Chương 98: Nam chính hắc hóa [7]
Thuần Bạch Xuẩn Bạch
02/09/2020
Edit: Kiri
Thật lâu sau Diệp Tử mới tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, hình như nàng đang nằm trên giường đá, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng làm nàng rùng mình một cái. Kinh mạch đã hồi phục, nàng ngồi dậy chần chừ gọi: “Phong Lăng Nhận?”
Quả nhiên bên cạnh có người, Diệp Tử cảm giác có người nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng: “Cô tỉnh rồi.”
Giọng hắn cực kỳ khàn.
Diệp Tử cười cười, tụ linh lực vào mắt để nhìn rõ xung quanh, nàng nhìn quanh một vòng rồi mới quay sang nam nhân có vẻ hơi suy sụp tinh thần trước mặt: “Ngươi không sao chứ, sao giọng lại khàn thế?”
Phong Lăng Nhận quay đầu đi: “Không sao, đúng rồi, nơi này là Tỏa Yêu vực, linh lực của chúng ta sẽ bị áp chế đến bảy tầng.”
Diệp Tử giơ tay xoa xoa cằm hắn, thái độ như đang đùa chó con: “Không phải Bạch Hổ kim thân của ngươi lại tấn một bậc à? Còn kích phát được lồng gió, hẳn là họ không bắt được ngươi chứ, sao vẫn bị tóm vào đây thế?”
“Không phải cô bảo ta vào sao?” Phong Lăng Nhận liếc nàng một cái, bộ dáng hơi khó chịu nhưng không hề né tránh. Vì thế Diệp Tử lại thuận tay xoa đầu hắn.
“Ồ ta không biết là ngươi nghe ta như thế từ bao giờ đấy.” Ý cười trên mặt nàng càng sâu: “Ta bảo ngươi vào Tỏa Yêu vực ngươi liền vào à, thế ta bảo ngươi tự chém ngươi có nghe không?”
Phong Lăng Nhận lườm nàng một cái rồi im lặng.
“Sau khi vào Tỏa Yêu vực ngươi không phát hiện ra điều gì dị thường sao?” Theo lý mà nói Linh đỉnh trong cơ thể Phong Lăng Nhận hẳn đã phát hiện ra lão yêu quái bị phong ấn tại đây rồi chứ, không biết họ đã tiếp xúc chưa.
Nghe lời này Phong Lăng Nhận ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Tần Tử Diệp, cô thật sự… không có gì muốn giải thích với ta sao?”
Tần Tử Diệp là tên giả của Diệp Tử, dù sao hai chữ ‘Diệp Tử’ trong sinh mệnh của Phong Lăng Nhận đã có một hình tượng quá nát bét, đương nhiên nàng không thể dùng tiếp.
Nàng cười cười: “Muốn ta giải thích cái gì, vì sao phải giúp ngươi hay vì sao biết Tỏa Yêu vực có trợ lực của ngươi?”
“Vì sao phải giúp ngươi, vì ngươi là Yêu tộc, hơn nữa lúc trước mẫu thân ta và mẫu thân ngươi giao hảo. Vì sao biết Tỏa Yêu vực này có trợ lực của ngươi, những năm gần đây có không ít Yêu tộc bị bắt đi ở địa giới Nhân tộc, nơi này chuyên giam giữ Yêu tộc nên đương nhiên ta sẽ điều tra, cho nên có cách để biết.” Nàng nói dối không chớp mắt: “Lão yêu bị nhốt ở đây có địa vị rất cao trong Yêu tộc, nếu tương lai ngươi về Yêu tộc thì hắn sẽ giúp ngươi rất nhiều. Ngươi phải biết ngươi là nhân yêu hỗn huyết, một khi thân phận bại lộ đừng nói Nhân tộc, dù Yêu tộc không đuổi giết ngươi thì cũng chưa chắc đã dễ dàng nhận ngươi.”
“Ngươi là ai?” Phong Lăng Nhận nhìn thẳng vào nàng: “Vì sao lo lắng cho ta như vậy, vì sao lại giúp ta không màng tính mạng?”
“Không phải vừa mới giải thích sao? Là thế đấy ngươi còn muốn nghe gì nữa?”
“Vì ta có huyết mạch Yêu tộc nên một người không liên quan như cô có thể giúp ta không màng tính mạng sao?” Phong Lăng Nhận kích động gào lên. Suốt khoảng thời gian ở Tỏa Yêu vực này hắn vô cùng hỗn loạn, trong đầu hiện lên tình cảnh Diệp Tử bước lên phân bua vì hắn, nàng kiên định quyết tuyệt chắn trước người hắn rồi nàng trúng chưởng phun máu tươi ngã xuống trước mặt hắn, từng cảnh từng cảnh có nhắm mắt cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã bị lạnh nhạt, bị bắt nạt, bị vũ nhục quá nhiều rồi, thậm chí còn bị phản bội không biết bao nhiêu lần. Đến giờ hắn nghĩ mình đã có thể lạnh nhạt với những chuyện này, sẽ không thống khổ khi bị vũ nhục, không đau khổ khi bị bài xích, hắn nghĩ trái tim mình đã sớm lạnh như băng. Đặc biệt lần đầu tiên động tâm lại bị người ta đâm một kiếm vì một cây linh dược, hắn đã nghĩ hắn sẽ không bao giờ…. tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Nhưng ngay lúc đó nữ nhân này lại đột nhiên xuất hiện, quấn quít lấy hắn, đi theo hắn, mặt dày mày dạn không chịu rời đi, năm lần bảy lượt giúp hắn cứu hắn. Hắn cực kỳ mê mạng, dần dần cảm thấy dù có xảy ra bất cứ chuyện gì nàng vẫn sẽ ở bên cạnh mình. Vì sao lại có suy nghĩ này chứ, tại sao đã được giáo huấn bao lần như thế mà vẫn nảy sinh ý nghĩ này chứ?
Dường như Diệp Tử hơi bất ngờ vì hắn kích động như vậy: “Ta cũng không định chết đâu, ta tin mình tuyệt đối không bị nguy hiểm đến tính mạng mới đứng ra đấy. Phong Lăng Nhận, ngươi quá coi thường ta rồi, ngươi có con bài chưa lật của ngươi ta cũng có con bài chưa lật của ta, dù thế nào ta cũng lăn lộn ở Yêu tộc bao năm rồi.”
Phong Lăng Nhận dần dần bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào nàng: “Ta đi tu luyện.”
Tuy rằng ở Tỏa Yêu vực bọn họ bị áp chế linh lực nhưng nếu kiên trì tu luyện thì không chỉ có thể củng cố cảnh giới mà sau này khi rời đi tốc độ lưu chuyển của linh lực cũng sẽ tăng lên không ít. Những cái này đều được nhắc tới trong tiểu thuyết, Diệp Tử gật gật đầu, biết hắn chắc vẫn đang còn cảm động rồi dao động chuyện lúc trước nhưng cũng không rõ bây giờ hắn đang nghĩ gì, nơi này lại âm u không có ai nói chuyện nàng cảm thấy rất chán đành tu luyện theo.
Một thời gian sau thương thế của Diệp Tử khỏi hẳn, Phong Lăng Nhận cũng đã liên hệ được với Kì Nham nhờ Linh đỉnh. Diệp Tử không biết bọn họ thương lượng gì và cũng không biết Phong Lăng Nhận định động thủ khi nào. Trong tiểu thuyết hắn mất rất nhiều thời gian dể chữa trị đan điền bị hủy và chuyển linh lực thành yêu lực nên phải nửa năm hắn mới giúp Kì Nham phá cấm chế dẫn ông trốn khỏi Tỏa Yêu vực. Một đường bị tông môn đuổi giết Phong Lăng Nhận vốn định trực tiếp đi theo Kì Nham vào địa giới Yêu tộc nhưng lại biết ông ấy tới Nhân tộc để tìm một gốc cây linh dược cho thê tử mình, do yêu lực quá nồng hậu nên dễ bị phát hiện, Phong Lăng Nhận là hỗn huyết nên dễ dàng hành động hơn sẽ không bị người ta nghi ngờ nên Kì Nham đặt toàn bộ hy vọng vào hắn, mong Phong Lăng Nhận có thể lấy linh dược giúp ông.
Bởi vậy Kì Nham cho Phong Lăng Nhận một lọ thuốc của Yêu tộc có thể giúp hắn thức tỉnh huyết mạch. Ông vốn định dùng chí bảo Yêu tộc để đổi lấy cây linh dược Phong Lăng Nhận lấy về nhưng lại bị hắn cự tuyệt, chỉ muốn sau khi thành công thì ông sẽ dẫn hắn về Yêu tộc.
Diệp Tử chống nhìn sườn mặt Phong Lăng Nhận đến thất thần, trong đầu thì nghĩ đến đủ thứ chi tiết vặt vãnh trong truyện.
“Nhìn ta làm gì?” Phong Lăng Nhận vừa kết thúc tu luyện thì cảm nhận được ánh mắt bên cạnh.
Diệp Tử cười cười bước tới sờ sờ mặt hắn: “Vì thấy ngươi rất anh tuấn, Tiểu lão hồ này, nếu ngươi quay về Yêu tộc thì nhất định sẽ có rất nhiều nữ yêu quấn quít lấy ngươi không buông đấy.”
Phong Lăng Nhận liếc nàng một cái: “Giống cô sao?”
“Đúng vậy, giống như ta.” Nàng tựa cằm lên vai hắn còn tay thì xoa đầu hắn không ngừng, mới đầu Phong Lăng Nhận còn kệ nàng nhưng tóc của nàng cứ chọc vào cổ hắn rất ngứa, hắn túm lấy tay nàng đang xoa tóc mình ấn xuống dưới: “Đừng nháo.”
” iểu lão hổ, bao giờ ngươi mới hiện ra nguyên thân, đến lúc đó sờ lông chắc chắn sẽ rất thích.”
Không biết lời này của nàng chạm vào dây thần kinh nào của hắn, Phong Lăng Nhận đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm nàng, Diệp Tử bị hắn nhìn tới sợ: “Sao thế?”
“Ta vừa thức tỉnh huyết mạch không lâu nên không thể hiện nguyên thân nhưng cô hẳn là có chứ, biến ta xem.” Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, không hề giống nói đùa.
Đột nhiên Diệp Tử cười rộ lên đầy ác ý: “Thật sự muốn nhìn à?”
Phong Lăng Nhận nghiêm trang gật đầu, vành tai đỏ ửng lên.
Diệp Tử liên hệ với Ngô Xuyên, lấy một trang bị nàng được thưởng từ cái đời kiếp nào ra, vì thế Phong Lăng Nhận ngẩn ra nhìn đầu Diệp Tử mọc ra đôi tai mềm mại, phía dưới mọc đuôi đung đa đung đưa, càng nhìn hô hấp của hắn càng mất tiết tấu.
Nàng còn cố tình làm như không biết bộ dạng bây giờ của mình mê người như thế nào, đưa đầu về phía hắn giật giật tai: “Này, trước đây sờ soạng ngươi nhiều thế rồi giờ cho ngươi sờ lại đấy. Xúc cảm tốt lắm.”
Phong Lăng Nhận nhìn chằm chằm đôi tai kia hồi lâu rồi đứng dậy: “Ta không nhàm chán như cô, được rồi tránh ra đi, đừng nhiễu ta tu luyện.”
Bình thường thì Diệp Tử sẽ đùa giỡn hắn một phen, lần này nàng lại nghe lời một cách bất ngờ: “Ngươi rõ là không thú vị.” Rồi nàng quay về giường đá, lúc Phong Lăng Nhận quay đầu lại xem thì tai và đuôi của nàng đã biến mất, không biết tại sao hắn lại thấy hơi thất vọng.
Lại qua nửa tháng nữa, sư phụ bọn họ từng tới một lần nói Chưởng môn đã tìm được manh mối người trộm Cửu Tiêu Tích thần đan, hiềm nghi của Phong Lăng Nhận sắp được xóa rồi, Diệp Tử vốn cũng chỉ là tai bay vạ gió chắc sẽ sớm thả họ ra ngoài.
Diệp Tử lại biết Tố Thanh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, dù sao Phong Lăng Nhận làm thần hồn hắn bị thương, mà Diệp Tử lại khiêu khích quyền uy của hắn ta.
Sau khi biết chuyện này thời gian Phong Lăng Nhận tu luyện càng lâu hơn trước, Diệp Tử biết hắn đang học phá giải cấm chế nên không đi quấy rầy hắn.
Bỗng một ngày Phong Lăng Nhận nói với nàng: “Cô theo sát ta, chúng ta cứu vị Yêu tộc kia rồi cùng nhau chạy khỏi đây.” Hắn lại như sực nhớ ra điều gì: “Cô muốn đi cùng ta không? Hay cô muốn ở lại đây?”
Diệp Tử nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thật lâu sau Diệp Tử mới tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, hình như nàng đang nằm trên giường đá, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng làm nàng rùng mình một cái. Kinh mạch đã hồi phục, nàng ngồi dậy chần chừ gọi: “Phong Lăng Nhận?”
Quả nhiên bên cạnh có người, Diệp Tử cảm giác có người nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng: “Cô tỉnh rồi.”
Giọng hắn cực kỳ khàn.
Diệp Tử cười cười, tụ linh lực vào mắt để nhìn rõ xung quanh, nàng nhìn quanh một vòng rồi mới quay sang nam nhân có vẻ hơi suy sụp tinh thần trước mặt: “Ngươi không sao chứ, sao giọng lại khàn thế?”
Phong Lăng Nhận quay đầu đi: “Không sao, đúng rồi, nơi này là Tỏa Yêu vực, linh lực của chúng ta sẽ bị áp chế đến bảy tầng.”
Diệp Tử giơ tay xoa xoa cằm hắn, thái độ như đang đùa chó con: “Không phải Bạch Hổ kim thân của ngươi lại tấn một bậc à? Còn kích phát được lồng gió, hẳn là họ không bắt được ngươi chứ, sao vẫn bị tóm vào đây thế?”
“Không phải cô bảo ta vào sao?” Phong Lăng Nhận liếc nàng một cái, bộ dáng hơi khó chịu nhưng không hề né tránh. Vì thế Diệp Tử lại thuận tay xoa đầu hắn.
“Ồ ta không biết là ngươi nghe ta như thế từ bao giờ đấy.” Ý cười trên mặt nàng càng sâu: “Ta bảo ngươi vào Tỏa Yêu vực ngươi liền vào à, thế ta bảo ngươi tự chém ngươi có nghe không?”
Phong Lăng Nhận lườm nàng một cái rồi im lặng.
“Sau khi vào Tỏa Yêu vực ngươi không phát hiện ra điều gì dị thường sao?” Theo lý mà nói Linh đỉnh trong cơ thể Phong Lăng Nhận hẳn đã phát hiện ra lão yêu quái bị phong ấn tại đây rồi chứ, không biết họ đã tiếp xúc chưa.
Nghe lời này Phong Lăng Nhận ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Tần Tử Diệp, cô thật sự… không có gì muốn giải thích với ta sao?”
Tần Tử Diệp là tên giả của Diệp Tử, dù sao hai chữ ‘Diệp Tử’ trong sinh mệnh của Phong Lăng Nhận đã có một hình tượng quá nát bét, đương nhiên nàng không thể dùng tiếp.
Nàng cười cười: “Muốn ta giải thích cái gì, vì sao phải giúp ngươi hay vì sao biết Tỏa Yêu vực có trợ lực của ngươi?”
“Vì sao phải giúp ngươi, vì ngươi là Yêu tộc, hơn nữa lúc trước mẫu thân ta và mẫu thân ngươi giao hảo. Vì sao biết Tỏa Yêu vực này có trợ lực của ngươi, những năm gần đây có không ít Yêu tộc bị bắt đi ở địa giới Nhân tộc, nơi này chuyên giam giữ Yêu tộc nên đương nhiên ta sẽ điều tra, cho nên có cách để biết.” Nàng nói dối không chớp mắt: “Lão yêu bị nhốt ở đây có địa vị rất cao trong Yêu tộc, nếu tương lai ngươi về Yêu tộc thì hắn sẽ giúp ngươi rất nhiều. Ngươi phải biết ngươi là nhân yêu hỗn huyết, một khi thân phận bại lộ đừng nói Nhân tộc, dù Yêu tộc không đuổi giết ngươi thì cũng chưa chắc đã dễ dàng nhận ngươi.”
“Ngươi là ai?” Phong Lăng Nhận nhìn thẳng vào nàng: “Vì sao lo lắng cho ta như vậy, vì sao lại giúp ta không màng tính mạng?”
“Không phải vừa mới giải thích sao? Là thế đấy ngươi còn muốn nghe gì nữa?”
“Vì ta có huyết mạch Yêu tộc nên một người không liên quan như cô có thể giúp ta không màng tính mạng sao?” Phong Lăng Nhận kích động gào lên. Suốt khoảng thời gian ở Tỏa Yêu vực này hắn vô cùng hỗn loạn, trong đầu hiện lên tình cảnh Diệp Tử bước lên phân bua vì hắn, nàng kiên định quyết tuyệt chắn trước người hắn rồi nàng trúng chưởng phun máu tươi ngã xuống trước mặt hắn, từng cảnh từng cảnh có nhắm mắt cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã bị lạnh nhạt, bị bắt nạt, bị vũ nhục quá nhiều rồi, thậm chí còn bị phản bội không biết bao nhiêu lần. Đến giờ hắn nghĩ mình đã có thể lạnh nhạt với những chuyện này, sẽ không thống khổ khi bị vũ nhục, không đau khổ khi bị bài xích, hắn nghĩ trái tim mình đã sớm lạnh như băng. Đặc biệt lần đầu tiên động tâm lại bị người ta đâm một kiếm vì một cây linh dược, hắn đã nghĩ hắn sẽ không bao giờ…. tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Nhưng ngay lúc đó nữ nhân này lại đột nhiên xuất hiện, quấn quít lấy hắn, đi theo hắn, mặt dày mày dạn không chịu rời đi, năm lần bảy lượt giúp hắn cứu hắn. Hắn cực kỳ mê mạng, dần dần cảm thấy dù có xảy ra bất cứ chuyện gì nàng vẫn sẽ ở bên cạnh mình. Vì sao lại có suy nghĩ này chứ, tại sao đã được giáo huấn bao lần như thế mà vẫn nảy sinh ý nghĩ này chứ?
Dường như Diệp Tử hơi bất ngờ vì hắn kích động như vậy: “Ta cũng không định chết đâu, ta tin mình tuyệt đối không bị nguy hiểm đến tính mạng mới đứng ra đấy. Phong Lăng Nhận, ngươi quá coi thường ta rồi, ngươi có con bài chưa lật của ngươi ta cũng có con bài chưa lật của ta, dù thế nào ta cũng lăn lộn ở Yêu tộc bao năm rồi.”
Phong Lăng Nhận dần dần bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào nàng: “Ta đi tu luyện.”
Tuy rằng ở Tỏa Yêu vực bọn họ bị áp chế linh lực nhưng nếu kiên trì tu luyện thì không chỉ có thể củng cố cảnh giới mà sau này khi rời đi tốc độ lưu chuyển của linh lực cũng sẽ tăng lên không ít. Những cái này đều được nhắc tới trong tiểu thuyết, Diệp Tử gật gật đầu, biết hắn chắc vẫn đang còn cảm động rồi dao động chuyện lúc trước nhưng cũng không rõ bây giờ hắn đang nghĩ gì, nơi này lại âm u không có ai nói chuyện nàng cảm thấy rất chán đành tu luyện theo.
Một thời gian sau thương thế của Diệp Tử khỏi hẳn, Phong Lăng Nhận cũng đã liên hệ được với Kì Nham nhờ Linh đỉnh. Diệp Tử không biết bọn họ thương lượng gì và cũng không biết Phong Lăng Nhận định động thủ khi nào. Trong tiểu thuyết hắn mất rất nhiều thời gian dể chữa trị đan điền bị hủy và chuyển linh lực thành yêu lực nên phải nửa năm hắn mới giúp Kì Nham phá cấm chế dẫn ông trốn khỏi Tỏa Yêu vực. Một đường bị tông môn đuổi giết Phong Lăng Nhận vốn định trực tiếp đi theo Kì Nham vào địa giới Yêu tộc nhưng lại biết ông ấy tới Nhân tộc để tìm một gốc cây linh dược cho thê tử mình, do yêu lực quá nồng hậu nên dễ bị phát hiện, Phong Lăng Nhận là hỗn huyết nên dễ dàng hành động hơn sẽ không bị người ta nghi ngờ nên Kì Nham đặt toàn bộ hy vọng vào hắn, mong Phong Lăng Nhận có thể lấy linh dược giúp ông.
Bởi vậy Kì Nham cho Phong Lăng Nhận một lọ thuốc của Yêu tộc có thể giúp hắn thức tỉnh huyết mạch. Ông vốn định dùng chí bảo Yêu tộc để đổi lấy cây linh dược Phong Lăng Nhận lấy về nhưng lại bị hắn cự tuyệt, chỉ muốn sau khi thành công thì ông sẽ dẫn hắn về Yêu tộc.
Diệp Tử chống nhìn sườn mặt Phong Lăng Nhận đến thất thần, trong đầu thì nghĩ đến đủ thứ chi tiết vặt vãnh trong truyện.
“Nhìn ta làm gì?” Phong Lăng Nhận vừa kết thúc tu luyện thì cảm nhận được ánh mắt bên cạnh.
Diệp Tử cười cười bước tới sờ sờ mặt hắn: “Vì thấy ngươi rất anh tuấn, Tiểu lão hồ này, nếu ngươi quay về Yêu tộc thì nhất định sẽ có rất nhiều nữ yêu quấn quít lấy ngươi không buông đấy.”
Phong Lăng Nhận liếc nàng một cái: “Giống cô sao?”
“Đúng vậy, giống như ta.” Nàng tựa cằm lên vai hắn còn tay thì xoa đầu hắn không ngừng, mới đầu Phong Lăng Nhận còn kệ nàng nhưng tóc của nàng cứ chọc vào cổ hắn rất ngứa, hắn túm lấy tay nàng đang xoa tóc mình ấn xuống dưới: “Đừng nháo.”
” iểu lão hổ, bao giờ ngươi mới hiện ra nguyên thân, đến lúc đó sờ lông chắc chắn sẽ rất thích.”
Không biết lời này của nàng chạm vào dây thần kinh nào của hắn, Phong Lăng Nhận đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm nàng, Diệp Tử bị hắn nhìn tới sợ: “Sao thế?”
“Ta vừa thức tỉnh huyết mạch không lâu nên không thể hiện nguyên thân nhưng cô hẳn là có chứ, biến ta xem.” Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, không hề giống nói đùa.
Đột nhiên Diệp Tử cười rộ lên đầy ác ý: “Thật sự muốn nhìn à?”
Phong Lăng Nhận nghiêm trang gật đầu, vành tai đỏ ửng lên.
Diệp Tử liên hệ với Ngô Xuyên, lấy một trang bị nàng được thưởng từ cái đời kiếp nào ra, vì thế Phong Lăng Nhận ngẩn ra nhìn đầu Diệp Tử mọc ra đôi tai mềm mại, phía dưới mọc đuôi đung đa đung đưa, càng nhìn hô hấp của hắn càng mất tiết tấu.
Nàng còn cố tình làm như không biết bộ dạng bây giờ của mình mê người như thế nào, đưa đầu về phía hắn giật giật tai: “Này, trước đây sờ soạng ngươi nhiều thế rồi giờ cho ngươi sờ lại đấy. Xúc cảm tốt lắm.”
Phong Lăng Nhận nhìn chằm chằm đôi tai kia hồi lâu rồi đứng dậy: “Ta không nhàm chán như cô, được rồi tránh ra đi, đừng nhiễu ta tu luyện.”
Bình thường thì Diệp Tử sẽ đùa giỡn hắn một phen, lần này nàng lại nghe lời một cách bất ngờ: “Ngươi rõ là không thú vị.” Rồi nàng quay về giường đá, lúc Phong Lăng Nhận quay đầu lại xem thì tai và đuôi của nàng đã biến mất, không biết tại sao hắn lại thấy hơi thất vọng.
Lại qua nửa tháng nữa, sư phụ bọn họ từng tới một lần nói Chưởng môn đã tìm được manh mối người trộm Cửu Tiêu Tích thần đan, hiềm nghi của Phong Lăng Nhận sắp được xóa rồi, Diệp Tử vốn cũng chỉ là tai bay vạ gió chắc sẽ sớm thả họ ra ngoài.
Diệp Tử lại biết Tố Thanh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, dù sao Phong Lăng Nhận làm thần hồn hắn bị thương, mà Diệp Tử lại khiêu khích quyền uy của hắn ta.
Sau khi biết chuyện này thời gian Phong Lăng Nhận tu luyện càng lâu hơn trước, Diệp Tử biết hắn đang học phá giải cấm chế nên không đi quấy rầy hắn.
Bỗng một ngày Phong Lăng Nhận nói với nàng: “Cô theo sát ta, chúng ta cứu vị Yêu tộc kia rồi cùng nhau chạy khỏi đây.” Hắn lại như sực nhớ ra điều gì: “Cô muốn đi cùng ta không? Hay cô muốn ở lại đây?”
Diệp Tử nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.