Chương 171: là mở ra tình yêu, hay là thống khổ?
Tề Thành Côn
13/02/2019
Nhìn bộ dáng anh bước đi tập tễnh, Tuyết Vi muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng hai
chân giống như là đóng đinh trên sàn nhà, khó đi một bước.
“tôi, chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Sau khi nói ra lời nói dối, cô thật hận không thể cấp chính mình hai cái tát. Toàn bộ phòng bệnh vip có tổng cộng ba cái phòng, hai gian trống không. Cô làm sao đi ngang qua, cũng không the đi ngang qua nơi này đi?!!
“Ngồi đi.” Tuy biết rõ là lời nói dối, Bạch Dạ cũng không có vạch trần.
Này làm Tuyết Vi không khỏi cảm thấy có chút châm chọc, rõ ràng anh trước kia chính là người đàn ông như vậy, cô thật không biết chính mình khẩn trương cái gì??
Nhớ rõ đó là ba năm trước đi.
Sau khi Tuyết Vi thổ lộ cùng Bạch Dạ không lâu, hai người xem như vẫn duy trì một loại quan hệ người yêu chưa đầy.
Một lần sau khi kết thúc khóa tự học, cô vốn định đi văn phòng tìm Bạch Dạ. Nhưng ai ngờ, mở cửa liền nhìn thấy anh ngủ gục ở trên bàn làm việc.
Nữ sinh khó tránh khỏi đối với nụ hôn đầu tiên vô cùng để ý, lại thêm đối mặt với người mình thích, người mình thích kia lại không chịu bán ra bước đầu tiên, nhưng Tuyết Vi lo lắng.
Bây giờ, có một cơ hội tốt như vậy ở trước mắt, cô nơi nào sẽ bỏ qua? Lén lút đi tới bên cạnh người Bạch Dạ, chu cái miệng nhỏ lên liền hôn lên miệng Bạch Dạ.
Nhưng lúc sắp được như ý nguyện, ai ngờ, Bạch Dạ trợn mắt……
Trong khoảnh khắc, Tuyết Vi miễn bàn nhiều xấu hổ, miệng dẩu ở kia, thân mình khom ở kia, một đôi mắt tràn đầy không biết làm sao. Cô muốn chết đứng rồi.
Nhưng Bạch Dạ liền lạnh lùng ngồi dậy như vậy, nhàn nhạt hỏi: “Lại đây lấy đồ vật sao?”
Hết thảy, dường như cái gì đều không có phát sinh qua, anh giống như cái gì đều không có nhìn đến.
Tuyết Vi xấu hổ được hóa giải, nhưng nội tâm…… Không khỏi có chút mất mát nho nhỏ, cô thật ra tình nguyện Bạch Dạ có thể giáp mặt vạch trần chính mình……
Ký ức kéo về.
Tuyết Vi mặt vô biểu tình ngồi ở bên giường Bạch Dạ: “vết thương, tốt chút sao?”
“ừm.”
“Còn bao lâu nữa có thể xuất viện?”
“chừng nửa tháng.”
Một hỏi một đáp, mang ra toàn là lạnh nhạt, thật giống như hai người chưa quen biết hàn huyên lẫn nhau.
Một chút trầm mặc qua đi.
Tuyết Vi chậm rãi rũ xuống mi mắt, khẩn trương nắm nắm tay, nức nở nói: “Tạ…… Cảm ơn……”
Không biết vì sao, đối mặt người này dùng mệnh cứu mình, cô nói ra một câu ‘ cảm ơn ’ quả thực còn muốn khó hơn so với lên trời, nếu thay đổi là người khác, khả năng cô sẽ mỗi ngày lại đây thăm, chiếu cố, cao tiếp xa nghênh. Chính là đối mặt Bạch Dạ……
Cô giống như cái gì đều làm không được.
Là bởi vì……
Nội tâm hận gây ra sao?
Tiếng nỉ non khó hiểu xẹt qua đáy lòng, Tuyết Vi hít sâu một hơi, mặt vô biểu tình đứng lên: “Đi trước.” Vừa muốn quay đầu rời đi……
“Bạch tướng quân ở phòng này đi?”
“Hẳn là vậy, đi qua nhìn xem sẽ biết……”
Trên hành lang, truyền đến nhóm lớn tiếng bước chân, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bệch, không biết làm sao tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Khi ánh mắt như ngừng lại vị trí trên giường, cô xấu hổ nhìn Bạch Dạ, phiền não nhấc khăn trải giường lên, chui vào gầm giường ……
Giờ khắc này.
Dưới giường, Tuyết Vi tự giễu cười, khó hiểu, vì sao sợ hãi bị người khác nhìn thấy cô xuất hiện ở trong phòng bệnh Bạch Dạ như vậy ……
Mà trên giường, biểu tình Bạch Dạ cô đơn như vậy, anh biết, sở dĩ Tuyết Vi sẽ sợ hãi người khác nhìn thấy cô như thế, chỉ vì…… Đối với chuyện hai năm trước, cô như cũ…… Không cách nào tiêu tan……
“Bạch tướng quân…… Chúng tôi tới thăm ngài.” Cửa phòng bệnh mở ra, mười mấy nam binh, nữ binh binh đoàn thứ nhất mang theo các loại vật thăm hỏi đi đến.
Bạch Dạ nhợt nhạt cười, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi vừa muốn nghỉ ngơi, các người tới thật không phải lúc.”
“A?? Chính là Bạch tướng quân, chúng tôi vài ngày không thấy được ngài, lúc này mới vừa đến, ngài không phải liền muốn chúng tôi……”
“Xin lỗi.” Bạch Dạ hoàn toàn không cho những người đó cơ hội nói chuyện, như là hạ lệnh trục khách không chịu nhả ra.
Rơi vào đường cùng, một trung tướng vội vàng giảng hòa: “Tốt, tốt, dù sao chúng ta chính là đến xem Bạch tướng quân còn có trở ngại hay không, bây giờ Bạch tướng quân tốt rồi, mọi người cũng coi như là vừa lòng đi? Chúng ta cũng đừng quấy rầy Bạch tướng quân nghỉ ngơi, nếu không bệnh Bạch tướng quân không tốt, các người liền lại khó thấy Bạch tướng quân mấy ngày rồi.”
“vâng…… Bạch tướng quân, chào Ngài, nghỉ ngơi cho khỏe đi……” Bọn lính cô đơn đi ra khỏi phòng.
Tránh ở dưới giường, tuy Tuyết Vi không có tận mắt nhìn thấy biểu tình bọn họ, nhưng nghe giọng nói là có thể nghe ra bọn họ có bao nhiêu thất vọng rồi. Bởi vậy có thể thấy được, nhóm người này thích Bạch Dạ bao nhiêu.
Nhưng mà……
Bọn họ cũng không biết, bọn họ thích người đàn ông này ‘tĩnh mịch’ lại ‘ hiếu thắng ’. Đặc biệt là lúc anh sinh bệnh, càng thêm không thích bị người khác nhìn đến một mặt anh tiều tụy.
A, Tuyết Vi thật không biết là nên cảm tạ Bạch Dạ vậy mà nể mặt tiếp đãi mình, hay là nên oán trách, một khi anh đã tĩnh dưỡng như vậy, vì sao lại muốn kêu cô tiến vào phòng bệnh??
Mặt vô biểu tình hoạt động hai cái hạ thể.
Lúc cô vừa muốn nhấc lên khăn trải giường ……
Bạch Dạ cố sức xuống giường, khom người, một phen nhấc lên khăn trải giường: “Xuất hiện đi.” Tay, duỗi tới trước mặt Tuyết Vi.
Lẳng lặng nhìn bàn tay to dừng lại ở trước mặt, cô trầm mặc rũ xuống mi mắt, hoàn toàn làm lơ ý tốt của anh, cố sức bò ra tới từ dưới giường.
“ưm……” thời khắc Tuyết Vi vừa muốn đứng lên, tay nhỏ, trong lúc vô tình ấn ở trên mảnh vỡ thủy tinh.
Máu đỏ tươi phá ngón tay mà ra.
“Vi Nhi……” Bạch Dạ không màng miệng vết thương trúng đạn, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt cô, một phen kéo qua ngón tay cô bị thương, ngậm ở trong miệng……
Khi nhận thấy được máu ngón tay đã không còn chảy, Bạch Dạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sủng nịch nói: “nha đầu này, làm sao không cẩn thận như vậy?”
Động tác liên tiếp cùng ngôn ngữ quan tâm làm Tuyết Vi có chút chống đỡ không kịp, hoàn toàn ngốc tại chỗ. Mơ hồ nhớ tới nhiều năm trước……
Cũng là cô không cẩn thận bị thủy tinh cắt qua ngón tay, anh thế cô cầm máu, lúc sau trách cứ: ‘nha đầu này, làm sao đần như vậy? ’
Cứ việc là khẩu khí trách cứ, lại mang theo nồng đậm sủng nịch, làm người lập tức lâm vào trong đó không thể tự kềm chế, tim đập không thôi……
Thích!!
Cô rất thích loại cảm giác này, trở thành đứa trẻ được một người đàn ông yêu thương; rất thích biểu tình khi một người đàn ông vì chính mình toát ra yêu thương cùng quan tâm.
Chính là bây giờ……
Cô hận loại ngôn ngữ ái muội này!!
Cô hận cực kỳ, cảm giác bị người khác coi mình trở thành đứa trẻ!!!
Cô đã không còn là đứa trẻ, đã trưởng thành, anh…… cũng đừng nghĩ cùng cô chơi loại trò chơi không chịu trách nhiệm nhịp tim này!!!
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn trầm xuống, Tuyết Vi phẫn hận rút tay mình về, đột nhiên……
Dùng sức đẩy Bạch Dạ một phen.
“ưm……” thân thể Bạch Dạ chấm đất, miệng vết thương vừa mới khâu lại chịu không nổi ngoại lực lớn như thế, vỡ ra đau. Anh không khỏi hút một ngụm lạnh.
“tôi, chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Sau khi nói ra lời nói dối, cô thật hận không thể cấp chính mình hai cái tát. Toàn bộ phòng bệnh vip có tổng cộng ba cái phòng, hai gian trống không. Cô làm sao đi ngang qua, cũng không the đi ngang qua nơi này đi?!!
“Ngồi đi.” Tuy biết rõ là lời nói dối, Bạch Dạ cũng không có vạch trần.
Này làm Tuyết Vi không khỏi cảm thấy có chút châm chọc, rõ ràng anh trước kia chính là người đàn ông như vậy, cô thật không biết chính mình khẩn trương cái gì??
Nhớ rõ đó là ba năm trước đi.
Sau khi Tuyết Vi thổ lộ cùng Bạch Dạ không lâu, hai người xem như vẫn duy trì một loại quan hệ người yêu chưa đầy.
Một lần sau khi kết thúc khóa tự học, cô vốn định đi văn phòng tìm Bạch Dạ. Nhưng ai ngờ, mở cửa liền nhìn thấy anh ngủ gục ở trên bàn làm việc.
Nữ sinh khó tránh khỏi đối với nụ hôn đầu tiên vô cùng để ý, lại thêm đối mặt với người mình thích, người mình thích kia lại không chịu bán ra bước đầu tiên, nhưng Tuyết Vi lo lắng.
Bây giờ, có một cơ hội tốt như vậy ở trước mắt, cô nơi nào sẽ bỏ qua? Lén lút đi tới bên cạnh người Bạch Dạ, chu cái miệng nhỏ lên liền hôn lên miệng Bạch Dạ.
Nhưng lúc sắp được như ý nguyện, ai ngờ, Bạch Dạ trợn mắt……
Trong khoảnh khắc, Tuyết Vi miễn bàn nhiều xấu hổ, miệng dẩu ở kia, thân mình khom ở kia, một đôi mắt tràn đầy không biết làm sao. Cô muốn chết đứng rồi.
Nhưng Bạch Dạ liền lạnh lùng ngồi dậy như vậy, nhàn nhạt hỏi: “Lại đây lấy đồ vật sao?”
Hết thảy, dường như cái gì đều không có phát sinh qua, anh giống như cái gì đều không có nhìn đến.
Tuyết Vi xấu hổ được hóa giải, nhưng nội tâm…… Không khỏi có chút mất mát nho nhỏ, cô thật ra tình nguyện Bạch Dạ có thể giáp mặt vạch trần chính mình……
Ký ức kéo về.
Tuyết Vi mặt vô biểu tình ngồi ở bên giường Bạch Dạ: “vết thương, tốt chút sao?”
“ừm.”
“Còn bao lâu nữa có thể xuất viện?”
“chừng nửa tháng.”
Một hỏi một đáp, mang ra toàn là lạnh nhạt, thật giống như hai người chưa quen biết hàn huyên lẫn nhau.
Một chút trầm mặc qua đi.
Tuyết Vi chậm rãi rũ xuống mi mắt, khẩn trương nắm nắm tay, nức nở nói: “Tạ…… Cảm ơn……”
Không biết vì sao, đối mặt người này dùng mệnh cứu mình, cô nói ra một câu ‘ cảm ơn ’ quả thực còn muốn khó hơn so với lên trời, nếu thay đổi là người khác, khả năng cô sẽ mỗi ngày lại đây thăm, chiếu cố, cao tiếp xa nghênh. Chính là đối mặt Bạch Dạ……
Cô giống như cái gì đều làm không được.
Là bởi vì……
Nội tâm hận gây ra sao?
Tiếng nỉ non khó hiểu xẹt qua đáy lòng, Tuyết Vi hít sâu một hơi, mặt vô biểu tình đứng lên: “Đi trước.” Vừa muốn quay đầu rời đi……
“Bạch tướng quân ở phòng này đi?”
“Hẳn là vậy, đi qua nhìn xem sẽ biết……”
Trên hành lang, truyền đến nhóm lớn tiếng bước chân, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bệch, không biết làm sao tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Khi ánh mắt như ngừng lại vị trí trên giường, cô xấu hổ nhìn Bạch Dạ, phiền não nhấc khăn trải giường lên, chui vào gầm giường ……
Giờ khắc này.
Dưới giường, Tuyết Vi tự giễu cười, khó hiểu, vì sao sợ hãi bị người khác nhìn thấy cô xuất hiện ở trong phòng bệnh Bạch Dạ như vậy ……
Mà trên giường, biểu tình Bạch Dạ cô đơn như vậy, anh biết, sở dĩ Tuyết Vi sẽ sợ hãi người khác nhìn thấy cô như thế, chỉ vì…… Đối với chuyện hai năm trước, cô như cũ…… Không cách nào tiêu tan……
“Bạch tướng quân…… Chúng tôi tới thăm ngài.” Cửa phòng bệnh mở ra, mười mấy nam binh, nữ binh binh đoàn thứ nhất mang theo các loại vật thăm hỏi đi đến.
Bạch Dạ nhợt nhạt cười, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi vừa muốn nghỉ ngơi, các người tới thật không phải lúc.”
“A?? Chính là Bạch tướng quân, chúng tôi vài ngày không thấy được ngài, lúc này mới vừa đến, ngài không phải liền muốn chúng tôi……”
“Xin lỗi.” Bạch Dạ hoàn toàn không cho những người đó cơ hội nói chuyện, như là hạ lệnh trục khách không chịu nhả ra.
Rơi vào đường cùng, một trung tướng vội vàng giảng hòa: “Tốt, tốt, dù sao chúng ta chính là đến xem Bạch tướng quân còn có trở ngại hay không, bây giờ Bạch tướng quân tốt rồi, mọi người cũng coi như là vừa lòng đi? Chúng ta cũng đừng quấy rầy Bạch tướng quân nghỉ ngơi, nếu không bệnh Bạch tướng quân không tốt, các người liền lại khó thấy Bạch tướng quân mấy ngày rồi.”
“vâng…… Bạch tướng quân, chào Ngài, nghỉ ngơi cho khỏe đi……” Bọn lính cô đơn đi ra khỏi phòng.
Tránh ở dưới giường, tuy Tuyết Vi không có tận mắt nhìn thấy biểu tình bọn họ, nhưng nghe giọng nói là có thể nghe ra bọn họ có bao nhiêu thất vọng rồi. Bởi vậy có thể thấy được, nhóm người này thích Bạch Dạ bao nhiêu.
Nhưng mà……
Bọn họ cũng không biết, bọn họ thích người đàn ông này ‘tĩnh mịch’ lại ‘ hiếu thắng ’. Đặc biệt là lúc anh sinh bệnh, càng thêm không thích bị người khác nhìn đến một mặt anh tiều tụy.
A, Tuyết Vi thật không biết là nên cảm tạ Bạch Dạ vậy mà nể mặt tiếp đãi mình, hay là nên oán trách, một khi anh đã tĩnh dưỡng như vậy, vì sao lại muốn kêu cô tiến vào phòng bệnh??
Mặt vô biểu tình hoạt động hai cái hạ thể.
Lúc cô vừa muốn nhấc lên khăn trải giường ……
Bạch Dạ cố sức xuống giường, khom người, một phen nhấc lên khăn trải giường: “Xuất hiện đi.” Tay, duỗi tới trước mặt Tuyết Vi.
Lẳng lặng nhìn bàn tay to dừng lại ở trước mặt, cô trầm mặc rũ xuống mi mắt, hoàn toàn làm lơ ý tốt của anh, cố sức bò ra tới từ dưới giường.
“ưm……” thời khắc Tuyết Vi vừa muốn đứng lên, tay nhỏ, trong lúc vô tình ấn ở trên mảnh vỡ thủy tinh.
Máu đỏ tươi phá ngón tay mà ra.
“Vi Nhi……” Bạch Dạ không màng miệng vết thương trúng đạn, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt cô, một phen kéo qua ngón tay cô bị thương, ngậm ở trong miệng……
Khi nhận thấy được máu ngón tay đã không còn chảy, Bạch Dạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sủng nịch nói: “nha đầu này, làm sao không cẩn thận như vậy?”
Động tác liên tiếp cùng ngôn ngữ quan tâm làm Tuyết Vi có chút chống đỡ không kịp, hoàn toàn ngốc tại chỗ. Mơ hồ nhớ tới nhiều năm trước……
Cũng là cô không cẩn thận bị thủy tinh cắt qua ngón tay, anh thế cô cầm máu, lúc sau trách cứ: ‘nha đầu này, làm sao đần như vậy? ’
Cứ việc là khẩu khí trách cứ, lại mang theo nồng đậm sủng nịch, làm người lập tức lâm vào trong đó không thể tự kềm chế, tim đập không thôi……
Thích!!
Cô rất thích loại cảm giác này, trở thành đứa trẻ được một người đàn ông yêu thương; rất thích biểu tình khi một người đàn ông vì chính mình toát ra yêu thương cùng quan tâm.
Chính là bây giờ……
Cô hận loại ngôn ngữ ái muội này!!
Cô hận cực kỳ, cảm giác bị người khác coi mình trở thành đứa trẻ!!!
Cô đã không còn là đứa trẻ, đã trưởng thành, anh…… cũng đừng nghĩ cùng cô chơi loại trò chơi không chịu trách nhiệm nhịp tim này!!!
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn trầm xuống, Tuyết Vi phẫn hận rút tay mình về, đột nhiên……
Dùng sức đẩy Bạch Dạ một phen.
“ưm……” thân thể Bạch Dạ chấm đất, miệng vết thương vừa mới khâu lại chịu không nổi ngoại lực lớn như thế, vỡ ra đau. Anh không khỏi hút một ngụm lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.