Chương 34: Nhị thiếu lại gây họa rồi (12)
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
Bách Lạc nhìn Cảnh Ngự nói chuyện với Bách Dạ Hành, bàn tay bé nhỏ cố với tới cô nhưng chỉ với được hư không.
Cậu nhóc thấy vậy có chút sợ hãi.
Cậu muốn cô lại cười với mình như mấy tháng trước, cậu muốn cô lại gọi cậu bằng cái tên Lạc Lạc chứ không phải là cái danh xưng nhị thiếu cứng nhắc kia.
Cậu cũng muốn gọi tên cô nhưng cậu không thể phát ra tiếng nói được.
Chờ chút!
Hình như... cậu có thể mà!
Thế là Cảnh Ngự vừa tìm được bông hoa kia thì nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.
"Mẫn... "
Bách phu nhân ôm cậu có chút thẫn thờ, nghe chính đứa con trai mình luôn phiền não mở miệng nói chuyện, cô suýt nữa kinh ngạc đến phát điên.
Sau lần bị bắt cóc đó, dù cô có dụ dỗ hay mềm mỏng thế nào cũng không thể nghe cậu nói thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ lại nghe được.
Lần thứ hai...
Hình như lần đó cũng có cô bé này.
Bách phu nhân hơi nới lỏng tay, Bách Lạc được nới lỏng liền chạy đến bên cạnh Cảnh Ngự, hai con mắt trong suốt hơi nước, miệng mím lại một cục, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Muốn ôm cô nhưng không dám.
Cảnh Ngự cầm bông hoa, thấy cậu như vậy, trong lòng có chút suy nghĩ.
Thiết lập nhân vật này... có chút ngốc...
[...]
[Ký chủ, nó mới năm tuổi! ]
Nó vẫn là trẻ con, càng không phải nam chính, nó thông minh để làm cái gì?
Cảnh Ngự nghe vậy cũng có lý.
Cô cũng không cảm thấy gì, chỉ là thấy nó bám theo cô có chút điểm phiền phức.
Cũng may không phải dính lấy nó.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ta là nô ɭệ. Mời ký chủ hoàn thành hết những yêu cầu mà Bách Lạc nhị thiếu giao cho cô. ]
Cảnh Ngự còn vui chưa quá ba giây: "..."
[Cam chịu chấp nhận. ]
"Ta... "
[Nếu không hoàn thành sẽ bị trừ 100 điểm tích phân! ] Hệ thống nhanh chóng chặn hết đường lui của Cảnh Ngự, sau đó nhanh chóng off.
Đùa chứ, không đi ở lại để bị ăn hành à?
"Mẫn. "
Bách Lạc ngước khuôn mặt đáng thương nhìn Cảnh Ngự, gọi thêm một tiếng.
Cảnh Ngự ở góc khuất đưa bông hoa vào không gian của khư đỉnh, Bách Lạc không nhìn thấy nhưng Bách Dạ Hành lại nhìn được.
"Đó là... "
"Trấn Hồn hoa. " Cảnh Ngự trả lời, có chút suy niệm.
"Chưa từng nghe qua. "
"Ngươi nên đọc sách nhiều! "
Thiên tài của thiên tộc Bách Dạ Hành: "..."
Có chút nhục nhục là thế nào ấy nhỉ?
"Mẫn! "
Bách Lạc gọi lại lần nữa, bây giờ có một chút ẩn ẩn tủi thân cùng khó chịu.
Cảnh Ngự nghĩ xong, sau đó nhìn bộ dạng như sắp nổi đóa của Bách Lạc liền hết cách.
Cô đưa tay ra xoa khuôn mặt đầy nước cho cậu, giọng nói mềm mại: "Đừng khóc. Sao lại nóng thế này, là bị sốt rồi sao? "
Bách Lạc gật đầu hăng say. Dường như cậu nhóc được câu hỏi quan tâm của cô cổ vũ, lập tức bật chế độ bám dính, cả hai tay ôm chặt Cảnh Ngự, hai mắt khiêu khích Bách Dạ Hành.
Bách Dạ Hành cùng Bách phu nhân bỗng nhiên bị một đống thức ăn cho chó đập bôm bốp vào mặt.
Bách phu nhân là người lấy lại tinh thần trước, cô đến gần Cảnh Ngự, sau đó mỉm cười: "Con là Lý Mẫn Kỳ? Xinh quá đi, ta có thể gọi con là Mẫn Mẫn sao? "
Cảnh Ngự ngước mắt lên nhìn, không cảm nhận được một chút địch ý nào, lúc này mới nhập vào vai một đứa trẻ năm tuổi, mỉm cười thật tươi trả lời cô: "Vâng ạ, phu nhân cứ gọi con là Mẫn Mẫn. "
Bách Lạc nhìn cô cười có chút đỏ mặt.
Bách Dạ Hành dùng khẩu hình nói hai chữ: háo sắc.
Bách Lạc thấy được, có chút đắc ý cùng hả hê nhìn lại.
Háo sắc mới được ôm vợ, có biết chưa?
Đáng đời ngươi không có vợ ôm!
Bách Dạ Hành giật mình.
Vậy mà nó lại đọc được...
Bách phu nhân nhìn đứa bé xinh xắn lại nhớ đến bản thân mình năm đó, trong lòng có chút cảm khái, nhất thời có rất nhiều thiện cảm với cô bé trước mặt.
Bách phu nhân đưa tay xoa đầu Cảnh Ngự, tiếp tục hỏi: "Cô có thể yêu cầu con một chuyện không? "
"Chuyện gì ạ? " Bách phu nhân này muốn cái gì?
"Con chuyển đến căn nhà chính sống nhé? "
Cảnh Ngự ngẩng đầu nhìn cô.
"Nhé? " Bách phu nhân có chút kỳ vọng vào cô bé trước mặt.
Cô bé có thể khiến con trai cô mở miệng nói chuyện.
Chỉ có cách này mới giúp được con trai cô.
Bách Lạc tay có chút siết chặt.
Cậu cũng không phải là ngu, cũng biết ma ma đang hỏi cái gì.
"Nghe nói con có một người chị, năm nay 16 tuổi. Cô có thể cho hai chị em đi học, chỉ cần hai đứa chuyển vào căn nhà chính thôi, nhé? "
Lần này đến Bách Dạ Hành giật mình.
Cho Lý Nhã Kỳ vào đây không phải hắn với cô ấy sẽ đụng độ sao?
Với lại cô ấy còn có thai, đi cái gì học chứ?
Cảnh Ngự nghe vậy, nhìn Bách phu nhân một chút rồi gật đầu.
Cô ấy thông minh ở chỗ, đó là hạ mình năn nỉ cô nhưng không dùng quyền thế để ép buộc cô.
"Cảm ơn con, Mẫn Mẫn. "
Bách phu nhân mỉm cười, cho người đi dọn dẹp một căn phòng có hai giường cho hai người vào ở.
Bách Lạc được Cảnh Ngự đưa đi uống thuốc.
Cô tỏ vẻ rất phiền phức.
Đối diện với một con người dính như sam thì phải làm sao đây?
Online chờ. Rất gấp!!!
Cậu nhóc thấy vậy có chút sợ hãi.
Cậu muốn cô lại cười với mình như mấy tháng trước, cậu muốn cô lại gọi cậu bằng cái tên Lạc Lạc chứ không phải là cái danh xưng nhị thiếu cứng nhắc kia.
Cậu cũng muốn gọi tên cô nhưng cậu không thể phát ra tiếng nói được.
Chờ chút!
Hình như... cậu có thể mà!
Thế là Cảnh Ngự vừa tìm được bông hoa kia thì nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.
"Mẫn... "
Bách phu nhân ôm cậu có chút thẫn thờ, nghe chính đứa con trai mình luôn phiền não mở miệng nói chuyện, cô suýt nữa kinh ngạc đến phát điên.
Sau lần bị bắt cóc đó, dù cô có dụ dỗ hay mềm mỏng thế nào cũng không thể nghe cậu nói thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ lại nghe được.
Lần thứ hai...
Hình như lần đó cũng có cô bé này.
Bách phu nhân hơi nới lỏng tay, Bách Lạc được nới lỏng liền chạy đến bên cạnh Cảnh Ngự, hai con mắt trong suốt hơi nước, miệng mím lại một cục, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Muốn ôm cô nhưng không dám.
Cảnh Ngự cầm bông hoa, thấy cậu như vậy, trong lòng có chút suy nghĩ.
Thiết lập nhân vật này... có chút ngốc...
[...]
[Ký chủ, nó mới năm tuổi! ]
Nó vẫn là trẻ con, càng không phải nam chính, nó thông minh để làm cái gì?
Cảnh Ngự nghe vậy cũng có lý.
Cô cũng không cảm thấy gì, chỉ là thấy nó bám theo cô có chút điểm phiền phức.
Cũng may không phải dính lấy nó.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ta là nô ɭệ. Mời ký chủ hoàn thành hết những yêu cầu mà Bách Lạc nhị thiếu giao cho cô. ]
Cảnh Ngự còn vui chưa quá ba giây: "..."
[Cam chịu chấp nhận. ]
"Ta... "
[Nếu không hoàn thành sẽ bị trừ 100 điểm tích phân! ] Hệ thống nhanh chóng chặn hết đường lui của Cảnh Ngự, sau đó nhanh chóng off.
Đùa chứ, không đi ở lại để bị ăn hành à?
"Mẫn. "
Bách Lạc ngước khuôn mặt đáng thương nhìn Cảnh Ngự, gọi thêm một tiếng.
Cảnh Ngự ở góc khuất đưa bông hoa vào không gian của khư đỉnh, Bách Lạc không nhìn thấy nhưng Bách Dạ Hành lại nhìn được.
"Đó là... "
"Trấn Hồn hoa. " Cảnh Ngự trả lời, có chút suy niệm.
"Chưa từng nghe qua. "
"Ngươi nên đọc sách nhiều! "
Thiên tài của thiên tộc Bách Dạ Hành: "..."
Có chút nhục nhục là thế nào ấy nhỉ?
"Mẫn! "
Bách Lạc gọi lại lần nữa, bây giờ có một chút ẩn ẩn tủi thân cùng khó chịu.
Cảnh Ngự nghĩ xong, sau đó nhìn bộ dạng như sắp nổi đóa của Bách Lạc liền hết cách.
Cô đưa tay ra xoa khuôn mặt đầy nước cho cậu, giọng nói mềm mại: "Đừng khóc. Sao lại nóng thế này, là bị sốt rồi sao? "
Bách Lạc gật đầu hăng say. Dường như cậu nhóc được câu hỏi quan tâm của cô cổ vũ, lập tức bật chế độ bám dính, cả hai tay ôm chặt Cảnh Ngự, hai mắt khiêu khích Bách Dạ Hành.
Bách Dạ Hành cùng Bách phu nhân bỗng nhiên bị một đống thức ăn cho chó đập bôm bốp vào mặt.
Bách phu nhân là người lấy lại tinh thần trước, cô đến gần Cảnh Ngự, sau đó mỉm cười: "Con là Lý Mẫn Kỳ? Xinh quá đi, ta có thể gọi con là Mẫn Mẫn sao? "
Cảnh Ngự ngước mắt lên nhìn, không cảm nhận được một chút địch ý nào, lúc này mới nhập vào vai một đứa trẻ năm tuổi, mỉm cười thật tươi trả lời cô: "Vâng ạ, phu nhân cứ gọi con là Mẫn Mẫn. "
Bách Lạc nhìn cô cười có chút đỏ mặt.
Bách Dạ Hành dùng khẩu hình nói hai chữ: háo sắc.
Bách Lạc thấy được, có chút đắc ý cùng hả hê nhìn lại.
Háo sắc mới được ôm vợ, có biết chưa?
Đáng đời ngươi không có vợ ôm!
Bách Dạ Hành giật mình.
Vậy mà nó lại đọc được...
Bách phu nhân nhìn đứa bé xinh xắn lại nhớ đến bản thân mình năm đó, trong lòng có chút cảm khái, nhất thời có rất nhiều thiện cảm với cô bé trước mặt.
Bách phu nhân đưa tay xoa đầu Cảnh Ngự, tiếp tục hỏi: "Cô có thể yêu cầu con một chuyện không? "
"Chuyện gì ạ? " Bách phu nhân này muốn cái gì?
"Con chuyển đến căn nhà chính sống nhé? "
Cảnh Ngự ngẩng đầu nhìn cô.
"Nhé? " Bách phu nhân có chút kỳ vọng vào cô bé trước mặt.
Cô bé có thể khiến con trai cô mở miệng nói chuyện.
Chỉ có cách này mới giúp được con trai cô.
Bách Lạc tay có chút siết chặt.
Cậu cũng không phải là ngu, cũng biết ma ma đang hỏi cái gì.
"Nghe nói con có một người chị, năm nay 16 tuổi. Cô có thể cho hai chị em đi học, chỉ cần hai đứa chuyển vào căn nhà chính thôi, nhé? "
Lần này đến Bách Dạ Hành giật mình.
Cho Lý Nhã Kỳ vào đây không phải hắn với cô ấy sẽ đụng độ sao?
Với lại cô ấy còn có thai, đi cái gì học chứ?
Cảnh Ngự nghe vậy, nhìn Bách phu nhân một chút rồi gật đầu.
Cô ấy thông minh ở chỗ, đó là hạ mình năn nỉ cô nhưng không dùng quyền thế để ép buộc cô.
"Cảm ơn con, Mẫn Mẫn. "
Bách phu nhân mỉm cười, cho người đi dọn dẹp một căn phòng có hai giường cho hai người vào ở.
Bách Lạc được Cảnh Ngự đưa đi uống thuốc.
Cô tỏ vẻ rất phiền phức.
Đối diện với một con người dính như sam thì phải làm sao đây?
Online chờ. Rất gấp!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.