Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 26: Cưng chiều vô hạn
Băng Đồng M
16/12/2014
Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái xinh đẹp đến không giống thực đang nằm trên đó.
Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt, khoé mắt vương vấn vài giọt nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái trán sáng bóng hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, bên cạnh, một người đàn ông giống như yêu nghiệt đang vô cùng lo lắng nhìn người con gái bất an ngủ trên giường.
"Đừng tới đây. . . Không được. . .Không được." Hạ Du Huyên chợt mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô "Bảo bối không sao, có anh ở đây, đừng sợ."
Những giọt nước mắt trong suốt của Hạ Du Huyên men theo khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rơi xuống. Lãnh Liệt Hàn chỉ cảm thấy trái tim quá đau, nhìn nước mắt Hạ Du Huyên, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy.
"Bảo bối không khóc có được hay không? chỗ này của anh đau quá." Lãnh Liệt Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Du Huyên, đặt lên trên trái tim của mình.
Ở nơi đó đang đập rất nhanh. Con mắt đỏ ngàu của Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, ô ô ô. Rất sợ, em rất sợ anh sẽ không đến."
Lúc đó, Hạ Du Huyên chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Lãnh Liệt Hàn, ngay cả người mẹ thân yêu của mình cô cũng không nhớ. Trong não, trong tim toàn bộ đều là hình ảnh của Lãnh Liệt Hàn.
"Ừ, bảo bối không sợ, ngoan a. Anh ở cùng em. Ngủ đi." Lãnh Liệt Hàn ôm cô thật chặt đi vào giấc ngủ. Giống như rất sợ chỉ sơ ý một chút sẽ không thấy bảo bối ở trong ngực đâu nữa.
Hai cánh tay Hạ Du Huyên cũng quấn chặt vòng quanh chiếc eo rắn chắc của người đàn ông, đầu vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Lãnh Liệt Hàn, dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Hạ Du Huyên có không nhìn thấy, con ngươi màu xanh của Lãnh Liệt Hàn nhuộm đầy tia máu, là tia máu khiến cho người khác không chịu đựng nổi phải tự sát.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Du Huyên mở to cặp mắt màu hồng tím, phát hiện người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu, vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mới mở liền nhìn thấy người đàn ông đang bưng lên một bát cháo trắng nóng hổi, mạnh mẽ nhào vào trong ngực anh.
"Hàn."
Nghe thấy âm thanh êm tai như chuông bạc của Hạ Du Huyên "Bảo bối, sao không ngủ nhiều thêm một chút?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng, chẳng lẽ cô phải nói rằng vì không cảm thấy có anh ở bên cạnh cho nên vừa mới mở mắt liền vội vàng nhảy xuống giường đi tìm sao?
Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu tâm ý của cô nhóc ở trong ngực, đem bát cháo trên tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh, ôm lấy bảo bối vào trong ngực đi đến bên giường "Bảo bối, sau này không cho phép không đi giầy chạy loạn khắp nơi. Anh sẽ giận đó."
Nhẹ nhàng buông Hạ Du Huyên ra, cưng chiều sờ sờ lên chiếc mũi thanh tú của cô.
Hạ Du Huyên bĩu môi, nhỏ giọng nói "Cái gì cơ, rõ ràng là mình không nhìn thấy mới chạy xuống tìm, làm hại người ta lo lắng."
Là một sát thủ, hơn nữa còn là một ma vương khiến người ta phải khiếp sợ, cho nên thính lực của anh vô cùng tốt.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô "Bảo bối, em vừa nói cái gì?"
Thân thể Hạ Du Huyên run lên, cô tại sao lại quên mất người đàn ông này là một tên sát thủ cơ chứ? Thính lực khẳng định rất tốt. Vì vậy khoát tay một cái nói "Không có, không có, không có, em không có nói gì."
Lãnh Liệt Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang vung loạn của cô "Bảo bối ngồi ở trên giường, không được xuống, anh đi mang cháo tới đây cho em ăn."
Nhìn Hạ Du Huyên ngoan ngoãn gật đầu, bưng bát cháo ở trên bàn gần cửa lên, đi tới, cẩn thận chăm sóc cô nhóc bướng bỉnh này.
Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt, khoé mắt vương vấn vài giọt nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái trán sáng bóng hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, bên cạnh, một người đàn ông giống như yêu nghiệt đang vô cùng lo lắng nhìn người con gái bất an ngủ trên giường.
"Đừng tới đây. . . Không được. . .Không được." Hạ Du Huyên chợt mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô "Bảo bối không sao, có anh ở đây, đừng sợ."
Những giọt nước mắt trong suốt của Hạ Du Huyên men theo khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rơi xuống. Lãnh Liệt Hàn chỉ cảm thấy trái tim quá đau, nhìn nước mắt Hạ Du Huyên, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy.
"Bảo bối không khóc có được hay không? chỗ này của anh đau quá." Lãnh Liệt Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Du Huyên, đặt lên trên trái tim của mình.
Ở nơi đó đang đập rất nhanh. Con mắt đỏ ngàu của Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, ô ô ô. Rất sợ, em rất sợ anh sẽ không đến."
Lúc đó, Hạ Du Huyên chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Lãnh Liệt Hàn, ngay cả người mẹ thân yêu của mình cô cũng không nhớ. Trong não, trong tim toàn bộ đều là hình ảnh của Lãnh Liệt Hàn.
"Ừ, bảo bối không sợ, ngoan a. Anh ở cùng em. Ngủ đi." Lãnh Liệt Hàn ôm cô thật chặt đi vào giấc ngủ. Giống như rất sợ chỉ sơ ý một chút sẽ không thấy bảo bối ở trong ngực đâu nữa.
Hai cánh tay Hạ Du Huyên cũng quấn chặt vòng quanh chiếc eo rắn chắc của người đàn ông, đầu vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Lãnh Liệt Hàn, dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Hạ Du Huyên có không nhìn thấy, con ngươi màu xanh của Lãnh Liệt Hàn nhuộm đầy tia máu, là tia máu khiến cho người khác không chịu đựng nổi phải tự sát.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Du Huyên mở to cặp mắt màu hồng tím, phát hiện người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu, vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mới mở liền nhìn thấy người đàn ông đang bưng lên một bát cháo trắng nóng hổi, mạnh mẽ nhào vào trong ngực anh.
"Hàn."
Nghe thấy âm thanh êm tai như chuông bạc của Hạ Du Huyên "Bảo bối, sao không ngủ nhiều thêm một chút?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng, chẳng lẽ cô phải nói rằng vì không cảm thấy có anh ở bên cạnh cho nên vừa mới mở mắt liền vội vàng nhảy xuống giường đi tìm sao?
Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu tâm ý của cô nhóc ở trong ngực, đem bát cháo trên tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh, ôm lấy bảo bối vào trong ngực đi đến bên giường "Bảo bối, sau này không cho phép không đi giầy chạy loạn khắp nơi. Anh sẽ giận đó."
Nhẹ nhàng buông Hạ Du Huyên ra, cưng chiều sờ sờ lên chiếc mũi thanh tú của cô.
Hạ Du Huyên bĩu môi, nhỏ giọng nói "Cái gì cơ, rõ ràng là mình không nhìn thấy mới chạy xuống tìm, làm hại người ta lo lắng."
Là một sát thủ, hơn nữa còn là một ma vương khiến người ta phải khiếp sợ, cho nên thính lực của anh vô cùng tốt.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô "Bảo bối, em vừa nói cái gì?"
Thân thể Hạ Du Huyên run lên, cô tại sao lại quên mất người đàn ông này là một tên sát thủ cơ chứ? Thính lực khẳng định rất tốt. Vì vậy khoát tay một cái nói "Không có, không có, không có, em không có nói gì."
Lãnh Liệt Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang vung loạn của cô "Bảo bối ngồi ở trên giường, không được xuống, anh đi mang cháo tới đây cho em ăn."
Nhìn Hạ Du Huyên ngoan ngoãn gật đầu, bưng bát cháo ở trên bàn gần cửa lên, đi tới, cẩn thận chăm sóc cô nhóc bướng bỉnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.