Chương 37: Nhị thiếu lại gây họa rồi (15)
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
Như mọi hôm, tài xế Hứa trở Bách Lạc đến trường.
Bởi vì ai đó sống chết cũng không muốn rời xa Cảnh Ngự nên cô được đặc cách ngồi xe của cậu đến trường, Lý Nhã Kỳ chỉ có thể tự đi một mình.
Để thuận tiện cho việc chữa bệnh, Bách phu nhân sắp xếp cho Cảnh Ngự học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn với Bách Lạc.
"Nào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, cả lớp chào bạn nè. "
"Chào bạn. " Một đám hài tử đồng thanh chào hỏi.
Cô giáo vì dạy ở trường mầm non quốc gia nên có vẻ ngoài khá đáng yêu, lại cực kỳ nhiệt tình giới thiệu mọi thứ cho Cảnh Ngự.
Bách Lạc cả buổi trời cứ cười tít mắt.
Không ngờ đi học cũng có thể vui như vậy nha!
-----------
Lý Nhã Kỳ được tài xế đưa đến trường Hưng Thịnh.
Cô xuống xe, cảm ơn với tài xế một tiếng, hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào trường.
Học sinh hai bên đường nhìn cô bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng đều hướng ánh nhìn về phía này. Vài nhóm tụm năm tụm ba lại với nhau bàn tán cái gì đó.
Lý Nhã Kỳ có chút khó xử, đang tính rời đi thì có một giọng nói khá trong trẻo giữ cô lại.
"Chào bạn, bạn là học sinh chuyển trường à? "
Lý Nhã Kỳ quay ra đằng sau, đập vào mắt cô là một cô gái tóc vàng mắt xanh khá xinh đẹp.
"Ừm, tôi... tôi mới chuyện đến đây... " Lý Nhã Kỳ đáp.
Cô gái mỉm cười: "Thế thì trùng hợp quá, ngày hôm nay tôi cũng mới đến đây, chúng ta làm quen nhé? "
Lý Nhã Kỳ nghe được giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt ưa nhìn ấy, không tự chủ mà có cảm tình với cô ta.
"Được... Được thôi. "
Cô gái nghe vậy, hai con long lanh lưu động: "Thật sao? Xin chào, tôi là Louisville Cận Đường. Còn cô? "
Lý Nhã Kỳ cũng cười: "Xin chào, tôi tên Lý Nhã Kỳ, tên của cậu lạ quá nhỉ. "
Cận Đường gật gật đầu: "Vì tôi là con lai mà. "
"Con lai? "
"Ừm. Cha tôi là một thương nhân người Châu Âu, sau đó qua đây liền gặp mẹ tôi, sau đó thì có tôi. " Cận Đường cười hạnh phúc.
"Chắc ba mẹ cô thương cô lắm. " Lý Nhã Kỳ có chút ngưỡng mộ.
Cận Đường gật đầu, gương mặt trắng trẻo hồng lên: "Đúng vậy. Cha mẹ nào mà không thương con cơ chứ. "
Lý Nhã Kỳ nghe xong câu này nụ cười liền nhạt đi trông thấy.
Haha, cha mẹ nào mà chẳng thương con?
Nếu cha mẹ cô mà thương cô với Mẫn Mẫn dù chỉ một chút, cũng không đến nỗi đi làm nô ɭệ của người ta.
Cận Đường được cha mẹ cưng chiều che chở, nào biết cách nhìn sắc mặt người khác?
Cho nên cô ta cứ quấn quanh Lý Nhã Kỳ hỏi về cha mẹ của cô.
Lý Nhã Kỳ có chút khó chịu, nhưng vì thấy Cận Đường không có ác ý, cô cũng không muốn mới ngày đầu tiên đã gây phiền phức cho Bách gia nên lựa chọn nhẫn nại.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, ngăn cản một màn huyên thuyên của Cận Đường.
Cận Đường có chút chán nản: "Aizzz, vào học rồi sao? Vậy thì chào cô nha, tôi vào phòng học trước. "
Lý Nhã Kỳ xem đồng hồ: "Vậy chào cô nhé! Tôi cũng phải về lớp đây. "
Thế là cô đi ngược lại với hướng của Cận Đường.
Lý Nhã Kỳ đi một hồi mới phát hiện ra một chuyện.
Hố cha rồi!
Cô nào có biết đường a!!!
"Xin hỏi, cô lạc đường sao? "
Lý Nhã Kỳ đang loay hoay thì gặp một thanh niên đi tới. Cô nhìn kỹ, hình như là tài xế lái xe của cô hồi nãy mà.
"Đúng nha. "
" Tôi họ Triệu, cứ gọi tôi là Tiểu Triệu. Bách phu nhân bảo tôi đến bảo vệ cô, ban nãy tôi đi làm thủ tục nhập học cho cô nên mới tạm thời rời khỏi, xin lỗi. " Tiểu Triệu cúi đầu.
"Không sao. Anh nói phu nhân phái anh... bảo vệ tôi? " Lý Nhã Kỳ có điểm mộng bức.
"Đúng vậy, vì trường này là trường quốc gia, có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào nó, vì vậy tôi mới ở đây bảo vệ cô. "
"À."
Tiểu Triệu nhìn đồng hồ: "Cũng hơi trễ rồi, tôi đưa cô đến phòng hiệu trưởng nhận lớp nhé! "
"Được. " Toàn bộ hành trình, Lý Nhã Kỳ cũng không tiêu hóa nổi.
Cái này thật giống với cảnh của Cinderella sau khi cưới hoàng tử nha.
Lý Nhã Kỳ bỗng đen mặt.
Nếu vậy không phải hoàng tử là đại thiếu sao?
-------
Tiểu Triệu dẫn Lý Nhã Kỳ đến phòng hiệu trưởng.
Bà hiệu trưởng kỳ quái đánh giá Lý Nhã Kỳ, nhưng vì có Tiểu Triệu ở đây nên vội vàng rời mắt.
Tiểu Triệu nói với bà ta cái gì đó, hiệu trưởng gật đầu, sau đó đến nói với Lý Nhã Kỳ: "Tôi đưa em đến lớp nhé? "
Lý Nhã Kỳ gật đầu đi theo bà.
Tiểu Triệu nhìn theo khuất bóng cô, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, đại thiếu, Lý Nhã Kỳ đã được chuyển vào lớp 11A1."
"..."
"Vâng. Tôi biết rồi. "
--------
Lý Nhã Kỳ được hiệu trưởng đưa đến lớp 11A1.
Vừa vào đến lớp, cô đã thấy bóng dáng Cận Đường đứng trêи bục giảng, đang vui vẻ nhìn cô.
"Oa, vậy cậu với tôi học chung một lớp rồi. "
Cô giáo cho Lý Nhã Kỳ giới thiệu một chút, sau đó chọn chỗ ngồi cho bọn họ.
Cả lớp chỉ còn cái bàn dưới bàn giáo viên là còn trống.
Cận Đường cùng Lý Nhã Kỳ được xếp vào chỗ đó.
Tiết học bắt đầu.
Cả hai tiết học trôi qua, cả lớp đều cảm thấy giáo viên giảng bài cực kỳ chậm rãi, rất dễ hiểu chứ không còn giảng nhanh vèo vèo như mọi khi.
Giáo viên hôm nay đều ăn nhầm thuốc à?
Bởi vì ai đó sống chết cũng không muốn rời xa Cảnh Ngự nên cô được đặc cách ngồi xe của cậu đến trường, Lý Nhã Kỳ chỉ có thể tự đi một mình.
Để thuận tiện cho việc chữa bệnh, Bách phu nhân sắp xếp cho Cảnh Ngự học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn với Bách Lạc.
"Nào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, cả lớp chào bạn nè. "
"Chào bạn. " Một đám hài tử đồng thanh chào hỏi.
Cô giáo vì dạy ở trường mầm non quốc gia nên có vẻ ngoài khá đáng yêu, lại cực kỳ nhiệt tình giới thiệu mọi thứ cho Cảnh Ngự.
Bách Lạc cả buổi trời cứ cười tít mắt.
Không ngờ đi học cũng có thể vui như vậy nha!
-----------
Lý Nhã Kỳ được tài xế đưa đến trường Hưng Thịnh.
Cô xuống xe, cảm ơn với tài xế một tiếng, hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào trường.
Học sinh hai bên đường nhìn cô bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng đều hướng ánh nhìn về phía này. Vài nhóm tụm năm tụm ba lại với nhau bàn tán cái gì đó.
Lý Nhã Kỳ có chút khó xử, đang tính rời đi thì có một giọng nói khá trong trẻo giữ cô lại.
"Chào bạn, bạn là học sinh chuyển trường à? "
Lý Nhã Kỳ quay ra đằng sau, đập vào mắt cô là một cô gái tóc vàng mắt xanh khá xinh đẹp.
"Ừm, tôi... tôi mới chuyện đến đây... " Lý Nhã Kỳ đáp.
Cô gái mỉm cười: "Thế thì trùng hợp quá, ngày hôm nay tôi cũng mới đến đây, chúng ta làm quen nhé? "
Lý Nhã Kỳ nghe được giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt ưa nhìn ấy, không tự chủ mà có cảm tình với cô ta.
"Được... Được thôi. "
Cô gái nghe vậy, hai con long lanh lưu động: "Thật sao? Xin chào, tôi là Louisville Cận Đường. Còn cô? "
Lý Nhã Kỳ cũng cười: "Xin chào, tôi tên Lý Nhã Kỳ, tên của cậu lạ quá nhỉ. "
Cận Đường gật gật đầu: "Vì tôi là con lai mà. "
"Con lai? "
"Ừm. Cha tôi là một thương nhân người Châu Âu, sau đó qua đây liền gặp mẹ tôi, sau đó thì có tôi. " Cận Đường cười hạnh phúc.
"Chắc ba mẹ cô thương cô lắm. " Lý Nhã Kỳ có chút ngưỡng mộ.
Cận Đường gật đầu, gương mặt trắng trẻo hồng lên: "Đúng vậy. Cha mẹ nào mà không thương con cơ chứ. "
Lý Nhã Kỳ nghe xong câu này nụ cười liền nhạt đi trông thấy.
Haha, cha mẹ nào mà chẳng thương con?
Nếu cha mẹ cô mà thương cô với Mẫn Mẫn dù chỉ một chút, cũng không đến nỗi đi làm nô ɭệ của người ta.
Cận Đường được cha mẹ cưng chiều che chở, nào biết cách nhìn sắc mặt người khác?
Cho nên cô ta cứ quấn quanh Lý Nhã Kỳ hỏi về cha mẹ của cô.
Lý Nhã Kỳ có chút khó chịu, nhưng vì thấy Cận Đường không có ác ý, cô cũng không muốn mới ngày đầu tiên đã gây phiền phức cho Bách gia nên lựa chọn nhẫn nại.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, ngăn cản một màn huyên thuyên của Cận Đường.
Cận Đường có chút chán nản: "Aizzz, vào học rồi sao? Vậy thì chào cô nha, tôi vào phòng học trước. "
Lý Nhã Kỳ xem đồng hồ: "Vậy chào cô nhé! Tôi cũng phải về lớp đây. "
Thế là cô đi ngược lại với hướng của Cận Đường.
Lý Nhã Kỳ đi một hồi mới phát hiện ra một chuyện.
Hố cha rồi!
Cô nào có biết đường a!!!
"Xin hỏi, cô lạc đường sao? "
Lý Nhã Kỳ đang loay hoay thì gặp một thanh niên đi tới. Cô nhìn kỹ, hình như là tài xế lái xe của cô hồi nãy mà.
"Đúng nha. "
" Tôi họ Triệu, cứ gọi tôi là Tiểu Triệu. Bách phu nhân bảo tôi đến bảo vệ cô, ban nãy tôi đi làm thủ tục nhập học cho cô nên mới tạm thời rời khỏi, xin lỗi. " Tiểu Triệu cúi đầu.
"Không sao. Anh nói phu nhân phái anh... bảo vệ tôi? " Lý Nhã Kỳ có điểm mộng bức.
"Đúng vậy, vì trường này là trường quốc gia, có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào nó, vì vậy tôi mới ở đây bảo vệ cô. "
"À."
Tiểu Triệu nhìn đồng hồ: "Cũng hơi trễ rồi, tôi đưa cô đến phòng hiệu trưởng nhận lớp nhé! "
"Được. " Toàn bộ hành trình, Lý Nhã Kỳ cũng không tiêu hóa nổi.
Cái này thật giống với cảnh của Cinderella sau khi cưới hoàng tử nha.
Lý Nhã Kỳ bỗng đen mặt.
Nếu vậy không phải hoàng tử là đại thiếu sao?
-------
Tiểu Triệu dẫn Lý Nhã Kỳ đến phòng hiệu trưởng.
Bà hiệu trưởng kỳ quái đánh giá Lý Nhã Kỳ, nhưng vì có Tiểu Triệu ở đây nên vội vàng rời mắt.
Tiểu Triệu nói với bà ta cái gì đó, hiệu trưởng gật đầu, sau đó đến nói với Lý Nhã Kỳ: "Tôi đưa em đến lớp nhé? "
Lý Nhã Kỳ gật đầu đi theo bà.
Tiểu Triệu nhìn theo khuất bóng cô, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, đại thiếu, Lý Nhã Kỳ đã được chuyển vào lớp 11A1."
"..."
"Vâng. Tôi biết rồi. "
--------
Lý Nhã Kỳ được hiệu trưởng đưa đến lớp 11A1.
Vừa vào đến lớp, cô đã thấy bóng dáng Cận Đường đứng trêи bục giảng, đang vui vẻ nhìn cô.
"Oa, vậy cậu với tôi học chung một lớp rồi. "
Cô giáo cho Lý Nhã Kỳ giới thiệu một chút, sau đó chọn chỗ ngồi cho bọn họ.
Cả lớp chỉ còn cái bàn dưới bàn giáo viên là còn trống.
Cận Đường cùng Lý Nhã Kỳ được xếp vào chỗ đó.
Tiết học bắt đầu.
Cả hai tiết học trôi qua, cả lớp đều cảm thấy giáo viên giảng bài cực kỳ chậm rãi, rất dễ hiểu chứ không còn giảng nhanh vèo vèo như mọi khi.
Giáo viên hôm nay đều ăn nhầm thuốc à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.