Chương 3: Hệ thống
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
"Cảnh Ngự, tỉnh dậy đi."
"Cảnh Ngự, sáng bảnh mắt rồi, muội nên dạy sớm, ra hậu sơn luyện kiếm..."
"Cảnh Ngự..."
Tiếng gọi của nam nhân văng vẳng trong tiềm thức của thiếu nữ.
Thiếu nữ từ trong mê man dần dần tỉnh lại.
Lạc Thần...
Lạc Thần...
Lạc Thần của ta...
"Không!!!"
Cảnh Ngự như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, nàng thẫn thờ hồi lâu, đưa tay chống lấy cái đầu đau như búa bổ.
Nàng nhắm mắt, mở mắt, rồi lại nhắm mắt, mở mắt.
Nhìn bàn tay của chính mình, lại nhìn chiếc gương ở bên cạnh.
Nàng tự nói với chính mình, tựa như thôi miên chính mình.
Tất cả mọi chuyện, chỉ là một giấc mơ...
Chỉ là một giấc mơ...
Chỉ là mơ thôi, có đúng không?
Choang!
Cảnh Ngự sợ hãi ném chiếc gương xuống đất.
Nàng sờ ấn ký đỏ đến chói mắt trêи trán.
Không phải.
Không phải là một giấc mơ. Lạc Thần chết rồi, tâm của nàng cũng không còn nữa.
Vậy...
Nàng đang ở đâu?
Nàng nhớ bản thân đã nhảy xuống trường vực rồi mà?
Cảnh Ngự thử véo tay mình. Không đau lắm, nhưng cũng có cảm giác.
Nàng sống lại rồi sao?
Cảnh Ngự ngắm kỹ bàn tay trắng nõn của mình.
Cấm thuật mất tác dụng.
Vậy Lạc Thần đâu rồi?
Cạch.
Cánh cửa mở ra, một nữ nhân mặc đồ trắng tiến vào.
Cô ấy đội một chiếc mũ rất lạ, y phục cũng không giống như loại Cảnh Ngự từng thấy.
Cảnh Ngự đề phòng nhìn nữ nhân, trêи tay cô ấy là một vật gì đó mà nàng không biết.
Lúc này, nữ nhân đóng cửa phòng, nhìn thoáng qua phía bên giường bệnh, thấy Cảnh Ngự đã tỉnh thì mừng rỡ: "Cảnh tiểu thư, cô tỉnh rồi? "
Cảnh Ngự nhíu mày cảnh giác nhìn cô ta: "Cô là ai?"
Sao cô ta lại biết tên nàng?
Đây là đâu?
Nàng đang ở đâu?
"Cảnh Ngự tiểu thư, cô đừng sợ." Người mới đến trấn an: "Tôi là y tá, tôi sẽ không hại cô đâu."
Thiếu nữ mỉm cười: "Để tôi... kiểm tra nhịp tim cho cô, được không?"
Cảnh Ngự hỏi: "Y tá? Y tá là cái gì?"
Thiếu nữ ngồi trêи giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng lúc này đang nhiễm một phần suy nhược, làm cho nữ y tá tràn đầy tình mẫu tử vĩ đại.
Lúc này nhìn Cảnh Ngự với sự bối rối đề phòng kia, nữ y tá mới phụt cười, sau đó mới giải thích: "Y tá chính là... ở thời đại của các cô gọi là đại phu thì phải."
Cảnh Ngự dần dần buông lỏng cảnh giác: "Cô là đại phu?"
"Ách... cứ coi là vậy đi." Nữ y tá phất tay: "Cảnh tiểu thư, để tôi khám cho cô."
"Ừm." Cảnh Ngự gật đầu.
Y tá đến khám tổng quát cho Cảnh Ngự, khám xong, cô ấy nói: "Cảnh Ngự tiểu thư, cô không có gì đáng ngại, ba hôm nữa là có thể làm nhiệm vụ được rồi."
Cảnh Ngự nghi hoặc: "Sao ta lại ở đây?"
"Cái này ta không biết, nghe nói là một hệ thống quân nào đó đưa cô về, hắn phục hồi dung mạo cho cô, rồi đưa cô vào đây."
Cảnh Ngự câu hiểu câu không, nàng như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt tái mét, vội hỏi y tá: "Hắn ta ở đâu? Ta đi tìm hắn. Hộp gỗ tử đàn của ta đâu? A Thần ở đâu?"
Y tá đơ ra một chút, đến chỗ cái tủ lấy một cái khay được phủ vải đỏ, sau đó đưa đến trước mặt Cảnh Ngự: "Tôi chỉ giữ thanh kiếm này cho cô, còn lại thì tôi không biết."
Cảnh Ngự nhận lấy thanh kiếm, thanh kiếm này là Lạc Thần để lại cho nàng. Hai hốc mắt bỗng chốc đỏ hết lên, nàng gục đầu xuống, cả người nhanh chóng được bao quanh bởi vài sợi hắc khí.
Nàng ôm cây kiếm vào lòng, thét lên một tiếng thê lương, như giải bày hết tâm trạng tích tụ trong mười mấy năm qua.
Y tá vội nói: "Nếu có chuyện gì... nếu có chuyện gì, cô có thể hỏi hệ thống, nó sẽ chắc chắn sẽ giải đáp cho cô. Tôi đi trước. Cô... cô, ách, cô đừng khóc nhé."
Y tá lo lắng ra khỏi phòng, khi đóng cửa lại, cô ấy loáng thoáng nghe thấy tiếng cảm ơn từ bên trong.
Cảnh Ngự đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng vô cùng đơn giản, bốn bức tường trắng bóc, ngoài vài cái kệ ra thì không còn đồ đạc gì hết.
Nàng bỗng cảm thấy mệt mỏi, nhìn thanh kiếm trêи giường phất tay một cái, thanh kiếm liền biến mất.
Cấm thuật mới được giải, thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thượng nặng nề, nàng nhịn xuống hết mọi nghi vấn, nằm trêи giường thϊế͙p͙ đi.
***
[ Cảnh Ngự, dậy đi! ]
Cảnh Ngự đang ngủ say, khi nghe thấy tiếng gọi bèn lập tức tỉnh dậy, nàng vốn ngủ không nhiều, với thần kinh luôn căng cứng khiến nàng luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Cảnh Ngự rất nhanh ngồi dậy.
Nàng nhìn xung quanh, chợt phát hiện bản thân không còn ở trong căn phòng lúc nãy, mà ở trong một khu vực bốn bề toàn màu trắng, ngoài một cái hộp ra thì không còn cái gì.
Cảnh Ngự hiếu kỳ, trong tay xuất hiện trường kiếm, chọc chọc vào cái hộp.
Cái hộp này là cái gì?
[Đó không phải cái hộp! Đó là màn hình của bổn hệ thống!!! ]
"Ai! "
Cảnh Ngự giật mình suýt quăng cả trường kiếm, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, một giọng nói bất nam bất nữ vang lên.
[ Cảnh Ngự xin chào, tôi từ giờ là hệ thống của cô.]
Cảnh Ngự: "Hệ thống là cái gì?"
[ Ừm, cái này, tôi là người hướng dẫn của cô.]
Cảnh Ngự quát lớn một tiếng: "Ta không cần người hướng dẫn, ngươi ra đây, có có việc muốn hỏi ngươi."
[ Ký chủ, cái thứ trước mặt cô là màn hình của tôi. Cô muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.]
"Sao ngươi đưa ta đến đây? Lạc Thần đâu? Chàng ấy đâu rồi?"
[ ... Xin lỗi, tôi không biết người cô nói là ai!]
Cảnh Ngự sững sờ, hi vọng của nàng bỗng chốc đổ vỡ. Nàng ngẩng đầu lên cười thật to, ánh mắt đầy oán hận, ấn ký trêи trán sáng chói, hai mắt chuyển dần qua màu đỏ.
Không gian hệ thống dần dần chuyển qua màu đen, gió lạnh rít gào, kèm theo tiếng cười ai oán của Cảnh Ngự.
"AAAAAA!"
"Lạc Thần của ta! Ta hận các ngươi, hận tất cả các ngươi!"
Cảnh Ngự mất khống chế làm hệ thống không biết làm gì, nó cố gắng điều khiển không gian, sau đó trấn an Cảnh Ngự:
[ Ký chủ, tôi có cách giúp cô gặp được Lạc Thần.]
Cảnh Ngự nghe thấy như vậy, từ từ bình tĩnh lại, nàng đưa trường kiếm về phía màn hình, quát lên một tiếng: "Nói!"
Hệ thống sợ sệt, cười ha ha một tiếng.
[ Ký chủ, chúng ta làm giao dịch đi. Cô giúp tôi làm nhiệm vụ, nếu làm xong tôi sẽ đưa cô đi gặp Lạc Thần thế nào?]
Hai mắt của Cảnh Ngự dần dần chuyển qua màu đen, thanh âm của nàng cũng có hồn thêm vài phần: "Ồ!? Nói nghe thử xem."
[ Nhiệm vụ của cô là giúp nguyên chủ hoàn thành các nguyện vọng trong các vị diện, nếu như cô hoàn thành sẽ đổi được tích phân, đến một mức độ nhất định, tôi có thể đưa cô quay trở về thế giới của Lạc Thần.]
"Thật sao?" Cảnh Ngự nghe không hiểu lắm, nhưng khi nghe có thể gặp lại Lạc Thần, nàng bán tín bán nghi hỏi lại.
[ Thật! Thật còn hơn vàng nữa đấy!!!] Hệ thống như nó nào có lá gan nói dối ký chủ.
Cảnh Ngự không chần chừ mà gật đầu: "Được, ta đồng ý."
Chỉ cần có thể gặp lại Lạc Thần, cái gì nàng cũng đồng ý.
Nàng nói thêm: "Nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ phá hủy ngươi cùng cái không gian này! "
Hệ thống nếu có mồ hôi thì đã chảy thành sông rồi. Ký chủ này thật đáng sợ. Nó muốn đổi ký chủ.
[ Tổ tông, tôi nào dám gạt cô.]
Vậy thì tốt.
[ Được rồi, bây giờ tôi sẽ phổ cập một chút kiến thức hiện đại cho cô.]
Sau một vài tiếng đồng hồ, Cảnh Ngự cũng đã nắm rõ cách sống ở vài thế giới.
Hệ thống thấp tha thấp thỏm hỏi: [ Ký chủ, cô sẵn sàng chưa.]
"Rồi."
Màn hình hệ thống hiện lên dòng chữ:
Họ tên: Cảnh Ngự
Tuổi: 28
Giới tính: nữ
Tích phân: 00
[ Tiến vào nhiệm vụ không?]
" Tiến vào!"
"Cảnh Ngự, sáng bảnh mắt rồi, muội nên dạy sớm, ra hậu sơn luyện kiếm..."
"Cảnh Ngự..."
Tiếng gọi của nam nhân văng vẳng trong tiềm thức của thiếu nữ.
Thiếu nữ từ trong mê man dần dần tỉnh lại.
Lạc Thần...
Lạc Thần...
Lạc Thần của ta...
"Không!!!"
Cảnh Ngự như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, nàng thẫn thờ hồi lâu, đưa tay chống lấy cái đầu đau như búa bổ.
Nàng nhắm mắt, mở mắt, rồi lại nhắm mắt, mở mắt.
Nhìn bàn tay của chính mình, lại nhìn chiếc gương ở bên cạnh.
Nàng tự nói với chính mình, tựa như thôi miên chính mình.
Tất cả mọi chuyện, chỉ là một giấc mơ...
Chỉ là một giấc mơ...
Chỉ là mơ thôi, có đúng không?
Choang!
Cảnh Ngự sợ hãi ném chiếc gương xuống đất.
Nàng sờ ấn ký đỏ đến chói mắt trêи trán.
Không phải.
Không phải là một giấc mơ. Lạc Thần chết rồi, tâm của nàng cũng không còn nữa.
Vậy...
Nàng đang ở đâu?
Nàng nhớ bản thân đã nhảy xuống trường vực rồi mà?
Cảnh Ngự thử véo tay mình. Không đau lắm, nhưng cũng có cảm giác.
Nàng sống lại rồi sao?
Cảnh Ngự ngắm kỹ bàn tay trắng nõn của mình.
Cấm thuật mất tác dụng.
Vậy Lạc Thần đâu rồi?
Cạch.
Cánh cửa mở ra, một nữ nhân mặc đồ trắng tiến vào.
Cô ấy đội một chiếc mũ rất lạ, y phục cũng không giống như loại Cảnh Ngự từng thấy.
Cảnh Ngự đề phòng nhìn nữ nhân, trêи tay cô ấy là một vật gì đó mà nàng không biết.
Lúc này, nữ nhân đóng cửa phòng, nhìn thoáng qua phía bên giường bệnh, thấy Cảnh Ngự đã tỉnh thì mừng rỡ: "Cảnh tiểu thư, cô tỉnh rồi? "
Cảnh Ngự nhíu mày cảnh giác nhìn cô ta: "Cô là ai?"
Sao cô ta lại biết tên nàng?
Đây là đâu?
Nàng đang ở đâu?
"Cảnh Ngự tiểu thư, cô đừng sợ." Người mới đến trấn an: "Tôi là y tá, tôi sẽ không hại cô đâu."
Thiếu nữ mỉm cười: "Để tôi... kiểm tra nhịp tim cho cô, được không?"
Cảnh Ngự hỏi: "Y tá? Y tá là cái gì?"
Thiếu nữ ngồi trêи giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng lúc này đang nhiễm một phần suy nhược, làm cho nữ y tá tràn đầy tình mẫu tử vĩ đại.
Lúc này nhìn Cảnh Ngự với sự bối rối đề phòng kia, nữ y tá mới phụt cười, sau đó mới giải thích: "Y tá chính là... ở thời đại của các cô gọi là đại phu thì phải."
Cảnh Ngự dần dần buông lỏng cảnh giác: "Cô là đại phu?"
"Ách... cứ coi là vậy đi." Nữ y tá phất tay: "Cảnh tiểu thư, để tôi khám cho cô."
"Ừm." Cảnh Ngự gật đầu.
Y tá đến khám tổng quát cho Cảnh Ngự, khám xong, cô ấy nói: "Cảnh Ngự tiểu thư, cô không có gì đáng ngại, ba hôm nữa là có thể làm nhiệm vụ được rồi."
Cảnh Ngự nghi hoặc: "Sao ta lại ở đây?"
"Cái này ta không biết, nghe nói là một hệ thống quân nào đó đưa cô về, hắn phục hồi dung mạo cho cô, rồi đưa cô vào đây."
Cảnh Ngự câu hiểu câu không, nàng như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt tái mét, vội hỏi y tá: "Hắn ta ở đâu? Ta đi tìm hắn. Hộp gỗ tử đàn của ta đâu? A Thần ở đâu?"
Y tá đơ ra một chút, đến chỗ cái tủ lấy một cái khay được phủ vải đỏ, sau đó đưa đến trước mặt Cảnh Ngự: "Tôi chỉ giữ thanh kiếm này cho cô, còn lại thì tôi không biết."
Cảnh Ngự nhận lấy thanh kiếm, thanh kiếm này là Lạc Thần để lại cho nàng. Hai hốc mắt bỗng chốc đỏ hết lên, nàng gục đầu xuống, cả người nhanh chóng được bao quanh bởi vài sợi hắc khí.
Nàng ôm cây kiếm vào lòng, thét lên một tiếng thê lương, như giải bày hết tâm trạng tích tụ trong mười mấy năm qua.
Y tá vội nói: "Nếu có chuyện gì... nếu có chuyện gì, cô có thể hỏi hệ thống, nó sẽ chắc chắn sẽ giải đáp cho cô. Tôi đi trước. Cô... cô, ách, cô đừng khóc nhé."
Y tá lo lắng ra khỏi phòng, khi đóng cửa lại, cô ấy loáng thoáng nghe thấy tiếng cảm ơn từ bên trong.
Cảnh Ngự đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng vô cùng đơn giản, bốn bức tường trắng bóc, ngoài vài cái kệ ra thì không còn đồ đạc gì hết.
Nàng bỗng cảm thấy mệt mỏi, nhìn thanh kiếm trêи giường phất tay một cái, thanh kiếm liền biến mất.
Cấm thuật mới được giải, thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thượng nặng nề, nàng nhịn xuống hết mọi nghi vấn, nằm trêи giường thϊế͙p͙ đi.
***
[ Cảnh Ngự, dậy đi! ]
Cảnh Ngự đang ngủ say, khi nghe thấy tiếng gọi bèn lập tức tỉnh dậy, nàng vốn ngủ không nhiều, với thần kinh luôn căng cứng khiến nàng luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Cảnh Ngự rất nhanh ngồi dậy.
Nàng nhìn xung quanh, chợt phát hiện bản thân không còn ở trong căn phòng lúc nãy, mà ở trong một khu vực bốn bề toàn màu trắng, ngoài một cái hộp ra thì không còn cái gì.
Cảnh Ngự hiếu kỳ, trong tay xuất hiện trường kiếm, chọc chọc vào cái hộp.
Cái hộp này là cái gì?
[Đó không phải cái hộp! Đó là màn hình của bổn hệ thống!!! ]
"Ai! "
Cảnh Ngự giật mình suýt quăng cả trường kiếm, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, một giọng nói bất nam bất nữ vang lên.
[ Cảnh Ngự xin chào, tôi từ giờ là hệ thống của cô.]
Cảnh Ngự: "Hệ thống là cái gì?"
[ Ừm, cái này, tôi là người hướng dẫn của cô.]
Cảnh Ngự quát lớn một tiếng: "Ta không cần người hướng dẫn, ngươi ra đây, có có việc muốn hỏi ngươi."
[ Ký chủ, cái thứ trước mặt cô là màn hình của tôi. Cô muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.]
"Sao ngươi đưa ta đến đây? Lạc Thần đâu? Chàng ấy đâu rồi?"
[ ... Xin lỗi, tôi không biết người cô nói là ai!]
Cảnh Ngự sững sờ, hi vọng của nàng bỗng chốc đổ vỡ. Nàng ngẩng đầu lên cười thật to, ánh mắt đầy oán hận, ấn ký trêи trán sáng chói, hai mắt chuyển dần qua màu đỏ.
Không gian hệ thống dần dần chuyển qua màu đen, gió lạnh rít gào, kèm theo tiếng cười ai oán của Cảnh Ngự.
"AAAAAA!"
"Lạc Thần của ta! Ta hận các ngươi, hận tất cả các ngươi!"
Cảnh Ngự mất khống chế làm hệ thống không biết làm gì, nó cố gắng điều khiển không gian, sau đó trấn an Cảnh Ngự:
[ Ký chủ, tôi có cách giúp cô gặp được Lạc Thần.]
Cảnh Ngự nghe thấy như vậy, từ từ bình tĩnh lại, nàng đưa trường kiếm về phía màn hình, quát lên một tiếng: "Nói!"
Hệ thống sợ sệt, cười ha ha một tiếng.
[ Ký chủ, chúng ta làm giao dịch đi. Cô giúp tôi làm nhiệm vụ, nếu làm xong tôi sẽ đưa cô đi gặp Lạc Thần thế nào?]
Hai mắt của Cảnh Ngự dần dần chuyển qua màu đen, thanh âm của nàng cũng có hồn thêm vài phần: "Ồ!? Nói nghe thử xem."
[ Nhiệm vụ của cô là giúp nguyên chủ hoàn thành các nguyện vọng trong các vị diện, nếu như cô hoàn thành sẽ đổi được tích phân, đến một mức độ nhất định, tôi có thể đưa cô quay trở về thế giới của Lạc Thần.]
"Thật sao?" Cảnh Ngự nghe không hiểu lắm, nhưng khi nghe có thể gặp lại Lạc Thần, nàng bán tín bán nghi hỏi lại.
[ Thật! Thật còn hơn vàng nữa đấy!!!] Hệ thống như nó nào có lá gan nói dối ký chủ.
Cảnh Ngự không chần chừ mà gật đầu: "Được, ta đồng ý."
Chỉ cần có thể gặp lại Lạc Thần, cái gì nàng cũng đồng ý.
Nàng nói thêm: "Nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ phá hủy ngươi cùng cái không gian này! "
Hệ thống nếu có mồ hôi thì đã chảy thành sông rồi. Ký chủ này thật đáng sợ. Nó muốn đổi ký chủ.
[ Tổ tông, tôi nào dám gạt cô.]
Vậy thì tốt.
[ Được rồi, bây giờ tôi sẽ phổ cập một chút kiến thức hiện đại cho cô.]
Sau một vài tiếng đồng hồ, Cảnh Ngự cũng đã nắm rõ cách sống ở vài thế giới.
Hệ thống thấp tha thấp thỏm hỏi: [ Ký chủ, cô sẵn sàng chưa.]
"Rồi."
Màn hình hệ thống hiện lên dòng chữ:
Họ tên: Cảnh Ngự
Tuổi: 28
Giới tính: nữ
Tích phân: 00
[ Tiến vào nhiệm vụ không?]
" Tiến vào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.