Chương 467: Tuyết Vi bị bắt
Tề Thành Côn
08/02/2020
Nhà họ Hoàng Phủ.
“Nhị…… Nhị thiếu gia…… Không xong! Không xong! Nhị thiếu phu nhân…… Nhị thiếu phu nhân bị bắt!” Lạc quản gia ngay cả gõ cửa đều không kịp, vội vàng đẩy ra cửa thư phòng.
Hoàng Phủ Minh đang xem sách mày căng thẳng, một bước liền vọt tới trước mặt Lạc quản gia: “Tuyết Vi bị bắt? Vì sao??”
“Có ý định…… Mưu sát!!”
‘ lộp bộp ’ tim trầm xuống thật mạnh.
Nếu là một ít việc nhỏ không quan trọng, anh hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động giúp Tuyết Vi đem chuyện này bãi bình. Nhưng mà, nếu là có ý định mưu sát ……!!
“Cô ta giết là ai?!”
“Là…… Là địch phu nhân Nhà họ Tuyết ……” Theo lời Lạc quản gia nói xong, ông rõ ràng nhìn đến Sắc mặt Hoàng Phủ Minh biến trắng. “Nhị thiếu gia, ngài vẫn ổn chứ?”
Có ý định giết mẹ sao?
Cho dù là mẹ kế, dựa theo pháp luật hoàng thành cũng là tội thêm một bậc!!
Nhưng……
“Không có khả năng! Lấy tính cách Tuyết Vi cô không có khả năng dùng thủ đoạn báo thù ngu xuẩn như vậy!” Hoàng Phủ Minh thật sự quá hiểu biết Tuyết Vi.
Cô thông minh như vậy, sao có thể dùng biện pháp như vậy đi giải quyết chuyện?! “Nhưng có chứng cứ không?!”
“Có! Nghe nói, địa điểm phát sinh chuyện là ở sân thượng bách hóa Thịnh Vượng. Trong đó có người làm chính mắt thấy nhị thiếu phu nhân cùng Địch phu nhân đi lên sân thượng. Mà mấy công nhân khác ở trên sân thượng nghỉ ngơi chứng thực, trước khi nảy sinh chuyện hai người đã xảy ra tranh cãi kịch liệt. Hơn nữa có người chính mắt thấy là Tuyết Vi đẩy địch phu nhân xuống lầu!”
“Đến nỗi mặt vật chứng, khoa pháp chứng cũng đã nghiệm chứng qua vân tay, phát hiện trong móng tay địch phu nhân đích xác có sợi vải của quần áo nhị thiếu phu nhân; mà trên vòng bảo hộ cũng có vân tay nhị thiếu ***.”
“vậy nói cách khác…… Nhân chứng vật chứng đều có!” Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, liền mặc áo khoác ở trên người: “bây giờ Vi bị nhốt ở nơi nào?”
“Là như vậy nhị thiếu gia, bởi vì thân phận nhị thiếu *** đặc thù, cho nên tạm thời không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi và nộp tiền bảo lãnh. Hơn nữa…… Nếu lúc này ngài lộ diện, sợ là sẽ mang đến phiền toái càng lớn cho nhị thiếu phu nhân hơn nữa!”
Lạc quản gia lo lắng đều không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hoàng thành này vốn do Nhà họ Hoàng Phủ một tay che trời, Hoàng Phủ Minh lại cùng cấp với ‘ hoàng đế ’, Tuyết Vi kia tự nhiên chính là ‘ Hoàng Hậu ’. Lúc này ‘ Hoàng Hậu ’ giết người, ‘ hoàng đế ’ đi thăm, chỉ khiến cho dư luận bên ngoài thêm sôi nổi, làm cho bản án cuối cùng của Tuyết Vi nhất định sẽ vô cùng khắc nghiệt.
“Được rồi, tôi đã biết. Lạc quản gia, ông lập tức phái người chuẩn bị xe cho tôi.” So với vừa mới rồi khẩn trương, cảm xúc Hoàng Phủ Minh rõ ràng trở nên bình tĩnh rất nhiều.
“Thiếu gia, ngài……?”
“ông đừng nói.” Nói xong, anh liền bước nhanh đi ra thư phòng……
‘ ha ha ha ha, đã đến lúc cùng đường bí lối, tôi phủ nhận còn có ý nghĩa sao? Chính là…… tôi thật sự không có giết mẹ cô!! ’
‘ vậy giết mẹ tôi chính là ai?!!! ’
‘ là…… Tuyết…… Vĩ…… Quốc……’
‘Bốn năm trước, mẹ cô trong lúc vô tình nghe trộm được chuyện cha cô cùng thương nhân Ngự thành buôn lậu súng ống đạn thuốc. Tôi chính mắt thấy, cha cô làm sao một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!! ’
‘ một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!! ’
Trong nhà giam bộ đội âm u không thấy ánh sáng, Tuyết Vi mệt mỏi dựa vào bên tường, bên tai không ngừng quanh quẩn mỗi câu nói của Địch Mạn Lị, trong óc cũng cầm lòng không đậu liên tưởng lên hình ảnh bốn năm trước ……
“Mẹ lúc ấy nhất định thực thương tâm đi?”
“A, bị người đàn ông yêu thương tự tay bóp chết……”
“vậy cha sẽ có tâm tình gì đây? Thương tâm? Hay là cảm thấy mẹ vốn đáng chết?”
“Sao có thể chứ? Mẹ yêu cha như vậy, sao có thể bán đứng cha chứ? Vì sao cha không chịu tin tưởng mẹ?!!”
Tiếng nỉ non không ngừng từ giữa môi Tuyết Vi tràn ra, từ khi bắt đầu bị mang vào nhà giam này, cô giống như là điên rồi, không ngừng tự hỏi tự đáp, hoặc là không ngừng phỏng đoán tâm lý năm đó của Tuyết Vĩ Quốc và Tôn Vân Vân.
Cô thật sự không hiểu được.
Tuyết Vĩ Quốc cùng Tôn Vân Vân đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ít nhất tín nhiệm hẳn là có đi?
Nếu Tuyết Vĩ Quốc hơi chút có một chút tín nhiệm, ông cũng sẽ không cho rằng mẹ sẽ tố giác ông ta với người khác.
“Ha ha ha…… Có tật giật mình, nhất định là có tật giật mình. Ha hả, ha hả…… Thật là không nghĩ tới, tôi hận Địch Mạn Lị hận nhiều năm như vậy, cuối cùng giết mẹ tôi lại là …… cha ruột của tôi. Ô……”
Cười, cười, chung quy nước mắt bi thương vẫn là từ hốc mắt Tuyết Vi chảy xuôi xuống dưới.
Năm đó, nếu thật là Địch Mạn Lị giết chết Tôn Vân Vân, cô có chỉ là hận mà thôi. Nhưng bây giờ……
Cô đã không biết mình nên làm sao đối mặt chân tướng này. Chẳng lẽ……
Cô phải tự tay giết cha sao?!
Thân thể cuộn tròn lại, Tuyết Vi dùng sức cắn mu bàn tay của mình, nước mắt giống như là ngăn không được, không ngừng tràn ra từ hốc mắt ……
‘ lộc cộc ’ đột nhiên, một trận tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, nỗ lực nuốt xuống bi thương trong lòng, mặt vô cảm phát ngốc.
“mời……” cửa nhà giam ‘ ầm ầm ’ một tiếng mở ra.
Đôi mắt Tuyết Vi vô thần chậm rãi…… Chậm rãi…… Nhìn về phía bóng dáng xuất hiện ở cửa kia.
Chỉ thấy, người tới là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi. Người anh mặc một thân quân trang thẳng đứng, sau lưng trong miệng hổ hàm chứa con số ‘ một ’ sinh động như thật, hai đầu vai lấp lánh huân chương hai huyền ba sao đại biểu địa vị ‘ thượng tướng ’ của anh không tầm thường.
Đang xem xem bên ngoài người đàn ông này.
Anh thân cao ước chừng một met chín mấy, tuy màu da ngăm đen lại che dấu không được diện mạo anh tuấn, trên một gương mặt trái xoan, dường như điêu khắc một đôi mắt đen sáng ngời. Giống như là sao trời trong đêm đen, thập phần loá mắt. Khí chất người đàn ông càng thập phần độc đáo, hoàn toàn mang ra quân nhân đĩnh bạt cùng lực uy hiếp.
“anh……?” Sửng sốt hơn mười giây, Tuyết Vi run hơi mở ra cái miệng nhỏ, lại sau một lúc lâu cũng chưa nói ra một câu.
“Vì sao?” Người đàn ông đã nhàn nhạt mở miệng.
Cô rũ xuống mi mắt, tiếp tục trầm mặc không nói gì phát ngốc.
“anh đang hỏi em vì sao giết mẹ anh!!?” Một cái bước xa xông lên trước, đôi tay người đàn ông gắt gao cầm vai Tuyết Vi, túm cô từ trên mặt đất lên.
“Anh cả, anh làm em đau.” Ngôn ngữ gần như không hề run rẩy rơi xuống, Tuyết Vi cố ý tránh đi con ngươi anh.
Tuyết Trạm.
Anh trai cùng cha khác mẹ với cô, Anh cả Nhà họ Tuyết.
Anh em hai người này gần như 8 năm không gặp, chưa từng nghĩ, vừa thấy lại là ở trong tù.
Đối với người đàn ông này, Tuyết Vi không muốn đánh giá quá nhiều, cũng không biết nên làm sao đi đánh giá! Cô khát vọng nhất chính là……
Tốt nhất cả đời đều có thể đừng gặp mặt người đàn ông này!..
“Nhị…… Nhị thiếu gia…… Không xong! Không xong! Nhị thiếu phu nhân…… Nhị thiếu phu nhân bị bắt!” Lạc quản gia ngay cả gõ cửa đều không kịp, vội vàng đẩy ra cửa thư phòng.
Hoàng Phủ Minh đang xem sách mày căng thẳng, một bước liền vọt tới trước mặt Lạc quản gia: “Tuyết Vi bị bắt? Vì sao??”
“Có ý định…… Mưu sát!!”
‘ lộp bộp ’ tim trầm xuống thật mạnh.
Nếu là một ít việc nhỏ không quan trọng, anh hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động giúp Tuyết Vi đem chuyện này bãi bình. Nhưng mà, nếu là có ý định mưu sát ……!!
“Cô ta giết là ai?!”
“Là…… Là địch phu nhân Nhà họ Tuyết ……” Theo lời Lạc quản gia nói xong, ông rõ ràng nhìn đến Sắc mặt Hoàng Phủ Minh biến trắng. “Nhị thiếu gia, ngài vẫn ổn chứ?”
Có ý định giết mẹ sao?
Cho dù là mẹ kế, dựa theo pháp luật hoàng thành cũng là tội thêm một bậc!!
Nhưng……
“Không có khả năng! Lấy tính cách Tuyết Vi cô không có khả năng dùng thủ đoạn báo thù ngu xuẩn như vậy!” Hoàng Phủ Minh thật sự quá hiểu biết Tuyết Vi.
Cô thông minh như vậy, sao có thể dùng biện pháp như vậy đi giải quyết chuyện?! “Nhưng có chứng cứ không?!”
“Có! Nghe nói, địa điểm phát sinh chuyện là ở sân thượng bách hóa Thịnh Vượng. Trong đó có người làm chính mắt thấy nhị thiếu phu nhân cùng Địch phu nhân đi lên sân thượng. Mà mấy công nhân khác ở trên sân thượng nghỉ ngơi chứng thực, trước khi nảy sinh chuyện hai người đã xảy ra tranh cãi kịch liệt. Hơn nữa có người chính mắt thấy là Tuyết Vi đẩy địch phu nhân xuống lầu!”
“Đến nỗi mặt vật chứng, khoa pháp chứng cũng đã nghiệm chứng qua vân tay, phát hiện trong móng tay địch phu nhân đích xác có sợi vải của quần áo nhị thiếu phu nhân; mà trên vòng bảo hộ cũng có vân tay nhị thiếu ***.”
“vậy nói cách khác…… Nhân chứng vật chứng đều có!” Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, liền mặc áo khoác ở trên người: “bây giờ Vi bị nhốt ở nơi nào?”
“Là như vậy nhị thiếu gia, bởi vì thân phận nhị thiếu *** đặc thù, cho nên tạm thời không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi và nộp tiền bảo lãnh. Hơn nữa…… Nếu lúc này ngài lộ diện, sợ là sẽ mang đến phiền toái càng lớn cho nhị thiếu phu nhân hơn nữa!”
Lạc quản gia lo lắng đều không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hoàng thành này vốn do Nhà họ Hoàng Phủ một tay che trời, Hoàng Phủ Minh lại cùng cấp với ‘ hoàng đế ’, Tuyết Vi kia tự nhiên chính là ‘ Hoàng Hậu ’. Lúc này ‘ Hoàng Hậu ’ giết người, ‘ hoàng đế ’ đi thăm, chỉ khiến cho dư luận bên ngoài thêm sôi nổi, làm cho bản án cuối cùng của Tuyết Vi nhất định sẽ vô cùng khắc nghiệt.
“Được rồi, tôi đã biết. Lạc quản gia, ông lập tức phái người chuẩn bị xe cho tôi.” So với vừa mới rồi khẩn trương, cảm xúc Hoàng Phủ Minh rõ ràng trở nên bình tĩnh rất nhiều.
“Thiếu gia, ngài……?”
“ông đừng nói.” Nói xong, anh liền bước nhanh đi ra thư phòng……
‘ ha ha ha ha, đã đến lúc cùng đường bí lối, tôi phủ nhận còn có ý nghĩa sao? Chính là…… tôi thật sự không có giết mẹ cô!! ’
‘ vậy giết mẹ tôi chính là ai?!!! ’
‘ là…… Tuyết…… Vĩ…… Quốc……’
‘Bốn năm trước, mẹ cô trong lúc vô tình nghe trộm được chuyện cha cô cùng thương nhân Ngự thành buôn lậu súng ống đạn thuốc. Tôi chính mắt thấy, cha cô làm sao một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!! ’
‘ một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!! ’
Trong nhà giam bộ đội âm u không thấy ánh sáng, Tuyết Vi mệt mỏi dựa vào bên tường, bên tai không ngừng quanh quẩn mỗi câu nói của Địch Mạn Lị, trong óc cũng cầm lòng không đậu liên tưởng lên hình ảnh bốn năm trước ……
“Mẹ lúc ấy nhất định thực thương tâm đi?”
“A, bị người đàn ông yêu thương tự tay bóp chết……”
“vậy cha sẽ có tâm tình gì đây? Thương tâm? Hay là cảm thấy mẹ vốn đáng chết?”
“Sao có thể chứ? Mẹ yêu cha như vậy, sao có thể bán đứng cha chứ? Vì sao cha không chịu tin tưởng mẹ?!!”
Tiếng nỉ non không ngừng từ giữa môi Tuyết Vi tràn ra, từ khi bắt đầu bị mang vào nhà giam này, cô giống như là điên rồi, không ngừng tự hỏi tự đáp, hoặc là không ngừng phỏng đoán tâm lý năm đó của Tuyết Vĩ Quốc và Tôn Vân Vân.
Cô thật sự không hiểu được.
Tuyết Vĩ Quốc cùng Tôn Vân Vân đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ít nhất tín nhiệm hẳn là có đi?
Nếu Tuyết Vĩ Quốc hơi chút có một chút tín nhiệm, ông cũng sẽ không cho rằng mẹ sẽ tố giác ông ta với người khác.
“Ha ha ha…… Có tật giật mình, nhất định là có tật giật mình. Ha hả, ha hả…… Thật là không nghĩ tới, tôi hận Địch Mạn Lị hận nhiều năm như vậy, cuối cùng giết mẹ tôi lại là …… cha ruột của tôi. Ô……”
Cười, cười, chung quy nước mắt bi thương vẫn là từ hốc mắt Tuyết Vi chảy xuôi xuống dưới.
Năm đó, nếu thật là Địch Mạn Lị giết chết Tôn Vân Vân, cô có chỉ là hận mà thôi. Nhưng bây giờ……
Cô đã không biết mình nên làm sao đối mặt chân tướng này. Chẳng lẽ……
Cô phải tự tay giết cha sao?!
Thân thể cuộn tròn lại, Tuyết Vi dùng sức cắn mu bàn tay của mình, nước mắt giống như là ngăn không được, không ngừng tràn ra từ hốc mắt ……
‘ lộc cộc ’ đột nhiên, một trận tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, nỗ lực nuốt xuống bi thương trong lòng, mặt vô cảm phát ngốc.
“mời……” cửa nhà giam ‘ ầm ầm ’ một tiếng mở ra.
Đôi mắt Tuyết Vi vô thần chậm rãi…… Chậm rãi…… Nhìn về phía bóng dáng xuất hiện ở cửa kia.
Chỉ thấy, người tới là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi. Người anh mặc một thân quân trang thẳng đứng, sau lưng trong miệng hổ hàm chứa con số ‘ một ’ sinh động như thật, hai đầu vai lấp lánh huân chương hai huyền ba sao đại biểu địa vị ‘ thượng tướng ’ của anh không tầm thường.
Đang xem xem bên ngoài người đàn ông này.
Anh thân cao ước chừng một met chín mấy, tuy màu da ngăm đen lại che dấu không được diện mạo anh tuấn, trên một gương mặt trái xoan, dường như điêu khắc một đôi mắt đen sáng ngời. Giống như là sao trời trong đêm đen, thập phần loá mắt. Khí chất người đàn ông càng thập phần độc đáo, hoàn toàn mang ra quân nhân đĩnh bạt cùng lực uy hiếp.
“anh……?” Sửng sốt hơn mười giây, Tuyết Vi run hơi mở ra cái miệng nhỏ, lại sau một lúc lâu cũng chưa nói ra một câu.
“Vì sao?” Người đàn ông đã nhàn nhạt mở miệng.
Cô rũ xuống mi mắt, tiếp tục trầm mặc không nói gì phát ngốc.
“anh đang hỏi em vì sao giết mẹ anh!!?” Một cái bước xa xông lên trước, đôi tay người đàn ông gắt gao cầm vai Tuyết Vi, túm cô từ trên mặt đất lên.
“Anh cả, anh làm em đau.” Ngôn ngữ gần như không hề run rẩy rơi xuống, Tuyết Vi cố ý tránh đi con ngươi anh.
Tuyết Trạm.
Anh trai cùng cha khác mẹ với cô, Anh cả Nhà họ Tuyết.
Anh em hai người này gần như 8 năm không gặp, chưa từng nghĩ, vừa thấy lại là ở trong tù.
Đối với người đàn ông này, Tuyết Vi không muốn đánh giá quá nhiều, cũng không biết nên làm sao đi đánh giá! Cô khát vọng nhất chính là……
Tốt nhất cả đời đều có thể đừng gặp mặt người đàn ông này!..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.