Chương 343: giữa Tuyết Khả Duy và Hoàng Phủ Minh
Tề Thành Côn
04/09/2019
Editor: Thơ Thơ
“lời anh vừa nói xong, không phải lộ tẩy chứ?” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi Tuyết Vi: “em cho rằng hạ giọng anh liền không nghe ra là em sao?”
Mẹ nó!
Không thú vị! Không chơi vui!
“em làm sao tới đây?”
Tuyết Vi sửng sốt: “Không phải anh đã kêu em tới sao?”
“Nơi này chướng khí mù mịt, em lại hoài thai đứa bé. Anh sao có thể kêu em tới nơi này?”
“này, các người đừng hàn huyên, tân nương tử tương lai rốt cuộc đã tới. Tới tới tới, trước khi các người cử hành hôn lễ, tân lang, tân nương uống rượu giao bôi trước đi.” Ngoạn ý chính Mộ Thần Hiên đột nhiên kêu lên.
Lúc này, không cần hỏi, Hoàng Phủ Minh cũng biết là Mộ Thần Hiên kêu Tuyết Vi tới.
“Uống rượu gì? anh không biết cô……” Nhanh chóng đưa Thần Hiên một ánh mắt.
Lúc này anh mới nhớ tới, Tuyết Vi còn hoài thai đứa bé. “Thôi, coi như tôi chưa nói.”
“Tới, anh đưa em về nhà.” Hoàng Phủ Minh một phen kéo tay Tuyết Vi.
Cô nhợt nhạt cười, nhẹ lắc đầu.
“muốn ở lại sao?”
Tuyết Vi lại lắc đầu, bám vào người, ở bên tai Hoàng Phủ Minh nhẹ giọng nói: “anh chơi, em đi. Nếu em vừa tới, liền đem anh đi, người khác sẽ nghĩ làm sao? Nhưng em không muốn làm mọi người mất hứng.”
A.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nở nụ cười, người phụ nữ nhà anh chính là có đạo lý!
“em đi rồi, anh chơi đi.”
“Từ từ.” Hoàng Phủ Minh nhanh chóng từ trong túi móc ra một chìa khóa xe, ngay sau đó ném cho một nam binh bên cạnh: “Tiểu khúc, đưa vợ của tôi về nhà.”
“vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.” Nam binh này cung kính cúi đầu, liền mang theo Tuyết Vi đi bãi đỗ xe ngầm: “Quân Trường phu nhân, mời……”
“Đa tạ.”
Vừa lên xe, nam binh nhanh chóng khởi động xe.
Có lẽ lái xe cảm thấy trầm mặc có chút xấu hổ, nam binh kia thật thà chất phác cười nói: “Quân Trường phu nhân, tôi kêu là Khúc Lăng, là vệ binh của Hoàng Phủ Quân Trường.”
Xuyên qua kính phản quang, mắt Tuyết Vi đánh giá tiểu nam binh này, lớn lên không xem như đẹp trai, nhưng thanh tú, cũng chính là bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn thập phần thành thật.
“chào cậu, tiểu Khúc.”
“Quân Trường phu nhân, nếu ngài tới, làm gì phải đi chứ?”
“Ha hả, nơi đó có chút ồn ào, cho nên……”
“A, tôi hiểu được. Nhưng Quân Trường phu nhân sẽ không sợ Hoàng Phủ Quân Trường ở đó quen biết người phụ nữ khác sao? Đặc biệt chị Lam Tương cũng ở kia.”
Ha hả, bất đắc dĩ.
Tuyết Vi cười mà không nói.
Tiểu nam binh này thật đúng là cái gì đều dám Nói, sợ là nếu Hoàng Phủ Minh ở tại đây, thế nào cũng phải đập anh một trận. Tuổi nhỏ chính là tuổi nhỏ, không sợ trời không sợ đất.
“Quân Trường phu nhân, có phải tôi nói sai lời hay không?” Lúc này, Khúc Lăng mới nhận thấy được chính mình tựa hồ nói lời không nên nói, vội vàng đền bù nói: “tôi chính là nói giỡn với cô mà thôi.”
“tôi biết. Ha hả……”
Một đường này, Tuyết Vi cùng Khúc Lăng trò chuyện câu được câu không, có vẻ có ý tứ rất nhiều.
Cứ việc, Khúc Lăng thường nói sai rất nhiều lời. Nhưng ngược lại cô cảm thấy thiếu niên kêu Khúc Lăng này là người chân thật nhất cô nhìn thấy ở Quân Khu Bạch Hổ.
“Tới rồi. Chị Tuyết Vi, Gặp lại.” Khúc Lăng mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng đều đặn.
Tuyết Vi là thật bị anh hồn nhiên, nụ cười sang sảng cảm nhiễm tới rồi.
Ngẫm lại, tuổi cô bất quá cũng chỉ 20 tuổi, cũng lớn hơn Khúc Lăng hai tuổi, chính là hồn nhiên cười như vậy chỉ biết cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Rốt cuộc, hiện nay cô là Quân Trường phu nhân, rất nhiều ngôn hành cử chỉ đều phải cẩn thận trăm ngàn lần hơn so với trước kia mới được, nếu không nhỏ sẽ ảnh hưởng đến địa vị Hoàng Phủ Minh ở trong quân; lớn nói không chừng còn sẽ đưa tới họa sát thân.
“Ai……” Nghĩ vậy, Tuyết Vi không khỏi nặng nề thở dài, chậm rãi tiến vào trong biệt thự……
Không sai biệt lắm buổi tối khoảng mười giờ, thấy Hoàng Phủ Minh còn không có về nhà, Tuyết Vi đơn giản cũng không đợi.
Chậm rãi tới lầu hai rồi, khi cô vừa muốn đẩy cửa phòng ngủ ra ……
Ánh mắt, chậm rãi, chậm rãi nhìn về phía cuối hành lang, phòng kia làm Hoàng Phủ Nguyệt đặc biệt khẩn trương ……
‘ này, đừng nhìn, làm Anh hai tôi biết sẽ phát hỏa. ’
‘ anh làm gì khẩn trương như vậy? Nên sẽ không trong gian phòng này cất chứa chính là đồ vật trước kia của người phụ nữ Hoàng Phủ Minh có tình cảm chân thành hả? ’
‘ không sai biệt lắm đi. ’
Hãy còn nhớ rõ, khi đó cô còn chưa có yêu Hoàng Phủ Minh, cũng đối với gian phòng này có vẻ không sao cả rất nhiều.
Nhưng bây giờ……
Chậm rãi đẩy ra gian phòng bí mật kia.
Tuyết Vi thuận tay mở ra đèn treo……
Hấp dẫn lực chú ý của cô nhất như cũ là bức họa treo trên vách tường kia.
Cô chậm rãi đi đến trước bức họa, nhìn người phụ nữ trong bức họa kia như tiên tử không khỏi mê…… “thật xinh đẹp. Ngài hẳn là …… mẹ của Minh đi?”
Tay nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt người phụ nữ trong bức họa.
Bộ dáng siêu phàm thoát tục như thế, vừa thấy tính cách bà chính là vẻ không tranh với đời, nhưng mà người thường thường có tính cách như vậy trên cơ bản đều sẽ không có kết cục tốt, đặc biệt đối mặt độc phụ ác độc giống Dạ Phi Nhã Lệ như vậy!!
“Cùng ngài đứng chung một chỗ, đột nhiên, tôi cảm thấy chính mình tựa như ác ma. Nhưng……” Nếu cô cũng giống mẹ Hoàng Phủ Minh như vậy, chỉ sợ, kết cục cũng sẽ cùng mẹ Hoàng Phủ Minh không có sai biệt. Đây cũng là không có biện pháp.
Tuyết Vi chua xót cười, quay người, chậm rãi, chậm rãi đi đến cái khung ảnh bày biện ở trên bàn sách kia ……
Đợi khi cô vừa muốn vươn tay cầm lấy bức ảnh kia, tay nhỏ vươn ở giữa không trung.
Có lẽ……
Công bố đáp án, đối với cô, sẽ không có bất luận chỗ tốt gì!
Tay nhỏ, dần dần nắm thành quyền. Tuyết Vi quay người, liền đi về cửa.
Nhưng mới vừa đi không được hai bước, hai tròng mắt cô chợt lóe……
Một bước vọt tới khung ảnh trước mặt, cầm lấy, vừa thấy……
“Tuyết…… Khả Duy!!”
*
Bên kia……
Không sai biệt lắm chơi tới mười hai giờ tối rồi, lúc này Mộ Thần Hiên mới tuyên bố giải tán.
Nói thật, trường hợp Hoàng Phủ Minh đánh tâm nhãn phiền chán như vậy, nếu không phải Mộ Thần Hiên nháo chúc mừng cho anh, anh đã sớm đi rồi.
“Minh, Lam Tương uống nhiều quá, làm sao bây giờ?” Mộ Thần Hiên nâng mặt Lam Tương say men.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, lại chậm rãi nhìn về phía Mộ Thần Hiên: “anh hỏi tôi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, muốn tôi đưa cô ta về nhà?”
“Ách…… Này cũng là.” Mộ Thần Hiên còn không ngốc đến nổi kêu một người đàn ông mới vừa tuyên bố kết hôn đã đưa một người phụ nữ độc thân về nhà, kia không chỉ chờ người ta ly hôn sao. “Thôi, tôi đưa cô ta trở về đi.”
“ừ.”
An bài tốt hết thảy, Hoàng Phủ Minh bước nhanh rời đi quán bar.
Bởi vì Khúc Lăng sớm đã về nhà, anh lại vừa uống rượu xong, cho nên chỉ có thể đón xe đi trở về. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Đứng ở vị trí giao lộ, Hoàng Phủ Minh vừa muốn duỗi tay đi đón xe……
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu cam liền chậm rãi tới trước mặt anh rồi.
“Có thời gian sao?” Cửa xe mở ra, chỉ thấy, một bóng dáng nữ tính bước nhanh đi tới trước mặt anh.
Cho dù người phụ nữ mang kính râm, nhưng Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhận ra cô là ai!!
Khoảnh khắc, khuôn mặt anh lạnh lùng liền trầm xuống …
“lời anh vừa nói xong, không phải lộ tẩy chứ?” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi Tuyết Vi: “em cho rằng hạ giọng anh liền không nghe ra là em sao?”
Mẹ nó!
Không thú vị! Không chơi vui!
“em làm sao tới đây?”
Tuyết Vi sửng sốt: “Không phải anh đã kêu em tới sao?”
“Nơi này chướng khí mù mịt, em lại hoài thai đứa bé. Anh sao có thể kêu em tới nơi này?”
“này, các người đừng hàn huyên, tân nương tử tương lai rốt cuộc đã tới. Tới tới tới, trước khi các người cử hành hôn lễ, tân lang, tân nương uống rượu giao bôi trước đi.” Ngoạn ý chính Mộ Thần Hiên đột nhiên kêu lên.
Lúc này, không cần hỏi, Hoàng Phủ Minh cũng biết là Mộ Thần Hiên kêu Tuyết Vi tới.
“Uống rượu gì? anh không biết cô……” Nhanh chóng đưa Thần Hiên một ánh mắt.
Lúc này anh mới nhớ tới, Tuyết Vi còn hoài thai đứa bé. “Thôi, coi như tôi chưa nói.”
“Tới, anh đưa em về nhà.” Hoàng Phủ Minh một phen kéo tay Tuyết Vi.
Cô nhợt nhạt cười, nhẹ lắc đầu.
“muốn ở lại sao?”
Tuyết Vi lại lắc đầu, bám vào người, ở bên tai Hoàng Phủ Minh nhẹ giọng nói: “anh chơi, em đi. Nếu em vừa tới, liền đem anh đi, người khác sẽ nghĩ làm sao? Nhưng em không muốn làm mọi người mất hứng.”
A.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nở nụ cười, người phụ nữ nhà anh chính là có đạo lý!
“em đi rồi, anh chơi đi.”
“Từ từ.” Hoàng Phủ Minh nhanh chóng từ trong túi móc ra một chìa khóa xe, ngay sau đó ném cho một nam binh bên cạnh: “Tiểu khúc, đưa vợ của tôi về nhà.”
“vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.” Nam binh này cung kính cúi đầu, liền mang theo Tuyết Vi đi bãi đỗ xe ngầm: “Quân Trường phu nhân, mời……”
“Đa tạ.”
Vừa lên xe, nam binh nhanh chóng khởi động xe.
Có lẽ lái xe cảm thấy trầm mặc có chút xấu hổ, nam binh kia thật thà chất phác cười nói: “Quân Trường phu nhân, tôi kêu là Khúc Lăng, là vệ binh của Hoàng Phủ Quân Trường.”
Xuyên qua kính phản quang, mắt Tuyết Vi đánh giá tiểu nam binh này, lớn lên không xem như đẹp trai, nhưng thanh tú, cũng chính là bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn thập phần thành thật.
“chào cậu, tiểu Khúc.”
“Quân Trường phu nhân, nếu ngài tới, làm gì phải đi chứ?”
“Ha hả, nơi đó có chút ồn ào, cho nên……”
“A, tôi hiểu được. Nhưng Quân Trường phu nhân sẽ không sợ Hoàng Phủ Quân Trường ở đó quen biết người phụ nữ khác sao? Đặc biệt chị Lam Tương cũng ở kia.”
Ha hả, bất đắc dĩ.
Tuyết Vi cười mà không nói.
Tiểu nam binh này thật đúng là cái gì đều dám Nói, sợ là nếu Hoàng Phủ Minh ở tại đây, thế nào cũng phải đập anh một trận. Tuổi nhỏ chính là tuổi nhỏ, không sợ trời không sợ đất.
“Quân Trường phu nhân, có phải tôi nói sai lời hay không?” Lúc này, Khúc Lăng mới nhận thấy được chính mình tựa hồ nói lời không nên nói, vội vàng đền bù nói: “tôi chính là nói giỡn với cô mà thôi.”
“tôi biết. Ha hả……”
Một đường này, Tuyết Vi cùng Khúc Lăng trò chuyện câu được câu không, có vẻ có ý tứ rất nhiều.
Cứ việc, Khúc Lăng thường nói sai rất nhiều lời. Nhưng ngược lại cô cảm thấy thiếu niên kêu Khúc Lăng này là người chân thật nhất cô nhìn thấy ở Quân Khu Bạch Hổ.
“Tới rồi. Chị Tuyết Vi, Gặp lại.” Khúc Lăng mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng đều đặn.
Tuyết Vi là thật bị anh hồn nhiên, nụ cười sang sảng cảm nhiễm tới rồi.
Ngẫm lại, tuổi cô bất quá cũng chỉ 20 tuổi, cũng lớn hơn Khúc Lăng hai tuổi, chính là hồn nhiên cười như vậy chỉ biết cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Rốt cuộc, hiện nay cô là Quân Trường phu nhân, rất nhiều ngôn hành cử chỉ đều phải cẩn thận trăm ngàn lần hơn so với trước kia mới được, nếu không nhỏ sẽ ảnh hưởng đến địa vị Hoàng Phủ Minh ở trong quân; lớn nói không chừng còn sẽ đưa tới họa sát thân.
“Ai……” Nghĩ vậy, Tuyết Vi không khỏi nặng nề thở dài, chậm rãi tiến vào trong biệt thự……
Không sai biệt lắm buổi tối khoảng mười giờ, thấy Hoàng Phủ Minh còn không có về nhà, Tuyết Vi đơn giản cũng không đợi.
Chậm rãi tới lầu hai rồi, khi cô vừa muốn đẩy cửa phòng ngủ ra ……
Ánh mắt, chậm rãi, chậm rãi nhìn về phía cuối hành lang, phòng kia làm Hoàng Phủ Nguyệt đặc biệt khẩn trương ……
‘ này, đừng nhìn, làm Anh hai tôi biết sẽ phát hỏa. ’
‘ anh làm gì khẩn trương như vậy? Nên sẽ không trong gian phòng này cất chứa chính là đồ vật trước kia của người phụ nữ Hoàng Phủ Minh có tình cảm chân thành hả? ’
‘ không sai biệt lắm đi. ’
Hãy còn nhớ rõ, khi đó cô còn chưa có yêu Hoàng Phủ Minh, cũng đối với gian phòng này có vẻ không sao cả rất nhiều.
Nhưng bây giờ……
Chậm rãi đẩy ra gian phòng bí mật kia.
Tuyết Vi thuận tay mở ra đèn treo……
Hấp dẫn lực chú ý của cô nhất như cũ là bức họa treo trên vách tường kia.
Cô chậm rãi đi đến trước bức họa, nhìn người phụ nữ trong bức họa kia như tiên tử không khỏi mê…… “thật xinh đẹp. Ngài hẳn là …… mẹ của Minh đi?”
Tay nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt người phụ nữ trong bức họa.
Bộ dáng siêu phàm thoát tục như thế, vừa thấy tính cách bà chính là vẻ không tranh với đời, nhưng mà người thường thường có tính cách như vậy trên cơ bản đều sẽ không có kết cục tốt, đặc biệt đối mặt độc phụ ác độc giống Dạ Phi Nhã Lệ như vậy!!
“Cùng ngài đứng chung một chỗ, đột nhiên, tôi cảm thấy chính mình tựa như ác ma. Nhưng……” Nếu cô cũng giống mẹ Hoàng Phủ Minh như vậy, chỉ sợ, kết cục cũng sẽ cùng mẹ Hoàng Phủ Minh không có sai biệt. Đây cũng là không có biện pháp.
Tuyết Vi chua xót cười, quay người, chậm rãi, chậm rãi đi đến cái khung ảnh bày biện ở trên bàn sách kia ……
Đợi khi cô vừa muốn vươn tay cầm lấy bức ảnh kia, tay nhỏ vươn ở giữa không trung.
Có lẽ……
Công bố đáp án, đối với cô, sẽ không có bất luận chỗ tốt gì!
Tay nhỏ, dần dần nắm thành quyền. Tuyết Vi quay người, liền đi về cửa.
Nhưng mới vừa đi không được hai bước, hai tròng mắt cô chợt lóe……
Một bước vọt tới khung ảnh trước mặt, cầm lấy, vừa thấy……
“Tuyết…… Khả Duy!!”
*
Bên kia……
Không sai biệt lắm chơi tới mười hai giờ tối rồi, lúc này Mộ Thần Hiên mới tuyên bố giải tán.
Nói thật, trường hợp Hoàng Phủ Minh đánh tâm nhãn phiền chán như vậy, nếu không phải Mộ Thần Hiên nháo chúc mừng cho anh, anh đã sớm đi rồi.
“Minh, Lam Tương uống nhiều quá, làm sao bây giờ?” Mộ Thần Hiên nâng mặt Lam Tương say men.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, lại chậm rãi nhìn về phía Mộ Thần Hiên: “anh hỏi tôi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, muốn tôi đưa cô ta về nhà?”
“Ách…… Này cũng là.” Mộ Thần Hiên còn không ngốc đến nổi kêu một người đàn ông mới vừa tuyên bố kết hôn đã đưa một người phụ nữ độc thân về nhà, kia không chỉ chờ người ta ly hôn sao. “Thôi, tôi đưa cô ta trở về đi.”
“ừ.”
An bài tốt hết thảy, Hoàng Phủ Minh bước nhanh rời đi quán bar.
Bởi vì Khúc Lăng sớm đã về nhà, anh lại vừa uống rượu xong, cho nên chỉ có thể đón xe đi trở về. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Đứng ở vị trí giao lộ, Hoàng Phủ Minh vừa muốn duỗi tay đi đón xe……
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu cam liền chậm rãi tới trước mặt anh rồi.
“Có thời gian sao?” Cửa xe mở ra, chỉ thấy, một bóng dáng nữ tính bước nhanh đi tới trước mặt anh.
Cho dù người phụ nữ mang kính râm, nhưng Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhận ra cô là ai!!
Khoảnh khắc, khuôn mặt anh lạnh lùng liền trầm xuống …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.