Chương 15:
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn
17/03/2020
"Lúc dọn dẹp, dì ấy cứ đi đi lại lại hỏi tôi đủ thứ chuyện, còn nói tuổi tác, bát tự của chúng ta rất hợp nhau, bà chị à, dì ấy lớn hơn tôi những hai mươi tuổi đấy."
"Sau khi tôi liều mặt từ chối thẳng thừng, dì ấy lại bắt đầu giới thiệu con gái mình, tôi..." Tạ Y vừa nói vừa vỗ đùi than thở: "Bây giờ phụ nữ lớn tuổi đều tùy tiện như vậy sao?"
"Nói cho cô biết, tuy rằng tôi bị cô uy hiếp, phải ở đây làm nhang muỗi đuổi quỷ, nhưng an toàn đã không được đảm bảo, mà còn phải chịu đựng sự tấn công về tinh thần nữa."
Từ sau khi lộ nguyên hình vào tối hôm qua, tên này liền không còn giữ hình tượng đại sư nữa, hoàn toàn trở thành một thanh niên nghiện game sa đọa.
Chúc Ương lười nghe anh ta than vãn, phẩy tay: "Liên quan gì đến tôi, dì ấy sạch sẽ, gọn gàng, nấu ăn ngon là được rồi."
Điều này thì Tạ Y phải thừa nhận, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt mà dì ấy cố tình làm cho anh ta, thật sự rất ngon, ngay cả khách sạn lớn cũng không làm ra được hương vị gia đình khiến người ta ăn mãi không ngừng như vậy.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Tạ Y nói: "Tối qua nữ quỷ kia không chui vào giấc mơ của cô, hôm nay chắc chắn nó sẽ quay lại, cô đã nghĩ ra cách gì chưa? Nếu không được, tôi cũng có thể hy sinh một chút, ở bên cạnh cô để cùng nhau vượt qua đêm nay."
Chúc Ương gật đầu, chỉ vào chiếc máy ghi âm trong túi áo: "Ừm! Lại có thêm một bằng chứng quấy rối tình dục."
Khiến cho Tạ Y phải ngậm ngùi quay về phòng.
Chúc Ương biết rõ ràng tối nay nữ quỷ kia chắc chắn sẽ có động tĩnh, nhưng đã quyết định đối đầu trực diện với nó rồi, thì không thể sợ hãi được.
Theo như lời Chu Lệ Na, trong thời gian đầu, thậm chí là đến tận ngày thứ sáu, có thể nhìn thấy quỷ ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, nhưng nó đều không có hành động tấn công thực sự, rất có thể là theo quy tắc, chỉ có ngày thứ bảy nó mới được phép ra tay.
Nói cách khác, những ngày trước đó đều chỉ là hù dọa, để làm suy yếu ý chí của con người, tất nhiên, rất nhiều người đã không thể chịu đựng nổi trong những ngày này.
Chúc Ương của một tuần trước, tuyệt đối sẽ không bao giờ tin rằng bản thân mình có thể đối đầu trực tiếp với ma quỷ, trong nhận thức của cô, tuy rằng cô có xem phim kinh dị, nhưng cũng không phải là loại người gan dạ đến mức không biết sợ là gì.
Không biết là chỗ nào trong người cô đã thay đổi, nhưng dù sao thì lúc này đối mặt với nữ quỷ kia, cô chỉ có ý muốn xử lý nó, mà không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nằm trên giường mơ màng, Chúc Ương cảm thấy mình đến một căn phòng chật hẹp, tối tăm.
Căn phòng được bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế, một chiếc bàn trang điểm và một chiếc quạt trần trên trần nhà.
Chúc Ương quan sát một lúc với vẻ khó hiểu, đột nhiên sực tỉnh, đây chính là căn phòng của nữ quỷ kia trong video.
Vừa mới nhận ra điều này, thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân giẫm lên sàn gỗ cũ kỹ, ọp ẹp khiến người ta sởn gai ốc.
Chúc Ương đoán chắc là nữ quỷ kia sắp vào rồi, trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ xấu xa.
Cô vội vàng cởi bỏ chiếc váy ngủ bằng lụa trắng trên người, lấy một chiếc móc treo quần áo ở đầu giường treo lên, sau đó kiễng chân treo chiếc váy lên quạt trần, rồi bật quạt ở chế độ quay chậm nhất.
Trong căn phòng lờ mờ, chiếc váy trắng nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, thoạt nhìn giống như một xác chết mặc đồ trắng đang treo lơ lửng.
Sau đó, Chúc Ương rón rén nấp vào góc khuất tầm nhìn ở cạnh cửa, đúng lúc này, cánh cửa phòng cũng kẽo kẹt mở ra, phát ra âm thanh khiến người ta bất an.
Nữ quỷ kia cười lạnh, ánh mắt độc ác, đắc ý, hôm nay cuối cùng cũng có thể kéo con nhỏ đê tiện kia vào giấc mơ của mình rồi.
Nó không tin là con nhỏ kia còn có thể chịu đựng được nữa, tối nay nhất định phải dọa cho cô ta són ra quần, nếu không thì nó uổng công làm quỷ.
Kết quả, vừa mở cửa ra, thứ đập vào mắt không phải là bóng dáng của con nhỏ kia, mà là một xác chết trắng bệch đang treo lơ lửng trên quạt trần, xoay tròn chậm rãi.
Nữ quỷ kia lập tức cứng đờ người, tiếng hét chói tai bất giác phát ra từ trong miệng nó.
"A——"
****
Quả nhiên là nữ quỷ, tiếng hét chói tai có thể nói là vang vọng đến tận trời xanh, xé toạc cả mặt đất, đúng là tiếng ma khóc quỷ gào.
Chúc Ương thậm chí còn hơi lo lắng là tiếng hét của con nhỏ này sẽ khiến cho linh hồn của mình bị tan biến, bởi vì theo như lẽ thường thì ma quỷ là thứ gì đó rất mơ hồ và yếu ớt.
Ngay cả con người khi bị dọa sợ hãi còn có thể bị hồn bay phách lạc, huống chi là ma quỷ không có hình hài cụ thể?
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, bởi vì trước đây, Chúc Ương thậm chí còn không biết là có quỷ thật hay không, cho nên những lẽ thường đó chưa chắc đã áp dụng được cho thứ đang tồn tại trước mặt cô, thứ vượt quá tầm hiểu biết này.
"Được rồi, kêu la cái gì? Bây giờ làm quỷ cũng không cần phải qua đào tạo sao? Bản thân mình cũng là quỷ rồi mà còn bày đặt."
Nữ quỷ kia đang hét lên, đột nhiên nghe thấy giọng nói uể oải vang lên từ sau cánh cửa.
Nó trợn mắt quay đầu lại, liền nhìn thấy con nhỏ đê tiện kia chỉ mặc độc một chiếc quần lót, khoanh tay đứng sau lưng mình.
Tuy rằng cơ thể bán nude, nhưng con nhỏ này dường như không hề để ý, dáng đứng ngang ngược, tùy ý, không hề né tránh, cánh tay khoanh trước ngực vừa vặn che đi bộ ngực, đôi chân dài hơi duỗi ra, mũi chân còn nhịp nhàng gõ gõ trên sàn nhà.
"Sau khi tôi liều mặt từ chối thẳng thừng, dì ấy lại bắt đầu giới thiệu con gái mình, tôi..." Tạ Y vừa nói vừa vỗ đùi than thở: "Bây giờ phụ nữ lớn tuổi đều tùy tiện như vậy sao?"
"Nói cho cô biết, tuy rằng tôi bị cô uy hiếp, phải ở đây làm nhang muỗi đuổi quỷ, nhưng an toàn đã không được đảm bảo, mà còn phải chịu đựng sự tấn công về tinh thần nữa."
Từ sau khi lộ nguyên hình vào tối hôm qua, tên này liền không còn giữ hình tượng đại sư nữa, hoàn toàn trở thành một thanh niên nghiện game sa đọa.
Chúc Ương lười nghe anh ta than vãn, phẩy tay: "Liên quan gì đến tôi, dì ấy sạch sẽ, gọn gàng, nấu ăn ngon là được rồi."
Điều này thì Tạ Y phải thừa nhận, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt mà dì ấy cố tình làm cho anh ta, thật sự rất ngon, ngay cả khách sạn lớn cũng không làm ra được hương vị gia đình khiến người ta ăn mãi không ngừng như vậy.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Tạ Y nói: "Tối qua nữ quỷ kia không chui vào giấc mơ của cô, hôm nay chắc chắn nó sẽ quay lại, cô đã nghĩ ra cách gì chưa? Nếu không được, tôi cũng có thể hy sinh một chút, ở bên cạnh cô để cùng nhau vượt qua đêm nay."
Chúc Ương gật đầu, chỉ vào chiếc máy ghi âm trong túi áo: "Ừm! Lại có thêm một bằng chứng quấy rối tình dục."
Khiến cho Tạ Y phải ngậm ngùi quay về phòng.
Chúc Ương biết rõ ràng tối nay nữ quỷ kia chắc chắn sẽ có động tĩnh, nhưng đã quyết định đối đầu trực diện với nó rồi, thì không thể sợ hãi được.
Theo như lời Chu Lệ Na, trong thời gian đầu, thậm chí là đến tận ngày thứ sáu, có thể nhìn thấy quỷ ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, nhưng nó đều không có hành động tấn công thực sự, rất có thể là theo quy tắc, chỉ có ngày thứ bảy nó mới được phép ra tay.
Nói cách khác, những ngày trước đó đều chỉ là hù dọa, để làm suy yếu ý chí của con người, tất nhiên, rất nhiều người đã không thể chịu đựng nổi trong những ngày này.
Chúc Ương của một tuần trước, tuyệt đối sẽ không bao giờ tin rằng bản thân mình có thể đối đầu trực tiếp với ma quỷ, trong nhận thức của cô, tuy rằng cô có xem phim kinh dị, nhưng cũng không phải là loại người gan dạ đến mức không biết sợ là gì.
Không biết là chỗ nào trong người cô đã thay đổi, nhưng dù sao thì lúc này đối mặt với nữ quỷ kia, cô chỉ có ý muốn xử lý nó, mà không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nằm trên giường mơ màng, Chúc Ương cảm thấy mình đến một căn phòng chật hẹp, tối tăm.
Căn phòng được bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế, một chiếc bàn trang điểm và một chiếc quạt trần trên trần nhà.
Chúc Ương quan sát một lúc với vẻ khó hiểu, đột nhiên sực tỉnh, đây chính là căn phòng của nữ quỷ kia trong video.
Vừa mới nhận ra điều này, thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân giẫm lên sàn gỗ cũ kỹ, ọp ẹp khiến người ta sởn gai ốc.
Chúc Ương đoán chắc là nữ quỷ kia sắp vào rồi, trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ xấu xa.
Cô vội vàng cởi bỏ chiếc váy ngủ bằng lụa trắng trên người, lấy một chiếc móc treo quần áo ở đầu giường treo lên, sau đó kiễng chân treo chiếc váy lên quạt trần, rồi bật quạt ở chế độ quay chậm nhất.
Trong căn phòng lờ mờ, chiếc váy trắng nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, thoạt nhìn giống như một xác chết mặc đồ trắng đang treo lơ lửng.
Sau đó, Chúc Ương rón rén nấp vào góc khuất tầm nhìn ở cạnh cửa, đúng lúc này, cánh cửa phòng cũng kẽo kẹt mở ra, phát ra âm thanh khiến người ta bất an.
Nữ quỷ kia cười lạnh, ánh mắt độc ác, đắc ý, hôm nay cuối cùng cũng có thể kéo con nhỏ đê tiện kia vào giấc mơ của mình rồi.
Nó không tin là con nhỏ kia còn có thể chịu đựng được nữa, tối nay nhất định phải dọa cho cô ta són ra quần, nếu không thì nó uổng công làm quỷ.
Kết quả, vừa mở cửa ra, thứ đập vào mắt không phải là bóng dáng của con nhỏ kia, mà là một xác chết trắng bệch đang treo lơ lửng trên quạt trần, xoay tròn chậm rãi.
Nữ quỷ kia lập tức cứng đờ người, tiếng hét chói tai bất giác phát ra từ trong miệng nó.
"A——"
****
Quả nhiên là nữ quỷ, tiếng hét chói tai có thể nói là vang vọng đến tận trời xanh, xé toạc cả mặt đất, đúng là tiếng ma khóc quỷ gào.
Chúc Ương thậm chí còn hơi lo lắng là tiếng hét của con nhỏ này sẽ khiến cho linh hồn của mình bị tan biến, bởi vì theo như lẽ thường thì ma quỷ là thứ gì đó rất mơ hồ và yếu ớt.
Ngay cả con người khi bị dọa sợ hãi còn có thể bị hồn bay phách lạc, huống chi là ma quỷ không có hình hài cụ thể?
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, bởi vì trước đây, Chúc Ương thậm chí còn không biết là có quỷ thật hay không, cho nên những lẽ thường đó chưa chắc đã áp dụng được cho thứ đang tồn tại trước mặt cô, thứ vượt quá tầm hiểu biết này.
"Được rồi, kêu la cái gì? Bây giờ làm quỷ cũng không cần phải qua đào tạo sao? Bản thân mình cũng là quỷ rồi mà còn bày đặt."
Nữ quỷ kia đang hét lên, đột nhiên nghe thấy giọng nói uể oải vang lên từ sau cánh cửa.
Nó trợn mắt quay đầu lại, liền nhìn thấy con nhỏ đê tiện kia chỉ mặc độc một chiếc quần lót, khoanh tay đứng sau lưng mình.
Tuy rằng cơ thể bán nude, nhưng con nhỏ này dường như không hề để ý, dáng đứng ngang ngược, tùy ý, không hề né tránh, cánh tay khoanh trước ngực vừa vặn che đi bộ ngực, đôi chân dài hơi duỗi ra, mũi chân còn nhịp nhàng gõ gõ trên sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.