Chương 36: Đấu Nhau
A Lê
27/11/2022
Lý tẩu đang cầm khăn mặt lau mặt cho Lâm Tử Hạo chợt nhìn thấy dấu son trên cổ hắn, bèn gọi Nhan Phương một tiếng : "Phu nhân, thiếu gia hẳn là đi đến nơi đó rồi, ngoại trừ dấu son này trên người còn có mùi nước hoa.”
Nhan Phương tức giận không chịu nổi, tối nay con trai nói tham gia tiệc sinh nhật bạn nên sẽ về trễ một chút, không ngờ đã uống say như vậy còn khiến bản thân đầy mùi phong nguyệt! Càng tức giận hơn chính là con trai bà lại thân mật với Tô Mộng Kỳ ngay ở cửa, nếu bị người khác nhìn thấy, mặt mũi Lâm gia biết giấu vào đâu!
"Lý tẩu, chuyện tối nay không được để cho ai biết, đặc biệt là chỗ lão gia, nhất định không được để ông ấy biết." Nếu bị người chồng nghiêm khắc của bà phát hiện, còn không đánh con trai một trận sao.
"Vâng, thưa phu nhân."
Nhan Phương cứ nghĩ chuyện này Lý tẩu không nói thì việc này có thể trôi qua như vậy.
--------
Tô gia.
Tôi nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tô Mộng Kỳ cũng sắp về nên tôi dán lỗ tai lên cửa, quả nhiên chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân dồn dập đi qua, tôi lặng lẽ mở ra một khe hở nhìn ra ngoài thì thấy Tô Mộng Kỳ vừa lau nước mắt vừa mở cửa vào phòng.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, hài lòng mỉm cười.
Tôi đoán Tô Mộng Kỳ chạy tới gặp Lâm Tử Hạo chắc chắn sẽ xảy ra chút gì đó, vì thế cố ý gọi điện thoại cho Nhan Phương để bà ta nhìn thấy đôi uyên ương tình chàng ý thiếp này.
Tôi hiểu Nhan Phương, bà ta luôn hy vọng Lâm Tử Hạo cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, thanh danh tốt đẹp. Đời trước, lúc đầu bà ta cũng rất thích tôi, đối xử với tôi như con gái ruột, nhưng sau đó thanh danh của tôi bị hủy hoại thì bà ta cố gắng phản đối Lâm Tử Hạo ở bên tôi, nhiều lần chạy đến trước mặt nhục mạ tôi không biết liêm sỉ, quyến rũ con trai bà ấy. Đời này cứ để Tô Mộng Kỳ quyến rũ con trai bà ta, để cho mấy người bọn họ chậm rãi đấu đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi chạy thể dục trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, nhìn thấy hai nhân viên vệ sinh vừa thu gom rác, vừa xì xào bàn tán, một người nói : "Ài, chị Lệ này, tôi nói chị nghe tối hôm qua nhị tiểu thư nhận nuôi nhà họ Tô thân mật với thiếu gia Lâm gia ở vườn hoa trước cổng nhà bị Lâm phu nhân bắt được đấy, chẹp chẹp, bọn trẻ bây giờ thật là lớn mật, ngay dưới mí mắt người lớn cũng dám làm chuyện đó.”
"Không phải chứ? Có thật không? Sao chị biết?”
"Tôi có đứa cháu trai họ hàng xa làm việc trong phòng quản lý giám sát khu này, đúng lúc tối hôm qua là phiên nó trực, camera đều ghi lại được những việc hai đứa trẻ kia làm."
"Chị nói xem người lớn nhà chúng nó bình thường dạy dỗ thế nào mà tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt."
"Ài, đây đã là cái gì, tôi nói chị nghe, cháu họ tôi làm việc trong phòng giám sát không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện xấu của người có tiền đâu, có người bao trai, người thì nuôi tiểu tam, nhiều lắm……...."
Bọn họ nói chuyện không hề để ý đến ai, cũng không phát hiện ra tôi, tôi quay đầu chạy vào một con đường khác, nghĩ thầm nhiều nhất là một ngày nữa chuyện xấu của Tô Mộng Kỳ và Lâm Tử Hạo sẽ truyền khắp tiểu khu, đừng xem thường những nhân viên vệ sinh này, ngày thường bọn họ còn tiếp xúc với một số bảo mẫu, người giúp việc nhà giàu có, mọi người cùng nhau tám chuyện thì chuyện này chắc chắn không giấu nổi nữa rồi.
Buổi trưa, Lâm gia.
"Phu nhân, không hay rồi………" Lý tẩu tiến đến bên tai Nhan Phương nói cho bà ta nghe lời đồn đãi mình nghe được từ người giúp việc nhà khác.
Nhan Phương nghe xong liền giận dữ : "Một đám lắm miêng! Nói đi nói lại cũng phải trách tiểu tiện nhân Tô Mộng Kỳ kia, hiện tại sự việc thành như vậy……...."
“A Phương” Lâm Văn Đào, chủ nhân của Lâm gia từ trên cầu thang đi xuống, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cả người toát ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, vừa sửa sang lại tay áo vừa nói : "Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhan Phương vội vàng dùng ánh mắt nhắc nhở Lý tẩu, vẻ mặt tươi cười, nói : "Không có gì, Văn Đào, anh xong việc rồi sao? Có đói không? Em bảo Lý tẩu nấu cơm nhé.”
Lâm Văn Đào là lão hồ ly trên thương trường đương nhiên không dễ lừa gạt như vậy, nhìn ánh mắt vợ mình lóe lên liền biết bà có chuyện gạt mình, xua xua tay để Lý tẩu đi xuống, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, truy hỏi Nhan Phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Phương thấy không giấu được nữa đành phải nói chuyện tối hôm ra, lo lắng chồng mình phát tiết lửa giận lên người con nên cố ý đẩy trách nhiệm cho Tô Mộng Kỳ, tức giận bất bình nói : "Em chỉ là không ngờ được Tô Mộng Kỳ tuổi còn nhỏ đã không biết liêm sỉ như vậy, tối qua Tử Hạo say khướt nên không biết gì hết, nếu không phải nó cố ý câu dẫn thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
Lâm Văn Đào sắc mặt âm trầm, không vui nhìn Nhan Phương, nói : "Em đừng lúc nào cũng đẩy trách nhiệm cho người khác, nếu không phải em chiều con, không nghiêm khắc dạy bảo thì nó sẽ làm ra chuyện này sao? Nửa đêm không về nhà còn lêu lổng với đám hư hỏng bên ngoài, càng ngày càng không ra gì!”
Nhan Phương bị chồng trách móc đến nghẹn một bụng tức giận, càng thêm chán ghét Tô Mộng Kỳ, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô ta.
Bà ta nén giận, cuối cùng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nói : "Nửa đêm không về nhà, cũng không biết là học từ ai?”
Trán Lâm Văn Đào nổi gân xanh, vẻ mặt tức giận, nói : "Hiện tại chúng ta đang nói chuyện của con, em đừng có móc mỉa chuyện khác!”
"Tôi thích nói chuyện khác đấy thì sao? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết hai ngày trước anh bàn chuyện làm ăn với lão Vương xong thì tới hộp đêm!" Nhan Phương tựa như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức xù lông.
"Bàn chuyện làm ăn thì ai mà không như vậy, đàm phán thành công trên bàn rượu thì gặp dịp diễn trò mà thôi, em đi theo anh nhiều năm như vậy mà chút đạo lý này cũng không hiểu sao?"
"Cha, mẹ, sao hai người lại cãi nhau?" Lâm Tử Hạo vừa tỉnh sau cơn say, đầu đau dữ dội, vừa xoa đầu vừa chậm rãi đi xuống.
Lâm Văn Đào nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tức giận phát tiết, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng : "Còn không phải bởi vì ngươi, ngươi xem tối hôm qua ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
"Con? Tối qua con đã làm gì?” Trí nhớ Lâm Tử Hạo lộn xộn, chỉ có ký ức mơ hồ với chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn ta nhớ rõ mình say rượu chạy tới nhà Tô Vi tìm cô ấy, sau đó Tô Vi đưa hắn về nhà, hai người cãi nhau một trận, sau đó hắn không nhớ rõ nữa.
Lâm Văn Đào nổi giận : "Ngươi lại đây cho ta!”
Lâm Tử Hạo chậm rãi đi tới trước mặt cha hắn, bộ dạng vẫn mơ màng.
Lâm Văn Đào càng nhìn càng tức giận, giơ tay muốn đánh hắn, Nhan Phương thương con trai nên vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay chồng, vội vàng khuyên bảo : "Hiện tại sự việc cũng đã xảy ra, anh đánh con thì có thay đổi được gì đâu chứ? Em thấy trước tiên vẫn nên xử lý những video giám sát đó đã.”
Nghe vợ nói cũng có lý, Lâm Văn Đào cuối cùng cũng thu tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn con trai.
Lâm Tử Hạo không hiểu ra sao, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì Nhan Phương đã kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng kể lại chuyện tối hôm qua, Lâm Tử Hạo kinh ngạc há to miệng, không thể tin vào tai mình.
Nhan Phương tức giận không chịu nổi, tối nay con trai nói tham gia tiệc sinh nhật bạn nên sẽ về trễ một chút, không ngờ đã uống say như vậy còn khiến bản thân đầy mùi phong nguyệt! Càng tức giận hơn chính là con trai bà lại thân mật với Tô Mộng Kỳ ngay ở cửa, nếu bị người khác nhìn thấy, mặt mũi Lâm gia biết giấu vào đâu!
"Lý tẩu, chuyện tối nay không được để cho ai biết, đặc biệt là chỗ lão gia, nhất định không được để ông ấy biết." Nếu bị người chồng nghiêm khắc của bà phát hiện, còn không đánh con trai một trận sao.
"Vâng, thưa phu nhân."
Nhan Phương cứ nghĩ chuyện này Lý tẩu không nói thì việc này có thể trôi qua như vậy.
--------
Tô gia.
Tôi nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tô Mộng Kỳ cũng sắp về nên tôi dán lỗ tai lên cửa, quả nhiên chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân dồn dập đi qua, tôi lặng lẽ mở ra một khe hở nhìn ra ngoài thì thấy Tô Mộng Kỳ vừa lau nước mắt vừa mở cửa vào phòng.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, hài lòng mỉm cười.
Tôi đoán Tô Mộng Kỳ chạy tới gặp Lâm Tử Hạo chắc chắn sẽ xảy ra chút gì đó, vì thế cố ý gọi điện thoại cho Nhan Phương để bà ta nhìn thấy đôi uyên ương tình chàng ý thiếp này.
Tôi hiểu Nhan Phương, bà ta luôn hy vọng Lâm Tử Hạo cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, thanh danh tốt đẹp. Đời trước, lúc đầu bà ta cũng rất thích tôi, đối xử với tôi như con gái ruột, nhưng sau đó thanh danh của tôi bị hủy hoại thì bà ta cố gắng phản đối Lâm Tử Hạo ở bên tôi, nhiều lần chạy đến trước mặt nhục mạ tôi không biết liêm sỉ, quyến rũ con trai bà ấy. Đời này cứ để Tô Mộng Kỳ quyến rũ con trai bà ta, để cho mấy người bọn họ chậm rãi đấu đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi chạy thể dục trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, nhìn thấy hai nhân viên vệ sinh vừa thu gom rác, vừa xì xào bàn tán, một người nói : "Ài, chị Lệ này, tôi nói chị nghe tối hôm qua nhị tiểu thư nhận nuôi nhà họ Tô thân mật với thiếu gia Lâm gia ở vườn hoa trước cổng nhà bị Lâm phu nhân bắt được đấy, chẹp chẹp, bọn trẻ bây giờ thật là lớn mật, ngay dưới mí mắt người lớn cũng dám làm chuyện đó.”
"Không phải chứ? Có thật không? Sao chị biết?”
"Tôi có đứa cháu trai họ hàng xa làm việc trong phòng quản lý giám sát khu này, đúng lúc tối hôm qua là phiên nó trực, camera đều ghi lại được những việc hai đứa trẻ kia làm."
"Chị nói xem người lớn nhà chúng nó bình thường dạy dỗ thế nào mà tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt."
"Ài, đây đã là cái gì, tôi nói chị nghe, cháu họ tôi làm việc trong phòng giám sát không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện xấu của người có tiền đâu, có người bao trai, người thì nuôi tiểu tam, nhiều lắm……...."
Bọn họ nói chuyện không hề để ý đến ai, cũng không phát hiện ra tôi, tôi quay đầu chạy vào một con đường khác, nghĩ thầm nhiều nhất là một ngày nữa chuyện xấu của Tô Mộng Kỳ và Lâm Tử Hạo sẽ truyền khắp tiểu khu, đừng xem thường những nhân viên vệ sinh này, ngày thường bọn họ còn tiếp xúc với một số bảo mẫu, người giúp việc nhà giàu có, mọi người cùng nhau tám chuyện thì chuyện này chắc chắn không giấu nổi nữa rồi.
Buổi trưa, Lâm gia.
"Phu nhân, không hay rồi………" Lý tẩu tiến đến bên tai Nhan Phương nói cho bà ta nghe lời đồn đãi mình nghe được từ người giúp việc nhà khác.
Nhan Phương nghe xong liền giận dữ : "Một đám lắm miêng! Nói đi nói lại cũng phải trách tiểu tiện nhân Tô Mộng Kỳ kia, hiện tại sự việc thành như vậy……...."
“A Phương” Lâm Văn Đào, chủ nhân của Lâm gia từ trên cầu thang đi xuống, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cả người toát ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, vừa sửa sang lại tay áo vừa nói : "Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhan Phương vội vàng dùng ánh mắt nhắc nhở Lý tẩu, vẻ mặt tươi cười, nói : "Không có gì, Văn Đào, anh xong việc rồi sao? Có đói không? Em bảo Lý tẩu nấu cơm nhé.”
Lâm Văn Đào là lão hồ ly trên thương trường đương nhiên không dễ lừa gạt như vậy, nhìn ánh mắt vợ mình lóe lên liền biết bà có chuyện gạt mình, xua xua tay để Lý tẩu đi xuống, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, truy hỏi Nhan Phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Phương thấy không giấu được nữa đành phải nói chuyện tối hôm ra, lo lắng chồng mình phát tiết lửa giận lên người con nên cố ý đẩy trách nhiệm cho Tô Mộng Kỳ, tức giận bất bình nói : "Em chỉ là không ngờ được Tô Mộng Kỳ tuổi còn nhỏ đã không biết liêm sỉ như vậy, tối qua Tử Hạo say khướt nên không biết gì hết, nếu không phải nó cố ý câu dẫn thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
Lâm Văn Đào sắc mặt âm trầm, không vui nhìn Nhan Phương, nói : "Em đừng lúc nào cũng đẩy trách nhiệm cho người khác, nếu không phải em chiều con, không nghiêm khắc dạy bảo thì nó sẽ làm ra chuyện này sao? Nửa đêm không về nhà còn lêu lổng với đám hư hỏng bên ngoài, càng ngày càng không ra gì!”
Nhan Phương bị chồng trách móc đến nghẹn một bụng tức giận, càng thêm chán ghét Tô Mộng Kỳ, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô ta.
Bà ta nén giận, cuối cùng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nói : "Nửa đêm không về nhà, cũng không biết là học từ ai?”
Trán Lâm Văn Đào nổi gân xanh, vẻ mặt tức giận, nói : "Hiện tại chúng ta đang nói chuyện của con, em đừng có móc mỉa chuyện khác!”
"Tôi thích nói chuyện khác đấy thì sao? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết hai ngày trước anh bàn chuyện làm ăn với lão Vương xong thì tới hộp đêm!" Nhan Phương tựa như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức xù lông.
"Bàn chuyện làm ăn thì ai mà không như vậy, đàm phán thành công trên bàn rượu thì gặp dịp diễn trò mà thôi, em đi theo anh nhiều năm như vậy mà chút đạo lý này cũng không hiểu sao?"
"Cha, mẹ, sao hai người lại cãi nhau?" Lâm Tử Hạo vừa tỉnh sau cơn say, đầu đau dữ dội, vừa xoa đầu vừa chậm rãi đi xuống.
Lâm Văn Đào nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tức giận phát tiết, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng : "Còn không phải bởi vì ngươi, ngươi xem tối hôm qua ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
"Con? Tối qua con đã làm gì?” Trí nhớ Lâm Tử Hạo lộn xộn, chỉ có ký ức mơ hồ với chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn ta nhớ rõ mình say rượu chạy tới nhà Tô Vi tìm cô ấy, sau đó Tô Vi đưa hắn về nhà, hai người cãi nhau một trận, sau đó hắn không nhớ rõ nữa.
Lâm Văn Đào nổi giận : "Ngươi lại đây cho ta!”
Lâm Tử Hạo chậm rãi đi tới trước mặt cha hắn, bộ dạng vẫn mơ màng.
Lâm Văn Đào càng nhìn càng tức giận, giơ tay muốn đánh hắn, Nhan Phương thương con trai nên vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay chồng, vội vàng khuyên bảo : "Hiện tại sự việc cũng đã xảy ra, anh đánh con thì có thay đổi được gì đâu chứ? Em thấy trước tiên vẫn nên xử lý những video giám sát đó đã.”
Nghe vợ nói cũng có lý, Lâm Văn Đào cuối cùng cũng thu tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn con trai.
Lâm Tử Hạo không hiểu ra sao, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì Nhan Phương đã kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng kể lại chuyện tối hôm qua, Lâm Tử Hạo kinh ngạc há to miệng, không thể tin vào tai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.