Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 30: Thiên Dật

Nguyệt Cả Triều Ca

12/04/2018

Thành phố S cách thành phố N nơi Hứa Mạt sinh sống không xa, đi qua trung tâm thành phố và thêm nửa giờ lộ trình xe chạy là tới địa phận thành phố S.

Hứa Mạt mang theo A Tả vội vàng đến bệnh viện Hi Khang khoa não tại thành phố S. Đây chính là bệnh viện mà Lục Tử Hoành được chuyển tới.

Bên ngoài trời nắng gay gắt, khác hẳn với không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong bệnh viện. Khoa não bệnh viện Hi Khang là chuyên khoa xuất huyết não lớn nhất của tư nhân đầu tư vào đây, tại thang máy, đại sảnh, hành lang luôn có y tá cùng bác sĩ đi qua đi lại, những băng ca di truyển từ phòng bệnh sang phòng cấp cứu lượt đến lượt đi, có thể thấy được sự đồ sộ to lớn của bệnh viện.

Hứa Mạt ở trong đại sảnh sốt ruột chờ, nhìn đồng hồ điểm 14:12.

Một y tá dáng người cao gầy mặc đồng phục màu trắng đặc trưng đi tới, hướng về phía Hứa Mạt cười cười: "Hứa tiểu thư, xin mời đi theo tôi."

"Được, làm phiền cô dẫn đường." Hứa Mạt theo sau.

Y tá dáng cao cao này chính là trưởng y tá, vừa rồi được phó viện trưởng thông báo đi tiếp một "nhân vật quan trọng", đưa người lên tầng 11 gặp bệnh nhân đang điều trị trong phòng VIP của bệnh viện.

Cô y tá cứ ngỡ rằng khách tới thăm đi theo đoàn hoặc là một lão tổng bụng phệ, không nghĩ tới "nhân vật trọng yếu" trong miệng phó viện trưởng lại là một cô gái trẻ tuổi mới hơn hai mươi.

Y tá trưởng vụng trộm nhìn vào vách tường thang máy bằng chất liệu inox đang phản xạ lại hình ảnh của Hứa Mạt, chỉ thấy cô ấy ăn mặc đơn giản một kiểu đầm đen trắng, tóc dài hơi xoăn,

ánh mắt trong suốt như nước, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi vì đi đường xa. Trên người không có bao nhiêu trang sức, chỉ có một chiếc vòng cổ bạch kim, à, trên tay có đeo một chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương, thoạt nhìn đã biết thân phận không tầm thường.

Y tá trưởng đảo mắt quan sát Hứa Mạt rất nhanh liền nhìn sang vệ sĩ A Tả, làm cho cô càng tò mò không biết lai lịch của cô gái này là gì...

Thang máy này là thang máy VIP chỉ chạy từ tầng 11 lên tới tầng 14, khi cửa thang máy mở ra còn có đứng sẵn bên ngoài chờ bọn họ.

Hứa Mạt quan sát tỉ mỉ, từ các góc của thang máy đến nền của tầng lầu này đều không nhiễm một hạt bụi. Xem ra bệnh viện tư này có tập đoàn rất lớn chống lưng.

Y tá trưởng đưa Hứa Mạt tới trước cửa phòng bệnh liền rời đi. Hứa Mạt liếc mắt một cái đã trông thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường bệnh, đáy lòng treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng, ánh mắt ẩm ướt. Tử Hoành...

"Chúng ta lại gặp nhau." Giọng nói ưu thương của một người phụ nữ từ trong phòng truyền đến. Hứa Mạt giật mình, mở toang cửa phòng bệnh thì trông thấy một người phụ nữ trung niên ngồi bên dưới cửa sổ đang rộng mở, hai chân bắt chéo tao nhã hút điếu thuốc.

"Quả nhiên là bà!" Hứa Mạt đã sớm nghi ngờ có thể là bà ta. Dì Bích cầm trong tay điếu thuốc còn lượn lờ làn khói trắng, buông đôi chân đang bắt chéo đứng lên, vòng tay trước ngực, nhìn Hứa Mạt từ trên xuống dưới.

"Nhìn cô một thân chật vật phong trần mệt mỏi so với lần trước gặp mặt thật là thảm thương. Tiểu thư cao quý trước đây đâu rồi!"

"Chính bà bắt cóc Lục Tử Hoành?!!" Hứa Mạt đối với bà ta mang theo một chút địch ý, nhất là khi cô nhấn mạnh từ "bắt cóc".

Dì Bích đi tới, nhả ra một vòng khói thuốc: "Tôi thấy lúc đó trong nhà cô loạn trong giặc ngoài, căn bản không có thời gian chăm sóc Tử Hoành, tôi liền tiếp nhận chăm sóc nó, với lại nếu ta không nhanh chân chuyển nó tới bệnh viện tốt nhất để điều trị, chỉ sợ Tử Hoành sẽ để lại di chứng biến thành si ngốc."

Hứa Mạt nghe ra dụng ý của dì Bích, trong lòng dâng lên một trận áy náy, đau lòng.

"Đừng ở chỗ này hút thuốc." Hứa Mạt đoạt lấy điếu thuốc trên tay dì Bích ném xuống sàn, lấy chân dập nát. Dì Bích hừ một tiếng cười nhẹ cũng không để ý sự vô lễ của Hứa Mạt, tầm mắt chuyển tới giường bệnh: "Dương Thục Du ắt hẳn đã nói cho cô biết tất cả. Tử Hoành là con trai tôi, tôi mới là mẹ đẻ của thằng bé. Lại nói tiếp, cô mới là con dâu của tôi."

"Mẹ chồng tôi sống ở thành phố N, không ở nơi này." Lúc trước người đàn bà này biết Tử Hoành có bệnh nan y trong người liền vứt bỏ con ruột, một người mẹ như vậy giờ lại tỏ ra quan tâm chăm sóc để làm gì? Nếu anh tỉnh lại biết được sự thật ắt hẳn sẽ vô cùng thương tâm.

"Năm đó bà nhẫn tâm vứt bỏ con trai ruột hiện tại bà không nên trở về tìm anh ấy, chỉ làm cuộc sống của Tử Hoành càng thêm xáo trộn mà thôi."

"Tôi không nghĩ muốn phá hư cuộc sống của nó!" Giọng nói của dì Bích đột nhiên sắc bén vài phần, điều chỉnh tâm tình hòa hoãn lại một chút liền giữ chặt cánh tay Hứa Mạt, nhìn vào mắt cô nói: "Tôi chỉ muốn......Bồi thường cho nó... Đem những thứ vốn thuộc về con trai tôi mang trả lại cho nó........."

Hứa Mạt nhìn vào đôi mắt dì Bích, bên trong đôi mắt ấy cô thấy một loại cảm xúc đau lòng, áy náy, bi thương làm cô cũng bị ảnh hưởng.

"Tử Hoành tuy rằng không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng cơ thể gần như bị tàn phế, não bộ bị chấn động mạnh, nếu không chữa trị tốt sẽ dẫn tới khả năng biến thành đứa ngốc......"

"Tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất, tay nghề giỏi nhất. Nhất định chữa khỏi bệnh cho anh ấy!"

"A, khắp cả nước cũng không có một bác sĩ chuyên khoa não nào có thể chữa hết bệnh cho Tử Hoành." Dì Bích đắp lại chăn cho Tử Hoành.

"Bà làm sao biết được sẽ không thể chữa hết bệnh cho Tử Hoành?!" Hứa Mạt gấp đến độ nước mắt đảo quanh. Không cho phép người khác nói không chữa hết bệnh cho anh! Anh nhất định sẽ khỏe lại, nhất định trở lại bình thường, nhất định....

Dì Bích không thích thái độ cường thế của Hứa Mạt nhưng khi nhìn thấy nước mắt cô trong lòng liền mềm dịu lại. Cô gái này thật tình yêu thương con trai bà. "Nhà chúng tôi bỏ vốn đầu tư các bệnh viện, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn. Được rồi, đừng khóc nữa......"

Dì Bích lau đi nước mắt của Hứa Mạt: "Thế giới vô cùng rộng lớn, bác sĩ không chỉ có ở Trung Quốc. Ở Canada có khoa não tốt nhất thế giới. Tôi đã liên lạc với giáo sư trong hiệp hội y tế viết giấy giới thiệu cho Tử Hoành, viện nghiên cứu khoa học não bộ McGILL đã đồng ý tiếp nhận Tử Hoành."

"Thật vậy sao......" Hứa Mạt giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Y học nước ngoài tiên tiến hơn trong nước rất nhiều, nhưng muốn sang bên đó chữa trị cần có thư giới thiệu, không có một người có địa vị trong giới y học tiến cử, bên kia họ sẽ không đồng ý tiếp nhận Hứa Mạt muốn nói "Tôi lập tức dẫn anh ấy đi" nhưng bỗng nhiên nhớ tới cô còn có người cha thần trí không ổn định nằm trong bệnh viện, còn công việc của tập đoàn cần xử lý. Hiện tại vướng bận nhiều việc như vậy, cô có muốn đi cũng không được.....



Dì Bích vỗ vỗ bả vai Hứa Mạt: "Nếu cô tin tưởng tôi, hãy an tâm giao Tử Hoành cho tôi, một năm sau, tôi cam đoan trả lại cho cô một Tử Hoành khỏe mạnh nguyên vẹn như lúc ban đầu.."

"......"

Lúc Tử Hoành rơi xuống may mà có hai miếng vải bạt cản bớt lực rơi, bằng không làm sao còn mệnh mà nằm ở đây. Trong cái rủi cũng có cái may a....

Hứa Mạt ở bên cạnh Lục Tử Hoành cho tới buổi trưa, Lục Tử Hoành vẫn còn chìm sâu trong mê man, nhưng anh lại lưu luyến bàn tay Hứa Mạt, mỗi lần Hứa Mạt lơ đãng không nắm chắc tay anh, điện tâm đồ thể hiện nhịp tim liền rối loạn.

Hứa Mạt lau đi nước mắt, chua sót nở nụ cười. Ý thức Lục Tử Hoành nhất định vẫn tỉnh táo mới biết cô ở cạnh bên người anh. Trong cơn mê anh nỗ lực mau chóng tỉnh lại, trở về bên cô....

"Anh đừng sợ, em không đi, em sẽ ở trong này......"

Hứa Mạt nhìn đôi mắt khép chặt của anh, ánh sáng chiếu vào lông mi đen nhánh, da mặt trắng nõn nhìn rõ từng sợi lông tơ. Cô hi vọng biết bao đôi mắt này sẽ mở ra, nhìn cô một cách si mê, dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng tốt....

Trong mắt Hứa Mạt, người cha Hứa Minh Sơn luôn là cây đại thụ che trời cho cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cây đại thụ mà cô dựa vào lại đột ngột ngã xuống như thế. Lúc này cô mới chính thức ý thức được, trên vai cô không chỉ có cuộc sống của mình mà còn có rất nhiều trách nhiệm khác....

Hứa Mạt đang thả hồn suy nghĩ thì thư ký Châu gọi điện tới. Hứa Mạt nhìn thoáng qua dì Bích đứng bên cửa sổ đang nhìn phong cảnh bên ngoài, cô bước ra khỏi phòng bệnh nhận cuộc gọi.

"Đã có tin tức cậu của tôi?"

"Đã tìm được, tên đáng chết đó trốn trong khu phế liệu ở ngoại ô thành phố!" Thư ký Châu đè nén tức giận, cố gắng không thể hiện giọng nói quá vô lễ cho Hứa Mạt nhẹ thấy.

"Được, sáng mai tôi sẽ trở lại. Mặt khác...trước hết chú đừng thông báo cho cảnh sát, cứ cử người theo dõi, đừng bứt dây động rừng."

"Đại tiểu thư! Lưu Lạc Bằng làm ra những chuyện thất đức như vậy, cô còn muốn thả cho hắn một con đường sống sao?" Thư ký Châu tức giận bất bình.

"Tôi đều có tính toán, chú cứ làm theo an bài của tôi đi."

Hứa Mạt ngắt điện thoại, đáy lòng trầm xuống. Tổn thương do người thân gây ra làm cho người ta đau xé ruột gan. Cho dù muốn đưa người cho cảnh sát, cô cần biết rõ lý do cậu hành động như thế! Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt của cậu có nét tương tự mẹ mình, cô không đành lòng nhẫn tâm.

Không phải muốn bỏ qua hành động độc ác của cậu mà chỉ muốn biết đến cùng là vì sao. Là bị ép, hay là đã có âm mưu từ trước mới tới tiếp cận gia đình cô....

Dì Bích đưa Hứa Mạt về nhà ăn cơm, mục đích chính là cho Hứa Mạt nhìn thấy bối cảnh gia đình bà để Hứa Mạt yên tâm giao Lục Tử Hoành cho mình.

Nhà của dì Bích ở khu Lam Sơn cách đây mười dặm* về phía Bắc, là kiểu biệt thự hiện đại dựa lưng vào núi. Có lẽ xung quanh đây cũng là khu biệt thự cao cấp.

(*) 1 dặm ~ 1,609 km ; 10 dặm ~ 16,090 km

Dì Bích vừa lái xe vừa mở nhạc nghe, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên tay lái có vẻ thoải mái.

"Tử Hoành nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, một chút cũng không nhìn ra bà đang khổ sở." Hứa Mạt nói trắng ra.

Dì Bích hạ thấp kính râm nhìn Hứa Mạt: "Ai nói ta không khó chịu? Chẳng lẽ đau lòng thì phải khóc lên khóc xuống, hay giống như cô u sầu, mặt ủ mày chau?"

Hứa Mạt nhíu mày. Chẳng lẽ nên giống bà thoải mái vui vẻ như vậy sao?

Trên đường đi dì Bích nói miên man không dứt về gia đình bà ta. Tên bà ta là Thẩm Gia Bích, con cháu phú thương Thẩm gia ở Hongkong, năm 79 thì gả cho cha đẻ của Tử Hoành tên là Tiêu Tiếu Hoành. Trong nhà cũng có một người con, xem như là em trai Tử Hoành tên là Thiên Cần.

Dì Bích còn kể một số chuyện vụn vặt khác nữa, chỉ duy nhất chuyện bỏ rơi Lục Tử Hoành là không đề cập đến. Hứa Mạt thật ngoài ý muốn khi thấy Tiêu gia so với Hứa gia và Giang gia còn xa hoa hơn, đương nhiên không loại trừ khả năng họ thích khoe khoang sự giàu có của mình. Hứa Mạt chính thức gặp mặt cha đẻ của anh – Tiếu Hoành, một người đàn ông trung niên nghiêm túc khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hao hao giống Tử Hoành.

"Cô là vợ của Thiên Dật?" Tiếu Hoành buông chén trà xuống, hỏi Hứa Mạt. Người tên Thiên Dật trong câu hỏi của ông chính là Lục Tử Hoành, bọn họ đã đặt tên cho con trai lớn là Tiếu Thiên Dật. Đột nhiên đối diện với bố mẹ chồng từ trên trời rơi xuống làm cô không có một tí hảo cảm nào. Nhất là khi con trai không biết sống chết ra sao mà ông ta còn có thể nhàn nhã ngồi trên sofa xa hoa, nghe nhạc từ máy quay đĩa cổ, ung dung thưởng thức hồng trà.

"Đúng vậy." Hứa Mạt lãnh đạm gật đầu hỏi.

Tiếu Hoành cao thấp đánh giá Hứa Mạt, cười gật gật đầu, dường như rất vừa lòng: "Đứa nhỏđó thật có phúc khí......"

Hứa Mạt nhìn Tiếu Hoành, dường như thông qua ông ta thấy được một Tử Hoành khi bước sang tuổi 50, tính tình Tử Hoành sẽ càng thêm nội liễm trầm ổn chứ không giống Tiếu Hoành ra vẻ là một người ngạo mạn, điểm này cùng với Thẩm Gia Bích thật giống nhau. Mặt khác, em trai Tử Hoành trong miệng Thẩm Gia Bích, Tiếu Thiên Cần có bộ dáng và khuôn mặt không giống Tiếu Hoành và Thẩm Gia Bích. Hứa Mạt cảm thấy rất kỳ quái.

Sau khi ở tại Tiếu gia cơm nước và nói chuyện xong Hứa Mạt cũng không ở qua đêm, trong lòng luôn nhớ tới Tử Hoành, liền vội vàng trở lại bệnh viện.

"Mạt Mạt, bà ta...... là tới mang Tử Hoành đi phải không?" Tại hành lang bệnh viện, Dương Thục Du lo lắng hỏi Hứa Mạt.

Hứa Mạt không biết làm sao để an ủi mẹ chồng: "Mẹ, xin đừng lo lắng, bà ta chỉ đưa anh ấy đi chữa bệnh, chữa khỏi anh ấy sẽ trở lại với chúng ta. Tử Hoành là con trai hai mươi mấy năm của mẹ, bà ta không dám đưa anh ấy đi đâu."

Hứa Mạt an ủi một hồi, vợ chồng Dương Thục Du mới an tâm.



Trong cửa hàng váy cưới, Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn đang cùng nhau chọn áo cưới. Từ Tiểu Cẩn vui vẻ hăng hái chọn tới chọn lui, sắc mặt tái nhợt khi bị bệnh đã phai đi không ít.

Giang Dịch Thần ra khỏi cửa hàng nghe điện thoại, lúc quay vào vẻ mặt âm trầm pha lẫn sự tức giận.

"Thần, tuần trăng mật chúng ta lại tới Ly Giang** đi, lần trước đi vừa đúng mùa mưa, vẫn chưa thưởng thức được hết phong cảnh nên thơ trữ tình nơi đó." Trong cửa hàng áo cưới, Từ Tiểu Cẩn vuốt ve váy cưới bằng tơ lụa, ảo tưởng tương lai tốt đẹp phía trước, quay đầu lại thấy Giang Dịch Thần cả người tỏa ra sát khí, dọa cô ta hốt hoảng sợ hãi.

(**) Ly Giang: tên một con sông nổi tiếng ở Quảng Tây – Trung Quốc

Giang Dịch Thần nắm tay Từ Tiểu Cẩn, cắn răng nói: "Không cần. Bởi vì chúng ta sẽ không kết hôn. Tôi đã từng yêu một người tên Từ Tiểu Cẩn, nhưng nay người đó đã sớm chết rồi...."

Giang Dịch Thần hất tay Từ Tiểu Cẩn ra, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi cửa hàng váy cưới, lưu lại Từ Tiểu cẩn giật mình đứng tại chỗ, quên cả khóc: "Thần......"

Chính lúc này, Từ Thu Yến gọi điện thoại tới. Từ Tiểu Cẩn luống cuống nhận cuộc gọi, nước mắt rơi xuống: "...... Mẹ......"

"Cẩn Cẩn, Giang Dịch Thần có nhắc tới chuyện gì với con hay không?"

Từ Tiểu Cẩn trong lòng chấn động, giờ thì cô ta đã hiểu lời nói của Giang Dịch Thần ám chỉ chuyện gì. Chẳng lẽ anh đã phát hiện rồi? Từ Tiểu Cẩn nhìn cổ tay chằng chịt vết sẹo, chỉ cảm thấy cả cơ thể rơi xuống hầm băng.

"......Tên khốn vô liêm sỉ Lưu Khải Đông kia, lão ta dám bán đứng mẹ!......" Giọng nói của Từ Thu Yến truyền tới tức giận mắng. Từ Tiểu Cẩn nghe mẹ nổi giận, trong lòng chỉ có một ý niệm: Xong rồi. Giang Dịch Thần sẽ không tha thứ cho cô?! Còn một chuyện nữa làm cho Từ Tiểu Cẩn càng thêm sợ hãi, Từ Thu Yến dám động tay động chân với Hứa gia, nếu bị tố giác mới thật sự là tai họa ngập đầu. Thời gian này, cô thường xuyên giật mình từ trong giấc mộng, cuộc sống hàng ngày bí bức lo sợ.....

"Mẹ, người đàn ông kia có tin tức gì không?" Từ Tiểu Cẩn hỏi tới Lưu Lạc Bằng.

"Mẹ cũng tính nói với con. Có, Kiến Xương vừa nói với mẹ, tên đó đang trốn trong khu phế liệu ngoài thành phố, hiện tại mẹ sẽ đi cùng Kiến Xương tìm hắn ta."

"Hai người tính toán làm thế nào bây giờ?" Từ Tiểu Cẩn có chút sốt ruột. Muốn để một người đang sống phải ngậm miệng là rất khó.

"Cùng lắm thì cho hắn ta chút tiền, cho hắn ta đi xa chút, không để Hứa gia tìm thấy tố cáo chúng ta là được."

"......" Từ Tiểu Cẩn nghe xong kế hoạch của mẹ liền cảm thấy bất an. Từ Thu Yến là người thủ đoạn độc ác nhưng chung quy từ trước tới nay bà ta vẫn luôn gặp xui xẻo.

Hứa Mạt chăm sóc Lục Tử Hoành cả một đêm. Bình minh ló rạng, Lục Tử Hoành dần dần mở mắt, mệt mỏi vô lực, cảm giác bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó đang nắm lấy tay mình, con mắt chuyển động chậm chạp, vừa vặn nhìn thấy Hứa Mạt đang ghé đầu lên giường bệnh nằm ngủ. Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt, phủ lên sườn mặt Hứa Mạt, ôn nhu mà yên tĩnh.

Lục Tử Hoành ngây ngốc đánh giá Hứa Mạt, tìm tòi nghiên cứu trên khuôn mặt cô..... Lại dần dần lâm vào mê man.

Lúc Hứa Mạt tỉnh lại là lúc ánh nắng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng. A, rõ ràng tối qua cô nắm tay anh, hiện tại vì sao lại là Lục Tử Hoành nắm tay cô?

"Tử Hoành, anh tỉnh rồi sao?" Hứa Mạt nhẹ giọng gọi Lục Tử Hoành một tiếng. Anh vẫn yên tĩnh ngủ say, không có phản ứng.

Thư ký Châu gọi điện tới thúc dục Hứa Mạt mau chong trở về, nếu kéo dài thêm thời gian Lưu Lạc Bằng sẽ chạy mất. Vợ chồng Lục gia cứng rắn muốn ở lại chăm sóc cho Tử Hoành mới an tâm, Hứa Mạt thấy có bố mẹ chồng ở đây chiếu cố nên cô yên lòng rời đi.

Hứa Mạt vội vàng đánh xe trở về, tới thành phố N đã là 9 giờ. Hạng mục cùng hợp tác với Giang gia, hợp đồng ký kết mua địa ốc xây khu chung cư là do công ty bất động sản của tập đoàn

Hứa gia làm, bây giờ hợp đồng cùng nguồn tài chính thực hiện công trình không cánh mà bay thì hạng mục làm sao có thể tiếp tục xây dựng.

Công ty của Giang gia mà truy cứu trách nhiệm cũng là một phiền toái lớn. Thêm nữa báo cáo tài chính của tập đoàn bị lấy cắp, chủ tịch không hiểu sao nằm viện, nghe nói là bị kẻ thù hãm hại, toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới ai cũng hoang mang lo sợ, yên phận làm việc nhưng cũng không thiếu bàn ra tán vào, phỏng đoán tới điều tồi tệ nhất.

Hứa Mạt liên tục tiếp nhận hơn mười cuộc gọi từ các công ty con, tập đoàn Hứa gia có hơn mười công ty lớn nhỏ, trong đó có 6 công ty đều xuất hiện vấn đề. Tư liệu bên trong công ty đều bị đánh cắp, hoặc văn kiện bảo mật bị mất, rõ ràng là có người cố ý gây hỗn loạn.

Nhưng mà, Hứa Mạt hiện tại cũng không tới công ty hay tới bệnh viện chỗ Hứa Minh Sơn đang nằm.

"Thư ký Châu, cậu của tôi đang ở đâu? Ngoại ô phía Đông hay phía Nam?"

"Thưa tiểu thư, ngoại ô phía Nam." Thư ký Châu bước nhanh đuổi kịp Hứa Mạt.

Thư ký Châu thấy Hứa Mạt vẫn mặc bộ đầm đen trắng trên người từ hôm qua, trong lòng có chút cảm khái.

Tiểu thư ưa thích sạch sẽ, nhất là quần áo không bao giờ mặc một bộ tới ngày thứ hai, cho dù mùa đông có mặc áo khóa ngoài cũng không ngoại lệ. Ông chưa bao giờ thấy biểu tình nghiêm trọng như vậy của Hứa Mạt, làm thư kí cho Hứa Minh Sơn bao năm nay, cũng coi như đồng sự đắc lực kiêm bạn bè thân thiết của Hứa lão gia, nhìn Hứa Mạt như vậy ông cũng thấy đau lòng thay.

Trên vai cô bé gánh bao nhiêu trọng trách, áp lực từ các phía phải lớn tới ngần nào.

Hứa Mạt âm thầm sốt ruột. Cậu, đây là cơ hội cuối để cậu chuộc tội. Xe Hứa Mạt lao đi được nửa đường, người theo dõi Lưu Lạc Bằng đột ngột gọi điện th oại tới, nói có một nam một nữ trung niên lén lút đi vào từ cửa sau, bộ dáng rất khả nghi.

Hứa Mạt thầm kêu không tốt, đoạt điện thoại trong tay thư ký Châu: "Nhanh! Đi vào bắt hai người bọn họ lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Và Trung Khuyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook