Chương 140: khúc nhạc dạo cho bão táp tiến đến
Tề Thành Côn
29/12/2018
Ánh mắt không thể tưởng tượng gắt gao nhìn chằm chằm bàn đồ ăn.
Tuyết Vi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, cha vậy mà sẽ cho gắp đồ ăn cho cô sao??
“Ha hả, Vi Vi, ba ba con đang hỏi con đó.” Một bên Tôn Vân Vân hiền lành nở nụ cười.
Tuyết Vi lúc này mới lấy lại tinh thần: “A? Tập, đã quen.”
“ừm, đã quen liền tốt, về sau nếu thiếu thứ gì liền gọi điện thoại cho mẹ con, gọi điện thoại cho cha cũng được. Chúng ta sẽ cực lực giúp con đi làm.”
“cha, cha……” Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, Tuyết Vi ngây ngốc lặng thần. Rốt cuộc là nói với cha? Hay là không nói đây?!
“Vi Vi, con phát ngốc cái gì, con nhìn xem ba ba con thương con nhiều không. Còn không nhanh lên cảm ơn ba ba con?”
“Tạ…… Tạ……”
“Vân Vân, chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì cảm ơn chứ? Vi Vi cũng là con gái của tôi, tôi quan tâm nó không phải cũng là đúng sao?”
“Vâng, Vâng. Ha hả, lão gia, là tôi xa lạ.” Tôn Vân Vân mỉm cười nổi lên không phải.
Người một nhà hòa thuận nghiễm nhiên ở trên bàn cơm hình thành một phong cảnh ngoại lệ.
Ngồi ở trên bàn cơm Địch Mạn Lị ăn bữa cơm này chính là không được tự nhiên, bà hoàn toàn không cách nào dung nhập vào trong đó, cũng không muốn dung nhập trong bầu không khí một nhà ba người.
“Cha, kỳ thật con có chuyện muốn …… muốn nói cùng ngài ……”
“Chuyện gì, Vi Vi?”
Nhìn vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc ôn hoà, Tuyết Vi khẩn trương cắn cắn khóe môi.
Nói đi?
Vẫn là lúc này nói cho cha đi?
Xem tâm tình bây giờ của cha, cho dù cô nói xong, nhiều lắm cũng chính là hai câu trách cứ đi? Rốt cuộc, Nhà họ Hoàng Phủ còn có Tuyết Phỉ Nhi ở đó, không phải sao? Cha hẳn là sẽ không…… Thế nào đi?
“Cha, kỳ thật con……”
“Phu nhân, ngài có điện thoại.” Lúc Tuyết Vi vừa muốn mở miệng nói rõ hết thảy, vương quản gia xuất hiện đánh gãy lời cô nói.
Địch Mạn Lị buông chén đũa trong tay, mỉm cười hành lễ với Tuyết Vĩ Quốc, chậm rãi đi đến phòng khách tiếp điện thoại.
“Vi Vi, tới, ăn nhiều một chút, cha xem con đi Nhà họ Hoàng Phủ trong khoảng thời gian này gầy không ít đâu.” Tuyết Vĩ Quốc không ngừng gắp đồ ăn cho Tuyết Vi.
Cảm nhận được tình thương nồng đậm của cha, cô càng thêm không nghĩ phá hư cảnh trước mắt, thậm chí khát vọng giờ khắc này có thể vĩnh viễn bảo lưu lại.
Đây mới là thứ cô muốn không phải sao?
Người một nhà, một bàn cơm xoàng, cha hiền lành; mẹ hiền lương thục đức.
Không có tranh cãi, không có lục đục với nhau, có đơn giản nhất lại là thân tình bình thường.
“Cảm ơn cha, cha cũng ăn một ít đi. Mẹ, mẹ cũng là.” Tuyết Vi mỉm cười gắp đồ ăn cho cha, mẹ, phân hạnh phúc kia bộc lộ ra ngoài.
Ngồi ở cách đó không xa trong phòng khách công chính tiếp điện thoại Địch Mạn Lị đứng xa xa nhìn một màn kia hài hòa, nắm tay không khỏi gắt gao nắm chặt.
“Được rồi, mẹ đã biết, trong chốc lát mẹ gọi cho con.” Cắt đứt điện thoại, bà chậm rãi về tới bàn cơm.
Tuyết Vi và Tuyết Vĩ Quốc trò chuyện trời nam biển bắc, hoàn toàn không có không gian cho người khác chen vào. Địch Mạn Lị xem ở trong mắt, hận ở trong lòng, một bữa cơm cơ hồ là tức giận ăn xong đi.
Cho đến lúc bữa tối bình thản kết thúc.
“Lão gia, tôi muốn nói cho ngài một tin tức tốt.” Địch Mạn Lị mỉm cười buông xuống chén đũa trong tay.
“hả? Cái tin tức tốt gì.”
“Ha hả, là về Phỉ Nhi của nhà chúng ta.”
“Phỉ Nhi?? Phỉ Nhi làm sao vậy sao?”
“Ha hả……” Địch Mạn Lị cố lộng huyền hư cười, một đôi con ngươi tiềm di mặc hóa theo bản năng ngó Tuyết Vi: “Phỉ Nhi của nhà chúng ta …… Lập tức liền phải cùng Nhị thiếu gia của Nhà họ Hoàng Phủ…… Kết hôn!!”
‘ ầm ’ chén trong tay dừng thật mạnh ở trên bàn.
Sắc mặt Tuyết Vi xanh mét nhìn mắt Tuyết Vĩ Quốc: “Xin lỗi, cha, con, con không ở.” Cuống quít thu thập tàn cục nổi lên.
Hoàng Phủ Minh muốn cùng Tuyết Phỉ Nhi kết hôn sao?
Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ nhanh như vậy?
Không, không, không, cũng đúng, lúc cô tuyên bố rời khỏi cạnh tranh thân phận vị hôn thê cũng đã dự kiến kết cục như vậy.
Chỉ là……
Bất quá chân trước cô vừa mới đi, Hoàng Phủ Minh sau lưng liền phải cưới Tuyết Phỉ Nhi sao?!!
Trong lòng khó nhịn nói không nên lời, giống như là bình ngũ vị đánh nghiêng, đắng, cay, chua, ngọt, chát mọi thứ đều có.
Tuyết Vi không hiểu đang nghe đến tin tức này vì sao sẽ lộ ra hành động luống cuống như vậy, chuyện này, đã là chuyện cô đoán trước, không phải sao?
Có lẽ……
Là bởi vì sợ hãi Địch Mạn Lị liên lụy ra chuyện khác đi, Đúng, nhất định Là như vậy. Nhất định là……
Cô tuyệt đối không có khả năng là bởi vì nghe được Hoàng Phủ Minh muốn cùng Tuyết Phỉ Nhi kết hôn mới luống cuống như vậy!!!
“Tốt, ha hả, này thật đúng là tin tức tốt.” Có thể xem ra sau khi Tuyết Vĩ Quốc nghe đến tin tức này vô cùng vui vẻ, chính là…… “Đúng rồi, mạn lị, Phỉ Nhi không nói cho bà, vì sao Nhà họ Hoàng Phủ sẽ đột nhiên cho ra kết quả lựa chọn như vậy sao?”
“Ha hả, thật ra Phỉ Nhi nói.”
“à? Nó nói làm sao?”
“Cô ta……” tầm mắt Địch Mạn Lị lần thứ hai nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phát hiện, tầm mắt Địch Mạn Lị nhìn chăm chú vào mình có bao nhiêu quỷ dị……
“Tuyết Vi, đứa nhỏ này, thật đúng là!!” Địch Mạn Lị ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thấy Tuyết Vi còn phát ngốc, Tôn Vân Vân khẩn trương thọc cô một chút: “Vi Vi, mẹ lớn của con đang nói chuyện với con đó.”
“A? Cái gì? Mẹ lớn, ngài nói gì đó?”
“Là mẹ nói cùng cha con đi? Hay là chính con nói cùng cha con hả?”
“Nói…… Cái gì?” Tuyết Vi căn bản không nghe được Địch Mạn Lị phía trước nói cái gì, êm đẹp hỏi cô nói như vậy, cô hoàn toàn không hiểu ra sao.
“Mạn lị, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Biểu tình Tuyết Vĩ Quốc đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
“Lão gia, Là như vậy. Phỉ Nhi nói là, lần này Nhà họ Hoàng Phủ sở dĩ quyết định đột ngột như vậy, là bởi vì…… Hoàng Phủ lão gia chính mắt thấy chuyện Tuyết Vi và Tam thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ yêu đương vụng trộm, vừa vặn bị Hoàng Phủ lão gia bắt được tại trận.”
“Cái gì?!!”
“Vi Vi?!” Tuyết Vĩ Quốc và Tôn Vân Vân cùng nhìn về phía Tuyết Vi.
Khuôn mặt nhỏ của cô thoáng chốc trở nên trắng bệch, trắng bệch. “Không, không phải như thế, cha, ngài nghe con nói……”
“con câm mồm cho cha!!!” ‘ bốp ’ một tiếng, Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ vỗ mặt bàn: “Đều bị Hoàng Phủ lão gia bắt được tại trận, con còn có cái gì biện giải sao???”
“cha ……”
“A, xem như cha hiểu được, hôm nay vì sao con đột nhiên trở lại, cảm tình, là bị người ta đuổi về nhà hả!?! Mệt cho cha còn quan tâm con như vậy!!!” Tuyết Vĩ Quốc nheo nheo mắt lạnh.
Tuyết Vi hoàn toàn không hiểu Tuyết Vĩ Quốc nói những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì.
Mệt cho cha còn quan tâm con như vậy?!
Chẳng lẽ cha quan tâm con gái không phải chuyện bình thường sao?
Chẳng lẽ nói là, chỉ có cô ở Nhà họ Hoàng Phủ mới đáng giá được quan tâm; bị Nhà họ Hoàng Phủ đuổi trở về, tất cả quan tâm liền lãng phí sao??
Đối với cha tới nói, rốt cuộc cô tính cái gì?!
Tuyết Vi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, cha vậy mà sẽ cho gắp đồ ăn cho cô sao??
“Ha hả, Vi Vi, ba ba con đang hỏi con đó.” Một bên Tôn Vân Vân hiền lành nở nụ cười.
Tuyết Vi lúc này mới lấy lại tinh thần: “A? Tập, đã quen.”
“ừm, đã quen liền tốt, về sau nếu thiếu thứ gì liền gọi điện thoại cho mẹ con, gọi điện thoại cho cha cũng được. Chúng ta sẽ cực lực giúp con đi làm.”
“cha, cha……” Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, Tuyết Vi ngây ngốc lặng thần. Rốt cuộc là nói với cha? Hay là không nói đây?!
“Vi Vi, con phát ngốc cái gì, con nhìn xem ba ba con thương con nhiều không. Còn không nhanh lên cảm ơn ba ba con?”
“Tạ…… Tạ……”
“Vân Vân, chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì cảm ơn chứ? Vi Vi cũng là con gái của tôi, tôi quan tâm nó không phải cũng là đúng sao?”
“Vâng, Vâng. Ha hả, lão gia, là tôi xa lạ.” Tôn Vân Vân mỉm cười nổi lên không phải.
Người một nhà hòa thuận nghiễm nhiên ở trên bàn cơm hình thành một phong cảnh ngoại lệ.
Ngồi ở trên bàn cơm Địch Mạn Lị ăn bữa cơm này chính là không được tự nhiên, bà hoàn toàn không cách nào dung nhập vào trong đó, cũng không muốn dung nhập trong bầu không khí một nhà ba người.
“Cha, kỳ thật con có chuyện muốn …… muốn nói cùng ngài ……”
“Chuyện gì, Vi Vi?”
Nhìn vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc ôn hoà, Tuyết Vi khẩn trương cắn cắn khóe môi.
Nói đi?
Vẫn là lúc này nói cho cha đi?
Xem tâm tình bây giờ của cha, cho dù cô nói xong, nhiều lắm cũng chính là hai câu trách cứ đi? Rốt cuộc, Nhà họ Hoàng Phủ còn có Tuyết Phỉ Nhi ở đó, không phải sao? Cha hẳn là sẽ không…… Thế nào đi?
“Cha, kỳ thật con……”
“Phu nhân, ngài có điện thoại.” Lúc Tuyết Vi vừa muốn mở miệng nói rõ hết thảy, vương quản gia xuất hiện đánh gãy lời cô nói.
Địch Mạn Lị buông chén đũa trong tay, mỉm cười hành lễ với Tuyết Vĩ Quốc, chậm rãi đi đến phòng khách tiếp điện thoại.
“Vi Vi, tới, ăn nhiều một chút, cha xem con đi Nhà họ Hoàng Phủ trong khoảng thời gian này gầy không ít đâu.” Tuyết Vĩ Quốc không ngừng gắp đồ ăn cho Tuyết Vi.
Cảm nhận được tình thương nồng đậm của cha, cô càng thêm không nghĩ phá hư cảnh trước mắt, thậm chí khát vọng giờ khắc này có thể vĩnh viễn bảo lưu lại.
Đây mới là thứ cô muốn không phải sao?
Người một nhà, một bàn cơm xoàng, cha hiền lành; mẹ hiền lương thục đức.
Không có tranh cãi, không có lục đục với nhau, có đơn giản nhất lại là thân tình bình thường.
“Cảm ơn cha, cha cũng ăn một ít đi. Mẹ, mẹ cũng là.” Tuyết Vi mỉm cười gắp đồ ăn cho cha, mẹ, phân hạnh phúc kia bộc lộ ra ngoài.
Ngồi ở cách đó không xa trong phòng khách công chính tiếp điện thoại Địch Mạn Lị đứng xa xa nhìn một màn kia hài hòa, nắm tay không khỏi gắt gao nắm chặt.
“Được rồi, mẹ đã biết, trong chốc lát mẹ gọi cho con.” Cắt đứt điện thoại, bà chậm rãi về tới bàn cơm.
Tuyết Vi và Tuyết Vĩ Quốc trò chuyện trời nam biển bắc, hoàn toàn không có không gian cho người khác chen vào. Địch Mạn Lị xem ở trong mắt, hận ở trong lòng, một bữa cơm cơ hồ là tức giận ăn xong đi.
Cho đến lúc bữa tối bình thản kết thúc.
“Lão gia, tôi muốn nói cho ngài một tin tức tốt.” Địch Mạn Lị mỉm cười buông xuống chén đũa trong tay.
“hả? Cái tin tức tốt gì.”
“Ha hả, là về Phỉ Nhi của nhà chúng ta.”
“Phỉ Nhi?? Phỉ Nhi làm sao vậy sao?”
“Ha hả……” Địch Mạn Lị cố lộng huyền hư cười, một đôi con ngươi tiềm di mặc hóa theo bản năng ngó Tuyết Vi: “Phỉ Nhi của nhà chúng ta …… Lập tức liền phải cùng Nhị thiếu gia của Nhà họ Hoàng Phủ…… Kết hôn!!”
‘ ầm ’ chén trong tay dừng thật mạnh ở trên bàn.
Sắc mặt Tuyết Vi xanh mét nhìn mắt Tuyết Vĩ Quốc: “Xin lỗi, cha, con, con không ở.” Cuống quít thu thập tàn cục nổi lên.
Hoàng Phủ Minh muốn cùng Tuyết Phỉ Nhi kết hôn sao?
Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ nhanh như vậy?
Không, không, không, cũng đúng, lúc cô tuyên bố rời khỏi cạnh tranh thân phận vị hôn thê cũng đã dự kiến kết cục như vậy.
Chỉ là……
Bất quá chân trước cô vừa mới đi, Hoàng Phủ Minh sau lưng liền phải cưới Tuyết Phỉ Nhi sao?!!
Trong lòng khó nhịn nói không nên lời, giống như là bình ngũ vị đánh nghiêng, đắng, cay, chua, ngọt, chát mọi thứ đều có.
Tuyết Vi không hiểu đang nghe đến tin tức này vì sao sẽ lộ ra hành động luống cuống như vậy, chuyện này, đã là chuyện cô đoán trước, không phải sao?
Có lẽ……
Là bởi vì sợ hãi Địch Mạn Lị liên lụy ra chuyện khác đi, Đúng, nhất định Là như vậy. Nhất định là……
Cô tuyệt đối không có khả năng là bởi vì nghe được Hoàng Phủ Minh muốn cùng Tuyết Phỉ Nhi kết hôn mới luống cuống như vậy!!!
“Tốt, ha hả, này thật đúng là tin tức tốt.” Có thể xem ra sau khi Tuyết Vĩ Quốc nghe đến tin tức này vô cùng vui vẻ, chính là…… “Đúng rồi, mạn lị, Phỉ Nhi không nói cho bà, vì sao Nhà họ Hoàng Phủ sẽ đột nhiên cho ra kết quả lựa chọn như vậy sao?”
“Ha hả, thật ra Phỉ Nhi nói.”
“à? Nó nói làm sao?”
“Cô ta……” tầm mắt Địch Mạn Lị lần thứ hai nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phát hiện, tầm mắt Địch Mạn Lị nhìn chăm chú vào mình có bao nhiêu quỷ dị……
“Tuyết Vi, đứa nhỏ này, thật đúng là!!” Địch Mạn Lị ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thấy Tuyết Vi còn phát ngốc, Tôn Vân Vân khẩn trương thọc cô một chút: “Vi Vi, mẹ lớn của con đang nói chuyện với con đó.”
“A? Cái gì? Mẹ lớn, ngài nói gì đó?”
“Là mẹ nói cùng cha con đi? Hay là chính con nói cùng cha con hả?”
“Nói…… Cái gì?” Tuyết Vi căn bản không nghe được Địch Mạn Lị phía trước nói cái gì, êm đẹp hỏi cô nói như vậy, cô hoàn toàn không hiểu ra sao.
“Mạn lị, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Biểu tình Tuyết Vĩ Quốc đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
“Lão gia, Là như vậy. Phỉ Nhi nói là, lần này Nhà họ Hoàng Phủ sở dĩ quyết định đột ngột như vậy, là bởi vì…… Hoàng Phủ lão gia chính mắt thấy chuyện Tuyết Vi và Tam thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ yêu đương vụng trộm, vừa vặn bị Hoàng Phủ lão gia bắt được tại trận.”
“Cái gì?!!”
“Vi Vi?!” Tuyết Vĩ Quốc và Tôn Vân Vân cùng nhìn về phía Tuyết Vi.
Khuôn mặt nhỏ của cô thoáng chốc trở nên trắng bệch, trắng bệch. “Không, không phải như thế, cha, ngài nghe con nói……”
“con câm mồm cho cha!!!” ‘ bốp ’ một tiếng, Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ vỗ mặt bàn: “Đều bị Hoàng Phủ lão gia bắt được tại trận, con còn có cái gì biện giải sao???”
“cha ……”
“A, xem như cha hiểu được, hôm nay vì sao con đột nhiên trở lại, cảm tình, là bị người ta đuổi về nhà hả!?! Mệt cho cha còn quan tâm con như vậy!!!” Tuyết Vĩ Quốc nheo nheo mắt lạnh.
Tuyết Vi hoàn toàn không hiểu Tuyết Vĩ Quốc nói những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì.
Mệt cho cha còn quan tâm con như vậy?!
Chẳng lẽ cha quan tâm con gái không phải chuyện bình thường sao?
Chẳng lẽ nói là, chỉ có cô ở Nhà họ Hoàng Phủ mới đáng giá được quan tâm; bị Nhà họ Hoàng Phủ đuổi trở về, tất cả quan tâm liền lãng phí sao??
Đối với cha tới nói, rốt cuộc cô tính cái gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.