều tôi không có làm việc, lần trước nói mời cô đến nhà tôi ăn cơm, không biết hôm nay cô có rảnh không?"
"Có!" Diệp Trăn Trăn trả lời rất nhanh, nếu không phải vì hẹn bác sĩ Quý, cô cũng không ở đây chờ lâu như vậy, "Bởi vì hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra, nên đã xin nghỉ một ngày."
Quý Triết Ngạn cúi đầu ừ một tiếng, dáng vẻ lại có chút khó xử: "Nhưng mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô có đói bụng không?"
"Không đói, không đói!" Diệp Trăn Trăn lắc đầu liên tục, chỉ cần có thể ăn được bữa cơm do bác sĩ Quý tự tay nấu, cho dù chờ bao lâu cũng không sao cả!
Quý Triết Ngạn cười cười, từ trên ghế đứng lên: "Vậy thì chúng ta đi thôi."
Diệp Trăn Trăn ngây ngẩn một lúc, lần này cô tuyệt đối không nhìn lầm, Bác sĩ Quý thực sự đang cười! Cô nhảy lên từ ghế, bộ dáng khen ngợi anh như khen ngợi đứa trẻ nói: "Bác sĩ Quý, anh cười lên thật đẹp mắt!"Quý Triết Ngạn khẽ nhếch khóe miệng có chút lúng túng, anh ho khan một tiếng bước nhanh hơn: "Cô xuống dưới lầu chờ tôi trước, tôi thay xong quần áo sẽ xuống."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn giống như con mèo nhỏ nheo lại, bác sĩ Quý đang thẹn thùng ư? Thật đáng yêu.
Căn hộ của Quý Triết Ngạn cách bệnh viện không xa, lái xe chưa đến hai mươi phút đã đến. Diệp Trăn Trăn theo sau Quý Triết Ngạn vào thang máy, trong nháy mắt cánh cửa thanh máy đóng lại, Diệp Trăn Trăn kìm không được sự khẩn trương trong lòng. Trong không gian bị bịt kín này, dường như ngay cả hô hấp của đối phương cũng cảm nhận được.
Con số trong thang máy từ từ tăng lên, tựa như tâm tình của Diệp Trăn Trăn lúc này. Sự khẩn trương này vẫn tiếp tục cho đến tầng 27, thang máy rốt cuộc ngừng lại. Diệp Trăn Trăn nhìn Quý Triết Ngạn lấy ra thẻ từ, tích một tiếng, cửa hơi mở ra một khe nhỏ.
Nhà bác sĩ Quý gần như không có sự khác biệt so với tưởng tượng của cô, sạch sẽ, chỉnh tề, đơn giản. Cô tò mò nhìn xung quanh như già Lưu đến Đại Quan Viên, mặc dù chung quanh chỉ là một số thiết bị gia dụng phổ biến nhất.
(*Già Lưu: Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.)
"Cô ở phòng khách nghỉ ngơi trước đi, tôi làm cơm xong sẽ gọi cô." Quý Triết Ngạn đã cởi áo khoác ngồi, không biết từ đâu lấy ra tạp dề, đang chuẩn bị mặc vào. Diệp Trăn Trăn thả túi trong tay xuống, nóng lòng muốn nhìn xem anh: "Tôi đến giúp anh nhé."
Quý Triết Ngạn suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Anh chọn nguyên liệu trong tủ lạnh, đem vào phòng bếp. Tuy Diệp Trăn Trăn nói hỗ trợ nhưng mức độ cũng chỉ có thể rửa rau củ. Xanh xanh đỏ đỏ rau cải nổi trên mặt nước, giống như một bức họa đẹp mắt. Diệp Trăn Trăn rửa trái cà chua trong tay, nhìn Bác sĩ Quý thủ pháp thuần thục đập một cái trứng gà vào trong chén. Không kìm lòng được nở nụ cười, Diệp Trăn Trăn nói với Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, chúng ta thế này thật giống như vợ chồng mới cưới."
Quý Triết Ngạn đang chuẩn bị đánh cái trứng gà thứ hai tạm dừng một chút, anh đem trứng gà đặt ở miệng chén nhẹ nhàng gõ một cái: "Cô vẫn còn là một học sinh, không nên nghĩ vớ vẩn."
"Tôi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp." Diệp Trăn Trăn nói một câu ám chỉ, Quý Triết Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Cô có nhớ những gì cô đã học trước đây không?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô nhớ lại ba tiết chuyên ngành mà cô đã học hôm trước, đột nhiên cảm thấy con đương phía trước có chút ảm đạm.
Một năm sau cô thật sự có thể thuận lợi tốt nghiệp sao?
Rửa sạch tất cả rau trong bồn rửa, Diệp Trăn Trăn đứng ở một bên thưởng thức đao pháp của Quý Triết Ngạn. Bàn tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay không chỉ thon dài trắng nõn mà còn vô cùng linh hoạt. Diệp Trăn Trăn nhìn xem liên tục vỗ tay khen ngợi, đôi tay đó cầm dao giải phẩu đến dao thái thức ăn cũng đều tuyệt vời như nhau.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Bác sĩ Quý có lẽ cũng có thể làm một nghệ sĩ đàn dương cầm, cô dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngón tay của Bác sĩ Quý nhún nhảy trên những phím đàn.
Cuối cùng Quý Triết Ngạn làm hai mặn một chay, cộng thêm một bát canh trứng cà chua. Diệp Trăn Trăn ngồi trước bàn cơm, giống như đứa trẻ gào khóc đòi ăn, trông đợi nhìn phòng bếp. Quý Triết Ngạn xới hai chén cơm trắng, để lên bàn: "Được rồi, có thể ăn."
Diệp Trăn Trăn không chờ được nếm thử một miếng cải xanh, cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Bác sĩ Quý, đây là cải thìa ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến nay."
Quý Triết Ngạn bị cô chọc có chút buồn cười, anh múc một thìa thịt bò hầm cà chua vào trong chén Diệp Trăn Trăn: "Đừng chỉ ăn rau không, cũng phải nên ăn chút thịt nữa."
Diệp Trăn Trăn và cơm cùng thịt bò, cơm vừa mềm vừa thơm ngon khiến trong lòng cô cũng mềm nhũn theo, nước mắt tích tắc liền rơi xuống. Quý Triết Ngạn sửng sốt, anh đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, luống cuống nhìn cô: "Cô sao vậy?"
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu, thút tha thút thít nói: "Bác sĩ Quý, em thật sự rất thích anh, nhưng, nhưng mà em có thể là, một kẻ giết người, anh sẽ chấp nhận một kẻ giết người ư?" Cảm xúc của Diệp Trăn Trăn vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ, cô thật sự rất sợ chính mình đã giết ông ngoại.
Quý Triết Ngạn nhíu mày, anh cúi người xuống, cùng Diệp Trăn Trăn nhìn thẳng: "Ai nói em là kẻ giết người?"
"Bọn họ đều hoài nghi, ngay cả cảnh sát Tả cũng đều như vậy, nói..." Nước mắt Diệp Trăn Trăn vẫn từng hạt từng hạt rơi xuống, giống như đánh vào trong lòng Quý Triết Ngạn vậy, khiến anh không ngừng đau đớn. Anh nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Diệp Trăn Trăn, hôn lên môi cô: "Hãy tin tôi, em sẽ không giết người."
Cục cảnh sát, phòng làm việc của Tả Dịch náo loạn gà bay chó sủa tựa như đang đánh giặc vậy. Háo Tử từ bên ngoài vọt vào, đến thẳng bàn làm việc Tả Dịch: "Sếp, thông tin của luật sư Tiễn đều ở trong này."
Tả Dịch cầm lấy tài liệu trong tay Háo Tử lật ra, Háo Tử một hơi uống hết cốc nước lớn, sau đó nói với Tả Dịch: "Luật sư Tiễn và Diệp Hồng Sinh là bạn thân nhiều năm, Diệp Hồng Sinh vẫn luôn tin tưởng ông ta, cho nên mới tìm ông ta để xử lí chuyện di chúc, khả năng ông ta bị mua chuộc không lớn lắm."
Tả Dịch nhanh chóng lật xem tài liệu trong tay, gật đầu nói: "Độ tin cậy trong lời nói của luật sư rất cao." Đương nhiên anh không phải nói là luật sư thì sẽ không nói dối, mà là ở trên tòa án, bằng chứng của luật sư dễ dàng được thẩm phán tín nhiệm.
Lý Tín Nhiên từ máy tính ngẩng đầu lên quay sang Tả Dịch bên cạnh: "Lẽ nào hung thủ thật sự là Diệp Trăn Trăn? Nhưng vì sao Diệp Hồng Sinh đột nhiên muốn sửa di chúc?"
Tả Dịch suy nghĩ, chỉ trả lời anh một vấn đề: "Không nhất định, cũng có thể là người khác biết Diệp Hồng Sinh muốn sửa di chúc, cho nên giết ông ta."
Lý Tín Nhiên nhíu mày: "Ngoài trừ Diệp Trăn Trăn thì còn ai?"
Tả Dịch nhìn anh không nói gì.
Ánh mắt Lý Tín Nhiên đột nhiên trợn to: "Tần Không?"
Sau khi uống hết phần nước chanh còn lại trong cốc, cô liền gọi cho chú Ngô tới quán bar đón mình. Tả Dịch xoa nhẹ khớp xương ngón út tay phải, ánh mắt trêu chọc: "Tôi biết đường từ quán bar về nhà cô."
"Tiếc là trong người tôi không đủ tiền mặt để trả." Diệp Trăn Trăn đặt ly nước chanh trong tay xuống, từ ghế sô pha đứng lên. Tả Dịch cười khẽ một tiếng, trái lại thản nhiên ngồi ở một bên uống nước chanh. Chú Ngô tới rất nhanh, chân trước Diệp Trăn Trăn vừa đi, Tả Thiên Mạn liền giẫm đôi giày cao gót chạy lên tầng: "Con bé sao lại đi nhanh như vậy? Hai đứa nói chuyện không vui à?"
Tả Dịch lấy điếu thuốc ra châm, chậm rãi phun ra một vòng khói: "Chưa bao giờ có cuộc trò chuyện thú vị giữa cảnh sát và nghi can."
Tả Thiên Mạn ngây ngốc tại chỗ, hai ngón tay Tả Dịch kẹp tắt điếu thuốc, đến bên cạnh cười cười: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Tả Thiên Mạn: "..."
Sau khi về đến nhà Diệp Trăn Trăn tắm nước nóng, uống thuốc xong liền ngủ. Ngày mai còn phải đi bệnh viện làm kiểm tra, cô không muốn bác sĩ Quý thấy dáng vẻ cô tinh thần không phấn chấn. Nhưng có lẽ bởi vì hôm nay bị kích thích quá lớn, cho dù đã uống thuốc cũng không thể ngăn cản cô mơ đến cái tay đã đẩy cô xuống lầu.
Cô giật mình tỉnh lại từ trong mộng, vừa mở mắt liền nhìn thấy đèn chùm lớn treo trên trần, giương nanh múa vuốt như yêu quái. Cô hít một hơi thật mạnh, làm dịu lại trái tim đang đập như trống đánh. Giấc mộng này chân thật như vậy, thật khó mà tin rằng đây chỉ là ảo tưởng cô nhất thời nảy ra.
Nhắm mắt lại, cô nhớ đến câu hỏi mà Tả Dịch hỏi khi ở trên xe.
Cô cho rằng cô là hung thủ?
Cô á khẩu không trả lời được, cô không thể đảm bảo gì về cuộc sống 21 năm của cô mà không có trí nhớ.
Tiếp đó là một hồi mất ngủ, cô không biết cuối cùng mình ngủ khi nào nhưng lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Vội vã rửa mặt, cô cầm một miếng bánh mì trong phòng bếp, ngay cả sửa cũng thèm uống liền chạy ra xe đang chờ ở bên ngoài.
Lúc đến bệnh viện đã chín giờ bốn mươi, cũng may còn kịp kiểm tra sức khỏe. Ngây ngốc làm xong tất cả kiểm tra, bác sĩ nói cho cô biết tuần sau mới có kết quả. Gật đầu cảm ơn bác sĩ, Diệp Trăn Trăn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp đến mười hai giờ rồi.
Bên ngoài phòng khám bệnh của Bác sĩ Quý còn ba bệnh nhân đang chờ, Diệp Trăn Trăn ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi chờ đợi, cơn buồn ngủ liền kéo tới, thân thể và tinh thần thật giống như đến cực hạn, thậm chí ngay cả hơi sức để giãy dụa cũng không có, trực tiếp ngủ trên ghế dài.
"Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn..."
Âm thanh đứt quãng truyền tới bên tai, tựa như một dòng suối trong vắt chảy vào trong máu. Diệp Trăn Trăn mệt mỏi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ giống như thấy khuôn mặt của bác sĩ Quý, cô nghiêng đầu, theo bản năng giơ tay sờ soạng mặt Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý..."
Xúc cảm dưới tay dường như khiến cho Diệp Trăn Trăn rất thích, ngón tay cô lưu luyến ở trên mặt nhẹ nhàng vuốt hai cái.
Cơ thể Quý Triết Ngạn rõ ràng cứng đờ, một lúc lâu mới cầm tay Diệp Trăn Trăn, đặt trên đầu gối của cô: "Tại sao lại ngủ ở đây?"
"Vâng?" Thần trí Diệp Trăn Trăn từ từ trở lại, thấy Quý Triết Ngạn gần ngay trước mắt, mặt còn hơi đỏ, "Tôi ở đây chờ anh, kết quả chờ chờ liền có chút buồn ngủ."
Quý Triết Ngạn nhìn cô một lát, ngồi xuống cạnh cô: "Có phải cô lại gặp ác mộng không?"
"Vâng."
"Hôm nay đến kiểm tra sức khỏe?"
"Đúng vậy, bác sĩ nói tuần sau mới có kết quả."
Quý Triết Ngạn khẽ gật đầu: "Sau khi có kết quả tôi sẽ báo cho cô."
"Được." Diệp Trăn Trăn cong môi, có một người thật giống như mặt trời, chỉ cần bạn nhìn vào anh ta, liền tựa như được ánh sáng mặt trời chiếu rọi vậy.
Quý Triết Ngạn tạm thời không nói nữa, trên hành lang yên tĩnh trong chốc lát, mới lại nghe anh nói: "Buổi chiều tôi không có làm việc, lần trước nói mời cô đến nhà tôi ăn cơm, không biết hôm nay cô có rảnh không?"
"Có!" Diệp Trăn Trăn trả lời rất nhanh, nếu không phải vì hẹn bác sĩ Quý, cô cũng không ở đây chờ lâu như vậy, "Bởi vì hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra, nên đã xin nghỉ một ngày."
Quý Triết Ngạn cúi đầu ừ một tiếng, dáng vẻ lại có chút khó xử: "Nhưng mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô có đói bụng không?"
"Không đói, không đói!" Diệp Trăn Trăn lắc đầu liên tục, chỉ cần có thể ăn được bữa cơm do bác sĩ Quý tự tay nấu, cho dù chờ bao lâu cũng không sao cả!
Quý Triết Ngạn cười cười, từ trên ghế đứng lên: "Vậy thì chúng ta đi thôi."
Diệp Trăn Trăn ngây ngẩn một lúc, lần này cô tuyệt đối không nhìn lầm, Bác sĩ Quý thực sự đang cười! Cô nhảy lên từ ghế, bộ dáng khen ngợi anh như khen ngợi đứa trẻ nói: "Bác sĩ Quý, anh cười lên thật đẹp mắt!"Quý Triết Ngạn khẽ nhếch khóe miệng có chút lúng túng, anh ho khan một tiếng bước nhanh hơn: "Cô xuống dưới lầu chờ tôi trước, tôi thay xong quần áo sẽ xuống."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn giống như con mèo nhỏ nheo lại, bác sĩ Quý đang thẹn thùng ư? Thật đáng yêu.
Căn hộ của Quý Triết Ngạn cách bệnh viện không xa, lái xe chưa đến hai mươi phút đã đến. Diệp Trăn Trăn theo sau Quý Triết Ngạn vào thang máy, trong nháy mắt cánh cửa thanh máy đóng lại, Diệp Trăn Trăn kìm không được sự khẩn trương trong lòng. Trong không gian bị bịt kín này, dường như ngay cả hô hấp của đối phương cũng cảm nhận được.
Con số trong thang máy từ từ tăng lên, tựa như tâm tình của Diệp Trăn Trăn lúc này. Sự khẩn trương này vẫn tiếp tục cho đến tầng 27, thang máy rốt cuộc ngừng lại. Diệp Trăn Trăn nhìn Quý Triết Ngạn lấy ra thẻ từ, tích một tiếng, cửa hơi mở ra một khe nhỏ.
Nhà bác sĩ Quý gần như không có sự khác biệt so với tưởng tượng của cô, sạch sẽ, chỉnh tề, đơn giản. Cô tò mò nhìn xung quanh như già Lưu đến Đại Quan Viên, mặc dù chung quanh chỉ là một số thiết bị gia dụng phổ biến nhất.
(*Già Lưu: Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.)
"Cô ở phòng khách nghỉ ngơi trước đi, tôi làm cơm xong sẽ gọi cô." Quý Triết Ngạn đã cởi áo khoác ngồi, không biết từ đâu lấy ra tạp dề, đang chuẩn bị mặc vào. Diệp Trăn Trăn thả túi trong tay xuống, nóng lòng muốn nhìn xem anh: "Tôi đến giúp anh nhé."
Quý Triết Ngạn suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Anh chọn nguyên liệu trong tủ lạnh, đem vào phòng bếp. Tuy Diệp Trăn Trăn nói hỗ trợ nhưng mức độ cũng chỉ có thể rửa rau củ. Xanh xanh đỏ đỏ rau cải nổi trên mặt nước, giống như một bức họa đẹp mắt. Diệp Trăn Trăn rửa trái cà chua trong tay, nhìn Bác sĩ Quý thủ pháp thuần thục đập một cái trứng gà vào trong chén. Không kìm lòng được nở nụ cười, Diệp Trăn Trăn nói với Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, chúng ta thế này thật giống như vợ chồng mới cưới."
Quý Triết Ngạn đang chuẩn bị đánh cái trứng gà thứ hai tạm dừng một chút, anh đem trứng gà đặt ở miệng chén nhẹ nhàng gõ một cái: "Cô vẫn còn là một học sinh, không nên nghĩ vớ vẩn."
"Tôi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp." Diệp Trăn Trăn nói một câu ám chỉ, Quý Triết Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Cô có nhớ những gì cô đã học trước đây không?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô nhớ lại ba tiết chuyên ngành mà cô đã học hôm trước, đột nhiên cảm thấy con đương phía trước có chút ảm đạm.
Một năm sau cô thật sự có thể thuận lợi tốt nghiệp sao?
Rửa sạch tất cả rau trong bồn rửa, Diệp Trăn Trăn đứng ở một bên thưởng thức đao pháp của Quý Triết Ngạn. Bàn tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay không chỉ thon dài trắng nõn mà còn vô cùng linh hoạt. Diệp Trăn Trăn nhìn xem liên tục vỗ tay khen ngợi, đôi tay đó cầm dao giải phẩu đến dao thái thức ăn cũng đều tuyệt vời như nhau.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Bác sĩ Quý có lẽ cũng có thể làm một nghệ sĩ đàn dương cầm, cô dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngón tay của Bác sĩ Quý nhún nhảy trên những phím đàn.
Cuối cùng Quý Triết Ngạn làm hai mặn một chay, cộng thêm một bát canh trứng cà chua. Diệp Trăn Trăn ngồi trước bàn cơm, giống như đứa trẻ gào khóc đòi ăn, trông đợi nhìn phòng bếp. Quý Triết Ngạn xới hai chén cơm trắng, để lên bàn: "Được rồi, có thể ăn."
Diệp Trăn Trăn không chờ được nếm thử một miếng cải xanh, cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Bác sĩ Quý, đây là cải thìa ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến nay."
Quý Triết Ngạn bị cô chọc có chút buồn cười, anh múc một thìa thịt bò hầm cà chua vào trong chén Diệp Trăn Trăn: "Đừng chỉ ăn rau không, cũng phải nên ăn chút thịt nữa."
Diệp Trăn Trăn và cơm cùng thịt bò, cơm vừa mềm vừa thơm ngon khiến trong lòng cô cũng mềm nhũn theo, nước mắt tích tắc liền rơi xuống. Quý Triết Ngạn sửng sốt, anh đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, luống cuống nhìn cô: "Cô sao vậy?"
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu, thút tha thút thít nói: "Bác sĩ Quý, em thật sự rất thích anh, nhưng, nhưng mà em có thể là, một kẻ giết người, anh sẽ chấp nhận một kẻ giết người ư?" Cảm xúc của Diệp Trăn Trăn vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ, cô thật sự rất sợ chính mình đã giết ông ngoại.
Quý Triết Ngạn nhíu mày, anh cúi người xuống, cùng Diệp Trăn Trăn nhìn thẳng: "Ai nói em là kẻ giết người?"
"Bọn họ đều hoài nghi, ngay cả cảnh sát Tả cũng đều như vậy, nói..." Nước mắt Diệp Trăn Trăn vẫn từng hạt từng hạt rơi xuống, giống như đánh vào trong lòng Quý Triết Ngạn vậy, khiến anh không ngừng đau đớn. Anh nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Diệp Trăn Trăn, hôn lên môi cô: "Hãy tin tôi, em sẽ không giết người."
Cục cảnh sát, phòng làm việc của Tả Dịch náo loạn gà bay chó sủa tựa như đang đánh giặc vậy. Háo Tử từ bên ngoài vọt vào, đến thẳng bàn làm việc Tả Dịch: "Sếp, thông tin của luật sư Tiễn đều ở trong này."
Tả Dịch cầm lấy tài liệu trong tay Háo Tử lật ra, Háo Tử một hơi uống hết cốc nước lớn, sau đó nói với Tả Dịch: "Luật sư Tiễn và Diệp Hồng Sinh là bạn thân nhiều năm, Diệp Hồng Sinh vẫn luôn tin tưởng ông ta, cho nên mới tìm ông ta để xử lí chuyện di chúc, khả năng ông ta bị mua chuộc không lớn lắm."
Tả Dịch nhanh chóng lật xem tài liệu trong tay, gật đầu nói: "Độ tin cậy trong lời nói của luật sư rất cao." Đương nhiên anh không phải nói là luật sư thì sẽ không nói dối, mà là ở trên tòa án, bằng chứng của luật sư dễ dàng được thẩm phán tín nhiệm.
Lý Tín Nhiên từ máy tính ngẩng đầu lên quay sang Tả Dịch bên cạnh: "Lẽ nào hung thủ thật sự là Diệp Trăn Trăn? Nhưng vì sao Diệp Hồng Sinh đột nhiên muốn sửa di chúc?"
Tả Dịch suy nghĩ, chỉ trả lời anh một vấn đề: "Không nhất định, cũng có thể là người khác biết Diệp Hồng Sinh muốn sửa di chúc, cho nên giết ông ta."
Lý Tín Nhiên nhíu mày: "Ngoài trừ Diệp Trăn Trăn thì còn ai?"
Tả Dịch nhìn anh không nói gì.
Ánh mắt Lý Tín Nhiên đột nhiên trợn to: "Tần Không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.