Chương 449: đêm khuya ghen tuông
Tề Thành Côn
14/12/2019
Editor: Thơ Thơ
“Được, dù sao quân diễn còn có một ngày nữa mới có thể ra kết quả chân chính, đến lúc đó chúng ta chờ xem!!” Nói xong, Hoàng Phủ Sâm âm trầm một khuôn mặt bước nhanh đi ra khỏi phòng chỉ huy.
“Hô……” Hoàng Phủ Minh mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương, thở ra một hơi thật dài.
“Hoàng Phủ Quân Trường, bữa tối đã đến giờ, ngài đi ăn một chút gì đi.” Một quan tham mưu lo lắng đi tới bên cạnh anh.
Hoàng Phủ Minh vô lực vẫy vẫy tay, đứng dậy, chính mình liền đi qua ký túc xá.
Trời biết, hôm nay trận này tác chiến xinh đẹp theo lẽ thường tới nói ít nhất yêu cầu 4 vị tướng liên hợp tác chiến mới có thể cân nhắc ra kết quả một trận chiến này.
Hiện nay, Hoàng Phủ Minh lấy sức của một người, liên tục chỉ huy 8 tiếng đồng hồ, tiêu hao không chỉ là thể lực còn có lượng lớn trí nhớ.
Thêm nữa, anh đã nhiều năm không có tự thân một đường tác chiến, hoặc nhiều hoặc ít có chút ăn không tiêu.
Nhưng, vẫn là câu nói kia, kết quả hôm qua đã là bên trong chuyện anh đoán trước, hôm nay, nếu anh không lấy một mình anh tham dự địch nhiều trong đó, chỉ huy tác chiến, chỉ sợ là Mộ Thần Hiên khó giữ được chức vị tướng quân!
Trở lại ký túc xá cá nhân, Hoàng Phủ Minh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, tắm cũng chưa sức lực tẩy ‘ bùm ’ một tiếng liền ngã xuống giường.
Nhắm lại hai tròng mắt, vừa muốn đi vào giấc ngủ. Anh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi móc di động từ trong túi ra, khởi động máy……
‘ đô, đô, đô……’
“Tác chiến đã kết thúc sao?” Liên tiếp vài tiếng vội qua đi, Tuyết Vi xuất hiện ở trên màn hình di động.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh mỏi mệt dường như nháy mắt mất đi, cười nhạt gật gật đầu: “ừ.”
“Hai ngày này kết quả thế nào?”
“Còn tốt. Em thì sao? Đang làm gì?”
“Chuẩn bị ngủ.” tay Tuyết Vi lắc lư xuống màn ảnh. Chỉ thấy, người cô mặc một áo ngủ ren gợi cảm, nằm ngửa ở trên giường lớn phòng ngủ.
hình ảnh quyến rũ như ánh vào mi mắt Hoàng Phủ Minh, da thịt tuyết trắng cũng mơ hồ bày ra xuyên thấu qua áo ngủ ren.
“em cố ý sao?” Hoàng Phủ Minh cười mê người, trong con ngươi thâm thúy bắn ra một tia mị cảm nam tính khó nén.
“Làm gì?”
“em biết rõ anh ‘ ăn ’ không đến, còn cố ý lộ cho anh xem? Là muốn tra tấn anh sao?”
“hả?” Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện mình đã hiện ra cảnh xuân, cũng không có bất luận che lấp gì, ngược lại càng thêm khoa trương lôi kéo áo ngủ: “anh đoán!”
‘ đằng ’ lập tức, ngọn lửa nháy mắt bậc lửa trong mắt Hoàng Phủ Minh, anh ngồi dậy: “Tin hay không, bây giờ anh liền qua đi tìm em?!”
“Thiết, thiếu tới. Anh đây là trái với quân quy, không sợ bị người viện giám thị biết xử phạt em sao?”
Anh còn có thể không biết đây là ảnh hưởng quân quy sao?
Nhưng vấn đề, Tuyết Vi đã hoàn toàn gợi lên lửa trong lòng anh, nơi nào có thể tắt đơn giản như vậy? “Người phụ nữ thúi, em chờ anh kết thúc quân diễn, trở về tra tấn chết em!!!”
“Hắc hắc…… Được rồi, em sai rồi, không đùa anh.” Màn ảnh, chậm rãi kéo về tới mặt Tuyết Vi.
Đã không có ‘ cảnh xuân ’ kia dụ dỗ, ngọn lửa quấn quanh ở trên người Hoàng Phủ Minh lúc này mới xem như dập tắt hơn phân nửa.
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, một trận tiếng đập cửa truyền đến.
“Chờ anh.” Hoàng Phủ Minh đặt điện thoại ở đầu giường, mang giày vào liền mở ra cửa phòng……
“Hoàng Phủ Quân Trường, tôi nghe lục tham mưu nói ngài không có ăn cơm tối, đây là canh tôi mới vừa nấu, ngài uống một chút đi.” Ngoài cửa, một nữ binh cầm canh sâm trong tay.
Từ tuổi xem ra, cô cũng không đến hai mươi tuổi, một khuôn mặt trái xoan thanh thuần, bộ dáng cười rộ lên càng đặc biệt điềm mỹ.
“Đa tạ cô, tiểu tra, bất quá tôi muốn nghỉ ngơi, không uống, cô cầm đi cho người khác đi.” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói xong, vừa muốn tùy tay đóng cửa.
“Ai…… Hoàng Phủ Quân Trường.” Tiểu nha đầu lập tức dùng khuỷu tay giữ vững cửa phòng, cầu xin nói: “tôi biết tôi quấy rầy ngài nghỉ ngơi là không đúng, chính là, mấy ngày nay ngài vẫn luôn có lượng công việc rất lớn, nếu không bồi bổ thân thể, tôi sợ ngài sẽ chống đỡ không được. Chỉ là uống một chén canh mà thôi, sẽ không chậm trễ ngài quá nhiều thời gian đâu.”
Thấy tiểu nha đầu thành khẩn như vậy, hơn nữa, anh thật sự không muốn cùng cô gái này tốn nhiều miệng lưỡi. Lạnh lùng tiếp nhận chén trong tay cô: “vậy đa tạ.” Thuận tay liền đóng cửa phòng, để chén canh sâm kia tới một bên.
“Vừa rồi em gái kia là ai nha?” Trở lại trên giường, Hoàng Phủ Minh cầm lấy di động, Tuyết Vi liền mắt phóng tinh quang đã mở miệng.
“Mới tới một nữ hậu cần.”
“Nha, nhưng thật ra lớn lên rất xinh đẹp nha, phỏng chừng cũng chỉ mới vừa 18, 19 tuổi đi?”
“em làm sao mà biết được?”
“Hừ, video của anh vẫn luôn mở ra, màn ảnh lại đối diện với cửa, em đương nhiên thấy diện mạo của cô ta. Nói thật, Hoàng Phủ Minh, anh đến nơi nào cũng không thiếu người quan tâm anh, em gái người ta hơn phân nửa đêm đưa canh sâm cho anh, so với vợ anh săn sóc, anh cần gì phải cự người ở ngoài ngàn dặm chứ?”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi trên màn ảnh bát quái trêu chọc, khuôn mặt Hoàng Phủ Minh cười như không cười.
“Mau mau mau! Hoàng Phủ Quân Trường, canh sâm không thể uống lạnh, ngài còn không chạy nhanh đem tâm huyết của em gái xinh đẹp uống lên?”
Vốn tưởng rằng, trầm mặc là có thể đổi lấy Tuyết Vi từ đây im miệng, nào biết đâu rằng người phụ nữ thúi này trêu chọc còn không có thôi rồi?!
Mắt anh vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười từ giữa môi hộc ra hai chữ: “Thật chua!”
“này!!! Hoàng Phủ Minh, anh có ý tứ gì?!” Tuyết Vi lập tức đỏ bừng một khuôn mặt.
“Chẳng lẽ không phải sao? Anh ở căn cứ quân sự cách xa vài trăm dặm đều ngửi được vị chua trên người của em!”
“Thiết…… anh dám nói mấy năm nay anh đều an phận, thành thành thật thật, thật sự không có động tâm gì đối với bất luận người phụ nữ nào sao?” Nhớ tới, Tuyết Vi đều có chút không quá tin tưởng.
Rốt cuộc, lấy điều kiện Hoàng Phủ Minh tự thân ưu việt, chỉ là vừa đứng sẽ có không ít người phụ nữ chủ động dán lại đây, sao có thể chọn lựa không đến một cái kêu Hoàng Phủ Minh động tâm đâu?
“em xem như thử anh sao?” Anh cử điện thoại qua đỉnh đầu, ý cười nơi khóe miệng đột nhiên có chút khí phách hăng hái.
Tuyết Vi trầm mặc không nói cười trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Vậy anh nguyện ý hay không muốn thẳng thắn đây?”
“Thẳng thắn thật ra có thể. Nhưng……” ánh mắt sâu không thấy đáy vừa chuyển: “Người nào đó có phải công đạo trước một chút hay không, bốn năm này có động tâm đối với người đàn ông khác hay không?”
Nhiều năm không cửa sổ, nhiều năm tình cảm gián đoạn.
Dù cho cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau, nhưng dù sao cũng là cảm tình trống sắp bốn năm, muốn nói bọn họ thật sự đối với khác phái từng có thời khắc động tâm kỳ thật cũng thuộc chuyện bình thường.
“Bí mật!” Tuyết Vi cố lộng huyền hư nhướng nhướng chân mày, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên nhu hòa xuống: “Minh, đi uống chén canh kia đi.”
“hả? Người phụ nữ đáng chết này, còn muốn lấy chuyện này tìm anh tra đúng không?!”
“Minh, em thừa nhận, mới vừa, thật là chọc anh. Chính là, em cũng nghe đến cô gái kia nói buổi tối anh không ăn cơm chiều. Bây giờ em lại không ở cạnh anh, không có biện pháp chiếu cố anh. Có thể có người khác thay em chiếu cố anh một chút, em cũng có thể hơi chút yên tâm. Chạy nhanh đem canh uống lên đi thôi.”
“Được, dù sao quân diễn còn có một ngày nữa mới có thể ra kết quả chân chính, đến lúc đó chúng ta chờ xem!!” Nói xong, Hoàng Phủ Sâm âm trầm một khuôn mặt bước nhanh đi ra khỏi phòng chỉ huy.
“Hô……” Hoàng Phủ Minh mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương, thở ra một hơi thật dài.
“Hoàng Phủ Quân Trường, bữa tối đã đến giờ, ngài đi ăn một chút gì đi.” Một quan tham mưu lo lắng đi tới bên cạnh anh.
Hoàng Phủ Minh vô lực vẫy vẫy tay, đứng dậy, chính mình liền đi qua ký túc xá.
Trời biết, hôm nay trận này tác chiến xinh đẹp theo lẽ thường tới nói ít nhất yêu cầu 4 vị tướng liên hợp tác chiến mới có thể cân nhắc ra kết quả một trận chiến này.
Hiện nay, Hoàng Phủ Minh lấy sức của một người, liên tục chỉ huy 8 tiếng đồng hồ, tiêu hao không chỉ là thể lực còn có lượng lớn trí nhớ.
Thêm nữa, anh đã nhiều năm không có tự thân một đường tác chiến, hoặc nhiều hoặc ít có chút ăn không tiêu.
Nhưng, vẫn là câu nói kia, kết quả hôm qua đã là bên trong chuyện anh đoán trước, hôm nay, nếu anh không lấy một mình anh tham dự địch nhiều trong đó, chỉ huy tác chiến, chỉ sợ là Mộ Thần Hiên khó giữ được chức vị tướng quân!
Trở lại ký túc xá cá nhân, Hoàng Phủ Minh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, tắm cũng chưa sức lực tẩy ‘ bùm ’ một tiếng liền ngã xuống giường.
Nhắm lại hai tròng mắt, vừa muốn đi vào giấc ngủ. Anh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi móc di động từ trong túi ra, khởi động máy……
‘ đô, đô, đô……’
“Tác chiến đã kết thúc sao?” Liên tiếp vài tiếng vội qua đi, Tuyết Vi xuất hiện ở trên màn hình di động.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh mỏi mệt dường như nháy mắt mất đi, cười nhạt gật gật đầu: “ừ.”
“Hai ngày này kết quả thế nào?”
“Còn tốt. Em thì sao? Đang làm gì?”
“Chuẩn bị ngủ.” tay Tuyết Vi lắc lư xuống màn ảnh. Chỉ thấy, người cô mặc một áo ngủ ren gợi cảm, nằm ngửa ở trên giường lớn phòng ngủ.
hình ảnh quyến rũ như ánh vào mi mắt Hoàng Phủ Minh, da thịt tuyết trắng cũng mơ hồ bày ra xuyên thấu qua áo ngủ ren.
“em cố ý sao?” Hoàng Phủ Minh cười mê người, trong con ngươi thâm thúy bắn ra một tia mị cảm nam tính khó nén.
“Làm gì?”
“em biết rõ anh ‘ ăn ’ không đến, còn cố ý lộ cho anh xem? Là muốn tra tấn anh sao?”
“hả?” Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện mình đã hiện ra cảnh xuân, cũng không có bất luận che lấp gì, ngược lại càng thêm khoa trương lôi kéo áo ngủ: “anh đoán!”
‘ đằng ’ lập tức, ngọn lửa nháy mắt bậc lửa trong mắt Hoàng Phủ Minh, anh ngồi dậy: “Tin hay không, bây giờ anh liền qua đi tìm em?!”
“Thiết, thiếu tới. Anh đây là trái với quân quy, không sợ bị người viện giám thị biết xử phạt em sao?”
Anh còn có thể không biết đây là ảnh hưởng quân quy sao?
Nhưng vấn đề, Tuyết Vi đã hoàn toàn gợi lên lửa trong lòng anh, nơi nào có thể tắt đơn giản như vậy? “Người phụ nữ thúi, em chờ anh kết thúc quân diễn, trở về tra tấn chết em!!!”
“Hắc hắc…… Được rồi, em sai rồi, không đùa anh.” Màn ảnh, chậm rãi kéo về tới mặt Tuyết Vi.
Đã không có ‘ cảnh xuân ’ kia dụ dỗ, ngọn lửa quấn quanh ở trên người Hoàng Phủ Minh lúc này mới xem như dập tắt hơn phân nửa.
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, một trận tiếng đập cửa truyền đến.
“Chờ anh.” Hoàng Phủ Minh đặt điện thoại ở đầu giường, mang giày vào liền mở ra cửa phòng……
“Hoàng Phủ Quân Trường, tôi nghe lục tham mưu nói ngài không có ăn cơm tối, đây là canh tôi mới vừa nấu, ngài uống một chút đi.” Ngoài cửa, một nữ binh cầm canh sâm trong tay.
Từ tuổi xem ra, cô cũng không đến hai mươi tuổi, một khuôn mặt trái xoan thanh thuần, bộ dáng cười rộ lên càng đặc biệt điềm mỹ.
“Đa tạ cô, tiểu tra, bất quá tôi muốn nghỉ ngơi, không uống, cô cầm đi cho người khác đi.” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói xong, vừa muốn tùy tay đóng cửa.
“Ai…… Hoàng Phủ Quân Trường.” Tiểu nha đầu lập tức dùng khuỷu tay giữ vững cửa phòng, cầu xin nói: “tôi biết tôi quấy rầy ngài nghỉ ngơi là không đúng, chính là, mấy ngày nay ngài vẫn luôn có lượng công việc rất lớn, nếu không bồi bổ thân thể, tôi sợ ngài sẽ chống đỡ không được. Chỉ là uống một chén canh mà thôi, sẽ không chậm trễ ngài quá nhiều thời gian đâu.”
Thấy tiểu nha đầu thành khẩn như vậy, hơn nữa, anh thật sự không muốn cùng cô gái này tốn nhiều miệng lưỡi. Lạnh lùng tiếp nhận chén trong tay cô: “vậy đa tạ.” Thuận tay liền đóng cửa phòng, để chén canh sâm kia tới một bên.
“Vừa rồi em gái kia là ai nha?” Trở lại trên giường, Hoàng Phủ Minh cầm lấy di động, Tuyết Vi liền mắt phóng tinh quang đã mở miệng.
“Mới tới một nữ hậu cần.”
“Nha, nhưng thật ra lớn lên rất xinh đẹp nha, phỏng chừng cũng chỉ mới vừa 18, 19 tuổi đi?”
“em làm sao mà biết được?”
“Hừ, video của anh vẫn luôn mở ra, màn ảnh lại đối diện với cửa, em đương nhiên thấy diện mạo của cô ta. Nói thật, Hoàng Phủ Minh, anh đến nơi nào cũng không thiếu người quan tâm anh, em gái người ta hơn phân nửa đêm đưa canh sâm cho anh, so với vợ anh săn sóc, anh cần gì phải cự người ở ngoài ngàn dặm chứ?”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi trên màn ảnh bát quái trêu chọc, khuôn mặt Hoàng Phủ Minh cười như không cười.
“Mau mau mau! Hoàng Phủ Quân Trường, canh sâm không thể uống lạnh, ngài còn không chạy nhanh đem tâm huyết của em gái xinh đẹp uống lên?”
Vốn tưởng rằng, trầm mặc là có thể đổi lấy Tuyết Vi từ đây im miệng, nào biết đâu rằng người phụ nữ thúi này trêu chọc còn không có thôi rồi?!
Mắt anh vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười từ giữa môi hộc ra hai chữ: “Thật chua!”
“này!!! Hoàng Phủ Minh, anh có ý tứ gì?!” Tuyết Vi lập tức đỏ bừng một khuôn mặt.
“Chẳng lẽ không phải sao? Anh ở căn cứ quân sự cách xa vài trăm dặm đều ngửi được vị chua trên người của em!”
“Thiết…… anh dám nói mấy năm nay anh đều an phận, thành thành thật thật, thật sự không có động tâm gì đối với bất luận người phụ nữ nào sao?” Nhớ tới, Tuyết Vi đều có chút không quá tin tưởng.
Rốt cuộc, lấy điều kiện Hoàng Phủ Minh tự thân ưu việt, chỉ là vừa đứng sẽ có không ít người phụ nữ chủ động dán lại đây, sao có thể chọn lựa không đến một cái kêu Hoàng Phủ Minh động tâm đâu?
“em xem như thử anh sao?” Anh cử điện thoại qua đỉnh đầu, ý cười nơi khóe miệng đột nhiên có chút khí phách hăng hái.
Tuyết Vi trầm mặc không nói cười trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Vậy anh nguyện ý hay không muốn thẳng thắn đây?”
“Thẳng thắn thật ra có thể. Nhưng……” ánh mắt sâu không thấy đáy vừa chuyển: “Người nào đó có phải công đạo trước một chút hay không, bốn năm này có động tâm đối với người đàn ông khác hay không?”
Nhiều năm không cửa sổ, nhiều năm tình cảm gián đoạn.
Dù cho cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau, nhưng dù sao cũng là cảm tình trống sắp bốn năm, muốn nói bọn họ thật sự đối với khác phái từng có thời khắc động tâm kỳ thật cũng thuộc chuyện bình thường.
“Bí mật!” Tuyết Vi cố lộng huyền hư nhướng nhướng chân mày, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên nhu hòa xuống: “Minh, đi uống chén canh kia đi.”
“hả? Người phụ nữ đáng chết này, còn muốn lấy chuyện này tìm anh tra đúng không?!”
“Minh, em thừa nhận, mới vừa, thật là chọc anh. Chính là, em cũng nghe đến cô gái kia nói buổi tối anh không ăn cơm chiều. Bây giờ em lại không ở cạnh anh, không có biện pháp chiếu cố anh. Có thể có người khác thay em chiếu cố anh một chút, em cũng có thể hơi chút yên tâm. Chạy nhanh đem canh uống lên đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.