Chương 52: Muốn làm người phụ nữ của đại thần [5]
Thuần Bạch Xuẩn Bạch
02/09/2020
Edit: Kiri
Người viết quyển đồng nhân này chính là một vị tiểu thần, xếp ngay phía trên, một đám fans nữ lo sợ bất an, không biết là Tích Đại chú ý đến quyển đồng nhân này nhân tiện thấy hay là ngược lại.
được cho là tác phẩm tiêu biểu của Kì Tích, có lẽ là vì Boss phản diện cuối cùng đột nhiên phản chiến đỡ cho nam chính một kích trí mạng của thiên đạo, sau đó giải thích từ trước tới nay hắn ta đối phó nam chính, giết nữ nhân của nam chính cũng chỉ là vì buộc nam chính mạnh lên để hoàn thành tâm nguyện mà hắn ta không làm được. Không biết có phải do cảnh hắn chết quá thê lương không mà quyển tiểu thuyết này nhanh chóng trở thành một trong những tác phẩm nổi danh của Kì Tích trong giới tác giả mạng. Không cần nói nhiều, bạn cứ tùy ý lên mạng tra mà xem, đủ các thể loại văn đam dành cho hủ nữ, các loại đồng nhân về truyện này sẽ đập vào mắt bạn ngay lập tức.
Một điều khiến họ vui vẻ là, truyện này tuy tên hơi máu chó nhưng ít nhất cũng là có nữ chính, vào thời đại này năng lực chấp nhận chuyện nam nam còn chưa cao, các fans nữ có thể tự bổ não YY đam các kiểu nhưng cũng không muốn Kì Tích thấy nguyên tác của mình bị chỉnh tan nát. Được rồi, tuy rằng tình hình bây giờ cũng không khá hơn là bao.
Tề Tử Kỷ thấy truyện này không? Đáp án là có. Hơn nữa, tất cả mọi người đều không biết là anh theo dõi đến hơn mười bộ đồng nhân truyện của mình, còn nhiều bộ ngôn tình khác, thậm chí còn dùng tài khoản khác bình luận ở dưới.
Mà lúc này, nguyên nhân chú ý tới weibo của Lạc Cận chính là vì một tác giả của một bộ đồng nhân chuyển phát weibo của Lạc Cận, lúc đó Kì Tích đang nói chuyện phiếm với Bố Tương Tư, vừa liếc một cái đã thấy không đúng.
Bàn tay cầm bức thêu và bàn tay mở tủ lạnh kia, tuy rằng đều chỉ lộ ra non nửa cái móng tay nhưng ở móng tay ngón áp út và ngón cái đều có một đốm trắng.
So sánh hình dạng hai đốm trắng, hình dạng ngón tay lại thấy hai truyện được đăng cùng ngày, anh đã nhận định là ‘Ồ, hóa ra là cùng một người.’
Suy nghĩ tiếp theo mọc lên là —— Cô ấy nói biết viết tình cảm nam nữ, thì ra là thật.
Anh mở chương đầu ra, lập tức chìm vào câu chuyện, chờ anh mơ mơ màng màng ý thức được sắc trời đã tối thì đã hết, còn chưa đăng chương mới, anh hít sâu một hơi rồi bình luận ở dưới.
Tích Tiểu Tích: “A a a a a, quá ít không đủ xem, cầu một ngày hai vạn chữ, hai vạn chữ hai vạn chữ hai vạn chữ, lăn lộn đầy đất lăn lộn đầy đất, không đăng chương mới không đứng dậy.”
Nếu bộ dáng này bị độc giả của anh nhìn thấy thì không biết phải khinh bỉ anh bao nhiêu lần. Là một tác giả mỗi lần chỉ đăng sáu ngàn chữ, Tích Đại anh quá không biết xấu hổ.
dừng đúng đoạn nữ chính biết nam chính mất tích trên chiến trường, làm Tề Tử Kỷ vò đầu bứt tai, ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không thể cào bàn phím.
Không biết ôm tâm lý gì mà anh lục weibo của Lạc Cận từ đầu tới đuôi một lần rồi sau đó chuyển phát.
Diệp Tử giật mình nhìn weibo của anh, trong điều xoay vòng vòng đủ loại suy nghĩ.
Lạc Cận: “Ừ được, bức này tôi vừa thêu xong, nếu thích hoa lan tử la thì tôi thêu cho anh bức khác.” – Lạc Cận chuyển phát –
Giây tiếp theo, cô liền mở sang tin nhắn riêng với Kì Tích.
Bố Tương Tư: “Tích Đại Tích Đại Tích Đại Tích Đại Tích Đại!!”
Kì Tích: “Hả?”
Ngữ khí của cô cực kỳ đáng khinh.
Bố Tương Tư: ” – Nhướn mi- Không ngờ Tích Đại lại thông đồng với nữ nhân Lục Giang, cừ ghê!”
Tề Tử Kỷ nhìn tin nhắn cô gửi tới nhíu nhíu mày, sau đó mím môi cười khẽ, anh còn đang định nói cho cô biết để cô khen ngợi mình một phen, sức quan sát trác tuyệt như thế đáng giá để anh đắc ý, nhưng không biết tại sao giác quan thứ sáu cũng không tính là linh của mình cho anh biết, nếu anh thật sự làm như thế, có lẽ….. sẽ bị đánh.
Bố Tương Tư: “Tích Đại thông đồng Lạc Cận từ bao giờ thế, hai người là bạn bè từ trước à? Tích Đại, Lục Giang nhiều em gái như thế, anh bảo bạn gái anh giới thiệu cho tôi một em đi, tôi thích đáng yêu dễ thương ý.”
Lời Diệp Tử tạm thời vượt qua dung lượng não của anh, làm anh mờ mị trợn tròn mắt.
Bố Tương Tư = Lạc Cận, Bố Tương Tư lại nói muốn em gái đáng yêu, hả? Thì ra cô ấy thích con gái sao? Vô số suy nghĩ trong đầu lan man không dứt, cuối cùng anh cho ra một kết luận, lập tức sinh ra một ý thức trách nhiệm được người phó thác vô cùng trịnh trọng, anh tự điểm lại con gái xung quanh mình một lượt rồi suy nghĩ chọn người đáng yêu đơn thuần một chút, sau đó rất nghiêm túc đáp lại.
Kì Tích: “Ừ, được, tôi biết rồi.”
Lúc này đầu Diệp Tử đã đầy vạch đen, rất muốn chui vào màn hình máy tính đến trước mặt anh, lắc anh thật mạnh thật mạnh. Rốt cuộc là anh biết gì? Trọng điểm của tôi là tại sao anh lại đột ngột chuyển phát weibo của Lạc Cận nha, anh có nhìn thấy hai chữ ‘bạn gái’ kia không, có phải là nên giải thích cho tôi rồi bảo là hiểu lầm không, ‘được’ cái quỷ gì!
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác sắp sụp đổ, nói cho dễ nghe thì Tề Tử Kỷ là một tên ngốc đáng yêu, nói không dễ nghe thì là não anh cấu tạo rất bất bình thường, rất có chướng ngại trong giao tiếp.
Diệp Tử cố gắng bình tĩnh rồi cường điệu thêm một lần.
Bố Tương Tư: “Thật sao? Cho nên Lạc Cận thật sự là bạn gái của anh à?”
Rốt cuộc anh mới hiểu ra, phủ định nói: không phải.
Nhưng trong đầu lại càng nghi hoặc, không phải Lạc Cận chính là cô sao? Chính cô còn không biết mình có phải bạn gái của tôi hay không sao?
Những lời này làm Diệp Tử thả tâm, cô như một giáo viên mầm non hướng dẫn học sinh đi vào chính đạo.
Bố Tương Tư: “Tích Đại, anh quen Lạc Cận như thế nào vậy? Trước kia chưa từng thấy anh chuyển phát weibo của cô ấy.”
Quen thế nào ư? Tề Tử Kỷ nhíu mày, không phải cô luôn lên tiếng sau anh trong diễn đàn tác giả nên mới quen sao? Anh kéo phần trò chuyện lên trên, đọc lại một lần sau đó mới hiểu ra, ý cô là cô không phải Lạc Cận, từng câu từng chữ đều đang thể hiện Bố Tương Tư và Lạc Cận là hai người khác biệt, đây là điều cô muốn biểu đạt.
Vì thế cuối cùng cũng biết loại dự cảm này từ đâu đến.
Cô giấu diếm thân phận nhất định là có lý do của mình không muốn người khác phát hiện, nên anh rối rắm nghĩ câu trả lời.
Kì Tích: “À…. do có người chuyển phát weibo của cô ấy, thêu rất đẹp, cách thêu này không giống những loại phổ thông khác, à… viết cũng rất hay.”
Diệp Tử không ngờ anh cũng có nghiên cứu về thêu, cũng phải, có lẽ anh thật sự chỉ đơn thuần là thích bức thêu đó thôi. Với thanh niên lúc thông minh lúc ngốc này thì quả nhiên mình nên nghĩ ở tầng thấp nhất.
Hàn huyên thêm vài câu nữa anh nói muốn đi viết truyện nên đổi trạng thái thành bận rộn rồi lặn luôn.
Ít nhất cũng giải thích với mình một câu, yêu cầu của Diệp Tử với anh đã được hạ đến mức thấp nhất, chỉ cần anh nói một câu gặp lại sau là đã thấy được an ủi.
Cuối cùng cũng đến cuối tháng, còn chưa đăng được nửa tháng, mới được hơn hai vạn, dù chỉ rút được một nửa trước khi hết truyện nhưng cũng đã đủ giúp cô qua cảnh khốn khó này. Còn dù chưa rút được hết tiền nhưng được thưởng cũng không ít.
Diệp Tử chống cằm, nghiêng đầu nhìn tiền trong tài khoản, cô gần như đã rút hết số tiền có thể rút ở cả hai trang web.
Có tiền trong tay, việc đầu tiên phải làm là —— mua sắm.
Cô dạo trung tâm mua sắm cả một buổi chiều, mua vài bộ trang phục hè, đồ lót,… nói chung là sắm sửa từ đầu đến chân.
Chiều cao của thân thể này là một mét sáu lăm, năm mươi cân là thể trọng hoàn mỹ nhất, cô hiện giờ vẫn hơi béo dù đã giảm được khá nhiều. Nhưng Diệp Tử rất tự tin về mình, mua quần áo cũng không cần thử, hoàn toàn dựa vào tiêu chuẩn trước đó, cô tin cô có thể giảm đến tiêu chuẩn kia.
Nhưng không hiểu sao trong đầu đột ngột dâng lên một cảm giác nguy hiểm, lúc cô lên mạng thì ánh mắt nhất thời thẫm đi vài phần.
Cô trầm mặc một lúc rồi khẽ nhếch miệng, sau đó cụp mắt, che giấu đi tất cả cảm xúc, mở QQ của Kì Tích lên.
Bố Tương Tư: “~(≧▽≦)/~ Tích Đại, tôi có tiền rồi, tôi đã gửi vào tài khoản lần trước anh gửi, anh nhận được chưa?”
Kì Tích không đáp lại ngay, Diệp Tử cũng không để ý, online weibo Lạc Cận rồi đăng ảnh bức thêu mình thêu mất hai buổi sáng, vải thì không quá tốt nhưng Diệp Tử thêu rất dụng công, ở góc phải bức thêu, cô thêu hai cây lan tử la nhỏ, rồi thêu hai chữ Kì Tích ở hai phiến lá, không nhìn cẩn thận sẽ rất khó phát hiện tên của anh.
Lạc Cận: “Lan tử la của Tích Đại cuối cùng cũng tạm ổn, xem thử một chút.” – Ảnh chụp –
Sau đó cô vào tài khoản của Kì Tích, đăng chương mới sửa hôm qua lên, phần Lời tác giả viết rất đáng ăn đòn.
“Ngày đăng ba nghìn chữ, o(n_n)o tôi rất cần cù đúng không, mọi người cũng rất cảm động đúng không?”
Kiri: Chúc mừng Giáng sinh nha~~
Người viết quyển đồng nhân này chính là một vị tiểu thần, xếp ngay phía trên
Một điều khiến họ vui vẻ là, truyện
Tề Tử Kỷ thấy truyện này không? Đáp án là có. Hơn nữa, tất cả mọi người đều không biết là anh theo dõi đến hơn mười bộ đồng nhân truyện của mình, còn nhiều bộ ngôn tình khác, thậm chí còn dùng tài khoản khác bình luận ở dưới.
Mà lúc này, nguyên nhân chú ý tới weibo của Lạc Cận chính là vì một tác giả của một bộ đồng nhân chuyển phát weibo của Lạc Cận, lúc đó Kì Tích đang nói chuyện phiếm với Bố Tương Tư, vừa liếc một cái đã thấy không đúng.
Bàn tay cầm bức thêu và bàn tay mở tủ lạnh kia, tuy rằng đều chỉ lộ ra non nửa cái móng tay nhưng ở móng tay ngón áp út và ngón cái đều có một đốm trắng.
So sánh hình dạng hai đốm trắng, hình dạng ngón tay lại thấy hai truyện được đăng cùng ngày, anh đã nhận định là ‘Ồ, hóa ra là cùng một người.’
Suy nghĩ tiếp theo mọc lên là —— Cô ấy nói biết viết tình cảm nam nữ, thì ra là thật.
Anh mở chương đầu ra, lập tức chìm vào câu chuyện, chờ anh mơ mơ màng màng ý thức được sắc trời đã tối thì đã hết, còn chưa đăng chương mới, anh hít sâu một hơi rồi bình luận ở dưới
Tích Tiểu Tích: “A a a a a, quá ít không đủ xem, cầu một ngày hai vạn chữ, hai vạn chữ hai vạn chữ hai vạn chữ, lăn lộn đầy đất lăn lộn đầy đất, không đăng chương mới không đứng dậy.”
Nếu bộ dáng này bị độc giả của anh nhìn thấy thì không biết phải khinh bỉ anh bao nhiêu lần. Là một tác giả mỗi lần chỉ đăng sáu ngàn chữ, Tích Đại anh quá không biết xấu hổ.
Không biết ôm tâm lý gì mà anh lục weibo của Lạc Cận từ đầu tới đuôi một lần rồi sau đó chuyển phát.
Diệp Tử giật mình nhìn weibo của anh, trong điều xoay vòng vòng đủ loại suy nghĩ.
Lạc Cận: “Ừ được, bức này tôi vừa thêu xong, nếu thích hoa lan tử la thì tôi thêu cho anh bức khác.” – Lạc Cận chuyển phát –
Giây tiếp theo, cô liền mở sang tin nhắn riêng với Kì Tích.
Bố Tương Tư: “Tích Đại Tích Đại Tích Đại Tích Đại Tích Đại!!”
Kì Tích: “Hả?”
Ngữ khí của cô cực kỳ đáng khinh.
Bố Tương Tư: ” – Nhướn mi- Không ngờ Tích Đại lại thông đồng với nữ nhân Lục Giang, cừ ghê!”
Tề Tử Kỷ nhìn tin nhắn cô gửi tới nhíu nhíu mày, sau đó mím môi cười khẽ, anh còn đang định nói cho cô biết để cô khen ngợi mình một phen, sức quan sát trác tuyệt như thế đáng giá để anh đắc ý, nhưng không biết tại sao giác quan thứ sáu cũng không tính là linh của mình cho anh biết, nếu anh thật sự làm như thế, có lẽ….. sẽ bị đánh.
Bố Tương Tư: “Tích Đại thông đồng Lạc Cận từ bao giờ thế, hai người là bạn bè từ trước à? Tích Đại, Lục Giang nhiều em gái như thế, anh bảo bạn gái anh giới thiệu cho tôi một em đi, tôi thích đáng yêu dễ thương ý.”
Lời Diệp Tử tạm thời vượt qua dung lượng não của anh, làm anh mờ mị trợn tròn mắt.
Bố Tương Tư = Lạc Cận, Bố Tương Tư lại nói muốn em gái đáng yêu, hả? Thì ra cô ấy thích con gái sao? Vô số suy nghĩ trong đầu lan man không dứt, cuối cùng anh cho ra một kết luận, lập tức sinh ra một ý thức trách nhiệm được người phó thác vô cùng trịnh trọng, anh tự điểm lại con gái xung quanh mình một lượt rồi suy nghĩ chọn người đáng yêu đơn thuần một chút, sau đó rất nghiêm túc đáp lại.
Kì Tích: “Ừ, được, tôi biết rồi.”
Lúc này đầu Diệp Tử đã đầy vạch đen, rất muốn chui vào màn hình máy tính đến trước mặt anh, lắc anh thật mạnh thật mạnh. Rốt cuộc là anh biết gì? Trọng điểm của tôi là tại sao anh lại đột ngột chuyển phát weibo của Lạc Cận nha, anh có nhìn thấy hai chữ ‘bạn gái’ kia không, có phải là nên giải thích cho tôi rồi bảo là hiểu lầm không, ‘được’ cái quỷ gì!
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác sắp sụp đổ, nói cho dễ nghe thì Tề Tử Kỷ là một tên ngốc đáng yêu, nói không dễ nghe thì là não anh cấu tạo rất bất bình thường, rất có chướng ngại trong giao tiếp.
Diệp Tử cố gắng bình tĩnh rồi cường điệu thêm một lần.
Bố Tương Tư: “Thật sao? Cho nên Lạc Cận thật sự là bạn gái của anh à?”
Rốt cuộc anh mới hiểu ra, phủ định nói: không phải.
Nhưng trong đầu lại càng nghi hoặc, không phải Lạc Cận chính là cô sao? Chính cô còn không biết mình có phải bạn gái của tôi hay không sao?
Những lời này làm Diệp Tử thả tâm, cô như một giáo viên mầm non hướng dẫn học sinh đi vào chính đạo.
Bố Tương Tư: “Tích Đại, anh quen Lạc Cận như thế nào vậy? Trước kia chưa từng thấy anh chuyển phát weibo của cô ấy.”
Quen thế nào ư? Tề Tử Kỷ nhíu mày, không phải cô luôn lên tiếng sau anh trong diễn đàn tác giả nên mới quen sao? Anh kéo phần trò chuyện lên trên, đọc lại một lần sau đó mới hiểu ra, ý cô là cô không phải Lạc Cận, từng câu từng chữ đều đang thể hiện Bố Tương Tư và Lạc Cận là hai người khác biệt, đây là điều cô muốn biểu đạt.
Vì thế cuối cùng cũng biết loại dự cảm này từ đâu đến.
Cô giấu diếm thân phận nhất định là có lý do của mình không muốn người khác phát hiện, nên anh rối rắm nghĩ câu trả lời.
Kì Tích: “À…. do có người chuyển phát weibo của cô ấy, thêu rất đẹp, cách thêu này không giống những loại phổ thông khác, à…
Diệp Tử không ngờ anh cũng có nghiên cứu về thêu, cũng phải, có lẽ anh thật sự chỉ đơn thuần là thích bức thêu đó thôi. Với thanh niên lúc thông minh lúc ngốc này thì quả nhiên mình nên nghĩ ở tầng thấp nhất.
Hàn huyên thêm vài câu nữa anh nói muốn đi viết truyện nên đổi trạng thái thành bận rộn rồi lặn luôn.
Ít nhất cũng giải thích với mình một câu, yêu cầu của Diệp Tử với anh đã được hạ đến mức thấp nhất, chỉ cần anh nói một câu gặp lại sau là đã thấy được an ủi.
Cuối cùng cũng đến cuối tháng,
Diệp Tử chống cằm, nghiêng đầu nhìn tiền trong tài khoản, cô gần như đã rút hết số tiền có thể rút ở cả hai trang web.
Có tiền trong tay, việc đầu tiên phải làm là —— mua sắm.
Cô dạo trung tâm mua sắm cả một buổi chiều, mua vài bộ trang phục hè, đồ lót,… nói chung là sắm sửa từ đầu đến chân.
Chiều cao của thân thể này là một mét sáu lăm, năm mươi cân là thể trọng hoàn mỹ nhất, cô hiện giờ vẫn hơi béo dù đã giảm được khá nhiều. Nhưng Diệp Tử rất tự tin về mình, mua quần áo cũng không cần thử, hoàn toàn dựa vào tiêu chuẩn trước đó, cô tin cô có thể giảm đến tiêu chuẩn kia.
Nhưng không hiểu sao trong đầu đột ngột dâng lên một cảm giác nguy hiểm, lúc cô lên mạng thì ánh mắt nhất thời thẫm đi vài phần.
Cô trầm mặc một lúc rồi khẽ nhếch miệng, sau đó cụp mắt, che giấu đi tất cả cảm xúc, mở QQ của Kì Tích lên.
Bố Tương Tư: “~(≧▽≦)/~ Tích Đại, tôi có tiền rồi, tôi đã gửi vào tài khoản lần trước anh gửi, anh nhận được chưa?”
Kì Tích không đáp lại ngay, Diệp Tử cũng không để ý, online weibo Lạc Cận rồi đăng ảnh bức thêu mình thêu mất hai buổi sáng, vải thì không quá tốt nhưng Diệp Tử thêu rất dụng công, ở góc phải bức thêu, cô thêu hai cây lan tử la nhỏ, rồi thêu hai chữ Kì Tích ở hai phiến lá, không nhìn cẩn thận sẽ rất khó phát hiện tên của anh.
Lạc Cận: “Lan tử la của Tích Đại cuối cùng cũng tạm ổn, xem thử một chút.” – Ảnh chụp –
Sau đó cô vào tài khoản của Kì Tích, đăng chương mới sửa hôm qua lên, phần Lời tác giả viết rất đáng ăn đòn.
“Ngày đăng ba nghìn chữ, o(n_n)o tôi rất cần cù đúng không, mọi người cũng rất cảm động đúng không?”
Kiri: Chúc mừng Giáng sinh nha~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.