Chương 83: Mẫu nghi thiên hạ (10)
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
Sau khi băng bó hết hai tay hai chân, Cảnh Ngự tiếp tục nhìn đến phần ngực cùng phần lưng của hắn.
Đúng là thảm không nỡ nhìn thẳng.
Cảnh Ngự cắn răng băng bó cho hắn, sau khi xác định hắn không còn vết thương nào khác, Cảnh Ngự mới thở dài một hơi.
Cũng may là lúc xe ngựa hất cô xuống cũng hất luôn mấy bộ y phục mua tặng hoàng thượng xuống, nhìn dáng người của nam nhân cũng na ná Long ca, y phục này đúng lúc có thể dùng.
Cảnh Ngự đúng là đốc hết sức chín trâu hai hổ, tỉ mỉ mặc y phục cho hắn, cậy miệng đút dược cho hắn lần cuối, xong xuôi cô cắm mạnh Băng Phách ngay cạnh mình, quả thực là ngủ lăn ra đất!
Mệt chết bổn cung!!!
Thể xác phàm nhân này!!!
Cùng lúc đó, nam nhân mở mắt ra nhìn Cảnh Ngự nằm vất vưởng như chết trêи sàn đất, không biết lại nhớ đến cái gì, nhìn một thân y phục mới đang mặc trêи người mình, cứ thế đỏ mặt.
Một hồi lại liếc đến đôi chân của mình, nỗi xấu hổ lập tức thay bằng oán hận đến cùng cực.
Tại sao lại đối với hắn như vậy?
Tại sao ông trời lại bất công với hắn như vậy?
Nếu hắn biết được là kẻ nào...
Có lẽ dưới tác dụng của viên đan Cảnh Ngự đút kia, nam nhân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thϊế͙p͙ đi.
Lúc Cảnh Ngự tỉnh dậy, đập vào mắt chính là nam nhân đang nhìn mình chằm chằm.
Cảnh Ngự bị dọa cho a lên một tiếng.
Nam nhân còn chưa nói gì, Cảnh Ngự đã chồm dậy, vừa chạy vừa nói: "Ta cút ta cút, ngươi đừng tức giận!"
Sau đó cô phi thường nhanh chóng ôm Băng Phách chạy đi.
Nam nhân ngơ ra một chút, sau đó nhớ đến lúc hắn đẩy cô, hận không thể giáng cho mình lúc đó vài cái tát.
Sau đó lại thấy Cảnh Ngự chạy về, nói vội với hắn: "Ta về lấy đồ!"
Nam nhân rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chậm đã."
Cảnh Ngự đứng lại nhìn hắn.
Nam nhân hắng giọng một tiếng: "Lúc đầu là tại hạ không đúng, mạo phạm cô nương, dọa sợ cô nương rồi!"
"Ngươi khỏe chứ?" Cảnh Ngự hỏi hắn.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ cô nương quan tâm."
Cảnh Ngự lúc này mới bỏ món đồ nàng ôm trêи tay xuống, nam nhân nhìn nhìn, thì ra là vài loại trái cây.
Nàng kiếm đâu ra mấy loại này?
Cảnh Ngự bỏ lại câu ngươi chờ một chút rồi rời đi, sau đó nàng trở về lại xách theo một con gà.
Nam nhân: "..."
Làm xong sạch sẽ con gà, chôn nội tạng của nó sâu xuống đất, Cảnh Ngự lập tức dùng nước tuyết làm sạch, sau đó chống mấy câu cọc, đưa gà lên trêи nướng.
Trong lúc đó, cô lại gần hắn, nam nhân thấy cô đến hơi ngả người về đằng sau, rồi cảm thấy bản thân hơi khoa trương, hắn lại về trạng thái cũ.
Cảnh Ngự ngồi xổm trước mặt hắn: "Ta tên A Dung, ngươi tên gì?"
Nam nhân hơi ngước mắt, chỉ thấy tiểu cô nương dung mạo đúng thật xinh đẹp, nhất thời cúi mặt xuống, ấp úng đáp lại: " Mộ... Mộ..."
"Mộ Mộ?"
Nam nhân không đáp, Cảnh Ngự liền nói: "Tên ngươi thật đáng yêu."
Nam nhân một hồi cũng không có phản ứng, sau đó mới như nhớ ra cái gì: "Cô nương... cô nương thay y phục cho ta?"
Cảnh Ngự nói: "Đúng nha. Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Nam nhân: "..."
Vấn đề không nằm ở đây, được không?
Một nữ nhân dám thay đồ cho nam tử xa lạ, đúng là lần đầu tiên thỉnh giáo.
Cảnh Ngự quan sát Mộ Mộ, tạm thời cứ gọi như vậy đã, cảm nhận xem có gì đó bất ổn không, chợt nói: "Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?"
Mộ Mộ ngớ ra rồi lắc đầu.
"Vậy là đúng rồi, ta mà đem ngươi về, phu quân của ta sẽ ghen chết khϊế͙p͙. Ai bảo ngươi đẹp như thế này..."
Long ca đúng là rất thích ăn giấm nha.
Nam nhân hỏi: "Cô nương đã có phu quân?"
Cảnh Ngự đến coi con gà nướng của mình, đáp lại: "Đúng nha, chàng vừa giàu vừa quyền cao chức trọng, ta gả vào làm thϊế͙p͙, có điều hắn rất sủng ta."
"Làm thϊế͙p͙?"
"Đúng. Ta nhỏ nhất trong phủ đó. Chàng có vài đứa con trai hơn tuổi ta cơ."
"Cực cho cô nương rồi."
"Không cực không cực."
Nam nhân không nói chuyện nữa, có lẽ không ngờ một người như Cảnh Ngự mà lại làm thϊế͙p͙ cho người ta.
"Đúng rồi." Cảnh Ngự hỏi: "Tại sao ngươi lại rơi xuống đây thế?"
"Bị người tập kϊƈɦ." Mộ Mộ lời ít mà ý nhiều.
"À." Cảnh Ngự ngửi ngửi con gà: "Thật trùng hợp, ta cũng là bị tập kϊƈɦ."
Nam nhân ngước mắt lên nhìn cô, trực giác nói cho hắn biết cô đã nhân ra kẻ đám hãm hại mình, cho nên mới bình chân như vại.
"Chín rồi." Cảnh Ngự mừng rỡ cầm xuống, nhanh chóng đến bên cạnh nam nhân.
"Ngươi ăn không?"
Nam nhân lắc đầu, còn tính nói bản thân không đói, cô nương dùng tự nhiên, ai ngờ đâu cái bụng bắt đầu đánh trống tố cáo hắn.
Có lẽ là mấy ngày không ăn gì.
Cảnh Ngự nhìn hai cánh tay của hắn thở dài, lại cảm thán bé trai này quá đáng thương rồi, liền hỏi: "Ta bồi ngươi ăn?"
Nam nhân không đáp.
Cảnh Ngự liền xé thịt gà ra thành từng miếng đút cho hắn.
"Còn nóng!" Nam nhân vừa thốt lên, Cảnh Ngự đã đưa một miếng đến trước mặt hắn.
Nam nhân theo bản năng há miệng, nhìn bàn tay nhỏ đỏ ửng trước mặt, sau đó nghĩ thầm.
Nàng không sợ bỏng tay hay sao? Còn nóng như thế mà dám xé ra?
Cảnh Ngự đem hai cái đùi gà tặng cho hắn, nam nhân này cực ngoan, nàng đút liền ăn, quả thật hâm mộ vị phu nhân nào sinh ra đứa con ngoan như thế này.
Đúng là thảm không nỡ nhìn thẳng.
Cảnh Ngự cắn răng băng bó cho hắn, sau khi xác định hắn không còn vết thương nào khác, Cảnh Ngự mới thở dài một hơi.
Cũng may là lúc xe ngựa hất cô xuống cũng hất luôn mấy bộ y phục mua tặng hoàng thượng xuống, nhìn dáng người của nam nhân cũng na ná Long ca, y phục này đúng lúc có thể dùng.
Cảnh Ngự đúng là đốc hết sức chín trâu hai hổ, tỉ mỉ mặc y phục cho hắn, cậy miệng đút dược cho hắn lần cuối, xong xuôi cô cắm mạnh Băng Phách ngay cạnh mình, quả thực là ngủ lăn ra đất!
Mệt chết bổn cung!!!
Thể xác phàm nhân này!!!
Cùng lúc đó, nam nhân mở mắt ra nhìn Cảnh Ngự nằm vất vưởng như chết trêи sàn đất, không biết lại nhớ đến cái gì, nhìn một thân y phục mới đang mặc trêи người mình, cứ thế đỏ mặt.
Một hồi lại liếc đến đôi chân của mình, nỗi xấu hổ lập tức thay bằng oán hận đến cùng cực.
Tại sao lại đối với hắn như vậy?
Tại sao ông trời lại bất công với hắn như vậy?
Nếu hắn biết được là kẻ nào...
Có lẽ dưới tác dụng của viên đan Cảnh Ngự đút kia, nam nhân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thϊế͙p͙ đi.
Lúc Cảnh Ngự tỉnh dậy, đập vào mắt chính là nam nhân đang nhìn mình chằm chằm.
Cảnh Ngự bị dọa cho a lên một tiếng.
Nam nhân còn chưa nói gì, Cảnh Ngự đã chồm dậy, vừa chạy vừa nói: "Ta cút ta cút, ngươi đừng tức giận!"
Sau đó cô phi thường nhanh chóng ôm Băng Phách chạy đi.
Nam nhân ngơ ra một chút, sau đó nhớ đến lúc hắn đẩy cô, hận không thể giáng cho mình lúc đó vài cái tát.
Sau đó lại thấy Cảnh Ngự chạy về, nói vội với hắn: "Ta về lấy đồ!"
Nam nhân rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chậm đã."
Cảnh Ngự đứng lại nhìn hắn.
Nam nhân hắng giọng một tiếng: "Lúc đầu là tại hạ không đúng, mạo phạm cô nương, dọa sợ cô nương rồi!"
"Ngươi khỏe chứ?" Cảnh Ngự hỏi hắn.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ cô nương quan tâm."
Cảnh Ngự lúc này mới bỏ món đồ nàng ôm trêи tay xuống, nam nhân nhìn nhìn, thì ra là vài loại trái cây.
Nàng kiếm đâu ra mấy loại này?
Cảnh Ngự bỏ lại câu ngươi chờ một chút rồi rời đi, sau đó nàng trở về lại xách theo một con gà.
Nam nhân: "..."
Làm xong sạch sẽ con gà, chôn nội tạng của nó sâu xuống đất, Cảnh Ngự lập tức dùng nước tuyết làm sạch, sau đó chống mấy câu cọc, đưa gà lên trêи nướng.
Trong lúc đó, cô lại gần hắn, nam nhân thấy cô đến hơi ngả người về đằng sau, rồi cảm thấy bản thân hơi khoa trương, hắn lại về trạng thái cũ.
Cảnh Ngự ngồi xổm trước mặt hắn: "Ta tên A Dung, ngươi tên gì?"
Nam nhân hơi ngước mắt, chỉ thấy tiểu cô nương dung mạo đúng thật xinh đẹp, nhất thời cúi mặt xuống, ấp úng đáp lại: " Mộ... Mộ..."
"Mộ Mộ?"
Nam nhân không đáp, Cảnh Ngự liền nói: "Tên ngươi thật đáng yêu."
Nam nhân một hồi cũng không có phản ứng, sau đó mới như nhớ ra cái gì: "Cô nương... cô nương thay y phục cho ta?"
Cảnh Ngự nói: "Đúng nha. Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Nam nhân: "..."
Vấn đề không nằm ở đây, được không?
Một nữ nhân dám thay đồ cho nam tử xa lạ, đúng là lần đầu tiên thỉnh giáo.
Cảnh Ngự quan sát Mộ Mộ, tạm thời cứ gọi như vậy đã, cảm nhận xem có gì đó bất ổn không, chợt nói: "Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?"
Mộ Mộ ngớ ra rồi lắc đầu.
"Vậy là đúng rồi, ta mà đem ngươi về, phu quân của ta sẽ ghen chết khϊế͙p͙. Ai bảo ngươi đẹp như thế này..."
Long ca đúng là rất thích ăn giấm nha.
Nam nhân hỏi: "Cô nương đã có phu quân?"
Cảnh Ngự đến coi con gà nướng của mình, đáp lại: "Đúng nha, chàng vừa giàu vừa quyền cao chức trọng, ta gả vào làm thϊế͙p͙, có điều hắn rất sủng ta."
"Làm thϊế͙p͙?"
"Đúng. Ta nhỏ nhất trong phủ đó. Chàng có vài đứa con trai hơn tuổi ta cơ."
"Cực cho cô nương rồi."
"Không cực không cực."
Nam nhân không nói chuyện nữa, có lẽ không ngờ một người như Cảnh Ngự mà lại làm thϊế͙p͙ cho người ta.
"Đúng rồi." Cảnh Ngự hỏi: "Tại sao ngươi lại rơi xuống đây thế?"
"Bị người tập kϊƈɦ." Mộ Mộ lời ít mà ý nhiều.
"À." Cảnh Ngự ngửi ngửi con gà: "Thật trùng hợp, ta cũng là bị tập kϊƈɦ."
Nam nhân ngước mắt lên nhìn cô, trực giác nói cho hắn biết cô đã nhân ra kẻ đám hãm hại mình, cho nên mới bình chân như vại.
"Chín rồi." Cảnh Ngự mừng rỡ cầm xuống, nhanh chóng đến bên cạnh nam nhân.
"Ngươi ăn không?"
Nam nhân lắc đầu, còn tính nói bản thân không đói, cô nương dùng tự nhiên, ai ngờ đâu cái bụng bắt đầu đánh trống tố cáo hắn.
Có lẽ là mấy ngày không ăn gì.
Cảnh Ngự nhìn hai cánh tay của hắn thở dài, lại cảm thán bé trai này quá đáng thương rồi, liền hỏi: "Ta bồi ngươi ăn?"
Nam nhân không đáp.
Cảnh Ngự liền xé thịt gà ra thành từng miếng đút cho hắn.
"Còn nóng!" Nam nhân vừa thốt lên, Cảnh Ngự đã đưa một miếng đến trước mặt hắn.
Nam nhân theo bản năng há miệng, nhìn bàn tay nhỏ đỏ ửng trước mặt, sau đó nghĩ thầm.
Nàng không sợ bỏng tay hay sao? Còn nóng như thế mà dám xé ra?
Cảnh Ngự đem hai cái đùi gà tặng cho hắn, nam nhân này cực ngoan, nàng đút liền ăn, quả thật hâm mộ vị phu nhân nào sinh ra đứa con ngoan như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.