Chương 153: lần thứ hai trở về Nhà họ Hoàng Phủ
Tề Thành Côn
14/01/2019
Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.
Vội vã đánh xe đi tới Nhà họ Hoàng Phủ.
Tuyết Vi dưới sự hướng dẫn của người dẫn dắt chậm rãi đi đến biệt thự của Hoàng Phủ Dương Vinh.
Điện thoại vừa mới kia là Lạc quản gia đánh tới, ông nói là, Hoàng Phủ Dương Vinh muốn triệu kiến Tuyết Vi, kêu cô lập tức lại đây.
Tuyết Vi tưởng tượng, đánh giá nếu Hoàng Phủ Minh có hành động, cho nên…… Lập tức liền tới nơi này.
“Tuyết tam tiểu thư, mời……” Hầu gái đứng ở cửa đại sảnh, mỉm cười đẩy hai cánh cửa ra.
Cất bước đi vào.
Trong phòng khách, Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Nguyệt đều ở đó.
“Hoàng Phủ bá phụ, Hoàng Phủ bá mẫu, nhị thiếu gia, tam thiếu gia.” Tuyết Vi lễ phép theo chân bọn họ đánh một lời chào hỏi.
Dạ Phi Nhã Lệ đầy mặt tươi cười đi tới trước mặt cô: “đứa nhỏ này, thật đúng là thích đem khổ nuốt vào trong bụng, cháu nói đi, lúc bác trai bắt được cháu, vì sao cháu không nói với bác trai, là Nguyệt nhi cưỡng bách cháu trước đây? Kết quả…… Ai!!”
Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở cách đó không xa.
Anh ái muội nhướng nhướng chân mày với Tuyết Vi, đôi tay theo bản năng vây quanh ở trước người.
A, xem ra, rốt cuộc Hoàng Phủ Nguyệt giải thích rõ ràng hết thảy cùng Hoàng Phủ bá phụ sao?
Nhưng……
Tuyết Vi có thể khẳng định, nếu lúc ấy chính mình giải thích, chỉ sợ, sẽ càng thêm đưa tới Hoàng Phủ lão gia quở trách.
Cho nên, cỡi chuông cần người buộc chuông……
“Ha hả.” Tuyết Vi chỉ nhàn nhạt đáp lại cho Dạ Phi Nhã Lệ một nụ cười.
Dạ Phi Nhã Lệ vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Phủ Dương Vinh: “Lão gia, thật ra ông nói mấy câu.”
“Có cái gì để nói? Không phải đã cởi bỏ hiểu lầm sao? Tuyết Vi đã trở lại thì tốt rồi.” Hoàng Phủ Dương Vinh mặt vô biểu tình xoay đầu qua một bên.
Tuy rằng trong lòng Tuyết Vi có chút bất mãn thái độ của ông, chính là, cô thật cần thân phận vị hôn thê dự khuyết này.
Nhịn!
“Ha hả, tam nha đầu, cháu chạy nhanh trở về chỗ ở của cháu đi thôi. Mấy ngày nay, bác phân phó Lạc quản gia chạy nhanh tuyển một gian biệt thự ở chủ viện cho cháu, đến lúc đó cháu liền dọn lại đây ở đi.”
A???
Tuy nói hiểu lầm giải khai, nhưng Nhà họ Hoàng Phủ đến nỗi nhiệt tình như vậy sao? Đều kêu cô dọn qua chủ viện ở hả? “Hoàng…… Hoàng Phủ bá mẫu, cháu xem này liền không cần đi, cháu ở tại biệt viện khá tốt, vừa lúc cũng có thể làm bạn cùng Chị hai.”
“Biệt viện sao lại có thể ở? Đó là cho người ngoài ở, bây giờ cháu đều là người một nhà của Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi, đương nhiên muốn ở tiến tới chủ viện, nếu cháu luyến tiếc Chị hai, bác gọi Lạc quản gia cũng dọn sạch cái phòng ở chủ viện cho Chị hai cháu lại đây bồi cháu.”
Tuyết Vi càng nghe càng hồ đồ, khi nào cô trở thành người một nhà của Nhà họ Hoàng Phủ? Không phải còn chưa có kết hôn sao?
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh cách đó không xa.
Anh lạnh lùng nói: “Kêu một mình Tuyết Vi lại đây là được!!”
Hãn……
Cô nhìn anh, không phải ý tứ này, mà là, muốn gọi anh thế mình nói hai câu mà thôi, thế nhưng cô không nghĩ ở gần Hoàng Phủ bá phụ như vậy.
“Nếu Minh Nhi đã mở miệng, vậy tam nha đầu một mình lại đây đi.” Dạ Phi Nhã Lệ nhàn nhạt cười.
Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ tiếp nhận an bài này rồi ……
“Nếu không có chuyện khác, Hoàng Phủ bá phụ, Hoàng Phủ bá mẫu, cháu đi trước.”
“ừm.”
“con cũng đi rồi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh cũng tính toán rời đi.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Nguyệt vội vàng chen vào bên trong đội ngũ rời đi, chậm rãi đi đến ngoài cửa ……
Đúng lúc này……
“con đứng lại đó cho cha!!!” Hoàng Phủ Dương Vinh lạnh giọng đã mở miệng.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh nghi hoặc quay đầu lại, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên đi về phía trước như cũ.
“Nguyệt!! Con đi một bước, cha liền đánh gãy chân của con!!!”
Bước chân dừng lại, thái dương Hoàng Phủ Nguyệt thoáng chốc rơi một giọt mồ hôi lạnh……
“Nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, không có mệnh lệnh của cha, con không được bước ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ một bước, một khi bị cha phát hiện con có ý đồ chạy trốn, cha liền phái người đánh gãy hai chân của con!!!”
“cha ……”
“Lập tức trở về phòng của con, đóng cửa ăn năn cho cha!!” Hoàng Phủ Dương Vinh hoàn toàn không cho con trai cơ hội nói chuyện, quẳng xuống những lời này liền lên trên lầu hai……
Nơi ở của Hoàng Phủ Nguyệt.
Trong biệt thự lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nguyệt mặt vô biểu tình ngồi ở trên sô pha.
Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi đứng song song ở cách đó không xa.
Sau lúc trầm mặc thật lâu, đôi mắt anh mị hoặc đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “anh hai……”
“Đừng cầu anh, anh sẽ không giúp em!!”
Thấy Hoàng Phủ Minh không mềm lòng trước dáng vẻ này của mình, anh nghẹn ngào nhìn về phía Tuyết Vi: “Chị dâu, em đây chính là vì thành toàn cho chị cùng anh hai em, mới có thể bị cha em cầm tù, chị không thể ngồi yên không nhìn đến đi?? Hả?? Chị dâu……”
“Đây là anh tự tìm, anh chỉ là lộ rõ chân tướng mà thôi.”
Tuyết Vi trả lời vô tình thực sự kêu Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn: “Chị dâu, sao chị lại có thể vô tình như vậy?? Phải biết rằng…… Nếu em bị cầm tù, rốt cuộc chị không nghe được giọng hát êm tai tự nhiên của em; cũng không có khả năng thấy một mặt em hoàn mỹ không tì vết. Từ đây…… Trên thế giới này sẽ không còn Tà Nguyệt, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt……bị cầm tù ở Nhà họ Hoàng Phủ……”
Giọng nói réo rắt thảm thiết mang ra rung động đến tâm can, hình ảnh cảm động lòng người.
Hoàng Phủ Minh nghe xong lời này thiếu chút nữa đều phải phun ra, nhưng Tuyết Vi cũng lộ ra biểu tình thương tiếc: “Minh, tôi xem, hay là anh giúp Tà Nguyệt đi. Nếu tôi không nghe được anh ta hát, tôi sẽ chết.”
“cô có thể kêu nó ở nhà đơn độc hát cho cô nghe.”
“à……” Đôi mắt Tuyết Vi sáng ngời: “Này thật đúng là cái ý kiến hay.”
Hoàng Phủ Nguyệt thấy hy vọng vừa tới sắp tan biến, khẩu khí lập tức nặng nề thở dài: “Ai, Tà Nguyệt ở nhà, chỉ là Hoàng Phủ Nguyệt; Tà Nguyệt ở dưới ánh đèn flash mới là Tà Nguyệt chân chính ……”
“Đúng vậy, Đúng, Đúng, không sai. Minh, anh liền cứu Tà Nguyệt ra đi thôi. Cầu xin anh.” Tuyết Vi si ngốc cầu xin Hoàng Phủ Minh, liền kém chút quỳ xuống cho anh.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng mà nheo đôi mắt lại, dư quang không khỏi liếc mắt Hoàng Phủ Nguyệt ở trên sô pha.
Chỉ thấy, vẻ mặt anh đắc ý dào dạt ở kia hướng mặt quỷ tới Hoàng Phủ Minh.
“Tốt!! Tôi cứu nó!!” Giọng lạnh lùng rơi xuống.
Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt và Tuyết Vi không hẹn mà cùng sáng lên……
Nhưng giây tiếp theo……
“Nhưng, từ hôm nay trở đi, cô tiến vào biệt thự tôi, 24 giờ hầu hạ tôi!!”
Nghe Hoàng Phủ Minh ra điều kiện bá đạo, Tuyết Vi chậm rãi buông tay chộp vào cánh tay anh ra.
Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra cô có ý lùi bước, lập tức chạy tiến lên, ở bên cổ xuý nói: “Chị dâu, đáp ứng anh ta, đáp ứng anh ta!!!”
Tuyết Vi nâng lên mi mắt, lẳng lặng đối diện con ngươi Hoàng Phủ Minh.
“Đáp ứng, đáp ứng!” Hoàng Phủ Nguyệt không nhụt chí như cũ, từ bên cổ vũ cho cô.
Ai ngờ, biểu tình Tuyết Vi vừa chuyển, dùng sức đẩy mặt Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh một phen, lạnh giọng nói với Hoàng Phủ Minh: “Vậy hay là anh đừng cứu anh ta.” Xoay người, vừa muốn rời đi……
Vội vã đánh xe đi tới Nhà họ Hoàng Phủ.
Tuyết Vi dưới sự hướng dẫn của người dẫn dắt chậm rãi đi đến biệt thự của Hoàng Phủ Dương Vinh.
Điện thoại vừa mới kia là Lạc quản gia đánh tới, ông nói là, Hoàng Phủ Dương Vinh muốn triệu kiến Tuyết Vi, kêu cô lập tức lại đây.
Tuyết Vi tưởng tượng, đánh giá nếu Hoàng Phủ Minh có hành động, cho nên…… Lập tức liền tới nơi này.
“Tuyết tam tiểu thư, mời……” Hầu gái đứng ở cửa đại sảnh, mỉm cười đẩy hai cánh cửa ra.
Cất bước đi vào.
Trong phòng khách, Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Nguyệt đều ở đó.
“Hoàng Phủ bá phụ, Hoàng Phủ bá mẫu, nhị thiếu gia, tam thiếu gia.” Tuyết Vi lễ phép theo chân bọn họ đánh một lời chào hỏi.
Dạ Phi Nhã Lệ đầy mặt tươi cười đi tới trước mặt cô: “đứa nhỏ này, thật đúng là thích đem khổ nuốt vào trong bụng, cháu nói đi, lúc bác trai bắt được cháu, vì sao cháu không nói với bác trai, là Nguyệt nhi cưỡng bách cháu trước đây? Kết quả…… Ai!!”
Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở cách đó không xa.
Anh ái muội nhướng nhướng chân mày với Tuyết Vi, đôi tay theo bản năng vây quanh ở trước người.
A, xem ra, rốt cuộc Hoàng Phủ Nguyệt giải thích rõ ràng hết thảy cùng Hoàng Phủ bá phụ sao?
Nhưng……
Tuyết Vi có thể khẳng định, nếu lúc ấy chính mình giải thích, chỉ sợ, sẽ càng thêm đưa tới Hoàng Phủ lão gia quở trách.
Cho nên, cỡi chuông cần người buộc chuông……
“Ha hả.” Tuyết Vi chỉ nhàn nhạt đáp lại cho Dạ Phi Nhã Lệ một nụ cười.
Dạ Phi Nhã Lệ vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Phủ Dương Vinh: “Lão gia, thật ra ông nói mấy câu.”
“Có cái gì để nói? Không phải đã cởi bỏ hiểu lầm sao? Tuyết Vi đã trở lại thì tốt rồi.” Hoàng Phủ Dương Vinh mặt vô biểu tình xoay đầu qua một bên.
Tuy rằng trong lòng Tuyết Vi có chút bất mãn thái độ của ông, chính là, cô thật cần thân phận vị hôn thê dự khuyết này.
Nhịn!
“Ha hả, tam nha đầu, cháu chạy nhanh trở về chỗ ở của cháu đi thôi. Mấy ngày nay, bác phân phó Lạc quản gia chạy nhanh tuyển một gian biệt thự ở chủ viện cho cháu, đến lúc đó cháu liền dọn lại đây ở đi.”
A???
Tuy nói hiểu lầm giải khai, nhưng Nhà họ Hoàng Phủ đến nỗi nhiệt tình như vậy sao? Đều kêu cô dọn qua chủ viện ở hả? “Hoàng…… Hoàng Phủ bá mẫu, cháu xem này liền không cần đi, cháu ở tại biệt viện khá tốt, vừa lúc cũng có thể làm bạn cùng Chị hai.”
“Biệt viện sao lại có thể ở? Đó là cho người ngoài ở, bây giờ cháu đều là người một nhà của Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi, đương nhiên muốn ở tiến tới chủ viện, nếu cháu luyến tiếc Chị hai, bác gọi Lạc quản gia cũng dọn sạch cái phòng ở chủ viện cho Chị hai cháu lại đây bồi cháu.”
Tuyết Vi càng nghe càng hồ đồ, khi nào cô trở thành người một nhà của Nhà họ Hoàng Phủ? Không phải còn chưa có kết hôn sao?
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh cách đó không xa.
Anh lạnh lùng nói: “Kêu một mình Tuyết Vi lại đây là được!!”
Hãn……
Cô nhìn anh, không phải ý tứ này, mà là, muốn gọi anh thế mình nói hai câu mà thôi, thế nhưng cô không nghĩ ở gần Hoàng Phủ bá phụ như vậy.
“Nếu Minh Nhi đã mở miệng, vậy tam nha đầu một mình lại đây đi.” Dạ Phi Nhã Lệ nhàn nhạt cười.
Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ tiếp nhận an bài này rồi ……
“Nếu không có chuyện khác, Hoàng Phủ bá phụ, Hoàng Phủ bá mẫu, cháu đi trước.”
“ừm.”
“con cũng đi rồi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh cũng tính toán rời đi.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Nguyệt vội vàng chen vào bên trong đội ngũ rời đi, chậm rãi đi đến ngoài cửa ……
Đúng lúc này……
“con đứng lại đó cho cha!!!” Hoàng Phủ Dương Vinh lạnh giọng đã mở miệng.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh nghi hoặc quay đầu lại, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên đi về phía trước như cũ.
“Nguyệt!! Con đi một bước, cha liền đánh gãy chân của con!!!”
Bước chân dừng lại, thái dương Hoàng Phủ Nguyệt thoáng chốc rơi một giọt mồ hôi lạnh……
“Nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, không có mệnh lệnh của cha, con không được bước ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ một bước, một khi bị cha phát hiện con có ý đồ chạy trốn, cha liền phái người đánh gãy hai chân của con!!!”
“cha ……”
“Lập tức trở về phòng của con, đóng cửa ăn năn cho cha!!” Hoàng Phủ Dương Vinh hoàn toàn không cho con trai cơ hội nói chuyện, quẳng xuống những lời này liền lên trên lầu hai……
Nơi ở của Hoàng Phủ Nguyệt.
Trong biệt thự lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nguyệt mặt vô biểu tình ngồi ở trên sô pha.
Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi đứng song song ở cách đó không xa.
Sau lúc trầm mặc thật lâu, đôi mắt anh mị hoặc đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “anh hai……”
“Đừng cầu anh, anh sẽ không giúp em!!”
Thấy Hoàng Phủ Minh không mềm lòng trước dáng vẻ này của mình, anh nghẹn ngào nhìn về phía Tuyết Vi: “Chị dâu, em đây chính là vì thành toàn cho chị cùng anh hai em, mới có thể bị cha em cầm tù, chị không thể ngồi yên không nhìn đến đi?? Hả?? Chị dâu……”
“Đây là anh tự tìm, anh chỉ là lộ rõ chân tướng mà thôi.”
Tuyết Vi trả lời vô tình thực sự kêu Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn: “Chị dâu, sao chị lại có thể vô tình như vậy?? Phải biết rằng…… Nếu em bị cầm tù, rốt cuộc chị không nghe được giọng hát êm tai tự nhiên của em; cũng không có khả năng thấy một mặt em hoàn mỹ không tì vết. Từ đây…… Trên thế giới này sẽ không còn Tà Nguyệt, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt……bị cầm tù ở Nhà họ Hoàng Phủ……”
Giọng nói réo rắt thảm thiết mang ra rung động đến tâm can, hình ảnh cảm động lòng người.
Hoàng Phủ Minh nghe xong lời này thiếu chút nữa đều phải phun ra, nhưng Tuyết Vi cũng lộ ra biểu tình thương tiếc: “Minh, tôi xem, hay là anh giúp Tà Nguyệt đi. Nếu tôi không nghe được anh ta hát, tôi sẽ chết.”
“cô có thể kêu nó ở nhà đơn độc hát cho cô nghe.”
“à……” Đôi mắt Tuyết Vi sáng ngời: “Này thật đúng là cái ý kiến hay.”
Hoàng Phủ Nguyệt thấy hy vọng vừa tới sắp tan biến, khẩu khí lập tức nặng nề thở dài: “Ai, Tà Nguyệt ở nhà, chỉ là Hoàng Phủ Nguyệt; Tà Nguyệt ở dưới ánh đèn flash mới là Tà Nguyệt chân chính ……”
“Đúng vậy, Đúng, Đúng, không sai. Minh, anh liền cứu Tà Nguyệt ra đi thôi. Cầu xin anh.” Tuyết Vi si ngốc cầu xin Hoàng Phủ Minh, liền kém chút quỳ xuống cho anh.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng mà nheo đôi mắt lại, dư quang không khỏi liếc mắt Hoàng Phủ Nguyệt ở trên sô pha.
Chỉ thấy, vẻ mặt anh đắc ý dào dạt ở kia hướng mặt quỷ tới Hoàng Phủ Minh.
“Tốt!! Tôi cứu nó!!” Giọng lạnh lùng rơi xuống.
Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt và Tuyết Vi không hẹn mà cùng sáng lên……
Nhưng giây tiếp theo……
“Nhưng, từ hôm nay trở đi, cô tiến vào biệt thự tôi, 24 giờ hầu hạ tôi!!”
Nghe Hoàng Phủ Minh ra điều kiện bá đạo, Tuyết Vi chậm rãi buông tay chộp vào cánh tay anh ra.
Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra cô có ý lùi bước, lập tức chạy tiến lên, ở bên cổ xuý nói: “Chị dâu, đáp ứng anh ta, đáp ứng anh ta!!!”
Tuyết Vi nâng lên mi mắt, lẳng lặng đối diện con ngươi Hoàng Phủ Minh.
“Đáp ứng, đáp ứng!” Hoàng Phủ Nguyệt không nhụt chí như cũ, từ bên cổ vũ cho cô.
Ai ngờ, biểu tình Tuyết Vi vừa chuyển, dùng sức đẩy mặt Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh một phen, lạnh giọng nói với Hoàng Phủ Minh: “Vậy hay là anh đừng cứu anh ta.” Xoay người, vừa muốn rời đi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.