Chương 78: Mẫu nghi thiên hạ (5)
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
"Hoàng thượng!!!" Cảnh Ngự lắc lắc vai hắn: "Ở trong hoàng cung này lâu quá, thần thϊế͙p͙ bắt đầu nhớ phong cảnh bên ngoài cung rồi."
Hoàng thượng không quan tâm.
"Hoàng thượng, Dung Nhi hứa sẽ ngoan mà. Sẽ không gây chuyện đâu." Yên tâm đi hoàng đế, có gây chuyện cũng sẽ không ngươi biết đâu.
Ta lại rất ngoan đó!
"Mộ Dung Tinh không phải có luận văn hay sao?"
"Tiểu hài tử không nên học nhiều quá, phải vui chơi một chút mới khoẻ mạnh." Cảnh Ngự nhìn hắn cười: "Hoàng thượng không muốn một tiểu hoàng tử khoẻ mạnh sao?"
"Không thích."
"Ai nha~ Sao thần thϊế͙p͙ lại ngửi thấy mùi giấm chua vậy chứ?"
Cảnh Ngự quay người lại, ngồi trêи đùi hoàng thượng đối mặt với hắn, cái tay nhỏ xoa xoa khuôn mặt kia: "Hoàng thượng, ngài ghen sao?"
"Trẫm sao có thể..."
"Rồi rồi, ngài không thể, ngài không thể." Cảnh Ngự bật cười.
Hoàng thượng nhìn nàng cười, chợt nghĩ đến gì đó, mặt liền đen đi một mảng: "Ai nói với nàng trẫm không thể?"
Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé kia lên: "Dung Nhi cái tốt không học, sao lại học mấy cái xấu xa như vậy chứ?
Hắn tiến đến nói nhỏ vào tai nàng: "Trẫm có thể hay không, nàng đến thử một chút không phải là sẽ biết hay sao?"
"Hoàng hậu nương nương, người không thể vào, hoàng hậu nương nương..." Một tiểu thái giam đuổi theo một nữ nhân cung trang sắc sảo, cuối cùng cũng không kịp.
"Bổn cung muốn đến thăm hoàng thượng, ai dám ngăn cản?" Hoàng hậu tức giận đùng đùng đi vào.
Hoàng thượng phất tay với tiểu thái giám, ý bảo hắn lui xuống.
Cảnh Ngự cười thầm trong lòng, hoàng hậu chọc hắn mất hứng rồi.
Này thì nghe lén bổn cung với hoàng thượng. Ta diễn cho ngươi coi!
"Hoàng thượng, người cùng quý phi... ở trêи đại điện như vậy, e là không hợp quy củ." Ánh mắt hoàng hậu ác độc hướng lên người Cảnh Ngự, khó khăn lắm mới có dịp hoàng hậu tự tìm chết, Cảnh Ngự tất nhiên sẽ phụng bồi.
"Hoàng thượng, quy... quy củ gì vậy? Dung Nhi không biết." Cảnh Ngự tựa ngư hoảng sợ, như con mèo nhỏ núp trong ngực hoàng thượng.
Hệ thống: [...] Ok! Ok! Nó ổn mà!
Thỉnh ký chủ tiếp tục, tiếp tục.
Hoàng thượng còn đang muốn đập bàn quát "đủ rồi", nhưng sợ làm tiểu mỹ nhân trong ngực sợ hãi, liền đổi cách khác.
Hắn dùng tay ôm nàng vài lòng: "Hoàng hậu, ngươi có gì bất mãn cứ nhằm vào trẫm, Dung Nhi chỉ là một đứa nhỏ, ngươi chấp nàng ấy làm gì?"
Cảnh Ngự phối hợp gật gật đầu, lè cho hoàng hậu một cái lưỡi nhỏ.
"Hoàng thượng... "
"Còn về có hợp quy củ hay không? Toàn bộ hoàng cung này đều là của trẫm, toàn bộ thiên hạ này đều là của trẫm. Trẫm cùng người khác hoan ái ở đâu cũng đến lượt ngươi lên tiếng hay sao?"
"Thần thϊế͙p͙ chỉ sợ ngài dung túng quý phi, sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ngài, bị người đời đàm tiếu."
Cảnh Ngự lo lắng trêи mặt: "Hoàng thượng, có phải Dung Nhi sai rồi không?"
Hoàng thượng lòng thoáng cái mềm nhũn ra: "Đừng sợ, Dung Nhi của trẫm sao có thể sai được."
Hoàng hậu đứng ở đại điện, trong lòng là một trận ghen tức.
Hoàng thượng chưa bao giờ dịu dàng với nàng ta như thế này.
Đêm động phòng của nàng ta, cũng là lần đầu của nàng, bị hắn mạnh mẽ chà đạp.
Nhị hoàng tử, cũng là do nàng ta liều hết tính mạng mới sinh ra được.
Nàng ta không cam tâm.
"Hoàng thượng, ngài nếu như cứ dung túng quý phi như vậy, sẽ có ngày cô ta sẽ làm hại ngài."
"Đủ rồi." Hoàng thượng chán ghét không thèm nhìn nữa: "Người đâu, hoàng hậu mệt rồi, đưa nàng ta về cung nghỉ ngơi đi."
"Hoàng thượng... " Hoàng hậu siết chặt tay áo.
"Nương nương, mời!"
Lúc này, hoàng hậu mới không cam tâm quay người rời khỏi.
Hoàng thượng nhìn nàng ta đi khuất bóng, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh Ngự: "Có sợ không?"
"Không sợ." Cảnh Ngự kiêu ngạo nói: "Nàng ta sao có thể khiến ta sợ hãi được chứ!"
Hoàng thượng búng mũi nàng: "Ái phi đúng là nghịch ngợm, doạ hoàng hậu sắp tức chết rồi."
"Hừ! Ai bảo nàng ta đáng ghét như vậy chứ?"
Hoàng thượng xoa xoa má nàng: "Vân Ảnh!"
Cảnh Ngự đang tính hỏi hắn gọi ai, chợt có một hắc y nhân từ trêи hoàng cung lao xuống.
Cảnh Ngự chắn trước mặt hoàng thượng.
"Phụt..."
Cảnh Ngự bực bội: "Hoàng thượng, ngài cười cái gì?"
"Cười nàng đáng yêu quá đấy."
Cảnh Ngự đưa tay lên, ác ý nhéo má hắn một cái: "Xấu xa."
Hoàng thượng đưa cho Vân Ảnh một cái lệnh bài: "Đưa quý phi xuất cung chơi một chuyến, phải đưa nàng ấy quay chở về bình an, nếu không, mang đầu về gặp trẫm!"
Vân Ảnh vâng một tiếng.
"Hoàng thượng, còn Tinh Nhi của thần thϊế͙p͙..."
"Được rồi, hôm nay để nó bồi nàng đi chơi." Hoàng thượng xoa xoa mi tâm, sau đó dặn dò: "Nhớ, không được chạy lung tung, phải đi theo sát Vân Ảnh, rõ chưa?"
"Rõ, rõ rồi. Hoàng thượng tốt nhất."
"Đi đi." Hoàng thượng phất phất tay.
________________
Cảnh Ngự vui đến nỗi cười suốt đường đi về, bước chân nhỏ nhắn chạy nhảy khắp nơi, Vân Ảnh đi đằng sau cũng đi theo, khổ nỗi luôn phải canh làm sao mình với tiểu nương nương cách nhau hai tấc.
Cảnh Ngự chạy như vậy, trong lúc quay qua ngã rẽ vô tình đập vào một bộ giáp cứng, nàng còn chưa ngã xuống liền được một bàn tay đỡ lấy.
"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói của nữ nhân vang lên.
"Sao lại chay nhanh như thế? Có người ăn hϊế͙p͙ muội sao? Nói tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi."
"Không... không có... " Cảnh Ngự choáng váng.
"Không cần phải sợ." Nữ nhân nhìn Vân Ảnh đang chạy tới: "Là hắn phải không?"
Vân Ảnh vừa chạy tới không biết chuyện gì xảy ra, liền bị ăn một roi.
Vân Ảnh: "..."
Hoàng thượng không quan tâm.
"Hoàng thượng, Dung Nhi hứa sẽ ngoan mà. Sẽ không gây chuyện đâu." Yên tâm đi hoàng đế, có gây chuyện cũng sẽ không ngươi biết đâu.
Ta lại rất ngoan đó!
"Mộ Dung Tinh không phải có luận văn hay sao?"
"Tiểu hài tử không nên học nhiều quá, phải vui chơi một chút mới khoẻ mạnh." Cảnh Ngự nhìn hắn cười: "Hoàng thượng không muốn một tiểu hoàng tử khoẻ mạnh sao?"
"Không thích."
"Ai nha~ Sao thần thϊế͙p͙ lại ngửi thấy mùi giấm chua vậy chứ?"
Cảnh Ngự quay người lại, ngồi trêи đùi hoàng thượng đối mặt với hắn, cái tay nhỏ xoa xoa khuôn mặt kia: "Hoàng thượng, ngài ghen sao?"
"Trẫm sao có thể..."
"Rồi rồi, ngài không thể, ngài không thể." Cảnh Ngự bật cười.
Hoàng thượng nhìn nàng cười, chợt nghĩ đến gì đó, mặt liền đen đi một mảng: "Ai nói với nàng trẫm không thể?"
Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé kia lên: "Dung Nhi cái tốt không học, sao lại học mấy cái xấu xa như vậy chứ?
Hắn tiến đến nói nhỏ vào tai nàng: "Trẫm có thể hay không, nàng đến thử một chút không phải là sẽ biết hay sao?"
"Hoàng hậu nương nương, người không thể vào, hoàng hậu nương nương..." Một tiểu thái giam đuổi theo một nữ nhân cung trang sắc sảo, cuối cùng cũng không kịp.
"Bổn cung muốn đến thăm hoàng thượng, ai dám ngăn cản?" Hoàng hậu tức giận đùng đùng đi vào.
Hoàng thượng phất tay với tiểu thái giám, ý bảo hắn lui xuống.
Cảnh Ngự cười thầm trong lòng, hoàng hậu chọc hắn mất hứng rồi.
Này thì nghe lén bổn cung với hoàng thượng. Ta diễn cho ngươi coi!
"Hoàng thượng, người cùng quý phi... ở trêи đại điện như vậy, e là không hợp quy củ." Ánh mắt hoàng hậu ác độc hướng lên người Cảnh Ngự, khó khăn lắm mới có dịp hoàng hậu tự tìm chết, Cảnh Ngự tất nhiên sẽ phụng bồi.
"Hoàng thượng, quy... quy củ gì vậy? Dung Nhi không biết." Cảnh Ngự tựa ngư hoảng sợ, như con mèo nhỏ núp trong ngực hoàng thượng.
Hệ thống: [...] Ok! Ok! Nó ổn mà!
Thỉnh ký chủ tiếp tục, tiếp tục.
Hoàng thượng còn đang muốn đập bàn quát "đủ rồi", nhưng sợ làm tiểu mỹ nhân trong ngực sợ hãi, liền đổi cách khác.
Hắn dùng tay ôm nàng vài lòng: "Hoàng hậu, ngươi có gì bất mãn cứ nhằm vào trẫm, Dung Nhi chỉ là một đứa nhỏ, ngươi chấp nàng ấy làm gì?"
Cảnh Ngự phối hợp gật gật đầu, lè cho hoàng hậu một cái lưỡi nhỏ.
"Hoàng thượng... "
"Còn về có hợp quy củ hay không? Toàn bộ hoàng cung này đều là của trẫm, toàn bộ thiên hạ này đều là của trẫm. Trẫm cùng người khác hoan ái ở đâu cũng đến lượt ngươi lên tiếng hay sao?"
"Thần thϊế͙p͙ chỉ sợ ngài dung túng quý phi, sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ngài, bị người đời đàm tiếu."
Cảnh Ngự lo lắng trêи mặt: "Hoàng thượng, có phải Dung Nhi sai rồi không?"
Hoàng thượng lòng thoáng cái mềm nhũn ra: "Đừng sợ, Dung Nhi của trẫm sao có thể sai được."
Hoàng hậu đứng ở đại điện, trong lòng là một trận ghen tức.
Hoàng thượng chưa bao giờ dịu dàng với nàng ta như thế này.
Đêm động phòng của nàng ta, cũng là lần đầu của nàng, bị hắn mạnh mẽ chà đạp.
Nhị hoàng tử, cũng là do nàng ta liều hết tính mạng mới sinh ra được.
Nàng ta không cam tâm.
"Hoàng thượng, ngài nếu như cứ dung túng quý phi như vậy, sẽ có ngày cô ta sẽ làm hại ngài."
"Đủ rồi." Hoàng thượng chán ghét không thèm nhìn nữa: "Người đâu, hoàng hậu mệt rồi, đưa nàng ta về cung nghỉ ngơi đi."
"Hoàng thượng... " Hoàng hậu siết chặt tay áo.
"Nương nương, mời!"
Lúc này, hoàng hậu mới không cam tâm quay người rời khỏi.
Hoàng thượng nhìn nàng ta đi khuất bóng, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh Ngự: "Có sợ không?"
"Không sợ." Cảnh Ngự kiêu ngạo nói: "Nàng ta sao có thể khiến ta sợ hãi được chứ!"
Hoàng thượng búng mũi nàng: "Ái phi đúng là nghịch ngợm, doạ hoàng hậu sắp tức chết rồi."
"Hừ! Ai bảo nàng ta đáng ghét như vậy chứ?"
Hoàng thượng xoa xoa má nàng: "Vân Ảnh!"
Cảnh Ngự đang tính hỏi hắn gọi ai, chợt có một hắc y nhân từ trêи hoàng cung lao xuống.
Cảnh Ngự chắn trước mặt hoàng thượng.
"Phụt..."
Cảnh Ngự bực bội: "Hoàng thượng, ngài cười cái gì?"
"Cười nàng đáng yêu quá đấy."
Cảnh Ngự đưa tay lên, ác ý nhéo má hắn một cái: "Xấu xa."
Hoàng thượng đưa cho Vân Ảnh một cái lệnh bài: "Đưa quý phi xuất cung chơi một chuyến, phải đưa nàng ấy quay chở về bình an, nếu không, mang đầu về gặp trẫm!"
Vân Ảnh vâng một tiếng.
"Hoàng thượng, còn Tinh Nhi của thần thϊế͙p͙..."
"Được rồi, hôm nay để nó bồi nàng đi chơi." Hoàng thượng xoa xoa mi tâm, sau đó dặn dò: "Nhớ, không được chạy lung tung, phải đi theo sát Vân Ảnh, rõ chưa?"
"Rõ, rõ rồi. Hoàng thượng tốt nhất."
"Đi đi." Hoàng thượng phất phất tay.
________________
Cảnh Ngự vui đến nỗi cười suốt đường đi về, bước chân nhỏ nhắn chạy nhảy khắp nơi, Vân Ảnh đi đằng sau cũng đi theo, khổ nỗi luôn phải canh làm sao mình với tiểu nương nương cách nhau hai tấc.
Cảnh Ngự chạy như vậy, trong lúc quay qua ngã rẽ vô tình đập vào một bộ giáp cứng, nàng còn chưa ngã xuống liền được một bàn tay đỡ lấy.
"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói của nữ nhân vang lên.
"Sao lại chay nhanh như thế? Có người ăn hϊế͙p͙ muội sao? Nói tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi."
"Không... không có... " Cảnh Ngự choáng váng.
"Không cần phải sợ." Nữ nhân nhìn Vân Ảnh đang chạy tới: "Là hắn phải không?"
Vân Ảnh vừa chạy tới không biết chuyện gì xảy ra, liền bị ăn một roi.
Vân Ảnh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.