Chương 292: Ba người cùng nhau tham gia hội bạn học cũ
Tề Thành Côn
17/07/2019
Cô mới vừa cùng Tiểu Hề cãi lâu như vậy, cũng chưa bắt lấy được mấu chốt,
nhưng Tuyết Vi vừa mở miệng liền ở giữa hồng tâm. Bất quá……
Cũng vì vậy có thể thấy được, bây giờ tâm tình tiểu thư nhà cô nhất định thật không tốt đi? Nếu không, Tuyết Vi quả quyết sẽ không bởi vì chút việc nhỏ như vậy đi theo Tiểu Hề!
“Tuyết Vi! Mày đây là có ý tứ gì?! Muốn đuổi tao đi sao?” Tuyết Phỉ Nhi vỗ án dựng lên, lạnh giọng rống lên.
Tuyết Vi liền trầm mặc như vậy không nói ngồi ở vị trí trên.
“Tao nói cho mày biết, cái nhà này là Minh làm chủ, tao dọn vào, Minh cũng chưa nói cái gì. Cho dù là đuổi tao đi, cũng không phải do mày định đoạt!”
‘ lộc cộc……’ một trận tiếng bước chân từ vị trí lầu hai truyền ra tới.
Đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi vừa chuyển: “Ô……” Một tiếng liền che mặt khóc rống lên.
A.
Tuyết Vi thật bội phục chết Chị hai này, nước mắt nói đến là đến, một chút đều không mang theo ‘ do dự ’!
“Phát sinh chuyện gì?” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm đi vào nhà ăn, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tuyết Phỉ Nhi ghé vào trên bàn cơm gào khóc.
“Minh, tôi…… tôi…… tôi không có việc gì……” Tuyết Phỉ Nhi cố nén hai mắt đẫm lệ ngồi dậy.
“Nhị thiếu gia, kỳ thật là tam tiểu thư cô……”
“tôi không kêu cô nói chuyện!” Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe.
Lập tức liền đem ý đồ Tiểu Hề giải thích dọa không còn lời nói.
“Nếu không có việc gì, ăn cơm!” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn làm lơ vẻ mặt ủy khuất của Tuyết Phỉ Nhi, cầm lấy đôi đũa liền ăn lên.
Tuyết Vi cố nén ý cười. Cô nghĩ nhiều, nếu mỗi người hoàng đế cổ đại có thể có tính cách tiêu sái của Hoàng Phủ Minh, phỏng chừng rất ít có phi tử nào dám cố làm ra vẻ đi?
“Vi, làm sao không ăn?” Hoàng Phủ Minh một đôi mắt nghiêm khắc chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.
“Không đói bụng!” Cô lạnh lùng ném xuống hai tiếng, đôi mắt từ đầu đến cuối đều đang nhìn nơi khác, hoàn toàn làm lơ anh.
“cô……”
“Ô ô ô……”
Hoàng Phủ Minh vừa định phát hỏa, bên cạnh liền truyền đến Tuyết Phỉ Nhi thấp giọng khóc, miễn bàn nhiều phiền người.
‘ lách cách ’ một tiếng, anh ném thật mạnh đôi đũa trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Muốn khóc, cút đi ra ngoài khóc cho tôi!”
“Lạc……” Tuyết Phỉ Nhi bị dọa đến không còn giọng. “Minh…… Xin, xin lỗi. Tôi, tôi chỉ là bởi vì…… Phải rời khỏi cái nhà này mà cảm thấy thương tâm mà thôi.”
“Rời khỏi cái nhà này sao?” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt, dư quang theo bản năng liếc mắt một bên mặt vô cảm của Tuyết Vi.
“Đúng vậy…… Em ba vừa mới Nói xong, tôi còn chưa có qua cửa, cho nên, kêu tôi rời khỏi nơi này. Nhưng, tôi thật sự muốn lưu lại nơi này chiếu cố cho anh, mới……” Nói đến đây, nước mắt Tuyết Phỉ Nhi chứa ở hốc mắt lại ‘ tí tách, tí tách ’ rớt xuống dưới.
Hoàng Phủ Minh phiền chán người phụ nữ khóc, nhưng hôm nay sao……
Dôi mắt anh vừa chuyển, khóe miệng như ẩn như hiện gợi lên một độ cung. Mà thời khắc anh nhìn về phía Tuyết Vi, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên vô cùng âm trầm: “Thật là cô kêu Phỉ Nhi rời đi sao?!”
“Đúng.” Tuyết Vi lạnh lùng đứng lên: “tôi cẩn thận suy nghĩ, Chị hai tôi dù sao cũng là vợ chưa có qua cửa của anh, cả ngày ở nơi này làm người đàm tiếu nhiều không tốt? Cho nên, vì bảo vệ thanh danh của Chị hai tôi, tôi mới nghĩ, kêu chị rời đi!”
Đáng chết!
Tuyết Phỉ Nhi phẫn hận nắm chặt đôi nắm tay, cô vẫn luôn biết Tuyết Vi nếu là chơi tới tâm cơ, so với ai khác đều tàn nhẫn. Tựa như bây giờ vậy, có thể đem lời nói bậy nói thành lời hay, cho dù là Hoàng Phủ Minh phỏng chừng đều trách cứ không được Tuyết Vi cái gì đi?
“tôi là nhị thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ này, là tôi cho phép Phỉ Nhi ở nơi này, ai dám nói xấu?!”
“OK, vậy tôi là người mù đốt đèn. Các người tiếp tục ăn ha, không quấy rầy……” Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, lễ phép cúi người, nhưng trong khoảnh khắc cô xoay người ……
Ninh Ninh rõ ràng nhìn đến ở trên mặt Tuyết Vi có bao nhiêu phẫn nộ!
“Nhị thiếu gia, cảm ơn anh có thể bảo vệ tôi như vậy.” Tuyết Phỉ Nhi cảm kích lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nhưng Hoàng Phủ Minh nơi nào là vì bảo vệ cho cô? Anh bất quá chính là muốn……
Dư quang quét mắt bóng dáng Tuyết Vi rời đi, anh nheo nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nhị tiểu thư, cô tiếp tục ăn đi. Di trước.”
“Ai. Minh, Phỉ Nhi có chuyện muốn cầu anh.”
“Chuyện gì?”
“Là như vậy, buổi tối hôm nay là sinh nhật bạn học sơ trung của tôi, các cô vẫn luôn ồn ào, kêu tôi mang bạn trai tôi đi. Không biết Minh …… đêm nay có thời gian hay không?”
“Không …… bạn học sơ trung của cô, có phải Tuyết Vi cũng quen biết hay không?” Hoàng Phủ Minh vốn định cự tuyệt Tuyết Phỉ Nhi mời, nhưng đến mấu chốt, anh lập tức xoay chuyển.
“Đúng vậy, tôi cùng Em ba tôi là bạn học cùng lớp sơ trung.”
“hả? Vậy tốt…… Chúng ta cùng đi!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh dương môi cười, đứng dậy, liền đi ra nhà ăn.
“Chúng ta cùng nhau…… Là có ý tứ gì?” Tuyết Phỉ Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng anh rời đi, thực sự có chút khó hiểu……
Trong nháy mắt liền tới thời gian ước định rồi.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy ở trên đường, bên trong xe không khí dị thường căng thẳng.
Một đôi chị em Nhà họ Tuyết ngồi hai bên trái phải Hoàng Phủ Minh, trừ bỏ anh bên ngoài, sắc mặt hai chị em miễn bàn nhiều khó coi.
Có thể Nói, Tuyết Vi là bị Hoàng Phủ Minh cứng rắn buộc lại đây.
Tuyết Phỉ Nhi cũng buồn bực, Hoàng Phủ Minh làm gì muốn mang Tuyết Vi đến? Cô còn tính toán ở trước mặt bạn học chơi uy phong, lúc này có Tuyết Vi ở……
Cô thật không biết nên làm sao giới thiệu với mọi người.
Xe chạy chậm rãi đậu ở cửa một nhà hội sở cao cấp tư nhân.
Cửa xe mở ra.
Người Tuyết Phỉ Nhi mặc một bộ váy dài diễm sắc dẫn đầu đi xuống.
“Xuống xe!” Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng ngắm Tuyết Vi bên cạnh.
Thấy cô không hề có bất luận phản ứng gì, anh một phen liền bắt được cổ tay cô, cơ hồ là cứng rắn túm cô kéo xuống xe.
“Hoàng Phủ……” Lửa giận chặn ở cổ họng, mắt Tuyết Vi ngắm Tuyết Phỉ Nhi đứng ở một bên lập tức nuốt xuống phẫn nộ.
Chính là cô đang tức giận, cũng tuyệt đối không để Tuyết Phỉ Nhi nhìn chê cười!
Ba người cứ như vậy một trước một sau đi vào gian hội sở hoa lệ này.
“Ai nha, Phỉ Nhi, cô đã tới.”
Phòng khách to như vậy, Tuyết Phỉ Nhi lên sân khấu thực sự hấp dẫn không ít người chú ý.
Thấy vậy, cô nhanh chóng đem tay đặt ở trên cánh tay Hoàng Phủ Minh: “Ha hả, các vị ngượng ngùng, trên đường có chút kẹt xe, đến muộn.”
“Di? Vị soái ca bên cạnh cô là ai nha?” Các nữ sinh một người rồi một người chạy tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi, giống như là tham quan người ngoài tinh đánh giá Hoàng Phủ Minh.
Muốn Nói, đám thiên kim nhà giàu này thấy soái ca tuyệt không phải ít, chính là người đàn ông giống Hoàng Phủ Minh như vậy đã có khí tràng lại có khuôn mặt các cô thực sự hiếm thấy.
“Ha hả, tôi giới thiệu cho các người. Vị này chính là vị hôn phu của tôi. Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ Hoàng Phủ Minh.”
Cũng vì vậy có thể thấy được, bây giờ tâm tình tiểu thư nhà cô nhất định thật không tốt đi? Nếu không, Tuyết Vi quả quyết sẽ không bởi vì chút việc nhỏ như vậy đi theo Tiểu Hề!
“Tuyết Vi! Mày đây là có ý tứ gì?! Muốn đuổi tao đi sao?” Tuyết Phỉ Nhi vỗ án dựng lên, lạnh giọng rống lên.
Tuyết Vi liền trầm mặc như vậy không nói ngồi ở vị trí trên.
“Tao nói cho mày biết, cái nhà này là Minh làm chủ, tao dọn vào, Minh cũng chưa nói cái gì. Cho dù là đuổi tao đi, cũng không phải do mày định đoạt!”
‘ lộc cộc……’ một trận tiếng bước chân từ vị trí lầu hai truyền ra tới.
Đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi vừa chuyển: “Ô……” Một tiếng liền che mặt khóc rống lên.
A.
Tuyết Vi thật bội phục chết Chị hai này, nước mắt nói đến là đến, một chút đều không mang theo ‘ do dự ’!
“Phát sinh chuyện gì?” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm đi vào nhà ăn, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tuyết Phỉ Nhi ghé vào trên bàn cơm gào khóc.
“Minh, tôi…… tôi…… tôi không có việc gì……” Tuyết Phỉ Nhi cố nén hai mắt đẫm lệ ngồi dậy.
“Nhị thiếu gia, kỳ thật là tam tiểu thư cô……”
“tôi không kêu cô nói chuyện!” Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe.
Lập tức liền đem ý đồ Tiểu Hề giải thích dọa không còn lời nói.
“Nếu không có việc gì, ăn cơm!” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn làm lơ vẻ mặt ủy khuất của Tuyết Phỉ Nhi, cầm lấy đôi đũa liền ăn lên.
Tuyết Vi cố nén ý cười. Cô nghĩ nhiều, nếu mỗi người hoàng đế cổ đại có thể có tính cách tiêu sái của Hoàng Phủ Minh, phỏng chừng rất ít có phi tử nào dám cố làm ra vẻ đi?
“Vi, làm sao không ăn?” Hoàng Phủ Minh một đôi mắt nghiêm khắc chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.
“Không đói bụng!” Cô lạnh lùng ném xuống hai tiếng, đôi mắt từ đầu đến cuối đều đang nhìn nơi khác, hoàn toàn làm lơ anh.
“cô……”
“Ô ô ô……”
Hoàng Phủ Minh vừa định phát hỏa, bên cạnh liền truyền đến Tuyết Phỉ Nhi thấp giọng khóc, miễn bàn nhiều phiền người.
‘ lách cách ’ một tiếng, anh ném thật mạnh đôi đũa trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Muốn khóc, cút đi ra ngoài khóc cho tôi!”
“Lạc……” Tuyết Phỉ Nhi bị dọa đến không còn giọng. “Minh…… Xin, xin lỗi. Tôi, tôi chỉ là bởi vì…… Phải rời khỏi cái nhà này mà cảm thấy thương tâm mà thôi.”
“Rời khỏi cái nhà này sao?” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt, dư quang theo bản năng liếc mắt một bên mặt vô cảm của Tuyết Vi.
“Đúng vậy…… Em ba vừa mới Nói xong, tôi còn chưa có qua cửa, cho nên, kêu tôi rời khỏi nơi này. Nhưng, tôi thật sự muốn lưu lại nơi này chiếu cố cho anh, mới……” Nói đến đây, nước mắt Tuyết Phỉ Nhi chứa ở hốc mắt lại ‘ tí tách, tí tách ’ rớt xuống dưới.
Hoàng Phủ Minh phiền chán người phụ nữ khóc, nhưng hôm nay sao……
Dôi mắt anh vừa chuyển, khóe miệng như ẩn như hiện gợi lên một độ cung. Mà thời khắc anh nhìn về phía Tuyết Vi, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên vô cùng âm trầm: “Thật là cô kêu Phỉ Nhi rời đi sao?!”
“Đúng.” Tuyết Vi lạnh lùng đứng lên: “tôi cẩn thận suy nghĩ, Chị hai tôi dù sao cũng là vợ chưa có qua cửa của anh, cả ngày ở nơi này làm người đàm tiếu nhiều không tốt? Cho nên, vì bảo vệ thanh danh của Chị hai tôi, tôi mới nghĩ, kêu chị rời đi!”
Đáng chết!
Tuyết Phỉ Nhi phẫn hận nắm chặt đôi nắm tay, cô vẫn luôn biết Tuyết Vi nếu là chơi tới tâm cơ, so với ai khác đều tàn nhẫn. Tựa như bây giờ vậy, có thể đem lời nói bậy nói thành lời hay, cho dù là Hoàng Phủ Minh phỏng chừng đều trách cứ không được Tuyết Vi cái gì đi?
“tôi là nhị thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ này, là tôi cho phép Phỉ Nhi ở nơi này, ai dám nói xấu?!”
“OK, vậy tôi là người mù đốt đèn. Các người tiếp tục ăn ha, không quấy rầy……” Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, lễ phép cúi người, nhưng trong khoảnh khắc cô xoay người ……
Ninh Ninh rõ ràng nhìn đến ở trên mặt Tuyết Vi có bao nhiêu phẫn nộ!
“Nhị thiếu gia, cảm ơn anh có thể bảo vệ tôi như vậy.” Tuyết Phỉ Nhi cảm kích lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nhưng Hoàng Phủ Minh nơi nào là vì bảo vệ cho cô? Anh bất quá chính là muốn……
Dư quang quét mắt bóng dáng Tuyết Vi rời đi, anh nheo nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nhị tiểu thư, cô tiếp tục ăn đi. Di trước.”
“Ai. Minh, Phỉ Nhi có chuyện muốn cầu anh.”
“Chuyện gì?”
“Là như vậy, buổi tối hôm nay là sinh nhật bạn học sơ trung của tôi, các cô vẫn luôn ồn ào, kêu tôi mang bạn trai tôi đi. Không biết Minh …… đêm nay có thời gian hay không?”
“Không …… bạn học sơ trung của cô, có phải Tuyết Vi cũng quen biết hay không?” Hoàng Phủ Minh vốn định cự tuyệt Tuyết Phỉ Nhi mời, nhưng đến mấu chốt, anh lập tức xoay chuyển.
“Đúng vậy, tôi cùng Em ba tôi là bạn học cùng lớp sơ trung.”
“hả? Vậy tốt…… Chúng ta cùng đi!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh dương môi cười, đứng dậy, liền đi ra nhà ăn.
“Chúng ta cùng nhau…… Là có ý tứ gì?” Tuyết Phỉ Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng anh rời đi, thực sự có chút khó hiểu……
Trong nháy mắt liền tới thời gian ước định rồi.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy ở trên đường, bên trong xe không khí dị thường căng thẳng.
Một đôi chị em Nhà họ Tuyết ngồi hai bên trái phải Hoàng Phủ Minh, trừ bỏ anh bên ngoài, sắc mặt hai chị em miễn bàn nhiều khó coi.
Có thể Nói, Tuyết Vi là bị Hoàng Phủ Minh cứng rắn buộc lại đây.
Tuyết Phỉ Nhi cũng buồn bực, Hoàng Phủ Minh làm gì muốn mang Tuyết Vi đến? Cô còn tính toán ở trước mặt bạn học chơi uy phong, lúc này có Tuyết Vi ở……
Cô thật không biết nên làm sao giới thiệu với mọi người.
Xe chạy chậm rãi đậu ở cửa một nhà hội sở cao cấp tư nhân.
Cửa xe mở ra.
Người Tuyết Phỉ Nhi mặc một bộ váy dài diễm sắc dẫn đầu đi xuống.
“Xuống xe!” Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng ngắm Tuyết Vi bên cạnh.
Thấy cô không hề có bất luận phản ứng gì, anh một phen liền bắt được cổ tay cô, cơ hồ là cứng rắn túm cô kéo xuống xe.
“Hoàng Phủ……” Lửa giận chặn ở cổ họng, mắt Tuyết Vi ngắm Tuyết Phỉ Nhi đứng ở một bên lập tức nuốt xuống phẫn nộ.
Chính là cô đang tức giận, cũng tuyệt đối không để Tuyết Phỉ Nhi nhìn chê cười!
Ba người cứ như vậy một trước một sau đi vào gian hội sở hoa lệ này.
“Ai nha, Phỉ Nhi, cô đã tới.”
Phòng khách to như vậy, Tuyết Phỉ Nhi lên sân khấu thực sự hấp dẫn không ít người chú ý.
Thấy vậy, cô nhanh chóng đem tay đặt ở trên cánh tay Hoàng Phủ Minh: “Ha hả, các vị ngượng ngùng, trên đường có chút kẹt xe, đến muộn.”
“Di? Vị soái ca bên cạnh cô là ai nha?” Các nữ sinh một người rồi một người chạy tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi, giống như là tham quan người ngoài tinh đánh giá Hoàng Phủ Minh.
Muốn Nói, đám thiên kim nhà giàu này thấy soái ca tuyệt không phải ít, chính là người đàn ông giống Hoàng Phủ Minh như vậy đã có khí tràng lại có khuôn mặt các cô thực sự hiếm thấy.
“Ha hả, tôi giới thiệu cho các người. Vị này chính là vị hôn phu của tôi. Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ Hoàng Phủ Minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.