Chương 223: Ác ma Tước VS Ác ma Vi
Tề Thành Côn
20/04/2019
Hoàng Phủ Minh không nói, tiếp tục một khuôn mặt đen cúi đầu ăn đồ ăn.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, cháu nói.”
‘ phụt! ’
Hoàng Phủ Nguyệt đang ăn cái gì thiếu chút nữa bị sặc chết, anh liền biết, trong chốc lát Hoàng Phủ Tước khẳng định đến tìm mình phiền toái.
“Không dứt đúng không? Hoàng Phủ Tước!” Hoàng Phủ Nguyệt không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía Tuyết Vi: “Anh ta, anh là em trai út của cha tôi, chú………… tôi và Minh……”
Mồ hôi lạnh, theo thái dương Tuyết Vi chậm rãi rơi xuống dưới, cô giương mắt cứng lưỡi há to miệng: “Chú, chú hả?”
“Đến đây đi, cháu dâu tương lai, nhanh lên, kêu chú, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe một chút, nếu không chú không cao hứng một cái, về sau mỗi ngày lại đây tìm cháu phiền toái.” Hoàng Phủ Tước ra vẻ bề trên khảy tóc mái trên trán.
Tuyết Vi quẳng thật mạnh đôi đũa trong tay xuống, tay nhỏ, đột nhiên nắm thành cái nắm tay: “Ác ma Tước! Anh cố ý tìm tôi tra đúng không?!”
“Ác ma Vi! Quả nhiên cô nhận ra tôi!”
Ác ma Tước?
Ác ma Vi?
Mặc cho ai đều có thể nghe ra, xưng hô tự nhiên ‘ thân mật ’ như vậy không phải là lần đầu tiên gặp mặt thì có thể kêu. Mày Hoàng Phủ Nguyệt nhíu lại: “Các người?”
“bạn học Tiểu học!”
“bạn học Tiểu học!” Hai người trăm miệng một lời trả lời, lâm chung, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn lẫn nhau một cái.
“tôi nhớ rõ, tiểu học là cô ở hoàng thành đi?” Hoàng Phủ Minh mơ hồ nhớ rõ, lần trước khi đi Ngự thành chấp hành nhiệm vụ, cái kia kêu Cảnh Bác Hạo nói qua, Tuyết Vi học tiểu học ở Ngự thành.
“tôi học tiểu học ở Ngự thành, chính là lớp bốn tiểu học lúc tôi đi Ngự thành một năm để trao đổi, kết quả……” Nói đến này, vẻ mặt Hoàng Phủ Tước âm trầm nhìn về phía Tuyết Vi: “Liền quen biết Ác ma Vi!”
Lời này lại nói tiếp đến là mười năm trước.
Lớp học Tuyết Vi đột nhiên chuyển tới một người học sinh trao đổi, mọi người mới gặp bé trai này ấn tượng đầu tiên chính là có một khuôn mặt thiên sứ. Nhưng lâu rồi mới biết, Hoàng Phủ Tước lại là một tiểu ác ma rõ đầu rõ đuôi.
Có thể Nói, bạn học trong lớp không có ai không bị anh chọc khóc. Tự nhiên Tuyết Vi cũng trở thành nhân vật mục tiêu anh muốn chỉnh.
Nhưng Tuyết Vi là người nào?!
Lúc ấy cô học tiểu học không khi dễ người liền tính là tốt, còn có thể bị người khi dễ sao?!
Hoàng Phủ Tước phát động thế công, liền rơi vào một cái kết cục mũi hôi, anh nơi nào cam tâm bại bởi một đứa con gái?
Dần dà, hai ác ma này trong một năm đã xảy ra vô số lần ác đấu, chỉ cần gặp mặt liền đấu, gặp mặt liền đấu, không ngừng nghỉ qua.
Cho đến khi, Hoàng Phủ Tước hết một năm trao đổi, khi kết thúc, anh ở chỗ ký tên viết như vậy ……
‘ Vi Vi, trong một năm này, trong đám bạn học ai tôi đều không có nhớ kỹ, nhớ kỹ duy nhất chính là cô. Tuy rằng, một năm này chúng ta đều cãi nhau ầm ĩ, nhìn lẫn nhau, khó chịu lẫn nhau. Chính là…… Khi tôi phải rời khỏi, tôi mới phát hiện là tôi luyến tiếc cô cỡ nào. ’
Lúc Tuyết Vi nhìn đến đây, thực sự bị anh làm cảm động tới rồi……
Nhưng mở ra trang sau ký tên ……
‘ ha hả ha hả, Ác ma Vi, có phải cô thực cảm động hay không? Bất quá, đừng cảm động quá sớm. Lão tử còn không có nói cho hết lời đâu. Tôi là vô cùng luyến tiếc cô! Luyến tiếc đến…… Còn chưa có chỉnh chết cô đâu, lão tử liền phải rời đi, thật sự đáng tiếc! Chúng ta sơn thủy tương phùng, đồ xấu xí, tốt nhất cô đừng để tôi thấy cô ở hoàng thành, nếu không…… A, a, ha hả……’
Trằn trọc đã qua mười năm. Có ai sẽ nghĩ tới hai ác ma chướng mắt nhau ở hoàng thành tương ngộ ở trường hợp như vậy? Hơn nữa……
Hoàng Phủ Tước còn là chú út của Hoàng Phủ Minh?!
“Tê…… Không đúng, nếu nói như vậy……” Tuyết Vi tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì: “tôi và ác ma Tước là đồng học, ác ma Tước là chú của Minh, nếu bối phận này nói lên …… Minh, có phải anh phải gọi tôi một tiếng dì hay không?”
“Cút!” Một mình Hoàng Phủ Tước đã đủ làm cho anh bực bội, bây giờ Tuyết Vi còn tới trộn lẫn một chân, anh có thể không phát hỏa lớn sao?
“Ác ma Vi, trước bất luận xưng hô giữa cô và Minh. Tới, trước kêu tôi tiếng chú nghe một chút.”
“Thôi đi. Dương Tước, anh tin hay không tôi tường thuật tin nóng hiện trường tiếng xấu của anh?”
“Dương Tước?” Thật ra tiếng xấu của Hoàng Phủ Tước bọn họ không dám có hứng thú, bây giờ anh em Nhà họ Hoàng Phủ này chỉ muốn biết ‘ dương Tước ’ là có ý tứ gì!
“Các người không phải nhóm thân thích, không có khả năng không biết anh kêu Hoàng Phủ dương Tước đi?”
Cái này, bọn họ khẳng định biết.
“tôi nhớ rõ hình như khi Tước mười hai tuổi sửa tên đi?” Hoàng Phủ Nguyệt nghi hoặc đã mở miệng.
“Nha, hóa ra anh đổi tên hả?”
“Ít nói nhảm!” Hoàng Phủ Tước xụ mặt, đôi mắt hung tợn giận dữ trừng mắt Tuyết Vi.
Làm cho cô ngượng ngùng đang nói đi xuống.
“Không có việc gì, bảo bối, cô cứ việc nói. Nếu là về sau Tước thật dám tìm cô phiền toái, tôi và Minh liền cùng nhau giết chết anh ta!”
Có những lời này của Hoàng Phủ Nguyệt, Tuyết Vi liền an tâm rồi! “tôi liền cho anh ta cái biệt danh……”
“Ha, bảo bối, cô thật là tài tình, tên này thật sự sinh động. Tôi nói năm đó, vì sao Tước chết sống kêu khóc cùng ông nội của tôi muốn đổi tên, hóa ra là có chuyện như vậy!”
Vừa nói tới chuyện này, Hoàng Phủ Tước liền một bụng lửa giận.
Anh lớn lên như vậy, đâu chịu nổi vũ nhục này? Tên bị đổi thành loại vật không sạch sẽ không nói, kết quả còn bị kêu ước chừng một năm.
Khi đó Hoàng Phủ Nghị còn sống trên đời, Hoàng Phủ Tước về đến hoàng thành liền kêu khóc muốn đổi tên. Nhà họ Hoàng Phủ đặt tên đều được ghi vào bên trong gia phả, làm sao có thể nói sửa liền sửa đây?
Vì thế, Hoàng Phủ Tước náo loạn rời nhà trốn đi, lại náo loạn tuyệt thực, lão gia tử thương con như mạng, lúc này mới nhân nhượng con trai nhỏ sửa tên lại.
“Ai nha nha, Tước, xem ra…… lúc này chúng tôi xem như tìm được cách áp chế chú nha!” Hoàng Phủ Nguyệt tà tứ cười, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Bọn họ vẫn luôn ngại với bối phận Hoàng Phủ Tước, lại thêm nhà Hoàng Phủ gia giáo cực nghiêm, lớn nhỏ có thứ tự, từ nhỏ liền không ít bị chú út này trêu cợt. Lúc này Tuyết Vi vừa xuất hiện, thế cục rõ ràng đã xảy ra quay cuồng.
“Ác ma Vi, về sau hai ta chờ xem! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thường xuyên la cà tới nơi này!” Nói xong, Hoàng Phủ Tước liền ấp úng ăn xong cơm, bộ dáng buồn bực miễn bàn nhiều thú vị.
Đối mặt vui thích lần này, không khí hài hòa, Tuyết Phỉ Nhi ngồi cùng bọn họ không xa muốn chen vào đều không lọt tới, cô quả thật không nghĩ tới Hoàng Phủ Tước là đồng học tiểu học với Tuyết Vi!
“một món ăn cuối cùng, long phun châu.” Lúc này, một hầu gái bưng đồ ăn ngay sau đó đem mâm trong tay đặt ở trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
Bên trong mâm một cái điêu khắc long phun châu sinh động như thật, vị trí đầu cá được khảm một viên trân châu lóa mắt, thập phần đáng chú ý.
Tuyết Phỉ Nhi cầm lấy đôi đũa liền gắp một miếng thịt cá xuống, vừa muốn khởi động ……
“Ai!” Động tác tất cả trưởng bối trên bàn cơm nhất trí nhìn về phía cô.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, cháu nói.”
‘ phụt! ’
Hoàng Phủ Nguyệt đang ăn cái gì thiếu chút nữa bị sặc chết, anh liền biết, trong chốc lát Hoàng Phủ Tước khẳng định đến tìm mình phiền toái.
“Không dứt đúng không? Hoàng Phủ Tước!” Hoàng Phủ Nguyệt không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía Tuyết Vi: “Anh ta, anh là em trai út của cha tôi, chú………… tôi và Minh……”
Mồ hôi lạnh, theo thái dương Tuyết Vi chậm rãi rơi xuống dưới, cô giương mắt cứng lưỡi há to miệng: “Chú, chú hả?”
“Đến đây đi, cháu dâu tương lai, nhanh lên, kêu chú, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe một chút, nếu không chú không cao hứng một cái, về sau mỗi ngày lại đây tìm cháu phiền toái.” Hoàng Phủ Tước ra vẻ bề trên khảy tóc mái trên trán.
Tuyết Vi quẳng thật mạnh đôi đũa trong tay xuống, tay nhỏ, đột nhiên nắm thành cái nắm tay: “Ác ma Tước! Anh cố ý tìm tôi tra đúng không?!”
“Ác ma Vi! Quả nhiên cô nhận ra tôi!”
Ác ma Tước?
Ác ma Vi?
Mặc cho ai đều có thể nghe ra, xưng hô tự nhiên ‘ thân mật ’ như vậy không phải là lần đầu tiên gặp mặt thì có thể kêu. Mày Hoàng Phủ Nguyệt nhíu lại: “Các người?”
“bạn học Tiểu học!”
“bạn học Tiểu học!” Hai người trăm miệng một lời trả lời, lâm chung, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn lẫn nhau một cái.
“tôi nhớ rõ, tiểu học là cô ở hoàng thành đi?” Hoàng Phủ Minh mơ hồ nhớ rõ, lần trước khi đi Ngự thành chấp hành nhiệm vụ, cái kia kêu Cảnh Bác Hạo nói qua, Tuyết Vi học tiểu học ở Ngự thành.
“tôi học tiểu học ở Ngự thành, chính là lớp bốn tiểu học lúc tôi đi Ngự thành một năm để trao đổi, kết quả……” Nói đến này, vẻ mặt Hoàng Phủ Tước âm trầm nhìn về phía Tuyết Vi: “Liền quen biết Ác ma Vi!”
Lời này lại nói tiếp đến là mười năm trước.
Lớp học Tuyết Vi đột nhiên chuyển tới một người học sinh trao đổi, mọi người mới gặp bé trai này ấn tượng đầu tiên chính là có một khuôn mặt thiên sứ. Nhưng lâu rồi mới biết, Hoàng Phủ Tước lại là một tiểu ác ma rõ đầu rõ đuôi.
Có thể Nói, bạn học trong lớp không có ai không bị anh chọc khóc. Tự nhiên Tuyết Vi cũng trở thành nhân vật mục tiêu anh muốn chỉnh.
Nhưng Tuyết Vi là người nào?!
Lúc ấy cô học tiểu học không khi dễ người liền tính là tốt, còn có thể bị người khi dễ sao?!
Hoàng Phủ Tước phát động thế công, liền rơi vào một cái kết cục mũi hôi, anh nơi nào cam tâm bại bởi một đứa con gái?
Dần dà, hai ác ma này trong một năm đã xảy ra vô số lần ác đấu, chỉ cần gặp mặt liền đấu, gặp mặt liền đấu, không ngừng nghỉ qua.
Cho đến khi, Hoàng Phủ Tước hết một năm trao đổi, khi kết thúc, anh ở chỗ ký tên viết như vậy ……
‘ Vi Vi, trong một năm này, trong đám bạn học ai tôi đều không có nhớ kỹ, nhớ kỹ duy nhất chính là cô. Tuy rằng, một năm này chúng ta đều cãi nhau ầm ĩ, nhìn lẫn nhau, khó chịu lẫn nhau. Chính là…… Khi tôi phải rời khỏi, tôi mới phát hiện là tôi luyến tiếc cô cỡ nào. ’
Lúc Tuyết Vi nhìn đến đây, thực sự bị anh làm cảm động tới rồi……
Nhưng mở ra trang sau ký tên ……
‘ ha hả ha hả, Ác ma Vi, có phải cô thực cảm động hay không? Bất quá, đừng cảm động quá sớm. Lão tử còn không có nói cho hết lời đâu. Tôi là vô cùng luyến tiếc cô! Luyến tiếc đến…… Còn chưa có chỉnh chết cô đâu, lão tử liền phải rời đi, thật sự đáng tiếc! Chúng ta sơn thủy tương phùng, đồ xấu xí, tốt nhất cô đừng để tôi thấy cô ở hoàng thành, nếu không…… A, a, ha hả……’
Trằn trọc đã qua mười năm. Có ai sẽ nghĩ tới hai ác ma chướng mắt nhau ở hoàng thành tương ngộ ở trường hợp như vậy? Hơn nữa……
Hoàng Phủ Tước còn là chú út của Hoàng Phủ Minh?!
“Tê…… Không đúng, nếu nói như vậy……” Tuyết Vi tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì: “tôi và ác ma Tước là đồng học, ác ma Tước là chú của Minh, nếu bối phận này nói lên …… Minh, có phải anh phải gọi tôi một tiếng dì hay không?”
“Cút!” Một mình Hoàng Phủ Tước đã đủ làm cho anh bực bội, bây giờ Tuyết Vi còn tới trộn lẫn một chân, anh có thể không phát hỏa lớn sao?
“Ác ma Vi, trước bất luận xưng hô giữa cô và Minh. Tới, trước kêu tôi tiếng chú nghe một chút.”
“Thôi đi. Dương Tước, anh tin hay không tôi tường thuật tin nóng hiện trường tiếng xấu của anh?”
“Dương Tước?” Thật ra tiếng xấu của Hoàng Phủ Tước bọn họ không dám có hứng thú, bây giờ anh em Nhà họ Hoàng Phủ này chỉ muốn biết ‘ dương Tước ’ là có ý tứ gì!
“Các người không phải nhóm thân thích, không có khả năng không biết anh kêu Hoàng Phủ dương Tước đi?”
Cái này, bọn họ khẳng định biết.
“tôi nhớ rõ hình như khi Tước mười hai tuổi sửa tên đi?” Hoàng Phủ Nguyệt nghi hoặc đã mở miệng.
“Nha, hóa ra anh đổi tên hả?”
“Ít nói nhảm!” Hoàng Phủ Tước xụ mặt, đôi mắt hung tợn giận dữ trừng mắt Tuyết Vi.
Làm cho cô ngượng ngùng đang nói đi xuống.
“Không có việc gì, bảo bối, cô cứ việc nói. Nếu là về sau Tước thật dám tìm cô phiền toái, tôi và Minh liền cùng nhau giết chết anh ta!”
Có những lời này của Hoàng Phủ Nguyệt, Tuyết Vi liền an tâm rồi! “tôi liền cho anh ta cái biệt danh……”
“Ha, bảo bối, cô thật là tài tình, tên này thật sự sinh động. Tôi nói năm đó, vì sao Tước chết sống kêu khóc cùng ông nội của tôi muốn đổi tên, hóa ra là có chuyện như vậy!”
Vừa nói tới chuyện này, Hoàng Phủ Tước liền một bụng lửa giận.
Anh lớn lên như vậy, đâu chịu nổi vũ nhục này? Tên bị đổi thành loại vật không sạch sẽ không nói, kết quả còn bị kêu ước chừng một năm.
Khi đó Hoàng Phủ Nghị còn sống trên đời, Hoàng Phủ Tước về đến hoàng thành liền kêu khóc muốn đổi tên. Nhà họ Hoàng Phủ đặt tên đều được ghi vào bên trong gia phả, làm sao có thể nói sửa liền sửa đây?
Vì thế, Hoàng Phủ Tước náo loạn rời nhà trốn đi, lại náo loạn tuyệt thực, lão gia tử thương con như mạng, lúc này mới nhân nhượng con trai nhỏ sửa tên lại.
“Ai nha nha, Tước, xem ra…… lúc này chúng tôi xem như tìm được cách áp chế chú nha!” Hoàng Phủ Nguyệt tà tứ cười, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Bọn họ vẫn luôn ngại với bối phận Hoàng Phủ Tước, lại thêm nhà Hoàng Phủ gia giáo cực nghiêm, lớn nhỏ có thứ tự, từ nhỏ liền không ít bị chú út này trêu cợt. Lúc này Tuyết Vi vừa xuất hiện, thế cục rõ ràng đã xảy ra quay cuồng.
“Ác ma Vi, về sau hai ta chờ xem! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thường xuyên la cà tới nơi này!” Nói xong, Hoàng Phủ Tước liền ấp úng ăn xong cơm, bộ dáng buồn bực miễn bàn nhiều thú vị.
Đối mặt vui thích lần này, không khí hài hòa, Tuyết Phỉ Nhi ngồi cùng bọn họ không xa muốn chen vào đều không lọt tới, cô quả thật không nghĩ tới Hoàng Phủ Tước là đồng học tiểu học với Tuyết Vi!
“một món ăn cuối cùng, long phun châu.” Lúc này, một hầu gái bưng đồ ăn ngay sau đó đem mâm trong tay đặt ở trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
Bên trong mâm một cái điêu khắc long phun châu sinh động như thật, vị trí đầu cá được khảm một viên trân châu lóa mắt, thập phần đáng chú ý.
Tuyết Phỉ Nhi cầm lấy đôi đũa liền gắp một miếng thịt cá xuống, vừa muốn khởi động ……
“Ai!” Động tác tất cả trưởng bối trên bàn cơm nhất trí nhìn về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.