Chương 55: Nhi thiếu lại gây hoạ rồi (33)
Bác Nhĩ Lập Tân
24/07/2021
Trường mầm non quốc gia.
Cho xe đi gửi xong,Bách Dạ Hành như đứa trẻ, ngó qua ngó lại, mỗi nơi nhìn một ít.
Cảnh Ngự không hiểu sao nghĩ đến việc cô đang mang theo một đứa con trai, lần đâu tiên đi học!
"A Hành, vào thôi!" Cảnh Ngự gọi hắn.
Cô đi được vài bước, lại thấy hắn vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cô.
"Sao ngươi không đi?"
"Không đi." Bách Dạ Hành lắc lắc đầu: "Thượng tiên người dắt ta."
Cảnh Ngự im lặng nhìn hắn một chút, sau đó nắm lấy tay hắn, dắt đi.
Nhưng sự thật là chân hắn quá dài, Cảnh Ngự theo không kịp.
Bách Dạ Hành dường như nhận ra chuyện này, mỉm cười, ôm cô lên.
"Thượng tiên, người thật nhỏ!"
"Im miệng!" Còn không phải do hệ thống chó chết kia cho cô tiến vào cái thân thể nát này.
Bách Dạ Hành bị quát một tiếng liền uỷ khuất.
Cảnh Ngự vươn tay lên xoa đầu hắn: "Ngoan một chút."
"Ân."
________
Một phòng kho cũ sau trường.
Cảnh Ngự tiện thể tạo một kết giới để không ai thấy cô.
"Ư... thượng tiên, người ở đâu?"
Thanh âm run rẩy của Bách Dạ Hành truyền tới.
Cảnh Ngự quay lại. Cô quên mất tiêu hắn.
Cánh Ngự ném cho Bách Dạ Hành một cái kết giới.
"Thượng tiên, người xuống đây làm gì vậy?"
"Thượng tiên, nơi này có gì sao?"
"Thượng tiên, cái này dùng để làm gì?"
"Thượng tiên, nơi này thật là tối."
"Thượng tiên, cái này là đồ chơi sao?"
"Thượng tiên,... "
Cảnh Ngự hít sâu thở ra vài lần.
Không so đo, không so đo.
Không so đo cái rắm.
Cảnh Ngự đi đằng trước hận không thể học được thuật cấm ngôn của Lam gia.
Cảnh Ngự dựa vào cốt truyện, thật nhanh tìm được một cánh cửa sập.
Cô mở ra, quả nhiên thấy một cái cầu thang đi xuống.
Cảnh Ngự lấy ra tinh cầu, tinh cầu bay lên một chút, sau đó phát sáng.
Để phòng hờ lại chạm trúng cái bẫy nào, Cảnh Ngự quyết định lấy kiếm ra ngồi.
Đi được một đoạn, quay đầu lại liền không thấy Bách Dạ Hành.
Chết cha, lại quên mất hắn.
Cảnh Ngự quay ngược lại, vừa lên cửa liền thấy Bách Dạ Hành đang ngồi xổm, ngó xuống cầu thang, hai mắt rưng rưng.
Cảnh Ngự khẳng định một điều, lúc nhỏ Bách Dạ Hành khẳng định là một tên quỷ mít ướt!
"Ngươi làm gì ở đây?"
"A Hành đợi thượng tiên... oa..."
"... Sao lại khóc nữa rồi? " Sao còn mít ướt hơn cả Bách Lạc nữa thế?
"A Hành tưởng người bỏ ta rồi..."
"Ngoan a, không khóc không khóc." Ngươi khóc cái lông a, ta mới là người phải khóc đây nè. "Sao có thể không cần ngươi chứ?"
Cảnh Ngự đưa hắn bước lên trường kiếm, tính đưa hắn đi cùng.
Bách Dạ Hành vừa lên đã cảm thấy lạnh.
Cảnh Ngự lấy ra một khối ngọc đeo lên cho hắn.
Sau đó, cô điều chỉnh kiếm bay xuống tầng hầm.
Đợi hết bậc thang là một không gian rộng lớn.
Bảo sao trường mầm non lại xây sân cao như vậy, thì ra là vì cái tầng hầm này.
"Thượng tiên, A Hành sợ."
"... Ngoan, không cần phải sợ, ta bảo vệ ngươi."
"Ân."
Bách Dạ Hành an tâm đi xung quanh.
Cảnh Ngự không quan tâm hắn nữa, đi vòng vòng kiểm tra.
Trong cốt truyện, Bách Dạ Hành nhìn thấy vết máu ở bên phải.
Nhưng trọng điểm là, hắn đứng ở đâu để quay về bên phải chứ?
Rầu chết bổn cung.
Rầm!
Cảnh Ngự còn đang phát rầu liền nghe thấy một âm thanh di chuyển.
Cô quay về phía đó, liền thấy một cánh cửa đá dần dần mở ra, còn Bách Dạ Hành đang kéo một cái chân đèn, ngơ ngác nhìn về phía cô.
"..." Giỏi lắm nam chính.
"Thượng tiên, có phải ta sai cái gì rồi không?" Bách Dạ Hành ngây ngô hỏi.
Nhưng sau đó, trêи trán Bách Dạ Hành lại xuất hiện ấn ký quen thuộc, hắn ngồi sụp xuống ôm đầu, không ngừng nức nở: "Đừng đánh ta... các người đừng đánh ta... ta sai rồi... "
Cảnh Ngự có chút suy tư.
Nam chính lúc nhỏ có vẻ như từng bị ngược đãi.
Sao lại đáng thương như vậy chứ?
"A Hành." Cảnh Ngự bay đến bên cạnh hắn: "A Hành ngoan, không ai đánh ngươi hết. Có ta bảo vệ ngươi rồi, đừng sợ."
Bách Dạ Hành được Cảnh Ngự kéo lên trường kiếm, vừa bay qua cánh cửa liền tự động sụp xuống.
Cảnh Ngự lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh.
Bất lực thở dài, lại nghiêm túc vỗ lưng an ủi hắn.
Là một tiểu hài tử đáng thương.
Mẹ hắn đâu nhỉ?
Mẹ?
Cảnh Ngự nhìn Bách Dạ Hành, trong đầu suy nghĩ cái gì đó.
"Mẹ ngươi đâu?"
"Mẹ? Ta không có mẹ, thượng tiên sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Sẽ không."
"Mẹ ta bị người xấu bắt đi rồi, ta không có mẹ, ... "
Bách Dạ Hành lải nhải rất nhiều truyện.
Bách Dạ Hành là bán Long.
Mẹ hắn là di tộc.
Lúc còn nhỏ hắn là bị người ta hắt hủi, cha hắn lấy rất nhiều vợ, liền không quan tâm hắn nữa.
Mẹ hắn rất thương hắn, luôn luôn bao bọc hắn.
Nhưng một hôm, hắn thấy mẹ hắn một thân toàn máu, bị người ta đưa đi.
Sau đó, tỉnh lại, không nhớ gì hết, hắn đã được người ta đẩy lên trêи, làm đại thiếu gia của Long tộc, phong quang vô hạn.
Cảnh Ngự có chuý suy gẫm.
Cô vô lưng xoa đầu một hồi, sau đó an ủi: "Không sao không sao, A Hành không cần sợ. Sau này ta sẽ không để người xấu bắt ngươi."
"Thật... thật sao?" Bách Dạ Hành ngước mặt lên hỏi.
"Ừm." Cảnh Ngự tốt bụng lau nước mắt cho hắn: "Với điều kiện là ngươi phải ngoan."
"A Hành sẽ ngoan."
"Ừm, phải đối xử với Nhã Nhã thật tốt."
"Ân. A Hành sẽ."
Cho xe đi gửi xong,Bách Dạ Hành như đứa trẻ, ngó qua ngó lại, mỗi nơi nhìn một ít.
Cảnh Ngự không hiểu sao nghĩ đến việc cô đang mang theo một đứa con trai, lần đâu tiên đi học!
"A Hành, vào thôi!" Cảnh Ngự gọi hắn.
Cô đi được vài bước, lại thấy hắn vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cô.
"Sao ngươi không đi?"
"Không đi." Bách Dạ Hành lắc lắc đầu: "Thượng tiên người dắt ta."
Cảnh Ngự im lặng nhìn hắn một chút, sau đó nắm lấy tay hắn, dắt đi.
Nhưng sự thật là chân hắn quá dài, Cảnh Ngự theo không kịp.
Bách Dạ Hành dường như nhận ra chuyện này, mỉm cười, ôm cô lên.
"Thượng tiên, người thật nhỏ!"
"Im miệng!" Còn không phải do hệ thống chó chết kia cho cô tiến vào cái thân thể nát này.
Bách Dạ Hành bị quát một tiếng liền uỷ khuất.
Cảnh Ngự vươn tay lên xoa đầu hắn: "Ngoan một chút."
"Ân."
________
Một phòng kho cũ sau trường.
Cảnh Ngự tiện thể tạo một kết giới để không ai thấy cô.
"Ư... thượng tiên, người ở đâu?"
Thanh âm run rẩy của Bách Dạ Hành truyền tới.
Cảnh Ngự quay lại. Cô quên mất tiêu hắn.
Cánh Ngự ném cho Bách Dạ Hành một cái kết giới.
"Thượng tiên, người xuống đây làm gì vậy?"
"Thượng tiên, nơi này có gì sao?"
"Thượng tiên, cái này dùng để làm gì?"
"Thượng tiên, nơi này thật là tối."
"Thượng tiên, cái này là đồ chơi sao?"
"Thượng tiên,... "
Cảnh Ngự hít sâu thở ra vài lần.
Không so đo, không so đo.
Không so đo cái rắm.
Cảnh Ngự đi đằng trước hận không thể học được thuật cấm ngôn của Lam gia.
Cảnh Ngự dựa vào cốt truyện, thật nhanh tìm được một cánh cửa sập.
Cô mở ra, quả nhiên thấy một cái cầu thang đi xuống.
Cảnh Ngự lấy ra tinh cầu, tinh cầu bay lên một chút, sau đó phát sáng.
Để phòng hờ lại chạm trúng cái bẫy nào, Cảnh Ngự quyết định lấy kiếm ra ngồi.
Đi được một đoạn, quay đầu lại liền không thấy Bách Dạ Hành.
Chết cha, lại quên mất hắn.
Cảnh Ngự quay ngược lại, vừa lên cửa liền thấy Bách Dạ Hành đang ngồi xổm, ngó xuống cầu thang, hai mắt rưng rưng.
Cảnh Ngự khẳng định một điều, lúc nhỏ Bách Dạ Hành khẳng định là một tên quỷ mít ướt!
"Ngươi làm gì ở đây?"
"A Hành đợi thượng tiên... oa..."
"... Sao lại khóc nữa rồi? " Sao còn mít ướt hơn cả Bách Lạc nữa thế?
"A Hành tưởng người bỏ ta rồi..."
"Ngoan a, không khóc không khóc." Ngươi khóc cái lông a, ta mới là người phải khóc đây nè. "Sao có thể không cần ngươi chứ?"
Cảnh Ngự đưa hắn bước lên trường kiếm, tính đưa hắn đi cùng.
Bách Dạ Hành vừa lên đã cảm thấy lạnh.
Cảnh Ngự lấy ra một khối ngọc đeo lên cho hắn.
Sau đó, cô điều chỉnh kiếm bay xuống tầng hầm.
Đợi hết bậc thang là một không gian rộng lớn.
Bảo sao trường mầm non lại xây sân cao như vậy, thì ra là vì cái tầng hầm này.
"Thượng tiên, A Hành sợ."
"... Ngoan, không cần phải sợ, ta bảo vệ ngươi."
"Ân."
Bách Dạ Hành an tâm đi xung quanh.
Cảnh Ngự không quan tâm hắn nữa, đi vòng vòng kiểm tra.
Trong cốt truyện, Bách Dạ Hành nhìn thấy vết máu ở bên phải.
Nhưng trọng điểm là, hắn đứng ở đâu để quay về bên phải chứ?
Rầu chết bổn cung.
Rầm!
Cảnh Ngự còn đang phát rầu liền nghe thấy một âm thanh di chuyển.
Cô quay về phía đó, liền thấy một cánh cửa đá dần dần mở ra, còn Bách Dạ Hành đang kéo một cái chân đèn, ngơ ngác nhìn về phía cô.
"..." Giỏi lắm nam chính.
"Thượng tiên, có phải ta sai cái gì rồi không?" Bách Dạ Hành ngây ngô hỏi.
Nhưng sau đó, trêи trán Bách Dạ Hành lại xuất hiện ấn ký quen thuộc, hắn ngồi sụp xuống ôm đầu, không ngừng nức nở: "Đừng đánh ta... các người đừng đánh ta... ta sai rồi... "
Cảnh Ngự có chút suy tư.
Nam chính lúc nhỏ có vẻ như từng bị ngược đãi.
Sao lại đáng thương như vậy chứ?
"A Hành." Cảnh Ngự bay đến bên cạnh hắn: "A Hành ngoan, không ai đánh ngươi hết. Có ta bảo vệ ngươi rồi, đừng sợ."
Bách Dạ Hành được Cảnh Ngự kéo lên trường kiếm, vừa bay qua cánh cửa liền tự động sụp xuống.
Cảnh Ngự lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh.
Bất lực thở dài, lại nghiêm túc vỗ lưng an ủi hắn.
Là một tiểu hài tử đáng thương.
Mẹ hắn đâu nhỉ?
Mẹ?
Cảnh Ngự nhìn Bách Dạ Hành, trong đầu suy nghĩ cái gì đó.
"Mẹ ngươi đâu?"
"Mẹ? Ta không có mẹ, thượng tiên sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Sẽ không."
"Mẹ ta bị người xấu bắt đi rồi, ta không có mẹ, ... "
Bách Dạ Hành lải nhải rất nhiều truyện.
Bách Dạ Hành là bán Long.
Mẹ hắn là di tộc.
Lúc còn nhỏ hắn là bị người ta hắt hủi, cha hắn lấy rất nhiều vợ, liền không quan tâm hắn nữa.
Mẹ hắn rất thương hắn, luôn luôn bao bọc hắn.
Nhưng một hôm, hắn thấy mẹ hắn một thân toàn máu, bị người ta đưa đi.
Sau đó, tỉnh lại, không nhớ gì hết, hắn đã được người ta đẩy lên trêи, làm đại thiếu gia của Long tộc, phong quang vô hạn.
Cảnh Ngự có chuý suy gẫm.
Cô vô lưng xoa đầu một hồi, sau đó an ủi: "Không sao không sao, A Hành không cần sợ. Sau này ta sẽ không để người xấu bắt ngươi."
"Thật... thật sao?" Bách Dạ Hành ngước mặt lên hỏi.
"Ừm." Cảnh Ngự tốt bụng lau nước mắt cho hắn: "Với điều kiện là ngươi phải ngoan."
"A Hành sẽ ngoan."
"Ừm, phải đối xử với Nhã Nhã thật tốt."
"Ân. A Hành sẽ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.