Chương 147: cô ta là người phụ nữ của tôi
Tề Thành Côn
07/01/2019
“Người đàn ông này là ai?”
“Không biết, tân hoan của tam tiểu thư đi.” Đang lúc mọi người khe khẽ nói nhỏ thảo luận thân phận của Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vĩ Quốc đứng ở một bên nháy mắt liền trợn tròn mắt. “Hoàng…… Hoàng Phủ…… Quân Trường……” Một lời lẽ nghiêm khắc, mặt trở nên trắng bệch, trắng bệch.
Địch mạn lệ vừa nghe, cũng ngớ ngẩn một nửa.
Chỉ một thoáng, ở trong nhà trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở dốc một tiếng, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh.
“Tuyết Vi? Vi?!” Anh nhẹ giọng gọi tên Tuyết Vi, thật cẩn thận dùng khăn tay chắn ở trên miệng vết thương cô đang phun như suối, chỉ một lát, khăn tay kia cũng đã nhuộm thành đỏ như máu.
Hoàng Phủ Minh đã rời khỏi Nhà họ Tuyết thật, chính là sau khi đi không xa, anh vô luận thế nào cũng không yên lòng về Tuyết Vi liền quyết định tới cửa bái phỏng Tuyết lão gia một chút.
Nề hà……
Tất cả mọi người Nhà họ Tuyết tụ tập ở phòng khách. Hoàng Phủ Minh cứ như vậy thuận lợi đi đến, lại…… Chính mắt thấy Tuyết Vĩ Quốc làm sao nện một cái bình hoa ở trên đầu Tuyết Vi!!!
Một khắc kia ……
Hoàng Phủ Minh thật sự không thể tin, đây sẽ là thái độ của một người cha đối với con sao?
Anh vẫn luôn cho rằng…… Trên đời này chỉ có cha mình …… Mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế!!
Nắm nắm tay ‘ chi chi ’ rung động, anh đột nhiên đứng lên. “Tuyết Vĩ Quốc!!!!” Bởi vì tức giận, Con ngươi Hoàng Phủ Minh phảng phất nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.
Tuyết Vĩ Quốc sợ tới mức lui một bước về phía sau theo bản năng.
Thời khắc Hoàng Phủ Minh vừa muốn xông lên trước, Tuyết Vi ngã xuống đất cố sức nâng tay lên, gắt gao kéo lại ống quần anh: “Anh…… Rốt cuộc…… Là …… Ba ba của tôi……”
Tay nhỏ, vô lực rũ ở trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh nuốt xuống một ngụm tức giận, sắc mặt âm trầm bế Tuyết Vi đã lâm vào hôn mê lên, chậm rãi đi đến cổng lớn Nhà họ Tuyết. Vậy mà không một người dám chặn lại.
Một khắc anh sắp bước ra cửa kia, bước chân đột nhiên bỏ dở.
Mọi người nhìn bóng dáng anh không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
“Nghe đây, bây giờ Tuyết Vi là người phụ nữ của Hoàng Phủ Minh tôi, nếu có người nào dám chạm vào một sợi lông tơ của cô ta, cho dù là Thiên Vương lão tử…… Hoàng Phủ Minh tôi cũng muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!!” Lời nói khí phách rơi xuống, Hoàng Phủ Minh cũng không quay đầu lại rời đi……
Trên dưới mấy chục người Nhà họ Tuyết, ngây ngốc sững sờ ở nơi đó, sau một lúc lâu đều không hề định thần lại.
“không phải bà nói với tôi …… Hoàng Phủ Minh đã đáp ứng cưới Phỉ Nhi sao? Vì sao! Hoàng Phủ Minh đột nhiên nói với tôi như vậy?!!!” Đúng lúc này, Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ nhìn về phía Địch Mạn Lị.
Bà mờ mịt lắc lắc đầu: “Lão, lão gia, tôi, tôi cũng không biết đây là có chuyện gì.”
“bà không biết?!! Bây giờ chuyện nháo thành như vậy, bà kêu tôi làm sao xong việc??? Nếu cuối cùng Hoàng Phủ Minh cưới Tuyết Vi, tất cả kế hoạch của tôi toàn bộ đều hủy trong một sớm!!”
“Lão gia, là lúc trước ông nói cùng Hoàng Phủ Dương Vinh đưa hai con gái qua, bây giờ vì sao phản ứng tới chất vấn tôi??” Địch Mạn Lị bất mãn nhíu mày.
Tuyết Vĩ Quốc một phen bóp lấy cổ bà: “Nếu bà không nói cho tôi Hoàng Phủ Minh muốn cưới Phỉ Nhi, tôi làm sao sẽ đối với Tuyết Vi như vậy, hả?!!!”
“Lão, lão, lão gia…… ông, ông yên tâm, chuyện…… Chuyện nhất định sẽ, sẽ có biện pháp giải quyết. Rốt cuộc, Tôn Vân Vân còn ở…… Còn ở trong nhà này ……” Địch Mạn Lị gian nan nói cho hết lời.
Tuyết Vĩ Quốc chậm rãi buông lỏng cổ bà ra: “Đúng vậy, tôi còn có Vân Vân……” Hai tròng mắt chợt lóe, khóe miệng ông thoáng chốc nổi lên một nụ cười quỷ dị ……
*
“Nghe đây, nếu các người cứu trị không khỏi cho cô gái này, tất cả mọi người về nhà trồng trọt cho tôi đi!!”
“Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.”
Trong bệnh viện binh đoàn thứ nhất, tất cả quân y xuất động, gồm cả bác sĩ nội khoa lẫn ngoại khoa, hơn nữa bác sĩ chỉnh dung cùng nhau gia nhập hàng ngũ cứu trị Tuyết Vi.
Ai cũng biết bệnh tình của cô cũng không phải nghiêm trọng như vậy, nhưng mọi người cũng không ngốc, Hoàng Phủ Minh tự mình đưa cô tới, lại ban bố mệnh lệnh như vậy, bọn họ ai dám chậm trễ một chút hả?
“Tôn bác sĩ, không xong!!”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Người bệnh là hình máu eu hiếm thấy.”
“Cái gì? Mau, mau, lập tức gọi điện thoại cho người của kho máu, đại lượng điều lấy hình máu eu lại đây.”
“vâng……”
Bởi vì chuyện máu này một nháo, tất cả bác sĩ liên tục lăn lộn mười mấy giờ mới hoàn toàn kết thúc cứu trị đối với Tuyết Vi.
Chờ khi Tuyết Vi tỉnh lại, đều đã chuyển xế chiều rồi.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tầm mắt mông lung nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú bên giường này, Tuyết Vi giảm bớt thật lâu, mới có thể thấy rõ ràng Hoàng Phủ Minh: “Không.”
“Uống nước không?”
“Tôi không khát.” Cô vô lực nâng tay lên, sờ sờ miệng vết thương của mình: “Tê……”
“Mới vừa may xong, chớ có sờ!” Hoàng Phủ Minh khẩn trương lấy tay nhỏ của cô ra.
“Bây giờ, bây giờ mấy giờ?” Tầm mắt, nhìn vị trí cửa sổ, cô suy yếu hỏi.
“Bốn giờ chiều.”
“Buổi chiều??? Vậy mà tôi nằm hết nửa ngày sao?!!” Ngồi dậy một cái, toàn bộ đầu bởi vì cung cấp máu không đủ, cô lại nhanh chóng ngã xuống.
“Thành thật nằm!!”
“Không được!! Mẹ tôi ngã xuống từ trên thang lầu, tôi muốn đi xem bà!!” Tuyết Vi còn muốn ngồi lên lại bị Hoàng Phủ Minh chặt chẽ ấn ở trên giường.
“buổi sáng hôm nay tôi cũng đã phái người đi Nhà họ Tuyết các người, tiếp nhận bác tới bệnh viện dưỡng thương.”
“anh tiếp nhận mẹ tôi tới hả? Tới nơi này hả??” Trên mặt Tuyết Vi khó có thể che dấu tươi cười. Nhưng giây tiếp theo…… “mẹ tôi……”
“Yên tâm, chỉ là chân bị gãy xương mà thôi, điều dưỡng mấy tháng liền sẽ khỏi hẳn.”
Hô……
Còn tốt.
Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt to hơi hơi cong thành hình trăng non: “này, không nghĩ tới anh cẩn thận như vậy? Vậy mà tiếp nhận mẹ tôi tới hả?”
“A, đương nhiên, nói không chừng chính là mẹ vợ tương lai của tôi, có được hay không đều đến xem bà, tôi đương nhiên đến lấy lòng một chút.” Hoàng Phủ Minh cười xấu xa một tay chống đỡ khởi cằm Tuyết Vi ghé vào gối đầu.
“cắt.” Hung hăng cho anh một cái xem thường, ánh mắt Tuyết Vi ngơ ngác vọng lên trần nhà, sâu kín nói: “Mẹ tôi…… bà là tình nhân …… cha tôi, nói thật dễ nghe, chính là nhị phòng đi, ha hả.” Gượng ép bứt lên vẻ tươi cười.
Cứ việc, đáp án này Hoàng Phủ Minh khẳng định đã biết được, nhưng cô vẫn muốn ‘ chính đại quang minh ’ giới thiệu cùng anh một chút.
Nhưng mà……
Anh không chỉ đã biết Tuyết Vi cũng là vợ nhỏ sở sinh, còn biết……
Phía trước tám phần tổn thương trên người Tuyết Vi nhất định là Tuyết Vĩ Quốc đánh!
“Tôi mới biết được, hóa ra lần này cô đáp ứng cùng tôi trở về Nhà họ Hoàng Phủ cũng là có mục đích hả?” Đề tài vừa mới rồi quá mức trầm trọng, Hoàng Phủ Minh vui đùa dời đi đề tài.
“Không biết, tân hoan của tam tiểu thư đi.” Đang lúc mọi người khe khẽ nói nhỏ thảo luận thân phận của Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vĩ Quốc đứng ở một bên nháy mắt liền trợn tròn mắt. “Hoàng…… Hoàng Phủ…… Quân Trường……” Một lời lẽ nghiêm khắc, mặt trở nên trắng bệch, trắng bệch.
Địch mạn lệ vừa nghe, cũng ngớ ngẩn một nửa.
Chỉ một thoáng, ở trong nhà trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở dốc một tiếng, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh.
“Tuyết Vi? Vi?!” Anh nhẹ giọng gọi tên Tuyết Vi, thật cẩn thận dùng khăn tay chắn ở trên miệng vết thương cô đang phun như suối, chỉ một lát, khăn tay kia cũng đã nhuộm thành đỏ như máu.
Hoàng Phủ Minh đã rời khỏi Nhà họ Tuyết thật, chính là sau khi đi không xa, anh vô luận thế nào cũng không yên lòng về Tuyết Vi liền quyết định tới cửa bái phỏng Tuyết lão gia một chút.
Nề hà……
Tất cả mọi người Nhà họ Tuyết tụ tập ở phòng khách. Hoàng Phủ Minh cứ như vậy thuận lợi đi đến, lại…… Chính mắt thấy Tuyết Vĩ Quốc làm sao nện một cái bình hoa ở trên đầu Tuyết Vi!!!
Một khắc kia ……
Hoàng Phủ Minh thật sự không thể tin, đây sẽ là thái độ của một người cha đối với con sao?
Anh vẫn luôn cho rằng…… Trên đời này chỉ có cha mình …… Mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế!!
Nắm nắm tay ‘ chi chi ’ rung động, anh đột nhiên đứng lên. “Tuyết Vĩ Quốc!!!!” Bởi vì tức giận, Con ngươi Hoàng Phủ Minh phảng phất nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.
Tuyết Vĩ Quốc sợ tới mức lui một bước về phía sau theo bản năng.
Thời khắc Hoàng Phủ Minh vừa muốn xông lên trước, Tuyết Vi ngã xuống đất cố sức nâng tay lên, gắt gao kéo lại ống quần anh: “Anh…… Rốt cuộc…… Là …… Ba ba của tôi……”
Tay nhỏ, vô lực rũ ở trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh nuốt xuống một ngụm tức giận, sắc mặt âm trầm bế Tuyết Vi đã lâm vào hôn mê lên, chậm rãi đi đến cổng lớn Nhà họ Tuyết. Vậy mà không một người dám chặn lại.
Một khắc anh sắp bước ra cửa kia, bước chân đột nhiên bỏ dở.
Mọi người nhìn bóng dáng anh không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
“Nghe đây, bây giờ Tuyết Vi là người phụ nữ của Hoàng Phủ Minh tôi, nếu có người nào dám chạm vào một sợi lông tơ của cô ta, cho dù là Thiên Vương lão tử…… Hoàng Phủ Minh tôi cũng muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!!” Lời nói khí phách rơi xuống, Hoàng Phủ Minh cũng không quay đầu lại rời đi……
Trên dưới mấy chục người Nhà họ Tuyết, ngây ngốc sững sờ ở nơi đó, sau một lúc lâu đều không hề định thần lại.
“không phải bà nói với tôi …… Hoàng Phủ Minh đã đáp ứng cưới Phỉ Nhi sao? Vì sao! Hoàng Phủ Minh đột nhiên nói với tôi như vậy?!!!” Đúng lúc này, Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ nhìn về phía Địch Mạn Lị.
Bà mờ mịt lắc lắc đầu: “Lão, lão gia, tôi, tôi cũng không biết đây là có chuyện gì.”
“bà không biết?!! Bây giờ chuyện nháo thành như vậy, bà kêu tôi làm sao xong việc??? Nếu cuối cùng Hoàng Phủ Minh cưới Tuyết Vi, tất cả kế hoạch của tôi toàn bộ đều hủy trong một sớm!!”
“Lão gia, là lúc trước ông nói cùng Hoàng Phủ Dương Vinh đưa hai con gái qua, bây giờ vì sao phản ứng tới chất vấn tôi??” Địch Mạn Lị bất mãn nhíu mày.
Tuyết Vĩ Quốc một phen bóp lấy cổ bà: “Nếu bà không nói cho tôi Hoàng Phủ Minh muốn cưới Phỉ Nhi, tôi làm sao sẽ đối với Tuyết Vi như vậy, hả?!!!”
“Lão, lão, lão gia…… ông, ông yên tâm, chuyện…… Chuyện nhất định sẽ, sẽ có biện pháp giải quyết. Rốt cuộc, Tôn Vân Vân còn ở…… Còn ở trong nhà này ……” Địch Mạn Lị gian nan nói cho hết lời.
Tuyết Vĩ Quốc chậm rãi buông lỏng cổ bà ra: “Đúng vậy, tôi còn có Vân Vân……” Hai tròng mắt chợt lóe, khóe miệng ông thoáng chốc nổi lên một nụ cười quỷ dị ……
*
“Nghe đây, nếu các người cứu trị không khỏi cho cô gái này, tất cả mọi người về nhà trồng trọt cho tôi đi!!”
“Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.”
Trong bệnh viện binh đoàn thứ nhất, tất cả quân y xuất động, gồm cả bác sĩ nội khoa lẫn ngoại khoa, hơn nữa bác sĩ chỉnh dung cùng nhau gia nhập hàng ngũ cứu trị Tuyết Vi.
Ai cũng biết bệnh tình của cô cũng không phải nghiêm trọng như vậy, nhưng mọi người cũng không ngốc, Hoàng Phủ Minh tự mình đưa cô tới, lại ban bố mệnh lệnh như vậy, bọn họ ai dám chậm trễ một chút hả?
“Tôn bác sĩ, không xong!!”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Người bệnh là hình máu eu hiếm thấy.”
“Cái gì? Mau, mau, lập tức gọi điện thoại cho người của kho máu, đại lượng điều lấy hình máu eu lại đây.”
“vâng……”
Bởi vì chuyện máu này một nháo, tất cả bác sĩ liên tục lăn lộn mười mấy giờ mới hoàn toàn kết thúc cứu trị đối với Tuyết Vi.
Chờ khi Tuyết Vi tỉnh lại, đều đã chuyển xế chiều rồi.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tầm mắt mông lung nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú bên giường này, Tuyết Vi giảm bớt thật lâu, mới có thể thấy rõ ràng Hoàng Phủ Minh: “Không.”
“Uống nước không?”
“Tôi không khát.” Cô vô lực nâng tay lên, sờ sờ miệng vết thương của mình: “Tê……”
“Mới vừa may xong, chớ có sờ!” Hoàng Phủ Minh khẩn trương lấy tay nhỏ của cô ra.
“Bây giờ, bây giờ mấy giờ?” Tầm mắt, nhìn vị trí cửa sổ, cô suy yếu hỏi.
“Bốn giờ chiều.”
“Buổi chiều??? Vậy mà tôi nằm hết nửa ngày sao?!!” Ngồi dậy một cái, toàn bộ đầu bởi vì cung cấp máu không đủ, cô lại nhanh chóng ngã xuống.
“Thành thật nằm!!”
“Không được!! Mẹ tôi ngã xuống từ trên thang lầu, tôi muốn đi xem bà!!” Tuyết Vi còn muốn ngồi lên lại bị Hoàng Phủ Minh chặt chẽ ấn ở trên giường.
“buổi sáng hôm nay tôi cũng đã phái người đi Nhà họ Tuyết các người, tiếp nhận bác tới bệnh viện dưỡng thương.”
“anh tiếp nhận mẹ tôi tới hả? Tới nơi này hả??” Trên mặt Tuyết Vi khó có thể che dấu tươi cười. Nhưng giây tiếp theo…… “mẹ tôi……”
“Yên tâm, chỉ là chân bị gãy xương mà thôi, điều dưỡng mấy tháng liền sẽ khỏi hẳn.”
Hô……
Còn tốt.
Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt to hơi hơi cong thành hình trăng non: “này, không nghĩ tới anh cẩn thận như vậy? Vậy mà tiếp nhận mẹ tôi tới hả?”
“A, đương nhiên, nói không chừng chính là mẹ vợ tương lai của tôi, có được hay không đều đến xem bà, tôi đương nhiên đến lấy lòng một chút.” Hoàng Phủ Minh cười xấu xa một tay chống đỡ khởi cằm Tuyết Vi ghé vào gối đầu.
“cắt.” Hung hăng cho anh một cái xem thường, ánh mắt Tuyết Vi ngơ ngác vọng lên trần nhà, sâu kín nói: “Mẹ tôi…… bà là tình nhân …… cha tôi, nói thật dễ nghe, chính là nhị phòng đi, ha hả.” Gượng ép bứt lên vẻ tươi cười.
Cứ việc, đáp án này Hoàng Phủ Minh khẳng định đã biết được, nhưng cô vẫn muốn ‘ chính đại quang minh ’ giới thiệu cùng anh một chút.
Nhưng mà……
Anh không chỉ đã biết Tuyết Vi cũng là vợ nhỏ sở sinh, còn biết……
Phía trước tám phần tổn thương trên người Tuyết Vi nhất định là Tuyết Vĩ Quốc đánh!
“Tôi mới biết được, hóa ra lần này cô đáp ứng cùng tôi trở về Nhà họ Hoàng Phủ cũng là có mục đích hả?” Đề tài vừa mới rồi quá mức trầm trọng, Hoàng Phủ Minh vui đùa dời đi đề tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.