Chương 279: đàm phán với lão gia tử
Tề Thành Côn
24/06/2019
“Ai ai ai, Anh hai,
anh trước đừng tức giận, rõ ràng chính là anh nói không hối hận, bây giờ em kêu người giúp đỡ tới, sao anh lại có thể nói em như vậy?”
Hoàng Phủ Dương Vinh bị em trai út quỷ linh tinh chất vấn á khẩu không trả lời được, dù cho ông biết chính mình bị em trai tính kế cái gì đều không thể nói.
“được!!! Được!!! Vậy đến đây đi!” Hoàng Phủ Dương Vinh phẫn hận nghiến răng.
Tuyết Vi theo bản năng trao đổi ánh mắt cùng Hoàng Phủ Tước, hai người liền đổi một vị trí.
“bác Hoàng Phủ ……”
“Im miệng, lúc chơi cờ, ta không muốn nghe đến bất cứ lời nào vô nghĩa!” Hoàng Phủ Dương Vinh hoàn toàn không cho Tuyết Vi bất luận cơ hội gì nói chuyện, lập tức xóa bàn cờ nghênh đón một ván cờ mới.
Tuyết Vi âm thầm cười cười, đơn giản liền ngậm miệng lại toàn tâm đầu nhập vào bên trong ván cờ.
Vài phút sau, từ trên ván cờ xem căn bản là phân không ra thắng thua.
Mặt Hoàng Phủ Dương Vinh tràn đầy tức giận cũng bởi vì đầu nhập đến bên trong ván cờ dần dần hóa giải. “Chật, bàn cờ này, có ý tứ……”
“A……” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, một đôi mắt giảo hoạt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Tước đứng ở một bên.
Hoàng Phủ Tước lập tức hiểu ý lặng yên rời đi.
“Bác Hoàng Phủ, đến bây giờ sở dĩ ván cờ phân không ra thắng bại là bởi vì Tuyết Vi biết tiến, lui.”
“hả?” Có thể cảm giác được, Hoàng Phủ Dương Vinh thực chờ mong cô nói lời kế tiếp.
“Không cách nào phủ nhận, ở ‘phương diện nào đó ’, Tuyết Vi làm còn chưa đủ, nhưng nếu là từ đại cục suy nghĩ, cho dù Tuyết Vi vì bảo toàn ván cờ, cũng làm được ‘ lui ’ và ‘ tiến ’.” Cờ trắng trong tay rơi xuống. Ván cờ thắng thua lập tức liền sáng tỏ.
Hoàng Phủ Dương Vinh nheo nheo mắt lạnh: “Vậy thật ra cô nói, cái gì là ‘ tiến ’, cái gì là ‘ lui ’!?”
“Tiến chính là, nếu có người dám thương tổn người nhà cháu, cháu liền có thể lấy mệnh đua; lui còn lại là, nếu người nhà cháu yêu cầu cháu cúi đầu, cháu liền có thể hy sinh tôn nghiêm cá nhân, giữ được người nhà cháu chu toàn!” Mắt phượng chợt lóe, sau khi Tuyết Vi hạ một con cờ trắng cuối cùng, nhàn nhạt nở nụ cười: “Bác Hoàng Phủ, cháu thua. Đi trước.” Ưu nhã cúi người, cô vừa muốn đứng lên.
“Chờ một chút!”
“A.” Tuyết Vi âm thầm cười, ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Bác Hoàng Phủ, còn có chuyện gì?”
“Ta muốn biết, cô chỉ ‘ người nhà ’ chính là ai!”
“người nhà của cháu đã từng là mẹ của cháu. Bây giờ…… Người nhà của cháu là mẹ của cháu, Minh, cùng với đứa trẻ trong bụng cháu!”
“Thực tốt. Tuyết Vi, tôi vẫn luôn biết cô là người thông minh, lần này cô đến, lại dẫn tôi nhập cục nói vậy cô đã biết nguyên nhân tôi chán ghét cô là cái gì!!”
Không tồi!
‘ ván cờ ’ lần này đúng là Tuyết Vi an bài.
Cô đi cắm trại dã ngoại từ vùng ngoại ô trở về, trước tiên liền gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Tước, sau hỏi thăm biết được Bác Hoàng Phủ yêu nhất chính là chơi cờ vây. Trùng hợp chính là, cô thực am hiểu chơi cờ vây, càng thêm biết, nguyên tắc khi đánh cờ là khi tâm thuần tịnh nhất.
Đã dự đoán được Hoàng Phủ Dương Vinh nhìn thấy cô nhất định là nổi trận lôi đình, như vậy chỉ có thể lợi dụng giữa đánh cờ chậm rãi tinh lọc lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Dương Vinh, ở giữa cùng Hoàng Phủ Dương Vinh câu thông một chút.
“Ha hả, Bác Hoàng Phủ, vẫn là câu nói kia, trên người Tuyết Vi có khuyết điểm không đếm được. Có lẽ trong ánh mắt người ở bên ngoài là ưu điểm, như vậy ở trong mắt ngài, nhất định là khuyết điểm. Chính là ‘ khuyết điểm ’ này đó, tuyệt sẽ không trở thành chân sau liên lụy Minh, nói không chừng……” Tuyết Vi ngữ phong vừa chuyển, giảo hoạt nở nụ cười: “Hay là có thể trở thành một ‘ vũ khí ’có lợi giúp Minh xưng bá tứ quốc!”
Nghe lời Nói cô dã tâm đầy bụng, nội tâm Hoàng Phủ Dương Vinh không khỏi run lên.
Ông thật không nghĩ tới một nha đầu hai mươi tuổi vậy mà sẽ bày ra một mặt khéo đưa đẩy lại sâu không lường được như thế.
“Tuyết Vi, tôi không trông cậy vào cô giúp Minh Nhi cái gì; tôi muốn con dâu, có thể tướng mạo xấu xí; có thể vô tài vô đức; nhưng cần thiết là có tâm an phận thủ thường!!!”
“Bác Hoàng Phủ, cháu không cho rằng ‘ có tài có đức ’ và ‘ an phận thủ thường ’ là xung đột. Cháu có thể đối với chồng cháu an phận thủ thường, lại không cách nào đối với người có ý đồ làm hại chồng cháu an phận thủ thường; trước đây cháu chưa gả cho Minh có lẽ đường hoàng ương ngạnh, nhưng đã gả cho anh ấy, cháu tự nhiên biết nên làm sao từ phu.”
“miệng lưỡi sắc bén!” Hoàng Phủ Dương Vinh âm thầm nghiến răng, chậm rãi đứng lên: “Nói nhiều như vậy, hôm nay ý đồ cô đến, hẳn là muốn tôi kêu Minh Nhi trở về Nhà họ Hoàng Phủ hả!!!?”
“Có đúng hay không.”
“Có đúng hay không?” Hoàng Phủ Dương Vinh khó hiểu.
“Ha hả……” Tuyết Vi thanh nhã cười, lệ khí ở trên người cô dần dần rút đi: “Minh vì cháu đã làm đủ nhiều, cho nên, cháu không cách nào nhìn đến anh ấy bởi vì cháu là địch với ngài, là địch với toàn bộ Nhà họ Hoàng Phủ.”
Lần này cắm trại dã ngoại ngoài ý muốn nói chuyện cùng với Mộ Thần Hiên thật sự kêu Tuyết Vi được lợi rất nhiều.
Cô có lẽ không làm được là đi yêu Hoàng Phủ Minh; có lẽ cũng không làm được thật sự tiếp thu cọc hôn nhân này. Nhưng duy nhất có thể làm được chính là……
Trả lại Hoàng Phủ Minh quỹ đạo nguyên bản thuộc về anh!
“Kia không đúng đâu?”
“A.” Tuyết Vi lại cười, về điểm này nhu hòa ở trong mắt nháy mắt lạnh xuống: “Lấy năng lực của Minh nếu muốn trở về Nhà họ Hoàng Phủ căn bản là không cần cháu tới cầu ngài!! Hiện nay, hai tướng quân đã cáo ốm rơì quân, trong quân Minh lại không ở tọa trấn. Dù cho trước mắt xem ra trong quân cũng không đáng lo ngại, nhưng chỉ sợ Quân Trường ba cái quân khu Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ sớm đã như hổ rình mồi đi? Ngài ngạnh kháng đi xuống, thua sợ là toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ!!”
“cô!!!!” Lửa giận Hoàng Phủ Dương Vinh trong nháy mắt liền vọt tới đầu đỉnh.
Ông không phủ nhận con trai mình đích xác đủ tàn nhẫn, dựa vào quả quyết thủ đoạn rơì quân, tới buộc ông đi vào khuôn khổ. Trong khoảng thời gian này, sở dĩ ông không có đi tìm Hoàng Phủ Minh về chỉ là vì một cái mặt mũi.
Nơi nào sẽ biết, Đôi mắt Tuyết Vi vậy mà sẽ độc như vậy, lập tức liền vạch trần chuyện ông cố kỵ!
“Bác Hoàng Phủ, nói câu xuất phát từ nội tâm cùng ngài, cháu thật sự không nghĩ nhìn Minh bởi vì cháu cùng ngài nháo không thoải mái như vậy. Càng thêm không nghĩ nhìn đến toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ đã chịu ảnh hưởng.” Nói đến đây, Tuyết Vi chậm rãi cúi thấp đầu xuống, đẩy ra váy dài trước người, hai đầu gối ‘ bùm ’ một tiếng, quỳ gối trên mặt đất: “Là Tuyết Vi không biết trời cao đất dày, vài lần va chạm với ngài, bây giờ Tuyết Vi cả gan cầu ngài, kêu Minh trở về Nhà họ Hoàng Phủ.”
Nhìn Tuyết Vi trước mắt đầy mặt thành khẩn, mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc không có một tia thay đổi.
Ông tung hoành sa trường hơn bốn mươi năm, làm sao nhìn không thấu đứa trẻ nho nhỏ này ‘ rắp tâm ’? Đầu tiên là dùng kế dụ ông nhập cục; mềm cứng toàn thi đối với ông oanh tạc.
Nhưng mà……
Ông biết rõ người phụ nữ này tâm cơ khó lường, lại chỉ có thể rớt vào bên trong ‘ bẫy rập ’cô đã thiết lập tốt!
“được! Tôi có thể tiếp thu hôn nhân các người, cũng có thể kêu các người cùng nhau trở về Nhà họ Hoàng Phủ!!”
“Tạ……” Tuyết Vi vừa muốn mở miệng.
Hoàng Phủ Dương Vinh lập tức cắt đứt lời cô nói: “Nhưng mà!!!”
Hoàng Phủ Dương Vinh bị em trai út quỷ linh tinh chất vấn á khẩu không trả lời được, dù cho ông biết chính mình bị em trai tính kế cái gì đều không thể nói.
“được!!! Được!!! Vậy đến đây đi!” Hoàng Phủ Dương Vinh phẫn hận nghiến răng.
Tuyết Vi theo bản năng trao đổi ánh mắt cùng Hoàng Phủ Tước, hai người liền đổi một vị trí.
“bác Hoàng Phủ ……”
“Im miệng, lúc chơi cờ, ta không muốn nghe đến bất cứ lời nào vô nghĩa!” Hoàng Phủ Dương Vinh hoàn toàn không cho Tuyết Vi bất luận cơ hội gì nói chuyện, lập tức xóa bàn cờ nghênh đón một ván cờ mới.
Tuyết Vi âm thầm cười cười, đơn giản liền ngậm miệng lại toàn tâm đầu nhập vào bên trong ván cờ.
Vài phút sau, từ trên ván cờ xem căn bản là phân không ra thắng thua.
Mặt Hoàng Phủ Dương Vinh tràn đầy tức giận cũng bởi vì đầu nhập đến bên trong ván cờ dần dần hóa giải. “Chật, bàn cờ này, có ý tứ……”
“A……” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, một đôi mắt giảo hoạt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Tước đứng ở một bên.
Hoàng Phủ Tước lập tức hiểu ý lặng yên rời đi.
“Bác Hoàng Phủ, đến bây giờ sở dĩ ván cờ phân không ra thắng bại là bởi vì Tuyết Vi biết tiến, lui.”
“hả?” Có thể cảm giác được, Hoàng Phủ Dương Vinh thực chờ mong cô nói lời kế tiếp.
“Không cách nào phủ nhận, ở ‘phương diện nào đó ’, Tuyết Vi làm còn chưa đủ, nhưng nếu là từ đại cục suy nghĩ, cho dù Tuyết Vi vì bảo toàn ván cờ, cũng làm được ‘ lui ’ và ‘ tiến ’.” Cờ trắng trong tay rơi xuống. Ván cờ thắng thua lập tức liền sáng tỏ.
Hoàng Phủ Dương Vinh nheo nheo mắt lạnh: “Vậy thật ra cô nói, cái gì là ‘ tiến ’, cái gì là ‘ lui ’!?”
“Tiến chính là, nếu có người dám thương tổn người nhà cháu, cháu liền có thể lấy mệnh đua; lui còn lại là, nếu người nhà cháu yêu cầu cháu cúi đầu, cháu liền có thể hy sinh tôn nghiêm cá nhân, giữ được người nhà cháu chu toàn!” Mắt phượng chợt lóe, sau khi Tuyết Vi hạ một con cờ trắng cuối cùng, nhàn nhạt nở nụ cười: “Bác Hoàng Phủ, cháu thua. Đi trước.” Ưu nhã cúi người, cô vừa muốn đứng lên.
“Chờ một chút!”
“A.” Tuyết Vi âm thầm cười, ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Bác Hoàng Phủ, còn có chuyện gì?”
“Ta muốn biết, cô chỉ ‘ người nhà ’ chính là ai!”
“người nhà của cháu đã từng là mẹ của cháu. Bây giờ…… Người nhà của cháu là mẹ của cháu, Minh, cùng với đứa trẻ trong bụng cháu!”
“Thực tốt. Tuyết Vi, tôi vẫn luôn biết cô là người thông minh, lần này cô đến, lại dẫn tôi nhập cục nói vậy cô đã biết nguyên nhân tôi chán ghét cô là cái gì!!”
Không tồi!
‘ ván cờ ’ lần này đúng là Tuyết Vi an bài.
Cô đi cắm trại dã ngoại từ vùng ngoại ô trở về, trước tiên liền gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Tước, sau hỏi thăm biết được Bác Hoàng Phủ yêu nhất chính là chơi cờ vây. Trùng hợp chính là, cô thực am hiểu chơi cờ vây, càng thêm biết, nguyên tắc khi đánh cờ là khi tâm thuần tịnh nhất.
Đã dự đoán được Hoàng Phủ Dương Vinh nhìn thấy cô nhất định là nổi trận lôi đình, như vậy chỉ có thể lợi dụng giữa đánh cờ chậm rãi tinh lọc lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Dương Vinh, ở giữa cùng Hoàng Phủ Dương Vinh câu thông một chút.
“Ha hả, Bác Hoàng Phủ, vẫn là câu nói kia, trên người Tuyết Vi có khuyết điểm không đếm được. Có lẽ trong ánh mắt người ở bên ngoài là ưu điểm, như vậy ở trong mắt ngài, nhất định là khuyết điểm. Chính là ‘ khuyết điểm ’ này đó, tuyệt sẽ không trở thành chân sau liên lụy Minh, nói không chừng……” Tuyết Vi ngữ phong vừa chuyển, giảo hoạt nở nụ cười: “Hay là có thể trở thành một ‘ vũ khí ’có lợi giúp Minh xưng bá tứ quốc!”
Nghe lời Nói cô dã tâm đầy bụng, nội tâm Hoàng Phủ Dương Vinh không khỏi run lên.
Ông thật không nghĩ tới một nha đầu hai mươi tuổi vậy mà sẽ bày ra một mặt khéo đưa đẩy lại sâu không lường được như thế.
“Tuyết Vi, tôi không trông cậy vào cô giúp Minh Nhi cái gì; tôi muốn con dâu, có thể tướng mạo xấu xí; có thể vô tài vô đức; nhưng cần thiết là có tâm an phận thủ thường!!!”
“Bác Hoàng Phủ, cháu không cho rằng ‘ có tài có đức ’ và ‘ an phận thủ thường ’ là xung đột. Cháu có thể đối với chồng cháu an phận thủ thường, lại không cách nào đối với người có ý đồ làm hại chồng cháu an phận thủ thường; trước đây cháu chưa gả cho Minh có lẽ đường hoàng ương ngạnh, nhưng đã gả cho anh ấy, cháu tự nhiên biết nên làm sao từ phu.”
“miệng lưỡi sắc bén!” Hoàng Phủ Dương Vinh âm thầm nghiến răng, chậm rãi đứng lên: “Nói nhiều như vậy, hôm nay ý đồ cô đến, hẳn là muốn tôi kêu Minh Nhi trở về Nhà họ Hoàng Phủ hả!!!?”
“Có đúng hay không.”
“Có đúng hay không?” Hoàng Phủ Dương Vinh khó hiểu.
“Ha hả……” Tuyết Vi thanh nhã cười, lệ khí ở trên người cô dần dần rút đi: “Minh vì cháu đã làm đủ nhiều, cho nên, cháu không cách nào nhìn đến anh ấy bởi vì cháu là địch với ngài, là địch với toàn bộ Nhà họ Hoàng Phủ.”
Lần này cắm trại dã ngoại ngoài ý muốn nói chuyện cùng với Mộ Thần Hiên thật sự kêu Tuyết Vi được lợi rất nhiều.
Cô có lẽ không làm được là đi yêu Hoàng Phủ Minh; có lẽ cũng không làm được thật sự tiếp thu cọc hôn nhân này. Nhưng duy nhất có thể làm được chính là……
Trả lại Hoàng Phủ Minh quỹ đạo nguyên bản thuộc về anh!
“Kia không đúng đâu?”
“A.” Tuyết Vi lại cười, về điểm này nhu hòa ở trong mắt nháy mắt lạnh xuống: “Lấy năng lực của Minh nếu muốn trở về Nhà họ Hoàng Phủ căn bản là không cần cháu tới cầu ngài!! Hiện nay, hai tướng quân đã cáo ốm rơì quân, trong quân Minh lại không ở tọa trấn. Dù cho trước mắt xem ra trong quân cũng không đáng lo ngại, nhưng chỉ sợ Quân Trường ba cái quân khu Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ sớm đã như hổ rình mồi đi? Ngài ngạnh kháng đi xuống, thua sợ là toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ!!”
“cô!!!!” Lửa giận Hoàng Phủ Dương Vinh trong nháy mắt liền vọt tới đầu đỉnh.
Ông không phủ nhận con trai mình đích xác đủ tàn nhẫn, dựa vào quả quyết thủ đoạn rơì quân, tới buộc ông đi vào khuôn khổ. Trong khoảng thời gian này, sở dĩ ông không có đi tìm Hoàng Phủ Minh về chỉ là vì một cái mặt mũi.
Nơi nào sẽ biết, Đôi mắt Tuyết Vi vậy mà sẽ độc như vậy, lập tức liền vạch trần chuyện ông cố kỵ!
“Bác Hoàng Phủ, nói câu xuất phát từ nội tâm cùng ngài, cháu thật sự không nghĩ nhìn Minh bởi vì cháu cùng ngài nháo không thoải mái như vậy. Càng thêm không nghĩ nhìn đến toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ đã chịu ảnh hưởng.” Nói đến đây, Tuyết Vi chậm rãi cúi thấp đầu xuống, đẩy ra váy dài trước người, hai đầu gối ‘ bùm ’ một tiếng, quỳ gối trên mặt đất: “Là Tuyết Vi không biết trời cao đất dày, vài lần va chạm với ngài, bây giờ Tuyết Vi cả gan cầu ngài, kêu Minh trở về Nhà họ Hoàng Phủ.”
Nhìn Tuyết Vi trước mắt đầy mặt thành khẩn, mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc không có một tia thay đổi.
Ông tung hoành sa trường hơn bốn mươi năm, làm sao nhìn không thấu đứa trẻ nho nhỏ này ‘ rắp tâm ’? Đầu tiên là dùng kế dụ ông nhập cục; mềm cứng toàn thi đối với ông oanh tạc.
Nhưng mà……
Ông biết rõ người phụ nữ này tâm cơ khó lường, lại chỉ có thể rớt vào bên trong ‘ bẫy rập ’cô đã thiết lập tốt!
“được! Tôi có thể tiếp thu hôn nhân các người, cũng có thể kêu các người cùng nhau trở về Nhà họ Hoàng Phủ!!”
“Tạ……” Tuyết Vi vừa muốn mở miệng.
Hoàng Phủ Dương Vinh lập tức cắt đứt lời cô nói: “Nhưng mà!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.