Chương 5
Thuần Bạch Xuẩn Bạch
12/08/2017
Kiều Diễm cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, vội vã buông cô ra, động tác đột ngột nên có chút quá sức.
“Khụ” Anh ta giả vờ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt khôi phục lại nét bình thường: “Cô cứ từ từ xem đi, tôi trở về phòng làm việc.”
Diệp Tử cắn môi, cúi đầu, mặt đỏ lự đến tận mang tai biểu hiện rõ cảm xúc của cô bây giờ.
Kiều Diễm không nhịn được, yết hầu hơi động, nhưng không chút do dự xoay người đi ra ngoài. Anh ta không muốn trong lúc ngay cả bản thân còn không hiểu rõ tâm trạng của mình lại khiến quan hệ giữa họ càng trở nên phức tạp.
Trải qua vài ngày, Diệp Tử cảm thấy dường như cô không phải bị giam lỏng. Cả ngày ở trong nhà làm nũng, giả ngốc để Kiều Diễm mua cho đủ thứ, có khi là mấy quyển truyện lung tung, khi là vài món mà cô đột nhiên muốn ăn hay đại loại mấy thừ đồ chơi bằng nhung, đồ trang trí lạ lạ.
Khi anh ta bước vào phòng, Diệp Tử đang nằm cuộn tròn trên sô pha đọc sách, chân đất, thỉnh thoảng đá nhẹ một cái khiến chiếc sô pha xoay tròn.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô ngẩng đầu lên, theo bản năng mỉm cười: “Anh quay lại rồi à. Tượng thủy tinh thiên nga tím của tôi đâu?”
“Đây” Mấy lần trước Kiều Diễm còn mỉa mai cười nhạo cô. hiện tại biến thành không có cảm giác gì. Ngược lại người phụ nữ này luôn tìm ra mấy cái cớ qua loa cho có lệ.
Diệp Tử cười híp mắt, nhận gói quà xinh đẹp từ trong tay anh ta: “Nơ bướm màu hồng phấn là ai buộc lại vậy? Gu thẩm mỹ có chút…đặc biệt.”
Kiều Diễm liếc cô một cái, không nói gì, ngồi xuống lấy di động ra soạn vài tin nhắn
“Ồ!” Đột nhiên Diệp Tử kinh ngạc kêu một tiếng, tức khắc nở nụ cười: “Kiều Diễm, tấm thiệp mùi mẫn này không phải anh cho vào chứ? Tomylove! Cái quỷ gì thế này?”
Lần này rốt cuộc Kiều Diễm không còn cách nào đành phải nhìn vào mắt cô, nhíu mày: “Tôi nói là mua tặng phụ nữ. Mấy cô nhận viên lúc đó tự ý cho vào.”
Giải thích một câu qua loa, anh ta lại cúi đầu kiểm tra tin nhắn’
“Ừ”. Diệp Tử đáp một tiếng. Âm thanh và tâm trạng đều trùng xuống, hình như có chút thất vọng.
Kiều Diễm đang đánh máy, ngón tay hơi khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“Kiều Diễm, theo anh đặt nó lên trên giá sách hay ở đầu giường thì đẹp nhất” Diệp Tử cầm con thiên nga tím khoa tay múa chân hỏi anh ta.
“Đặt chỗ nào cũng xấu.”
“Này. Anh ít nhất cũng phải liếc mắt nhìn một cái chứ. Như vậy mới có vẻ có chút thành ý.”
Kiều Diễm miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái rồi trả lời lấy lệ: “Giá sách đi”
Nhưng Diệp Tử lại tỏ ra vô cùng hài lòng với câu trả lời đó: “Vậy thì đặt ở giá sách;”
Cô đặt con thiên nga lên giá sách, rồi lui lại phía sau vài bước, ngắm nghía một hồi, nụ cười thoáng nở trên môi: “Tôi thích căn phòng như bây giờ”
Nghe câu nói của cô, theo bản năng, Kiều Diễm nhìn lướt qua căn phòng một lượt. Quả thực, chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi, mà căn phòng này đã thay đổi hoàn toàn khác. Rèm cửa sổ màu lam đậm, cạnh giường có chiếc đèn trắng đặt dưới đất, ghế sô pha đơn, mấy món đồ chơi bằng nhung, còn có giá sách anh cho người đặc biệt làm đặt ở một bên.
Trên giá sách có vài quyển anh lấy từ phòng làm việc, có quyển là Diệp Tử viết ra để anh đi mua.
Màu sắc ấm áp khiến anh ta có chút ngẩn ngơ.
Anh thật sự không hiểu cuối cùng Diệp Tử muốn làm cái gì? Cô cực kì vui vẻ mà thảo luận với anh đồ vật nào, nên đặt ở đâu trong phòng. Tất cả làm cho anh không nhịn được mà cảm thấy ấm áp, thả lỏng bản thân. Chỉ việc bày ra khuôn mặt vô cảm nghiêm túc cũng làm anh phí sức.
“Kiều Diễm” Diệp Tử nhẹ nhàng gọi tên anh, lại gần kéo lấy cách tay anh lắc lắc.
“Mai lại muốn tôi mua gì?” Từ lâu Kiều Diễm đã biết mấy trò mèo này của cô. Anh lạnh lùng liếc mắt một cái.
Lần này Diệp Tử không như ngày thường trực tiếp mở miệng. Cô cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, bàn tay nắm lấy góc áo vò vò.
Kiều Diễm trêu cô: “Rốt cuộc thì muốn mua cái gì? Trên thế giới này còn có thứ gì khiến cô bứt tóc cũng không nói ra được sao?”
Diệp Tử tự động viên bản thân hồi lâu cuối cùng thủ thỉ: “Quên đi. Ngày mai anh gọi chú Chu đến đây đi.”
“Làm sao? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Ừ” Cô nhỏ giọng đáp.
“Tôi biết rồi” Kiều Diễm nhìn cô rồi đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại
….
Vừa từ trên xe xuống, Kiều Diễm đã trông thấy người đàn ông kia.
Phút chốc vẻ mặt của anh ta tối sầm lại, cơ thể cứng đờ thẳng tắp, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm, thoáng xuất hiện rồi lập tức biến mất.
“Kiều Diễm” Người kia tức giận gọi anh lại, chạy tới túm lấy cổ áo anh, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi tra hỏi: “Mày giấu Diệp Tử đi đâu rồi?”
Kiểu Diễm không chút biểu cảm liếc nhìn tài xế đang chuẩn bị xông lên. Anh ta lập tức lùi ra sau vài bước, kính cẩn đứng ở một bên.
Lúc này anh ta mới khinh bỉ nhìn Chu Khánh Dương: “Xin lỗi, tôi không biết Chu tiên sinh đang nói gì. Tôi và cô ta đã sớm chia tay. Không hiểu tại sao cậu Chu lại đến đây hỏi tôi về cô bạn gái bị mất tích?”
“Mày đừng giả vờ giả vịt” Chu Khánh Dương nhỏ giọng: “Diệp Tử không hiểu mày, lẽ nào tao cũng không hiểu mày? Mày là người điên, là đồ thần kinh. Trước khi mất tích người cuối cùng cô ấy gặp là mày, mày nhốt cô ấy ở đâu rồi?”
Thời điểm anh ta nói ra hai chữ “người điên” Kiều Diễm híp mắt lại một cách nguy hiểm: “Tôi nghĩ là không cần phải nhắc cho anh tỉnh, toàn bộ nhà cửa của tôi đều đã bị cảnh sát lục soát. Nếu như cậu Chu đây vẫn còn nghi ngờ, có thể mời bọn họ quay lại, lục soát thêm lần nữa. Bất cứ khi nào đến tôi cũng hoan nghênh.”
“Kiều Diễm.” Chu Khánh Dương không chấp nhận câu trả lời này, ngược lại hung dữ nhìn anh ta: “Mày cho rằng nhốt cô ấy ở bên cạnh thì cô ấy sẽ yêu mày à? Vô ích thôi. Cô ấy sẽ càng ngày càng ghét mày, càng ngày càng hận mày, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng mong làm sao bóp chết mày, làm sao trốn chạy khỏi mày. Mày chỉ là một kẻ đáng thương, chỉ có thể dùng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ để níu kéo người khác. Nhưng dù mày níu kéo cô ấy bằng cách nào? Cô ấy cũng sẽ không yêu mày, vĩnh viễn không yêu mày.”
“Im miệng” Kiều Diễm siết chặt tay đến mức nổi gân xanh, cả người không tự chủ được run lên.
“Ha ha ha” Chu Khánh Dương nở nụ cười càn rỡ: “Mày thẹn quá hóa giận rồi. Tao cho mày biết, tốt nhất mày nhanh thả Diệp Tử ra. Nếu không tao nhất định sẽ khiến mày chết không tử tế.”
Ánh mắt Kiều Diễm khiến người khác phải rùng mình,vung nắm đấm lao tới.
Chu Khánh Dương ngã nhào xuống đất, một bên khóe môi rỉ máu, nhẹ nhàng cười.
Kiều Diễm thở hổn hển, nhìn Chu Khánh Dương cười khinh bỉ, đầu óc căng như dây cung sắp đứt, lạnh lùng nhìn tên tài xế: “Biết phải làm gì rồi chứ?”
“Dạ, vâng thưa tổng giám đốc.”
Kiều Diễm không muốn nhìn người đang nằm trên mặt đất, xoay người bỏ đi, bước chân mang theo vài phần trốn tránh vội vàng.
“Ha ha ha ha. HỪ. Kiều Diễm, mày thật đáng thương, trên đời này làm sao có cô gái nào yêu mày, vĩnh viễn không thể có ai yêu mày.”
Âm thanh chen lấn xô đẩy phía sau, lọt vào tai anh, xoáy sâu khiến hô hấp Kiều Diễm ngày càng nhanh, suýt nữa thì duỗi hai tay bịt lỗ tai lại.
Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, khiến màng nhĩ của anh rung lên
Tại sao mày không chết đi?
Vĩnh viễn sẽ không có ai yêu mày!
Diệp Tử cắn môi, cúi đầu, mặt đỏ lự đến tận mang tai biểu hiện rõ cảm xúc của cô bây giờ.
Kiều Diễm không nhịn được, yết hầu hơi động, nhưng không chút do dự xoay người đi ra ngoài. Anh ta không muốn trong lúc ngay cả bản thân còn không hiểu rõ tâm trạng của mình lại khiến quan hệ giữa họ càng trở nên phức tạp.
Trải qua vài ngày, Diệp Tử cảm thấy dường như cô không phải bị giam lỏng. Cả ngày ở trong nhà làm nũng, giả ngốc để Kiều Diễm mua cho đủ thứ, có khi là mấy quyển truyện lung tung, khi là vài món mà cô đột nhiên muốn ăn hay đại loại mấy thừ đồ chơi bằng nhung, đồ trang trí lạ lạ.
Khi anh ta bước vào phòng, Diệp Tử đang nằm cuộn tròn trên sô pha đọc sách, chân đất, thỉnh thoảng đá nhẹ một cái khiến chiếc sô pha xoay tròn.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô ngẩng đầu lên, theo bản năng mỉm cười: “Anh quay lại rồi à. Tượng thủy tinh thiên nga tím của tôi đâu?”
“Đây” Mấy lần trước Kiều Diễm còn mỉa mai cười nhạo cô. hiện tại biến thành không có cảm giác gì. Ngược lại người phụ nữ này luôn tìm ra mấy cái cớ qua loa cho có lệ.
Diệp Tử cười híp mắt, nhận gói quà xinh đẹp từ trong tay anh ta: “Nơ bướm màu hồng phấn là ai buộc lại vậy? Gu thẩm mỹ có chút…đặc biệt.”
Kiều Diễm liếc cô một cái, không nói gì, ngồi xuống lấy di động ra soạn vài tin nhắn
“Ồ!” Đột nhiên Diệp Tử kinh ngạc kêu một tiếng, tức khắc nở nụ cười: “Kiều Diễm, tấm thiệp mùi mẫn này không phải anh cho vào chứ? Tomylove! Cái quỷ gì thế này?”
Lần này rốt cuộc Kiều Diễm không còn cách nào đành phải nhìn vào mắt cô, nhíu mày: “Tôi nói là mua tặng phụ nữ. Mấy cô nhận viên lúc đó tự ý cho vào.”
Giải thích một câu qua loa, anh ta lại cúi đầu kiểm tra tin nhắn’
“Ừ”. Diệp Tử đáp một tiếng. Âm thanh và tâm trạng đều trùng xuống, hình như có chút thất vọng.
Kiều Diễm đang đánh máy, ngón tay hơi khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“Kiều Diễm, theo anh đặt nó lên trên giá sách hay ở đầu giường thì đẹp nhất” Diệp Tử cầm con thiên nga tím khoa tay múa chân hỏi anh ta.
“Đặt chỗ nào cũng xấu.”
“Này. Anh ít nhất cũng phải liếc mắt nhìn một cái chứ. Như vậy mới có vẻ có chút thành ý.”
Kiều Diễm miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái rồi trả lời lấy lệ: “Giá sách đi”
Nhưng Diệp Tử lại tỏ ra vô cùng hài lòng với câu trả lời đó: “Vậy thì đặt ở giá sách;”
Cô đặt con thiên nga lên giá sách, rồi lui lại phía sau vài bước, ngắm nghía một hồi, nụ cười thoáng nở trên môi: “Tôi thích căn phòng như bây giờ”
Nghe câu nói của cô, theo bản năng, Kiều Diễm nhìn lướt qua căn phòng một lượt. Quả thực, chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi, mà căn phòng này đã thay đổi hoàn toàn khác. Rèm cửa sổ màu lam đậm, cạnh giường có chiếc đèn trắng đặt dưới đất, ghế sô pha đơn, mấy món đồ chơi bằng nhung, còn có giá sách anh cho người đặc biệt làm đặt ở một bên.
Trên giá sách có vài quyển anh lấy từ phòng làm việc, có quyển là Diệp Tử viết ra để anh đi mua.
Màu sắc ấm áp khiến anh ta có chút ngẩn ngơ.
Anh thật sự không hiểu cuối cùng Diệp Tử muốn làm cái gì? Cô cực kì vui vẻ mà thảo luận với anh đồ vật nào, nên đặt ở đâu trong phòng. Tất cả làm cho anh không nhịn được mà cảm thấy ấm áp, thả lỏng bản thân. Chỉ việc bày ra khuôn mặt vô cảm nghiêm túc cũng làm anh phí sức.
“Kiều Diễm” Diệp Tử nhẹ nhàng gọi tên anh, lại gần kéo lấy cách tay anh lắc lắc.
“Mai lại muốn tôi mua gì?” Từ lâu Kiều Diễm đã biết mấy trò mèo này của cô. Anh lạnh lùng liếc mắt một cái.
Lần này Diệp Tử không như ngày thường trực tiếp mở miệng. Cô cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, bàn tay nắm lấy góc áo vò vò.
Kiều Diễm trêu cô: “Rốt cuộc thì muốn mua cái gì? Trên thế giới này còn có thứ gì khiến cô bứt tóc cũng không nói ra được sao?”
Diệp Tử tự động viên bản thân hồi lâu cuối cùng thủ thỉ: “Quên đi. Ngày mai anh gọi chú Chu đến đây đi.”
“Làm sao? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Ừ” Cô nhỏ giọng đáp.
“Tôi biết rồi” Kiều Diễm nhìn cô rồi đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại
….
Vừa từ trên xe xuống, Kiều Diễm đã trông thấy người đàn ông kia.
Phút chốc vẻ mặt của anh ta tối sầm lại, cơ thể cứng đờ thẳng tắp, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm, thoáng xuất hiện rồi lập tức biến mất.
“Kiều Diễm” Người kia tức giận gọi anh lại, chạy tới túm lấy cổ áo anh, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi tra hỏi: “Mày giấu Diệp Tử đi đâu rồi?”
Kiểu Diễm không chút biểu cảm liếc nhìn tài xế đang chuẩn bị xông lên. Anh ta lập tức lùi ra sau vài bước, kính cẩn đứng ở một bên.
Lúc này anh ta mới khinh bỉ nhìn Chu Khánh Dương: “Xin lỗi, tôi không biết Chu tiên sinh đang nói gì. Tôi và cô ta đã sớm chia tay. Không hiểu tại sao cậu Chu lại đến đây hỏi tôi về cô bạn gái bị mất tích?”
“Mày đừng giả vờ giả vịt” Chu Khánh Dương nhỏ giọng: “Diệp Tử không hiểu mày, lẽ nào tao cũng không hiểu mày? Mày là người điên, là đồ thần kinh. Trước khi mất tích người cuối cùng cô ấy gặp là mày, mày nhốt cô ấy ở đâu rồi?”
Thời điểm anh ta nói ra hai chữ “người điên” Kiều Diễm híp mắt lại một cách nguy hiểm: “Tôi nghĩ là không cần phải nhắc cho anh tỉnh, toàn bộ nhà cửa của tôi đều đã bị cảnh sát lục soát. Nếu như cậu Chu đây vẫn còn nghi ngờ, có thể mời bọn họ quay lại, lục soát thêm lần nữa. Bất cứ khi nào đến tôi cũng hoan nghênh.”
“Kiều Diễm.” Chu Khánh Dương không chấp nhận câu trả lời này, ngược lại hung dữ nhìn anh ta: “Mày cho rằng nhốt cô ấy ở bên cạnh thì cô ấy sẽ yêu mày à? Vô ích thôi. Cô ấy sẽ càng ngày càng ghét mày, càng ngày càng hận mày, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng mong làm sao bóp chết mày, làm sao trốn chạy khỏi mày. Mày chỉ là một kẻ đáng thương, chỉ có thể dùng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ để níu kéo người khác. Nhưng dù mày níu kéo cô ấy bằng cách nào? Cô ấy cũng sẽ không yêu mày, vĩnh viễn không yêu mày.”
“Im miệng” Kiều Diễm siết chặt tay đến mức nổi gân xanh, cả người không tự chủ được run lên.
“Ha ha ha” Chu Khánh Dương nở nụ cười càn rỡ: “Mày thẹn quá hóa giận rồi. Tao cho mày biết, tốt nhất mày nhanh thả Diệp Tử ra. Nếu không tao nhất định sẽ khiến mày chết không tử tế.”
Ánh mắt Kiều Diễm khiến người khác phải rùng mình,vung nắm đấm lao tới.
Chu Khánh Dương ngã nhào xuống đất, một bên khóe môi rỉ máu, nhẹ nhàng cười.
Kiều Diễm thở hổn hển, nhìn Chu Khánh Dương cười khinh bỉ, đầu óc căng như dây cung sắp đứt, lạnh lùng nhìn tên tài xế: “Biết phải làm gì rồi chứ?”
“Dạ, vâng thưa tổng giám đốc.”
Kiều Diễm không muốn nhìn người đang nằm trên mặt đất, xoay người bỏ đi, bước chân mang theo vài phần trốn tránh vội vàng.
“Ha ha ha ha. HỪ. Kiều Diễm, mày thật đáng thương, trên đời này làm sao có cô gái nào yêu mày, vĩnh viễn không thể có ai yêu mày.”
Âm thanh chen lấn xô đẩy phía sau, lọt vào tai anh, xoáy sâu khiến hô hấp Kiều Diễm ngày càng nhanh, suýt nữa thì duỗi hai tay bịt lỗ tai lại.
Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, khiến màng nhĩ của anh rung lên
Tại sao mày không chết đi?
Vĩnh viễn sẽ không có ai yêu mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.