Chương 388: Niết bàn trùng sinh
Tề Thành Côn
19/10/2019
Editor: Thơ Thơ
“Ai nha nha, cái này thật đúng là vô cùng náo nhiệt!!” Liền tại đây, không khí giữa anh em ba người giằng co không dứt là lúc, một tiếng quen thuộc nháy mắt truyền vào lỗ tai mọi người ……!!
‘ bá bá bá……’ một người tiếp một người quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng yến hội.
“A……”
“Hả?”
“Cô là……?” Trên mặt không ít người ‘ lộ ’ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Duy độc Hoàng Phủ Minh, từ thời khắc tiếng này truyền ra, thân thể anh từ đầu đến cuối đều chưa từng động qua một chút, trước sau đều đưa lưng về phía cửa.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh nhiều năm cực ít ‘ lộ ’ ra nụ cười lại dần dần, dần dần mà nổi lên một nụ cười ‘ kích ’ động lại bi thương ……
Là anh nghe lầm sao? Thơ_Thơ_ddlqd
Hay là Nói, là anh quá mức hoài niệm Tuyết Vi, vì sao tiếng này quen thuộc như vậy??
Nếu quay đầu lại, người kia không phải Tuyết Vi mà Nói, như vậy anh tình nguyện cứ như vậy đưa lưng về phía người kia, đi nghe một chút tiếng này tương đồng với Tuyết Vi.
Giờ phút này, Hoàng Phủ Minh không dám nhúc nhích một chút, anh tình nguyện đem tiếng này trở thành một cái chờ đợi, cũng không muốn sau khi quay đầu lại đổi lấy chính là thất vọng……
“Tuyết…… Tuyết…… Tuyết Vi……?” Không biết qua bao lâu, bên cạnh, truyền đến tiếng Hoàng Phủ Nguyệt không thể tưởng tượng.
Tim Hoàng Phủ Minh ‘ lộp bộp ’ một tiếng, ‘ kích ’ động nhắc tới cổ họng. Thân thể như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói dần dần…… Dần dần mà…… Chuyển về phía cửa ……
Chung quanh trong nháy mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong mắt anh hiện giờ chỉ có thể nhìn đến hình bóng quen thuộc kia đứng ở cửa ……
Một bộ sườn xám màu lục ôm thân bày ra dáng người cô thướt tha vô cùng nhuần nhuyễn, một đầu tóc đen nhánh bới cao, bên tai là một bông ‘ hoa ’ mẫu đơn màu phấn. Nhưng so sánh với khuôn mặt cô khuynh quốc khuynh thành, bất luận ‘ hoa ’ gì đều có vẻ ảm đạm thất ‘ sắc ’ rất nhiều.
Ba năm này, người phụ nữ này thật sự một chút đều không có thay đổi, cho dù không thoa phấn điểm trang cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Hoặc là Nói, trải qua ba năm lắng đọng lại, trên người người phụ nữ này vô tình tản ra một hơi thở cực mị hoặc, đó là người phụ nữ khác không cách nào bằng được. Làm người đàn ông thấy được đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Hoàng Phủ Minh cũng không cảm thấy trên thế gian có người phụ nữ nào có thể trói buộc ánh mắt mình, duy độc Tuyết Vi…… Duy độc mỗi cô!
Thời gian ba năm …… Chính xác nói là gần bốn năm.
Anh tưởng chừng hoài niệm cô bốn năm! Thơ_Thơ_ddlqd
Bốn năm.
Anh ước chừng sa vào trong chỗ đau, vướng bận cô bốn năm.
Nhiều đêm, anh chỉ có thể cùng cô tương ngộ ở trong mộng, cùng cô gặp nhau, cùng cô nói chuyện trời đất; nhiều đêm, anh đều bởi vì tưởng niệm cô mà bừng tỉnh.
Không phải Hoàng Phủ Minh không biết, thời gian gần như bốn năm này ngoài giới đánh giá mình; có lẽ là trì trệ không tiến đã là hình dung cực tốt, anh đánh giá mình chính là…… Tầm thường vô vị.
Suốt thời gian bốn năm, thế giới của anh cũng u ám bốn năm, cái gì ý chí chiến đấu, cái gì dã tâm, cái gì mộng tưởng sớm đã vì Tuyết Vi chết không còn thấy bóng dáng.
Mà hiện giờ……
Cô lần thứ hai xuất hiện rất sống động ở trước mắt anh, anh không bao giờ cần cùng cô gặp nhau ở trong mộng, loại cảm giác này…… Thật tốt! Anh cảm thấy thế giới của mình rốt cuộc có khởi ‘ sắc ’!
Giờ này khắc này, Hoàng Phủ Minh không cách nào dùng ngôn ngữ tới biểu đạt cảm thụ chính nội tâm mình, nếu trường hợp cho phép, anh chỉ muốn ôm chặt lấy người phụ nữ này, tới nói cho cô, chính mình có bao nhiêu! nhớ mong cô cỡ nào!!! Cũng muốn nói một tiếng với cô …… Thực xin lỗi!
“Tuyết…… Vi…… Làm sao sẽ??” Không biết bao lâu, con ngươi Tuyết Khả Duy ngơ ngác không ngừng nhìn chăm chú vào chỗ cửa, không ngừng mở lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô chậm rãi trắng bạch.
Cô quả thực không thể tin được, Tuyết Vi làm sao sẽ sống lại?! Không phải tự sát sao?!! Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ? Cô làm sao sẽ xuất hiện chứ?!
Lập tức, Tuyết Khả Duy liền ‘ loạn ’ đầu trận tuyến, trong não càng lâm vào bên trong trống rỗng.
“Tiểu thư, thỉnh cô đưa ra thiệp mời.” Đúng lúc này, mấy thủ vệ phụ trách bảo an bước nhanh chặn lại ở Trước mặt Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd
“hả? Thiệp mời sao?” Mắt phượng của cô lạnh lùng.
Phía sau, hai mươi mấy thủ hạ ‘ bá bá bá ’ liền hộ ở trước người cô, cùng mấy thủ vệ kia căng thẳng đối diện.
Không khí vốn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt liền lạnh xuống, trong phòng yến hội càng lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói lời nào.
“Các người làm gì vậy?! Hôm nay chính là tiệc đầy tháng của cháu trai tôi, là ai cho phép các người động thủ? Còn không chạy nhanh cho tôi…… Lui ra!!!”
“vâng. Chủ tử……” tiếng Tuyết Vi mệnh lệnh kinh sợ nhân tâm một khi phát ra, hai mươi mấy thủ hạ kia lập tức cung kính lui trở lại phía sau cô.
“Ai nha, chị cả, hôm nay em chính là tới chúc mừng cho chị, không phải chị ngay cả tiếng đều không gọi em vào sao?” Tuyết Vi mưu phong vừa chuyển, ra vẻ ủy khuất vẫy vẫy tay với Tuyết Khả Duy ở cách đó không xa.
Đình trệ suy nghĩ trong nháy mắt khôi phục, Tuyết Khả Duy chất phác lắc đầu.
Những thủ vệ đó chặn lại ở Trước mặt Tuyết Vi lập tức tránh ra con đường……
Nện bước đi vào, Tuyết Vi từng bước một thướt tha đi vào đại sảnh yến hội, cặp con ngươi sâu thẳm làm người không cách nào đọc hiểu nhìn mỗi người chung quanh trong đại sảnh.
A, xem ra tình báo quả thật là chuẩn xác, hôm nay người nên xuất hiện đều xuất hiện, thật đúng là ‘ tề tụ một đường ’ đâu!
Tuyết Vĩ Quốc, Địch Mạn Lị, Dạ Phi Nhã Lệ, Tuyết Khả Duy, còn có……
Khi tầm mắt Tuyết Vi chậm rãi tới bóng dáng Hoàng Phủ Minh ……
Tầm mắt hai người ‘ giao ’ sai ở trong không khí.
Nhìn mặt kia tuấn mỹ tuyệt luân, ánh sáng sắc bén ở trong mắt Tuyết Vi chậm rãi điểm xuyết vài phần nhu tình.
Người đàn ông này, thật không có gì biến hóa, ở trong đám người như cũ là xuất chúng như vậy. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
Sách, bất quá……
Tổng cảm thấy anh so với trước kia càng thêm có hương vị, so với trước kia còn dễ dàng làm người phụ nữ ‘ mê ’. Có lẽ, đây là thành thục ý nhị đi? Tính toán, bây giờ anh cũng 27 tuổi đi?
Nhưng mà……
Giờ phút này ở trên mặt anh…… Thật đúng là làm người chán ghét!!
Tay nhỏ, âm thầm cầm quyền.
Trong thời gian ba năm, Tuyết Vi đều ảo tưởng, ảo tưởng sau khi mình xuất hiện, vẻ mặt mỗi người.
Hiện giờ cơ hồ phản ứng của mỗi người cô đều dự kiến tới rồi, duy độc Hoàng Phủ Minh……
Duy độc Hoàng Phủ Minh sau khi nhìn thấy cô vẻ mặt không phải kinh ngạc, cũng không phải cao hứng, càng thêm không phải thống khổ, bi thương. Mà là……
Nghênh đón.
Nghênh đón cô trở về!
Liền dường như trong ba năm qua cô chưa bao giờ biến mất, quá quen thuộc!
Tuyết Vi thật không rõ, Hoàng Phủ Minh anh có tư cách gì dùng vẻ mặt như vậy tới đón tiếp mình?! Nếu không phải anh…… năm đó cô phải lẩn trốn tha hương chậm chạp không về sao?!
A……
Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi mạnh mẽ tránh cùng Hoàng Phủ Minh ‘ giao ’ tầm mắt, chậm rãi đi tới trước mặt Tuyết Khả Duy ……
Chị em hai người này một người áo đỏ, một người sườn xám lục, làm người không khỏi cảm thấy hôm nay Tuyết Vi trang điểm là cố tình có ý giọng khách át giọng chủ!
“Ai nha nha, cái này thật đúng là vô cùng náo nhiệt!!” Liền tại đây, không khí giữa anh em ba người giằng co không dứt là lúc, một tiếng quen thuộc nháy mắt truyền vào lỗ tai mọi người ……!!
‘ bá bá bá……’ một người tiếp một người quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng yến hội.
“A……”
“Hả?”
“Cô là……?” Trên mặt không ít người ‘ lộ ’ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Duy độc Hoàng Phủ Minh, từ thời khắc tiếng này truyền ra, thân thể anh từ đầu đến cuối đều chưa từng động qua một chút, trước sau đều đưa lưng về phía cửa.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh nhiều năm cực ít ‘ lộ ’ ra nụ cười lại dần dần, dần dần mà nổi lên một nụ cười ‘ kích ’ động lại bi thương ……
Là anh nghe lầm sao? Thơ_Thơ_ddlqd
Hay là Nói, là anh quá mức hoài niệm Tuyết Vi, vì sao tiếng này quen thuộc như vậy??
Nếu quay đầu lại, người kia không phải Tuyết Vi mà Nói, như vậy anh tình nguyện cứ như vậy đưa lưng về phía người kia, đi nghe một chút tiếng này tương đồng với Tuyết Vi.
Giờ phút này, Hoàng Phủ Minh không dám nhúc nhích một chút, anh tình nguyện đem tiếng này trở thành một cái chờ đợi, cũng không muốn sau khi quay đầu lại đổi lấy chính là thất vọng……
“Tuyết…… Tuyết…… Tuyết Vi……?” Không biết qua bao lâu, bên cạnh, truyền đến tiếng Hoàng Phủ Nguyệt không thể tưởng tượng.
Tim Hoàng Phủ Minh ‘ lộp bộp ’ một tiếng, ‘ kích ’ động nhắc tới cổ họng. Thân thể như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói dần dần…… Dần dần mà…… Chuyển về phía cửa ……
Chung quanh trong nháy mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong mắt anh hiện giờ chỉ có thể nhìn đến hình bóng quen thuộc kia đứng ở cửa ……
Một bộ sườn xám màu lục ôm thân bày ra dáng người cô thướt tha vô cùng nhuần nhuyễn, một đầu tóc đen nhánh bới cao, bên tai là một bông ‘ hoa ’ mẫu đơn màu phấn. Nhưng so sánh với khuôn mặt cô khuynh quốc khuynh thành, bất luận ‘ hoa ’ gì đều có vẻ ảm đạm thất ‘ sắc ’ rất nhiều.
Ba năm này, người phụ nữ này thật sự một chút đều không có thay đổi, cho dù không thoa phấn điểm trang cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Hoặc là Nói, trải qua ba năm lắng đọng lại, trên người người phụ nữ này vô tình tản ra một hơi thở cực mị hoặc, đó là người phụ nữ khác không cách nào bằng được. Làm người đàn ông thấy được đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Hoàng Phủ Minh cũng không cảm thấy trên thế gian có người phụ nữ nào có thể trói buộc ánh mắt mình, duy độc Tuyết Vi…… Duy độc mỗi cô!
Thời gian ba năm …… Chính xác nói là gần bốn năm.
Anh tưởng chừng hoài niệm cô bốn năm! Thơ_Thơ_ddlqd
Bốn năm.
Anh ước chừng sa vào trong chỗ đau, vướng bận cô bốn năm.
Nhiều đêm, anh chỉ có thể cùng cô tương ngộ ở trong mộng, cùng cô gặp nhau, cùng cô nói chuyện trời đất; nhiều đêm, anh đều bởi vì tưởng niệm cô mà bừng tỉnh.
Không phải Hoàng Phủ Minh không biết, thời gian gần như bốn năm này ngoài giới đánh giá mình; có lẽ là trì trệ không tiến đã là hình dung cực tốt, anh đánh giá mình chính là…… Tầm thường vô vị.
Suốt thời gian bốn năm, thế giới của anh cũng u ám bốn năm, cái gì ý chí chiến đấu, cái gì dã tâm, cái gì mộng tưởng sớm đã vì Tuyết Vi chết không còn thấy bóng dáng.
Mà hiện giờ……
Cô lần thứ hai xuất hiện rất sống động ở trước mắt anh, anh không bao giờ cần cùng cô gặp nhau ở trong mộng, loại cảm giác này…… Thật tốt! Anh cảm thấy thế giới của mình rốt cuộc có khởi ‘ sắc ’!
Giờ này khắc này, Hoàng Phủ Minh không cách nào dùng ngôn ngữ tới biểu đạt cảm thụ chính nội tâm mình, nếu trường hợp cho phép, anh chỉ muốn ôm chặt lấy người phụ nữ này, tới nói cho cô, chính mình có bao nhiêu! nhớ mong cô cỡ nào!!! Cũng muốn nói một tiếng với cô …… Thực xin lỗi!
“Tuyết…… Vi…… Làm sao sẽ??” Không biết bao lâu, con ngươi Tuyết Khả Duy ngơ ngác không ngừng nhìn chăm chú vào chỗ cửa, không ngừng mở lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô chậm rãi trắng bạch.
Cô quả thực không thể tin được, Tuyết Vi làm sao sẽ sống lại?! Không phải tự sát sao?!! Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ? Cô làm sao sẽ xuất hiện chứ?!
Lập tức, Tuyết Khả Duy liền ‘ loạn ’ đầu trận tuyến, trong não càng lâm vào bên trong trống rỗng.
“Tiểu thư, thỉnh cô đưa ra thiệp mời.” Đúng lúc này, mấy thủ vệ phụ trách bảo an bước nhanh chặn lại ở Trước mặt Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd
“hả? Thiệp mời sao?” Mắt phượng của cô lạnh lùng.
Phía sau, hai mươi mấy thủ hạ ‘ bá bá bá ’ liền hộ ở trước người cô, cùng mấy thủ vệ kia căng thẳng đối diện.
Không khí vốn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt liền lạnh xuống, trong phòng yến hội càng lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói lời nào.
“Các người làm gì vậy?! Hôm nay chính là tiệc đầy tháng của cháu trai tôi, là ai cho phép các người động thủ? Còn không chạy nhanh cho tôi…… Lui ra!!!”
“vâng. Chủ tử……” tiếng Tuyết Vi mệnh lệnh kinh sợ nhân tâm một khi phát ra, hai mươi mấy thủ hạ kia lập tức cung kính lui trở lại phía sau cô.
“Ai nha, chị cả, hôm nay em chính là tới chúc mừng cho chị, không phải chị ngay cả tiếng đều không gọi em vào sao?” Tuyết Vi mưu phong vừa chuyển, ra vẻ ủy khuất vẫy vẫy tay với Tuyết Khả Duy ở cách đó không xa.
Đình trệ suy nghĩ trong nháy mắt khôi phục, Tuyết Khả Duy chất phác lắc đầu.
Những thủ vệ đó chặn lại ở Trước mặt Tuyết Vi lập tức tránh ra con đường……
Nện bước đi vào, Tuyết Vi từng bước một thướt tha đi vào đại sảnh yến hội, cặp con ngươi sâu thẳm làm người không cách nào đọc hiểu nhìn mỗi người chung quanh trong đại sảnh.
A, xem ra tình báo quả thật là chuẩn xác, hôm nay người nên xuất hiện đều xuất hiện, thật đúng là ‘ tề tụ một đường ’ đâu!
Tuyết Vĩ Quốc, Địch Mạn Lị, Dạ Phi Nhã Lệ, Tuyết Khả Duy, còn có……
Khi tầm mắt Tuyết Vi chậm rãi tới bóng dáng Hoàng Phủ Minh ……
Tầm mắt hai người ‘ giao ’ sai ở trong không khí.
Nhìn mặt kia tuấn mỹ tuyệt luân, ánh sáng sắc bén ở trong mắt Tuyết Vi chậm rãi điểm xuyết vài phần nhu tình.
Người đàn ông này, thật không có gì biến hóa, ở trong đám người như cũ là xuất chúng như vậy. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
Sách, bất quá……
Tổng cảm thấy anh so với trước kia càng thêm có hương vị, so với trước kia còn dễ dàng làm người phụ nữ ‘ mê ’. Có lẽ, đây là thành thục ý nhị đi? Tính toán, bây giờ anh cũng 27 tuổi đi?
Nhưng mà……
Giờ phút này ở trên mặt anh…… Thật đúng là làm người chán ghét!!
Tay nhỏ, âm thầm cầm quyền.
Trong thời gian ba năm, Tuyết Vi đều ảo tưởng, ảo tưởng sau khi mình xuất hiện, vẻ mặt mỗi người.
Hiện giờ cơ hồ phản ứng của mỗi người cô đều dự kiến tới rồi, duy độc Hoàng Phủ Minh……
Duy độc Hoàng Phủ Minh sau khi nhìn thấy cô vẻ mặt không phải kinh ngạc, cũng không phải cao hứng, càng thêm không phải thống khổ, bi thương. Mà là……
Nghênh đón.
Nghênh đón cô trở về!
Liền dường như trong ba năm qua cô chưa bao giờ biến mất, quá quen thuộc!
Tuyết Vi thật không rõ, Hoàng Phủ Minh anh có tư cách gì dùng vẻ mặt như vậy tới đón tiếp mình?! Nếu không phải anh…… năm đó cô phải lẩn trốn tha hương chậm chạp không về sao?!
A……
Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi mạnh mẽ tránh cùng Hoàng Phủ Minh ‘ giao ’ tầm mắt, chậm rãi đi tới trước mặt Tuyết Khả Duy ……
Chị em hai người này một người áo đỏ, một người sườn xám lục, làm người không khỏi cảm thấy hôm nay Tuyết Vi trang điểm là cố tình có ý giọng khách át giọng chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.