Chương 360: Chân rút gân
Tề Thành Côn
25/09/2019
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
“Chờ, chờ một chút.” Không khỏi luống cuống, Tuyết Vi luống cuống tay chân đem bộ quần áo kia ném qua một bên, mang vào giày cao gót bước nhanh vọt tới trước cửa, kéo cửa phòng ra ……
“Không ý tốt…… Vi Nhi? Cô làm sao ở đây?” Bạch Dạ kinh ngạc đánh giá cô liếc mắt một cái.
Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, cười xấu xa nói: “tôi tưởng…… tôi và mục đích của anh hẳn là giống nhau.”
A.
Không cần hỏi cũng biết, sợ là Bạch Dạ cũng chịu không nổi đám người kia nịnh nọt nghĩ tới tránh né một chút hả?
“Nơi này đã bị cô ‘ chiếm lĩnh ’, xem ra tôi phải đổi nơi khác. Quần áo tôi ở đây sao?” Bạch Dạ bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nhường gian phòng nghỉ này cho Tuyết Vi.
“Ở, tôi đi lấy cho anh.” Tuyết Vi mới vừa xoay người trở về, cũng chỉ đi được hai bước…… “Ai da……” chân phải cô vấp té, cả người liền nghiêng về phía trước.
Bạch Dạ vừa thấy trường hợp này, nội tâm căng thẳng, một cái bước xa liền vọt tới bên cạnh cô, chặt chẽ túm chặt cổ tay cô. “Không có việc gì chứ?”
“Không…… Không có việc gì……” lòng Tuyết Vi còn sợ hãi lắc đầu, nếu một chân này thật sự té ngã ở đó, chỉ sợ đứa nhỏ này…… Cũng sẽ quy thiên.
“cô biết rõ mình đang mang thai, còn dám mang giày cao gót như vậy sao? Làm sao một chút bộ dáng làm mẹ đều không có?!”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng Bạch Dạ gần như cuồng loạn trách cứ, Tuyết Vi khẩn trương cắn môi dưới, giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện, cô cúi thấp đầu xuống: “lần sau tôi chú ý, lần sau tôi chú ý……”
“Đều lớn như vậy, làm việc thật là một chút chừng mực đều không có. Tôi thật không biết nên nói cô cái gì cho tốt!” Bạch Dạ hung tợn mắng hai tiếng, mặt tràn đầy tức giận lại dần dần có chuyển biến tốt đẹp, mắt anh bất đắc dĩ nhìn bụng Tuyết Vi, một phen liền chặn ngang cô ôm lên.
Đối với Bạch Dạ một cử động này, cũng là ‘ nhất định phải đi qua lộ ’.
Ngẫm lại, Tuyết Vi đau chân, trong bụng còn có đứa bé, không thể tung tăng nhảy nhót tới sô pha kia, cho nên, anh chỉ có thể lựa chọn ôm cô đi qua.
Mắt to ngập nước trộm ngắm mặt Bạch Dạ lạnh lùng, phát hiện anh dường như tiêu khí, rốt cuộc Tuyết Vi có thể thở phào một hơi……
Ai, cô xem như hoàn toàn phục Bạch Dạ!
Từ trước đến bây giờ, anh Vĩnh viễn là bộ dáng này, trên miệng đối với người vô cùng nghiêm khắc cũng không ngừng răn dạy, nhưng nội tâm rõ ràng là quan tâm.
Nhưng, nếu anh vẫn luôn dùng thái độ như vậy đối với mỗi người, chỉ sợ đời này anh đừng nghĩ kết giao bạn gái đi?
Đang nghĩ ngợi tới.
“Ai da……” Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đột nhiên căng thẳng.
“Làm sao vậy? Vi Nhi?”
“ưm…… tôi…… chân tôi! Chân! Chân! Rút gân!” Tuyết Vi thống khổ bắt được bả vai Bạch Dạ, dáng người không ngừng vặn vẹo.
“Trước đừng nhúc nhích!” Bạch Dạ ôm một bà bụng bự tuy rằng không phải đặc biệt cố hết sức, nhưng cô vừa động, anh khó tránh khỏi sẽ có lúc tuột tay.
Bước nhanh hai bước, rốt cuộc đến trước sô pha. Đợi lúc Bạch Dạ vừa muốn buông tay, Tuyết Vi đột nhiên đạp chân một cái, hai người này lấy tư thế nam dưới nữ trên cùng ngã xuống sô pha……
“ưm!” Tuyết Vi còn chưa nhận thấy được tư thế bọn họ có bao nhiêu mập mờ, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo xoắn chính thân mình.
Bạch Dạ bị cô đè ở dưới thân khó nhịn nhíu mày: “cô trước nhẫn nại một chút.” Cố sức đẩy cô sang một bên, vội vàng nâng cô dậy, ngồi xổm trước mặt cô. “Là chân này sao?”
“ừ!”
Nhanh chóng cởi giày cao gót trên chân Tuyết Vi ra, một tay Bạch Dạ nắm mắt cá chân cô, một tay kia vừa muốn trị liệu rút gân cho cô, nhưng mà……
“Ai da! Đại ca, tôi chính là chỉ chân này!”
Bạch Dạ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt cô thống khổ, lại có loại xúc động muốn quay đầu liền đi. Cô này rõ ràng là chơi người sao!
Rơi vào đường cùng, Tuyết Vi chỉ có thể đem chân rút gân gắng gượng đi qua, trên trán đều đã phủ kín mồ hôi.
Bạch Dạ rút một cái khăn giấy, ngồi ở bên cạnh cô, cẩn thận thế cô lau mồ hôi thái dương: “đỡ chút chưa?”
“ừ…… Khá hơn nhiều……” Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cả người giống như mất hết sức lực dựa vào ở trên sô pha.
“Đứa trẻ đã bảy tháng rồi hả? Hẳn là ăn chút thuốc dành cho thai phụ.”
“Có ăn, nhưng mà buổi tối vẫn có hiện tượng rút gân, đây cũng là không có biện pháp, thai phụ đều phải trải qua một bước này.”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi rất có tư thế người mẹ, Bạch Dạ không khỏi có chút cảm khái, hoặc là Nói, trong trí nhớ anh vẫn luôn dừng lại ở hơn bốn năm trước, lúc mới vừa khai giảng.
Khi đó, cô vẫn là một thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô, hoàn toàn làm người không cách nào cùng người phụ nữ sắp làm mẹ này liên tưởng với nhau.
Bạch Dạ thật không biết là nên cảm khái thời gian qua quá nhanh, hay là nên cảm khái, anh quá mức lưu luyến lúc trước……
‘ tiếng âm nhạc ……’ đột nhiên, ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng đàn violon bản sonata.
Giai điệu quen thuộc này lập tức kéo lại thần kinh Tuyết Vi.
Khúc này ……
Hình như là……
Cảnh tượng trước mắt dường như cắt tới hơn bốn năm trước, một màn đưa tin nhập học ……
Khi đó, người cô mặc một váy dài màu lam, lúc tham quan trường học, trong lúc vô tình bị một khúc đàn violon réo rắt hấp dẫn.
Tuyết Vi vượt qua một mảnh bóng cây, rốt cuộc đi tới bên dòng suối nhỏ.
Đối diện dòng suối đứng một người đàn ông lạnh băng cũng chỉ có khoảng hai mươi tuổi, anh cầm đàn violon trong tay, đang sa vào bên trong âm nhạc du dương.
Dần dần, Tuyết Vi cũng bị rơi thật sâu vào làn điệu du dương, ở tâm lý cô liền không xa người đàn ông, trong đầu đều để lại ký ức hãy còn mới mẻ.
Cũng đúng lúc ấy, cô đối với Bạch Dạ sinh ra tình cảm không cách nào ức chế.
Con ngươi long lanh dần dần dời về phía người đàn ông trước mắt.
Khi Tuyết Vi đối diện hai tròng mắt của Bạch Dạ không hề có độ ấm, trong nháy mắt, thời gian dường như lần thứ hai trở về hơn bốn năm trước……
Hết thảy đều không có thay đổi.
Hết thảy đều không có thay đổi.
Năm tháng không có lưu lại bất luận dấu vết gì ở trên mặt người đàn ông này, giờ này khắc này, ở trong mắt Tuyết Vi, Bạch Dạ giống như bốn năm trước cầm đàn violon trong tay, người mặc một thân trắng mộc mạc.
Sao lại thế này?
Xuất hiện ảo giác sao?
Tuyết Vi nhắm mắt lại, nỗ lực lắc đầu mình, vừa mở mắt, cảnh tượng quanh thân như cũ là một màn bốn năm trước.
Tại sao lại như vậy?
Là cô còn chưa dứt bỏ được quá khứ sao?
Hay là nói…… Cô thật sự sinh ra ảo giác hả?
“Làm sao vậy? Vi Nhi?” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Tiếng người đàn ông kia say lòng rót vào bên tai Tuyết Vi, làm người say mê như vậy, cô hơi hơi nhíu mày, cảm thấy…… Đại não càng thêm có chút hôn mê.
“Không, đầu tôi chỉ là có chút ……”
Cái từ ‘ đau ’ kia còn chưa có nói ra, một bàn tay to của Bạch Dạ liền chậm rãi với về phía khuôn mặt nhỏ của cô ……
“Chờ, chờ một chút.” Không khỏi luống cuống, Tuyết Vi luống cuống tay chân đem bộ quần áo kia ném qua một bên, mang vào giày cao gót bước nhanh vọt tới trước cửa, kéo cửa phòng ra ……
“Không ý tốt…… Vi Nhi? Cô làm sao ở đây?” Bạch Dạ kinh ngạc đánh giá cô liếc mắt một cái.
Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, cười xấu xa nói: “tôi tưởng…… tôi và mục đích của anh hẳn là giống nhau.”
A.
Không cần hỏi cũng biết, sợ là Bạch Dạ cũng chịu không nổi đám người kia nịnh nọt nghĩ tới tránh né một chút hả?
“Nơi này đã bị cô ‘ chiếm lĩnh ’, xem ra tôi phải đổi nơi khác. Quần áo tôi ở đây sao?” Bạch Dạ bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nhường gian phòng nghỉ này cho Tuyết Vi.
“Ở, tôi đi lấy cho anh.” Tuyết Vi mới vừa xoay người trở về, cũng chỉ đi được hai bước…… “Ai da……” chân phải cô vấp té, cả người liền nghiêng về phía trước.
Bạch Dạ vừa thấy trường hợp này, nội tâm căng thẳng, một cái bước xa liền vọt tới bên cạnh cô, chặt chẽ túm chặt cổ tay cô. “Không có việc gì chứ?”
“Không…… Không có việc gì……” lòng Tuyết Vi còn sợ hãi lắc đầu, nếu một chân này thật sự té ngã ở đó, chỉ sợ đứa nhỏ này…… Cũng sẽ quy thiên.
“cô biết rõ mình đang mang thai, còn dám mang giày cao gót như vậy sao? Làm sao một chút bộ dáng làm mẹ đều không có?!”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng Bạch Dạ gần như cuồng loạn trách cứ, Tuyết Vi khẩn trương cắn môi dưới, giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện, cô cúi thấp đầu xuống: “lần sau tôi chú ý, lần sau tôi chú ý……”
“Đều lớn như vậy, làm việc thật là một chút chừng mực đều không có. Tôi thật không biết nên nói cô cái gì cho tốt!” Bạch Dạ hung tợn mắng hai tiếng, mặt tràn đầy tức giận lại dần dần có chuyển biến tốt đẹp, mắt anh bất đắc dĩ nhìn bụng Tuyết Vi, một phen liền chặn ngang cô ôm lên.
Đối với Bạch Dạ một cử động này, cũng là ‘ nhất định phải đi qua lộ ’.
Ngẫm lại, Tuyết Vi đau chân, trong bụng còn có đứa bé, không thể tung tăng nhảy nhót tới sô pha kia, cho nên, anh chỉ có thể lựa chọn ôm cô đi qua.
Mắt to ngập nước trộm ngắm mặt Bạch Dạ lạnh lùng, phát hiện anh dường như tiêu khí, rốt cuộc Tuyết Vi có thể thở phào một hơi……
Ai, cô xem như hoàn toàn phục Bạch Dạ!
Từ trước đến bây giờ, anh Vĩnh viễn là bộ dáng này, trên miệng đối với người vô cùng nghiêm khắc cũng không ngừng răn dạy, nhưng nội tâm rõ ràng là quan tâm.
Nhưng, nếu anh vẫn luôn dùng thái độ như vậy đối với mỗi người, chỉ sợ đời này anh đừng nghĩ kết giao bạn gái đi?
Đang nghĩ ngợi tới.
“Ai da……” Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đột nhiên căng thẳng.
“Làm sao vậy? Vi Nhi?”
“ưm…… tôi…… chân tôi! Chân! Chân! Rút gân!” Tuyết Vi thống khổ bắt được bả vai Bạch Dạ, dáng người không ngừng vặn vẹo.
“Trước đừng nhúc nhích!” Bạch Dạ ôm một bà bụng bự tuy rằng không phải đặc biệt cố hết sức, nhưng cô vừa động, anh khó tránh khỏi sẽ có lúc tuột tay.
Bước nhanh hai bước, rốt cuộc đến trước sô pha. Đợi lúc Bạch Dạ vừa muốn buông tay, Tuyết Vi đột nhiên đạp chân một cái, hai người này lấy tư thế nam dưới nữ trên cùng ngã xuống sô pha……
“ưm!” Tuyết Vi còn chưa nhận thấy được tư thế bọn họ có bao nhiêu mập mờ, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo xoắn chính thân mình.
Bạch Dạ bị cô đè ở dưới thân khó nhịn nhíu mày: “cô trước nhẫn nại một chút.” Cố sức đẩy cô sang một bên, vội vàng nâng cô dậy, ngồi xổm trước mặt cô. “Là chân này sao?”
“ừ!”
Nhanh chóng cởi giày cao gót trên chân Tuyết Vi ra, một tay Bạch Dạ nắm mắt cá chân cô, một tay kia vừa muốn trị liệu rút gân cho cô, nhưng mà……
“Ai da! Đại ca, tôi chính là chỉ chân này!”
Bạch Dạ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt cô thống khổ, lại có loại xúc động muốn quay đầu liền đi. Cô này rõ ràng là chơi người sao!
Rơi vào đường cùng, Tuyết Vi chỉ có thể đem chân rút gân gắng gượng đi qua, trên trán đều đã phủ kín mồ hôi.
Bạch Dạ rút một cái khăn giấy, ngồi ở bên cạnh cô, cẩn thận thế cô lau mồ hôi thái dương: “đỡ chút chưa?”
“ừ…… Khá hơn nhiều……” Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cả người giống như mất hết sức lực dựa vào ở trên sô pha.
“Đứa trẻ đã bảy tháng rồi hả? Hẳn là ăn chút thuốc dành cho thai phụ.”
“Có ăn, nhưng mà buổi tối vẫn có hiện tượng rút gân, đây cũng là không có biện pháp, thai phụ đều phải trải qua một bước này.”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi rất có tư thế người mẹ, Bạch Dạ không khỏi có chút cảm khái, hoặc là Nói, trong trí nhớ anh vẫn luôn dừng lại ở hơn bốn năm trước, lúc mới vừa khai giảng.
Khi đó, cô vẫn là một thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô, hoàn toàn làm người không cách nào cùng người phụ nữ sắp làm mẹ này liên tưởng với nhau.
Bạch Dạ thật không biết là nên cảm khái thời gian qua quá nhanh, hay là nên cảm khái, anh quá mức lưu luyến lúc trước……
‘ tiếng âm nhạc ……’ đột nhiên, ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng đàn violon bản sonata.
Giai điệu quen thuộc này lập tức kéo lại thần kinh Tuyết Vi.
Khúc này ……
Hình như là……
Cảnh tượng trước mắt dường như cắt tới hơn bốn năm trước, một màn đưa tin nhập học ……
Khi đó, người cô mặc một váy dài màu lam, lúc tham quan trường học, trong lúc vô tình bị một khúc đàn violon réo rắt hấp dẫn.
Tuyết Vi vượt qua một mảnh bóng cây, rốt cuộc đi tới bên dòng suối nhỏ.
Đối diện dòng suối đứng một người đàn ông lạnh băng cũng chỉ có khoảng hai mươi tuổi, anh cầm đàn violon trong tay, đang sa vào bên trong âm nhạc du dương.
Dần dần, Tuyết Vi cũng bị rơi thật sâu vào làn điệu du dương, ở tâm lý cô liền không xa người đàn ông, trong đầu đều để lại ký ức hãy còn mới mẻ.
Cũng đúng lúc ấy, cô đối với Bạch Dạ sinh ra tình cảm không cách nào ức chế.
Con ngươi long lanh dần dần dời về phía người đàn ông trước mắt.
Khi Tuyết Vi đối diện hai tròng mắt của Bạch Dạ không hề có độ ấm, trong nháy mắt, thời gian dường như lần thứ hai trở về hơn bốn năm trước……
Hết thảy đều không có thay đổi.
Hết thảy đều không có thay đổi.
Năm tháng không có lưu lại bất luận dấu vết gì ở trên mặt người đàn ông này, giờ này khắc này, ở trong mắt Tuyết Vi, Bạch Dạ giống như bốn năm trước cầm đàn violon trong tay, người mặc một thân trắng mộc mạc.
Sao lại thế này?
Xuất hiện ảo giác sao?
Tuyết Vi nhắm mắt lại, nỗ lực lắc đầu mình, vừa mở mắt, cảnh tượng quanh thân như cũ là một màn bốn năm trước.
Tại sao lại như vậy?
Là cô còn chưa dứt bỏ được quá khứ sao?
Hay là nói…… Cô thật sự sinh ra ảo giác hả?
“Làm sao vậy? Vi Nhi?” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Tiếng người đàn ông kia say lòng rót vào bên tai Tuyết Vi, làm người say mê như vậy, cô hơi hơi nhíu mày, cảm thấy…… Đại não càng thêm có chút hôn mê.
“Không, đầu tôi chỉ là có chút ……”
Cái từ ‘ đau ’ kia còn chưa có nói ra, một bàn tay to của Bạch Dạ liền chậm rãi với về phía khuôn mặt nhỏ của cô ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.