Chương 385: Chúng ta giao dịch
Tề Thành Côn
15/10/2019
Editor: Thơ Thơ
Hoàng thành.
Tổng quân khu Quân Khu Bạch Hổ.
“Báo cáo! Hoàng Phủ Quân Trường!” Cửa phòng họp bị một người quan tham mưu từ ngoài đẩy ra.
“Chuyện gì?”
“Hoàng Phủ Quân Trường, phía trước có mật báo muốn ngài tự mình xem qua.” Nói xong, tên quan tham mưu kia nôn nóng đầy bụng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Minh, trình một phong thơ hàm vào trong tay anh liền rời đi.
Hoàng Phủ Minh mở ra lá thư kia, mặt vô cảm đọc.
Mộ Thần Hiên ngồi ở bên cạnh anh nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Hoàng Phủ Quân Trường, phát sinh chuyện gì sao?”
“buổi chiều ngày hôm qua, Quân khu Huyền Vũ đã xảy ra binh biến, bây giờ Dạ Phi Linh thất lạc không rõ!” Nói xong, hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, ‘ bốp ’ một tiếng đem thơ hàm trong tay vỗ lên trên bàn.
“Binh biến? Ai phát động?”
“Là em trai thứ hai của Dạ Phi Linh liên hợp Quân khu Huyền Vũ, tướng quân binh đoàn thứ ba cùng nhau phát động!” Thơ_Thơ_ddlqd
“hả?” Vẻ mặt mọi người kinh ngạc nhìn lẫn nhau.
Kỳ thật, bọn họ sớm đã nghe Nói, bên trong gia tộc Dạ phi cùng bên trong gia tộc họ Hoàng Phủ không sai biệt lắm, đều không thế nào thái bình.
Em trai Dạ Phi Linh lớn lên vẫn luôn nhậm chức tổng tham mưu Quân khu Huyền Vũ, đối với vị trí Quân Trường càng là như hổ rình mồi. Hiện nay bùng nổ binh biến cũng coi như là chuyện bên trong dự kiến của mọi người.
“Hoàng Phủ Quân Trường, không bằng chúng ta thừa cơ hội này liên hợp hai cái quân khu Thanh Long, Chu Tước cùng nhau……”
“Nếu ai ở ngay lúc này phát động công kích chẳng khác nào chui đầu vô lưới.” Bạch Dạ vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng cắt đứt lời người nọ đề nghị.
Mọi người liền không rõ, hiện nay bên trong Quân khu Huyền Vũ đại loạn, không phải cơ hội tốt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
“A, Dạ Phi Linh lòng dạ người này hiểm sâu, em trai kia để cho anh ta nhét kẽ răng còn không đủ. Phát động binh biến hả? Sợ là Dạ Phi Linh dục tình cố túng, muốn diệt trừ em trai cùng cha khác mẹ này cho nên trình diễn tương kế tựu kế mà thôi!” Lời này nói xong, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt, khóe môi như ẩn như hiện khơi mào một độ cung.
Đối với Dạ Phi Linh người này, không có người nào hiểu biết hơn so với anh.
Bọn họ đã từng đồng sinh cộng tử, không biết ở bên nhau đánh qua nhiều ít trận, ngộ qua nhiều ít địch.
Anh càng thêm biết Dạ Phi Linh sớm đã có tâm diệt trừ em trai này, nhưng mà, chính là không có lý do hợp lý, nếu là giết sai, chỉ biết bị người ta nói thành thí huynh mà thôi, cho nên, lúc này đây, tự nhiên là cơ hội tốt để Dạ Phi Linh động thủ!
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đem phân mật báo kia vò thành một đống ném vào thùng rác…… Thơ_Thơ_ddlqd
Một tháng sau.
Sau khi Dạ Phi Linh vào ở khách sạn của Cảnh Bác Hạo, hết thảy đúng như lời anh, ngày hôm sau liền có người lại đây hỏi thăm hành tung của anh.
Cảnh Bác Hạo cũng dựa theo mệnh lệnh Tuyết Vi, tống cổ đám người kia đi.
Không quá mấy ngày, Dạ Phi Linh chịu đựng không được, yêu cầu Tuyết Vi thử trị liệu hai mắt của mình. Ở bên trong vô hình nằm trong tính toán của cô.
Tuyết Vi liền trình diễn lạt mềm buộc chặt, ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng, lấy lượng thuốc nhỏ tới cứu trị Dạ Phi Linh.
Chỉ chớp mắt đã là một tháng đi qua……
“zero, tôi phối ra thuốc bôi đã dùng xong toàn bộ ở hôm nay rồi, bây giờ anh liền có thể dỡ bỏ băng bịt mắt ……”
“Hừ? Bảo bối, nếu đôi mắt tôi thật sự tốt, tôi nhất định sẽ báo đáp cô.” Còn không đợi Tuyết Vi nói xong, Dạ Phi Linh liền duỗi tay đi tháo băng bịt đôi mắt.
Nhưng, cô lập tức liền ngăn lại động tác của anh. “zero, trước khi anh hủy đi băng bịt, tôi…… tôi muốn anh đáp ứng tôi một chuyện.”
“Đáp ứng cô một chuyện sao?” Khóe môi gợi cảm của Dạ Phi Linh không khỏi xẹt qua một độ cung hài hước, anh duỗi tay lôi kéo tay nhỏ của Tuyết Vi, một phen kéo cô vào trong lòng ngực mình: “Chuyện gì?”
Ngồi ở trong lòng ngực Dạ Phi Linh, Tuyết Vi khó chịu nổi lên cái xem thường.
Một tháng qua, Dạ Phi Linh ba lần bốn lượt đùa giỡn cô, mới đầu cô còn phản kháng, sau đó cơ bản đã có thói quen anh trêu đùa, dù sao cũng làm không ra cái gì quá lớn!
“tôi muốn anh đáp ứng tôi, sau khi anh tháo băng bịt đôi mắt, vô luận nhìn thấy cái gì, anh đều không thể phát hỏa!!!” Vẻ mặt Tuyết Vi đột nhiên lạnh xuống.
Dạ Phi Linh cười tà: “Bảo bối, nên không phải là cô lớn lên quá xấu, sợ dọa đến tôi chứ?” Thơ_Thơ_ddlqd
A.
Cô thực sự có thể dọa đến Dạ Phi Linh, chẳng qua, không phải bởi vì diện mạo, chỉ là bởi vì chính cô mà thôi!
“Đúng vậy, tôi chính là lớn lên thực xấu, cho nên…… anh còn không buông tôi ra nhanh lên?” Tuyết Vi thử tránh thoát Dạ Phi Linh ôm ấp.
Nhưng mà, Dạ Phi Linh như cũ một tay gắt gao ôm lấy eo cô, không chịu buông ra. “Bảo bối, nếu là diện mạo của cô xấu, như vậy tôi nghĩ…… Trên thế giới này mỹ nữ hẳn là không có mấy được người, đúng không? Tuyết! Vi!!”
Một tay nâng lên, anh chậm rãi cởi ra băng bịt đôi mắt.
Con ngươi Tuyết Vi mở lớn nhìn nụ cười quỷ mị ở trên mặt anh, như là bị điểm huyệt đạo ngồi ở trong lòng ngực anh, cũng không dám cử động một chút.
Dạ Phi Linh vẫn đoán được thân phận của cô.
Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu biết được?
Anh vì sao không có vạch trần cô?
‘ bùm, bùm ’ trái tim sợ hãi gia tốc nhảy lên.
Màn đêm buông xuống, thời khắc Phi Linh hoàn toàn trích rớt băng gạc đó, điểm xuyết trong đôi mắt lam chính là ánh sáng giảo hoạt khó có thể che dấu. “Quả thật là cô.”
“anh……!!! Từ khi nào anh bắt đầu biết đến??” Thân thể cơ hồ phát run, Tuyết Vi bất an giãy giụa, muốn từ trong lòng ngực anh chạy thoát.
“Từ lúc bắt đầu tôi đã biết. A…… Hiểu y thuật, còn gọi Vi Tuyết? Bảo bối, cô đổi tên tốt xấu gì cũng đổi cao thâm một chút, chỉ là đem tên thật của cô đảo lại, chẳng phải là thực dễ dàng bị người phát hiện sao?”
Nhìn ở trên mặt Dạ Phi Linh treo nụ cười yêu dã, Tuyết Vi phẫn hận nắm lên hai đấm. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
Đáng chết!
Cô cũng không tin, Dạ Phi Linh không có thu được tin tức cô tự sát, vốn tưởng rằng cô trực tiếp báo ra bản thân kêu Vi Tuyết cũng sẽ không bị Dạ Phi Linh phát hiện, nào biết đâu rằng……?
Gia hỏa này vậy mà thông minh như vậy. Lập tức liền đoán ra là cô!?
“cô không chỉ không chết, còn đi tới địa bàn của tôi, lại hao tổn tâm cơ giữ tôi lại ở chỗ này. Làm sao? Chẳng lẽ là cô bị Hoàng Phủ Minh bỏ, liền nghĩ tới ‘ đầu nhập vào ’ tôi sao?” Nói xong, Dạ Phi Linh nhéo lên cằm Tuyết Vi: “nếu cô ngoan một chút, thật ra tôi có thể thu cô làm tình nhân cho tôi.”
Ngốc x!
Anh thật cho rằng người phụ nữ nào cũng đều hận không thể bò lên trên giường anh sao?
Nhưng……
Tuyết Vi không thể ngờ chính là, Dạ Phi Linh vậy mà nhìn ra cô cố ý giữ anh lại ở chỗ này. Người này quả thật là sâu không lường được.
Cô lạnh lùng nheo nheo mắt: “Buông tôi ra!” Dùng sức ném ra tay Dạ Phi Linh nhéo chính cằm mình, tránh thoát một cái, liền từ trong lòng ngực anh xoay người ngồi ở trên sô pha.
“Dạ Phi Linh, nếu anh cái gì đều đã biết, tôi đây cũng không gạt anh cái gì, bây giờ, tôi nói rõ cho anh, anh thật sự đoán trúng mở đầu, tôi chính là cố ý giữ anh lại. Nhưng…… anh lại không có đoán trúng kết cục!”
Hoàng thành.
Tổng quân khu Quân Khu Bạch Hổ.
“Báo cáo! Hoàng Phủ Quân Trường!” Cửa phòng họp bị một người quan tham mưu từ ngoài đẩy ra.
“Chuyện gì?”
“Hoàng Phủ Quân Trường, phía trước có mật báo muốn ngài tự mình xem qua.” Nói xong, tên quan tham mưu kia nôn nóng đầy bụng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Minh, trình một phong thơ hàm vào trong tay anh liền rời đi.
Hoàng Phủ Minh mở ra lá thư kia, mặt vô cảm đọc.
Mộ Thần Hiên ngồi ở bên cạnh anh nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Hoàng Phủ Quân Trường, phát sinh chuyện gì sao?”
“buổi chiều ngày hôm qua, Quân khu Huyền Vũ đã xảy ra binh biến, bây giờ Dạ Phi Linh thất lạc không rõ!” Nói xong, hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, ‘ bốp ’ một tiếng đem thơ hàm trong tay vỗ lên trên bàn.
“Binh biến? Ai phát động?”
“Là em trai thứ hai của Dạ Phi Linh liên hợp Quân khu Huyền Vũ, tướng quân binh đoàn thứ ba cùng nhau phát động!” Thơ_Thơ_ddlqd
“hả?” Vẻ mặt mọi người kinh ngạc nhìn lẫn nhau.
Kỳ thật, bọn họ sớm đã nghe Nói, bên trong gia tộc Dạ phi cùng bên trong gia tộc họ Hoàng Phủ không sai biệt lắm, đều không thế nào thái bình.
Em trai Dạ Phi Linh lớn lên vẫn luôn nhậm chức tổng tham mưu Quân khu Huyền Vũ, đối với vị trí Quân Trường càng là như hổ rình mồi. Hiện nay bùng nổ binh biến cũng coi như là chuyện bên trong dự kiến của mọi người.
“Hoàng Phủ Quân Trường, không bằng chúng ta thừa cơ hội này liên hợp hai cái quân khu Thanh Long, Chu Tước cùng nhau……”
“Nếu ai ở ngay lúc này phát động công kích chẳng khác nào chui đầu vô lưới.” Bạch Dạ vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng cắt đứt lời người nọ đề nghị.
Mọi người liền không rõ, hiện nay bên trong Quân khu Huyền Vũ đại loạn, không phải cơ hội tốt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
“A, Dạ Phi Linh lòng dạ người này hiểm sâu, em trai kia để cho anh ta nhét kẽ răng còn không đủ. Phát động binh biến hả? Sợ là Dạ Phi Linh dục tình cố túng, muốn diệt trừ em trai cùng cha khác mẹ này cho nên trình diễn tương kế tựu kế mà thôi!” Lời này nói xong, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt, khóe môi như ẩn như hiện khơi mào một độ cung.
Đối với Dạ Phi Linh người này, không có người nào hiểu biết hơn so với anh.
Bọn họ đã từng đồng sinh cộng tử, không biết ở bên nhau đánh qua nhiều ít trận, ngộ qua nhiều ít địch.
Anh càng thêm biết Dạ Phi Linh sớm đã có tâm diệt trừ em trai này, nhưng mà, chính là không có lý do hợp lý, nếu là giết sai, chỉ biết bị người ta nói thành thí huynh mà thôi, cho nên, lúc này đây, tự nhiên là cơ hội tốt để Dạ Phi Linh động thủ!
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đem phân mật báo kia vò thành một đống ném vào thùng rác…… Thơ_Thơ_ddlqd
Một tháng sau.
Sau khi Dạ Phi Linh vào ở khách sạn của Cảnh Bác Hạo, hết thảy đúng như lời anh, ngày hôm sau liền có người lại đây hỏi thăm hành tung của anh.
Cảnh Bác Hạo cũng dựa theo mệnh lệnh Tuyết Vi, tống cổ đám người kia đi.
Không quá mấy ngày, Dạ Phi Linh chịu đựng không được, yêu cầu Tuyết Vi thử trị liệu hai mắt của mình. Ở bên trong vô hình nằm trong tính toán của cô.
Tuyết Vi liền trình diễn lạt mềm buộc chặt, ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng, lấy lượng thuốc nhỏ tới cứu trị Dạ Phi Linh.
Chỉ chớp mắt đã là một tháng đi qua……
“zero, tôi phối ra thuốc bôi đã dùng xong toàn bộ ở hôm nay rồi, bây giờ anh liền có thể dỡ bỏ băng bịt mắt ……”
“Hừ? Bảo bối, nếu đôi mắt tôi thật sự tốt, tôi nhất định sẽ báo đáp cô.” Còn không đợi Tuyết Vi nói xong, Dạ Phi Linh liền duỗi tay đi tháo băng bịt đôi mắt.
Nhưng, cô lập tức liền ngăn lại động tác của anh. “zero, trước khi anh hủy đi băng bịt, tôi…… tôi muốn anh đáp ứng tôi một chuyện.”
“Đáp ứng cô một chuyện sao?” Khóe môi gợi cảm của Dạ Phi Linh không khỏi xẹt qua một độ cung hài hước, anh duỗi tay lôi kéo tay nhỏ của Tuyết Vi, một phen kéo cô vào trong lòng ngực mình: “Chuyện gì?”
Ngồi ở trong lòng ngực Dạ Phi Linh, Tuyết Vi khó chịu nổi lên cái xem thường.
Một tháng qua, Dạ Phi Linh ba lần bốn lượt đùa giỡn cô, mới đầu cô còn phản kháng, sau đó cơ bản đã có thói quen anh trêu đùa, dù sao cũng làm không ra cái gì quá lớn!
“tôi muốn anh đáp ứng tôi, sau khi anh tháo băng bịt đôi mắt, vô luận nhìn thấy cái gì, anh đều không thể phát hỏa!!!” Vẻ mặt Tuyết Vi đột nhiên lạnh xuống.
Dạ Phi Linh cười tà: “Bảo bối, nên không phải là cô lớn lên quá xấu, sợ dọa đến tôi chứ?” Thơ_Thơ_ddlqd
A.
Cô thực sự có thể dọa đến Dạ Phi Linh, chẳng qua, không phải bởi vì diện mạo, chỉ là bởi vì chính cô mà thôi!
“Đúng vậy, tôi chính là lớn lên thực xấu, cho nên…… anh còn không buông tôi ra nhanh lên?” Tuyết Vi thử tránh thoát Dạ Phi Linh ôm ấp.
Nhưng mà, Dạ Phi Linh như cũ một tay gắt gao ôm lấy eo cô, không chịu buông ra. “Bảo bối, nếu là diện mạo của cô xấu, như vậy tôi nghĩ…… Trên thế giới này mỹ nữ hẳn là không có mấy được người, đúng không? Tuyết! Vi!!”
Một tay nâng lên, anh chậm rãi cởi ra băng bịt đôi mắt.
Con ngươi Tuyết Vi mở lớn nhìn nụ cười quỷ mị ở trên mặt anh, như là bị điểm huyệt đạo ngồi ở trong lòng ngực anh, cũng không dám cử động một chút.
Dạ Phi Linh vẫn đoán được thân phận của cô.
Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu biết được?
Anh vì sao không có vạch trần cô?
‘ bùm, bùm ’ trái tim sợ hãi gia tốc nhảy lên.
Màn đêm buông xuống, thời khắc Phi Linh hoàn toàn trích rớt băng gạc đó, điểm xuyết trong đôi mắt lam chính là ánh sáng giảo hoạt khó có thể che dấu. “Quả thật là cô.”
“anh……!!! Từ khi nào anh bắt đầu biết đến??” Thân thể cơ hồ phát run, Tuyết Vi bất an giãy giụa, muốn từ trong lòng ngực anh chạy thoát.
“Từ lúc bắt đầu tôi đã biết. A…… Hiểu y thuật, còn gọi Vi Tuyết? Bảo bối, cô đổi tên tốt xấu gì cũng đổi cao thâm một chút, chỉ là đem tên thật của cô đảo lại, chẳng phải là thực dễ dàng bị người phát hiện sao?”
Nhìn ở trên mặt Dạ Phi Linh treo nụ cười yêu dã, Tuyết Vi phẫn hận nắm lên hai đấm. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
Đáng chết!
Cô cũng không tin, Dạ Phi Linh không có thu được tin tức cô tự sát, vốn tưởng rằng cô trực tiếp báo ra bản thân kêu Vi Tuyết cũng sẽ không bị Dạ Phi Linh phát hiện, nào biết đâu rằng……?
Gia hỏa này vậy mà thông minh như vậy. Lập tức liền đoán ra là cô!?
“cô không chỉ không chết, còn đi tới địa bàn của tôi, lại hao tổn tâm cơ giữ tôi lại ở chỗ này. Làm sao? Chẳng lẽ là cô bị Hoàng Phủ Minh bỏ, liền nghĩ tới ‘ đầu nhập vào ’ tôi sao?” Nói xong, Dạ Phi Linh nhéo lên cằm Tuyết Vi: “nếu cô ngoan một chút, thật ra tôi có thể thu cô làm tình nhân cho tôi.”
Ngốc x!
Anh thật cho rằng người phụ nữ nào cũng đều hận không thể bò lên trên giường anh sao?
Nhưng……
Tuyết Vi không thể ngờ chính là, Dạ Phi Linh vậy mà nhìn ra cô cố ý giữ anh lại ở chỗ này. Người này quả thật là sâu không lường được.
Cô lạnh lùng nheo nheo mắt: “Buông tôi ra!” Dùng sức ném ra tay Dạ Phi Linh nhéo chính cằm mình, tránh thoát một cái, liền từ trong lòng ngực anh xoay người ngồi ở trên sô pha.
“Dạ Phi Linh, nếu anh cái gì đều đã biết, tôi đây cũng không gạt anh cái gì, bây giờ, tôi nói rõ cho anh, anh thật sự đoán trúng mở đầu, tôi chính là cố ý giữ anh lại. Nhưng…… anh lại không có đoán trúng kết cục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.