Chương 220: chú út của Hoàng Phủ Minh
Tề Thành Côn
17/04/2019
Đình viện.
Tuyết Vi đi theo Tôn Vân Vân đi tới trước biệt thự Hoàng Phủ Dương Vinh. Có thể cảm giác trạng thái Tôn Vân Vân có chút khẩn trương.
“Mẹ, ngài thả lỏng chút……”
“Vi, Vi Vi, đây là mẹ…… lần đầu tiên mẹ nhìn thấy nhiều người như vậy, mẹ thật sợ, thật sợ chính mình thất lễ.”
Nói đến cũng phải, nhiều năm như vậy, Địch Mạn Lị đều chèn ép Tôn Vân Vân, đa số trường hợp căn bản là sẽ không mang bà lại đây.
“Mẹ, không có quan hệ. làm sao Mẹ sẽ thất lễ chứ?”
“Đúng vậy, phu nhân, có tiểu thư ở đây, tiểu thư nhất định sẽ che chở cho ngài.” Ninh Ninh phía sau đã mỉm cười mở miệng.
lúc này Tôn Vân Vân mới xem như thoáng yên ổn xuống một ít.
“Tam tiểu thư.” Đột nhiên, một hầu gái chặn lại ở trước mặt các cô.
“Tiểu thúy?” Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là hầu gái Nhà họ Tuyết.
“Ha hả, tam tiểu thư, phu nhân kêu cô đi qua một chuyến.”
Địch Mạn Lị kêu cô qua đi? Chỉ sợ, lại không có chuyện gì tốt? Tròng mắt Tuyết Vi chuyển động: “Mẹ, ngài đi vào trước đi. con kêu Ninh Ninh bồi con đi qua một chuyến, một lát liền đi vào đại sảnh.”
“vậy tốt, con nhanh lên.”
“vâng……”
Nói xong, Tuyết Vi liền được tiểu Thúy dắt đi về phía biệt viện……
Kim đồng hồ thực mau chỉ về phía bốn giờ chiều, toàn bộ khách khứa trong danh sách Nhà họ Hoàng Phủ đã đến đông đủ, đều đang sôi nổi chờ đợi vai chính hôm nay, hai vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh hiện thân!
“chật, làm sao còn chưa tới vậy?.”
“Lục đệ, em thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến nha, các cô đã tới.” Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười nhìn về phía cổng lớn.
Chỉ thấy, Tuyết Phỉ Nhi và mẹ cùng đi chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Này không phải……” Trong đám người, có người liếc mắt một cái liền nhận ra Tuyết Phỉ Nhi.
“Tới, tới, tới, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là một trong hai vị hôn thê của Minh Nhi chúng ta, nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết, Tuyết Phỉ Nhi.” Dạ Phi Nhã Lệ lấy thân phận chủ nhân chính thức giới thiệu với mọi người con dâu tương lai của mình.
Tuyết Phỉ Nhi nhất nhất theo chân bọn họ chào hỏi.
Mọi người nhìn lên, vỗ mạnh đùi: “Ai nha nha, Vĩ Quốc, Vĩ Quốc, cũng chỉ có ông. hai ngày trước tôi còn cùng ông uống trà, ông không Nói, Phỉ Nhi nhà các người chính là cháu dâu tương lai của tôi!”
“Anh hai, chị dâu, cũng thực sự chỉ có các người, Sâm nhi cưới con gái lớn Nhà họ Tuyết, các người đây là muốn làm sao? thân càng thêm thân hả? Kêu cô con gái thứ hai Nhà họ Tuyết cũng gả lại đây? Ngược lại không tồi, chuyện này triệt triệt để để chính là người một nhà.”
“nhưng tôi nghe Nói, Nhà họ Tuyết còn có cô con gái thứ ba, không bằng kêu cô con gái thứ ba cũng cùng nhau gả lại đây, cùng Nguyệt nhi của nhà chúng ta hợp thành một đôi. đây đã là chị em, lại là chị em dâu, tuyệt đối sẽ không nháo không thoải mái.”
Mọi người sôi nổi nổi lên vui đùa chọc Hoàng Phủ Nguyệt, lại hoàn toàn không biết, cô con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết cũng là một vị vị hôn thê khác của Hoàng Phủ Minh.
đám người Dạ Phi Nhã Lệ cũng không có vạch trần, liền chờ cố lộng huyền hư một phen, giết mọi người trở tay không kịp.
Tiếc là không làm gì được……
Mọi người trái chờ, phải chờ, chính là chờ mãi không thấy bóng dáng của vị hôn thê khác, hiển nhiên có chút bất mãn lên. “Sao lại thế này? đã đợi nửa giờ. vị hôn thê khác của Minh Nhi đâu? Bóng dáng đâu? Người còn không có thấy, phổ còn rất lớn.”
“Đúng vậy, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta nơi nào có lễ nghĩa trưởng bối chờ tiểu bối?! Thật đúng là……” Mọi người e ngại mặt mũi Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không nói tiếp.
Nhưng cho dù bọn họ không nói, Hoàng Phủ Dương Vinh từ lâu đối với Tuyết Vi đã sinh tâm bất mãn. “Nhã lệ, bà phái người đi thúc giục nhanh lên!”
“Vâng, Vâng, Vâng, lão gia. Mọi người đừng vội, cứ đợi, đợi chờ đi. tôi đây liền phái người đi thúc giục.” Dạ Phi Nhã Lệ cực lực trấn an cảm xúc mọi người.
Lúc này, Địch Mạn Lị và Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở một bên không hẹn mà cùng âm thầm trao đổi một ánh mắt, giảo hoạt nở nụ cười.
nụ cười này mơ hồ truyền vào trong mắt Tôn Vân Vân, bà còn có thể không biết là chuyện làm sao sao?
Bây giờ, Địch Mạn Lị ở đây, Tuyết Vi lại không thấy bóng dáng, hiển nhiên là trong đó có trá. Nhưng bà là người phụ nữ không thân phận không địa vị, ở ngay lúc này chú định là thế con gái nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Tuyết Vi có thể hiện thân nhanh lên.
“Tuyết nhị tiểu thư.” Lúc này, một thanh niên tuổi không sai biệt với Hoàng Phủ Minh mấy đi tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
người anh mặc một thân tây trang hưu nhàn màu nhạt, khí chất xuất chúng, một đôi lông mày dày phản nghịch thoáng giơ lên về phía trước, lông mi dài mà hơi cong, có một đôi mắt trong sáng giống sương mai, mũi cao, môi giống cánh hoa hồng phấn, còn có làn da trắng nõn, rất là tuấn tú.
Chợt xem, người đàn ông này ôn tồn lễ độ, đẹp trai rạng ngời, chính là khí chất không giống người thường rồi lại mơ hồ tản ra vài phần tà lẫm.
Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy đã bị tướng mạo người đàn ông này làm kinh ngạc, khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “anh…… Là?”
“À, đúng. Quên tự giới thiệu.” Người đàn ông mỉm cười xoay hạ thân, đặt mông an vị ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh: “tôi là chú tám của Minh Nhi, Hoàng Phủ Tước.” Nâng tay lên, nhiệt tình ôm bả vai Hoàng Phủ Minh.
sắc mặt anh trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn chết sao?”
“Ai nha, nhìn cháu trai lớn của tôi nè, đã thẹn thùng hả? Đúng rồi, chú nhớ ra rồi, hôm nay giống như cháu còn chưa chào chú đâu. Tới, gọi chú tám nghe một chút.”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên vội vàng lặng yên không một tiếng động quay đầu đi……
Ai ngờ……
“A, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cháu cũng chưa chào chú đâu.” Hoàng Phủ Tước một tiếng trêu đùa rơi xuống.
cả khuôn mặt Hoàng Phủ Nguyệt tức khắc liền đen xuống ……
“Ha ha ha, Anh hai, anh nhìn một cái em út nhà chúng ta này, lại bắt đầu khiêu khích hai con trai của anh. Lại nói tiếp, Minh Nhi và Nguyệt nhi thật đủ mệt, nói tới tuổi, bọn họ còn lớn hơn so với Tước, chính là nhắc tới bối phận lại nhỏ hơn so với Tước. Ha ha ha……” Mọi người thoải mái phá lên cười.
Muốn nói tới Hoàng Phủ Tước, chính là con trai đồng lứa với Hoàng Phủ Dương Vinh được sủng ái nhất. lúc anh sinh ra, tuổi Hoàng Phủ nghị đã 80 tuổi, cơ hồ là dùng mệnh yêu thương anh, các anh trai, các chị càng đặt anh phủng ở lòng bàn tay sủng, hống.
Khi còn nhỏ, Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Nguyệt còn không hiểu chuyện, nhưng thật ra miệng kêu chú út, chú út. Nhưng bây giờ đều đã lớn như vậy, bọn họ sao có thể còn gọi Hoàng Phủ Tước là chú út?
“Chú út, chào ngài.” nhưng thật ra Tuyết Phỉ Nhi không kiêng kỵ xưng hô với Hoàng Phủ Tước, đôi mắt phượng vừa chuyển: “Kia phó tác giả《thiếu nữ ác ma》, hẳn là ngài đi?”
“Hả? cô đã xem qua sao?”
“vâng, cháu thực thích họa tác của ngài, hơn nữa, cháu còn bái độc qua ngài rất nhiều tác phẩm văn học.”
“Nha…… Chị dâu, con dâu tương lai này thực sự có mắt, tác phẩm của Bát đệ nhà chúng ta, rất nhiều ngôi sao sáng giới nghệ thuật đều không thể không vỗ án tán dương, không nghĩ tới con dâu tương lai này của chị vậy mà cũng thích như vậy?”
Không phải Tuyết Phỉ Nhi thích như vậy, mà là……
Tuyết Vi đi theo Tôn Vân Vân đi tới trước biệt thự Hoàng Phủ Dương Vinh. Có thể cảm giác trạng thái Tôn Vân Vân có chút khẩn trương.
“Mẹ, ngài thả lỏng chút……”
“Vi, Vi Vi, đây là mẹ…… lần đầu tiên mẹ nhìn thấy nhiều người như vậy, mẹ thật sợ, thật sợ chính mình thất lễ.”
Nói đến cũng phải, nhiều năm như vậy, Địch Mạn Lị đều chèn ép Tôn Vân Vân, đa số trường hợp căn bản là sẽ không mang bà lại đây.
“Mẹ, không có quan hệ. làm sao Mẹ sẽ thất lễ chứ?”
“Đúng vậy, phu nhân, có tiểu thư ở đây, tiểu thư nhất định sẽ che chở cho ngài.” Ninh Ninh phía sau đã mỉm cười mở miệng.
lúc này Tôn Vân Vân mới xem như thoáng yên ổn xuống một ít.
“Tam tiểu thư.” Đột nhiên, một hầu gái chặn lại ở trước mặt các cô.
“Tiểu thúy?” Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là hầu gái Nhà họ Tuyết.
“Ha hả, tam tiểu thư, phu nhân kêu cô đi qua một chuyến.”
Địch Mạn Lị kêu cô qua đi? Chỉ sợ, lại không có chuyện gì tốt? Tròng mắt Tuyết Vi chuyển động: “Mẹ, ngài đi vào trước đi. con kêu Ninh Ninh bồi con đi qua một chuyến, một lát liền đi vào đại sảnh.”
“vậy tốt, con nhanh lên.”
“vâng……”
Nói xong, Tuyết Vi liền được tiểu Thúy dắt đi về phía biệt viện……
Kim đồng hồ thực mau chỉ về phía bốn giờ chiều, toàn bộ khách khứa trong danh sách Nhà họ Hoàng Phủ đã đến đông đủ, đều đang sôi nổi chờ đợi vai chính hôm nay, hai vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh hiện thân!
“chật, làm sao còn chưa tới vậy?.”
“Lục đệ, em thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến nha, các cô đã tới.” Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười nhìn về phía cổng lớn.
Chỉ thấy, Tuyết Phỉ Nhi và mẹ cùng đi chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Này không phải……” Trong đám người, có người liếc mắt một cái liền nhận ra Tuyết Phỉ Nhi.
“Tới, tới, tới, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là một trong hai vị hôn thê của Minh Nhi chúng ta, nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết, Tuyết Phỉ Nhi.” Dạ Phi Nhã Lệ lấy thân phận chủ nhân chính thức giới thiệu với mọi người con dâu tương lai của mình.
Tuyết Phỉ Nhi nhất nhất theo chân bọn họ chào hỏi.
Mọi người nhìn lên, vỗ mạnh đùi: “Ai nha nha, Vĩ Quốc, Vĩ Quốc, cũng chỉ có ông. hai ngày trước tôi còn cùng ông uống trà, ông không Nói, Phỉ Nhi nhà các người chính là cháu dâu tương lai của tôi!”
“Anh hai, chị dâu, cũng thực sự chỉ có các người, Sâm nhi cưới con gái lớn Nhà họ Tuyết, các người đây là muốn làm sao? thân càng thêm thân hả? Kêu cô con gái thứ hai Nhà họ Tuyết cũng gả lại đây? Ngược lại không tồi, chuyện này triệt triệt để để chính là người một nhà.”
“nhưng tôi nghe Nói, Nhà họ Tuyết còn có cô con gái thứ ba, không bằng kêu cô con gái thứ ba cũng cùng nhau gả lại đây, cùng Nguyệt nhi của nhà chúng ta hợp thành một đôi. đây đã là chị em, lại là chị em dâu, tuyệt đối sẽ không nháo không thoải mái.”
Mọi người sôi nổi nổi lên vui đùa chọc Hoàng Phủ Nguyệt, lại hoàn toàn không biết, cô con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết cũng là một vị vị hôn thê khác của Hoàng Phủ Minh.
đám người Dạ Phi Nhã Lệ cũng không có vạch trần, liền chờ cố lộng huyền hư một phen, giết mọi người trở tay không kịp.
Tiếc là không làm gì được……
Mọi người trái chờ, phải chờ, chính là chờ mãi không thấy bóng dáng của vị hôn thê khác, hiển nhiên có chút bất mãn lên. “Sao lại thế này? đã đợi nửa giờ. vị hôn thê khác của Minh Nhi đâu? Bóng dáng đâu? Người còn không có thấy, phổ còn rất lớn.”
“Đúng vậy, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta nơi nào có lễ nghĩa trưởng bối chờ tiểu bối?! Thật đúng là……” Mọi người e ngại mặt mũi Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không nói tiếp.
Nhưng cho dù bọn họ không nói, Hoàng Phủ Dương Vinh từ lâu đối với Tuyết Vi đã sinh tâm bất mãn. “Nhã lệ, bà phái người đi thúc giục nhanh lên!”
“Vâng, Vâng, Vâng, lão gia. Mọi người đừng vội, cứ đợi, đợi chờ đi. tôi đây liền phái người đi thúc giục.” Dạ Phi Nhã Lệ cực lực trấn an cảm xúc mọi người.
Lúc này, Địch Mạn Lị và Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở một bên không hẹn mà cùng âm thầm trao đổi một ánh mắt, giảo hoạt nở nụ cười.
nụ cười này mơ hồ truyền vào trong mắt Tôn Vân Vân, bà còn có thể không biết là chuyện làm sao sao?
Bây giờ, Địch Mạn Lị ở đây, Tuyết Vi lại không thấy bóng dáng, hiển nhiên là trong đó có trá. Nhưng bà là người phụ nữ không thân phận không địa vị, ở ngay lúc này chú định là thế con gái nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Tuyết Vi có thể hiện thân nhanh lên.
“Tuyết nhị tiểu thư.” Lúc này, một thanh niên tuổi không sai biệt với Hoàng Phủ Minh mấy đi tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
người anh mặc một thân tây trang hưu nhàn màu nhạt, khí chất xuất chúng, một đôi lông mày dày phản nghịch thoáng giơ lên về phía trước, lông mi dài mà hơi cong, có một đôi mắt trong sáng giống sương mai, mũi cao, môi giống cánh hoa hồng phấn, còn có làn da trắng nõn, rất là tuấn tú.
Chợt xem, người đàn ông này ôn tồn lễ độ, đẹp trai rạng ngời, chính là khí chất không giống người thường rồi lại mơ hồ tản ra vài phần tà lẫm.
Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy đã bị tướng mạo người đàn ông này làm kinh ngạc, khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “anh…… Là?”
“À, đúng. Quên tự giới thiệu.” Người đàn ông mỉm cười xoay hạ thân, đặt mông an vị ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh: “tôi là chú tám của Minh Nhi, Hoàng Phủ Tước.” Nâng tay lên, nhiệt tình ôm bả vai Hoàng Phủ Minh.
sắc mặt anh trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn chết sao?”
“Ai nha, nhìn cháu trai lớn của tôi nè, đã thẹn thùng hả? Đúng rồi, chú nhớ ra rồi, hôm nay giống như cháu còn chưa chào chú đâu. Tới, gọi chú tám nghe một chút.”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên vội vàng lặng yên không một tiếng động quay đầu đi……
Ai ngờ……
“A, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cháu cũng chưa chào chú đâu.” Hoàng Phủ Tước một tiếng trêu đùa rơi xuống.
cả khuôn mặt Hoàng Phủ Nguyệt tức khắc liền đen xuống ……
“Ha ha ha, Anh hai, anh nhìn một cái em út nhà chúng ta này, lại bắt đầu khiêu khích hai con trai của anh. Lại nói tiếp, Minh Nhi và Nguyệt nhi thật đủ mệt, nói tới tuổi, bọn họ còn lớn hơn so với Tước, chính là nhắc tới bối phận lại nhỏ hơn so với Tước. Ha ha ha……” Mọi người thoải mái phá lên cười.
Muốn nói tới Hoàng Phủ Tước, chính là con trai đồng lứa với Hoàng Phủ Dương Vinh được sủng ái nhất. lúc anh sinh ra, tuổi Hoàng Phủ nghị đã 80 tuổi, cơ hồ là dùng mệnh yêu thương anh, các anh trai, các chị càng đặt anh phủng ở lòng bàn tay sủng, hống.
Khi còn nhỏ, Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Nguyệt còn không hiểu chuyện, nhưng thật ra miệng kêu chú út, chú út. Nhưng bây giờ đều đã lớn như vậy, bọn họ sao có thể còn gọi Hoàng Phủ Tước là chú út?
“Chú út, chào ngài.” nhưng thật ra Tuyết Phỉ Nhi không kiêng kỵ xưng hô với Hoàng Phủ Tước, đôi mắt phượng vừa chuyển: “Kia phó tác giả《thiếu nữ ác ma》, hẳn là ngài đi?”
“Hả? cô đã xem qua sao?”
“vâng, cháu thực thích họa tác của ngài, hơn nữa, cháu còn bái độc qua ngài rất nhiều tác phẩm văn học.”
“Nha…… Chị dâu, con dâu tương lai này thực sự có mắt, tác phẩm của Bát đệ nhà chúng ta, rất nhiều ngôi sao sáng giới nghệ thuật đều không thể không vỗ án tán dương, không nghĩ tới con dâu tương lai này của chị vậy mà cũng thích như vậy?”
Không phải Tuyết Phỉ Nhi thích như vậy, mà là……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.