Chương 156: tài năng của Tuyết Vi
Tề Thành Côn
18/01/2019
“Tiểu vi, đừng nóng
giận, đừng nóng giận, thành thói quen thì tốt rồi.” Tiết thiếu tướng
nhìn ra sắc mặt Tuyết Vi không thích hợp, vội vàng chạy tiến lên an ủi.
Nhưng thói quen??
Ánh mắt nhìn về phía những binh lính bị thương ở binh đoàn thứ ba, ở trong ánh mắt bọn họ, vậy mà Tuyết Vi tìm không thấy một tia ý chí chiến đấu.
Đây là ‘ thói quen ’ theo như lời Tiết thiếu tướng sao?
Nhưng, cho dù là thực lực vô dụng, đối mặt châm chọc như thế, trong ánh mắt bọn họ ngay cả một tia chống cự đều không có, cũng thật là đáng sợ không phải sao??
Rốt cuộc bọn họ là có thói quen thua? Hay là…… Thói quen bị người dẫm đạp?
Người, thật sự không sợ không có thực lực, sợ là sợ không có thực lực ngay cả ý chí chiến đấu đều thua không còn một mảnh, xem ra…… Binh đoàn thứ ba đã không có thuốc nào cứu được!!
“Cảm ơn ông, Tiết thiếu tướng, tôi không có việc gì. Tôi đi toilet trước.” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, xụ mặt bước nhanh đi phòng nghỉ quân khu.
Phòng nghỉ u nhã, tùy ý tìm một ghế dưới bàn ăn, đôi tay Tuyết Vi nâng quai hàm, vừa ngồi xuống, nặng nề thở dài một hơi: “Ai……”
“Ai!!!!” Liền nhau mấy vị trí, một tiếng thở dài càng thêm trầm trọng truyền đến.
Tuyết Vi nghiêng đầu vừa thấy……
Chỉ thấy, Mộ Thần Hiên và cô vẫn duy trì tư thế giống nhau, sắc mặt tro tàn mắt nhìn phía trước, nhịn không được thở dài buồn bực.
“Mộ tướng quân?”
“hả?” Một đôi con ngươi vô thần chậm rãi chuyển hướng về phía Tuyết Vi.
“làm sao cô ở đây?”
“Tâm tình không tốt, cho nên ra tới hít thở không khí.”
“Tâm tình không tốt hả? Bởi vì binh đoàn thứ ba chúng ta sắp thua sao?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy……” Mộ Thần Hiên bắt lấy tay nâng hai má, mặt vô biểu tình rũ đầu xuống.
Anh không biết nên làm sao nói cùng Tuyết Vi, bây giờ sở dĩ tâm tình anh buồn bực, hoàn toàn là bởi vì hai huynh đệ chân sau gây ra.
Bọn họ huynh đệ ba người xem như từ nhỏ ở trong cùng một cái đại viện quân khu lớn lên, khi đó anh giống như là một người anh cả mang theo hai em trai nhỏ chơi. Hai em trai nhỏ cũng vô cùng sùng bái anh trai này.
Chính là lâu rồi lâu rồi……
Hai em trai đã trưởng thành đến nổi anh theo không kịp, hiện nay, anh hoàn toàn trở thành trói buộc của bọn họ.
“Mộ tướng quân, vì sao thực lực binh đoàn thứ ba chúng ta yếu như vậy?”
Suy nghĩ bị đánh gãy, Mộ Thần Hiên miễn cưỡng bài trừ ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi cũng không biết, thực lực binh đoàn đều là mỗi năm bình chọn ra tới, từ khi tôi tiếp nhận binh đoàn thứ ba này, từ lúc bắt đầu đã xếp hạng ba, mãi cho đến bây giờ đều không có thay đổi qua, tôi…… Sớm đã thành thói quen.”
Lại là ‘ thói quen ’…… Cái từ ngữ này thật đúng là đáng sợ.
Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tròng mắt vừa chuyển, đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Mộ Thần Hiên: “Mộ tướng quân, nếu anh là bởi vì thành tích thi đấu mà buồn phiền, thật ra tôi có biện pháp thắng được trận thi đấu này!”
“hả??? Bây giờ tỷ số sống sót binh đoàn chúng ta chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi, đừng nói thắng thi đấu, chính là có thể kéo dài đến lúc thi đấu kết thúc đều khó.”
“Không có thể thắng, chỉ là không hy vọng làm thứ nhất, làm thứ hai thì sao…… Hay là chuyện dễ như trở bàn tay!” Nói đến đây, khóe môi Tuyết Vi không khỏi khơi mào một nụ cười giảo hoạt.
“Tới, cô nói nhanh lên, nói nhanh lên có biện pháp nào??”
“Biện pháp chính là……” mắt thần bí nhìn chung quanh, cô cúi người, nhỏ giọng ở bên tai Mộ Thần Hiên nói ra kế hoạch của chính mình……
*
Phòng chủ điều khiển trung ương.
Mộ Thần Hiên mặt mang tươi cười đẩy ra cửa lớn phòng chủ điều khiển.
Địch Uy vừa thấy, lập tức cạn tào ráo máng mở miệng: “Mộ tướng quân, rốt cuộc anh đã trở lại? Mau nhìn xem, mau nhìn xem, tỷ số binh lính binh đoàn các người sống sót bây giờ chỉ còn lại có mười lăm phần trăm mà thôi, đoán chừng mới có nửa giờ sẽ phải toàn quân tiêu diệt chứ? Quả thực so với lần trước luyện tập quân sự kết thúc còn nhanh hơn.”
“hả?” Mộ Thần Hiên nghiền ngẫm cười, chậm rãi ngồi trở lại vị trí: “Địch thượng tướng, phải biết rằng ngạn ngữ nói rất đúng, cười đến cuối cùng mới là vương giả, cuộc so tài này còn chưa có kết thúc đâu, làm sao ngài biết mười lăm phần trăm binh lính của tôi không kiên trì đến cuối cùng hả?”
“A, muốn mượn mười lăm phần trăm binh kiên trì đến cuối cùng hả? Mộ tướng quân, ngài cũng quá ngây thơ rồi đi?”
“Là tôi ngây thơ, hay là ngài xem nhẹ chúng tôi, đợi chúng tôi thi đấu kết thúc lại nói.”
“Ai nha, Mộ tướng quân tôi xin khuyên ngài hay là……”
‘ bốp ’
Không đợi Địch Uy nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh vẫn luôn trầm mặc dùng sức vỗ mặt bàn.
ở trong phòng mọi người không khỏi giật mình một cái, sôi nổi nhìn về phía anh.
“Địch thượng tướng, quen biết ngài lâu như vậy, tôi thật đúng là không biết tài ăn nói ngài tốt như vậy, không bằng tôi điều ngài đi Bộ Ngoại Giao thế nào?!”
“à……” Đối diện đôi mắt nghiêm khắc của Hoàng Phủ Minh, Địch Uy khẩn trương nuốt nước miếng, lập tức phong bế miệng mình.
“A, có lúc công phu mồm mép thật không bằng tăng lên, tăng lên thực lực binh đoàn thứ hai, mới bắt đầu năm tiếng đồng hồ, tỷ số binh lính sống sót cũng đã hạ xuống sáu mươi lăm phần trăm rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ cười nhạo binh đoàn thứ ba?” Lúc này, tiếng Bạch Dạ châm chọc nối gót tới đánh úp lại.
Cho dù trong lòng Địch Uy mười phần bất mãn lại cũng không thể không đối mặt hiện thật này, chỉ có thể tùy ý Bạch Dạ quở trách, vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc.
Lúc này, Mộ Thần Hiên xem như vui vẻ.
Huynh đệ chính là huynh đệ, tuy nói là, mới vừa bị hai người kia đổ ập xuống quở trách xong, nếu thật là có người dám khi dễ anh, hai người kia làm sao có thể ngồi yên không nhìn đến?!
“Báo…… Báo cáo.” Ước chừng một giờ sau, một binh lính phụ trách thống kê số liệu khẩn trương chạy tới trước mặt Địch Uy.
“Chuyện gì?”
“Địch…… Địch thượng tướng, không biết vì sao, số liệu binh đoàn chúng ta đang nhanh chóng giảm xuống.”
“Cái gì?!!” Địch Uy khẩn trương nhìn về phía máy thống kê số liệu.
Chỉ thấy, tỷ số binh đoàn thứ hai sống sót vốn là sáu mươi phần trăm, ngắn ngủn trong nửa giờ chỉ còn lại có ba mươi phần trăm mà thôi, hơn nữa, đang không ngừng giảm dần như cũ. “Tại sao lại như vậy? Lập tức liên lạc quan chỉ huy hiện trường, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!!”
“vâng……”
Lập tức, binh đoàn thứ hai ngồi ổn như Thái Sơn rối loạn đầu trận tuyến.
Mộ Thần Hiên liền như vậy ngồi ở trên vị trí, gục cái đầu xuống, không nói lời nào, nhưng trên khóe miệng anh hơi hơi gợi lên nụ cười quỷ dị lại bị Hoàng Phủ Minh thu hết vào đáy mắt……
Mỗi tháng một lần luyện tập, rốt cuộc lúc mặt trời xuống núi kéo xuống màn che.
Cuối cùng, tỷ số binh đoàn thứ nhất sống sót là sáu mươi phần trăm lấy được hạng nhất; tỷ số binh đoàn thứ ba sống sót là tám phần trăm xếp hạng hai; mà binh đoàn thứ hai sớm đã bị đào thải.
Cho tới nay Địch Uy cũng không dám tin tưởng số liệu đáng sợ này, vẫn là từ trước tới nay binh đoàn thứ hai lần đầu tiên thua thảm như thế!!
“Ai nha nha, tôi liền nói, cười đến cuối cùng mới là vương giả, lúc này đây, binh đoàn thứ hai vẫn luôn kiêu ngạo thua thật đúng là thảm, lần sau…… Hay là thỉnh Địch thượng tướng huấn luyện nhiều hơn, huấn luyện chính binh của mình, miễn cho người ta cảm thấy, Tuyết tướng quân không ở đây, Địch tướng quân ngài …… Chính là một thứ phế vật!!”
Nhưng thói quen??
Ánh mắt nhìn về phía những binh lính bị thương ở binh đoàn thứ ba, ở trong ánh mắt bọn họ, vậy mà Tuyết Vi tìm không thấy một tia ý chí chiến đấu.
Đây là ‘ thói quen ’ theo như lời Tiết thiếu tướng sao?
Nhưng, cho dù là thực lực vô dụng, đối mặt châm chọc như thế, trong ánh mắt bọn họ ngay cả một tia chống cự đều không có, cũng thật là đáng sợ không phải sao??
Rốt cuộc bọn họ là có thói quen thua? Hay là…… Thói quen bị người dẫm đạp?
Người, thật sự không sợ không có thực lực, sợ là sợ không có thực lực ngay cả ý chí chiến đấu đều thua không còn một mảnh, xem ra…… Binh đoàn thứ ba đã không có thuốc nào cứu được!!
“Cảm ơn ông, Tiết thiếu tướng, tôi không có việc gì. Tôi đi toilet trước.” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, xụ mặt bước nhanh đi phòng nghỉ quân khu.
Phòng nghỉ u nhã, tùy ý tìm một ghế dưới bàn ăn, đôi tay Tuyết Vi nâng quai hàm, vừa ngồi xuống, nặng nề thở dài một hơi: “Ai……”
“Ai!!!!” Liền nhau mấy vị trí, một tiếng thở dài càng thêm trầm trọng truyền đến.
Tuyết Vi nghiêng đầu vừa thấy……
Chỉ thấy, Mộ Thần Hiên và cô vẫn duy trì tư thế giống nhau, sắc mặt tro tàn mắt nhìn phía trước, nhịn không được thở dài buồn bực.
“Mộ tướng quân?”
“hả?” Một đôi con ngươi vô thần chậm rãi chuyển hướng về phía Tuyết Vi.
“làm sao cô ở đây?”
“Tâm tình không tốt, cho nên ra tới hít thở không khí.”
“Tâm tình không tốt hả? Bởi vì binh đoàn thứ ba chúng ta sắp thua sao?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy……” Mộ Thần Hiên bắt lấy tay nâng hai má, mặt vô biểu tình rũ đầu xuống.
Anh không biết nên làm sao nói cùng Tuyết Vi, bây giờ sở dĩ tâm tình anh buồn bực, hoàn toàn là bởi vì hai huynh đệ chân sau gây ra.
Bọn họ huynh đệ ba người xem như từ nhỏ ở trong cùng một cái đại viện quân khu lớn lên, khi đó anh giống như là một người anh cả mang theo hai em trai nhỏ chơi. Hai em trai nhỏ cũng vô cùng sùng bái anh trai này.
Chính là lâu rồi lâu rồi……
Hai em trai đã trưởng thành đến nổi anh theo không kịp, hiện nay, anh hoàn toàn trở thành trói buộc của bọn họ.
“Mộ tướng quân, vì sao thực lực binh đoàn thứ ba chúng ta yếu như vậy?”
Suy nghĩ bị đánh gãy, Mộ Thần Hiên miễn cưỡng bài trừ ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi cũng không biết, thực lực binh đoàn đều là mỗi năm bình chọn ra tới, từ khi tôi tiếp nhận binh đoàn thứ ba này, từ lúc bắt đầu đã xếp hạng ba, mãi cho đến bây giờ đều không có thay đổi qua, tôi…… Sớm đã thành thói quen.”
Lại là ‘ thói quen ’…… Cái từ ngữ này thật đúng là đáng sợ.
Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tròng mắt vừa chuyển, đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Mộ Thần Hiên: “Mộ tướng quân, nếu anh là bởi vì thành tích thi đấu mà buồn phiền, thật ra tôi có biện pháp thắng được trận thi đấu này!”
“hả??? Bây giờ tỷ số sống sót binh đoàn chúng ta chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi, đừng nói thắng thi đấu, chính là có thể kéo dài đến lúc thi đấu kết thúc đều khó.”
“Không có thể thắng, chỉ là không hy vọng làm thứ nhất, làm thứ hai thì sao…… Hay là chuyện dễ như trở bàn tay!” Nói đến đây, khóe môi Tuyết Vi không khỏi khơi mào một nụ cười giảo hoạt.
“Tới, cô nói nhanh lên, nói nhanh lên có biện pháp nào??”
“Biện pháp chính là……” mắt thần bí nhìn chung quanh, cô cúi người, nhỏ giọng ở bên tai Mộ Thần Hiên nói ra kế hoạch của chính mình……
*
Phòng chủ điều khiển trung ương.
Mộ Thần Hiên mặt mang tươi cười đẩy ra cửa lớn phòng chủ điều khiển.
Địch Uy vừa thấy, lập tức cạn tào ráo máng mở miệng: “Mộ tướng quân, rốt cuộc anh đã trở lại? Mau nhìn xem, mau nhìn xem, tỷ số binh lính binh đoàn các người sống sót bây giờ chỉ còn lại có mười lăm phần trăm mà thôi, đoán chừng mới có nửa giờ sẽ phải toàn quân tiêu diệt chứ? Quả thực so với lần trước luyện tập quân sự kết thúc còn nhanh hơn.”
“hả?” Mộ Thần Hiên nghiền ngẫm cười, chậm rãi ngồi trở lại vị trí: “Địch thượng tướng, phải biết rằng ngạn ngữ nói rất đúng, cười đến cuối cùng mới là vương giả, cuộc so tài này còn chưa có kết thúc đâu, làm sao ngài biết mười lăm phần trăm binh lính của tôi không kiên trì đến cuối cùng hả?”
“A, muốn mượn mười lăm phần trăm binh kiên trì đến cuối cùng hả? Mộ tướng quân, ngài cũng quá ngây thơ rồi đi?”
“Là tôi ngây thơ, hay là ngài xem nhẹ chúng tôi, đợi chúng tôi thi đấu kết thúc lại nói.”
“Ai nha, Mộ tướng quân tôi xin khuyên ngài hay là……”
‘ bốp ’
Không đợi Địch Uy nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh vẫn luôn trầm mặc dùng sức vỗ mặt bàn.
ở trong phòng mọi người không khỏi giật mình một cái, sôi nổi nhìn về phía anh.
“Địch thượng tướng, quen biết ngài lâu như vậy, tôi thật đúng là không biết tài ăn nói ngài tốt như vậy, không bằng tôi điều ngài đi Bộ Ngoại Giao thế nào?!”
“à……” Đối diện đôi mắt nghiêm khắc của Hoàng Phủ Minh, Địch Uy khẩn trương nuốt nước miếng, lập tức phong bế miệng mình.
“A, có lúc công phu mồm mép thật không bằng tăng lên, tăng lên thực lực binh đoàn thứ hai, mới bắt đầu năm tiếng đồng hồ, tỷ số binh lính sống sót cũng đã hạ xuống sáu mươi lăm phần trăm rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ cười nhạo binh đoàn thứ ba?” Lúc này, tiếng Bạch Dạ châm chọc nối gót tới đánh úp lại.
Cho dù trong lòng Địch Uy mười phần bất mãn lại cũng không thể không đối mặt hiện thật này, chỉ có thể tùy ý Bạch Dạ quở trách, vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc.
Lúc này, Mộ Thần Hiên xem như vui vẻ.
Huynh đệ chính là huynh đệ, tuy nói là, mới vừa bị hai người kia đổ ập xuống quở trách xong, nếu thật là có người dám khi dễ anh, hai người kia làm sao có thể ngồi yên không nhìn đến?!
“Báo…… Báo cáo.” Ước chừng một giờ sau, một binh lính phụ trách thống kê số liệu khẩn trương chạy tới trước mặt Địch Uy.
“Chuyện gì?”
“Địch…… Địch thượng tướng, không biết vì sao, số liệu binh đoàn chúng ta đang nhanh chóng giảm xuống.”
“Cái gì?!!” Địch Uy khẩn trương nhìn về phía máy thống kê số liệu.
Chỉ thấy, tỷ số binh đoàn thứ hai sống sót vốn là sáu mươi phần trăm, ngắn ngủn trong nửa giờ chỉ còn lại có ba mươi phần trăm mà thôi, hơn nữa, đang không ngừng giảm dần như cũ. “Tại sao lại như vậy? Lập tức liên lạc quan chỉ huy hiện trường, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!!”
“vâng……”
Lập tức, binh đoàn thứ hai ngồi ổn như Thái Sơn rối loạn đầu trận tuyến.
Mộ Thần Hiên liền như vậy ngồi ở trên vị trí, gục cái đầu xuống, không nói lời nào, nhưng trên khóe miệng anh hơi hơi gợi lên nụ cười quỷ dị lại bị Hoàng Phủ Minh thu hết vào đáy mắt……
Mỗi tháng một lần luyện tập, rốt cuộc lúc mặt trời xuống núi kéo xuống màn che.
Cuối cùng, tỷ số binh đoàn thứ nhất sống sót là sáu mươi phần trăm lấy được hạng nhất; tỷ số binh đoàn thứ ba sống sót là tám phần trăm xếp hạng hai; mà binh đoàn thứ hai sớm đã bị đào thải.
Cho tới nay Địch Uy cũng không dám tin tưởng số liệu đáng sợ này, vẫn là từ trước tới nay binh đoàn thứ hai lần đầu tiên thua thảm như thế!!
“Ai nha nha, tôi liền nói, cười đến cuối cùng mới là vương giả, lúc này đây, binh đoàn thứ hai vẫn luôn kiêu ngạo thua thật đúng là thảm, lần sau…… Hay là thỉnh Địch thượng tướng huấn luyện nhiều hơn, huấn luyện chính binh của mình, miễn cho người ta cảm thấy, Tuyết tướng quân không ở đây, Địch tướng quân ngài …… Chính là một thứ phế vật!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.