Chương 38:
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn
19/05/2020
Vừa tát vừa khóc: "Anh xin lỗi, anh không nên nói những lời nặng nề như vậy với em, em tha thứ cho anh đi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"
Cô Thôi sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, cô ta sớm đã cảm thấy tên này bị thần kinh, thường xuyên tự biên tự diễn, lúc trước còn mắng chửi dữ dội, lúc sau lại quỳ xuống đất khóc lóc, trước đây ở trường, anh ta cũng từng làm như vậy trước mặt mọi người, khiến cô ta trở thành trò cười cho cả trường.
Nhưng chủ nhà lại khuyên nhủ với vẻ mặt cảm khái: "Haiz! Tiểu Thôi, em xem Tiểu Trương đã như vậy rồi, em tha thứ cho—"
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên từ bên cạnh.
Tiếng cười tuy không lớn, nhưng sự mỉa mai, chế giễu trong đó lại rất rõ ràng, giống như một vở kịch đang diễn đến cao trào bị một cây kim đâm thủng.
Ba người quay đầu lại, nhìn thấy mấy người thuê nhà mới chuyển đến hôm qua, người cười chính là cô gái trẻ tuổi đặc biệt xinh đẹp kia.
Ngay cả Trương Hoa, người theo đuổi cô Thôi một cách cuồng nhiệt, khi nhìn thấy cô gái kia, cũng không khỏi kinh diễm.
Nhưng những lời cô nói ra tiếp theo, lại không hề dễ nghe như vẻ bề ngoài của cô.
Chúc Ương cười khẩy: "Thời buổi này, con người càng ngày càng vô liêm sỉ, chỉ nhìn thấy bản thân mình nghèo, mà không biết là thật ra mình vừa nghèo, vừa xấu, vừa lười, vừa béo, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì không sao, không ăn được còn lăn ra đất ăn vạ, trách thiên nga không cho ăn. Vô liêm sỉ như vậy, sao không chửi thẳng ông trời là hôm nay không rớt bánh có nhân xuống cho ăn luôn đi?"
Lại nói với cô Thôi: "Chị gái, chị không được rồi, chỉ với loại người rác rưởi này, tùy tiện tìm một tên lốp dự phòng đến đánh gãy chân anh ta là được rồi, vậy mà còn để cho anh ta bám đến tận nhà, nếu như là người của hội chị em tôi mà vô dụng như vậy, thì đã bị tôi đuổi từ lâu rồi."
Nói xong, cô búng tay, sai bảo Lục Tân: "Ném ra ngoài!"
Không biết tại sao, Lục Tân đột nhiên tỏ vẻ không vui, mặt mày sa sầm, nhưng vẫn nghe lời cô.
Cậu ta trực tiếp xách tên đàn ông đang quỳ trên đất lên, dễ dàng ném ra khỏi cửa như ném một túi rác, chân còn chưa kịp nhấc lên.
Chúc Ương thầm nghĩ, quả nhiên là người chơi đã được cường hóa thể chất, tuy rằng tên đó vốn dĩ là một kẻ vô dụng, nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, lại còn béo ú, chắc chắn là nặng hơn 80kg.
Nhưng Lục Tân lại không hề tốn sức mà nhấc bổng anh ta lên như nhấc một con gà, không biết là sau khi cường hóa mỗi chỉ số lên 20 điểm, thì cô có thể làm được những gì.
Nhìn thấy cô Thôi ngây người trước cách xử lý dứt khoát của bọn họ, Chúc Ương cũng không để ý.
Chỉ hét lên: "Chủ nhà, lau nhà đi! Nền đất mà tên ngốc kia quỳ qua, không khí cũng khó chịu."
Nói xong, cô quay người đi lên lầu, đúng là kiêu ngạo đến tận trời.
****
Chúc Ương và Lục Tân lấy máy ảnh rồi định ra ngoài, lúc xuống lầu, chủ nhà và cô Thôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nhìn thấy mặt Chúc Ương, bọn họ đột nhiên giật mình.
Nhưng đợi đến khi bọn họ ra khỏi cửa, thì tên kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Chúc Ương cũng không để ý, dẫn theo tên đàn em mới thu nạp đến trung tâm thương mại.
Tuy rằng trò chơi này coi thường mạng người, nhưng đối với người chơi cũng không hề keo kiệt.
Dù sao thì số tiền mà Chúc Ương nhìn thấy trong tài khoản ngân hàng của mình cũng không ít, chắc là những người khác cũng vậy, số tiền này chia ra cho bảy ngày, đủ để bọn họ ăn chơi, hưởng thụ trong thời gian diễn ra trò chơi.
Có hơi giống bữa ăn cuối cùng trước khi bị hành hình.
Chúc Ương cũng không khách sáo, tuy rằng nơi này không phải là thành phố phát triển bậc nhất, bậc hai, nhưng trong khu thương mại trung tâm, vẫn có kha khá thương hiệu mà cô yêu thích.
Cô mua liền một lúc mấy bộ, Chúc Ương không thể chịu đựng được việc mặc cùng một bộ quần áo hai ngày liền, nên nhân tiện mua luôn quần áo cho mấy ngày còn lại.
Sau khi mua quần áo xong, còn phải mua thêm sữa dưỡng thể, mỹ phẩm, giày dép, túi xách,...
Cho dù là trong thế giới trò chơi kinh dị, thì việc chăm sóc bản thân vẫn là nhiệm vụ quan trọng không thể gián đoạn.
Nếu như phải dùng một câu chuyện cười để hình dung, thì Chúc Ương chính là loại người sắp chết đến nơi, nhưng vẫn sẽ tỉ mỉ trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, mua một chiếc túi đựng xác hàng hiệu ưng ý, thậm chí nếu như có đủ thời gian, cô còn đặt luôn cả loại hoa mà mình yêu thích cho đám tang của mình.
Lục Tân đi theo phía sau cô, cũng không ý kiến gì về việc cô hứng chí mua sắm.
Muốn mua thì mua, có túi thì xách, thỉnh thoảng cậu ta cũng góp ý, khiến cho Chúc Ương cảm thấy gu thẩm mỹ của cậu nhóc này cũng không tệ.
Ở thế giới thực, chắc là cậu ta cũng xuất thân từ gia đình giàu có? Nhưng có lẽ là những mặt khác quá bình thường, nên cô không có ấn tượng gì.
Chỉ là có mấy lần, Lục Tân theo bản năng muốn lấy thẻ ra thanh toán, tay đã thò vào túi, nhưng lại cứng đờ dừng lại, may mà Chúc Ương không chú ý đến.
Đợi đến khi Chúc Ương mua sắm đã đời, thì trời cũng đã gần tối, khoảng ba, bốn giờ chiều, hai người mới xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Tất nhiên là Lục Tân xách túi lớn túi nhỏ, còn Chúc Ương chỉ cầm một ly cà phê, ung dung đi phía trước, bước đi rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về với bộ dạng này, Lý Lập và Uông Bội đều ngây người.
Chúc Ương nhìn thấy bọn họ đang ngồi uống trà, nói chuyện với chủ nhà ở bàn trà trong đại sảnh, liền đỡ mất công tìm người.
Cô Thôi sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, cô ta sớm đã cảm thấy tên này bị thần kinh, thường xuyên tự biên tự diễn, lúc trước còn mắng chửi dữ dội, lúc sau lại quỳ xuống đất khóc lóc, trước đây ở trường, anh ta cũng từng làm như vậy trước mặt mọi người, khiến cô ta trở thành trò cười cho cả trường.
Nhưng chủ nhà lại khuyên nhủ với vẻ mặt cảm khái: "Haiz! Tiểu Thôi, em xem Tiểu Trương đã như vậy rồi, em tha thứ cho—"
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên từ bên cạnh.
Tiếng cười tuy không lớn, nhưng sự mỉa mai, chế giễu trong đó lại rất rõ ràng, giống như một vở kịch đang diễn đến cao trào bị một cây kim đâm thủng.
Ba người quay đầu lại, nhìn thấy mấy người thuê nhà mới chuyển đến hôm qua, người cười chính là cô gái trẻ tuổi đặc biệt xinh đẹp kia.
Ngay cả Trương Hoa, người theo đuổi cô Thôi một cách cuồng nhiệt, khi nhìn thấy cô gái kia, cũng không khỏi kinh diễm.
Nhưng những lời cô nói ra tiếp theo, lại không hề dễ nghe như vẻ bề ngoài của cô.
Chúc Ương cười khẩy: "Thời buổi này, con người càng ngày càng vô liêm sỉ, chỉ nhìn thấy bản thân mình nghèo, mà không biết là thật ra mình vừa nghèo, vừa xấu, vừa lười, vừa béo, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì không sao, không ăn được còn lăn ra đất ăn vạ, trách thiên nga không cho ăn. Vô liêm sỉ như vậy, sao không chửi thẳng ông trời là hôm nay không rớt bánh có nhân xuống cho ăn luôn đi?"
Lại nói với cô Thôi: "Chị gái, chị không được rồi, chỉ với loại người rác rưởi này, tùy tiện tìm một tên lốp dự phòng đến đánh gãy chân anh ta là được rồi, vậy mà còn để cho anh ta bám đến tận nhà, nếu như là người của hội chị em tôi mà vô dụng như vậy, thì đã bị tôi đuổi từ lâu rồi."
Nói xong, cô búng tay, sai bảo Lục Tân: "Ném ra ngoài!"
Không biết tại sao, Lục Tân đột nhiên tỏ vẻ không vui, mặt mày sa sầm, nhưng vẫn nghe lời cô.
Cậu ta trực tiếp xách tên đàn ông đang quỳ trên đất lên, dễ dàng ném ra khỏi cửa như ném một túi rác, chân còn chưa kịp nhấc lên.
Chúc Ương thầm nghĩ, quả nhiên là người chơi đã được cường hóa thể chất, tuy rằng tên đó vốn dĩ là một kẻ vô dụng, nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, lại còn béo ú, chắc chắn là nặng hơn 80kg.
Nhưng Lục Tân lại không hề tốn sức mà nhấc bổng anh ta lên như nhấc một con gà, không biết là sau khi cường hóa mỗi chỉ số lên 20 điểm, thì cô có thể làm được những gì.
Nhìn thấy cô Thôi ngây người trước cách xử lý dứt khoát của bọn họ, Chúc Ương cũng không để ý.
Chỉ hét lên: "Chủ nhà, lau nhà đi! Nền đất mà tên ngốc kia quỳ qua, không khí cũng khó chịu."
Nói xong, cô quay người đi lên lầu, đúng là kiêu ngạo đến tận trời.
****
Chúc Ương và Lục Tân lấy máy ảnh rồi định ra ngoài, lúc xuống lầu, chủ nhà và cô Thôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nhìn thấy mặt Chúc Ương, bọn họ đột nhiên giật mình.
Nhưng đợi đến khi bọn họ ra khỏi cửa, thì tên kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Chúc Ương cũng không để ý, dẫn theo tên đàn em mới thu nạp đến trung tâm thương mại.
Tuy rằng trò chơi này coi thường mạng người, nhưng đối với người chơi cũng không hề keo kiệt.
Dù sao thì số tiền mà Chúc Ương nhìn thấy trong tài khoản ngân hàng của mình cũng không ít, chắc là những người khác cũng vậy, số tiền này chia ra cho bảy ngày, đủ để bọn họ ăn chơi, hưởng thụ trong thời gian diễn ra trò chơi.
Có hơi giống bữa ăn cuối cùng trước khi bị hành hình.
Chúc Ương cũng không khách sáo, tuy rằng nơi này không phải là thành phố phát triển bậc nhất, bậc hai, nhưng trong khu thương mại trung tâm, vẫn có kha khá thương hiệu mà cô yêu thích.
Cô mua liền một lúc mấy bộ, Chúc Ương không thể chịu đựng được việc mặc cùng một bộ quần áo hai ngày liền, nên nhân tiện mua luôn quần áo cho mấy ngày còn lại.
Sau khi mua quần áo xong, còn phải mua thêm sữa dưỡng thể, mỹ phẩm, giày dép, túi xách,...
Cho dù là trong thế giới trò chơi kinh dị, thì việc chăm sóc bản thân vẫn là nhiệm vụ quan trọng không thể gián đoạn.
Nếu như phải dùng một câu chuyện cười để hình dung, thì Chúc Ương chính là loại người sắp chết đến nơi, nhưng vẫn sẽ tỉ mỉ trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, mua một chiếc túi đựng xác hàng hiệu ưng ý, thậm chí nếu như có đủ thời gian, cô còn đặt luôn cả loại hoa mà mình yêu thích cho đám tang của mình.
Lục Tân đi theo phía sau cô, cũng không ý kiến gì về việc cô hứng chí mua sắm.
Muốn mua thì mua, có túi thì xách, thỉnh thoảng cậu ta cũng góp ý, khiến cho Chúc Ương cảm thấy gu thẩm mỹ của cậu nhóc này cũng không tệ.
Ở thế giới thực, chắc là cậu ta cũng xuất thân từ gia đình giàu có? Nhưng có lẽ là những mặt khác quá bình thường, nên cô không có ấn tượng gì.
Chỉ là có mấy lần, Lục Tân theo bản năng muốn lấy thẻ ra thanh toán, tay đã thò vào túi, nhưng lại cứng đờ dừng lại, may mà Chúc Ương không chú ý đến.
Đợi đến khi Chúc Ương mua sắm đã đời, thì trời cũng đã gần tối, khoảng ba, bốn giờ chiều, hai người mới xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Tất nhiên là Lục Tân xách túi lớn túi nhỏ, còn Chúc Ương chỉ cầm một ly cà phê, ung dung đi phía trước, bước đi rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về với bộ dạng này, Lý Lập và Uông Bội đều ngây người.
Chúc Ương nhìn thấy bọn họ đang ngồi uống trà, nói chuyện với chủ nhà ở bàn trà trong đại sảnh, liền đỡ mất công tìm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.