Chương 476: Sinh ly tử biệt
Tề Thành Côn
06/03/2020
“thật sự như thế ……” trong viện, lần thứ hai truyền đến một trận tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Không ít bọn lính đều đưa tới ánh mắt tán dương Hoàng Phủ Minh.
Nói thật, mặc cho ai cũng sẽ không ngốc đến nổi chờ phạm nhân bị tuyên án mới làm trò trước mặt mọi người hiện thân ngăn trở.
Lấy quyền lực của Hoàng Phủ Minh, ở thời khắc Tuyết Vi bị bắt đó liền trấn áp mới là cơ hội tốt nhất.
Nhưng anh không có làm như vậy, mười phần biểu hiện ra công bằng mà một vị lãnh tụ nên có, không thể không khiến người khâm phục!
Hoàng Phủ Sâm thấy Hoàng Phủ Minh được lòng dân, không cam lòng nắm chặc nắm tay.
Nhưng lúc này mới không để yên, Hoàng Phủ Minh tiếp tục nói thêm vào: “Về án tử này, trước khi tôi tới đã tìm hiểu qua. Một án phạm nhân Tuyết Vi mưu sát, nhân chứng, vật chứng đầy đủ hết, lý ra nên bị tử hình. Tôi tôn trọng toà án tuyên án đối với vợ của tôi!” Nói xong, anh lễ phép gật gật đầu với chánh án.
“Anh hai?!” Hoàng Phủ Nguyệt một bên nhưng thật ra đầy mặt bất mãn.
Anh trái chờ Hoàng Phủ Minh hiện thân, phải chờ Hoàng Phủ Minh hiện thân, ai ngờ anh thật sự hiện thân, vậy mà chạy tới khen ngợi toà án tuyên án?!
Ngược lại là Tuyết Vi ở cách đó không xa lại vừa lòng nở nụ cười.
Không thể không nói, giờ phút này Hoàng Phủ Minh biểu hiện là thật sự thành thục, thực thành thục, vô luận làm người hay là làm việc, anh đều có phong phạm lãnh tụ nên có.
Không ở trong việc tư tăng thêm tình cảm cá nhân, không có nghĩa khí nắm quyền tới xử lý chuyện này.
Ở ngay lúc này, anh nhất định biết rõ ràng, cho dù anh nỗ lực giãy giụa đều là phí công. Cuối cùng sợ là cô đã nhận án tử hình; anh còn sẽ rơi vào một tội lấy công mưu tư nhơ danh thiên cổ.
Nhưng mà, giống như bây giờ. Ít nhất, anh còn có cơ hội báo thù cho cô!
Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt!!!
“Hoàng Phủ Minh, em cũng thật đủ tàn nhẫn! Vì địa vị, vậy mà ngay cả vợ đều có thể mặc kệ sao?” Hoàng Phủ Sâm nhỏ giọng nỉ non hai câu, ngay sau đó, ra vẻ khó hiểu nói: “Thật là không nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Trường có thể hiểu lý lẽ như thế. Nếu như thế, vậy vì sao ngài chọn xuất hiện ở ngay lúc này hả?”
Anh không tin Hoàng Phủ Minh thật có thể an ổn như thế tiếp thu tin Tuyết Vi tử hình. Anh có dự cảm, Hoàng Phủ Minh nhất định có âm mưu khác!!!
“Hoàng Phủ tướng quân, tôi đã nói. Tuyết Vi là vợ hợp pháp của tôi. Về công, tôi tôn trọng hết thảy phán quyết của toà án; về tư, thân là chồng chẳng lẽ tôi đều không thể cùng vợ của tôi nói từ biệt sao?! A, tôi là Quân Trường cũng đủ máu lạnh vô tình!” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh anh khí bức người tức khắc trở nên vô cùng lạnh thấu xương.
Lời anh nói đều nói thành như vậy, ai dám ngăn trở đây?
“Đúng đúng, đích xác muốn từ biệt, đích xác muốn từ biệt.” Hoàng Phủ Sâm chỉ phải đón ý nói hùa tránh ra con đường phía trước.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, liền bước nhanh đi tới Trước mặt Tuyết Vi……
“Minh……” Môi mỏng hé, trên mặt Tuyết Vi nổi lên nụ cười hạnh phúc khó có thể che dấu.
Còn tưởng rằng trước khi chết khả năng vô duyên cùng Hoàng Phủ Minh gặp mặt.
Hiện nay, có thể cùng anh nói chia tay, cho dù cô tới âm tào địa phủ cũng lưu lại thật sâu bóng hình xinh đẹp của anh trong trí nhớ, chờ đợi kiếp sau cùng anh tiếp tục tiền duyên.
“Sợ sao?” Bàn tay to, chậm rãi xoa gương mặt Tuyết Vi, anh cười chính là mê người như vậy.
Xem Tuyết Vi đều có chút mê mẩn, đã hoàn toàn không cảm thụ được đây là lúc sinh ly tử biệt. “Không sợ……”
“Ha hả, yên tâm đi, bà xã……” Một tay ôm cô vào trong lòng, Hoàng Phủ Minh nhẹ giọng nói: “anh, sẽ không để em có việc!”
Thân mình nhỏ đột nhiên ngẩn ra, gương mặt Tuyết Vi tràn ngập nụ cười hạnh phúc tức khắc trở nên vô cùng khẩn trương: “Minh, anh đừng vì em làm chuyện ngu xuẩn!!”
“em còn muốn ở trên thiên đường nhìn anh làm sao kêu nhóm người này không chết được tử tế.”
“Nếu anh vì em làm chuyện gì không nên làm, khả năng chúng ta phải cùng chết, cho dù miễn cưỡng sống sót, cũng phải tham sống sợ chết tồn tại, em không cần sống nghẹn khuất như vậy!!”
Chết, cũng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là tồn tại lại không có bất luận hy vọng gì.
Nếu ở ngay lúc này Hoàng Phủ Minh vì bảo vệ cho cô, do đó phải rơi xuống kết cục lang bạc kỳ hồ (tức bỏ trốn), như vậy, cô tình nguyện cứ như vậy chết đi.
“Ha hả…… Có anh ở đây, tin tưởng anh……” Hoàng Phủ Minh cười nhu tình, cái trán nhẹ cọ cọ cái trán của cô.
Gần gũi nhìn mặt này tuấn mỹ tuyệt luân, bên tai Tuyết Vi không ngừng quanh quẩn anh nói câu kia……‘ có anh ở đây…… Tin tưởng anh……’
‘ có anh ở đây…… Đừng sợ……’
‘ có anh ở đây……’
‘ tin tưởng anh, có anh ở đây……’
Hãy còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô vì Hoàng Phủ Minh mà tim đập gia tốc đúng là bởi vì câu này ‘ có anh ở đây ’, làm cô cảm nhận được chưa bao giờ từng có cảm giác an toàn.
Mặc dù đối mặt sợ hãi, cho dù sợ hãi cỡ nào. Chỉ cần nghe đến ba chữ, cô liền sẽ trở nên an tâm, liền sẽ thật sự buông tay mặc kệ, toàn bộ ỷ lại người đàn ông này.
Từ khi nào, Tuyết Vi còn cười nhạo qua chính mình, sau khi gặp Hoàng Phủ Minh, cô thật giống như trở nên yếu đuối, trở nên bắt đầu ỷ lại toàn bộ vào người đàn ông này.
Còn nghĩ tới, nếu không có người đàn ông này, cô còn có thể giống như trước tiêu sái sống sót hay không?
Kết quả……
Hơn ba năm chia lìa, cô thật sự cũng không cách nào dựa vào người đàn ông này.
Trong lúc này, cô chua xót cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào, cũng chỉ có chính cô mới biết được.
Cho nên, Tuyết Vi thật sự không muốn Hoàng Phủ Minh cảm thụ cái loại đau khổ chia lìa này. Tình nguyện chết, cũng không muốn trải qua ngày không có anh!!
“Hoàng Phủ Quân Trường, từ biệt không sai biệt lắm đi?” Cách đó không xa Hoàng Phủ Sâm có chút không kiên nhẫn thúc giục lên.
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh tối sầm lại: “Ôm chặt anh, đừng buông tay!”
Tuy không biết nguyên do, Tuyết Vi như cũ dựa theo mệnh lệnh của anh, gắt gao ôm lấy cổ anh.
“Hoàng Phủ tướng quân? Tôn thẩm phán?” Mấy binh lính phụ trách chấp hành tử hình bất đắc dĩ nhìn vợ chồng Hoàng Phủ Minh như không người, lại nhìn nhìn những người khác.
Hoàng Phủ Sâm theo bản năng cùng thẩm phán kia nhìn nhau hạ ánh mắt, ý bảo trực tiếp dùng sức mạnh mang Tuyết Vi đi.
Tiếp thu đến mệnh lệnh, trong lòng mấy binh lính run sợ đi qua: “Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, đắc tội……” Duỗi tay, liền phải túm cánh tay Tuyết Vi.
Nào biết đâu rằng, cô gắt gao ôm Hoàng Phủ Minh không chịu buông tay.
E ngại Hoàng Phủ Minh ở kia, đám binh lính này lại không dám sử dụng thủ đoạn quá cứng rắn, nhưng khó xử hỏng rồi bọn họ.
“Hồ nháo!!! Tuyết Vi, cho dù cô chơi xấu như vậy cũng là vô dụng. Cô nhanh chóng tiếp thu kết quả của thẩm phán đi!” Hoàng Phủ Sâm sợ đêm dài lắm mộng, nôn nóng vọt qua.
Tuyết Vi ngay cả cành cũng không để ý đến anh.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Sâm cắn răng, duỗi tay liền phải đi bẻ tay Tuyết Vi.
“Anh cả, án tử đều đã tuyên. Anh chờ thêm vài phút chẳng lẽ không thể sao? Anh liền gấp như vậy không chờ nổi muốn chị dâu chết sao?”
Nghe tiếng Hoàng Phủ Nguyệt đầy căm phẫn trách cứ, Hoàng Phủ Sâm cố ý bày ra bộ dáng chính mình cũng thực khó xử: “Nguyệt, em nói gì vậy? Pháp luật chính là pháp luật, nhìn bọn họ như vậy anh cũng rất khổ sở. Dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Minh, em nhanh khuyên em dâu buông tay đi.”
Không ít bọn lính đều đưa tới ánh mắt tán dương Hoàng Phủ Minh.
Nói thật, mặc cho ai cũng sẽ không ngốc đến nổi chờ phạm nhân bị tuyên án mới làm trò trước mặt mọi người hiện thân ngăn trở.
Lấy quyền lực của Hoàng Phủ Minh, ở thời khắc Tuyết Vi bị bắt đó liền trấn áp mới là cơ hội tốt nhất.
Nhưng anh không có làm như vậy, mười phần biểu hiện ra công bằng mà một vị lãnh tụ nên có, không thể không khiến người khâm phục!
Hoàng Phủ Sâm thấy Hoàng Phủ Minh được lòng dân, không cam lòng nắm chặc nắm tay.
Nhưng lúc này mới không để yên, Hoàng Phủ Minh tiếp tục nói thêm vào: “Về án tử này, trước khi tôi tới đã tìm hiểu qua. Một án phạm nhân Tuyết Vi mưu sát, nhân chứng, vật chứng đầy đủ hết, lý ra nên bị tử hình. Tôi tôn trọng toà án tuyên án đối với vợ của tôi!” Nói xong, anh lễ phép gật gật đầu với chánh án.
“Anh hai?!” Hoàng Phủ Nguyệt một bên nhưng thật ra đầy mặt bất mãn.
Anh trái chờ Hoàng Phủ Minh hiện thân, phải chờ Hoàng Phủ Minh hiện thân, ai ngờ anh thật sự hiện thân, vậy mà chạy tới khen ngợi toà án tuyên án?!
Ngược lại là Tuyết Vi ở cách đó không xa lại vừa lòng nở nụ cười.
Không thể không nói, giờ phút này Hoàng Phủ Minh biểu hiện là thật sự thành thục, thực thành thục, vô luận làm người hay là làm việc, anh đều có phong phạm lãnh tụ nên có.
Không ở trong việc tư tăng thêm tình cảm cá nhân, không có nghĩa khí nắm quyền tới xử lý chuyện này.
Ở ngay lúc này, anh nhất định biết rõ ràng, cho dù anh nỗ lực giãy giụa đều là phí công. Cuối cùng sợ là cô đã nhận án tử hình; anh còn sẽ rơi vào một tội lấy công mưu tư nhơ danh thiên cổ.
Nhưng mà, giống như bây giờ. Ít nhất, anh còn có cơ hội báo thù cho cô!
Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt!!!
“Hoàng Phủ Minh, em cũng thật đủ tàn nhẫn! Vì địa vị, vậy mà ngay cả vợ đều có thể mặc kệ sao?” Hoàng Phủ Sâm nhỏ giọng nỉ non hai câu, ngay sau đó, ra vẻ khó hiểu nói: “Thật là không nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Trường có thể hiểu lý lẽ như thế. Nếu như thế, vậy vì sao ngài chọn xuất hiện ở ngay lúc này hả?”
Anh không tin Hoàng Phủ Minh thật có thể an ổn như thế tiếp thu tin Tuyết Vi tử hình. Anh có dự cảm, Hoàng Phủ Minh nhất định có âm mưu khác!!!
“Hoàng Phủ tướng quân, tôi đã nói. Tuyết Vi là vợ hợp pháp của tôi. Về công, tôi tôn trọng hết thảy phán quyết của toà án; về tư, thân là chồng chẳng lẽ tôi đều không thể cùng vợ của tôi nói từ biệt sao?! A, tôi là Quân Trường cũng đủ máu lạnh vô tình!” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh anh khí bức người tức khắc trở nên vô cùng lạnh thấu xương.
Lời anh nói đều nói thành như vậy, ai dám ngăn trở đây?
“Đúng đúng, đích xác muốn từ biệt, đích xác muốn từ biệt.” Hoàng Phủ Sâm chỉ phải đón ý nói hùa tránh ra con đường phía trước.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, liền bước nhanh đi tới Trước mặt Tuyết Vi……
“Minh……” Môi mỏng hé, trên mặt Tuyết Vi nổi lên nụ cười hạnh phúc khó có thể che dấu.
Còn tưởng rằng trước khi chết khả năng vô duyên cùng Hoàng Phủ Minh gặp mặt.
Hiện nay, có thể cùng anh nói chia tay, cho dù cô tới âm tào địa phủ cũng lưu lại thật sâu bóng hình xinh đẹp của anh trong trí nhớ, chờ đợi kiếp sau cùng anh tiếp tục tiền duyên.
“Sợ sao?” Bàn tay to, chậm rãi xoa gương mặt Tuyết Vi, anh cười chính là mê người như vậy.
Xem Tuyết Vi đều có chút mê mẩn, đã hoàn toàn không cảm thụ được đây là lúc sinh ly tử biệt. “Không sợ……”
“Ha hả, yên tâm đi, bà xã……” Một tay ôm cô vào trong lòng, Hoàng Phủ Minh nhẹ giọng nói: “anh, sẽ không để em có việc!”
Thân mình nhỏ đột nhiên ngẩn ra, gương mặt Tuyết Vi tràn ngập nụ cười hạnh phúc tức khắc trở nên vô cùng khẩn trương: “Minh, anh đừng vì em làm chuyện ngu xuẩn!!”
“em còn muốn ở trên thiên đường nhìn anh làm sao kêu nhóm người này không chết được tử tế.”
“Nếu anh vì em làm chuyện gì không nên làm, khả năng chúng ta phải cùng chết, cho dù miễn cưỡng sống sót, cũng phải tham sống sợ chết tồn tại, em không cần sống nghẹn khuất như vậy!!”
Chết, cũng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là tồn tại lại không có bất luận hy vọng gì.
Nếu ở ngay lúc này Hoàng Phủ Minh vì bảo vệ cho cô, do đó phải rơi xuống kết cục lang bạc kỳ hồ (tức bỏ trốn), như vậy, cô tình nguyện cứ như vậy chết đi.
“Ha hả…… Có anh ở đây, tin tưởng anh……” Hoàng Phủ Minh cười nhu tình, cái trán nhẹ cọ cọ cái trán của cô.
Gần gũi nhìn mặt này tuấn mỹ tuyệt luân, bên tai Tuyết Vi không ngừng quanh quẩn anh nói câu kia……‘ có anh ở đây…… Tin tưởng anh……’
‘ có anh ở đây…… Đừng sợ……’
‘ có anh ở đây……’
‘ tin tưởng anh, có anh ở đây……’
Hãy còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô vì Hoàng Phủ Minh mà tim đập gia tốc đúng là bởi vì câu này ‘ có anh ở đây ’, làm cô cảm nhận được chưa bao giờ từng có cảm giác an toàn.
Mặc dù đối mặt sợ hãi, cho dù sợ hãi cỡ nào. Chỉ cần nghe đến ba chữ, cô liền sẽ trở nên an tâm, liền sẽ thật sự buông tay mặc kệ, toàn bộ ỷ lại người đàn ông này.
Từ khi nào, Tuyết Vi còn cười nhạo qua chính mình, sau khi gặp Hoàng Phủ Minh, cô thật giống như trở nên yếu đuối, trở nên bắt đầu ỷ lại toàn bộ vào người đàn ông này.
Còn nghĩ tới, nếu không có người đàn ông này, cô còn có thể giống như trước tiêu sái sống sót hay không?
Kết quả……
Hơn ba năm chia lìa, cô thật sự cũng không cách nào dựa vào người đàn ông này.
Trong lúc này, cô chua xót cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào, cũng chỉ có chính cô mới biết được.
Cho nên, Tuyết Vi thật sự không muốn Hoàng Phủ Minh cảm thụ cái loại đau khổ chia lìa này. Tình nguyện chết, cũng không muốn trải qua ngày không có anh!!
“Hoàng Phủ Quân Trường, từ biệt không sai biệt lắm đi?” Cách đó không xa Hoàng Phủ Sâm có chút không kiên nhẫn thúc giục lên.
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh tối sầm lại: “Ôm chặt anh, đừng buông tay!”
Tuy không biết nguyên do, Tuyết Vi như cũ dựa theo mệnh lệnh của anh, gắt gao ôm lấy cổ anh.
“Hoàng Phủ tướng quân? Tôn thẩm phán?” Mấy binh lính phụ trách chấp hành tử hình bất đắc dĩ nhìn vợ chồng Hoàng Phủ Minh như không người, lại nhìn nhìn những người khác.
Hoàng Phủ Sâm theo bản năng cùng thẩm phán kia nhìn nhau hạ ánh mắt, ý bảo trực tiếp dùng sức mạnh mang Tuyết Vi đi.
Tiếp thu đến mệnh lệnh, trong lòng mấy binh lính run sợ đi qua: “Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, đắc tội……” Duỗi tay, liền phải túm cánh tay Tuyết Vi.
Nào biết đâu rằng, cô gắt gao ôm Hoàng Phủ Minh không chịu buông tay.
E ngại Hoàng Phủ Minh ở kia, đám binh lính này lại không dám sử dụng thủ đoạn quá cứng rắn, nhưng khó xử hỏng rồi bọn họ.
“Hồ nháo!!! Tuyết Vi, cho dù cô chơi xấu như vậy cũng là vô dụng. Cô nhanh chóng tiếp thu kết quả của thẩm phán đi!” Hoàng Phủ Sâm sợ đêm dài lắm mộng, nôn nóng vọt qua.
Tuyết Vi ngay cả cành cũng không để ý đến anh.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Sâm cắn răng, duỗi tay liền phải đi bẻ tay Tuyết Vi.
“Anh cả, án tử đều đã tuyên. Anh chờ thêm vài phút chẳng lẽ không thể sao? Anh liền gấp như vậy không chờ nổi muốn chị dâu chết sao?”
Nghe tiếng Hoàng Phủ Nguyệt đầy căm phẫn trách cứ, Hoàng Phủ Sâm cố ý bày ra bộ dáng chính mình cũng thực khó xử: “Nguyệt, em nói gì vậy? Pháp luật chính là pháp luật, nhìn bọn họ như vậy anh cũng rất khổ sở. Dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Minh, em nhanh khuyên em dâu buông tay đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.