Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 267: Hoàng Phủ Minh tàn nhẫn

Tề Thành Côn

12/06/2019

Chỉ thấy, đôi mắt đen của Hoàng Phủ Minh vì phẫn nộ tràn ngập tơ đỏ như máu, mặt tuấn mỹ vào giờ phút này liền tựa như Satan làm người lui bước ba phần.

Mọi người không khỏi hít hà một hơi, vừa muốn hành lễ……

Hoàng Phủ Minh một cái bước xa xông lên trước, không khỏi phân trần, vung chân liền đánh nghiêng mấy tên lính kia.

Địch Uy thấy vậy, khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, ngài không phải…… Không phải đang nghỉ bệnh sao?”

“A, làm sao? Thấy tôi nghỉ bệnh, các người liền khi dễ vợ của tôi, con của tôi sao?!”

“Không, không không…… Thuộc hạ cũng không biết Tuyết Vi là vợ ngài, cho nên……”

“Bây giờ đã biết chưa?!” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn không cho Địch Uy thời gian nhiều lời vô nghĩa, lạnh giọng rống lên.

“Biết, đã biết.”

“Đã biết thì tốt!” Anh nheo lại đôi mắt lạnh, âm trầm nhìn về phía một tiểu binh bị anh đánh ngã trên mặt đất.

Tiểu binh kia sợ tới mức ngốc tại chỗ, ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một chút.

“đánh Cho tôi!”

“A? Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, ý tứ ngài là?”

“Không hiểu sao?!” Đáy mắt đen sâu không thấy đáy chợt lóe, Hoàng Phủ Minh móc ra thương (súng) liền chỉ về phía tiểu binh kia ……

Mọi người ở hiện trường lập tức đã bị sợ tới mức không còn ba hồn bảy phách.

Vẫn là Tuyết Vi phản ứng mau, lảo đảo liền vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: “Đừng!”

Có thể cảm giác được, giờ phút này, quấn quanh ở trên người người đàn ông này chính là tràn đầy giết chóc. Anh thực phẫn nộ, cơ hồ có thể dùng từ điên cuồng tới hình dung.

Phải biết rằng, trong lúc tại chức cầm súng giết người chẳng khác nào mưu sát, Hoàng Phủ Minh không có khả năng không biết nếu anh thật nổ súng vào tiểu binh này hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng!

Nhưng Tuyết Vi cũng không biết, hình dáng cô thê thảm xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Minh càng kích phát lửa giận của anh.

Bàn tay to, giật mạnh cổ tay cô, Hoàng Phủ Minh một tay che Tuyết Vi ở trước mặt mình kéo vào trong lòng ngực, tay kia nắm thương (súng) lần thứ hai nhắm ngay nhân vật mục tiêu ……

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, tha…… Tha mạng. Thuộc hạ, thuộc hạ biết nên làm sao.” Binh lính bị dọa đến quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng cầu xin.

Hoàng Phủ Minh âm trầm nheo lại đôi mắt, lạnh lùng nói: “Vậy còn không nhanh lên chấp hành!”



“Vâng…… Vâng ……” Tên binh lính này nhặt thước rơi trên mặt đất đi tới trước mặt Địch Uy: “Địch…… Địch thượng tướng, xin, xin lỗi.” Nhắm mắt lại, giơ tay lên đánh qua mặt Địch Uy.

Địch Uy cũng không có tránh né, ông vẫn có thể xem ra Hoàng Phủ Minh sát khí đầy người, chỉ sợ nếu ông dám phản kháng, một thương (súng) kế tiếp kia liền trực tiếp bắn vào trên người ông.

“Bốp Bốp Bốp ……” Một tiếng tiếp một tiếng đánh truyền vào lỗ tai Tuyết Vi, bộ dáng Địch Uy thống khổ truyền tới trong mắt cô.

Nhưng Tuyết Vi cũng không có bởi vậy mà cảm thấy một tia vui vẻ. Ngược lại……

Tầm mắt, chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh lộ ra vô cùng âm trầm ……

Cô quá sợ Hoàng Phủ Minh như vậy, quá sợ ……

Ngay khi anh vừa mới xông tới bộ dáng đáng sợ như muốn hủy diệt thế giới. Chọc phải người đàn ông âm ngoan như vậy, cô thật sự sẽ chờ đến được ngày ly hôn kia sao?

Đương nhiên……

Nếu đổi lại tự hỏi một chút, có thể có người đàn ông như vậy có thể vì chính mình hủy diệt thế giới, cũng nên là một sự kiện vui vẻ không phải sao?

Hết thảy……

Thật đúng là mâu thuẫn!

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, thuộc hạ…… Thuộc hạ biết sai rồi, cầu, cầu ngài tha thứ……” Địch Uy bị đánh khuôn mặt đã sưng lên, vết máu đầy miệng.

Nhìn thấy bộ dáng này của ông ta, khóe miệng Hoàng Phủ Minh dần dần phác hoạ một nụ cười đáng sợ: “Vừa mới rồi lúc Tuyết Vi cầu xin ông, ông có ngừng ra tay sao?”

“Này……” Địch Uy nghẹn lời cúi thấp đầu xuống.

“A, tiếp tục đánh cho tôi!” Anh âm lạnh cười. Cúi đầu, mắt nhìn vết thương đầy người Tuyết Vi, nhanh chóng cởi ra quần áo trên người khoác ở trên người cô.

Giờ khắc này, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh so với vừa mới rồi hoàn toàn bất đồng.

Vừa mới rồi anh giống như là ác ma khát máu, Địch Uy càng thảm, anh càng hưng phấn; mà khi khoác áo cho cô Hoàng Phủ Minh cực kỳ ôn nhu, làm người thấy liền nhịn không được sẽ động tâm.

“Người đàn ông này có năng lực hùng bá tứ quốc; cũng có dáng vẻ người đàn ông đáng tin cậy lúc sinh hoạt ở nhà.”

Trong đầu Tuyết Vi không khỏi lần thứ hai vang lên lời nói của Diệp Triết Hạo.

Cô xem như thật sự chứng kiến bộ dáng người đàn ông này “Trong nhà, ngoài ngõ”. Ít nhất, lúc cô tiếp xúc Hoàng Phủ Minh vĩnh viễn là một bộ dáng bình thường; ngược lại, anh ở trước mặt những người khác lộ ra bộ dáng giống như thiên thần cao cao tại thượng!

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, tôi tốt xấu, tốt xấu gì cũng là Viện Nguyên Lão phái lại đây tiếp quản binh đoàn thứ ba, cho dù tôi đã làm sai chuyện, cũng là ở dưới tình huống không hiểu rõ làm, ngài…… Ngài liền giơ cao đánh khẽ một chút đi……”



Địch Uy nói lôi lực chú ý của Hoàng Phủ Minh trở lại.

Trong nháy mắt, vẻ mặt anh vì Tuyết Vi mà nhu hòa xuống lập tức lần thứ hai khôi phục âm lạnh: “A, Địch thượng tướng, ngài cố ý nhắc tới Viện Nguyên Lão…… Là muốn lấy Viện Nguyên Lão tới áp chế tôi sao?”

“Hoàng Phủ Quân Trường, thuộc hạ đều không phải có ý tứ này.

Chính là Gần đây, bây giờ ngài trong lúc nghỉ phép; thứ hai, tôi đích xác không biết Tuyết Vi là vợ ngài, ngài hà tất phải dùng trọng hình như vậy đối với tôi chứ?”

“Hả? Cũng đúng.” Hoàng Phủ Minh ra vẻ trầm tư gật gật đầu: “Nếu nói như vậy, dừng tay đi.” Tiếng mệnh lệnh rơi xuống.

Tên binh lính phụ trách trừng phạt kia lập tức dừng động tác trong tay, Địch Uy tức khắc như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngược lại là Tuyết Vi……

Theo bản năng trộm ngắm nụ cười quỷ dị treo ở trên mặt Hoàng Phủ Minh.

Lúc này……

Chỉ sợ Địch Uy xem như hoàn toàn chọc giận Hoàng Phủ Minh, ai!

Cô âm thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh chậm rãi móc điện thoại ra: “Tống nguyên lão, tôi là Hoàng Phủ Minh.”

Địch Uy vừa nghe, thần kinh vừa mới thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng.

“À, tôi gọi điện thoại cho ngài cũng không có đại sự gì, chính là……” mắt đen sâu không thấy đáy quét mắt Địch Uy trước mặt, anh nheo lại đôi mắt lạnh, âm trầm nói: “tôi muốn cách đi chức của Địch thượng tướng ở binh đoàn thứ hai!”

Dứt lời.

Nháy mắt Địch Uy mở to hai mắt nhìn, nhưng giây tiếp theo, cảm xúc ông căng thẳng lập tức thả lỏng xuống dưới, rốt cuộc ông biết, nhóm người Viện Nguyên Lão này theo chân bọn họ chính là một đám người.

“Tống nguyên lão, ngài đừng hỏi tôi vì sao muốn cách đi quân hàm của Địch thượng tướng, tôi gọi cho ngài cú điện thoại này, bất quá là cho ngài chút mặt mũi mà thôi, ngài cho rằng Hoàng Phủ Minh tôi muốn làm chuyện gì thật sự yêu cầu Viện Nguyên Lão các người phê chuẩn sao?!” “Bốp” một tiếng, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm cắt đứt điện thoại trong tay.

“Hoàng Phủ Quân Trường, nói làm sao, lúc ngài còn chưa là Quân Trường tôi cũng đã là thượng tướng, ngài tốt xấu……” Địch Uy tự biết chính mình nhất định sẽ không bị cách chức, nhưng xuất phát từ địa vị Hoàng Phủ Minh, ông vẫn là nên nói mềm mỏng chút.

Còn không đợi ông ta nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh liền giơ tay lên, khoa tay múa chân thủ thế một cái “Ba”.

Địch Uy khó hiểu ngây người một chút.

Hoàng Phủ Minh thủ thế liền biến thành “Hai”, lúc anh vừa muốn khoa tay múa chân đến “Một” ……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook