Chương 426: Sớm an ông xã
Tề Thành Côn
19/11/2019
Editor: Thơ Thơ
Hiện nay……
Lạc quản gia nói rõ ràng hết thảy, Hoàng Phủ Minh mới hiểu được, vì sao Tuyết Vi muốn giả chết, muốn trốn mình hơn ba năm ……
Đương nhiên, rốt cuộc Tuyết Vi cũng hiểu rõ, vì sao Hoàng Phủ Minh sẽ ở trong tình huống không tin cô, còn âm thầm phái trinh thám đi tra chuyện kia, hơn nữa, quý trọng bảo hộ sơn trang bọn họ như thế, chỉ vì……
Anh căn bản cũng không sinh ra sát niệm đối với cô!!!
“Không, em sai rồi.” Tuyết Vi chậm rãi lấy ra ngón tay Hoàng Phủ Minh phong ở trên môi mình: “Mà sai, không chỉ là em, còn có anh.”
“Cho dù, chúng ta chia biệt từ đầu tới đuôi đều là Tuyết Khả Duy tiện nhân kia một tay kế hoạch, nhưng…… anh nghĩ tới chưa, nếu…… Chúng ta đối với nhau có 100% tín nhiệm, làm sao để cô ta chui chỗ trống vào?”
Hoàng Phủ Minh nghi tình yêu của cô, sai cho rằng, cô là muốn báo mẹ thù, mới có thể bịa đặt nói dối bị hạ thuốc.
Tuyết Vi cũng nghi tình yêu của anh, sai cho rằng, anh đối với mình sinh ra sát ý, mới có thể giả chết, xa rời quê hương trốn hơn ba năm.
“Minh, lúc này đây lìa xa, theo ý em, kỳ thật chưa chắc là chuyện xấu.. Anh cảm thấy sao?”
“A, có lẽ đi.” Hoàng Phủ Minh thản nhiên cười, một phen, liền ôm Tuyết Vi vào trong lòng ngực……
Có lẽ vài năm sau, có lẽ vài thập niên sau, giữa bọn họ lại một lần, lại sinh ra nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng……
Khi bọn họ nhớ lại đến chuyện ngày này, nghĩ nổi đau xa cách ba năm liền nhất định sẽ tín nhiệm lẫn nhau không thôi.
Giữa vợ chồng, quan trọng nhất không gì hơn tín nhiệm, nếu không có tín nhiệm, cũng sẽ không có ngày nắm tay cho đến bạc đầu ……
Nước mắt, dần dần tràn đầy hốc mắt Tuyết Vi.
Cảm nhận được người trong lòng ngực khụt khịt, Hoàng Phủ Minh cúi đầu xuống, nhu tình nói: “Khóc cái gì?”
Nếu Nói, Tuyết Vi không ủy khuất đó là không có khả năng!!
Ba năm a, cô ước chừng ở đất khách tưởng niệm anh ba năm, lần này tới, vài lần cô muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa, có thể tưởng tượng chuyện năm đó, cô liền không cách nào buông ra.
Hiện giờ mới biết được, cô rối rắm, cô giãy giụa bất quá chính là bị kẻ gian cản trở mà thôi!
Vẫn luôn chịu tra tấn đều là hai vợ chồng bọn họ!
“Ô…… anh…… Ô…… anh cũng khóc……?” Tuyết Vi khụt khịt vươn tay, nhẹ nhàng phất qua khóe mắt Hoàng Phủ Minh.
Dù cho người đàn ông kiên nghị này không có gào khóc với cô như vậy, nước mắt lại cũng đánh lên ở vành mắt.
Chỉ vì……
Anh cũng đầy bụng ủy khuất, anh cũng đau khổ nhung nhớ cô ba năm!!!
Bàn tay to, lần thứ hai ôm chặt Tuyết Vi vào trong lòng ngực, mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh vào giờ phút này thoạt nhìn là buồn vui đan xen.
Mà Tuyết Vi sớm đã ở trong lòng ngực anh khóc giống lệ nhân ……
Ngày hôm sau.
Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu rọi ở trên giường lớn mềm mại, đầu giường, chăm sóc lên tràn đầy vui sướng nói không hết hạnh phúc.
Tuyết Vi chớp chớp lông mi, chậm rãi mở mắt buồn ngủ, nghiêng người, nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ say, khuôn mặt nhỏ không khỏi phủ lên một nụ cười hạnh phúc.
Ngẫm lại đêm qua, cô còn tưởng rằng giữa bọn họ khả năng vĩnh viễn đi ngược lại.
Lại không nghĩ, là Hoàng Phủ Minh kiên trì, mới có thể làm bọn họ khắc khẩu ở trong công viên, cũng là vì khắc khẩu lần này, mới làm bọn họ hoàn toàn cởi bỏ hiểu lầm hai bên.
Thử nghĩ một chút, nếu người đàn ông này lúc ấy thật sự rời khỏi, có lẽ…… Bọn họ liền sẽ không như hôm nay, rời giường liền có thể nhìn thấy mặt lẫn nhau ngủ.
‘ minh, cảm ơn anh yêu em như thế ……’ môi, nhẹ nhàng dừng ở trên trán người đàn ông, đợi Tuyết Vi vừa muốn xoay người xuống giường.
Hoàng Phủ Minh đột nhiên mở hai mắt, bàn tay to, khẩn trương bắt được cánh tay cô ……
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Vi thấy bộ dáng anh hoảng loạn, giây lát, liền bất đắc dĩ cười nói: “anh sẽ không cho rằng em lại muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi chứ?”
“Hô……” Hoàng Phủ Minh thở ra một hơi dài, thoáng giảm bớt chứng buồn ngủ rối loạn tâm thần, tự giễu nở nụ cười: “em nói đi?”
“Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, em cũng sẽ không rời đi. Em muốn mỗi ngày rời giường đều nhìn thấy anh, mà anh, mỗi ngày rời giường cũng đều sẽ nhìn thấy em.” Cúi người xuống, cô như chim nhỏ nép vào người, dựa vào ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh: “Chào buổi sáng, ông xã.”
Một câu ‘ chào buổi sáng, ông xã ’ tựa hồ là giữa mỗi đôi vợ chồng chuẩn bị thăm hỏi. Nhưng đối với Hoàng Phủ Minh mà Nói, lại dường như đợi trở về lâu, trở về lâu……
“Chào buổi sáng, bà xã.” Bàn tay to, khẩn ôm vợ yêu trong lòng ngực, anh hơi cúi xuống phía dưới, môi nhẹ nhàng dừng ở trong tóc đen của cô ……
Nhà họ Hoàng Phủ.
“Nguyệt nhi, tối hôm qua Anh hai con một đêm không trở về, con biết anh con đi đâu không?!!” Sáng sớm tinh mơ, Hoàng Phủ Dương Vinh liền gọi tới mọi người trong nhà.
Từ sắc mặt xem ra, tâm tình lão gia tử này tựa hồ thực không xong!
“Cha, Anh hai có chân có tay, con làm sao biết anh đi nơi nào?”
“Hừ!! Nguyệt, con đừng cho là cha không biết con và Minh hai người bây giờ đồng khí liên chi, nó và người phụ nữ kia bây giờ phát triển đến tình trạng gì?!” Đợi lão gia tử lời vừa ra.
Hoàng Phủ Sâm đứng ở một bên cùng Tuyết Khả Duy mưu phong không khỏi hiện lên một tia sáng.
Hoàng Phủ Nguyệt không nhanh không chậm chuyển động tròng mắt, giảo hoạt nói: “Cha, ngài chỉ chính là người phụ nữ nào a?”
“Còn có thể là người nào?!! Nguyệt, cha nói cho con, con đừng giấu với cha ha ha, nếu con biết cái gì liền nói nhanh lên!”
“con cái gì cũng không biết. Cha, con đích xác cùng Anh hai quan hệ tốt một chút, chính là, con lại không phải tuỳ tùng của anh, sao có thể biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ?”
“Đúng vậy, lão gia, ông khó xử Nguyệt nhi cũng vô dụng không phải? Mới sáng sớm rốt cuộc phát sinh chuyện gì, kêu ông tức giận như vậy hả?” Ở bên Dạ Phi Nhã Lệ ‘ hảo tâm ’ nói đỡ cho Hoàng Phủ Nguyệt.
Lão gia tử mày kiếm một lệ, tay phẫn nộ cầm lên một phần tờ báo, còn ở trên bàn trà: “Các người tự mình xem sẽ biết!!!”
Dạ Phi Nhã Lệ mới vừa cầm lấy tờ báo kia, hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm liền bước nhanh đi tới phía sau bà, cùng nhau nhìn lên……
Chỉ thấy, đầu đề tờ báo rõ ràng viết……
‘tiệc tối bốn năm một lần tuyển chọn chủ tịch thương hội, Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ cầu hôn với một cô gái thần bí ……’
Phía dưới tiêu đề miêu tả quá trình cầu hôn.
Hơn nữa còn có người cung cấp tin tức, cô này đúng là người năm đó Hoàng Phủ Minh sắp cưới, lại lâm thời hủy bỏ hôn ước với người phụ nữ kia, không cần xem ảnh chụp cũng biết người phụ nữ thần bí chính là Tuyết Vi.
“Này……” Dạ Phi Nhã Lệ không thể tưởng tượng khép lại tờ báo.
Hoàng Phủ Sâm và Tuyết Khả Duy hai người sắc mặt âm trầm trao đổi một ánh mắt……
Bọn họ là thật không nghĩ tới, hai người này nhanh như vậy lại đi đến với nhau!
“Nha, hóa ra Anh hai và chị dâu đã hợp lại. cảm tình này, cha, mấy năm nay không phải cha vẫn luôn đang ép Anh hai chạy nhanh kết hôn sao, lúc này, cha liền không cần lo lắng đi?”
Hiện nay……
Lạc quản gia nói rõ ràng hết thảy, Hoàng Phủ Minh mới hiểu được, vì sao Tuyết Vi muốn giả chết, muốn trốn mình hơn ba năm ……
Đương nhiên, rốt cuộc Tuyết Vi cũng hiểu rõ, vì sao Hoàng Phủ Minh sẽ ở trong tình huống không tin cô, còn âm thầm phái trinh thám đi tra chuyện kia, hơn nữa, quý trọng bảo hộ sơn trang bọn họ như thế, chỉ vì……
Anh căn bản cũng không sinh ra sát niệm đối với cô!!!
“Không, em sai rồi.” Tuyết Vi chậm rãi lấy ra ngón tay Hoàng Phủ Minh phong ở trên môi mình: “Mà sai, không chỉ là em, còn có anh.”
“Cho dù, chúng ta chia biệt từ đầu tới đuôi đều là Tuyết Khả Duy tiện nhân kia một tay kế hoạch, nhưng…… anh nghĩ tới chưa, nếu…… Chúng ta đối với nhau có 100% tín nhiệm, làm sao để cô ta chui chỗ trống vào?”
Hoàng Phủ Minh nghi tình yêu của cô, sai cho rằng, cô là muốn báo mẹ thù, mới có thể bịa đặt nói dối bị hạ thuốc.
Tuyết Vi cũng nghi tình yêu của anh, sai cho rằng, anh đối với mình sinh ra sát ý, mới có thể giả chết, xa rời quê hương trốn hơn ba năm.
“Minh, lúc này đây lìa xa, theo ý em, kỳ thật chưa chắc là chuyện xấu.. Anh cảm thấy sao?”
“A, có lẽ đi.” Hoàng Phủ Minh thản nhiên cười, một phen, liền ôm Tuyết Vi vào trong lòng ngực……
Có lẽ vài năm sau, có lẽ vài thập niên sau, giữa bọn họ lại một lần, lại sinh ra nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng……
Khi bọn họ nhớ lại đến chuyện ngày này, nghĩ nổi đau xa cách ba năm liền nhất định sẽ tín nhiệm lẫn nhau không thôi.
Giữa vợ chồng, quan trọng nhất không gì hơn tín nhiệm, nếu không có tín nhiệm, cũng sẽ không có ngày nắm tay cho đến bạc đầu ……
Nước mắt, dần dần tràn đầy hốc mắt Tuyết Vi.
Cảm nhận được người trong lòng ngực khụt khịt, Hoàng Phủ Minh cúi đầu xuống, nhu tình nói: “Khóc cái gì?”
Nếu Nói, Tuyết Vi không ủy khuất đó là không có khả năng!!
Ba năm a, cô ước chừng ở đất khách tưởng niệm anh ba năm, lần này tới, vài lần cô muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa, có thể tưởng tượng chuyện năm đó, cô liền không cách nào buông ra.
Hiện giờ mới biết được, cô rối rắm, cô giãy giụa bất quá chính là bị kẻ gian cản trở mà thôi!
Vẫn luôn chịu tra tấn đều là hai vợ chồng bọn họ!
“Ô…… anh…… Ô…… anh cũng khóc……?” Tuyết Vi khụt khịt vươn tay, nhẹ nhàng phất qua khóe mắt Hoàng Phủ Minh.
Dù cho người đàn ông kiên nghị này không có gào khóc với cô như vậy, nước mắt lại cũng đánh lên ở vành mắt.
Chỉ vì……
Anh cũng đầy bụng ủy khuất, anh cũng đau khổ nhung nhớ cô ba năm!!!
Bàn tay to, lần thứ hai ôm chặt Tuyết Vi vào trong lòng ngực, mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh vào giờ phút này thoạt nhìn là buồn vui đan xen.
Mà Tuyết Vi sớm đã ở trong lòng ngực anh khóc giống lệ nhân ……
Ngày hôm sau.
Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu rọi ở trên giường lớn mềm mại, đầu giường, chăm sóc lên tràn đầy vui sướng nói không hết hạnh phúc.
Tuyết Vi chớp chớp lông mi, chậm rãi mở mắt buồn ngủ, nghiêng người, nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ say, khuôn mặt nhỏ không khỏi phủ lên một nụ cười hạnh phúc.
Ngẫm lại đêm qua, cô còn tưởng rằng giữa bọn họ khả năng vĩnh viễn đi ngược lại.
Lại không nghĩ, là Hoàng Phủ Minh kiên trì, mới có thể làm bọn họ khắc khẩu ở trong công viên, cũng là vì khắc khẩu lần này, mới làm bọn họ hoàn toàn cởi bỏ hiểu lầm hai bên.
Thử nghĩ một chút, nếu người đàn ông này lúc ấy thật sự rời khỏi, có lẽ…… Bọn họ liền sẽ không như hôm nay, rời giường liền có thể nhìn thấy mặt lẫn nhau ngủ.
‘ minh, cảm ơn anh yêu em như thế ……’ môi, nhẹ nhàng dừng ở trên trán người đàn ông, đợi Tuyết Vi vừa muốn xoay người xuống giường.
Hoàng Phủ Minh đột nhiên mở hai mắt, bàn tay to, khẩn trương bắt được cánh tay cô ……
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Vi thấy bộ dáng anh hoảng loạn, giây lát, liền bất đắc dĩ cười nói: “anh sẽ không cho rằng em lại muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi chứ?”
“Hô……” Hoàng Phủ Minh thở ra một hơi dài, thoáng giảm bớt chứng buồn ngủ rối loạn tâm thần, tự giễu nở nụ cười: “em nói đi?”
“Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, em cũng sẽ không rời đi. Em muốn mỗi ngày rời giường đều nhìn thấy anh, mà anh, mỗi ngày rời giường cũng đều sẽ nhìn thấy em.” Cúi người xuống, cô như chim nhỏ nép vào người, dựa vào ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh: “Chào buổi sáng, ông xã.”
Một câu ‘ chào buổi sáng, ông xã ’ tựa hồ là giữa mỗi đôi vợ chồng chuẩn bị thăm hỏi. Nhưng đối với Hoàng Phủ Minh mà Nói, lại dường như đợi trở về lâu, trở về lâu……
“Chào buổi sáng, bà xã.” Bàn tay to, khẩn ôm vợ yêu trong lòng ngực, anh hơi cúi xuống phía dưới, môi nhẹ nhàng dừng ở trong tóc đen của cô ……
Nhà họ Hoàng Phủ.
“Nguyệt nhi, tối hôm qua Anh hai con một đêm không trở về, con biết anh con đi đâu không?!!” Sáng sớm tinh mơ, Hoàng Phủ Dương Vinh liền gọi tới mọi người trong nhà.
Từ sắc mặt xem ra, tâm tình lão gia tử này tựa hồ thực không xong!
“Cha, Anh hai có chân có tay, con làm sao biết anh đi nơi nào?”
“Hừ!! Nguyệt, con đừng cho là cha không biết con và Minh hai người bây giờ đồng khí liên chi, nó và người phụ nữ kia bây giờ phát triển đến tình trạng gì?!” Đợi lão gia tử lời vừa ra.
Hoàng Phủ Sâm đứng ở một bên cùng Tuyết Khả Duy mưu phong không khỏi hiện lên một tia sáng.
Hoàng Phủ Nguyệt không nhanh không chậm chuyển động tròng mắt, giảo hoạt nói: “Cha, ngài chỉ chính là người phụ nữ nào a?”
“Còn có thể là người nào?!! Nguyệt, cha nói cho con, con đừng giấu với cha ha ha, nếu con biết cái gì liền nói nhanh lên!”
“con cái gì cũng không biết. Cha, con đích xác cùng Anh hai quan hệ tốt một chút, chính là, con lại không phải tuỳ tùng của anh, sao có thể biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ?”
“Đúng vậy, lão gia, ông khó xử Nguyệt nhi cũng vô dụng không phải? Mới sáng sớm rốt cuộc phát sinh chuyện gì, kêu ông tức giận như vậy hả?” Ở bên Dạ Phi Nhã Lệ ‘ hảo tâm ’ nói đỡ cho Hoàng Phủ Nguyệt.
Lão gia tử mày kiếm một lệ, tay phẫn nộ cầm lên một phần tờ báo, còn ở trên bàn trà: “Các người tự mình xem sẽ biết!!!”
Dạ Phi Nhã Lệ mới vừa cầm lấy tờ báo kia, hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm liền bước nhanh đi tới phía sau bà, cùng nhau nhìn lên……
Chỉ thấy, đầu đề tờ báo rõ ràng viết……
‘tiệc tối bốn năm một lần tuyển chọn chủ tịch thương hội, Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ cầu hôn với một cô gái thần bí ……’
Phía dưới tiêu đề miêu tả quá trình cầu hôn.
Hơn nữa còn có người cung cấp tin tức, cô này đúng là người năm đó Hoàng Phủ Minh sắp cưới, lại lâm thời hủy bỏ hôn ước với người phụ nữ kia, không cần xem ảnh chụp cũng biết người phụ nữ thần bí chính là Tuyết Vi.
“Này……” Dạ Phi Nhã Lệ không thể tưởng tượng khép lại tờ báo.
Hoàng Phủ Sâm và Tuyết Khả Duy hai người sắc mặt âm trầm trao đổi một ánh mắt……
Bọn họ là thật không nghĩ tới, hai người này nhanh như vậy lại đi đến với nhau!
“Nha, hóa ra Anh hai và chị dâu đã hợp lại. cảm tình này, cha, mấy năm nay không phải cha vẫn luôn đang ép Anh hai chạy nhanh kết hôn sao, lúc này, cha liền không cần lo lắng đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.